Người đăng: HeiwaGaIchiban
“Shota!!! Chờ chị với!!!!! Em đi chậm thôi.” Shouko không biết đã bao lâu kể
từ khi cô theo đuổi theo tấm lưng của em trai mình, nhưng cho dù cô có chạy
hết tốc lực thì khoảng cách giữa cô và cậu cũng không hề có chút gì là ngắn
lại cả. Và sau một lúc thì cô dừng lại thở dốc, và cậu em trai cũng dừng lại
và từ từ quay người nhìn vào chị của mình.
Hai ánh mắt đối diện với nhau khiến Shouko sững sờ. Đó không phải nụ cười như
cô mong đợi mà là khuôn mặt đầy nỗi cô đơn u buồn.
“Chị đến với em rồi đây. Hãy cười lên như em luôn luôn làm đi nào.”
Cậu bé nhẹ nhàng lắc đầu và thân ảnh từ từ chìm vào trong bóng tối rồi biến
mất.
“Đừng!!!! Shota!!! Đừng bỏ chị mà.” Shouko hét lên đầy đau đớn cô dùng hết sức
đưa tay ra như muốn nắm lấy em trai của mình mà kéo vào trong lòng nhưng cô
không thể và cậu bé đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.
“Ah!!!!” Shouko bật dậy, cô nhìn khung cảnh chung quanh thì có vẻ đây là một
chiếc lều và không có nhiều đồ đạc ở chung quanh.
“Mình không chết sao, đây là đâu.”Những câu hỏi đó xuất hiện trong đầu Shouko
và ngay khi đó…
“Tỉnh lại rồi à.” Từ bên ngoài tấm lều một người đàn ông khoảng 50 tuổi râu
ria xồm xoàm mặc một bộ quần áo bạc màu cũ kĩ có phần rách rưới tang thương
bước vào, ông ta có một bộ dáng như mấy thành phần bất hảo bụi đời và là kiểu
người mang dáng vẻ khiến cho không ai có thể có chút thiện cảm nào khi gặp lần
đầu tiên cả.
“Ông là ai.!!! Tại sao tôi lại ở đây.” Và cũng như đã nói ở trên Shouko lên
tiếng với giọng điệu không chút thiện cảm gì cả.
Không hề có chút gì gọi là sẽ trả lời câu hỏi, người đàn ông nhìn cô bé đang
nằm đó một chút rồi lạnh nhạt lên tiếng
“Bộ đồ đó vừa chứ?.”
Nghe câu nói đó xong, Shouko sững người, cô nhìn vào cơ thể mình,quả là cô
đang mặt một bộ đồ khác tuy cũng là đồ của con gái nhưng điều này lại khiến cô
vô cùng phẫn nộ, đối phương hẳn là người vô gia cư, vậy tại sao lại có đồ con
gái ở đây, lại vừa với cỡ của cô nữa chứ, như vậy chỉ có một cách giải thích
duy nhất đây là một tên biến thái có sở thích giữ đồ con gái nhằm cho mục đích
bản thỉu của hắn ta. Tuy kiểu suy nghĩ đó không có căn cứ gì nhưng vì như đã
nói trên Shouko không có thiện cảm với ông ta ngay từ lần gặp đầu tiên thì
chắc chắn cô bé sẽ suy diễn theo chiều hướng xấu nhất.
“Đồ khốn!!! Ông đã làm gì ta.” Shouko nghiến răng mắt ngân ngấn nước và nếu
một người đàn ông bình thường sẽ thấy thương cảm ra dỗ cô nhưng có vẻ người
đàn ông này không phải là loại người đó, ông ta nhếch mép
“Một con bé muốn tự tử mà còn quan tâm đến thân thể mình có bị làm sao không
cơ à!!! Buồn cười thật đấy. Nhưng cũng phải công nhận cô bé có cơ thể được lắm
đấy.” Người đàn ông nói với điệu bộ như mình đang chứng kiến việc gì hài hước
lắm không bằng và nhìn khắp cơ thể Shouko với vẻ một con sói nhìn vào con mồi
đáng thương vậy.
“Ông!!!!” Nghe được giọng điệu giễu cợt cùng ánh mắt của người đàn ông, Shouko
bộc phát như một ngọn núi lửa
“Thế sao ông chờ ta treo cổ chết sau đó cưỡng hiếp thân xác tôi để thỏa mãn sự
thèm khát như một kẻ khốn nạn rác rưởi đi, chứ cứu ta làm gì.”
“Hử!!!! Đừng có nhận vơ!! Ta không hề cứu cô!!! Ngay cả tự tử cũng không biết
chọn sợi dây nào cho chắc chắn thì còn làm được gì, một sợi dây mà bị đứt chỉ
bằng trọng lượng của một đứa con gái cấp 2 như cô thì chắc là cực phẩm hàng
dỏm trong hàng dỏm rồi.”
“Cho dù như thế tại sao ông không thể bỏ mặc ta trong cơn mưa để ta bị lạnh
chết đi cho rồi, tại sao lại đưa ta vô đây, thay đồ cho ta và chăm sóc cho ta
như vậy chứ.” Vẫn với thái độ phẫn nộ như trước nhưng bây giờ giọng cô có chút
nhòe đi “Tại sao…. Lại cứu… Tôi chứ….”
“Cầm lấy và biến đi nơi nào khác mà tử tự đi. Đừng tự tử nơi công viên này,
cảnh sát sẽ làm phiền người vô gia cư chúng ta nếu cô chết ở đây.” Người đàn
ông nhìn cô lạnh lùng tựa như băng khiến cô có chút run rẩy và ông ta quăng
cho cô một sợi dây thừng to bản.
“…..” Nhìn sợi dây ở trên tay Shouko không biết phải nói gì.
“À khoan đã!! Cởi ra đi. Cởi bộ quần áo cô đang mặc ra.”
“Hả!!!!!. Ông nói gì vậy đồ già dê biến thái.” Khỏi nói cũng biết biểu hiện
trên mặt của Shouko bây giờ như thế nào.
“Ta nói là nếu cô muốn tử tự thì mau cởi bộ đồ đó ra, mặc lại bộ
quần áo ướt sũng của cô rồi kiếm chỗ nào đó xa xa mà làm đừng làm ở công viên
này, rắc rồi lắm.”
“Ông!!!!!” Shouko rít lên, thể loại đàn ông nào mà có thể bắt con gái mặc đồ
ướt đi trong mưa chứ, nhưng cô bé kịp thời kiềm lại câu đó và cúi xuống cầm
lấy mở đồ ướt của mình.
“Biến ra ngoài, hay ông thích tôi thay đồ trước mặt ông.”
“Khỏi đi! Ta đã thấy một lần rồi, với lại nhìn một kẻ sắp treo cổ như cô chắc
sau này đêm nào ta cũng gặp ác mộng quá.” Nói xong ông ta bước ra ngoài hay ít
nhất đó là ý định của ông ấy nếu không…
“Xin lỗi vì đã chen ngang!” Giọng nói của một phụ nữ vang lên và từ phía cánh
cửa xuất hiện một thân ảnh khoảng 45 tuổi bước vào.
“Shino san!!! Thái độ đó của ông quả là vấn đề nhức nhối đấy.”
“Mặc kệ tôi đi!” Người đàn ông chặc lưỡi lên tiếng như một điệu bộ không quan
tâm
“Sao lại mặc kệ được, ông vừa xúi một cô bé đi tử tự đó, nếu có cảnh sát ở đây
thì ông sẽ được mời về đồn rồi.” Người phụ nữ trung niên lên tiếng với thái độ
nhắc nhở, mặc dù cô đã nói nhiều lần nói về thái độ của ông ta nhưng có vẻ như
nó không được hiệu quả cho lắm. Cô quay sang cô gái nhỏ đang đứng ở trong căn
lều kia mỉm cười dịu dàng nói
“Cháu đừng nghe ông ta nói bậy, chính ta mới là người thay đồ cho cháu, và bộ
đồ này là đồ ngày xưa của ta chứ không phải như cháu nghĩ đâu.”
Tuy còn có chút nghi ngờ nhưng trong tình trạng này Shouko thà tin rằng như
vậy thì sẽ tốt hơn tuy thế cô bé vẫn đưa người đàn ông một cặp mắt dò xét
“ Vậy tại sao khi nãy ông ta dám đưa ra nhận xét về cơ thể cháu.”
“Ha!!! Ha!!! Đó là biệt tài của ông ta mà, luôn luôn biết cách để khiến người
ta tức chết.” Dừng một chút rồi người phụ nữ nói tiếp “Thật ra đó là do ta nói
với ông ta đó chứ, quả là cơ thể của cháu tốt hơn so với thời của ta nhiều,
mặc dù thời đó ta cũng có thể tự hào là mĩ nữ đấy….”
Nói tới đây người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào Shouko với ánh mắt nghiêm
túc và đầy vẻ trưởng thành.
“Vậy nên, cho dù có chuyện gì xảy ra cháu cũng đừng nên tự tử nhé, trả sợi dây
đó cho Shino san đi.”
“Hứ!! Cô cứ nhiều lời, ta cam đoan với cô là cho dù con bé có ra khỏi đây nó
sẽ không dám tử tự lần nữa đâu.”
Sau khi dứt câu nói đó, người đàn ông tên Shino này quăng cho Shouko một ánh
nhìn đầy thương hại.
“Trừ phi cô ta muốn tiếp tục chơi trò đuổi bắt với em trai trong bóng tối bất
tận, hoặc mãi mãi nhìn thấy bộ mặt u buồn thống khổ của cậu ta vĩnh viễn mà
không thể làm bất cứ điều gì.”
“Ông!!!! Shouko tái mặt “Sao ông biết điều đó.”
“Lúc nãy cô nói mớ ta nghe hết đó. Nào là “Shota!!! Chờ chị với!!!!! Em đi
chậm thôi.” Hay là “Chị đến với em rồi đây. Hãy cười lên như em luôn luôn làm
đi nào.” Hoặc là “Đừng!!!! Shota!!! Đừng bỏ chị mà.” Khư khư khư!!! Những câu
như vậy cho dù ở ngoài lều ta nghe hết đó.
Người đàn ông vừa nói vừa cười nhếch mép một cách bỉ ổi khiến cho Shouko muốn
sôi máu, cô bé hét lớn
“Đồ khốn!!!! Đừng có cười trên đau khổ của người khác.”
Nói xong Shouko dồn toàn bộ phẫn nộ từ nãy đến giờ siết chặt nắm đấm và tung
một quyền ngay mặt người đàn ông đáng ghét kia. Và đối diện với cú đấm tràn
đầy phẫn nộ đó, người đàn ông chỉ cười nhẹ.
Pặp!!!!! Tiếng bàn tay vỗ vào nhau vang lên và nắm đấm Shouko đã hoàn toàn bị giữ chặt
“Uh!!!!!” Shouko cố gắng vận sức rút tay mình ra nhưng vô ích, hai bàn tay của
người đàn ông trông có vẻ chỉ khép hờ nhưng cô bé lại không thể rút ra như thể
bị một chiếc gọng kiềm cố định lại vậy.`
“Ha!!!! Ha!!! Sự phẫn nộ chỉ có nhiêu đó thì thôi thì tự tử chắc là con đường
khá hơn cho cô bé thật đó.”
“Khốn…. Khiếp!!!!” Shouko rít qua kẽ răng đầy phẫn uất.
Bốp!!!! “Đau quá bà làm cái gì vậy.” Người đàn ông quay qua người phụ nữ vừa quật nguyên một cái harisen vào đầu mình
“Chỉ giỏi bắt nạt con nít thôi! Bộ ông không nói được câu nào ra hồn hết sao.”
“Bộ ta nói không đúng sao. Tự tử là con đường tốt hơn cho con bé vì ít ra đối
với ta sống mà không biết gì về kẻ thù cũng như không thể trả thù cho người
thân của mình bị giết một cách tức tưởi như vậy thì sống làm chi cho phí.”
‘Ông… Đang… Nói… Gì… Vậy!!!! Không phải em tôi chết vì tai nạn sao.”
Shouko như chết đứng khi nghe câu nói đó, qua kết luận cảnh sát thì em trai cô
xô xát với mấy tên bắt nạt thậm chí đánh chúng bị thương nhưng cuối cùng lại
do sẩy chân nên đã ngã xuống, đó đơn thuần là một tai nạn. Nhưng bây giờ khi
nghe người đàn ông này nói vậy, trong ánh mắt cô gái sự hận thù bắt đầu được
cô đọng lại và cô bé cũng phần nào đoán ra ai là hung thủ nhưng cô vẫn muốn
biến tường tận sự việc ngày hôm đó.
“Nói cho tôi… Ông biết những gì..”
“Hử!!!! Ánh mắt đẹp hơn rồi đó, và cô hỏi đúng người rồi, thật tình cờ là hôm
đó ta đang ở sân thượng tòa nhà đối diện bên đường nên hoàn toàn chứng kiến
được mọi việc. Nhưng trên đời này đâu có bữa ăn miễn phí đâu nhỉ, liệu cô có
gì cho ta nào.”
“Mạng tôi là của ông, dùng sao thì dùng…”
Sau câu nói đó thì không khí trong căn phòng thay đối, cả hai người trưởng
thành cũng không ngờ được cô bé chỉ mới cấp hai này lại có thể nói một câu như
vậy nhưng ánh mắt cô hiện giờ chỉ có trong đó sự căm thù và kiên định hướng
tới mục tiêu.
“Hừ!” Nghe được giọng nói đầy kiên định của cô gái, người đàn ông nhếch mép
“Đừng coi mạng sống của mình đắt như vậy. Vậy khi ta nói cho cô biết sự việc
rồi bảo cô tự tử ngay lập tức thì cô sẽ làm gì nào. Như vậy có thay đổi gì
không.”
“Vậy nói đi, ông muốn gì.” Shouko lên tiếng, trong lời nói đã có vẻ mất bình
tĩnh.
“Để xem nào, một lão già như ta thì muốn cái gì nhỉ.?” Người đàn ông đưa ngón
tay lên trán nghiêng đầu qua lại như vẻ đang đắn do suy nghĩ việc gì nghiêm
trọng lắm nhưng trong mắt Shouko thì thấy ông ta đang đùa cợt với cô vậy.
“Ông!!!” Shouko mất kiên nhẫn nói như rít lên
Bốp!!!! Người đàn ông vỗ mạnh đôi tay kêu rõ to sau đó lên tiếng
“Với một lão già như ta ngoài còng lưng kiếm ăn thì chỉ có thú vui khác đó là
bia rượu mà thôi, nhưng đáng tiếc só tiền ta kiếm được không đủ thỏa mãn cho
ta điều đó chút nào hết a. Phiền ghê ta ơi!!!! Phiền ghê ta ơi!!!”
Tuy nói là phiền nhưng thái độ bỡn cợt của tên này khiến Shouko vô cùng nóng
máu, nhưng khi cô bé cân nhắc lời của hắn thì cô cảm thấy đó không phải là
giao dịch tồi vì trước đây cô có thể đủ sức gánh cho gia đình hai người thì
việc cô gánh thêm chút rượu bia cho tên này cũng không thành vấn đề.
“Được vậy thì tôi sẽ cứ ba ngày mang rượu đến cho ông.”
“Hàng ngày.!!!!”
“Không! Hai ngày! Đó là giá cuối.”
“Chậc! Kẹt xỉ, nhưng cũng được, thành giao, và cám ơn vì ưu đãi nha.”
“Vậy thì nói cho tôi biết về sự việc hôm đó đi nào.” Shouko nói sốt ruột.
“Hả! Hình như có gì đó không đúng thì phải.” Người đàn ông nói và làm vẻ mặt
ngu ngơ chưa từng thấy và nhìn vẻ mặt đó Shouko cảm thấy có chút không ổn.
“Thử cân nhắc kỹ lại lời ta nói đi cô bé, ta chỉ nói hoàn cảnh của ta cho cô
biết chứ đâu nói cung cấp rượu là yêu cầu của ta đâu. Việc cung cấp rượu là cô
bé tự hiểu lầm đó chứ, thế nên ta mới nói cám ơn vì ưu đãi đó chứ.”
“Ông!!!!’ Khỏi nói cũng biết Shouko bây giờ tức giận như thế nào, cô đứng dậy
phản đối kịch liệt, nếu người này lại thêm yêu cầu gì nữa chắc chắn cô sẽ
không thể đáp ứng nổi. “Khốn khiếp! Thì ra cái tên này cố tình chọc mình tức
rồi gài mình vào bẫy.” Cô gái nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào đối phương
với ánh mắt rực lửa.
“Khốn khiếp! Rốt cuộc ông muốn gì! Bộ đùa giỡn với người khác như vậy làm ông
thỏa mãn lắm sao.”
“Ha!!! Ha!!! Cuộc sống ta khó khăn vất vả thì phải chiếm tiện nghi hết mức có
thể chứ cô bé, thế nên nếu cô bé không đồng ý thì cứ việc ra về.”
“Uhh!!! Hừ!!!! Được rồi, nói đi, đồ khốn khiếp, nói điều kiện chết tiệt của
ông đi, nhưng người như ông sẽ không được chết tử tế đâu.”
Shouko vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ vô cùng
“Yên tâm đi, người như ta thì sống lâu lắm, và hay nghe kỹ điều kiện của ta
là…”
“Shino san.” Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh ngay từ đầu bỗng dưng lên
tiếng.
“Nãy giờ ông cư xử có phần quá đà rồi đó, nếu điều kiện ông đưa ra có liên
quan đến tiền bạc hay những yêu cầu quá đáng đối với con gái thì ông phải đối
mặt với ta đó.”
Nói bằng một giọng nói trang nghiêm ánh mắt của người phụ nữ trung niên này
cũng khiến Shouko giật mình và người đang trực tiếp đối mặt với nó là Shino
cũng tỏ ra khó chịu cuối cùng chặc lưỡi
“Biết rồi mà!!! Vậy thì…” Shino nhìn qua Shouko rồi nói tiếp “Đấm ta đi.”
“Hả!!!!” Mặt Shouko ngây ra vì không biết tên này muốn gì
“Đây không phải là cái bẫy của ông nữa chứ hả.” Shouko thận trong lên tiếng
“Hừ! Ngay cả dũng khí để ra một cú đấm vào kẻ khiến cô phẫn nộ cũng không dám
làm thì ta cũng không có hứng giao dịch với cô làm gì, ta sẽ nói cho cô toàn
bộ sự việc rồi sau đó thì cô làm gì ta sẽ không quan tâm. Giao dịch với kẻ có
dũng khí mới vui, chứ với mấy người khoái đồ miễn phí như cô thì cho dù người
nghèo như ta cũng có thể bố thí ân tình cho rồi.”
Không một chút khách khí nào từ câu nói của người đàn ông, nó như một con dao
đâm vào trái tim của Shouko, cô, Shouko Shirasaki, một người có thể gánh vác
gia đình sau bao sự việc khó khăn lại phải nhận bố thí từ một người vô gia cư
sao, trước giờ, tuy cô được hàng xóm giúp đỡ nhiều nhưng cô vẫn có thể ưỡng
ngực tự hào mình gánh vác được gia đình bằng chính sức của mình, không nhận bố
thí của ai cả, hàng xóm giúp cô cô giúp lại, không hề có chuyện nhận không ai
thứ gì. Thế mà bây giờ tên này lại nói những câu đầy sỉ nhục như vậy.
“Được lắm! Nếu ông muốn thì tôi sẽ cho ông thấy.”
Cô siết chặt nắm đấm, dồn toàn bộ sức mạnh của mình vào nắm đấm, nắm đấm này
của cô chất chứa sự quyết tâm tìm ra sự thật, sự phẫn nộ từ nãy đến giờ và sự
yêu thương của mình với người em trai đã khuất của, nó mang toàn bộ linh hồn
của của người con gái tên Shouko Shirasaki, một cú đấm linh hồn.
“Ya!!!!!”
Đối diện với cú đấm khốc liệt mang toàn bộ tâm linh của Shouko, người đàn ông
cũng phải nheo mắt lại, thu về sự coi thường và….
Pặp!!! Với một bàn tay, ông ta đã hoàn toàn chặn đứng được đòn đánh của cô bé.
“Uh!!!!” Shouko thấy cú đấm của mình bị chặn lại như đánh vào một tảng đá
nhưng cô bé cũng không có ý kết thúc cô nghiến răng, chân dậm mạnh xuống đất,
cố gắng dồn trọng lượng mình về phía trước như muốn đẩy lùi kẻ trước mắt cô
vậy.
“Đủ rồi đó! Đừng có được nước mà lấn tới.” Người đàn ông quát lên sau đó
Shouko cảm thấy một sức mạnh kinh khủng từ bàn tay hắn toát ra và…
“Yah!!!!!” Bằng một tiếng quát và một cú đẩy, nắm đấm của Shouko đã bị đẩy lùi
và bản thân cô cũng bị đẩy về năm sáu bước.
“Vậy đó là tất cả những gì cô bé có à, vậy nghe cho rõ điều kiện của ta đây.”
Shouko cảm thấy người trước mắt cùng kẻ nãy giờ khiến cô phẫn nộ hoàn toàn
khác nhau một trời một vực, cô nuốt nước bọt vẻ mặt căng thẳng dự đoán điều gì
sẽ phát ra từ miệng đối phương. Và không để Shouko đợi lâu, người đàn ông đã
lên tiếng
“Cú đấm của cô bé không tệ nhưng nó vẫn chưa thể trúng ta được, thế nên điều
kiện của ta là, khi nào cô có thể đánh trúng được ta thì ta sẽ nói cho cô toàn
bộ sự việc liên quan đến em trai cô, và cho tới khi đó, cứ hai ngày hãy mang
rượu đến cho ta, khi nào cô đánh trúng ta thì giao dịch kết thúc. Cô bé muốn
ngày nào đến thử sức cũng được, nhưng đến sau 6 giờ nhé, khi đó ta mới về. Đó
là điều kiện của ta, nghe rõ rồi chứ.”
Shouko nghe xong sững sờ, có dùng mấy cái đầu đi nữa thì cô bé làm sao ngờ
được tên này lại đưa ra điều kiện lạ lùng đến mức kinh ngạc như vậy và trong
khi cô đang vắt óc suy nghĩ thì người đàn ông lại lên tiếng.
“Khư!!! Khư!!! Khư! Sau một ngày làm việc mà vừa có rượu và thêm cái bao cát
tự nguyện như cô bé thì quả thật là công cụ xả xì trét tốt nhất mà.”
“Ông!!!! Thì ra mục tiêu của ông là vậy sao.” Shouko rít lên nhìn người đàn
ông với ánh mắt hình viên đạn, nếu ánh mắt mà bắn ra đạn thì không biết kẻ này
chết bao nhiêu lần rồi. Tuy rất phẫn nộ nhưng không còn sự lựa chọn nào khác
Shouko lên tiếng
“Được! Tôi đồng ý.” Nhưng khi đánh trúng được ông thì không phải tôi chỉ sẽ
đánh một cái đâu, chuẩn bị đi nhé.”
“Và bây giờ thì phiền hai người ra ngoài cho tôi thay đồ.!”
Nghe Shouko nói xong thì hai người còn lại trong phòng nhún vai và bước ra
ngoài, còn về phần Shouko thì cô bé cũng mặc xong bộ đồ chưa kịp khô của mình
và rời đi về nhà. Sau khi thấy cô bé rời đi người phụ nữ nói với người đàn ông
giọng điệu dịu dàng hơn nhiều
“Vẫn cái thái độ và hành xử khiến người ta tức chết, nhưng sự tốt bụng của ông
không thể qua mắt được ta a. Chính ông là người phóng viên đá cắt đứt sợi dây
khi cô bé đang treo cổ và bế về đây rồi còn cho cô bé mượn bộ đồ người vợ yêu
quý đã khuất của ông nữa.”
“Bà nói cái quái gì vậy, ta không biết gì hết a. Ta chỉ tiện tay phóng viên đá
thôi ai ngờ lại hủy đi chuyến du lịch một chiều qua bên kia thế giới của con
bé, thật nuối tiếc ghê đó, và việc ta cho con bé mượn đồ chẳng qua để nó suy
nghĩ lung tung và hò hét với ta một trận nghe cho vui tai thôi mà, tại bà mà
kế hoạch của ta thất bại đó."
Người đàn ông nói trong khi quay lưng lại với người phụ nữ.
“Hi!! Hi!! Hi!!!!” Người phụ nữ cười trong khi bà đoán xem cái mặt của tên kia
đang thể hiện biểu cảm nào
“Cười gì mà cười.” Người đàn ông bực bội nói
“Không có gì a!!!!! Hi!!! Hi!!!” Người phụ nữ vẫn cười sau đó như nhớ lại
chuyện gì lên tiếng hỏi “Mà này, khi nãy, nếu ta không can thiệp thì ông sẽ ra
điều kiện như thế nào.”
“Hừ! Nếu khi nãy bà không can thiệp thì ta đã ra điều kiện con bé đánh thắng
ta trong vòng 2 tuần rồi và mỗi lần đấu phải trả tiền công cho ta nữa. Nhưng
do bà nói không được làm tiền cũng như làm những việc quá đáng với con gái nên
ta đã hạ yêu cầu bớt rồi đó. Hai tuần quả là rất khó thậm chí gần như là không
thể cho con bé, dù sao con nhóc đó không phải là cô ấy.”
“Thế với điều kiện hiện tại không có hạn định thời gian thì theo ông cô bé sẽ
mất bao lâu a.”
“Làm như ta biết được á. Nhưng hành hạ con bé cho nó mềm người một chút cũng
là chuyện rất thú vị a.” Người đàn ông cười sằng sặc sảng khoái và ở bên cạnh
người phụ nữ cũng cười khổ
“Con gái mà, phải vừa mềm dẻo nhu mì vừa cứng rắn kiên định mới có thể sống
trên đời chứ dần cô bé mềm người như ông có thể phản tác dụng đó a.”
“Vậy thì chỉ trách nó quá vô dụng thôi a.! Nhưng nghiên túc mà nói, con bé nó
đó có thể bị hành hạ mềm người thật nhưng tâm hồn thì nó cứng tựa kim cương
vậy, cú đánh khi nãy của nó đã gây ra cái này cho ta nè. Không có chuyện nó
gãy giữa chừng đâu.”
Nói xong, người đàn ông đưa bàn tay khi nãy đỡ cú đấm của Shouko ra và người
phụ nữ nhíu mày khi thấy đôi tay vốn chai rần vì luyện tập của người đàn ông
hiện đang bị sưng đỏ, dấu vết cú đấm rõ không thể rõ hơn, chứng tỏ khi nãy cú
đánh của cô bé mạnh như thế nào.
“Hi!!! Hi!!! Xem ra cái ngày giao dịch kết thúc cũng là ngày mà Shino san mềm
người với cô bé đó rồi a. Ta rất mong chờ đó.”
Nói xong câu đó, thì người phụ nữ cũng bước đi về lều của mình.