Kazuma & Shouko Phần 3


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Như thế là sau cuộc gặp gỡ với người đàn ông trung niên kia, Shouko Shirasaki
đã tạm thời có được động lực để tiếp tục sống, không còn buồn bã vô hồn như
khi em trai cô mới chết nữa, và hàng ngày sau giờ làm cô đều đến công viên này
để gặp tên chết tiệt đó giao chiến nhằm có được thông tin liên quan đến cái
chết em trai mình. Nhưng sau ngày giao chiến đầu tiên thì Shouko đã nhận ra
một điều là tên khốn kia tuy là một tên bợm rượu ăn mặc lếch thếch, ngôn từ
phát ra nơi miệng hắn cũng không ai ưa nổi, là kẻ luôn làm bạn tức chết nhưng
khi giao chiến với hắn thì cô không thể đụng vào hắn dù chỉ một chút và trên
hết là ông ta không có chút thương hoa tiếc ngọc hay coi cô là con nít chút
nào gọi là có nào, vào lần đầu giao đấu hắn đã cho cô một đấm ngay bụng khiến
Shouko suýt phải nôn bữa ăn tối cách đây 1 tiếng của mình. Khi đó hắn ta còn
lớn tiếng khiến cô tức muốn nổ phổi

“Hora!!! Hora!!! Bộ cô là bao cát hàng Trung Quốc hay sao vậy mới có bị đấm có
một phát nhẹ hều mà rách rồi.”

“Đồ khốn!!!!” Shouko nghiến răng lao vào dồn toàn bộ phẫn nộ của cô vào từng
đấm nhưng nó đều bị tên đó bắt trúng hoặc gạt đi chỉ bằng một tay.

“Chỉ đấm như vậy thì còn lâu cô mới chạm vào được ta, và cũng đừng mong trả
thù được cho em trai mình.” Trong khi đánh bay những cú đánh của Shouko người
đàn ông cũng không có chút nương tay ông nắm tay lại và…

“Đã đấm thì ít nhất phải đánh như vậy.”

Bốp!!!!! Một cú đấm ngay ngực cô gái khiến thân hình cô gái bị đánh bay về phía sau

“Ah!!!!” Cô gái kêu lên đau đớn, cô cảm thấy như bị một quả tạ đánh vào ngực
mình. Trong giây phút bị trúng đòn cô cảm thấy phổi mình như ngưng hoạt động
sau đó là một sự đau đớn lan tỏa toàn thân và khi nhận ra thì cô đã nằm dài
dưới đất từ khi nào.

“Hộc!!! Hộc!!!!” Chỉ một cú đấm của hắn mà khiến cô muốn sặc sụa,chỉ một đấm
mà đã khiến cô toàn thân run rẩy, cô bé chưa bào giờ phải đối diện với tình
huống như vậy, ngay bây giờ cô biết rất rõ con đường để biết sự thật của cô
chông gai như thế nào. Nó chông gai đến mức mà chỉ nhìn kẻ đang đứng trước mặt
cô cũng khiến cô muốn bỏ cuộc, ánh mắt hắn nhìn cô không có chút thông cảm hay
thương xót gì cả, đó là đôi mắt của người sẽ luôn dồn cô đến mức tận cùng và
hoàn toàn không có chút nương tay, nhìn ánh mắt đó cô gái nhỏ vô cùng kinh
hãi. Một cảm giác bất lực xâm chiếm lấy tâm can, nó khiến tay cô, chân cô dần
dần mềm ra và từ từ mất sức và đầu cô từ từ cúi xuống, câu nói tôi bỏ cuộc
đang chực chờ thoát ra khỏi đôi môi của cô gái nhỏ.

“Tôi…..”

“Sao hả!!! Muốn tử tự nữa rồi sao. Có cần mượn dây không ta cho mượn.”

Vẫn với cái nhếch mép đầy khinh bỉ đó người đàn ông nhìn thẳng vào Shouko đang
ngồi dưới đất. Và khi nghe được những lời đó trên khóe mắt Shouko lại xuất
hiện ánh nước nhưng ngay sau đó “Không phải sau ngày hôm đó mình đã rơi những
giọt mắt cuối cùng rồi sao, vào cái ngày mình đã thề sẽ quyết định sống tiếp
cho đến khi trả được mối thù này rồi sao, Shouko ơi là Shouko, mới chỉ có qua
vài ngày mà mày đã quên mất điều đó rồi sao.”

Tự nhủ với bản thân như vậy, Shouko hất đầu mình gạt phăng nước mắt đứng lên.

“Tôi còn lâu mới bỏ cuộc. Blè!!!!” Shouko lè lưỡi với kẻ đáng ghét đang đứng
trước mặt và tiếp tục lao vào trận chiến với hắn ta
Và thế là ngày qua ngày Shouko đều đến chiến đấu với người đàn ông đó, bất
chấp mưa gió như thế nào cô đều có mặt để chiến đấu. Và hôm nay cũng vậy cho
dù đang mưa rất nặng hạt Shouko vẫn đến để thách đấu.

“Oai!!! Oai!!!! Nè cô bé! Cho dù cô không nghĩ đến sức khỏe của cô nhưng cũng
phải nghĩ đến ta chứ, trời mưa gió thế này mà cũng đến khiêu chiến sao. Đúng
là giới trẻ bây giờ không chút tôn trọng người già chút nào gọi là có.”

Người đàn ông kêu lên phản đối trong khi đang đánh đỡ những đòn đánh của cô
Shouko.

“Một lão già dê, suốt ngày bảo người khác tự tử nhưng ông không có tư cách nói
câu đó đâu a.”Shouko lên tiếng trong khi vẫn liên tục tung đòn, không thể
không nói cô bé càng ngày càng tiến bộ, công thủ vững vàng, không còn một mực
lao vào tấn công một cách bất cẩn như những ngày đầu nữa

“Ha!!! Ha!!! Có vẻ Shino san hối hận muốn đập đá vào chân mình lắm rồi đây.”
Người phụ nữ trung niên lên tiếng lên tiếng trong khi đang ở trong lều nhóm
lửa sưởi ấm.

“Vâng!! Hối hận quá a! Con bé này là con gái mà độ quái vật thậm chí còn hơn
em trai nó a.”

“Ông nói vậy là sao.”

“Chết! Lỡ mồm!! Suýt nữa thì…Nếu cô muốn biết thì đánh bại ta đi… Hô!!! Hô!!
Hô…”

“Được! Như ông muốn. Sẽ không lâu đâu.” Nói xong Shouko tiếp tục tấn công. Và
sau một lúc thì

Ầm!!!!!

Trời nổ sét và cơn mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn khi nãy nữa, bây giờ ngay cả
nhìn phía trước cũng không thể, điều này áp dụng cho cả Shouko và người đàn
ông.

“Trời mưa kiểu này thì đánh đấm bằng niềm tin à, thôi vào lều đi, để ta còn
nhấm nháp chút rượu cho ấm người cái đã.”

“Được! Đỡ cú đấm này xong thì ông có thể vào.” Giọng Shouko vang lên và người
đàn ông chỉ thấy lờ mờ qua làn mưa cô bé đang thủ thế chuẩn bị tung đấm.

“Mưa nặng hạt như vậy làm sao cô có thể phát đòn được chứ, nước mưa đập vào cơ
thể cũng đau lắm đấy chứ đâu đùa được.” Người đàn ông lẩm bẩm

“Yah!!!!!.” Shouko phát đòn tung một đòn “Xem chiêu đây!!!!.”

“Đúng rồi Shouko chan! Cắt qua làn mưa, chẻ xuyên không khí.” Người phụ nữ
trung niên lên tiếng như cổ vũ cho cô gái nhỏ

“Cái gì!!!! Cắt qua làn mưa! Chẻ xuyên không khí! Trảm Thủy Chẻ Không Quyền!
Bà dạy cho con bé chiêu đó á!!”

Nghe được điều đó người đàn ông lặng người trong giây lát nhưng liệu tình
trạng này cái giây lát của ông có được phép xảy ra không, tất nhiên là không,
quyền khí của cô bé chẻ tung làn mưa xuyên phá không khí lao thẳng vào người
đàn ông.

“Uh!!!!.” Người đàn ông nhăn mặt.

“Không được sao…..!!!!!” Shouko chỉ nói được như vậy trước khi gục xuống.

“Thiệt tình! Thì ra bà đã có chủ trương từ đầu, việc con bé liên tục thách đấu
cho dù thời tiết ra sao. Đây là mùa hay có mưa, và bà biết vấn đề cơ thể ta
không thích mưa, thế nên bà đã lén dạy con bé chiêu đó, sau đó lựa ngày có mưa
lớn để thực hiện kế hoạch, nếu ở tình trạng bình thường thì ta đã hoàn toàn
nhận ra trước khi con bé phát đòn rồi.”

Nghe được người đàn ông nói, người phụ nữ cười gật gật

“Không sai! Nhưng tôi chỉ dạy con bé cách luyện Mizukiri (Cắt Nước) thôi, còn
lại cô bé tự ngộ hết đấy. Tuyệt vời đúng không nào.”

“Từ Mizukiri mà có thể ngộ ra chiêu đó trong thời gian ngắn đúng là từ quái
vật không sai cho nó mà.”

“Vậy con bé thắng rồi đúng không.”

“Hừ! Chỉ trúng áo thôi! Không thể gọi là thắng được nhưng con bé cố gắng nhiều
rồi nên cho nó qua cũng không sao.!!!.” Người đàn ông miễn cưỡng chỉ vết rách
rất nhỏ trên chỗ ngực áo của mình.”

“Hi!!! Hi!!!! Shino san quả là không chịu thừa nhận thất bại mà.” Người phụ nữ
trung niên nói trong khi vác Shouko lên vai mang vào trong lều.

“Mặc kệ tôi.”

….

Tỉnh dậy,Shouko nhận ra mình đang ở trong lều, nhìn xuống cơ thể, vẫn là một
bộ đồ khác, nhưng lần này cô không nổi nóng như lần trước đây nữa.

“Hô!!! Dậy rồi à!!!! Bộ quần áo đó hợp với cô bé lắm đó!!” Người đàn ông lên
tiếng vẫn với thái độ cùng vẻ mặt khiến cho các cô gái phải nhìn ông ta theo
cách tiêu cực nhất có thể.

“Bộ trước đây ông sống bằng nghề giết người bằng cách chọc cho người ta tức
chết hả, Shino san!!” Shouko mở miệng hướng về người đàn ông với ánh mắt khinh
bỉ.

“Ta cũng muốn có ai bị ta làm tức chết lắm đó, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa
được toại nguyện. Sao cô bé không là người thỏa mãn điều đó cho ta á.”

“Vâng! Cái đó dễ thôi mà! Nhưng để cho trọn vẹn niềm vui, thì chắc tôi, sẽ kéo
Shino san đi theo tôi luôn để ông có thể thấy được biểu cảm của tôi khi qua
bên kia thế giới như thế nào nhỉ.?”

Có vẻ vì đã quá hiểu tính cách của người đàn ông này nên Shouko bây giờ không
chút ngần ngại dùng những lời lẽ sắc bén nhất để giao phong công kích đối
phương, và bây giờ cô cũng đã dùng tên của ông ta chứ không có ông này ông nọ
như trước kia nữa. Điều đó chứng tỏ cô bé cũng đã thể hiện sự tôn trọng người
này theo cách của cô. Và bây giờ hai người đang trao cho nhau nụ cười vô cùng
“Thân thiện” cùng những tia lửa bắn ra từ hai mắt.

“Hai người ăn đi, đồ ăn và rượu đã chuẩn bị xong rồi.” Giọng người phụ nữ
trung niên vang lên và trong căn lều bốc khói nghi ngút.

“Wa!!! Lâu lắm rồi mới có lẩu ăn đó, bà hôm nay xài sang ghê ta.”

Người đàn ông ngay lập tiến tới nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút, tay vớ lấy
chai rượu và đưa đũa lên gắp

Chát!!!!!!

“Đau quá a!!!!!. Bà làm cái quái gì vậy.” Người đàn ông hét lên khi bị một
chiếc đũa đánh vào tay.

“Nhân vật chính chưa khai tiệc mà ông đã đi trước một bước, không lịch sự chút
nào cả.”

“Chậc! Thế mà cứ tưởng bà làm để chăm sóc ta sau khi chiến đấu ngoài mưa gió
vất vả chứ.”

“Vậy là sao ạ.” Shouko nhìn qua người phụ nữ hỏi

“Cái này là chúc mừng cháu đấy Shouko chan! Cháu đã thành công đánh trúng
Shino san rồi đó.”

“Hừ! Ta đã nói cú đánh đó chỉ sượt qua áo, không thể gọi là đậu được, nhưng
thôi đủ rồi, nếu không cho cô qua sau này ta còn bị hành hạ trong mưa dài dài,
thôi ta chịu thua, chịu thua rồi được chưa hả, vô ăn đi, sau đó ta sẽ kể lại
sự việc của em trai cho cô nghe, sau đó nên làm gì thì cô tự quyết định đi.”

“Thật…. Sao…. Ạ.” Nghe được câu nói của người đàn ông Shouko ngẩn người, nhãn
cầu run lên không dứt, nước mắt bắt đầu trào ra, không còn nhận ra khí thế của
cô bé luôn so đo từng câu nói với Shino nữa. Mắt cô bé đẫm lệ khi biết đã
thành công mà ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra nữa. Chẳng phải cuộc
đời của cô cho tới thời điểm này chỉ sống vì điều này thôi sao.

“Chậc! Lại khóc nữa á. Nếu muốn khóc thì lát nữa hãy khóc, giờ cô cứ ngồi đó
khóc không ai vào khai tiệc thì bà này không cho ta ăn đâu.”

“Ông đó! Chắc không ăn vài bữa thì cũng không chết đói được đâu á.” Shouko
đang tràn ngập tâm tình thì bị câu nói của tên đáng ghét làm tức cho nổ phổi,
cô tự hỏi tại sao hắn cứ phải khiến người khác coi hắn là một kẻ tồi tệ nhất
cơ chứ. Câu nói của hắn tuy nghe như chỉ vì bản thân mình nhưng do ngày nào
cũng tiếp xúc với nhau nên Shouko hoàn toàn nhận ra sự quan tâm của hắn với cô
nhưng chính vì thế để thể hiện sự tôn trọng, cô luôn đối đáp theo xu hướng
công kích đối phương. Nhưng hôm nay thì khác Cô đứng dậy cúi đầu thật sâu

“Cám ơn vì hai người đã giúp cháu khi cháu đang ở thời khắc tuyệt vọng nhất
cuộc đời. Shino san! Hara san.”

Mà đối với một màn bất ngờ này của cô bé, người đàn ông giật mình sau đó chặc
lưỡi quay mặt đi chỗ khác lên tiếng

“Thế mới bảo! Ta chúa ghét những màn như thế này mà.”

“Vì biết ông chúa ghét nên tôi mới làm đó.” Shouko sau khi cúi đầu lập tức lấy
lại vẻ lém lỉnh tinh quái của mình và sau đó người phụ nữ cũng mỉm cười

‘Được rồi! Vậy nhân vật chính chúng ta vào bàn đi nào.”

‘Vâng! Itadakimasu.!!”

Thế là cả ba người bắt đầu nhập tiệc, nồi lầu này không lớn đủ cho ba người,
thế mà hai trong ba người lại là kẻ luôn có ý đối đầu với nhau trong từng lần
gắp.

“Cái này là của tôi, tôi thấy nó từ lâu rồi, chẳng qua để đó cho nóng lát nữa
ăn thôi, sao ông dám lấy hả.”

“He!!! He!!!! Miếng thịt to như vậy nhắm với rượu là tuyệt nhất, với lại nó có
ghi tên cô hả.”

‘Hừ! Nếu vậy….” Shouko nhanh chóng tung chưởng vào tay đang cầm chai rượu của
người đàn ông hòng đánh rớt nó.

“Hứ! Chỉ có vậy thôi à.” Shino cười nhẹ buông chai rượu ra bóp lấy tay Shouko.

“Vậy ông thích uống rượu đổ trên đất à, sở thích này mới a.” Shouko nhếch mép
nhìn chai rượu đang rơi xuống

“Ta nhường cái sở thích đó cho cô á, bữa nào làm thử ta coi với a.”

Shino cũng nhếch mép đáp lại và bằng một động tác không thể tin nổi, người đàn
ông đưa tay kia dùng đầu đũa đang gắp miếng thịt đỡ lấy chai rượu đang rớt
xuống.

“Không thể a.!” Nhìn cảnh đó Shouko rít lên khó tin được, mặc dù biết võ nghệ
tên đáng ghét này cao nhưng cô lại không ngờ nó có thể cao đến mức đó.

“Nhưng bây giờ thì một tay ông coi như không hoạt động được rồi a, để xem ông
có thể chống được hai tay của tôi không.” Shouko nghiến răng dùng tay kia tấn
công.

Bốp! Bốp!! Bốp!!!

Hai bên giao thủ với nhau mấy chục chiêu nhưng Shouko bằng hai tay vẫn không
thể công phá được phòng ngự vững chắc đó và ức chế hơn nữa là mặc dù hắn có cử
động ra sao thì chai rượu vốn đang giữ cân bằng trên đầu đũa kia chỉ dao động
nhẹ mà không rớt như một màn xiếc khó tin vậy.

‘Hừ!!! Hừ!!!!.” Cả hai gườm nhau không bên nào chịu nhường và ngay khi đó…

“Trong nồi hết thịt rồi! Vậy xem ra tôi được phép nhập cuộc rồi chứ.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên và Hara, người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng mà
như ánh chớp đưa đũa đến gắp miếng thịt đang còn trên đũa của Shino.

“Bà/ Hara san!!! Không được a!!!! Miếng đó của tôi.” (Shino & Shouko)

Hai người thất kinh không ngờ Hara lại gia nhập chiến trường khi đã dọn dẹp
xong số thịt còn lại trong nồi lẩu, thế là trong 1 phần tỉ giây, một hiệp định
tạm thời đã được lập ra giữa Shouko và Shino. Hai người phải chặn kẻ thừa nước
đục thả câu này trước sau đó mới tiếp tục cuộc chiến. Thế là cả hai người đều
tung chưởng cản lại cú gắp như điện chớp của người phụ nữ.

“Hừ!!!!.” Đối diện với sự liên thủ cả hai người, Hara vẫn tự tin đưa đũa tới
nhưng mục tiêu của bà là chiếc đũa của Shino chỉ trên miếng thịt một chút.

Rắc!!!!Một tiếng gãy đanh gọn vang lên, Hara đã đưa nội kình vào chiếc đũa của mình và vặn gãy chiếc đũa của Shino, miếng thịt bị văng về phía Shouko và ngay lập tức cô bé chồm tay ra đón.

“Của tôi.”

“Đừng! Mắc bẫy đó.!!”

Shino quát lên nhưng đã muộn, chiếc đũa của Hara đánh mạnh và mảnh đũa gãy
đang quay trên không thẳng hướng tới trán Shouko mà lao đến.

‘Au!!!!. Đau quá đi.” Shouko ôm trán choáng váng và Hara đã nhẹ nhàng gắp được
miếng thịt. Shouko Shirasaki bị loại khỏi chiến trường

“Vậy chỉ còn ta với bà thôi nhỉ.”

“Ông định dùng một tay giữ chai rượu bằng đầu đũa, một tay chiến với ta à,
Shino san ta biết tuy miệng mồm không sạch sẽ nhưng vẫn rất biết cân nhắc a.”

“Hừ! Ta không có liều lĩnh như vậy a.” Shino nhẹ nhàng cảnh giác đặt chai rượu
xuống.

“Bắt đầu thôi.” Cả hai người nhìn chằm chằm nhau khí thế bốc lên ngay cả trong
đêm mưa gió Shouko cũng cảm thấy nóng bức.

“Nhị Long Thương Pháp.” Shino quát lên hai chiếc đũa ngắn trong tay xoay mạnh
biến ảo không ngừng tựa như hai con rồng đang bay lượn. Shouko thấy thế mà
kinh hãi, có thể một lúc xoay hai cây đũa bằng ngón tay của mình nhanh như vậy
mà không bị va chạm vào nhau quả là không tin nổi.

“Khá lắm Shino san, ta cũng nên nghiêm túc đi là vừa.” Nói xong Hara hất miếng
thịt lên không trung

“Hoang Cổ Thiên Châm.” Hoàn toàn không có động tác gì biến ảo, Hara san giữ
cây đũa của mình đưa ra phía trước.

Không khí trong căn phòng càng lúc càng trở nên ngột ngạt, những chiếc đũa bắt
đầu tiến đến gần nhau mang trong đó khí thế hừng hực.

“Yah!!!.” Một tiếng quát báo hiệu cho trận đấu đã bắt đầu, Shino san với hai
cây đũa ngắn như hai con rồng uốn lượn đang tấn công dữ dội vào tay của hara
san với tốc độ kinh hồn, còn đôi đũa dài của Hara san lại như hai chiếc châm
dài với những cú đâm đơn giản nhưng vô cùng chính xác lại thêm kình lực mạnh
mẽ nên nhiều lần cây đũa của Shino san suýt bị đâm gãy. Nhìn hai người giao
đấu mà Shouko choáng váng cả mặt mày, cô thậm chí còn không thấy rõ những dư
ảnh của hai bàn tay cùng chiếc đũa tạo ra nữa.

Thời gian cả hai người đấu tuy không hề lâu chỉ xảy ra trong khoảng miếng thịt
từ trên cao chịu tác động của trọng lực và rơi xuống, tất cả chỉ diễn ra
khoảng 5 giây và


  • Nhị Long Cuồng Bạo Khí.

Từ vai, cùi chỏ, cổ tay, bàn tay của Shino, một luồn bạo khí tuôn ra truyền
hết vào cây đũa và tung đòn quyết định.


  • Hử!!!! Nghiêm túc thật rồi a! Shino san! Xem chiêu! Hồng Hoang Khai Mở
    Giới.

Nếu bên Shino là một luồn khí cuồng bạo thì này cả cơ thể Hara là một nguồn
sức mạnh màu nâu tựa như đất mẹ khởi điểm cho vạn vật trên cõi đời.

Rắc!!!!! Hai chiếc đũa đã gãy, nhưng nó không hề rớt xuống mà thậm chí đáng kinh hãi hơn khi chúng biến trành tro bụi tản ra trong không khí. Nhìn thấy cảnh này Shouko cũng phải hức lên một tiếng kinh sợ trước sức mạnh không có chút khoa học hai người này bày ra. Thấy điều đó hai người thở dài


  • 30 trận thắng, 30 trận thua, 200 trận hòa. Xem ra miếng thịt này lại phải
    chia đôi rồi.


  • Tốt thôi nhưng chia ba đi, ông không nghĩ để cô bé nhịn là ý kiến hay chứ
    hả.


Hướng mắt qua Shouko đang nhìn hai người một cách kinh dị, người phụ nữ lên
tiếng nhưng ngay khi đó…

“Nya!!!!!!!!”

Một bóng đen vút qua miếng thịt đang rơi xuống đất với tốc độ kinh hồn và khi
ba người định thần lại thì đó là một con mèo đen khổng lồ, tất nhiên nó không
to đến mức như mấy con quái vật trong phim nhưng nõ cũng rất to so với một con
mèo thường, nếu trong bóng tối thì có thể nhầm nó với một con chó đen không
chừng. Nhìn thấy nó hai người Shino và Hara rít lên như mếu


  • Sặc!!!! Ko san! Bọn này đã nghèo mà còn gặp cậu đột kích nữa sống sao nổi
    đây trời!

“Hôm nay tôi tính mang tin vui đến cho hai người cũng liên quan đến vấn đề ăn
uống nên lấy chút thù lao thôi đó mà, một miếng thịt như vậy đâu có đáng gì.”

Con mèo vừa nói vừa ngấu nghiến miếng thịt trong mồm như đúng rồi


  • Mèo……! Con mèo…..!!!! Biết…… Nói.!!!!!!!”

Shouko chỉ vào con mèo mặt lắp bắp với khuôn mặt như nhìn thấy cái gì đó khó
tin nhất trên đời vậy và sau đó cô thở dài


  • Chắc là hôm nay mình mệt rồi nên bị hoa mắt ù tai đây mà
    Tự đưa ra lời giải thích mình có thể chấp nhận được Shouko thở ra một hơi dài.


  • Con bé này đang trốn tránh sự thật đây mà. Nhưng tiếp xúc với hai người đến
    mức cùng ngồi ăn và chiến đấu thế này thì chắc cũng có tư cách biết đến những
    chuyện huyền bí chứ hả.


“Hình như mình bị bệnh nặng rồi thì phải.?” Vẫn với thái độ phủ nhận sự thật
Shouko ngây ngốc lên tiếng khi thấy con mèo đen to bự đó tiếp tục nói.

“Cô quả là thật sẽ bị bệnh nếu cứ tiếp tục phủ nhận hiện tại đó cô gái à.”

“Thiệt hả trời!” Với bộ mặt có thể chạm xuống sàn nhà Shouko phát ra tiếng rên
từ trong họng và thấy điều đó Shino lên tiếng giải thích

“Đừng có tỏ ra khó coi vậy chứ, là người Nhật Bản chẳng lẽ cô bé không biết về
sự tồn tại của youkai hay sao. Con mèo đó đã sống mấy trăm năm rồi nên biết
nói cũng không có gì lạ cả.”

“Dạo này tôi càng cảm thấy tôi càng giống một nhân vật trong manga quá đi,
không phải tôi tự hào về điều đó đâu, em trai bị hại chết, khi tự tử gặp được
hai cao thủ võ thuật sống như người vô gia cư và bây giờ lại gặp một thứ được
gọi là yêu quái, vậy nếu sau này có thể tôi gặp người ngoài trái đất luôn
không chừng.”

“Bọn ta không những là cao thủ mà cũng là người ngoài trái đất luôn đó.” Hai
người Shino và Hara suy nghĩ chính xác như vậy nhưng chắc chắn hai người đó
không nói ra ra rồi.

Nếu xét về đẳng cấp thì hai người đó thuộc loại cấp bậc một đấm hủy một hành
tinh. Tuy không là gì so với Quản Lý của chúng nhưng cái thứ gọi là tổ chức
ngầm trên trái đất này không đủ cho hai người đó nhét kẽ răng nữa kìa.

“Vậy nói tóm lại con mèo này là youkai và cũng là người quen của hai người
luôn à.” Shouko lên tiếng tuy có vẻ đã chấp nhận sự thật nhưng trong mắt cô
vẫn còn chất chứa chút khó tin.

“Có thể nói là vậy đi.” Hara lên tiếng và Shino quay sang con mèo

“Cậu nói có tin tốt cho bọn tôi về khoản ăn uống đúng không, hi vọng nó có ích
chứ nếu không tôi và Hara đây rất muốn nếm thử cái cảm giác bắt nạt một con
mèo biết nói như thế nào đó.”

“Người ông toát ra cuồng khí đáng sợ quá đó.” Con mèo hơi xù lông khi thấy
thái độ của Shino đối với mình.

“Và Hara nữa, mặt đất nơi bà ngồi đang nứt ra luôn kia, kiểm soát hồng hoang
khí dùm tôi cái đi.”

“Liệu cái lỗ này có đủ chỗ chôn một con mèo bự như Ko san đây không ta.” Hara
lên tiếng với một nụ cười khiến không gian vặn vẹo.”

“Hai người đáng sợ quá đó, bộ tôi là người duy nhất bình thường ở đây hay sao
vậy.”

“Để ta cho nói cho cô bé biết, ma đói đáng sợ lắm đó.” Hai người quay phắt qua
Shouko đồng thanh lên tiếng.

“Bó tay rồi, hai người này chẳng có chút phong phạm của cường giả trong mấy bộ
manga chút nào. Hay đây là cách biệt của hiện thực và ảo tưởng.” Shouko lắc cổ
xoa đầu bất lực và phía bên con mèo cũng bắt đầu giải thích mục đích của mình.

Thì ra tập đoàn Isuragi mới mở một nhà hàng truyền thống và những món ăn thừa
của họ thường được phát cho những người vô gia cư vào mỗi nửa đêm. Đồ của họ
không những ngon mà chất lượng cao nữa nên khá nhiều người vô gia cư đến đó
xếp hàng lấy.

“Hara san! Giải quyết xong việc ở đây chúng ta tấn công nơi đó nào. Hi vọng có
rượu ngon đang chờ.” Shino với khí thế hừng hực đấm hai tay vào nhau lên tiếng

“Rượu có thể không nhưng những món ngon là chắc chắn không thiếu. Tôi chán ăn
đồ hạng hai lắm rồi.” Hara cũng lên tiếng khí thế không còn giữ vẻ điềm tĩnh
như thường ngày.

“Nếu Ko san đã có mặt ở đây thì nhờ cậu ta đi coi như là trả trước phần miếng
thịt hồi nãy.”

“Ể! Mọi người đang nói gì vậy.” Không hiểu hai người kia có ý gì Shouko lên
tiếng. Nhưng con mèo tên Ko đã nắm bắt được sự việc, nó trầm giọng, âm thanh
vang vang trong không gian, mắt nó lóe ánh sáng hoàng kim sáng rực


  • Vỡ Tung Đi Hiện Thực! Nát Tan Đi Tinh Thần! Trục Xuất Khỏi Thực Giới.”

“Đây…. Là…. Cái…. Gì…. Vậy!” Cơ thể Shouko run lên từng chập, chân cô như muốn
khụy xuống khi thấy không gian xung quanh mình đang xuất hiện những vết nứt
đen thăm thẳm và chỗ con mèo đang ngồi xuất hiện một vòng tròn với nhiều ký
hiệu kì lạ đang phát sáng.

“Đừng có dọa cô bé chứ Ko.”

Hara lên tiếng, một tay đặt lên vai Shouko để trấn tĩnh cô bé

“Sự việc hôm đó của em trai của cô bé, tốt nhất là nên tận mắt chứng kiến.”

“Tôi luôn muốn nói câu đó một lần. Quả là cảm giác sảng khoái mà.”

Con mèo Ko đang lộ ra một bộ mặt cực phởn khi sao chép câu chú huyền thoại
trong bộ anime về một bầy học sinh bị hội chứng tuổi teen nào đó.

“Tái Hiện Thế Giới.”

Cả ba người một mèo hiện tại đang đứng trên một sân thượng của một trường cấp
2 nào đó. Vài bóng học sinh cũng có ở đó.

“Nào! Hãy chứng kiến toàn bộ sự việc hôm đó đi.”

Rất nhanh Shouko tìm thấy được bóng dáng mà cô chỉ có thể thấy được trong mơ.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #83