Người đăng: Trần Hoàng Lâm
Trong một căn phòng karaoke bình thường của một quán giải trí bình thường nào
đó, một tổ hợp ba nữ một nam đang vui vẻ cả hát. Một cô gái với mái tóc màu
trà tóc ngắn ngang vai mặc váy hồng nhạt phối hợp tốt với chiếc áo màu trắng
không tay mang gu thời trang mới nhất, nói với cậu con trai đang hát
Tuy gọi bằng hậu tố chan thường dành cho con gái nhưng Nakita Hamakura, người
con trai đang hát không tỏ vệ bận tâm vì chuyện đó bởi vì cho dù cậu có bận
tâm thì cô bé này cũng sẽ không thay đổi cách gọi. Nakita là chàng trai có
thân hình gầy cao tóc màu xám rối bù một cách tự nhiên trông như mấy thằng bụi
đời, một học sinh với thành tích thể thao khá tốt hay ít nhất đó là trước khi
bỏ học vì bị trường đuổi bằng cái lý do cậu đã đá nguyên cái bao cát vào giáo
viên và khiến ông ấy suýt chết nếu không phải một người bạn trong câu lạc bộ
đang có mặt ở đó nhanh chân đá ông ta sang một bên. Sau đó thì khỏi nói tiếp
Nakita bị đuổi ngay tức khắc không khoan nhượng. Và chàng trai này có một đặc
điểm khó lẫn với người khác chính là thần thái của cậu ta luôn khiến cho cho
người xung quanh cảm nhận một vẻ cô đơn tăm tối, quả thật ngạc nhiên là loại
người như cậu lại có thể hát karaoke với những cô gái khác.
Bằng một giọng nói bất đắc dĩ Nakita lên tiếng và cô gái tên Misaki Kanna cũng
lắc đầu
“Lúc nào cũng hoài cổ thế nên cậu không có được một cô bạn gái đấy Na chan.”
“Lo cho cậu trước đi! Con gái gì mà chạy theo thời trang quá có khi con trai
lại nghĩ cậu là loại đam mê hư vinh thì không anh nào dám rước đâu.”
“Cậu nói cái quái gì hả.” Cô gái lên tiếng với điệu bộ muốn gây hấn
“Quá đúng rồi còn gì. 7 ngày 1 tuần thì hết 6 ngày rưỡi shoping tới shoping
rồi. Phải là đại gia mới chiều nổi cậu mà mấy tên đó thay gái như thay áo đấy
nhé liệu cậu có đủ khả năng không đây” Nakita cũng không kém chút nào mắt bốc
lửa đáp trả
“Coi lại bản thân cậu đi, từ sáng đến tối, từ tối đến khuya, mặt mày lúc nào
cũng u ám như hố đen vũ trụ thì gái nó nghĩ cậu đem lại vận rủi thì con nào
dám tiếp cận chứ.”
“Im đi đồ Fashion Maniac.”
“Cậu cũng im đi, đồ u ám tà thần.”
Thấy hai người đang gầm ghè và sẵn sàng lao vào cắn xé nhau thì một cô gái
khác lên tiếng
Nói rõ một chút, Tora không phải là cái tên của bất cứ người nào trong này mà
đó là cái tên của một trong bốn con thú nhồi bông ngồi chễm chệ trên cô gái,
hai con trên vai là panda và cọp, còn hai con đang nằm trên đầu của cô gái là
mèo và chim ưng. Và từ Tora trong tiếng nhật là cọp nên quá rõ ràng Tora trong
lời cô gái là chỉ đến con thú bông hình cọp và ngay lập tức con cọp bông nhảy
xuống cầm thêm một cái micro nói với giọng nói đậm chất Osaka
Nếu một người bình thường ở đây khi thấy cảnh này chắc chắn sẽ la lên kinh
ngạc “Thú bông biết nói lại biết cử động nữa.” Nhưng với mấy cô gái hay Nakita
thì chuyện này chuyện thường.
“Này Nakita! Cậu ra ngoài chạy sang cửa tiệm này mua cho tôi vài bịch kẹo nhé,
danh sách đây.”
Cô bé thứ ba trong nhóm lên tiếng và đưa cho Nakita một bản danh sách dài lê
thê như một bài thơ tự do mà tác giả đang tuôn trào cảm hứng không có điểm kết
vậy, một cô bé khoảng 12-13 tuổi, tóc đen dài mặc đồ mang phong cách goth loli
với màu đen là chủ đạo và thêm những miếng lụa dài phụ trang màu đỏ nữa và
điểm nổi bật nhất ở cô là chiếc nơ hình con bướm to quá cỡ trên đầu mà người
ngoài nhìn vào sẽ tưởng cô đeo tai mèo đó chứ.
Nakita đưa một ánh mắt chấp vấn đến phía Rory và Rory đáp lại bằng động tác
mỉm cười
Nghe câu đó xong Nakita thở dài
Ngay khi Nakita quay lưng thì Misaki lên tiếng
“À! Thêm nước đào cho mình nữa nhé” Cô gái Makoto cũng đưa thêm nhiệm vụ cho
chàng trai chạy vặt.
Nakita giơ tay thể hiện đã nghe được và bước ra khỏi phòng và đi tới chỗ của
hàng bánh kẹo mà Rory ghi trên tờ giấy. Cũng không xa lắm, Nakita đi khoảng 5
phút là tới, một cửa hàng bánh ngọt giản dị và người bán hàng cũng là một chị
gái rất trẻ chắc mới có 20 hơn Nakita 3 tuổi.
Nakita đưa danh sách cho cô bán hàng xem.
Nakita kinh ngạc gật đầu vẻ mặt như muốn hỏi và chị bán hàng mỉm cười
Nakita gật đầu, và cô bán hàng cũng bắt đầu lấy những loại bánh kẹo trong tờ
giấy cho Nakita.
Của cậu tiền thối 5.000 yên
Sao vậy, rõ ràng là máy hiển thị 20.000 mà sao chị chỉ lấy có 15.000 thôi
Nghe lời thắc mắc của Nakita chị bán hàng chỉ mỉm cười không giải thích ngầm
bảo với Nakita là không sao đâu cứ mang về là được. Thế là Nakita gật đầu tỏ
vẻ cảm ơn và quay bước ra khỏi cửa.
Đứng trước mặt Nakita là một đám du côn ăn mặc kì dị giống như chứng minh với
mọi người là mình thuộc thành phần nguy hiểm chớ chọc vào.
Nakita thấy vậy cũng siết chặt nắm đấm, là một học sinh bị đuổi, Nakita sau
khi nghỉ thì trừ đi thời gian ở nhà trọ của ông nội và đa số những thời gian
sống trong đau khổ hoài niệm kí ức trong trong quá khứ thì đi kiếm chuyện gây
sự đánh nhau khắp nơi. Vốn từ một thành viên đủ tham gia giải đấu đồng đội cấp
quốc gia trở nên suy bại thành một tay du côn suốt ngày kiếm chuyện gây sự từ
mấy trung tâm game cho đến sòng bạc pachinko đến những vụ đua xe truy đuổi
suốt trên mọi nẻo đường của thành phố này. Thế nên cho dù bây giờ cậu gặp hai
ba nhóm du côn đòi nợ trong quãng đường ngắn chỉ mất 5 phút đi bộ cũng không
ngạc nhiên gì mấy.
Nếu là như bình thường thì cậu cũng không ngại làm một trận thư hùng rồi nhưng
hôm nay còn có chuyện và các cô gái đang đợi nên Nakita cũng không muốn gây gổ
làm gì, cậu thả lỏng nắm tay rồi lui bước nhanh xoay người vọt chạy.
Nói xong nguyên một toán du côn bắt đầu đuổi theo cậu.
…
Và có một điều lúc nãy chưa nhắc tới đó là hầu hết nguyên nhân của những vụ ẩu
đả của Nakita trong quá khứ đều dính dáng tới việc giúp đỡ người khác. Nhưng
những người được giúp đó thấy khuôn mặt u ám như hố đen của cậu tưởng cậu cũng
là một tên du côn khác tình cờ gây sự với bọn đang hiếp đáp mình nên họ cũng
không tỏ ra chút biết ơn nào và cầu cho cả hai lũ đánh nhau đến chết đi nữa ấy
chứ.
“Bó tay thật, giờ mình không thể gọi điện cho các cô gái để cầu cứu vì có thể
nhóm Flash đã đến và chắc họ đang bàn kế hoạch cho hành động sắp tới.”
Cho nên kế hoạch tuyệt vời nhất của Nakita bây giờ là chạy cho đến khi chúng
bỏ cuộc, và Nakita rất tự tin về khoản vận động của mình một người tập võ thì
chưa chắc đánh lại quá nhiều người nhưng về khoản sức bền thì cậu hơn chắc vì
dù gì cậu đã được rèn luyện để thi giải toàn quốc mà.
Mấy tên du côn đang đuổi theo một cách vô vọng gào thét khích tướng đằng sau.
Tuy chạy bở hơi tai nhưng Nakita vẫn đáp trả lại không khoan nhượng. Và khi
cậu ta chạy thêm một lúc nữa thì không còn thấy những tiếng gào thết đằng sau
nữa
Nakita thở hồng hộc nhìn xung quanh thì tâm trạng cậu trầm xuống không phải do
mệt mỏi mà do nơi này chính là nơi chôn cất cô bạn mà cậu ta yêu quý nhất. Một
cô gái không đáp lại tình cảm của cậu mà dành tình yêu cho bạn thân cậu cũng
là đội trưởng câu lạc bộ karate.
Vài năm trước….
“Cậu làm gì vậy Han! Sao cậu lại cứu tên khốn đó! Vì tên khốn đó mà cô ấy phải
tự vẫn uất ức như vậy. Thế mà cậu còn cứu hắn là sao. Sao cậu lại…”
“Vì cậu cũng yêu cô ấy không phải sao. Vậy thì cố gắng sống cho thật vui vẻ
đi. Mình cũng rất yêu cô ấy. Cô ấy là người yêu và cậu là bạn thân nhất của
mình thế nên cậu nghĩ mình sẽ cho phép cậu trở thành kẻ mang tội danh giết
người sao. Cậu nghĩ Rinko sẽ vui sao. Cô ấy qua đời chưa tròn 49 ngày mà bạn
thân của cô ấy đã phải vào tù vì cái tội danh kẻ giết người à.”
“Ahhhhhhhh!!!!!”
Nghe được điều đó Nakita rên lên một cách đau đớn, cậu vụt chạy đi biệt tích
và vài ngày sau đúng như cậu nghĩ thông báo đuổi học được gửi tới. Gia đình
Nakita cũng không trách cứ gì lắm và gửi cậu đến quản lý nhà trọ của ông nội.
Nhưng khi tới đó, lúc giới thiệu với những người ở trọ thì…
Khỏi phải nói, một màn giới thiệu không đụng hàng và bất cần đời như thế thì
mọi người thân thiện được với cậu mới lạ. Nhưng cậu cũng không quan tâm, cậu
ngày qua ngày chỉ rượu với rượu rồi tối lên sân thượng ngủ bất chấp thời tiết
giống như muốn thần chết rước đi vậy.
“Rinko! Cậu đừng đi! Cậu có biết mình yêu cậu lắm không! Từng giây phút cậu
chăm lo cho Han lòng mình như bị dao cắt nát.”
Cô gái “Không buông tôi ra! Tôi không phải Rinko! Anh say rồi.”
Bạn trai của cô gái “Mày là cái gì vậy thằng khốn! Bỏ cô ấy ra.”
Nakita “Mày là ai! Mày dám đụng đến Rinko à! Vậy thì chết đi. Yaaaaaaaaa.”
Sự việc đã vượt qua giới hạn khi chàng trai vì bảo vệ bạn gái mình đã đánh
nhau với Nakita. Hên cho anh ta lúc đó Nakita đang say thì tuy ra đòn có mạnh
bạo nhưng vẫn không thể nguy hiểm bằng lúc tỉnh táo và chàng trai kia cũng là
người hoạt động thể thao nên phản ứng nhanh nhẹn cho nên kết quả là hai người
cùng bị thương mà chàng trai kia nặng hơn một chút. Sau vụ đó thì ông của
Nakita vì áp lực từ mọi người phải đuổi Nakita trở về nhà. Nhưng Nakita cũng
không có ý định như vậy cậu nhận trợ cấp từ gia đình và hằng ngày không rượu
thì đánh nhau cứ như thế ngày này qua tháng khác chìm đắm trong bóng tối.
Hiện tại, mặc dù cậu đã có một công việc mới, một công việc không giống người
bình thường cho lắm nhưng vì có những đồng đội vui vẻ nên cậu cũng phần nào
trở nên hòa hợp hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể bình tĩnh khi
đến nơi chôn cất cô gái mình yêu thương nhất.
Misaki lên tiếng sau lưng Nakita
“Chắc nằm viện cỡ hai tuần, nhẹ tay lắm rồi đấy.” Cô gái lắc đầu nói với vẻ
mặt hờ hững và cô bé có vẻ nhận được sự lặng lẽ u ám của Nakita nặng hơn mọi
bữa cô vỗ mạnh lên vai Nakita
“Đau quá cô làm gì vậy”
“Nước tôi đâu, Na chan, tôi đang khát, vì cậu mà tôi phải họp với Flash mà khô
cả cổ đấy, Rory chan thì đe dọa chờ anh về cô bé sẽ rót nguyên hũ mật ong ở
nhà cô bé cho anh uống đến khi nào anh không còn có thể ăn được đồ ngọt thì
thôi.” Misaki nói lớn như muốn dùng giọng nói của mình xua đi phiền muộn của
Nakita vậy
Nakita lạnh sống lưng nghĩ đến những gì mình sắp phải đối mặt và Misaki cũng
không tha ngay lập tức cô nắm lấy tay cậu kéo đi hối thúc
Đi mau! Mọi người đang chờ cậu đấy.
Đâu cần nắm tay, mình đi được mà
Không được. Phải nhanh lên mọi người đang chờ, nhiệm vụ sắp tới rất quan
trọng thế nên đừng có phàn nàn và đi mau lên
Và thế là Nakita chạy theo Misaki, cậu cũng nhận ra mọi hành động của cô ấy từ
nãy giờ nhằm vực dậy tinh thần của mình nhưng cậu lại không nhận ra khuôn mặt
đang đang đỏ bừng của cô gái đang chạy trước cậu.
Cô thích Makita, cô thích sự chung tình của cậu, vì sự chung tình đó mới tạo
nên không khí hắc ám cô đơn chung quanh cậu, cô biết cậu rất yêu cô gái đó, cô
gái không dành tình cảm cho cậu nhưng cậu vẫn yêu cô, vẫn rơi nước mắt vì cô
và tự nhuộm đen tâm can mình nhiều đến nỗi thể hiện rõ ràng qua thần thái cùng
dáng vẻ. Lúc nãy khi cô thấy được Nakita chạy tới đây cô cũng đoán được là cậu
chạy trong vô thức nhưng tại sao lại là nơi này, trùng hợp sao, Misaki không
tin, vết thương Nakita vẫn không lành và nó sẽ mãi mãi không lành nếu những
người trong cuộc không tự giải quyết với nhau. Hay nói cách khác nếu không
giết tên giáo viên đốn mạt đó thì Nakita sẽ không có lối thoát. Misaki nhẹ
nhàng nhắm mắt lại rồi đưa đến một quyết định nào đó, nhưng chuyện đó để sau,
bây giờ họ còn có một nhiệm vụ quan trọng cần làm. Sau đó thì cô ra gặp Nakita
và thế là hai người trở lại với mọi người đang chờ.
….
Nakita đưa tay chỉ một cô gái nhỏ mặt vô cùng lạnh lẽo không cảm xúc, chưa kể
màu da nhạt của cô còn tô đậm thêm sự vô cảm. Cô có mái tóc màu xanh thẳng dài
đến cổ. Cô bé không cao lắm chỉ khoảng gần 1m4, ăn mặc khá kì lạ, một chiếc áo
choàng dài gần tới đất hở từ phần ngực trở xuống và bên trong là một chiếc váy
ren đỏ cùng với thắt lưng cùng màu và trên tay cô bé là một thanh pháp trượng
dài có đầu là một hình tam giác vàng chóe và treo lủng lẳng trên đó vẫn là
những tam giác nhỏ được nối với nhau thành hàng dài phát ra tiếng leeng keeng
mỗi khi trời nổi gió như tiếng phong linh vậy.
Hecate lặng lẽ nói không cảm xúc nhưng những người ở đây lại không như thế,
một vẻ ngạc nhiên cùng khủng hoảng xuất hiện. Và theo như lẽ thông thường thì
người không có chút năng lực đặc biệt thiên về chiến đấu như Nakita thì sẽ có
xác suất tử vong cao nhất nhưng cậu lại tỏ vẻ không quan tâm chút nào chỉ nói
Nakita chỉ tay vào hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước đang đứng
bên cạnh Hecate. Shirone Yuuka, Kurone Touka, hai chị em sinh đôi diện trong
hai bộ váy giống hệt nhau nhưng Shirone thì màu trắng còn Kurone thì màu đen.
Cô gái tên Shirone, hất mặt nói cực kỳ tỏ vẻ khó chịu và Nakita cũng không
rảnh mà đối chọi với cô, cậu quay đi
Bị ăn một đống bơ nên cô gái Shirone trở nên bực tức và Nakita cuối cùng cũng
quay lại nói một cách bất đắc dĩ
“Tôi biết việc tôi làm thế nên nếu cô không còn gì để nói thì chúng ta nên lên
đường đi.”
“Hừ! Một tên chỉ biết tí đánh nhau như cậu thì có điềm báo tử là chắc chắn
rồi. Thế nên liệu làm sao chết cho có lợi với nhiệm vụ đi nhé.”
Vừa nói câu đó xong Shirone cản thấy không khí trở nên ẩm ướt và một cảm giác
lạnh tới tận lỗ chân lông lan tỏa khắp người
“Câm đi! Nếu cô còn dám nói về việc Nakita chết như thế nào thì cô cũng không
cần điềm báo tử mà vẫn tử vong ngay tại đây và ngay lập tức đó.”
Misaka toàn thân tỏa ra hơi nước và khí lạnh, trên tay cô ngưng tụ một thanh
đinh ba màu xanh lượn lờ xung quanh nó là vô số bọt nước li ti chỉ cần Misaki
hất tay là những hạt nước này có thể lao tới xuyên thủ kẻ thù như đạn súng máy
vậy.
Chị em sinh đôi của Shirone là Kurone lên tiếng can ngăn khi không khí của mọi
người sặc vị thuốc nổ và Shirone cảm thấy không phục lên tiếng
Shirone và Kurone trước đây vốn là một thể, hay nói chính xác hơn là Shirone
không hề tồn tại mà chỉ có Kurone Touka, một cô bé bất hạnh, trên trường bị
bắt nạt, về nhà thì bị cha nuôi ngược đãi hành hạ. Vì sự phẫn uất và ý chí
muốn thay đổi nên một nhân cách khác đó là Shirone đã được sinh ra. Shirone có
tính cách bạo lực không cam chịu như Kurone và lại có được siêu năng lực hóa
thú. Tuy nói là hóa thú như chỉ có thể biến ra tai và đuôi ví như tai, đuôi
chó mèo, hoặc sư tử nhưng đáng sợ ở đây là thời gian cô chiến đấu càng lâu cô
sẽ càng mạnh và cuồng bạo hơn. Trong quá khứ cô từng dùng tay không kéo đứt
một cánh cửa xe tải và ném nó vào mấy băng đảng đua xe vì chúng dám chọc ghẹo
Kurone. Sau một thời gian thì Kurone cũng biết được sự tồn tại của Shirone.
Đáng ngạc nhiên là cô không hề hoảng sợ mà lại rất quý cô em gái do mình sinh
ra này và thế là hai chị em dọn ra ngoài mà sinh sống nhưng mọi chuyện cũng
không được bình lặng bao lâu thì người cha bạo lực trong một đêm tìm tới
Kurone trong cơn say và định hãm hiếp cô bé nhưng lại bị Shirone đánh cho dính
tường, nhưng chai rượu trên tay của ông ta bắt lửa thuốc lá và gây hỏa hoạn
chết người thế nên Shirone vì muốn bảo vệ chị mình đã bất chấp ý định đầu thú
của Kurone và chiếm cứ thân xác và chạy trốn.
Và một thời gian sau khi mệt mỏi vì chạy trốn thì hai chị em gặp được Hecate
đang lặng lẽ một mình ngồi trên ghế đá trong công viên tránh mưa. Thấy được
cách ăn mặc của Hecate, Shirone đoán Hecate là người có tiền và cô xông lên
tính đánh gục nhằm kiếm được thứ gì cho hai chị em nhưng…
“Hey!” Bằng một tiếng quát nhỏ nhẹ từ Hecate, Shirone hoàn toàn không nhúc
nhích được một li, và trước mặt Shirone đang hoảng loạn Hecate giơ cao pháp
trượng.
“Lạnh giá! Đau đớn! Bất lực. Tan biến đi.”
Một ánh sáng bao trùm Shirone, một ánh sáng ấm áp khiến cho sự mệt mỏi bất lực
của hai chị em sau những quãng đường chạy trốn hoàn toàn tan biến.
“Hai người có sao không?”
Hecate nhẹ nhàng lên tiếng hỏi nhưng câu đó lại như sấm sét vang lên, Shirone,
Kurone lúc đó chỉ là một nhưng Hecate chỉ trong chớp mắt mà nhận ra được bí
mật của hai chị em.
Hecate không trả lời mà chậm rãi bước đi và như linh tính Shirone đi theo
Hecate và từ đó hai cô đã gia nhập tổ chức này. Và cũng chính Hecate là người
tách hai chị em ra và người chị cũng thức tỉnh được năng lực giống như năng
lực của em gái mình. Và sau đó chị em mới biết được tổ chức mình gia nhập có
tên là Liên Minh
Liên Minh, một tổ chức được lập ra bởi những học sinh không có quá khứ bình
thường, hay nói chính xác hơn là những người có quá khứ gặp nhiều nỗi đau vì
gia đình hay những người xung quanh. Những người có vết thương lòng khó hồi
phục. Và tất cả những người trong tổ chức còn có một điểm chung chính là họ
được ban cho sức mạnh thần kỳ sau khi gia nhập.
Liên Minh có bốn nhóm chính, nhóm của Nakita là Item bao gồm Nakita, Misaki,
Makoto và Rory. Đúng với cái tên, Item là những người tầm bảo. Họ tìm kiếm
những bảo vật mang linh lực tản mác trên thế giới thậm chí là làm những phi vụ
cướp đoạt nếu người sở hữu không được báu vật nhận chủ. Tuy nhiên không phải
báu vật nào cũng dễ kiếm có những báu vật ở những nơi vô cùng nguy hiểm thậm
chí có là những khu căn cứ có lực lượng an ninh và phòng vệ tối tân nữa kìa.
Nếu có gì họ chưa gặp phải thì chắc là việc chiến đấu với mấy con yêu thú
giống như main chính của chúng ta Takuto Mizuhara thôi.
Nakita nhìn qua nhân sự rồi lên tiếng hỏi, nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm nên
tổ chức bố trí thêm Flash một nhóm có khả năng chiến đấu cao để tăng xác suất
thành công trong phi vụ này.
Misaki cáu gắt lên tiếng.
“Có chuyện gì vậy.” Nakita đưa mắt qua Makoto và Rory như muốn hỏi.
“Tên Kamiya đó lại dùng danh nghĩa của Liên Minh đi gây chuyện rồi.”
Makoto thở dài lên tiếng và nghe được cái tên đó vẻ mặt Nakita xuất hiện sự
chán ghét cùng khinh bỉ rõ rệt
“Lần này hắn lại hại ai nữa vậy.”
“Một người con gái tuyển thủ bóng chày, hắn đã dùng bùa chú khiến cho đôi chân
cô gái đó hóa đá hoàn toàn không cử động được.”
Makoto cũng tỏ vẻ bất mãn. Và cuối cùng Misaki cũng lên tiếng
- Tên khốn đó! Hắn nói rằng cô bé nạn nhân trong quá khứ từng bị thương chân
và bị bọn bác sĩ lừa đảo khiến cho đôi chân bị tật nguyền suốt đời. Nhưng vì
cô bé có một người cha kiên cường vượt qua thử thách của một pháp sư nào đó ở
Anh ngày xưa nên mới có thể lành lặn như vậy. Cậu có biết hắn nói gì về hành
động của hắn không Nakita. Hắn nói thật hưởng thụ khi thấy cảm xúc của một
người chịu một nỗi đau tới hai lần. Thật hưởng thụ khi chính tay khiến cho
người đó nhớ lại sự đau đớn bất lực mà mình đã chịu đựng. Tên khốn đó, mình
quả thật muốn đập nát bản mặt khốn nạn của hắn ra. Và nếu lúc nãy bé Rory
không cản thì mình đã giết tên khốn đó rồi.
“Đừng có ngu ngốc! Cô đánh lại hắn sao! Đừng quên một điều, tuy tính cách hắn
xấu xa nhưng nguyền rủa chi lực của hắn là hàng thật giá thật đấy. Cô muốn bị
thành đá hay trở thành một bệnh nhân phải nhập viện thường xuyên vì những cơn
hành hạ do nguyền rủa lực của hắn.”
Rory nhìn thẳng vào Misaki nói. Dark Soul Curse một năng lực cực kỳ độc ác,
sức mạnh của nó tăng theo những ý nghĩa tà ác của người sử dụng. Nếu người sử
dụng đủ mạnh nó cơ thể nguyền rủa cả một hành tinh đang có sự sống thành một
hành tinh chết chỉ trong một thời gian ngắn.
Misaki cắn răng vẻ mặt khó coi
Nghe thấy sự khó chịu của Misaki, Shirone lạnh lùng lên tiếng
Shirone nói với thái độ lạnh lùng nhưng qua câu nói ai cũng thấy được thái độ
của cô với Kamiya cũng không tốt gì cho cam. Và cô ấy nói đúng, lực lượng của
Item vốn không yếu chưa kể lại có thêm Hắc Bạch Song Miêu của Vanguard thì tỉ
lệ thành công rất cao. Và…
Hecate lặng lẽ lên tiếng nhưng lời của cô lại rất thu hút mọi người.
Dừng một chút, Hecate nói tiếp
Vừa dứt lời, hình ảnh Hecate nhạt dần rồi biến mất. Nakita lặng lẽ nói
“Cậu gặp cô ấy như thế nào mà cậu lại nói vậy, Nakita kun.” Cô gái Makoto lên
tiếng hỏi và bốn con thú bông cũng nhìn cậu với ánh
mắt tò mò
“Nhà trọ! Tôi gặp cô ta lần đầu khi làm việc ở nhà trọ chỗ ông tôi, cũng như
bây giờ, cô ta là người lặng lẽ ít nói, không giao tiếp nhiều với mọi người và
khi đó tôi không có chút ấn tượng gì về cô ta. Nhưng sau khi tôi rời khỏi đó
một thời gian thì tình cờ gặp cô ấy khi đánh nhau một toán du côn, hay nói
chính xác là giải cứu thì đúng hơn.”
“Cái gì! Hecate của Ritual được anh giải cứu, đùa kiểu gì vậy Na chan. Năng
lực cô ấy mạnh nhất liên minh đó nếu không tính đến Amaterasu sama.”
“Tôi biết là khó tin, nhưng thật sự cô ấy bị trói trong xe chúng và bất tỉnh
sau đó chúng tôi còn ở cùng nhau một thời gian nữa kìa.”
“Cái, cái, cái gì… Cậu ở chung với Hecate trong một thời gian ư. Na chan. Sao
trước giờ cậu không nói với chúng tớ.” Misaki gấp gáp lên tiếng, là con gái
chắc chắn cô phải thất thố hấp tấp khi nghe được chàng trai mà mình thích từng
ở chung nhà với người con gái khác
“Quan trọng sao. Lúc đó tớ ngày nào cũng không rượu thì lang thang đánh đấm
sau đó về nhà ngủ có nói chuyện gì nhiều với nhau đâu. Cơm nước thì ăn ở ngoài
thế nên cho dù ở chung nhà mà cả hai như là người lạ đấy chứ và ít lâu sau khi
tớ về nhà thì cô ấy đi mất rồi. Thế nên khi gặp cô ấy ở Liên Minh sau khi thức
tỉnh sức mạnh của mình tớ còn suýt không không nhận ra đấy chứ và tớ nghĩ chắc
cô ấy cũng không nhớ ra tớ đâu.”
“Hay là cậu giở trò gì với cô ấy nên cô ấy mới bỏ đi.” Misaki nhìn Nakita với
ánh mắt cực kì nghi ngờ.
“Không có chuyện đó à.” Cô ta đêm nào cũng ngồi trên mái nhà không biết có ngủ
không. Cậu nghĩ lúc tớ về khỏe khoắn lắm hay sao mà có sức leo lên đó giở trò
đồi bại à.” Nghe được nghi ngờ cực kỳ nhức ass của Misaki, Nakita lớn tiếng
phản bác.
“Ồ! Vậy là cậu thức tỉnh năng lực trước khi gia nhập liên minh à. Lạ thật
đấy.”
Makoto tròn mắt hỏi và đó cũng là thắc mắc của mọi người, những người gia nhập
Liên Minh đều được ban cho những sức mạnh lạ lùng, nhưng còn những người như
Nakita thức tỉnh năng lực trước khi gia nhập thì cô hoàn toàn không biết.
“Tớ cũng đâu có biết về năng lực của mình. Bởi nó vô dụng đến mức không thể
cho tớ mạnh hơn trong chiến đấu hay giúp tớ cứu được người khác, mãi đến khi
tình cờ đến khi gặp Rory thì tớ mới biết đấy chứ. Và rồi theo lời mời tớ gia
nhập Liên Minh và được đưa vô Item cho tới giờ vậy.”
“Hồi lúc trước là lỗi của tôi! Nếu lúc đó tôi chấm dứt trận chiến sớm thì cậu
đâu có bị liên lụy vào.”
“Chuyện đó là sao! Không phải thực lực Rory chan mạnh lắm, sao lại có việc sơ
xuất được.” Makoto và Misaki đều tỏ ra ngạc nhiên, tuy không hiểu nhiều lắm về
cô bé Rory Mercury này nhưng trong những nhiệm vụ trước thực lực Rory còn
nhỉnh hơn cả Misaki vốn là đội trưởng Item.
“Pháp bảo của đối phương khó nhằn hơn mình nghĩ. Lúc đó hắn ta đã mất lí trí
và tự bạo pháp bảo, nhưng nhờ có kẻ nào đó muốn tự sát lao vô đưa tay đỡ lấy
chiêu đó và hoàn toàn hóa giải năng lượng nên mình có cơ hội chấm dứt trận
chiến.”
Nghe được lời kể của Rory mà những người ở đây đưa những ánh mắt khác nhau cho
Nakita. Misaki có phần lo lắng cùng trách móc, Makoto thì kinh ngạc
“Quả thật lúc đó, tớ muốn chấm dứt mạng sống lắm đó chứ, tớ nghĩ nếu trước khi
tớ chết mà cứu được một người thì nếu xuống đó gặp cô ấy thì khỏi phải xấu
hổ.”
Nakita chậm rãi nói ra cảm xúc của mình.
“Sau đó thì Rory đã phát hiện được năng lực của tớ và đề nghị mình gia nhập
Liên Minh. Nói thật khi nghe về những việc nguy hiểm khi làm nhiệm vụ mình lại
không chút lo lắng nào cả, đối với mình lúc đó sống hay chết cũng như nhau chỉ
là sớm hay muộn mà thôi và thật sự nếu xảy ra chuyện nguy hiểm thì tớ cũng
không cố sức bảo vệ mạng sống của chính mình đâu. Ha! Ha! Ha!”
“Nakita Hamakura!” Misaki quát lớn khiến mọi người ở đây giật mình. “Cái mạng
cậu, năng lực cậu là do tôi quản lý, tôi không cho phép cậu chết, cho dù là
Hades mà muốn rước cậu đi thì phải qua được tôi cái đã, tôi nói với tư cách là
đội trưởng Item. Cậu không được chết, nghe rõ rồi chứ.”
Nghe được điều đó Nakita nhẹ nhàng cười “Nói vậy nếu tôi chết thì chắc cô cũng
xuống địa ngục lôi tôi lên mà mắng chửi rồi.”
“Hứ! Đương nhiên rồi.” Misaki quay mặt đi chỗ khác và tiếp tục nói “Thế nên
nếu không muốn bị tôi mắng thì tốt nhất là biết quý cái mạng của mình đi. Nếu
không tôi sẽ rất đau lòng đó.”
Câu cuối cùng Misaki nói rất nhỏ nên ngoại trừ con bé Rory, một thành viên
trong cái nhóm vô liêm sỉ tự xưng là Vũ Trụ Tứ Vương nào đó nghe được thì
không còn ai nghe được cả.
Vừa nói xong dưới chân Rory xuất hiện một ma pháp trận và mọi người ở đây đều
biến thành những lưu tinh phóng lên trên trời và hướng tới một trong những tử
địa lừng danh nhất Nhật Bản.
….
“Nói thật nhé, nếu trước đây khi tôi mới bị đuổi học mà chui vào khu rừng này
thì bây giờ Nakita Hamakura đã không còn trên cõi đời này mà xuống dưới đó làm
bạn với Hades rồi.”
Nakita nhìn khu rừng đầy âm khí và tử khí trước mắt mình mà không khỏi run
rẩy. Aokigahara, khu rừng được xưng là tử địa với người thường và là thánh địa
với những người chán cuộc sống hiện tại và mong muốn được gặp thần chết một
lần cho biết. Một khu rừng tăm tối và đáng sợ, cho dù là ban sáng hay trời
khuya thì cũng khiến cho ai xui xẻo đi vào đây sẽ không có bao nhiêu hi vọng
trở về. Có nhiều lời đồn đại là cho dù một người tâm trạng yêu đời phơi phới
mà đi vào đây thì sẽ bị yêu ma quỷ quái tác động dẫn dến suy sụp tinh thần và
rồi tự kiếm một cái cây nào đó rồi treo cổ.
“Hứ! Người u ám như cậu thì cho dù là Hades cũng phải tránh xa, biết đâu ông
ta lại sợ sự u ám của cậu khiến ông ta mất chức thủ lĩnh địa ngục mà đá thẳng
cậu lên trời để gây phiền toái cho Zeus rồi. Bảo đảm luôn nhé Na chan, thần
Zeus nếu thấy người u ám như cậu xuất hiện mà ông ta không đánh cậu vài trăm
đợt sét thì tớ mặc đồ hầu gái gọi cậu là chủ nhân liền.”
Misaki không bỏ lỡ thời cơ công kích Nakita nói một tràng và Nakita cũng không
kèm cậu đáp trả ngay.
“Hừ! Coi lại bản thân đi! Cậu thì hơn gì, cậu mà gặp Hades bảo đảm ông ta tống
tiễn cậu liền, cứ để cậu ở dưới đó thì không bao lâu cái địa ngục của ông ta
sẽ thành khu shoping lúc nào không hay thế nên gặp cậu Hades cũng sẽ sút cậu
lên trời cho làm người hầu Athena, chỉ có cô ta mới trị được cậu.”
“Cậu nói cái quái gì vậy! Mặt tớ mà trở thành người hầu của người khác á! Mơ
đi nhé.” Misaki vỗ bộ ngực cũng khá ấn tượng của cô kiêu ngạo nói “ Misaki này
chưa cần người khác hầu hạ thì thôi chứ làm gì có chuyện hầu hạ người khác.”
“Im hết đi! Có nguy hiểm đang tiếp cận rùi! Cảnh giác!
Một giọng Osaka vang lên và đó là con thú bông hình hổ của cô gái Makoto.
“Cậu cảm giác được gì à Tora.” Makoto đưa mắt nhìn xung quanh hỏi
“Cẩn thận! Quả thật có nguy hiểm đang tới gần đấy.” Shirone và Kurone bắt đầu
cảnh giác và ngay lập tức hai cô biến thân, tai và đuôi mọc ra, khí thế bốc
lên sẵn sàng chiến đấu.
“Trước giờ cứ tưởng thú gái chỉ có trong anime hay manga thôi chứ, không ngờ
bây giờ lại được chứng kiến tận mắt đấy.”
Makita lên tiếng và Shirone lập tức lườm cậu. “Cậu mà có ý định đen tối thì
tôi sẽ xé xác cậu đấy.”
“Vâng vâng! Biết rồi.! Nakita biết không nên chọc bà cô này trong tình trạng
bây giờ cậu cũng bắt đầu cảnh giác vào trạng thái chiến đấu.
Cả đoàn người di chuyển chậm rãi, càng đi vô sâu trong rừng âm khí càng nặng
và như lưỡi dao cắt da cắt thịt khiến người ta vô cùng khó chịu như muốn nôn
mửa.
Makoto chỉ những sinh vật bóng trắng có hình dáng như côn trùng đuôi dài và
bụng mang những quả cầu trong suốt và bay vào sâu trong rừng.
Tử hồn trùng! Một loại yêu quái thu thập năng lượng từ linh hồn của người
chết để sử dụng hoặc để tẩm bổ cho yêu quái khác.
Rory là người có kiến thức nhất ở đây lên tiếng giải thích.
Tử hồn trùng ngày xưa còn có thể do các Miko hay pháp sư sử dụng để đưa
linh hồn người chết sang thế giới bên kia và dùng chính pháp lực của mình để
nuôi dưỡng thuần hóa nó.
Nghe được lời giải thích của Rory, Misaki trầm tư
Misaki vừa dứt lời, thì bê trong khu rừng u ám lại xuất hiện thêm mấy chục con
và chúng đã pháp hiện ra đoàn người Nakita và vọt tới tấn công.
“Nyanko lên đi.”
Makoto quát một tiếng và con thú bông hình mèo phóng xuống đất và ngay lập tức
biến thành một con mèo hai bự như chiếc xe hơi vậy.
“Grào.” Con mèo lập tức gầm lên dữ tợn lao vào bầy tử hồn trùng vung mạnh
chiếc chân của mình. Ngay lập tức những con tử hồn trùng bắt đầu tán ra xung
quanh con mèo và liên tục du đấu, bọn chúng không bao giờ tấn công một lúc mà
chia ra nhiệm vụ rõ ràng, con thì dụ con thì di chuyển đến vị trí thích hợp
con thì tấn công. Và tình hình dần không ổn Nyanko của Makoto giống như bị vây
trong bầy ông vậy.
“Không thể tin được! Chỉ là yêu quái mà lại chiến đấu có tính phối hợp như
vậy!” Misaki đánh giá tình tình và ở bên cạnh cô hai chị em sinh đôi cũng thủ
thế chuẩn bị lao lên.
“Không cần đâu hai người! Chỉ chút này thôi thì không là khó được Nyanko và
Makoto đâu.” Misaki quay qua nhìn Kurone và Shirone nói chắc chắn và Makoto
đang quan sát trận chiến của Nyanko cũng gật đầu.
“Nyanko! Nghiêm túc đi chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Vâng! Oujou sama!” Vừa dứt lời toàn bộ cơ thể con mèo phát sinh biến hóa, bộ
lông dựng đứng bốc khói màu đỏ và cơ thể giống như một biển máu mà Nakita thấy
những khuôn mặt cực kỳ kinh di lờ mờ trên đó vậy. Nhưng cái Nakita thấy đáng
sợ nhất là hai chiếc đuôi dài gấp đôi cơ thể của con mèo phất phơ.
“Đó là cái gì vậy.” Shirone và Kurone hỏi. Các cô khi thấy con mèo này biến
hình thì trực giác nhanh nhạy của thú vật báo cho cô biết con mèo này thật sự
không phải hạng dễ chơi nếu coi thường nó thì sẽ phải trả giá thật lớn.
“Mèo nếu sống được mấy chục năm thì nó sẽ tiến hóa thành yêu quái, đó là
truyền thuyết thường được đồn đại trong nhân gian, nhưng Nyanko của tớ, không
chỉ là yêu quái bình thường mà là linh yêu. Tức yêu quái sống trăm ngàn năm đã
thành cấp bậc Đại Yêu Quái chủ động từ bỏ thân xác yêu quái tiến hóa thành
tiên thú nhưng đáng tiếc lại thất bại nên không thể trở lại làm yêu quái mà
tồn tại giữa tiên và yêu nhưng thực lực thì tuyệt không thể coi thường. Khi
gia nhập liên minh mình đã triệu hồi được bốn linh yêu cho bản thân và đó
chính là những con thú bông mình luôn mang theo trên người đây.”
Makoto mỉm cười giải thích và chiến trường bên kia cũng đã chấm dứt. Con mèo
giơ bộ vuốt của mình lên
“Tán Hồn Miêu Trảo Thủ.”
Vô số nhát cào được tung ra với vận tốc như thiểm điện, những con tử hồn trùng
bị xé ra hàng trăm mảnh sau đó thì bằng một động tác mở miệng Nyanko đã hút
hết cả đám vào bụng một cách ngon lành.
“Không ngờ Item lại mạnh như vậy. Một con mèo này thôi cũng đủ mệt rồi thế mà
có tới bốn con khác nữa. Thảo nào mà Hecate sama lại đánh giá cao nhóm này hơn
cả Flash vốn là nhóm có khả năng chiến đấu cao nhất nữa.” Hai chị em sinh đôi
thầm nghĩ và không khỏi thắc mắc năng lực của của những người còn lại nhưng cô
không có thời gian thắc mắc, một luồn sương trắng trong màn đêm phun ra từ
phía sau chị cô
“Ku nee! Coi chừng.”
Shirone la lên phóng về phía sau lưng chị mình và tung một trảo phá nát luồn
sương mù trắng toát nhắm vào lưng của Kurone.
“Uh! Lạnh muốn đóng băng luôn ấy.”
Shirone vung vẩy cánh tay đang run lên bần bật của mình, mọi người ở đây trở
nên cảnh giác tột độ.
“Shi chan! Em có sao không. Đưa tay chị xem nào.”
“Không sao đâu mà! Chỉ hơi lạnh thôi.” Shirone giấu cánh tay sau lưng mình
“Shi chan.!!!”
Kurone nghiêm túc đầy lo lắng nhìn em gái mình và trước áp lực của chị,
Shirone cũng đưa cánh tay mình ra.
“Đây là!.” Kurone nhìn cánh tay đanh bị đông cứng của em gái mình, nhưng chỉ
có thế thôi thì không nói bàn tay bên trong đen sì lại như bị trúng độc vậy.
“Sương Hàn Độc! Kuribe Oni.”
Trong sự ngạc nhiên cùng lo lắng của mọi người Makita lên tiếng.
“Đáng lẽ mình phải biết nơi này làm sao thiếu được thứ đó chứ.”
“Cậu biết gì sao Makita kun.” Makoto lên tiếng hỏi
Và theo lời kể của Makita, Kuribe Oni là yêu quái hình thành từ linh hồn người
treo cổ tự tử và vì lý do chết rồi mà vẫn không kiếm được sự thanh thản nên đã
trở thành u linh. Nếu người nào bị ám bởi nó thì sẽ bị mong muốn tự sát lấn át
rồi cuối cùng sẽ tự sát và trở thành Kiribe Oni tiếp theo. Quả thật, một khu
rừng nổi tiếng với cái danh khu rừng tự sát mà không có Kuribe Oni thì tuyệt
đối không hợp lý.
“Thế à! Nhưng sao cậu biết về mấy cái thứ này. Na chan.”
“Rinko rất thích những gì liên quan đến truyền thống dân tộc nên mấy cái liên
quan đến yêu quái cô ấy rành lắm, cô ấy còn làm một bản danh sách yêu quái dài
tới mấy chục trang cơ đấy. Tớ nhớ rất rõ nó vì nó là kỷ vật duy nhất của cô ấy
đưa cho tớ và nó được viết bằng tay không hề được đánh máy lại, những kỷ vật
còn lại như mấy đồ trang sức thì Han giữ rồi dù sao cậu ta cũng là bạn trai
của Rinko. Nhớ ngày xưa tớ luôn đọc nó khi cầm chai rượu trên tay mà.”
“Na chan. Xin lỗi.” Misaki ngập ngừng lên tiếng
“Không sao đâu.! Nhưng không phải bây giờ chúng ta nên hạ bọn chúng để tiến
lên và hơn hết để lấy Dây Nguyền Rủa để trị cho Shirone nữa.”
“Dây Nguyền Rủa! Nó là cái gì vậy, liệu có chữa được cho em gái mình không.”
Kurone lo lắng lên tiếng
“Không lo đâu! Kuribe Oni là linh hồn của những người treo cổ nên sau khi chết
họ nhập vào sợi dây và hóa hình thành yêu quái nhưng khi chúng ta tiêu diệt
thì chúng lại biến thành sợi dây thừng và chúng ta sẽ dùng sợi dây đó buộc lên
tay của em gái cô thì cô ấy sẽ khỏi thôi.”
Makita mỉm cười giải thích cho Kurone.
“Cám ơn cậu.” Kurone cũng mỉm cười cám ơn
“Nè đừng có mà gạ gẫm chị của ta với nụ cười kinh tởm của ngươi.”
Shirone bực tức lên tiếng và dùng tay kia lôi chị mình lại.
“Shi chan!! Nhờ cậu ấy chúng ta mới biết cách chữa trị cho tay em đó.”
“Hứ! Tên đó là người em không muốn mắc nợ nhất đấy.” Shirone cau có khó chịu
nói.
“Cãi nhau thì để lúc khác đi. Nó xuất hiện rồi kìa.”
Rory vừa dứt lời thì trong bóng tối một bóng yêu quái có hình dạng một cụ già
vô cùng xấu xí không rõ là nam hay nữ có bộ tóc màu xám dài, không chân bay lơ
lửng.
“Ế! Tối nay tớ không ngủ được nếu cứ nhìn thấy khuôn mặt này đâu.” Makoto xám
mặt lại khi thấy hình thủ của yêu quái
“Tớ cũng chán ghét nó từ giây phút đầu tiên rồi, thế nên tớ sẽ xuất chiến.”
Misaki lấy vũ khí của và lao vào.
“Khoan đã Misaki.” Nakita la lên nhưng không ăn thua, Misaki đã vọt tới Kuribe
Oni và dùng cây đinh ba của cô đâm mạnh vào con yêu quái xấu xí kia.
Bị trúng đòn Kuribe Oni bay về sau kêu lên một tiếng và Misaki cũng không bỏ
lỡ cơ hội cô lao lên bồi thêm một nhát nhưng…
“Khà!!!!!!!!!!”
Một luồn sương trắng thổi từ miệng của yêu quái lao vào Misaki.
“Hứ! Cái trò này mi bị lộ từ nãy giờ rồi không tác đụng đâu.!
Misaki xoay cây đinh ba của mình như chong chóng cực mạnh tạo ra gió để thổi
luồn sương ngược lại phía Kuribe Oni nhưng làn sương chưa kịp chạm vào thì
Kuribe Oni đã biến mất từ khi nào.
“Cẩn thận đấy Misaki, Kuribe Oni có khả năng tàng hình đó, coi chừng nó tấn
công cậu bất ngờ đấy.” Nakita la lớn cảnh báo nhưng có vẻ đã muộn một luồn
sương trắng thổi từ phía sau lưng Misaki ở cự ly khá gần.
Không kịp né cũng như quay lưng lại Misaki phóng luôn cây đinh ba của mình về
đằng sau và Kuribe Oni cũng trúng đòn và gào lên thảm thiết nhưng Misaki cũng
không thể thoát được làn sương đó nhưng đột nhiên một cái bóng phóng tới kéo
cô bay lên không trung né được độc vụ.
Makoto reo lên và Misaki đang được con thú bông chim ưng của Makoto cứu một bà
thua trông thấy.
Misaki nhảy xuống nhưng…
Chân của cô đã trúng phải sương độc đen dần và đóng băng mọi người vô cùng lo
lắng đột nhiên
Một tiếng gào vang lên và người phát ra nó là Kurone, tóc cô dựng đứng, một
luồn bá khí mãnh liệt tỏa ra từ cô như sư tử thức giấc vậy. Nhìn thấy cô gái
như vậy mọi người ở đây cũng phải dựng cả lông và tóc.
Bằng một tiếng thét, Kurone lao vào cào liên tiếp trong cùng một chỗ, một
tiếng thét đau đớn vang lên Kuribe Oni đã hiện nguyên hình vẻ mặt cực kỳ đau
đớn và phẫn nộ nhưng Kurone cũng phẫn nộ không kém cô lao vào tấn công liên
hồi không chút nương tay.
“Wa!!!! Ku nee nổi điên rồi! Trong tình trạng này thì Ku nee chắc chắn sẽ hốt
xác con quái vật đó thôi.”
*É!!!!!!!!!!!!!!”
Con yêu quái ăn đòn nặng gầm lên, mắt long sòng sọc đỏ ngầu, cơ thể phát sáng
biến thành một làn sương trắng.
Nakita la lên nhưng đã muộn, từ màn sương một cánh tay trắng xóa khổng lồ lao
tới vồ vào ngực Kurone với tốc độ cực nhanh và với tốc độ như thế thì cho dù
Kurone có nhanh nhạy thế nào cũng không thoát được
Shirone đau đớn lao vào cứu chị mình trong bất lực và Kurone cũng biết lãnh
đòn này mình sẽ chết chắc nhưng cô cũng không có khả năng né được nó và nhắm
mắt chờ chết nhưng….
*Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên và cánh tay đang định vồ lấy Kurone biến mất và mọi
người nhìn thấy một cặp song kiếm đen thăm thẳm như màn đêm vậy và chủ nhân
của nó chính là thành viên nhỏ nhất của Item và những người ở đây, Rory
Mercury
Shirone mắt ngân ngấn nước ôm lấy chị mình là cúi đầu cám ơn Rory.
Nghe Rory nói vậy, Misaki lên tiếng không chút đắng đo
Kurone nghe vậy thì ngập ngừng
Misaki lắc đầu và đưa một ánh mắt diễu cợt cho Shirone
Khỏi phải nói khi nghe câu đó Shirone nổi đóa
Nói xong Shirone bước tới nhặt sợi dây lên xé làm mấy mảnh và ngay lập tức sợi
dây biến mất trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Shirone hứ một tiếng rồi nói
Thấy đối phương cũng lỳ không kém mình Misaki cũng đáp trả đồng thời chĩa cây
đinh ba về phía đối phương
Nghe được lời khiêu khích của đối phương Shirone cũng không nhân nhượng cô xù
lông lên đáp trả
Rầm
Nhưng cả hai cô bé chưa kịp động thủ thì thanh song kiếm của Rory đã chặn
trước mặt
Nói xong Rory bước vào khu rừng.
Kurone cũng tiến tới định đi theo nhưng
“Ể!!!! Sao lại tại tôi.” Misaki phản bác tỏ ra không hài lòng
“Không phải Nakita đã lên tiếng cản cô lại sao, nếu cô chịu nghe những thông
tin về Kuribe Oni thì trận này chỉ kết thúc trong một chiêu thôi chứ không
phải mất thời giờ như vậy đâu.”
Nakita gật đầu nói
“Ý Nakita kun là con yêu quái đó có sức chịu đựng rất tốt à.”
Makoto nắm bắt được ý của Nakita và cậu cũng gật đầu xác nhận
Nghe được điều đó Shirone phản bác
“Không phải đòn cuối của Rory cũng là đòn vật lý hay sao tại sao lại…”
“Không! Cú phóng kiếm của tôi có Feed Back. Năng lực của tôi có được sau khi
gia nhập Liên Minh, một loại năng lực cho phép tôi có thể khiến nội năng lượng
của mục tiêu bạo động từ bên trong chỉ cần chạm vào. Thế nên lúc nãy tôi
truyền Feed Back vào thanh kiếm và phóng nó trúng con yêu quái vào nó nổ tung
bằng năng lượng của nó chứ không hề liên quan đến sát thương vật lý.” Rory lên
tiếng giải thích cho Shirone về năng lực của mình rồi quay sang nói với Misaki
Misaki nghe được điều đó rồi bắt đầu đắn đo suy nghĩ cùng với hồi tưởng lại
các tình huống trận chiến vừa rồi và bỗng nhiên cô lộ ra một thái độ giống như
có một bóng đèn được thắp sang trên đầu vậy
Rory gật đầu sau đó bổ sung
Misaki nghe được phân tích nhận ra sai lầm của mình cô hướng về Nakita cúi đầu
“Xin lỗi Na chan!”
“Không sao đâu! Cậu cũng giúp mình chứng minh những ghi chép của Rinko là đúng
sự thật.” Nakita mỉm cười trấn an đồng đội mình
“Thôi được rồi! Giờ cảnh giác chờ ở đây tôi sẽ vô kiếm thêm hai con để lấy Dây
Nguyền Rủa chữa cho cặp chó mèo của chúng ta nữa.” Rory quay người và tiến về
trong bóng đêm.
“Rory em!!!!”
Hai cô gái định lớn tiếng phản bác nhưng ngay lập tức hai cô gái thay đổi thái
độ ngoan ngoãn ngay
“Au!!!!! Vâng!!!!!”
Và nguyên nhân của thái độ ngoan ngoãn đó chính là ánh mắt cùng với nụ cười vô
cùng “Dễ thương” của Rory biểu hiện ra nhắm vào chính hai người họ
Nói rồi cô bé goth loli bước vào bóng đêm của khu rừng
Sau khi Rory đi khỏi Shirone quay qua Misaki hỏi
Nghe thấy câu nói cùng nhìn ra với vẻ mặt tỏ ra mạnh mẽ đầy ngượng ép của
Misaki, Shirone và mọi người quăng cô một cái nhìn khinh bỉ.
Shirone cùng Kurone tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, một cô gái mới 12-13 tuổi mà lại
có thực lực và độ hiểu biết lớn như vậy sao và Misaki nói tiếp
Nói tới đây Misaki quay sang Nakita nghiêm túc nói
Đến bây giờ hai chị em sinh đôi Shiro-Kuro mới hiểu được tầm quan trọng của
chàng trai Nakita đối với Item, và tại sao Item với những thành viên có năng
lực chiến đấu cao như vậy mà lại đảm nhận vai trò tầm bảo, bởi vì chàng trai
vẻ ngoài tăm tối u buồn này đã kết nối họ thành một Item mà không ai có thể
thay thế được.
…..
Sau khi Rory nói xong, main chính của chúng ta Takuto Mizuhara xuất hiện trong
bóng tối.
Em có thể phát hiện được anh chứng tỏ em mạnh hơn những người kia của Item
rất nhiều. Thật không ngờ em lại là thành viên của Item, trước đây gặp em anh
đã cảm giác em có gì đó bí ẩn nhưng không ngờ hôm nay gặp lại thì anh đã cảm
nhận từ em một khí tức vô cùng quen thuộc đến mức không thể tưởng tượng được
Takuto nhìn Rory rồi thở dài khó xử. Cậu sở dĩ tính xóa sổ Liên Minh nhưng
điều đầu tiên cậu phát hiện chính là sự tồn tại của Rory và thêm nữa là hầu
hết những người mà cậu gặp tự xưng là nhóm Item không khiến cậu có cảm giác họ
là những người xấu, mặc dù qua lời của họ cậu biết được Liên Minh là những
người có hoàn cảnh bất hạnh và bị xã hội từ bỏ mới gia nhập vào để kiếm lối
thoát cho bản thân và cuối cùng họ cũng làm được như những người bình thường
đó là kết bạn và cùng nhau làm những điều mình cần phải làm. Rory nhìn Takuto
như hiểu cậu đang nghĩ gì cô bé cười đáp
Thứ anh cảm nhận từ em đúng là Dung Kỹ, chủ bài của Quản Lý! Và nếu có thể
cảm ứng được Dung Kỹ thì từ em thì anh chắc cũng sắp đạt đến lần cường hóa 3
rồi, mặc dù em cố ý tỏa ra khí tức của nó, nhưng có thể cảm nhận được chỉ
trong một thời gian ngắn cũng không tệ rồi, ít ra anh có thể so với một phần
tỉ tỉ tỉ của cái móng chân con bé Koyuki Ayana kia. Nhưng anh cần cố gắng
nhiều.
Một cách so sánh cực kỳ khiến người ta nhức não không khác gì Quản Lý cùng
Selemi, Takuto rất muốn đè con bé này xuống đánh cho một trận nhưng nghĩ đến
thực lực cậu lại thở dài từ bỏ sau đó lên tiếng bắt đầu vào chuyện chính
Rory nghe Takuto hỏi chỉ lắc đầu
“Anh cũng nghĩ thế, và đây này, hai sợi Dây Nguyền Rủa. anh nghĩ em kiếm nó
đúng không.”
Takuto có vẻ cũng đoán được câu trả lời cậu gật đầu rồi ném cho Rory hai sợi
dây thừng trắng xóa cho Rory rồi bước vào bóng tối.
- Anh nên đến những khu nghĩa trang lâu đời ở thành phố, có thể tên đó đang
hấp thu âm khí để chuyển hóa thành nguyền rủa lực đấy.
Rory nhẹ nhàng nói ra thứ Takuto mong muốn và cái đó là thù lao cho cậu vì đã
giúp cô khỏi mất công hành động và một câu cám ơn vang lên từ phía xa khu
rừng.