Người đăng: HeiwaGaIchiban
Sau khi ba người của học viện Rennou rời đi thì không khí mới lắng xuống một
chút
Lớp trưởng ngập ngừng lên tiếng, làm cán bộ lớp mà khi nãy đối diện với không
khí ngột ngạt căng thẳng đó, cô không thể nói được tiếng nào để ngăn cản
Nói xong giáo viên nở một nụ cười dịu dàng khiến cô gái có chút đỏ mặt sau đó
vội lấy lại vẻ nghiêm túc, cô nói có chút bất mãn trách cứ.
Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy cười nhẹ “Chúng ta cũng cần phải biết một chút về
đối tác mình phải làm việc sắp tới đúng không, để hai bên cọ sát một chút đâu
phải là điều không hay.”
Nói rồi ông quay sang Takuto
“Nếu sắp tới là hội thao thì quả thật bọn họ là đối thủ khó lường, nhưng nếu
là văn hóa thì em nghĩ có thể tuy có chút rắc rối nhưng chắc chúng ta sẽ làm
được.”
Lời nhận xét trên của cậu là tổng quan những gì cậu thu được khi theo dõi Liên
Minh lần trước lúc họ tới khu rừng Aokigahara làm nhiệm vụ truy tìm Chân Nhãn
Linh Thạch. Thấy sự hiện diện của Hecate và Ametarasu hôm nay, cậu chắc chắn
tổng bộ của Liên Minh là trường Rennou, vậy thì trong bọn họ nếu có một số
người sở hữu năng lực kỳ quái cũng không phải là lạ.
“Mà cũng bất ngờ thiệt nha, em không nghĩ là bên trường họ lại có đại diện là
con gái đó chứ. Thầy nghĩ chúng ta nên tổ chức của hàng gì thì tốt hả Sensei”
(Học sinh trong lớp.)
“Đó cũng là vấn đề chúng ta sẽ thảo luận trong tiết sinh hoạt hôm nay, mấy em
cứ nêu lên hết ý kiến nhé.” (Giáo viên chủ nhiệm kiêm thêm chức Quản Lý Vũ
Trụ.)
“Sensei!!!!.” Cô gái lớp trưởng Shina Yuzuriha ngay lập tức đứng lên trong tay
cầm một xấp giấy dầy.
“Đây là bảng chi tiết về các gian hàng những lớp khác làm bao gồm những thế
mạnh và thế yếu của họ, em nghĩ chúng ta sẽ cần những thông tin này để quyết
định phải làm như thế nào.”
Im lặng và chăm chú đọc những tờ ghi chú mà lớp trưởng đưa, sau đó ông gật đầu
Lời nói giao viên khiến cô bé mỉm cười đỏ mặt gật gật đầu, không thể không nói
khi quan sát điều đó tất cả các học sinh trong lớp hầu hết đều đưa ra một nụ
cười có chút khó đỡ. Và riêng Takuto và Suzuno, người biết rõ thân phận của
Quản Lý thì có chút dở khóc dở cười. Mặc dù chỉ qua gần 10 ngày từ khi học kỳ
mới bắt đầu, nhưng cái cách giảng bải chi tiết cũng những thái độ mạnh mẽ kiên
quyết của ông ấy đã khiến học sinh có nhiều sự tin tưởng, đặc biệt là cô gái
lớp trưởng người thường gặp gỡ giáo viên vì các công việc của lớp, họ tiếp xúc
với nhau nhiều hơn nhiều hơn các học sinh bình thường khác. Takuto không biết
ông ta có nhận ra không chứ cả lớp ai cũng thấy được lớp trưởng đã xuất hiện
một chút cảm giác không bình thường về giáo viên chủ nhiệm của mình rồi.
Trở lại vấn đề, sau khi đọc những báo cáo của lớp trưởng, giáo viên chủ nhiệm
bắt đầu đưa ra những lời nhận xét về tổng quan sự kiện. Với những nét viết đầy
mạnh mẽ cứng cáp lượn như những đường kiếm trên tấm bảng kia càng thể hiện
được tính cách của ông ấy. Từng lớp, từng hạng mục, những sự phân tích đều
được ghi lại tỉ mỉ, mặc dù đây chỉ là ghi lại từ những báo cáo của lớp trưởng
nhưng để truyền đạt lại cho mọi người hiểu một cách rõ ràng cũng cần phải có
một sự đúc kết. Và ông ta rất rành rẽ về việc đó
Được rồi! Như các em thấy lễ hội văn hóa đa phần có hai mảng chính.
Khoang vùng một số ý kiến trên bảng, chủ nhiệm nói tiếp
Đầu tiên là gian hàng trò chơi…. Đây là lĩnh vực được khai thác kỹ lưỡng
nhất và công phu nhất. Năm nay các trò chơi đều được sự giúp đỡ của các câu
lạc bộ vi tính lẫn kỹ thuật trong trường nên cho dù là trò chơi truyền thống
như vớt cá hay hiện đại trên máy tính đều rất công phu. Thậm chí ngay cả các
câu lạc bộ thể thao cũng có những trò chơi rất cuốn hút như thử lực đấm với
các phần quà vừa dành cho nam cả nữ….
Chủ nhiệm đưa ra những phân tích và giải thích điểm mạnh điểm yếu của các gian
hàng một cách chi tiết, sự mạnh mẽ dứt khoát đầy tự tin của ông ấy khiến mọi
người càng thêm nhiệt huyết.
Nghe đến đây Suzuno ở dưới trầm trồ có chút ánh sáng trong mắt
Takuto cũng đồng ý với ý kiến bạn gái mình
Chủ nhiệm gật đầu, sau đó dừng một chút cho mọi người tiếp thu những thông tin
cần thiết.
Ngay sau đó là một trận bàn luận sôi nổi diễn ra, mọi người trong lớp đều tỏ
ra vô cùng hào hứng, thậm chí có người hào hứng đến nỗi tung ra những ý tưởng
khó đỡ.
“Chiến trường sống còn giữa những tay súng thời loạn.” (Một tên chuuni trong
lớp lên tiếng.)
“Đúng là đồ ngốc, cho dù có tiền thuê súng giả đi chăng nữa thì không gian đâu
mà bày ra gian hàng.” (Một cô gái trong lớp lên tiếng.)
“Đúng đó, là một người Nhật chân chính thì phải sử dụng kiếm, các cuộc chiến
của Samurai luôn luôn làm người ta phải trố mắt thán phục. (Lại một tên chuuni
khác lên tiếng.)
Sao lớp mình cũng có nhiều thành viên quái đản vậy nhỉ, Takuto thầm nghĩ và có
chút thoải mái, cái không khí nhiệt tình cùng khẩn trương đối với lễ hội văn
hóa này là thứ không thể thiếu với một người đang ở tuổi học sinh, cho dù là
cậu cũng không ngoại lệ.
“Tất cả các cậu cũng chỉ nói lên sở thích cá nhân của chính mình thôi, không
ai có thể cân nhắc tới hoàn cảnh thật của lớp hết sao.” Cuối cùng lớp trưởng
cũng đã lên tiếng trong sự thở dài. “Quán trà thời Edo. Ý này thế nào…”
“Yaru Janai….! Quả là lớp trưởng có khác, các bạn nữ có thể mặc những bộ đồ
truyền thống dễ thương còn các bạn nam thì cũng được khoác vào mình những bộ
áo samurai cực ngầu.”
“Hontou..…. Như vậy chúng ta có thể kết hợp phương diện ẩm thực cùng trà đạo…
Chắc hẳn sẽ khiến cho khách hàng thấy lý thú
Cả lớp bàn tán xôn xao có vẻ tán thành ý kiến trên, tuy bản thân Takuto có
chút hơi thất vọng vì trong hoàn cảnh này nếu đưa ra ý kiến thì có thể sẽ
không hay. Và bên cạnh đó, được ngắm nhìn Suzuno chạy qua chạy lại phục vụ
khách hàng trong bộ đồ dễ thương thì…. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cậu
háo hức
Giọng giáo viên chủ nhiệm vang lên cắt ngang sự bàn tán của mọi người. Ông
khoanh vùng một số vị trí trên bảng
Khi nói tới đây cả lớp có vẻ gật gù tán thành sau đó chủ nhiệm nói tiếp
Cạch!!! Cạch!!!!! Cạch!!!! Tiếng phấn vang lên một cách mạch lạc, từng nét chữ
dứt khoát đầy mạnh mẽ như muốn lưu lại dấu ấn khó phai trên tấm bảng đen khiến
mọi người phải nín thở dõi theo tựa như không muốn bỏ lỡ phút giây nào. Tựa
như khán giả im lặng chiêm ngưỡng thần thái của một bậc thầy kiếm đạo đang nhẹ
nhàng vung những dường kiếm vừa mĩ diệu vừa mạnh mẽ.
Sau khi dừng phấn, chủ nhiệm bắt đầu giải thích.
Nói xong chủ nhiệm lại một lần nữa vung viên phấn lên tấm bảng đen nhưng lần
này…..
Cả lớp đều trầm trồ khi chủ nhiệm dựa trên chân dung của hai nam sinh phát
biểu nguyện vọng của mình khi nãy và kết hợp vào họ là những trang phục theo
nguyện vọng của họ.
Một chàng trai samurai trẻ tuổi y phục tả tơi, mặc dù đây là tranh do viên
phấn tạo ra nhưng những học sinh trong lớp đều tưởng tượng ra cả thân người
anh ấy đều đầy vết máu loang, đang quỳ một chân thở dốc, cả thân thể tựa như
sẽ đổ gục xuống đất nếu không có thanh kiếm sứt mẻ đang cắm trên mặt đất. Tuy
trông rất chật vật kiệt sức nhưng cả lớp đều như cảm thấy rõ ràng chiến khí từ
đôi mắt của anh ấy phát ra. Một samurai bất khuất.
Phía đối diện với anh ta là một tay xạ thủ viễn tây đang ngồi tựa vào một tảng
đá lớn, khẩu súng trên tay anh vẫn hướng về người samurai. Đối thủ mà anh đã
liều thân chiến đấu vì niềm tin của mình. Miệng anh ngậm một cọng lúa bay phất
phơ theo những ngọn gió nơi chiến trường loạn lạc này. Quan sát kỹ hơn, các
học sinh ở đây đều nhận ra được khẩu súng trên tay người đó đã không còn đạn
nhưng mọi người đều không nghi ngờ là nó có thể biến tinh thần chiến đấu tưởng
như vô cùng tận của chủ nhân mình thành những viên đạn có thể xuyên thủng bất
cứ đối thủ nào.
Nghe thấy lời giáo viên chủ nhiệm nói mọi người đều gật đầu hưởng ứng và hai
chàng trai trong cuộc khi nhìn thấy một hình tượng khác của họ trên bảng cũng
không tránh nổi lặng người. Sau đó họ lại một lần nữa lên tiếng hào hứng
“Sensei! Thầy nên vẽ tiếp hồi kết của sự việc này đi chứ, mặc dù em biết là em
sẽ thắng mà.” Chàng thanh niên xạ thủ lên tiếng
“Mày mơ thì tối về mà mơ nhé, trong bức tranh rõ ràng thể hiện thần thái của
tao mãnh liệt hơn mày nhiều a.” Thanh niên samurai hếch mặt phản bác
“Sensei! Đừng để ý tới hai đứa nó tiếp tục đi ạ” Lớp trưởng Shina
Yuzuriha ngày lập tức đưa ra quyết định bơ đi thành viên trong lớp.
“Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục.” Chủ nhiệm nhanh chóng xóa hai bức hình đi
và dường như cả lớp thấy tiếng đổ vỡ ở đâu đó.
“Hai người đó biến thành xám trắng rồi a.”
“Quả là chủ nhiệm có khác rất tài năng cũng như ra đòn vô cùng dứt khoát.”
“Một lúc diệt hai đứa nhiều chuyện trong lớp học, quả là tuyệt vời…” Lớp
trưởng nhìn chủ nhiệm mình với ánh mắt đầy ánh sao.
“Đó như các em đã thấy đấy, quán chúng ta sẽ kết hợp với ăn uống và phục trang
để tôn lên những tinh hoa tiềm ẩn của những người tham gia. Thế nên không chỉ
có các chàng trai, mà các cô gái nếu khoác lên mình những bộ cánh cổ điển đầy
khí chất mĩ lệ cũng tuyệt không phải là thứ có thể dễ dàng bỏ qua được.
Lại một lần nữa tài năng hội họa của chủ nhiệm lại khiến cho mọi người tròn
mắt. Hai cô gái giống hệt nhau nhưng mang hoàn toàn hai phong các trường phái
khác biệt. Một cô mặc bộ yukata đơn giản nhưng lại tôn lên những nét dễ thương
hoạt bát của một phục vụ quán ăn bình dị. Nhìn thấy cô ai cũng không tự chủ
mỉm cười thoải mái mà thưởng thức món ăn mà không chút tà tâm nào xuất hiện.
Nó tựa như là sự thanh tẩy tâm hồn một cách dịu dàng lặng lẽ vậy.
Và trái ngược bên kia, cô gái thứ hai tuy cùng là một người nhưng khi khoác
lên bộ lễ phục phương tây thời cổ thì mọi người có thể lờ mờ cảm thấy cái
không khí quý tộc phát ra. Một cảm giác khiến người ta muốn tôn trọng như một
tiểu thư quý phái của một gia đình có tầm ảnh hưởng lớn.
Cả lớp đều sững sờ trước sự lôi cuốn của cô gái trên bảng, nhưng người đang
dạt dào tình cảm nhất ở đây không ai khác chính là lớp trưởng Shina Yuzuriha.
Cô gái trên bảng không ai khác chính là hình tượng của cô. Con tim cô đập
thình thích như muốn nhảy ra ngoài. Mặt cô thoáng đỏ vì hai bức tranh của bản
thân trên bảng và vừa có chút có chút tự hào.
“Lớp trưởng sướng nhé, một mình cậu có hai bức ảnh cơ đấy….” Một cô gái lên
tiếng có chút châm chọc cô gái lớp trưởng đang thoánh nổi mây hồng trên đôi má
kia và kéo cô ấy về thực tại.
"Sensei cũng đừng có thả thính học sinh nhiều quá a." Bạn học trong lớp.
Và sau đó càng nhiều lời đùa giỡn vang lên khiến cô gái lớp trưởng càng lúng
túng nhưng do vị trí của cô ấy nên Shina Yuzuriha rất nhanh lấy lại vẻ điềm
tĩnh
‘Uhh!!Uh!!!" Cô gái hắng giọng sau khi lấy lại sự bình tĩnh một cách cố gắng
"Đủ rồi đấy mọi người! Cũng không còn nhiều thời gian, chúng ta cũng nên đi
sâu về những việc cần làm đi nào.”
Và tiếp theo những vấn đề được đưa ra như nguyên vật liệu, xắp xếp nhân sự,
hợp tác với các thành viên khác trong trường đều được nêu ra và giải quyết. Và
đến khi gần kết thúc
“Sensei! Em có chút ý kiến thay đổi về nhân sự của quán. Em muốn xếp Mizuhara
kun vào bộ phận an ninh của lễ hội.”
Sau khi nghe ý kiến được nêu lên thì cả lớp bàn tán xôn xao, khi nãy lớp đã
thống nhất là sẽ toại nguyện cho cặp đôi dễ thương Takuto-Suzuno cùng đứng
trong gian bếp của cửa hàng để hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc cùng nấu nướng
với nhau. Ngay từ đầu bọn con trai FA không vui lắm vì ý kiến đó nhưng do sự
mấy cô bạn của Suzuno hỗ trợ cùng khả năng nấu nướng của mình đã được xác nhận
nên rất nhanh ý kiến đó được thông qua. Nhưng bây giờ lớp trưởng lại muốn thay
đổi nó khiến cho mọi người cảm thấy thắc mắc.
Lớp trưởng gật đầu
“Sensei! Như thầy đã thấy khi nãy, học viện Rennou hợp tác với chúng ta có
thái độ tương đối là nóng nảy, chưa kể những lời đồn về họ có chút khiến em
bất an. Thế nên sau khi suy nghĩ thỏa đáng thì em thấy rằng Mizuhara kun nên
tham gia vào tổ trị an nhằm có thể giúp chúng ta ngăn chặn được những vấn đề
xảy ra trong lễ hội.”
Nói xong câu đó,cô quay sang Takuto. “Mizuhara kun! Mình xin lỗi về quyết định
này, nhưng…” Nói đến đây ánh mắt cô gái trở nên vô cùng quyết đoán
“Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức vì lễ hội, thế nên mình không thể có một
sơ suất trong việc xắp xếp nhân sự được. Sự việc với học viện Rennou khi nãy
cho thấy cậu thích hợp để giải quyết vấn đề liên quan tới họ thế nên… Nhờ cậu
đấy.”
Đối diện với ánh mắt cô gái, tuy Takuto không thể gọi là đang vui vì bị gậy
đánh uyên ương nhưng cậu cũng không tiện phản đối. Liên Minh đầy những người
có năng lực khác thường thế nên cũng không chắc là họ sẽ không sử dụng nó để
gây rối. Nghĩ tới mình phải giải quyết những điều đó là cậu thấy tê hết cả da
đầu. Nhưng khi tưởng tượng đến lễ hội mà mọi người và đặc biệt là Suzuno đang
mong chờ bị những thành phần đó quấy rầy thì cậu cũng hiểu cho những gì mà lớp
trưởng phải suy nghĩ đắn đo mặc dù tất nhiên là cô ấy chỉ lo lắng những tên
đầu nóng hai phía sẽ gây ra những vụ ẩu đả dẫn đến mọi người mất vui khi tham
gia lễ hội. Cậu gật nhẹ đầu