Kazuma & Shouko Phần Cuối


Người đăng: HeiwaGaIchiban


  • Đã quyết định rồi à. Cho dù hành động này sẽ chọc vào đại phiền toái.

Đang cầm chai rượu trong tay, Shino lên tiếng với cô bé đang nghiêm nghị đứng
trước mặt mình.


  • Tôi tin đối mặt với mấy thứ đó dễ dàng hơn đối mặt với sự tồn tại mấy người
    mà đúng không.

Bỏ đi nét nghiêm nghị, Shouko lướt qua những tồn tại trong căn lều nơi công
viên này mỉm cười lên tiếng.

“Nói cũng đúng a! Ở đây toàn những tồn tại khó đỡ…” Một giọng nói vang lên và
nó xuất phát từ…. Một con mèo bự.

“Ko san! Ông có biết rằng câu nói của cô bé ám chỉ cả ông không nhể. Và ông là
thứ khó đỡ nhất ở đây đó...”

Hara lên tiếng trong khi đang cầm hộp cơm có vẻ đắt tiền hơn nhiều so với thứ
cơm trước đây bọn họ ăn. Nhờ có con mèo giới thiệu chỗ tốt mà bữa cơm của họ
trở nên có phần sang chảnh hơn nhiều.

“Có gì đâu a! Là Daiyoukai thì bị coi là một tồn tại bất thường đâu phải là
chê. Dù sao thực lực youkai một phần đến từ cảm xúc của con người mà. Với lại
các người…”

Con mèo đang nằm, mắt nhắm mắt mở, hai cái đuôi lúc lắc mơ màng và khi nhìn
thấy chum rượu nhỏ đang lơ lửng ngang miệng con mèo và chuẩn bị đổ xuống thì
Shouko càng có một cảm giác cạn lời khó đỡ và thêm phần tự tin vào câu nói của
mình khi nãy.

“Được rồi a! Bỏ qua chuyện đó đi!.” Hara lên tiếng cắt lời của con mèo.

“Nếu cô bé đã quyết định thì chúng ta chỉ có thể cầu chúc chiến thắng sẽ đến
với cô vậy.”

“Đừng quên mấy phần rượu khi thành công đó nha nhóc mít ướt.”

“Chỉ e rằng khi đó ông chết vì say thôi a.” Shouko đáp trả lại Shino và quay
bước. Cô đã quyết định tìm kẻ trược tiếp đã hại em trai mình và ra tay trả
thù, tất nhiên cô sẽ không giết hắn nhưng chắc chắn cô sẽ khiến hắn cùng tên
công tử trong miệng hắn nhắc tới không thể xuống giường trong ba tháng một năm
thì cô mới hả dạ

Shouko biết việc mình sắp làm rất liều lĩnh nhưng vì em trai, cô không muốn
phải lùi bước. Nhìn bóng dáng của của cô gái bước ra khỏi lều Shino khẽ thở
dài lên tiếng

“Phải chi mọi thứ đều diễn ra đúng ý nhỉ. Đáng tiếc là con bé lại rơi vào tính
toán của kẻ khốn nạn đó.”

“Đúng đó! Nhưng nếu cho qua như vậy đâu giống cách của làm của kẻ đó đâu nhỉ.”
Hara cũng lên tiếng nhìn lên bầu trời.

“Trời sẽ mưa. Cũng giống như hôm đó vậy.”

“Chúng ta đang nói đến kẻ đó đấy. Với tính cách của hắn một khi đã chú tâm vào
việc gì thì việc đó sẽ có kết cục viên mãn thôi mà. Nhưng xem ra con bé phải
chờ một thời gian rồi…” Con mèo cũng lên tiếng bổ sung sau khi đổ vài giọt
rượu vào miệng mình.

“Đôi khi dừng lại một chút sẽ tốt hơn là tiến bước vội vàng, kẻ đó biết rõ
điều đó, cái thuật nắm bắt tương lai đó quả là nghịch thiên mà.” Hara bước ra
khỏi lều để vứt hộp đồ ăn và lên tiếng nói

“Shino san này! Ma pháp trận trong tay ông để làm gì thế.”

Với ma pháp trận tóe ra những ánh lôi điện nhỏ bằng lòng bàn tay và sau đó bóp
nát nó, Shino lên tiếng.

“Có gì đâu! Ta lấy chút lãi đối với tên công tử đó mà, một vết phỏng trên mặt
chắc đủ rồi nhỉ. Vì hắn mà ta gặp phải con bé phiền phức này và bị hành hạ
trong mưa suốt mấy ngày liền..”

“Shino san! Deredere rồi à.”

“Nhiều chuyện! Tôi đi mua rượu trước khi trời mưa lớn đây.”

“Thêm cái này của tôi đi! Nhậu càng sướng.” Trước mặt con mèo xuất hiện một lỗ
đen và từ đó từng dĩa thức ăn xuất hiện.

“Nice Ideal! Lâu lâu mới thấy Ko san cho chúng ta thưởng thức đồ ăn của youkai
đó.” Thấy mớ thức ăn, thanh hào hứng của Shino ngay lập tức dâng tới điểm
max.”

…..

Trong một bệnh viện sang trọng nào đó các nhân viên chạy đôn chạy đáo như bị
ma đuổi vậy, và đúng như thế, nếu họ chậm chân khiến ca phẫu thuật này thất
bại thì chắc chắn cuộc sống sau này của họ sẽ không yên ổn. Vị bác sĩ chính đổ
mồ hôi đã đổ ra như tắm trong khi chỉ mới nhìn vào bệnh nhân của họ mà chưa
làm gì cả. Ông quay sang mọi người

“Đây là một ca phẫu thuật khẩn cấp, Thiếu gia nhà Shingou đang đi trên đèo thì
một cơn sấm sét đánh xuống núi khiến một tảng đá lớn rơi xuống xe khiến chiếc
xe phát nổ may sao cậu ấy được người vệ sĩ đưa ra ngoài kịp lúc nhưng cũng bị
một thanh sắt nóng đập vào trán phải phẫu thuật gấp nếu không thì sẽ không cứu
kịp. Thế nên vì tương lai chúng ta, mọi người hãy cố gắng hết sức.”

Và……

“Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng…”

“Đồ chó vô dụng! Mang danh là bệnh viện có tiếng mà không thể chữa nổi gương
mặt cho ta sao.” Tên thiếu gia gầm rú hét vào mặt toàn bộ nhân viên của bệnh
viện

“Nếu bọn bay không làm tròn trách nhiệm thì giữ bọn bay lại làm cái gì nữa
chứ, từ ngày mai tất cả các nhân viên ở đây bị…”

“Đủ rồi đó.” Một giọng nói đanh thép vang lên cắt ngang không cho tên thiếu
gia nói nốt chữ sa thải của mình và khi hắn quay mặt lại thì…

“Anh hai!!!!” Đứng trước mặt hắn là thanh niên khoảng 26 tuổi ăn mặc sang
trọng chững chạc

“Chú mày quậy đủ chưa! Chuyện liên quan đến mạng người xảy ra ở trường mấy
thằng đàn em của chú vẫn chưa lắng xuống mà bây giờ chú đòi đóng cửa bệnh viện
này. Tuy bố có thế lực lớn tại bệnh viện này thật nhưng cũng không phải muốn
đóng là đóng.”

“Nhưng anh hai…”


  • Đi ra nước ngoài một chuyến đi! Tao không nói điều này là tốt nhưng nhờ vậy
    mày mới có cớ đi ra nước ngoài nước chữa trị khuôn mặt đồng thời tránh sự điều
    tra của cảnh sát cùng với mấy tên phóng viên nhiều chuyện liên quan đến vụ
    chết người xảy ra ở trường. Một công đôi việc. Bố cũng đồng ý với tao như vậy
    đó.

Tuy không muốn đến một nơi xa lạ nhưng anh của hắn đã lôi bố ra làm bằng chứng
nên tên thiếu gia cũng không thể có ý kiến gì thêm.

“À mà này! Mấy thằng đàn em của mày xử lý sao rồi.”

“Anh yên tâm! Hiện tại nó và gia đình của nó đang ở ngóc ngách thôn quê đâu đó
ở Nhật Bản rồi.” Nói đến đây hắn dừng một chút.

‘Hay là em…”

Tên thiếu gia quẹt tay ngang cổ ý rất rõ ràng.

“Như vậy đủ rồi! Chúng ta nắm truyền thông trong tay thì mấy đứa rác rưởi đó
cũng không gây nổi sóng gió gì, đôi lúc để chúng sống thì mới tránh giọt nước
tràn ly chứ nếu đuổi cùng giết tuyệt thì sẽ hại ngược lại chúng ta đó.”

“Vâng! Nếu như vậy em nghe theo anh.”

Người anh gật đầu sau đó nói “Vậy chuẩn bị đi! Ngày mốt mày lên đường sang
Mỹ.”

……

“Cái gì! Chuyển trường rồi?” Shouko chết đứng khi nghe được tin tức kẻ làm hại
em trai mình đã chuyển trường. Và khi cô gặng hỏi giáo viên thì họ từ chối trả
lời với lý do là cảnh sát không cho với lý do bảo vệ người vi phạm dưới tuổi
thành niên nên thông tin của tên đó không được tiết lộ.

Sao lại thế được! Sao lại thế được! Đó chính là cảm xúc của Shouko lúc này, cô
đã phải trải qua bao nhiêu vất vả khiêu chiến cùng quyết tâm để có thể đưa đến
quyết định trả thù cho em trai, nhưng tại sao cái luật pháp này lại bảo vệ tên
khốn kia.

Rầm! Bằng một đấm bức tường của trường đã lún một lỗ
.
“Này, con kia, mày làm cái gì vậy.”

Có vẻ như vì quá phẫn nộ nên Shouko không để ý hiện tại mình đang ở sau trường
nơi ít người lui tới và trước mặt cô là ba người, hai trai một gái. Cô gái thì
đang có biểu hiện vô cùng sợ hãi, có vẻ như đang bị hai chàng trai kia tống
tiền hay bắt nạt vậy.

“Mày tốt nhất là không nên hé mồm với giáo viên vì điều này nếu không cuộc
sống học đường của mày sẽ khốn đốn đó.”

Một tên con trai bước đến trước mặt Shouko và lên tiếng hăm dọa… Nhưng có vẻ
hôm nay hắn đã phạm sai lầm.

Pặp!

“Ah!!!!!! Thả…. Tao Xuống.”

Với một tay, Shouko đã nắm chặt cổ hắn nhấc bổng lên không trung như nhấc một
con gấu bông vậy. Vẻ mặt hắn bây giờ chỉ còn sự kinh hãi

“Thả cậu ta xuống con kia.” Tên còn lại thấy bạn mình bị như vậy lao vào tung
một đấm.

“Cút..” Bằng một câu nói lạnh như băng địa cực, Shouko giơ chân lên đạp ngay
vào ngực tên đang lao tới với sức mạnh khủng khiếp

Rầm!!! “Ah!!!!!.” Thân thể tên đó bay vào tường như một của tên lửa.

“Bọn rác rưởi chúng mày làm tao sôi máu rồi đấy.”

Và thế là trong phẫn nộ Shouko đã dồn toàn bộ những gì cô bé đang phải chịu
đựng lên xác thịt của hai kẻ kém may mắn kia. Kể từ giây phút đó, Shouko căm
ghét những kẻ bắt nạt đến cực điểm, và với khả năng võ thuật tự ngộ được khi
cô chiến đấu với Shino, Shouko đã trở thành một nữ sinh cá biệt chuyên đánh
nhau và sát phạt những kẻ hay bắt nạt người khác và điều đó không còn giới hạn
ở trong trường mà bắt đầu lan dần quanh thành phố.

“Yah!!!!. Ya!!!!!.”

“Con khốn khiếp kia mày đợi đó, bọn tao sẽ không cho qua đâu.” Trong con hẻm
những tên du côn đang chuẩn bọ chạy trốn nhưng vẫn không quên buông lời đe
dọa.

“Đúng là lợi thoại của bọn nhân vật phản diện hạng 3 mà, loại như bọn mày chỉ
biết bắt nạt kẻ yếu đuối, sao không chọn kẻ nào mạnh mẽ mà gây sự đó. Mà bọn
bây lần này quá đáng thật đó dám bắt nạt cả người cao tuổi cơ à, nếu bọn bay
nghĩ tao cho bọn bay đi giống trong phim thì sai lầm rồi.”

Shouko ngay lập tức chặn đường của những tên du côn đường phố đó.

“Chết tiệt! Bọn bay! Liều mạng với nó.”

Ngày qua ngày, mặc dù chiến đấu tới chiến đấu nhưng sự căm thù của Shouko đối
với loại cặn bã chuyên bắt nạt người khác vẫn không thể nguôi ngoai chút nào.

…..

Vào một hôm, khi Shouko đang học lớp 8 và như thường lệ trong giờ nghỉ trưa,
cô tới một nơi vắng vẻ sau trường. Một cảnh tượng trong quá khứ lại xuất hiện.

“Con bé đó bị sao vậy, ngay cả năm nhất cũng bắt nạt được nó sao..”

Shouko vẫn nhớ cô bé mà cô tình cờ cứu vào cái ngày cô quyết tâm thanh trừ
những tên bắt nạt. Và lần này cô gái kia tuy đã là năm hai nhưng lại bị ba đứa
mặc đồng phục năm nhất vây lấy.

Vuốt trán một cách bất lực, Shouko tiến đến, cô không muốn ra tay với mấy đứa
lớp dưới, vì dù lý do gì nó sẽ khiến cô trông giống với mấy kẻ bắt nạt mà cô
đã đánh bại.

“Ah!!!!!!.”

Nhưng ngay lúc đó một tiếng hét đau đớn vang lên.

“Hả!!!!!.” Khuôn mặt ngơ ngác chính là biểu hiện của Shouko lúc này.

“Thử đến gần nữa xem, cho dù mấy đứa có quan hệ với hiệu trưởng đi chăng nữa
thì thanh kiếm trong chiếc túi này sẽ phải dính chút máu đó.”

Cô gái mà Shouko đang tưởng bị bắt nạt lại đang chĩa thẳng một chiếc túi có vẻ
là túi đựng shinai của những người luyện kiếm đạo vào thẳng mấy đứa nhóc vô lễ
kia.

“Chúng….. Chúng em xin lỗi.” Mấy đứa năm nhất run cầm cập rồi chạy biến.

Thiệt tình! Mất công mình lo lắng rồi a. Shouko nghĩ thầm bước đi nhưng ngay
khi đó.

“Xin chờ một chút ạ.” Cô gái chạy nhanh về phía Shouko lên tiếng.

“Có chuyện gì.”


  • Em từ đó đến giờ chưa có cơ hội cám ơn chị vì đã cứu em lần trước.”

Cô gái cúi đầu trước Shouko đầy chân thành, thấy điều đó Shouko thờ dài


  • Không cần thiết! Chẳng qua khi đó tôi có chuyện bực bội nên mới đấm vào
    tường thôi, và còn hành lũ kia ra bã sau đó cũng là vì đang cần có cái bao cát
    để trút phiền muộn, không liên quan đến cô.


  • Nhưng khi nãy chị đã định ra tay một lần nữa đúng không.


Cô bé mỉm cười dồn Shouko vào góc và đối diện với nụ cười trong sáng đó cô
không biết phải nói gì và cô gái đàn em tiếp tục


  • Nhờ điều đó…! Em đã quyết tâm không được phép sợ hãi và tự dưng cơ thể vung
    cái túi vào bọn nhóc đó, cho dù chúng có quan hệ với hiệu trưởng đi chăng nữa.


  • Thế à! Tốt thôi! Vậy tốt nhất cô nên đi đi! Nếu người khác thấy cô gần tôi
    có thể liên lụy đến đội kiếm đạo đó.


“Không có chuyện đó đâu, tôi đang canh chừng ở đây mà.”

Một giọng nói vang lên và đó là lần đầu tiên Shouko và Kazuma gặp nhau.

“Anh lo cho em khi thấy em bị mấy đứa năm nhất lôi đi! Nhưng có vẻ anh lo lắng
thừa thãi rồi nhỉ.”

Nói rồi Kazuma quay về phía Shouko

“Cám ơn cô đã bảo vệ đàn em của tôi! Shouko Shirasaki san. À nhân tiện tôi là
Kazuma, Kazuma Tachibana, đội trưởng đội kiếm đạo.”

“Thế à! Vậy thì hai người đừng có dính vào tôi kẻo có khi lại dính vào rắc rồi
rồi câu lạc bộ lại bị cấm thi đấu đó….. Với lại! Tôi không làm gì để cho anh
cám ơn cả…”

“Không đâu! Nhờ sợ hiện diện của cô mà cô bé ấy mới có can đảm chống lại người
nhà hiệu trưởng đó chứ. Cám ơn nhé

Nghe vậy Shouko lẳng lặng không đáp bước ra khỏi chỗ đó để lại hai thành viên
câu lạc bộ kiếm đạo.

“Chị ấy mạnh mẽ thật đấy đúng không senpai.” Cô gái lên tiếng ngưỡng mộ

“Thật ư!?”

“Đúng vậy đó! Tuy nhiều người nói chị ấy rất hay đánh nhau và cũng có lần em
chứng kiến tận mắt điều đó trong một con hẻm, chị ấy đánh với gần 10 tên lưu
manh mà vẫn thắng đó, nhưng em chắc chắn một điều lí do chị ấy chiến đấu chính
là trừng phạt những kẻ bắt nạt người yếu đuối, để không có chuyện gì đáng tiếc
xảy ra như chuyện của em trai chị ấy nữa.”

“Và cũng nhờ vào chị ấy em mới quyết tâm tham gia câu lạc bộ kiếm đạo và sau
đó không còn bị bắt nạt nữa rồi.”

“Theo con mắt của anh thì cô ấy như đang đi trên dây thừng và phía dưới là vực
thẳm thì đúng hơn..”

“Hả!!!.”

“Không có gì! Hi vọng anh đoán sai rồi.”

Sẽ rất tốt nếu phán đoán của Kazuma là sai, nhưng không lâu sau, trên một con
hẻm vắng. Sự điên cuồng của Shouko đã lên đỉnh điểm và cô đang chiến đấu với
50 tên du côn đều thuộc cấp III và vô cùng hung hãn.

Cả người Shouko bây giờ ướt đẫm mồ hôi và máu, nếu ai đó nhìn vào sẽ tưởng cô
nàng là một nhân vật trong manga chiến đấu, những kẻ cho dù bị phang vào đầu
chảy máu đầm đìa mà vẫn chiến đấu điên cuồng như đúng rồi.

“Mày nghĩ có thể đánh lại nhiêu đây người sao, hôm nay mày bỏ xác chắc rồi.”

Một tên du côn xấu xa hạng ba lên tiếng giễu cợt khi thấy cả người Shouko run
lên vì đau đớn nhưng vẫn cố đứng vững.

‘Bọn chó chúng mày…” Với hàm răng nghiến chặt, Shouko căm phẫn nhìn thẳng vào
bon du côn đang vây lấy mình. Bọn chúng quá đông lại lớn hơn cô nên cô có thể
đánh đến như vậy đã là cực hạn.

“Được lắm!!!! Đã vậy….. Tao sẽ… Liều mạng với bọn mày.”

Shouko thả lỏng toàn thân nhưng khí thế bắt đầu ngựng tụ.

“Trảm Thủy!!!! Chẻ Không Quyền.” Tuyệt chiêu tất sát đã được tung ra nhắm
thẳng vào lồng ngực của tên du côn. Khỏi nói cũng biết sức mạnh đòn này ngay
cả cao thủ như Shino cũng phải kiên kỵ nói chi là bọn này. Nếu trúng thì chỉ
có cửa tử dành cho chúng.

Chát!!! “Đến đây đủ rồi.!!!!”

Shouko cảm thấy cái gì đó cứng đập thẳng vào tay của mình cản lại đòn đánh
trước khi nó kịp tung ra

“Mày là ai.” Một tên du côn hướng về nhân vật mới xuất hiện. Người này tay cầm
shinai, mặc áo khoác mũ trùm kín đầu khiến khó nhận rõ được khuôn mặt nhất là
trong bóng tối của con hẻm.

Chát!!!!

Một đòn đánh đã được tung ra thẳng vào cổ họng của tên du côn khiến hắn gục
hay lập tức.

“Tao không có gì để nói với những kẻ như chúng mày hết.”

*Chát!!!!.” Lại một đòn đánh hạ gục một tên nữa.

‘Này Shirasaki san!.”

“Hả!” Shouko giật mình khi người mới tới gọi tên mình.

“Đừng tung đòn đánh với sát khí ngập tràn như lúc nãy nữa. Không hợp với một
nữ sinh trung học chút nào.”

“Không liên quan đến ngươi. Biến đi, nếu ngươi tính cản ta thì ta cũng không
nương tay đâu.”

Vút!!!!!

“Nhanh quá!. Mình không né kịp rồi.” Shouko kinh hãi khi thấy đối phương ra
đòn khi không chút dấu hiệu báo trước.

“Ah!!!!!.” Một tiếng la đau đớn vang lên từ phía sau Shouko, có vẻ như một tên
hèn hạ cô gắng đánh lén cô bé nhưng bị người này hạ gục

“Là một người con nhà võ, tôi không thể làm ngơ một cô gái bị vây đánh như thế
được.”

Hả! Bộ tên nay ngu hả. Đó là suy nghĩ của Shouko về người mới xuất hiện này.

“Với lại, tôi không thể để học sinh cùng trường bị người ngoài trường bắt nạt
được.!!!!”
Chàng trai gãi gãi sống mũi khi nói câu đó và câu này nói rất nhỏ thế nên
ngoại trừ Shouko đang đứng gần ra không ai nghe thấy được cả.

Là cậu ta, đội trưởng đội kiếm đạo. Bây giờ Shouko đang ghép dáng vẻ của hai
người làm một và nó vô cùng khớp.

“Anh có tự hỏi những việc mình đang làm có phù hợp với vị trí của mình không
vậy.” Khỏi nói cũng biết Shouko đang nhắc cho cậu ta biết được mình là đội
trưởng câu lạc bộ thì không nên dây vào những vụ này với một nụ cười ngạo kiều
nở trên khuôn mặt.

“Trước khi đứng ở vị trí này thì tôi là con nhà võ.” Chàng rai lên tiếng chắc
như thép

“Được lắm! Nếu vậy thì đừng gục trước một cô gái đang kiệt sức đấy nhé.”

“Chắc rồi! LÊN!!!!!”

Nói xong cả hai lao vào bầy du côn như hổ vào bầy dê. Đó là trận đánh oai hùng
nhất của Shouko và Kazuma và nó cũng tạm chấm dứt chuỗi ngày đánh nhau của cô.
Nhưng nếu chuỗi ngày đánh nhau bằng tay chân của cô chấm dứt thì sau đó chuỗi
ngày đánh bằng võ mồm của cô với Kazuma bắt đầu diễn ra, hai người gặp nhau là
khẩu chiến giống như một cặp nào đó trong nhóm Item của Liên Minh vậy.

“Hai người thân nhau thật đó.”

“Hả em nói gì vậy.” (X2)

Cả hai người đều đồng thanh khi cô bé kouhai của câu lạc bộ kiếm đạo lên tiếng
khi thấy những màn tranh cãi của hai người chỉ vì những thứ lặt vặt. Đó là
thời điểm hiếm có mà Shouko cảm thấy vui vẻ trong cuộc đời học sinh cấp 2 từ
khi em trai cô qua đời. Nhưng vào cái ngày đó…


  • Thả em ấy ra!

Trước mặt mình là hơn 20 tên du côn, đáng lẽ số đó không là gì với Shouko
nhưng cô không thể hành động khi thấy đàn em mình đang bị khống chế.

“Đưa tay chịu trói rồi tao sẽ thả.” Tên thủ lĩnh du côn lên tiếng.

“Thả em ấy trước hoặc TAO SẼ CHO MẤY CHỤC MẠNG TỤI NÀY XUỐNG DƯỚI ĐÓ LUÔN.”

‘Hừ!!!!.” Đối diện với sát khí chết người của Shouko, tên kia không còn cách
khác phải thả cô đàn em ra và Shouko sau đó thật sự nghiêm túc đưa tay cho bọn
chúng trói lại nhưng đời nào Shouko lại dễ dàng chịu thua đến thế cô tung cao
chân hạ một tên.

“Chúng mày đâu có nói tao phải đưa chân chịu trói đúng không, vậy thì tao được
phép dùng chân chống trả chứ hả.”

“Con khốn! Mày được lắm.”

Bọn du côn ngay lập tức lao vào.

…..


  • Kazuma senpai!!!!! Xin anh!!!! Cứu chị ấy!!!!!. Chị Shouko

Thấy người đàn em ràn rụa nước mắt cầu xin Kazuma biết đã có chuyện không ổn,
và khi nghe được đàn em mình bị bắt để bức Shouko tới thì cậu đã nắm chặt cây
shinai và tiến lên không chút do dự bỏ mặc lại trận thi đấu sắp diễn ra trong
năm cuối cấp 2 của mình.

“Tao với mày đi chung cho vui. Cái chức danh Chủ tướng câu lạc bộ kiếm đạo mày
đã không cần thì cái danh xưng tiền đạo chính thức của tao cũng nên quăng sọt
rác đi là vừa. Hai danh xưng đó làm sao nặng bằng việc cứu một cô gái cơ chứ.”

“Mày nói đấy nhé, nhưng đúng thế, trước khi chúng ta là đội trưởng kiếm đạo
(Kazuma), đội trưởng đội bóng đá (Takuto), thì chúng ta là một con nhà võ
(Kazuma), người đàn ông (Takuto). Vì thế tuyệt đối không thể để cho bạn bè gặp
nguy hiểm được. Lên thôi.”


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #84