Người đăng: HeiwaGaIchiban
Mở mắt tỉnh dậy, Takuto thấy mình đang nằm trong một căn phòng khá rộng rãi
sang trọng theo kiểu truyền thống.
Khục!!!! ho một tiếng lồng ngực nhói đau, đến bây giờ cậu cũng còn cảm giác
được dư chấn của đòn đánh của Ei khi nãy.
“Quá khủng khiếp! Uy lực đòn đánh đó tựa như dòng luân chuyển vô hạn của Ảo
Tưởng lực lượng vậy, sức bộc phát như không có điểm dừng. Không biết cô ấy rốt
cuộc là ai. Mình không thể ngờ được lại có ngày mình sẽ thua bởi đồng lứa a…
Đúng là đau thật đấy…”
Đối diện với trận thua này Takuto không thể nói là không để ý, tay cậu nắm
chặt khó chịu, khi đó cậu đã đấu hết sức, khi đó trước mặt người bạn gái trong
lần hẹn hò đầu tiên của hai đứa mà cậu lại thua. Trận thua đó đã khiến cho cậu
và cô ấy không thể cùng nhau ngắm pháo hoa trong lần đầu hẹn hò.
“Xem ra mình vẫn còn quá coi thường thế giới này rồi. Thì ra vẫn có những tồn
tại có thể sử dụng được Ảo Tưởng lực lượng như vậy đó.”
Takuto cười khổ ngẫm nghĩ và nhấc cơ thể mình lên thì cậu cảm thấy tay mình
đụng phải cái gì đó rồi khi cậu quay qua thì
“Ei!!!!”
Một vẻ kinh ngạc xuất hiện trên mặt Takuto, Ei cô gái đã hạ gục cậu trên sàn
đấu cũng đang nằm bên cạnh. Nhìn những luồn khí lưu chuyển khắp người cô ấy
cậu thở dài sau nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô bé. Từ tay cậu một luồn sức mạnh
thanh sắc lưu chuyển xuyên thấu qua não bộ thẳng sâu vào tâm thức của Ei nơi
hình bóng con hổ đang cố gắng chữa trị cho chủ nhân mình
Tâm thức Takuto ngay khi đó cảm nhận chút rung động như bên kia đưa ra lời cảm
tạ với hành động của cậu.
Cạch!!! Tiếng cánh cửa gỗ được kéo ra.
Ở bên ngoài, Himari đang đứng trước cửa và đưa một ánh mắt cùng nụ cười đầy
thâm ý hướng thẳng về phía Takuto.
“Ara! Ara! Là vu nữ thì phải nhẹ nhàng dịu dàng mà đúng không. Nhưng về phần
anh, tôi không nghĩ Ei bị bệnh đâu mà anh lại đặt tay lên trán cô ấy thế.”
Nghe vậy, Takuto cũng bỏ tay ra, Himari là người thường nên không nhận ra được
những nguồn năng lượng đang lưu chuyển cũng không có gì lạ. Himari ngồi xuống
trước mặt cậu và mỉm cười, nụ cười khiến Takuto có chút sững sờ
“Tôi đấu chỉ vì tôi muốn đấu thôi!” Nhìn thấy thái độ biến chuyển một trời một
vực của cô bé khiến Takuto có chút không thích nghi được.
Không chú ý đến vẻ mặt của cậu Himari tiếp tục nói
Himari kể lại câu chuyện mình gặp Ei thế nào với khuôn mặt khó giấu sự lo lắng
cùng quan tâm với con bé. Điều này khiến Takuto hiểu thêm một chút về cô nàng
này, tuy cách cư xử có thể khiến người ta khó chịu nhưng cô ấy vẫn là con
người có thể chân thật lo lắng giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn.
Và theo như lời kể của cô cộng với những gì đã xảy ra khi nãy, Takuto có thể
khẳng định chắc chắn rằng Ei lưu lạc đến chốn này là do bị những kẻ khi nãy
truy đuổi, cũng phải thôi một cường giả đẳng cấp như vậy có thể đặt trận pháp
tâm linh khống chế để trở thành khôi lỗi thì đâu có tổ chức nào bỏ qua được.
Như vậy Ei vẫn chưa phải là an toàn tuyệt đối, xem ra phải nghĩ cách nào đó
giúp con bé rồi.
Suzuno tiến vào căn phòng, vẻ mặt cô ấy đã giãn ra khi thấy bạn trai của mình
đã tỉnh.
Khỏi phải nói khi nghe Himari nói vậy với một vẻ mặt nghiêm trọng, mặt Suzuno
tái xanh ngắt và nước mắt bắt đầu đọng trên đôi mắt long lanh đó.
Chát!!!!! “Đau!!!! Sau cậu lại đánh tôi chứ.”
“Là đàn chị thì nên cư xử cho giống đi, bộ tôi giống người sắp chết lắm à.”
Sau khi chặt một cú vào vai của Himari, Takuto quay sang bạn gái mình
“Uh!!! Uh!!!.” Gật nhẹ đầu hai cái, nụ cười dễ thương đã trở lại trên khuôn
mặt của Suzuno, những giọt nước còn đọng lại trên mắt càng khiến nó thêm long
lanh dễ thương thuần khiết.
Takuto lên tiếng và Suzuno cũng gật đầu và bước ra ngoài. Khi ra đến cửa…
Himari đã đứng chờ ngoài đó và cô ấy chạy tới Suzuno đưa cho cô bé một chiếc
hộp gỗ
Thoáng đỏ mặt Suzuno cầm lấy và quả thực Takuto có cảm nhận được chút chúc
phúc từ hộp gỗ toát ra, xem ra ngôi đền này quả là có nhiều điều huyền bí mà.
Nói xong, cặp đôi chúng ta đã quay bước về phía sau ngôi đền để ra về, tuy đi
lối sau thì quãng đường về sẽ dài hơn nhưng do đã không được cùng ngắm pháo
hoa với bạn gái mình hôm nay nên Takuto muốn ở bên cô ấy nhiều hơn chút có
thể. Cậu nhẹ nhàng lên tiếng
Nhẹ nhàng lắc lắc mái tóc Suzuno mỉm cười
“Cậu trông rất vui khi trên sàn đấu, tuy mình không thể nói việc mất cơ hội
xem pháo hoa cùng cậu là vui nhưng cậu đã cảm thấy vui vẻ, tuy mình không thể
cảm nhận hết cậu mạnh tới mức nào nhưng mình hiểu con trai luôn phải có phần
háo thắng thế nên, khi đấu với Ei, một người có thể khiến cậu dốc toàn lực và
thậm chí thất bại thì mình cũng rất mừng cho cậu. Như vậy cậu mới là một chàng
trai trẻ tuổi đầy kiêu hãnh.”
“Ha!!!! Ha!!!! Như vậy cậu không để ý việc mình quá kiêu ngạo thể hiện trước
một cô gái sau đó bị đánh bại sao. Quả thực hôm nay mình trông như một kẻ hiếu
chiến vậy đó.”
“Vì mình đúng không! Nếu cậu thật sự hiếu chiến cậu đã lên thách đấu Ei mà
không cần phải đợi Himari senpai khích lên sàn rồi, và cậu tưởng mình không
biết sao, tuy cậu nói là thách đấu cô ấy chỉ để giải quyết trận hòa nhưng cũng
một phần cậu trút giận hộ mình về việc Ei phá hủy chiếc vòng đeo cổ này đúng
không.”
Như di guốc trong bụng Takuto, Suzuno lần lượt phân tích mọi hành động của cậu
một cách cặn kẽ.
Khi nghe được điều này, mắt Takuto mở to hơn, một vẻ ngạc nhiên xuất hiện cậu
quàng tay qua vai Suzuno kéo cô ấy lại gần mình
“Takuto…. Cậu.” hành động của bạn trai khiến cô bé có chút đỏ mặt
Giọng của Takuto có chút nghẹn, cậu đã quá cố sức thể hiện mình trong hôm nay
chỉ vì đây là ngày hẹn hò đầu tiên của hai đứa kể từ khi sự kiện tỏ tình trên
biển hôm đó. Cậu muốn cho mọi người thấy, bạn trai của Suzuno Takahara là một
người mạnh mẽ thế nên cậu mời nhận lời mời lên sàn đấu của Himari, cậu tin
rằng không ai đồng lứa có thể đánh bại cậu. Thế nhưng sự thật phũ phàng là hai
lần chiến với Ei một hòa một thua quả là khiến Takuto nội tâm có chút bực mình
thậm chí có lỗi với bạn gái của cậu nữa
Vút!!!!!! Vút!!!!! Vút!!!!!.
Những âm thanh liên tục vang lên cắt ngang câu nói của Suzuno và ngay lập tức
không gian được bao trùm bời màn đêm trở nên rực rỡ sắc màu. Và khi hai người
ngước lên thì bầu trời tràn ngập những làn ánh sáng tuyệt đẹp
Suzuno hào hứng nhìn lên bầu trời với ánh mắt hạnh phúc rạng ngời, từng chùm
pháo hoa được bắn lên đủ sắc màu rực rỡ trong bầu trời đêm.
Takuto quay đầu thắc mắc nhìn về đằng sau và cậu mỉm cười nhẹ nhàng
Nói rồi Takuto nắm tay bạn gái cậu cùng ngắm pháo hoa đầy màu sắc rực rỡ nơi
thế giới riêng của hai người cùng mỉm cười trong hạnh phúc. Những cố gắng của
cậu đã được đền đáp . Cuộc hẹn hò đầu tiên thật thú vị, thật kịch tính và kết
thúc của nó cũng là một dấu tròn thật viên mãn.!!!!!
……..
Không gian cánh đồng bất tận nơi Quản Lý và con nhỏ loli tóc vàng nào đó đang
cư ngụ
Loli Selemi ngó Quản Lý vẫn tỏ ra không chút gì khác, vẫn phởn phởn như ngày
thường ngồi thả cần câu ở một cái hồ tự tạo. Và bản thân cô cũng không nhận ra
mình cũng phởn không kém khi đang chuẩn bị củi lửa.
“Đúng vậy a! Thế thì cứ để bọn nhỏ chịu vất vả một chút cho vui nhỉ, dù sao
cái thế giới và bọn nhóc đó nhận chỗ tốt từ ngươi quá trời luôn mà.” Với một
nụ cười không chút tiết tháo Selemi lên tiếng khi thấy Quản Lý giật được một
con cua to bằng cái sân vận động bóng chày.
“Cũng không phải là sai, nhưng cái đó là ta tự nguyện chôn chân ở đó giúp bọn
nhóc một chút đấy chứ mặc dù đa phần là quan sát sự việc là chính a. Chỉ thật
sự ra tay khi cảm thấy bóng tối của sự tuyệt vọng và thống khổ buông xuống mà
thôi.”
Rầm!!!!! Sau khi nói xong câu đó thì con cua mà Quản Lý câu được cũng đã rơi xuống và nằm đo ván trên đất.
“Ha! Ha! Nhưng cũng phải công nhận Ý Chí Vũ Trụ cũng hay trêu người thật đó
đúng không tiểu thư Selemi.” Quản Lý nói và quăng cho bé loli một mớ gia vị
dược thảo trên khắp vũ trụ.
“Thú vị a! Ai ngờ đệ tử của Quản Lý lại thua cuộc bởi truyền nhân Hegemon, mặc
dù vào thời đó ngươi thắng được cô ta đấy. Và chưa kể cái chiêu cuối cùng
Mugen Danku đó là chính ngươi dựa vào tâm huyết cùng nguyện vọng của cô ta mà
dạy lại con bé kia khi ngươi còn ở thế giới đó chứ nếu không thì trận hôm nay
tên nhóc đó thắng rồi.”
Quản Lý nghe vậy lắc lắc đầu
“Lại lười rồi a! Ngày xưa ngươi hăng hái giải quyết mấy vụ Ma Ngục này lắm
mà.”
Vừa nhóm lửa, Selemi trợn mắt, chu cái mặt loli dễ thương có thể giết chết con
tim của bất kì người nào kể cả nam nữ.
“Cô nhìn kỹ lại trên người ta có thứ gì mới không rồi hãy nói ta lười nhé.”
Quản Lý thở dài lên tiếng và Selemi cũng tập trung sức mạnh của mình sau đó cô
kinh ngạc, xung quanh thân thể của Quản Lý là những vệt mờ mỏng như tơ nhưng
không nghi ngờ được là cho dù Quản Lý cũng gần như vô phương loại bỏ nó.
“Là thế đó, bộ cô không nghĩ có lạ không khi ta thấy con bé bị đám người kia
mang đi thống khổ như vậy mà không cho vài quả Bom Vĩ Thú của Thập Vĩ rơi
xuống nhà bọn chúng sao. Ta hiện tại không thể hiện thực hóa sức mạnh của mình
ra khỏi chiếc nhẫn này được a. Bây giờ ngay cả chỉ điểm cho đệ tử cũng là việc
hết sức khó khăn nói chi là ra tay can thiệp.”
“Ái chà chà! Cũng lâu rồi mới thấy cái này a, nhưng nếu Ý Chí Vũ Trụ đã kiềm
tỏa ngươi thì có thể xảy ra việc lớn rồi.”
“Cái đó cũng chưa chắc! Ý Chí Vũ Trụ giống như một tên cấp trên mà ta không
bao giờ hiểu được hắn ta nghĩ cái gì cả, quy tắc ràng buộc sức mạnh của ta
cũng lúc thế này lúc thế kia quả là khó đoán. Nói không chừng nó là một tên
ngốc xít đó chứ!!!!”
Nói trong khi thở dài nhưng ngay sau đó Quản Lý lại làm bộ mặt phởn đời như
thường ngày hướng về Selemi với nụ cười sặc mùi troll
Khỏi nói cũng biết khi nghe câu đó Selemi xù lông lên ngay lập tức.
Đang định tung đòn nhưng ngay lập tức cái bụng của Selemi phản bội cô ấy bằng
một tiếng kêu rên thảm thiết khiến cho bé loli tóc vàng đỏ ửng mặt cúi đầu
không nói được gì cả người cô run bần bật, sức mạnh bắt đầu trào dâng cả không
gian như run rẩy muốn bạo liệt. Cô ngẩng lên với mắt đầy ánh nước nhe răng dữ
dằn cùng với khuôn mặt đỏ như cà chua.
Nghe vậy Quản Lý cười nhếch mép kiêu ngạo như thường ngày
Với một khí thế áp người không kém Selemi, Quản Lý đứng dậy nhưng…
Có vẻ hôm nay là ngày xui xẻo của Quản Lý nên ngay khi ông định tiếp đòn với
Selemi thì sức mạnh khủng khiếp từ vũ trụ của Quản Lý biến mất ngay lập tức
Quản Lý rú lên đau đớn, và bắt đầu chạy trốn khỏi sự oanh kích của cô tiểu thư
đang chìm trong nộ hỏa kia. Trông ông ta chật vật y hệt như mỗi lần Takuto
tránh miểng văng giữa trận đấu hai người vậy.