Item Lên Đường


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Trong hội trường bây giờ chỉ còn thấy cảnh cô bé tên Rory và người thách đấu
bí ẩn nằm sõng soài trên mặt đất, bọn họ đã chứng kiến một trận đấu kinh thiên
động địa. Ngay cả top cao thủ kiếm đạo của khu vực cũng không thể đổ mồ lạnh
vì trận đấu này, không nói đến người đeo mặt nạ, một cô bé chỉ mới từng đó
tuổi mà có sức mạnh khủng khiếp đến nỗi họ những người đã bỏ bao nhiêu công
sức luyện tập mà cũng phải thừa nhận mình không phải là đối thủ. Nếu thua
người đeo mặt nạ thì họ chỉ thở dài nhưng thua một cô bé chỉ mới 12-13 tuổi
thì họ làm sao có thể ngẩng mặt lên nhìn ai được. Nhưng hiện tại việc đó không
quan trọng, thứ quan trọng ở đây là trận chiến này ai thắng, cả hai đều đang
nằm dài trên đất nên không thể tuyên bố ai là người chiến thắng nhưng…


  • Yah!!!!!

Bằng một tiếng thét lớn, người đeo mặt nạ đã bật dậy thẳng lên nhưng mọi người
đều thấy được từng trận run rẩy phát ra từ cơ thể anh ta.


  • Anh thắng rồi đó

Rory Mercury cũng bật dậy nhưng cô bé không đứng thẳng mà chỉ ngồi trên mặt
đất thở dốc và trọng tài cũng đã thấy một bên đã nhận thua nên cũng lớn tiếng
tuyên bố.


  • Người chiến thắng là người đeo mặt nạ

Sau tiếng hô lớn của trọng tài là những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, các học sinh
trong trường đều tiến đến chúc mừng và thậm chí xin chữ ký cùng phỏng vấn nữa
nhưng Takuto bây giờ thê thảm như xơ mướp thì còn đâu tinh thần cho mấy chuyện
đó, cậu chỉ ra hiệu cho mọi người tản ra còn mình thì cố gắng lết vào phòng
thay đồ gặp Quản Lý và biến vào không gian chiếc nhẫn nghỉ ngơi thôi.


  • Cám ơn cậu! Ân tình này tôi sẽ trả bằng cách càng mạnh lên rồi đấu với cậu
    một trận khốc liệt hơn cả hôm nay. Hi vọng khi đó cậu có thể toàn lực chiến
    với tôi

Haruki Miyamoto lên tiếng đằng sau đưa ra lời tuyên chiến với đối thủ cũng như
củng cố quyết tâm của mình.


  • Anh sẽ trở nên rất mạnh nhưng tôi vẫn sẽ thắng nữa cho coi

Tuy rất mệt nhưng Takuto vẫn đáp lại lời tuyên chiến của đối phương không chút
kém cạnh và những ánh đèn từ những chiếc máy ảnh liên tục được lóe lên, không
nghi ngờ gì trận đấu tiếp theo của hai người này sẽ là trận đấu làm rung
chuyển cả thế hệ trẻ của thế giới nói chung và Nhật Bản nói riếng trong lĩnh
vực võ thuật.


  • Làm tốt lắm! Con bé Rory này thật là giận dai mà

Quản Lý lên tiếng khi Takuto bước vào phòng thay đồ.


  • Rốt cuộc ông làm cái trò gì mà khiến bé ấy lôi tôi ra mà chém vậy.

Đáp lại câu hỏi của Takuto Quản Lý cười nhe răng khì khì nói và kể lại câu
chuyện của Item lần trước


  • Có gì lớn lao đâu, ta cho nhóm Item của Liên Minh đấu với con yêu quái gần
    cấp quỷ thần mạnh hơn Thiên Cấp của dị giới cậu từng qua tí xíu thôi.

Nghe thấy thế sắc mặt của Takuto đổi từ trắng sang xanh, xanh sang đỏ, cậu
không tin được ông ta lại là con người điên khùng như vậy, quái vật Thiên Cấp
là tồn tại mà bản thân Takuto hiện tại khi đối đầu chỉ có nước đưa đầu cho nó
chém, thậm chí chạy không nổi, thực lực khi nãy của Rory thể hiện ra chỉ
khoảng Bán Bộ Cửu Đoạn thôi mà cậu đã muốn chết lên chết xuống. Thấy được sự
nóng giận của Takuto Quản Lý gõ đầu cậu rồi nói


  • Hừ! Ngốc quá! Nhóm đó mạnh hơn cậu tưởng rất nhiều đó. Vực chủ Băng Tuyết
    Đại Vực Mizore có tu vi mạnh hơn thần cấp của thế giới mà cậu đi qua nữa, hay
    nói là đẳng cấp thế giới đi, không phải thế giới nào có khoa học phát triển
    mạnh là đẳng cấp cao đâu, tất cả phân theo thực lực, đó là quy định của vũ
    trụ. Mà con gái của cô ấy Makoto tuy hiện tại đang bị phong ấn bởi Rory nhưng
    khi tới Băng Tuyết Đại Vực thì…

Nói giữa chừng Quản Lý cười bí hiểm khiến cho Takuto nổi da gà và ngay khi đó
cửa phòng mở ra.


  • Này Rory chan, sao em có thể vô phòng thay đồ nam mà không gõ cửa vậy.

Một giọng nói vang lên và đó là của Makoto, trên cô bé vẫn là những con thú
bông nhưng trông tàn tạ hơn nhiều so với lúc trước.


  • Đừng lo! Không có ai đâu, chỉ có tên khốn Quản Lý và cậu nhóc đệ tử của hắn
    thôi nên không có cảnh nóng khiến chị trông đợi đâu Makoto.


  • Oh! Thì ra Makoto san cũng đen tối lắm đấy.


Hai chị em Kurone và Shirone đưa mắt liếc sang Makoto với vẻ trêu chọc thấy rõ
và điều đó khiến cho cô bé đỏ mặt thanh minh thanh nga đủ thứ nhưng ta hãy bỏ
qua điều đó mà đến sang chàng Nakita đang có vẻ căng thẳng kia.


  • Rory! Người mà em gọi là Quản Lý là người như thế nào vậy
    Rory ngước đầu lên rồi giơ ngón tay lên miệng rồi nói

“Nói đơn giản là Đừng coi hắn theo một quy tắc chuẩn mực nào cả.”
“hể!!!!!*

Nakita mắt thành chữ O

“Hắn là như vậy, đừng có thắc mắc nhiều nhưng anh có thể chắc chắn hắn là kẻ
có thể giúp được chúng ta trong lúc này, linh hồn của Misaki đã được em bảo
dưỡng và em cũng là việc với Hecate cùng Amaterasu rồi thế nên chúng ta có hai
tháng để lo việc này.”

“Cám ơn em Rory, không có em thì bọn anh đã mất Misaki vĩnh viễn.”
Rory lắc đầu “Em nghĩ anh nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”

Nói xong câu đó cô bé quay mình bước vào trong phòng bất chấp Nakita đang tràn
ngập thắc mắc phía sau lưng.

“Ta vào đây Quản Lý.”

Rory mở cửa và xuất hiện bọn trẻ của Liên Minh là hai thân ảnh một trung niên
tóc bạc nhưng chỉ mới nhìn qua thì họ đã một cảm giác giật bắn mình phải quay
sang hướng khác ngay và khi họ làm thế thì thân ảnh một thiếu niên chắc chỉ
bằng tuổi họ và người này cũng khiến họ cảm thấy có chút căng thẳng. Rory chỉ
qua người trung niên và nói với giọng như muốn xóa tan sự căng thẳng của mọi
người

“Đây là Quản Lý! Các anh chị chỉ cần biết ông ta là một tên khốn nạn là đủ”

Takuto gần như sặc nước trước lời giới thiệu dã man của Rory, xem ra bé ấy
đang căm Quản Lý lắm đây, cậu muốn cười lắm nhưng cậu cảm thấy một luồn khí
không mấy tốt lành phát ra và nó nhắm tới cậu.

“và còn bên cạnh hắn ta là Takuto Mizuhara san đệ tử của tên khốn nạn đó và có
thể là một tên khốn nạn khác trong tương lai hay các anh chị có thể nói ngưu
tầm ngưu mã tầm mã.”

“Sax” Takuto gần như té xỉu trước lời giới thiệu của Rory về mình, cậu thầm
rủa Quản Lý một cách dữ dội. và Quản Lý bên cạnh thì bắt đầu nổi gân xanh gân
đỏ rồi nhìn trừng trừng vào Rory.

“Wa!!! Trận chiến thật kinh khủng nhưng cái đáng kể ở đây là ngoại trừ mình ra
thì không ai có thể cảm thấy họ đang giao phong dữ dội đến mức nào.”

Bằng với độ mẫn cảm của Takuto thì cậu có thể cảm nhận rõ ràng là hai người
này đang đấu với nhau bằng khí thế nhưng lại không để cho những người của Item
biết được chuyện đó. Và chỉ trong giây lát đó Takuto cảm thấy trận chiến này
kéo dài cả trăm vậy.


  • Hai người thôi được chưa!

Takuto cuối cùng lên tiếng ngăn cản trận chiến của hai người.


  • Anh cũng gan to lắm, trận chiến giữa hai Vương trong Vũ Trụ Tứ Vương mà dám
    ngăn cản sao, hay có thể nói là ngại sống lâu vậy

Rory truyền âm cho Takuto và khi cậu dám ra tay cản lại trận chiến của hai
người bọn họ và khi Takuto nghe thấy câu nói đó của Rory cậu cả thấy cổ mình
như bị một lưỡi cưa vô hình cưa qua qua lại vậy tuy nó không đáng kể gì lắm
như nó thể hiện một điều là Rory đang khá khó chịu về điều đó, và như còn cảm
thấy chưa đủ Quản Lý cũng đưa cho cậu một câu mà Takuto cảm thấy cơ thể mình
cũng như đang bị kéo dãn tới lui.


  • Vậy xem ra cậu nghĩ cậu đã mạnh lên sau trận chiến của Rory nên cậu muốn
    thử bản lĩnh đấy à vậy thì cậu nghĩ sao tới việc Solo 2 con golem giống lần
    trước

Nghe được điều đó Takuto bắt đầu thấy lạnh người, cậu nhăn mặt cười khổ rồi
nói


  • Chúng ta vấn có người đang đợi ở đây nên gạt mọi thứ qua một bên đúng không

Nghe được điều đó Quản Lý và Rory hừ một cái rồi quay qua nhóm Item đang đứng
chờ. Quản Lý đứng lên bước tới trước mặt bọn trẻ rồi nhẹ nhàng cười


  • Cô giống mẹ cô thật đó, Makoto chan

Nghe được điếu đó Makoto kinh ngạc đến như muốn la lên


  • Ngài biết mẹ tôi sao

Khỏi phải nói, về người mẹ mà cô không có mấy kí ức luôn là điều khiến cô khao
khát muốn biết nhất, Makoto hiểu được vì hoàn cảnh bất đắc dĩ, cha cô không
thể đưa cô về nhà mình nhưng qua một số lần gặp gỡ thì cha cô cũng có kể sơ
cho cô về người mẹ mà mình không mấy nhớ được và Makoto có thể cảm nhận được
qua lời kể của cha cô thì ông ấy rất yêu người đó và có lẽ cũng vì một lý do
bất đắc dĩ nào đó mà mẹ không thể chăm sóc mình được. Và Quản Lý bên cạnh cũng
tỏ ra hoài niệm


  • Ta chính là lý do khiến mẹ cô bé có mặt tại trái đất, trong một lần vô ý ta
    đã khiến cho không gian bị hỗn loạn, và mẹ cô bé đang trấn thủ ở bí cảnh của
    Băng Tuyết Đại Vực vì muốn bảo vệ tộc nhân nên đã ra sức cố thủ bí cảnh sau đó
    bị gửi tới thế giới này và bị trọng thương. Nhưng với khả năng của mẹ cô bé
    thì tuy bà ấy bị thương thì vẫn mạnh hơn nhiều so với trình độ của trái đất.
    Nhưng cũng chính vì mức độ linh lực của trái đất không thể bằng Băng Tuyết Đại
    Vực nên vết thương mẹ cô không thể khôi phục hoàn toàn và bà ấy đã sống ở trái
    đất rất lâu sau đó gặp cha cô bé.

Nói tới đây thì Quản Lý bỗng dưng cười như nhớ lại chuyện gì đó thú vị lắm


  • Ha! Ha! Nhớ lại chuyện đó cũng tức cười, cha cô bé ngày xưa là một tên công
    tử ham vui một cách điên cuồng, ông ấy nghe được tin đồn có công chúa tuyết
    nên đã tìm tới và suýt chết nếu không được mẹ cô bé giúp, và cô bé biết mẹ cô
    bé giúp hắn như thế nào không.

Makoto lắc đầu, và Quản Lý tiếp tục nói vẻ mặt cực kì vô sỉ


  • Còn gì khác ngoài chuyện trai gái cùng ở nơi lạnh lẽo băng tuyết hay làm
    trong phim chứ! He! He! He

Nghe đến đây Makoto đỏ bừng bốc khói tùm lum.


  • Makoto han đừng hiểu lầm, người chủ động chính là Mizore sama, có thể khi
    bà ấy chứng kiến nỗ lực của bố cô khi vượt qua bão tuyết để gặp được mình thì
    bà ấy đã động lòng, Makoto han! Bà ấy đã từng nói với chúng tôi đó là tình yêu
    sét đánh, khi ấy bố cô cũng lịch lãm và sát gái lắm.

Nghe những con gấu bông đã theo mẹ mình rất lâu thì Makoto thở dài nhưng càng
phục người mẹ cường hãn của mình, đâu có người con gái nào lại có ý làm thịt
người con trai mình gặp lần đầu cơ chứ. Quản Lý nói tiếp


  • Nhưng sau này, khi Băng Tuyết Đại Vực đang lâm vào khó khăn vì kẻ địch quá
    mạnh thì ta và các trưởng lão Băng Tuyết Đại Vực mới triệu hồi mẹ cô trở về
    coi như bù đắp lại sai lầm ngày trước.
    Nói tới đây Quản Lý đột nhiên ha giọng


  • Nhưng sau khi sự việc đã được giải quyết xong thì việc mẹ cô bé thất thân
    đã bị người trong tộc phát hiện và đáng ra bị phạt nặng thậm chí còn liên lụy
    đến cha cô và cô, nhưng cũng chính ta đã là người dàn xếp mọi việc với một
    điều kiện là chỉ khi nào cô bé tới và đủ thực lực cứu mẹ cô bé ra thì Băng
    Tuyết Đại Vực mới bỏ qua chuyện đó còn không thì bà ấy vẫn bị giam ở Băng
    Ngục.


Nghe thấy mẹ mình đang phải chịu khổ ở nơi lạnh lẽo, Makoto không kiềm được
nước mắt, thì ra mẹ đã trải qua bao nhiêu đau khổ ở nơi ngục tù cô đơn lạnh
giá chỉ vì muốn bảo vệ cho cha con mình.

Quản Lý thấy vậy hất tay một vòng tròn hiện ra, đập vào mắt mọi người là một
nhà giam trắng xóa của băng và tuyết, bên trong đó có một thân ảnh của một
người con gái chắc chỉ mới 20 tuổi mặc kimono với mái tóc xanh nhạt trong suốt
như làm từ băng vậy. Và vây xung quang cô là vô số những hàng băng chông như
bàn tay giam kín cô lại vậy. Khi mọi người nhìn thấy cô gái đó thì biết chắc
rằng đây là mẹ của Makoto và…


  • Quản Lý à! Lâu quá không gặp rồi! Ông vẫn khỏe chứ! Đáng lẽ đó là những gì
    ta muốn nói nhưng…

Ngay lập tức những người ở đây cảm thấy lạnh giá như đang ở mùa đông cực kì
lạnh lẽo vậy


  • Ta nhớ ta có nói với ông là đừng để Makoto thấy được điều này mà.

Người phụ nữ trong băng gằn giọng và nhanh như chớp mấy cái băng chông bay ra
xuyên qua không gian nhắm tới đầu Quản Lý.
Máu me tung tóe bay ra từ đầu Quản Lý khiến mọi người ở đây xanh mặt. Quản Lý
nở một nụ cười giễu cợt


  • Xem cô còn khỏe gớm nhỉ! Hừ đã vậy ta đóng cửa lại cho cô ở đó thêm mấy
    ngàn năm nữa cho vui.

Khi nghe nói vậy người phụ nữ đột nhiên lúng túng múa tay chân loạn xạ sau đó
nói


  • Hứ! Mất công ông mở cửa thì ta gặp con bé một chút vậy chứ ta cũng không
    mong gặp con bé trong tình trạng này đâu.

Tsundere sặc mùi Tsundere đó là ý nghĩ của mọi người ở đây kể cả Makoto, nhưng
khi cô bé thấy mẹ mình như vậy cô cũng an tâm hơn, xem ra mẹ mình vẫn không có
vẻ gì bị hành hạ.


  • Được rồi! Để mẹ con họ chút không khí riêng tư đi các bạn trẻ, chúng ta ra
    ngoài thôi.

Mọi người nghe Quản Lý nói vậy cũng gật đầu đồng ý và bắt đầu bước ra khỏi
phòng chỉ để cho Makoto ở lại tâm sự với mẹ mình.
Sau hơn 10 phút thì, Makoto ra hiệu cho mọi người vào, cô bé cúi đầu trước mặt
Quản Lý


  • Tôi cám ơn ngài đã cho tôi được gặp người mẹ mà tôi luôn khao khát muốn
    được gặp, và xin ngài hãy dẫn tôi đến chỗ mẹ, cho dù thế nào tôi cũng muốn
    giải thoát cho người.

Quản Lý mỉm cười gật đầu khi thấy được niềm tin của cô gái trẻ, ông hất tay,
một cánh cửa sắt xuất hiện nhưng nó có vẻ như bị đóng rất chặt.

Rầm

Một cây cột trụ cao khoảng nửa mét to như cây cột nhà xuất hiện từ trên không
và rơi xuống đập ngay trước mặt Nakita. Bằng năng lực của mình cậu có thể cảm
nhận được trong cây cột trụ này là một sức mạnh vô cùng kinh khủng.


  • Đây là…

Quản Lý mỉm cười, một nụ cười đầy thách thức


  • Treasure Silent của cậu, liệu nó có thể chế ngự được thứ này không

Rory đừng bên cạnh cũng lắc đầu


  • Đúng là từ khốn nạn không oan cho ngươi chút nào cả, Tru Ma Thiên Trụ này
    cỡ Nakita cầm vào thì 10 phần hết 10 phần là chết mất xác rồi.

Nghe được Rory nói vậy, mọi người ở đây rúng động và tính ra tay ngăn cản
Nakita lại nhưng trái lại với sự suy đoán của mọi người, Nakita lại mỉm cười
vô cùng bình tĩnh


  • Hứ! Tưởng gì, chỉ gặp Hades thôi mà, nếu có gì xuống đó thì tớ sẽ kiểm
    chứng xem Hades có sợ sự u ám của tớ mà tống tớ lên gặp Zeus hay không, và nếu
    Zeus không đánh tớ thì Misaki cũng nên sắm một bộ đồ hầu gái đi là vừa. He!!
    He!!! He!!!!

“Chân chính không sợ chết a. Thanh niên này cũng khá thật đấy” Takuto đứng bên
cạnh quan sát, cậu có thể cảm nhận được chàng trai này quả là coi cái chết nhẹ
như không khí vậy, cậu lắc đầu cười khổ và lên tiếng


  • Tôi giúp cậu một tay, nếu cậu không sợ chết thì làm sao tôi, người con trai
    còn lại trong căn phòng này lại có thể thua được, đặc biệt tôi lại là đệ tử
    của Quản Lý nữa.

Nói xong Takuro tiến lên phía trước đứng bên cạnh Nakita rồi chuẩn bị vận sức.


  • Mizuhara san

Nakita thấy vậy gật đầu, ấn tượng cậu đối với Takuto tăng cao lên một bậc,
người đàn ông chân chính sẵn sàng giúp đỡ người khác.


  • Hứ lại tỏ ra ngầu rồi, đừng có mơ Nakita, ta không cho ngươi tỏ ra ngầu
    trước chị của ta đâu

Shirone đứng ra tiến lên phía trước và chuẩn bị sẵn sàng và thấy em gái mình
như vậy, Kurone cũng mỉm cười đứng ra phía trước.

“Tính mình vào nữa, mình cũng muốn cứu mẹ mình.” Makoto cũng mỉm cười tham gia
vào cuộc chiến.

“Chết đi tên Quản Lý khốn nạn.” Rory cũng tặng cho Quản Lý một cậu chửi rồi
nhún chân phóng về phía mọi người.


  • Được rồi! Vậy thì mọi người chúng ta cùng nhau chế trụ thứ này để mở cánh
    cửa kia nào

Nakita vừa dứt lời xong thì tất cả mọi người ở đây đều nắm lấy cây trụ đó. Và
chỉ trong tích tắc, máu, không khí nhuộm một màu đỏ của máu, máu của những
người ở đây ngay cả Rory và Takuto với sức mạnh lớn nhất cũng khỗng ngoại lệ.
Huyết nhục bọn họ bắn ra từ cơ thể đã và đang dần dần bị xé nát, sự đau đớn
đến cùng cực đang lan tỏa trong thân thể của những người đang đối với mặt với
cây trụ đáng sợ đó.


  • Ya!!!!!!!!!!!!!

Nakita thét lên và như muốn bảo vệ những người ở đây cậu dùng hết toàn bộ sức
lực giằng lấy cây trụ ôm vào người mình nhưng…


  • Đừng có liều mạng. Nếu bọn tôi cứu được Misaki mà cậu xuống gặp Hades rồi
    thì cho dù muốn thì Misaki cũng không thể mặc đồ hầu gái cho cậu xem được đâu.

Rory cắn răng vất vả nói, quả thật cô bé đang phải vận dụng sức mạnh thật sự
của một trong Vũ Trụ Tứ Vương mới chế trụ được phần lớn sức mạnh của cây trụ
này bảo vệ cho mọi người an toàn nhưng tất cả những gì cô bé làm được chỉ có
vậy thôi. Hay nói cách khác là vì biết Rory sẽ vào cuộc nên Quản Lý không cần
phải nương tay làm gì mà thúc giục toàn bộ sức mạnh hủy thiên diệt địa của Tru
Ma Thiên Trụ kia. Thế nên, chính vì điều đó Rory không thể để Nakita giằng lấy
cây tru được như vậy thì Nakita chỉ còn con đường chết thôi. Ở bên cạnh hai
chị em sinh đôi Kurone và Shirone cũng gật đầu, riêng Shirone bồi thêm một câu
bất chấp cơ thể đang te tua của mình


  • Khiến ngươi và con bé Misaki khó ưa đó nợ ân tình của ta là điều ta hạnh
    phúc nhất, thế nên đừng ra vẻ nữa mà ngoan ngoãn nhận sự giúp đỡ đi của bọn ta
    đi rồi sau này hãy quỳ xuống mà cảm ơn nhé

Không muốn thua kém mọi người takuto cũng hét lên


  • Cậu quả thật có những đồng đội tuyệt vời lắm đấy thế nên hãy cùng họ vượt
    qua thử thách này cứu cô bạn đang mong chờ các cậu từng phút từng giây đi

Và cuối cùng cũng đến lượt Makoto


  • Mình đã hứa với mẹ mình là sẽ giới thiệu cho bà ấy những người bạn thân đã
    chăm sóc mình chu đáo ra sao, thế nên đừng hành động nông nổi Nakita kun chúng
    ta sẽ cùng nhau đập tan cánh cửa này và chinh phục thử thách tiếp theo.

Sau khi mọi người bày tỏ quyết tâm của mình, thì tất cả đều đồng thanh vận
toàn bộ lực lượng áp chế lại Tru Ma Thiên Trụ và….
Xoẹt
Tru Ma Thiên Trụ bắt đầu phát sáng và áp lực của nó giảm dần biến mất và mọi
người gục trên mặt đất vì kiệt sức.

“Một từ khốn nạn không đủ với ngươi đâu Quản Lý ạ”

Rory gằn giọng nói trong khi đang thê thảm nằm bẹp dưới mặt đất. Có thể nói
đây là lần đầu tiên kể từ khi cô bé đến trái đất phải dùng toàn bộ lực lượng
của Ám Vương để đối chọi. Vừa nãy cô rất rõ ràng nếu không phải là Selemi đã
dựng kết giới cực mạnh chia cắt không gian thì trái đất này đã thành bụi cám
khi Tru Ma Thiên Trụ được kích hoạt rồi. Lúc này toàn bộ sức mạnh của Tru Ma
Thiên Trụ bị Rory chặn lại phần lớn và tiếp theo là Takuto rồi sau đó mới đến
những người trong Item mà vẫn khiến cho Item chết lên chết xuống gần như tử
nạn mới qua được ải này.


  • Được rồi, nếu các người đã vượt qua thì ta cũng nên giúp một chút

Quản Lý gật đầu hất tay và một luồn sáng bao bọc những người ở đây nhưng không
chỉ có thế Nakita và nhóm Item cảm thấy cơ thể mình không chỉ hồi phục mà còn
mạnh hơn rất nhiều so với trước đây. Trong khi họ đang kiểm tra sức mạnh mới
của mình thì Quản Lý lên tiếng


  • Đến Băng Tuyết Đại Vực thì thực lực cũng phải như vậy nếu muốn tồn tại, ta
    chỉ giúp như vậy còn giờ thì lên đường đi, cậu biết phải làm sao mà đúng không

Nakita gật đầu, tay nắm Tru Ma Thiên Trụ và…

“Ya!!!!!!!!!!!!!!!!” Makita vận toàn bộ sức mạnh và phang nát cánh cửa không
gian và “Rắc!!! Rắc” Cánh cửa đã bị vỡ và xuất hiện trước mặt mọi người là một
vùng băng tuyết lạnh lẽo bao phủ bởi một này trắng vô cùng tận.

“Đây là Băng Tuyết Đại Vực sao? Lạnh thật đấy” Kurone, Shirone, bắt đầu run
lên từng chập khó chịu nói. “Nhưng cho dù khó khăn thế nào thì chúng ta cũng
sẽ vượt qua và đem những thứ cần thiết để lôi con bé Misaki khó ưa đó về.”

Dứt lời, hai chị em sinh đôi xung phong bước về phía trước đi qua cánh cổng và
thấy được điều đó Nakita, Makoto, Rory cũng nhanh chóng bước qua cánh cổng đã
bắt đầu chuyến đi đầy chông gai mạo hiểm của mình.


  • Họ đi rồi! Thế cậu thì sao!

Quản Lý đưa mắt qua Takuto đang đứng đó


  • Tôi về! Hôm nay mệt rồi, tôi cần nghỉ ngơi cho khỏe cái đã.

Nói rồi Takuto bước ra ngoài hội trường và tiến thẳng ra cổng đi về, tuy cậu
rất lo lắng cho nhóm Item nhưng vì có Rory đi theo nên Takuto cũng tin tưởng
cô bé ấy sẽ chống lưng cho cả team nếu cần thiết. Suy nghĩ như vậy, Takuto
chậm rãi đi đến trạm xem bus để về nhà và Takuto có thể nghe thấy những tiếng
bàn tán về trận đấu hôm nay của những học sinh cũng đang trên đường. Có những
lời khen những lời tò mò những lời không hài lòng, những lời bênh vực những
lời chỉ trích, nói chung là trong trận hôm nay Takuto đã khiến cho mọi người
có nhiều cách nhìn về mình. Nhưng cậu cũng không quan tâm gì mấy về chuyện đó,
Takuto bước tới trạm xe buýt và…


  • Sao mọi người tụ tập ở đây đông vậy nhỉ

Trạm xe buýt này ở ngã tư và hiện tại, takuto thất một dám người rất đông đang
tụ tập ở đó như là có Idol nổi tiếng nào đang đi trên phố vậy.


  • Này anh bạn! Có sự kiện gì ở đây vậy

Takuto vỗ vai một người thanh niên và hỏi rõ tình huống


  • Tự tử! Một cô gái đang đứng ở nóc nhà trên kia kìa, đang chuẩn bị tự tử, đã
    gọi cảnh sát nhưng nãy giờ họ chưa tới, không biết làm cái gì mà lâu thế nhỉ


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #69