Người đăng: HeiwaGaIchiban
Trở lại hiện tại, bây giờ thấy Kazuma đang nằm trên giường và Shouko đang ngồi
bên lo lắng, máu Takuto đang sôi sục, tuy điều này không thể hiện trên mặt
nhưng khi quan sát không khí quanh cậu, Shouko cũng cảm thấy run rẩy tận xương
tủy, nó không kém với tên già vô gia cư chết tiệt lúc nào cũng nói những câu
khiến cô tức muốn nổ phổi đó cả.
Takuto lên tiếng hỏi và Shouko cũng kể lại sự việc xảy ra cho cậu nghe. Thì ra
sau khi xem trận đấu với Liên Minh, hội kiếm đạo trên đường về thì bị hơn mười
người trưởng thành vây đánh, và anh đội trưởng cũ cùng Kazuma đã chặn bọn
chúng lại cho những đàn em cùng các cô gái chạy thoát và nếu chỉ tính điều đó
thì Kazuma đã thành công, nhưng còn về trận chiến của hai người với những tên
du côn thì lại quá sức do chênh lệch tuổi tác, kinh nghiệm cùng vũ khí nên rất
nhanh bị thảm bại, cũng may là do bọn kia không có ý định giết người nên
Kazuma vẫn còn sống nhưng xem ra cậu phải nằm trên giường khá lâu.
Shouko lắc đầu
“Vậy thì là kẻ nào mới được chứ.” Takuto vò đầu bức óc, suy nghĩ mãi nhưng
không có ý tưởng nào về hung thủ
Hia người trong phòng nghe được tiếng gọi yếu ớt từ phía giường vang lên.
“Anh tỉnh rồi.” Shouko chạy ngay đến bên cạnh giường làm nghĩa vụ của một
người bạn gái là đưa nước cho Kazuma uống.
“Thấy sao rồi.!” Takuo lên tiếng hỏi.
“Không chết được! Nhưng xem ra phải nghỉ ngơi mấy tháng mới tập lại được. Tao
sợ sẽ không thể giữ chức đội trưởng nữa quá.”
Nếu là người bạn gái thông thường chắc hẳn Shouko sẽ trách cứ Kazuma vì không
quan tâm đến vết thương mà chỉ quan tâm đến kiếm đạo, nhưng Shouko là ai, một
cô gái được Kazuma cứu khỏi sự trả thù vô nghĩa và là người hiểu cậu ta đến
nỗi gặp là cãi nhau nên cô ấy chỉ mỉm cười.
Và về phía Takuto thì cậu động viên bằng cách khác
Đó là ý nghĩ nghiêm túc của Takuto vì cậu biết nếu câu lạc bộ kiếm đạo đó mà
do Quản Lý huấn luyện thì sẽ tiến xa thế nào nên cậu không muốn khi Kazuma
lành hẳn sẽ bị bỏ xa so với mọi người khiến cho tâm trạng không tốt. Thế nên
cậu đang dự định sẽ hỏi Dị Năng tổ giúp cho vụ này.
“Vậy vụ này tao nhờ mày đó! Nếu mày giúp tao được tao sẽ cho mày vị trí phó
tướng trong lần thi đấu tới.”
“Mới tỉnh lại mà đã đùa được, chẳng phải Mizuhara san từng nói sẽ không tham
gia câu lạc bộ của anh sao. Nhân cơ hội lừa người ta vào à.”
Shouko ở bên cạnh lật tẩy Kazuma không chút khoan nhượng
“Sao em lại lật tẩy bạn trai mình vậy Shouko chan. Thiệt tình á. À mà anh có
chuyện muốn nói với cậu ta, em ra ngoài chút được không.”
“Vâng!!!!!.” Giọng điệu có chút giả vờ dỗi, Shouko đứng dậy bước ra ngoài.
…..
“Có chuyện gì nói đi.” Takuto biết chuyện Kazuma sắp nói hẳn liên qua đến
Shouko và đúng như rằng
“Trong những kẻ tấn công, tao thấy Taiki.”
“Taiki??” Takuto làm một bộ mặt ngơ ngác
“Mày nghiêm túc à Takuto.”
“Taiki Ishiraki. Thiệt tình á, đụng tới cái tên đó là thái độ mày khác hẳn.”
Thấy được ánh mắt Kazuma, Takuto thở dài
“Làm sao tao có thể không thay đổi thái độ khi thấy cái tên trực tiếp đẩy ngã
em trai của Shouko từ trên sân thượng xuống chứ.”
“Nếu tao nhớ không lầm sau vụ đó, nó cùng nhà nó chuyển đi thì phải. Vậy bây
giờ nó quay về rồi à, còn gia nhập xã hội đen nữa cơ đấy. Tuổi nó cũng xêm xêm
tụi mình đúng không.?”
Kazuma gật đầu “Cũng nhờ thế mà nó khá nổi bật trong nhóm người tấn công nên
tao mới để ý thấy.”
“Vậy mày tính làm gì đây. Trả thù nó à.”
Nghe câu hỏi của Takuto, Kazuma cười khổ
“Trả thù chắc chắn sẽ phải. Nhưng tao không muốn Shouko phải đau đớn một lần
nữa, thế nên tao cần phải nghĩ một biện pháp vẹn toàn.”
“Vậy cứ từ từ mà suy nghĩ đi! Cố gắng sớm bình phục.”
Nói rồi Takuto bước ra khỏi phòng
“Này! Đi thăm bệnh mà không có quà à.”
“Sự lo lắng của tao thậm chí hơn cả quà đó.”
“Chậc! Kẹt xỉ! Chúc mày ngày mai hẹn hò vui vẻ.”
Với một cái ừ gọn gàng Takuto bước ra khỏi phòng và đi về nhà
Trên đường về
Trong bóng đêm của một con hẻm, có một thân ảnh trùm kín lên tiếng khi thấy
Takuto đi qua.
Nghe được điều đó Takuto ngạc nhiên, cậu gật gù
“Thật ra vẫn có một chuyện.” Người trùm kín lên tiếng
Takuto vẫn im lặng nhưng dựa trên thái độ của cậu thì người kia biết mình có
thể nói tiếp
“Nhị tọa đại nhân cũng là trưởng môn Cổ Võ Phái Shinmeryu, muốn gặp ngài có
chút chuyện, không biết ngài có thể…”
“Cũng được thôi!.” Takuto rất nhanh đáp ứng, cậu với Dị Năng Tổ đang là đối
tác nên nếu đối phương cần giúp trong phạm vi có thể thì cậu cũng thống khoái
đáp ứng.
“Chuyển lời với ông ấy, Takuto Mizuhara sẽ gặp, nhưng đừng quá sớm, ở trường
sắp có đợt kiểm tra nên ta không muốn phân tâm đâu.”
“Khặc! Người có thể nói chuyện ngang hàng với Thập Kiệt như ngài mà cũng quan
tâm đến thi cử ở trường sao. Thật khó tin đó.”
“Ngươi không thấy sẽ rất vui nếu một cường giả tận hưởng đời học sinh bình
thường hay sao chứ.”
Nói hết câu đó Takuto tiếp tục bước về nhà còn vị kia cũng chìm trong bóng đêm
của con hẻm rồi biến mất
…..
Ở một căn phòng trong tầng hầm của một khu vui chơi pachinko có ba thân ảnh,
một thân ảnh như lão đại yakuza đang ngồi ở chiếc bàn giấy, một người vệ sĩ
đeo kiếm trên hông và còn một người trung niên khoảng 30 tuổi đang ngồi đối
diện với tên lão đại yakuza kia.
Người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng bất mãn khi thấy công việc mình ủy thác
không được hoàn thành như yêu cầu nhưng bên kia cũng không tính khoan nhượng
Nắm chặt tay không chấp nhận kết quả người trung niên lên tiếng oán độc
Rầm Tiến đập bàn vang vọng khắp phòng
Choeng!!!! Tiếng rút kiếm từ người vệ sĩ vang lên và nó nhắm vào người trung niên
“Đừng tưởng ông là khách hàng mà có thể sử dụng thái độ đó nói chuyện với lão
đại của ta, cẩn thận ông bị mất vài bộ phận trên cơ thể đó.”
Thủ lĩnh yakuza lên tiếng và người vệ sĩ cũng thu kiếm lại.
“Ngài không tính lảng tránh đó chứ.” Người trung niên lên tiếng khi thấy thủ
lĩnh yakuza hỏi một câu chuyện không ăn nhập với chủ đề.
“Ta không nhàm chán đến mức đó đâu. Ngài xem đoạn video này đi thì biết.”
Nói xong tên thủ lĩnh lấy laptop từ hộc bàn ra và mở một cái clip và nhìn nội
dung của nó tên trung niên nhíu mày
“Đó là trận đấu gần đây của tên đeo mặt nạ với cái tên tự gọi mình thuộc nhóm
Liên Minh gì đó đúng không.”
Video clip đó chính là quay lại trận đấu giữa Takuto với Liên Minh. Tuy nói là
trận đấu không cho phép quay camera nhưng một sự việc thú vị như vậy cũng
không tránh khỏi một số người vi phạm.
“Kẻ đeo mặt nạ này không nghi ngờ là học sinh của cái trường mà ông ủy thác
cho ta. Một kẻ khó lường như vậy mà ông bảo ta phải đắc tội tuyệt đối với hắn
ư. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Và ta nói cho ông biết ở đời có
một số kẻ mà cho dù ông biết họ sẽ tấn công ông chính diện nhưng ông cũng
tuyệt đối không thể phản trả, đó là sự chênh lệch. Mà ta thì không muốn đối
đầu với những tồn tại như vậy.”
Tên thủ lĩnh yakaza hay chính xác tên hắn là Ichimura, kẻ từng bị ép buộc thực
hiện một giao dịch với Quản Lý để xóa nợ cho gia đình Utsukawa và hắn được
hưởng một số vàng khổng lồ nhằm thu hút các thế lực ngầm khác hưỡng mũi nhọn
về Quản Lý. Cũng không thể không nói, đây là canh bạc lớn nhất từ trước đến
giờ hắn nhận được nhưng hắn đã làm khá tốt, tuy ban đầu bị các thế lực ngầm
làm khó nhưng với khả năng làm việc thận trọng và biết cách kiềm giữ thuộc hạ
của mình nên Ichimura tuy mất phần lớn số vàng nhưng những lãnh địa của hắn
lại không bị ảnh hưởng và vẫn kiếm được chút lợi tức sau vụ đó.
Cũng chính vì ván cược cam go đó mà bây giờ Ichimura làm việc ngày càng thận
trọng kín kẽ. Hắn không biết đối tác hắn có nhận ra không nhưng nhìn thấy cảnh
người đeo mặt nạ chỉ bằng một động tác nắm tay mà sàn nhà đã bị lủng một lỗ
như bị búa nện từ dưới lên thì hắn chắc chắn kẻ đeo mặt nạ này là một Dị Năng
Giả cộng với việc tên này hai lần ra mặt vì câu lạc bộ kiếm đạo đó cũng đủ nói
lên quan hệ giữa hai bên, thế nên Ichimura tuy có nhận ủy thác nhưng cũng đã
dặn thuộc hạ chỉ thực hiện ở mức vừa phải nhưng kết quả sự việc cũng khiến hắn
bất ngờ nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm.
Thấy Ichimura đã có ý đuổi, tên trung niên làm một bộ mặt nhăn nhúm khó coi
‘Tiễn khách!.” Ichimura nhẹ nhàng lên tiếng và người vệ sĩ tiến gần tên trung
niên làm một động tác mời nhưng khuôn mặt đầy vẻ uy hiếp.
“Không!!!!! Các ông không thể làm vậy với tôi!!!!!” Giọng tên trung niên vang
lên nhưng rất nhanh chìm trong biển âm thanh ồn ào của quán pachinko này.
“Một kẻ rác rưởi nay gặp quả báo thôi mà, không gây được sóng gió gì cả, nhưng
hãy theo dõi chặt chẽ ông ta một thời gian, có thể chúng ta cần dùng ông ta
như một món quà trong tương lai nếu kẻ đó tìm tới.”
“Vậy sao ngài không mời ông ta ở đây “Làm khách”mà lại thả ông ta quay về.”
“Ba trường hợp sẽ xảy ra, đầu tiên ông ta sẽ chấp nhận bỏ cuộc và tiếp tục
cuộc sống của ông ta.”
“Khó lắm boss, với cái tính cách nhỏ nhen đó thì….”
“Vậy trường hợp hai, kiếm một nơi khác để giúp ông ta trả thù…. Nhưng vẫn còn
trường hợp 3, sống trong sợ hãi bị kẻ giấu mặt kia trả thù, hoặc là đúng như
ngươi nói, chúng ta sẽ tóm ông ta nộp cho kẻ kia khi thời gian tới. Đối với ta
mà nói bây giờ việc lặng lẽ quan sát mọi thứ mới thật sự thú vị.”
Nhìn lên chiếc đèn chùm trên trần nhà, Ichimura nhẹ nhàng lên tiếng
“Ngài thay đổi nhiều kể từ khi kết thúc sự kiện giao dịch với kẻ đó đấy.”
“Biết sao được a. Ta đã cố gắng hết sức để duy trì sự cân bằng của cái thành
phố này không cho các thế lực khác tiến vào, như vậy đã là cực hạn. Ta phải
cám ơn vận khí của mình khi không mắc sai lầm khi đối phó với các thế lực đầu
sỏ kia.”
Dừng một chút Ichimura nói tiếp
“Đối với ngươi! Thành phố này như thế nào.”
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của thủ lĩnh người vệ sĩ không biết nói gì.
“Thành phố này là thành phố ta phất lên từ hai bàn tay trắng, vận khí của ta
khi ở nơi này quả rất không tệ, cho nên…. Ta sẽ không phá hủy nó và quyết
không để ai khác làm điều đó cả.”
Nói tới đây thái độ của Ichimura đột nhiên trở nên trầm trọng sắc như dao chém
đá
Nghe vậy tên vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh và bắt đầu tiến hành cuộc thanh trừng
trong phạm vi toàn thành phố.
…..
Trong một khu biệt thự sang trọng cực kì xa hoa nơi có lực lượng bảo an cực kì
nghiêm ngặt đến nỗi bạn chỉ cần liếc vào cánh cổng lâu hơn 5 giây sẽ được
chiêm ngưỡng cái sự xuất hiện bất chợt của một rừng người áo đen và đó chắc
chắn là những gì cuối cùng bạn nhận thức được. Sở dĩ có sự bảo an kinh khủng
đó là vì nơi đây là nhà thuộc sỡ hữu của một người quan chức cấp cao trong bộ
máy ngầm của Nhật Bản, phó thủ lĩnh dị năng tổ Yanagi Hiraga và người ở trong
khu biệt thự xa hoa này chỉ có con ông ta Yuuki và những cô gái mà cậu ta gọi
là đồ chơi. Hàng hợp phát không đấy, đó là những gì cậu ta sẽ nói với nụ cười
bí hiểm nếu có ai đưa ra chấp vấn.
Và hiện tại bây giờ Yuuki đang ở trong một căn phòng đầy tính tâm linh huyền
bí… Khặc hay có thể cậu ta cho là vậy đi a. Ngoài cậu ta ra còn một người mặc
áo trùm đội mũ tựa như phù thủy phương tây vậy. Trước mặt người đó là một
chiếc chậu nước có vẽ rất nhiều ký hiệu lạ lùng cùng những họa tiết tựa như
ngôn ngữ cổ xưa vậy
Người phù thủy tựa như không nghe được lời của Yuuki, hai tay kết ấn khiến cho
lớp nước đang yên tĩnh trong chậu đột nhiên sáng lên và hình thành những ký tự
lạ lùng
“Thật là!” Người phù thuy chặc lưỡi sau đó lên tiếng “Vị công tử này! Cô gái
này này tôi đã bắt được vị trí rồi, nhưng nếu ngài muốn nghe thêm chút dự đoán
thì chuẩn bị cho tôi thêm một ít thù lao.”
“Hử! Chẳng lẽ dựa vào sự quen biết với cha tôi, ông không thể bonus cho tôi
sao.”
“Công tử biết đó, làm cái nghề dự đoán chiêm tinh như tôi đây thì sự cân bằng
luôn rất quan trọng, cho dù là cha ngài cũng không thể phá được quy tắc đó
đâu.”
“Chậc! Thôi được rồi! Số lượng thêm một cô nữa được chứ. Nhưng ta hi vọng là
thông tin có ích.”
Người phù thủy mắt lóe tinh quang gật đầu sau đó nói
“Ba viên đan dược quý báu của ta để mua trận đồ triệu hoán đó là uổng phí
sao.” Mặt Yuuki Hiraga bắt đầu nhăn mặt. “Chưa kể pháp bảo khống chế tâm linh
mà ta chỉ có một cái đã sử dụng trên con bé đó, ngài bảo ta buông bỏ sao.”
“Cái gì của mình sẽ là của mình, không phải của mình mà cố nắm bắt thì chỉ…
Nhưng nếu công tử đã nói vậy thì tôi đây chỉ chúc ngài may mắn mà thôi…”
“Được! Ta sẽ lưu ý lời của ông.” Nói rồi hắn quay qua tên thuộc hạ và rất
nhanh 5 chiếc thùng kim loại tựa như thùng bảo quản công nghiệp vậy.
Tên người hầu mở ra mà trong đó là…
Nếu bất cứ một fan hentai nào ở đây đều không tin vào điều mình thấy, những cô
gái trần truồng được trói chặt vào chiếc thùng bị đeo bịt miệng và bịt mắt,
những chỗ nhạy cảm trên cơ thể đều được đeo những chiếc máy rung liên tục kích
thích.
“Những cô gái này luôn được kích thích nhưng chỉ giữ ở mức độ vừa phải không
thể tiến đến cao trào nên vô cùng nhạy cảm, tôi tin chắc sẽ là nguyên liệu tốt
cho ngài luyện Thiên Âm Thiên Tượng Quyết của ngài..”
Tên pháp sư quan sát một chút rồi gật đầu trong mặt lộ ra sự thèm thuồng.
“Được! Rất tốt, vậy tôi cũng nên đưa cho công tử đây thông tin cần thiết: Đền
Shirojima, con bé đang ở đó.”
Nói xong thông tin mà Yuuki Hiraga cần, người phù thủy cúi chào và quay bước
ra khỏi phòng mang theo những cô gái và một lúc sau ba thân ảnh xuất hiện
trong phòng.
“VÂNG!!!!.”