Câu Chuyện Xưa Ở Anh Quốc


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Sau khi xong việc với Siêu Năng Tổ, Takuto nhanh chóng đi đến ngôi trường mà
Suzunno đang thi đấu, nếu như cậu dự đoán thì bây giờ cô ấy cũng đã tới nơi và
chắc đang chuẩn bị thi đấu. Không thể không nói, sự việc của cái gọi là Tân
Giới Giáo khiến Takuto vô cùng bực bội. Cậu không nghĩ ở đất nước mình lại có
thể tồn tại một tổ chức đáng kinh tởm như vậy, dùng những lời lẽ ngon ngọt để
lừa đảo và mị dân như vậy. Nhưng cậu cũng rất rõ ràng, tổ chức này không tầm
thường, với khả năng của Siêu Năng Tổ mà cũng không nắm được quá nhiều về nó
thì cũng đủ biết nó hoạt động cẩn mật thế nào. Chưa kể còn vị thần đứng đầu
của nó nữa không biết thực lực của hắn ra sao. Chỉ bằng kí ức của người khác,
Takuto cũng không hoàn toàn nắm bắt được.


  • Thuật Thức Truy Tung Diện Rộng

Takuto quát lên một tiếng rồi nhắm mắt tập trung, cậu đang minh tưởng tới bức
tượng mà cậu đã nhìn thấy và…


  • Không ổn! Bị phát hiện! Nhưng xem đây

Khi Takuto dùng thuật truy tung mà Quản Lý đã truyền cho cậu khi ở dị thế, và
khi cậu quét tới Osaka thì đã phát hiện được một căn cứ ở trong một khu rừng
kin đáo nhưng ngay lập tức một tên trùm kín cầm quyền trượng đã phát hiện ra
và tung phép nhằm phá hủy thần thức của cậu nhưng Takuto cũng không phải tay
vừa.


  • Bom Vĩ Thú

Takuto nhanh chóng mở cổng không gian và đưa tay mình qua tung một chiêu Bom
Vĩ Thú làm quà ra mắt rồi nhanh chóng đóng cổng lại nhưng khi lỗ không gian
vừa khép tới thì một tia chớp đen đầy tà ác cũng kịp lao ra xé rách không giam
nhắm vào ngực Takuto.


  • Yaa!!!!!!!!!!!!!

Thấy được sự đáng sợ của tia chớp Takuto cũng không dám khinh thường, cậu rút
thanh Futsuno Mitama ra tung một trảm

Ầm

Tia sét và thanh kiếm chạm nhau thì nổ tung nhưng ngay sau đó thì không gian
chung quanh Takuto cũng bị bao phủ bởi từng tia hắc lôi li ty, và Takuto cảm
thấy một luồn nguy cơ khá mãnh liệt.


  • Thanh Tà Kết Giới

Takuto quát lên một màn chắn bằng năng lượng Quang Minh thuần khiết bao bọc cơ
thể cậu, và màn chắng đó đang chống trả lại vô vàn tia hắc lôi tí hon này.
Takuto hiểu rất rõ mấy tia hắc lôi này mang nguyền rủa lực vô cùng đáng sợ nếu
để bị nhiễm vào thì sẽ vô cùng phiền phức.

Và sau một lúc thì những tia hắc lôi cũng bị trừ sạch. Takuto nắm chặt tay
lại. Trong cuộc giao phong này cậu đã thất thủ. Đầu tiên bọn chúng đã phát
hiện ra thuật truy tung của cậu sau đó tấn công và cậu cũng đã đáp trả lại
bằng Bom Vĩ Thú nhưng nếu chỉ có vậy thì coi như huề nhưng bọn chúng lại có
thể tung một chiêu hắc lôi khiến cho Takuto khó khăn như vậy nên có thể nói
cậu là người gây sự nhưng lại thất thủ khiến cho Takuto cảm thấy rất khó chịu.
Takuto vì Quản Lý và Selemi nên cậu không có cái gọi là kiêu ngạo của cường
giả đỉnh cấp. Nhưng việc thua một bọn gia hỏa đáng ghét như vậy cũng khiến cho
tâm trạng của cậu không được tốt lắm


  • Osaka à! Được lắm! Nếu có cơ hội ta sẽ tới đó chơi với các người một chút.

Nói xong cậu lại tiếp tục đi tới gặp Suzuno. Và có một chuyện Takuto không
biết đó là ở căn cứ Osaka cũng đang rất chật vật vì sức mạnh của Bom Vĩ Thú mà
Takuto tung ra khi nãy, phải đến ba vị giáo chủ của Tân Giới Giáo liên hợp lại
mới có thể áp chế được Bom Vĩ Thú thì lấy đâu ra người có thể đột kích Takuto
lúc nãy chứ. Chủ nhân của tia hắc lôi đó chính là bản thân bức tượng đang ở
trung tâm khu căn cứ đó hay có thể nói là bản thân Chân Thần mà Tân Giới đang
thờ phụng.

Sau khi đi một lúc thì cậu đã có mặt tại sân bóng chày của ngồi trường, nơi mà
Suzuno và đội cô ấy đang thi đấu. Takuto quan sát bảng điểm, trận đấu chỉ mới
bắt đầu hiệp 1 lượt tấn công đầu là đội bên kia. Cũng không thể không nói, đội
bạn cũng rất khách khí đó, bởi trong bóng chày đội tấn công sau thường được
cho là đội có lợi thế hơn vì nếu trình độ hai đội xêm xêm nhau thì vào lượt
cuối đội tấn công sau sẽ ít nhiều có thêm động lực quyết chiến còn bên kia thì
áp lực sẽ nặng hơn nhiều vì đó là lượt phòng thủ cuối cùng. Và hơn nữa vào
thời điểm ấy thì cả hai đội đã thấm mệt nhưng khát vọng chiến thắng vào thời
điểm ấy là không gì có thể cản được, lúc đó là thời điểm mà ý chí cùng sức
mạnh tinh thần và chính những điều đó mới là thứ quyết định thắng bại của hai
đội.

Và theo tình hình hiện tại, Suzuno đã cho out 2 người đầu tiên và người thứ ba
cũng bước tới vị trí đánh bóng. Một cô bé tóc vàng nước ngoài tên Alice và
cũng là em gái của bạn Senpai câu lạc bộ Suzuno, cô bé có đôi mắt màu lam nở
nụ cười tự tin chỉ thẳng gậy về phía bảng điểm


  • Coi đây! Tôi sẽ khoét một lỗ trên bảng điểm và vị trí chính là tên trường
    các vị.

“Dự báo homerun ư! Cô bé này cũng nghiêm túc lắm đây. Không biết Suzuno sẽ
chấp nhận hay bỏ qua lời thách thức đây.” Takuto đứng sau hàng rào quan sát
cười nhẹ thầm nghĩ.

Và phía dưới Suzuno cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của Takuto, khỏi nói cũng
biết tinh thần cô bé tăng lên thấy rõ và cô nắm chặt tay định thể hiện thì
chợt nhớ lại những điều Takuto nói về một trận đấu vui vẻ nên cô cũng kiềm lực
ném ra một quả.
“Strike!”

Trọng tài hô lớn khi thấy bóng đã nằm gọn trong tay catcher. Có vẻ Alice cũng
không tỏ ra hứng thú lắm với cú ném của Suzuno cô bé giơ ngón trỏ lên lắc lắc
mặt tỏ vẻ không hài lòng và Suzuno cũng bắt đầu nắm chặt tay lại gia tăng lực
ném.

“Strike!”

Trọng tài lại hô lớn và lần này Alice gật nhẹ đầu nhưng sau lại lắc đầu tỏ ý
bảo cũng được nhưng vẫn chưa đủ khó để hạ cô. Và lần này Suzuno quay đầu nhìn
Takuto và cậu mỉm cười gật nhẹ đầu đồng ý. Takuto thừa nhận trình độ của học
sinh nước ngoài giỏi thật đấy, nếu muốn đỡ được cú ném thứ 2 của Suzuno thì
tính trong cả khu vực thì chắc chỉ khoảng 3 bốn cô gái có thể đỡ được thôi.

Và Suzuno cũng bắt đầu tập trung vào cú ném quyết định của mình.


  • Yaaa!!!!!!!!

Cú ném đã được thực hiện, một cú fast ball nhắm thẳng vào giữa găng tay
catcher. Cú ném phá không lao đi loang loáng với vận tốc ít nhất 155km/h không
hề kém cạnh gì các nam pitcher giỏi trong khu vực cả. Và cô gái nước ngoài,
người đang đứng ở vòng đỡ bóng cũng mỉm cười thách thức vận sức vung mạnh gậy
của mình.

Bốp

Không thể không nói, cú ném của Suzuno đã làm mọi người vô cùng kinh ngạc
nhưng cú đáp trả lại của đối thủ cũng vô cùng đáng sợ, bóng lao vút ra tận out
field và chạm đất thành một đường bóng dài và Alice vừa đỡ bóng tuy hơi thất
vọng vì không được homerun nhưng cũng không quên nhiệm vụ của mình vọt lên
chiếm base.


  • Lần sau thì sẽ là homerun

Cô gái nước ngoài đưa mắt qua Suzuno tuyên bố chiến thư của mình và tiếp tục
là người đánh số 4 chủ công cũng là bạn thân của Senpai trong câu lạc bộ bóng
chày Suzuno đồng thời cũng là người đề nghị trận giao hữu này.


  • Tới đi

Chị gái đưa ra lời tuyên chiến của mình và Suzuno cũng tung một ném ở góc dưới
phía bên trái chị ta. Không thể không nói cú ném này nhắm tới một góc tương
đối khó với người đánh phía bên trái catcher nhưng…


  • Hiểm hóc thật đấy nhưng…

Chị gái chống gậy xuống làm một cú bunt đẩy bóng lao tới base 3.


  • Quá ngon ăn rồi.

Người thủ base 3 chờ bóng lao đến nhưng hoàn toàn không nằm trong suy đoán của
mọi người bóng vừa chạm đất đã lăn ngược trở lại và điều đó đã tạo thời gian
cho chị gái lên chiếm base đồng thời đưa em của mình lên base 2.


  • Bị chơi một cú rồi! Bóng đó có độ xoáy mạnh thật nên mới có chuyển động bất
    thường như thế.

Suzuno bình tĩnh nói và chị gái vừa đỡ bóng làm dấu hiệu đắc thắng nói

“Đâu ai quy định người đánh số 4 phải đánh bóng thật xa hoặc homerun nào.
Nghĩa vụ batter số 4 tuy quả thật là ghi điểm nhưng vẫn có trường hợp phải
kiến tạo tình huống có lợi nhất cho đội.”

“Nhưng đội cậu đã 2 out rồi! Coi chừng đấy.” Một senpai của đội Suzuno lên
tiếng.

“Không lo đâu! Nhưng các cậu cũng nên lo đi là vừa. Các cậu chuẩn bị thấy bão
tố xảy ra trên sân đấu đó.”

Nói xong chị gái đội bên kia cười bí hiểm và Suzuno nghe được cũng bắt đầu cảm
thấy có gì đó khiến chiến khí mình bắt đầu bốc ra. Ngay cả Takuto cũng lờ mở
cảm nhận được điều đó.

Cuộc đấu tiếp tục, đối diện với người đánh thứ 5 Suzuno cũng tung một cú ném
mạnh mẽ nhưng người cô nhắm tới không phải là người đánh mà là base 2 nơi cô
bé nước ngoài đang trấn giữ và

Rầm

Một tiếng động lớn vang lên khói bay mù mịt, cô bé nước ngoài đã không còn ở
base 2 nữa mà đã đứng trên base 3 từ khi nào.


  • Chuyện như vậy là sao! Di chuyển tức thời à

Đồng đội Suzuno kinh ngạc không tin nổi vào mắt mình. Tốc độ ném bóng của
Suzuno vô cùng nhanh thế nhưng bóng chưa chạm vào găng tay người thủ base 2 mà
base 3 đã bị chiếm thì quả thật ngoại trừ di chuyển tức thời thì không có cách
giải thích khác.


  • Không đâu! Cô bé đó đã đạp mạnh chân xuống đất phóng đi như một con bão,
    nhưng cái đáng nói ở đây là chân cô bé chỉ chạm đất một lần duy nhất dó là cú
    đạp đầu tiên và cú đó quá mạnh nên bụi đất mới văng tung tóe như vậy.

Suzuno, người đủ khả năng quan sát mọi việc lên tiếng giải thích cho mọi người
việc vừa xảy ra với bộ mặt nghiêm trọng đồng thời cũng không thể tin nổi.

“Sao thế được, khoảng cách gần 30m đấy, chỉ một lần đạp chân lấy đà phóng đi
chỉ một lần duy nhất, ngay cả vận động viên nhảy xa chuyên nghiệp cũng chưa
chắc làm được nữa.”

Các cô gái trong đội của Suzuno đều thể hiện sự khó tin

“Mình biết điều đó rất khó tin nhưng đó là sự thật.” Suzuno lắc đầu nói, cô bé
cũng không thể không cảm thấy kỳ lạ vì Suzuno không cảm thấy chút ma lực hay
năng lượng kỳ lạ dao động khi nãy nhưng không để trì hoãn quá lâu Suzuno ra
hiệu trận đấu tiếp tục với người đánh thứ 5.


  • Yaaaaa!

“Không được! Bóng hiền quá!” Một cô gái trong đội Suzuno la lên. Quả thật, bị
cú chiếm base đáng sợ của Alice khiến Suzuno có chút mất tập trung nên cú ném
của cô bé đã mất sự dũng mãnh của nó và người đánh số 5 cũng không tầm thường
cho nên cũng đã làm một đường bóng đập tới giữa base 2 và base 1 và bắt đầu
chạy

Rầm

Lại một tiếng động kinh thiên vang lên, bụi bay mù mịt, Alice đã về home trước
sự kinh ngạc của mọi người.


  • Home in

Trọng tài hô lớn và điểm đã được ghi cho đội bên kia.

“Xin lỗi mọi người! Vì mình mà…” Suzuno vẻ mặt đắng cay, tuy đây là trận giao
hữu và Suzuno cũng không định dốc toàn lực nhưng khi chứng kiến khả năng của
Alice thì Suzuno cũng thay đổi ý định và dốc sức một chút. Tuy quyết định như
vậy nhưng cô lại phạm sai lầm khiến cho đội bên kia dẫn trước. Và bây giờ các
cô gái trong đội lên tiếng động viên

“Don’t Mind! Don’t Mind. Một trận đấu vui vẻ thôi mà, chính vì thế hãy chơi
sao cho thật hào hứng đầy tinh thần thể thao là được rồi.”

“He! Vậy bị ăn cỡ chục điểm hào hứng được không ta.” Một đồng đội khác lên
tiếng trêu

“Hứ! Có Suzuno cùng bạn trai cô ấy ở đây! Bên kia ăn được 1 điểm lúc trước
cũng là quá nhiều rồi. Nếu cần thì lôi cậu ta vô tiếp năng lượng tinh thần cho
Suzuno nhà ta bằng một nụ hôn là được.’’ Lại một cô gái lên tiếng nói nhưng
giống như trêu Suzuno vậy và…

Bùm

Đầu Suzuno bốc khói ngay lập tức.

“Suzuno chan nếu cậu thắng mình sẽ tặng cậu một nụ hôn.”

“Takuto kun…..!

Hai cô gái đứng đối diện với nhau bày ra lời kịch một đôi trai gái hẹn ước
trước khi cô gái bước vào trận thi đấu lãng mạn đến nỗi tác giả còn thấy một
rừng hoa hồng bao phủ đầy quang cảnh. Và ở bên ngoài, đối tượng bị trêu là
Suzuno ngày càng bốc khỏi rồi sau đó…


  • Mồ!!!!!!!!!!!!!! Đừng có trêu mình nữa! Đủ rồi đấy! Mình chỉ mới có nắm tay
    thôi mà đã hôn đâu.

Choáng quá mất khôn, câu nói của Suzuno khiến các cô gái nhìn cô bé với ánh
mắt đầy ánh sao cùng vẻ tò mò và sẵng sàng lao vào thịt Suzuno để bắt cô bé
khai ra mọi thứ và một cô gái chỉ vào Suzuno nói


  • Strike Out Alice bằng ba bóng trong lần đối đầu tiếp theo nếu không thì…..

Cô gái bắt đầu đưa một ánh mắt kì quái pha chút tà đạo cho các đồng đội khác
và ngay lập tức ánh mắt đó lan ra với mọi người và mục tiêu của ánh mắt đó là
Suzuno và cô bé ngay lập tức làm một bộ mắt cá chết mất hết sức sống trước sự
tinh quái của mấy cô bạn đồng đội.

Trận đấu lại được tiếp tục với người đánh thứ 6. Sau khi lấy lại bình tĩnh
Suzuno đã cho người đó out trong 3 bóng và đầu hiệp 1 đã chấp dứt, lượt tấn
công xoay tới đội của Suzuno.

Không thể không nói, đội của Suzuno thi đấu khá tốt ngoại trừ người đánh đầu
tiên bị out thì hai người tiếp theo đều chiếm được base và Suzuno bước lên bục
đánh với khí thế mãnh liệt.

“Thật khó tin! Một cô gái tương đối nhỏ nhắn như vậy mà khi đứng trên vị trí
đỡ bóng lại trông cao lớn dũng mãnh như một một nữ tướng chiến quốc vậy.”

Cả hai đội đều đưa ra nhận xét như vậy khi thấy Suzuno chuẩn bị quyết chiến và
Suzuno đưa gậy ra phía trước chuẩn bị dự báo homerun hay đó là những gì mọi
người nghĩ.


  • He! Được lắm! Tôi chấp nhận thách đấu.

Alice lên tiếng ngạo nghễ khi thấy gậy của Suzuno không chỉ vào bảng điểm như
dự báo homerun mà lại chỉ thẳng vào cô như ý nói có giỏi thì chặn đi, tôi sẽ
đánh bóng về phía SS chính là vị trí của cô đó.

“Play Ball.” Trọng tài hô lớn và pitcher đội kia cũng tung một quả tới Suzuno.

“Strike.”

“Strike.”

Lại thêm một strike và một cú ném tới là cú quyết định và pitcher cũng dốc
toàn lực vào cú này.

Bốp Như dự báo của Suzuno bóng bay như một viên đại bác tới phía bên trái vị trí SS mà Alice đang giữ chỉ cách có 10m.


  • Yaaaaaaaaaa!

Alice vận mạnh sức vào đôi chân tung người lao tới chụp bóng và cô đã cảm giác
được bóng gọn trong găng tay mình nhưng…

Xoẹt


  • Không thể nào! Cú bóng đó mạnh như vậy à.

Quá khủng khiếp! Quả bóng tuy lao gọn vào găng của Alice nhưng với sức mạnh
kinh hồn của nó, bóng đã xé rách găng tay Alice và bay tận out field, sau đó
Suzuno cũng chiếm base.

“Home In”

Trọng hô lớn và trước sự sững sờ của đội kia, runner bên Suzuno đã về home san
bằng cách biệt và điều này bắt đầu từ cú đánh thần sầu của Suzuno khiến toàn
đội bên kia sững sờ trong một lúc và runner đã tận dung được cơ hội vàng đó
lao qua 2 base chiếm home một cách ngoạm mục.

Suzuno VS Alice tỉ số 2-1. Tuy lợi thế tạm thời nghiêng về Alice nhưng cầu thủ
Suzuno của chúng ta cũng đã chứng tỏ mình không phải đối thủ dễ chơi từ ném
bóng đến tấn công.


  • Uh!!!!!!!!! Đau thật đấy! Cú đó nặng như viên đạn đại bác bằng chì vậy.
    Đánh gì mà đánh khủng khiếp thế không biết.

Alice ôm cánh tay đang run rẩy mình nhăn mặt đau đớn nói, về đôi chân có thể
cô bé mạnh thật đấy, nhưng còn về sức mạnh cánh tay thì cô chỉ nhỉnh hơn các
cô gái thành viên trong đội bóng chày mà thôi thế nên Alice không thể chịu nổi
cú đánh của Suzuno và điều đó dẫn đến cho đội Suzuno cơ hội san bằng điểm số.


  • Em thua rồi! Nee san!

Alice tỏ ra bất đắc dĩ nói với chị mình khi đồng đội vây quanh hỏi thăm về cú
bóng ban nãy và chị cô bé có tên Komori cũng an ủi động viên


  • Không sao đâu! Em đã cố gắng hết sức rồi. Với lại chị cũng biết quá rõ cô
    bé giỏi giang đó mà. Và hơn nữa có người đó ở đây thì Suzuno Takahara san gần
    như bất bại.

“Người đó.?” Alice tròn mắt đầy vẻ muốn đặt ra nghi vấn.

“Cậu ta.” Komori đưa mắt về hàng rào phía sau vị trí của Takuto sau đó nói
tiếp “Bạn trai của cô ấy. Chỉ cần cậu ta có mặt thì tin thần chiến đấu của
Suzuno tăng đột biến ngay lập tức.” Komori nói với vẻ mặt ngưỡng mộ không chút
che giấu

“He! Tuyệt thật đấy, vậy nee san! Sao chị không kiếm ai đó đi để cổ vũ.” Alice
tinh quái nhìn chị mình và ngay lập tức Komori làm một bộ dáng vô cùng ngạo
kiều nói


  • Muốn chinh phục được chị đây thì người đó phải ném bóng đạt tới 160km/h và
    cũng có khả năng đỡ được 6 cú trên mười cú fast ball có vận tốc tương tự như
    trên và đặc biệt chị mày không chấp nhận bóng foul đâu đấy nhé.

Cả đội nghe được sau đó đưa một anh mắt đầy khinh bỉ cho Komori và Alice vỗ
vai chị mình nói cực kỳ thông cảm


  • Chúc nee san hạnh phúc với cuộc sống FA của mình.

Và sau đó khỏi nói cũng biết một tràng cười đùa giỡn qua lại của hai chị em và
đội bên kia diễn ra hào hứng rồi sau đó cả hai đội bắt đầu tiếp tục thi đấu.

….


  • Ai cha cha! Thua rồi! Nhưng trận đấu quả thật quá tuyệt vời.
    Sau khi trận đấu kết thúc với tỉ số 6-5 nghiên về đội Suzuno thì cả hai đội
    quyết định hùm tiền lại tới quán sushi để làm một bữa tiệc thắt chặt tình cảm.
    Và Takuto, với vị trí là bạn trai Suzuno, cậu cũng được mời và tất nhiên vì lý
    do là cậu là người con trai duy nhất nên cũng phải góp số tiền nhiều hơn mọi
    người. Đối với kiến nghị đó từ các cô gái Takuto cũng không phản đối, cậu phải
    chứng minh là bạn trai Suzuno không phải là người keo kiệt.

“Nhưng em cậu cũng giỏi thật đấy, Komori, trước giờ đâu có ai ghi được 5 điểm
từ cô chủ tướng của đội mình. Cùng lắm là 1 đến 2 điểm thôi đó.” Một cô gái
trong đội Suzuno lên tiếng thán phục.

“Ha! Ha! Cám ơn vậy, nếu mình nói cho các cậu biết là Alice đã từng bị thương
ở chân hồi nhỏ tưởng chừng không thể đi lại được thì các cậu còn ngạc nhiên
hơn nữa kìa.”

Quả thật khi nghe được điều đó từ Komori, cả hai đội đều kinh ngạc quay qua
Alice và Takuto cũng không ngoại lệ. Chứng kiến sức mạnh đôi chân của cô bé,
Takuto không bao giờ nghĩ rằng cô từng bị thương nặng khó lành. Và Alice như
muốn xác nhận lời của chị mình cô gật đầu.

“Lâu lắm rồi, lúc đó mình khoảng 8 tuổi, và sau một tai nạn, đôi chân mình đã
không còn cử động được nữa và phải ngồi xe lăn nhưng…

Alice dừng lại một lúc như chìm trong hồi ức, rồi cô bé mỉm cười, một nụ cười
chân thành và đầy biết ơn sau đó rồi nói tiếp

“Nhờ người đó và ba mình nên mình mới có thể tiếp tục bước đi bằng đôi chân
của chính mình.”

“Người đó?” Tất cả mọi người ở đây đều thắc mắc hỏi.

……..


  • Thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Nhưng đôi chân cô bé…

Người cha và người mẹ sau khi nghe được lời nói như phán quyết số phận của cô
con gái họ thì đã gần như gục ngã. Người con gái mà họ yêu quý nhất đã bị tai
nạn khi cô đang chơi ném bắt bóng với bạn mình. Ngày hôm đó Alice đang chơi
với bạn và có vẻ như vì vui quá nên bạn của cô đã ném quá cao nên Alice phải
chạy theo mà không để ý rằng bóng đã lăn ra ngoài đường rồi một chiếc xe máy
lao đến và…..


  • Thưa bác sỹ! Xin hãy cứu lấy đôi chân của con bé! Dù mất bao nhiêu tiền tôi
    cũng không tiếc.

Cha mẹ Alice quỳ dập đầu trước mặt bác sĩ, nước mắt tuôn rơi ướt cả sàn nhà
khiến cho vị bác sĩ cũng vô cùng khó xử.


  • Tình trạng bây giờ thì không chỉ có tôi mà ngay cả bệnh viện uy tín nhất
    Anh Quốc cũng không dám đảm bảo có thể mang lại đôi chân lành lặn cho cô bé
    được đâu, nhưng tôi sẽ giới thiệu cho anh chị những người có năng lực trong
    chuyên môn vật lý trị liệu và hi vọng cho cô bé có thể có ngày đi lại được
    bình thường.

Rồi năm năm trôi qua, năm năm ròng rã, tất cả những gì gia đình của cô bé
nhận được đều là số 0 tròn trĩnh.


  • Thật sự xin lỗi! Đã 5 năm rồi! Nhưng chúng tôi thật sự bất lực! Chân cô bé
    đã…

Hi vọng đã hoàn toàn sụp đổ, người cha người mẹ, trong 5 năm nay làm việc quần
quật chỉ để cố gắng chữa trị cho con gái họ nhưng cái họ nhận được là gì đây.


  • Bố, mẹ đừng buồn, cho dù con không thể đi trên đôi chân của mình, nhưng con
    chắc chắn sẽ trở thành batter giỏi nhất và sẽ đỡ được bất cứ đường bóng nào
    cho dù nó nhanh bao nhiêu chăng nữa.

Sau khi nghe được câu nói đầy nghị lực của con gái mình, cha mẹ cô càng thêm
buồn bã nhưng sau đó họ cũng cố tỏ ra mạnh mẽ để con mình không phải lo lắng.
Tuy vậy nhưng người bố lúc nào sau giờ làm cũng ra công viên ngồi u sầu tĩnh
lặng. Đối với ông sau khi kết thúc giờ làm lúc nào cũng là sự đày ải, khi về
nhà đối diện với con gái khuyết tật và người vợ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng
lúc nào cũng khóc ròng từng đêm khiến con tim ông đau thắt trong bất lực. Ông
không thể làm gì cả. Là một trụ cột trong gia đình, ông không thể bảo vệ con
gái, không thể an ủi vợ mình, không gì cả.


  • Nơi đây là đâu vậy!

Sau khi hoàn hồn lại, người cha phát hiện mình ở trong một con hẻm nhỏ. Ông đã
thất thần khi đang đi trên đường và bây giờ ông đã ở đây. Người cha đi theo
con hẻm và một lúc sau sương mù trở nên dày hơn và gần như không thể nhìn rõ
trước mặt. Và người cha tuy đã mất phương hướng nhưng lạ lùng thay ông vẫn
bình tĩnh bước đi và sau đó một vài ánh đèn từ một ngọn nến phát sáng le lói
trong màn sương khiến người cha chú ý và chậm rãi bước đến.

Một cửa tiệm với cánh cửa gỗ đầy vẻ cổ xưa với những hoa văn chạm trỗ mang
nặng tính một giáo phái nào đó. Và khi đến gần thì người cha ngạc nhiên, sương
mù tuy rất dầy nhưng xung quanh cánh của khoảng 5m thì lại không hề có chút
sương mù nào cả giống như là có cái màn chắn vô hình không cho sương mù lan
tới vậy.


  • Sao mình lại cảm thấy mình giống như là đang ở thế giới khác vậy

Người cha lẩm bẩn nhưng rồi ngay lập tức ông cười nhạo chính ông vì đã đưa ra
ý tưởng điên rồ đó. Và người cha đến gần gõ nhẹ lên cánh cửa và

Cạch

Cánh cửa tự động mở ra, người cha cũng bước vào. Khung cảnh bên trong khá tối,
chỉ có vài ngọn nến được thắp lên khiến cho ông cũng phần nào thấy được những
dãy tủ lớn chứa trong đó là vô số đồ vật từ những thứ có thể nhận ra đó là thứ
gì chỉ với lần nhìn đầu tiền đến những thứ mà có nghĩ banh óc cũng không biết
thứ đó dành cho mục đích nào cả. Và không chỉ có thế, người cha cũng thấy một
vài thứ mà khiến cho người khác chỉ cần đưa mắt qua thôi cũng đã cảm thấy sống
lưng mình có luồn khí lạnh chạy qua phải quay qua vị trí khác ngay lập tức.


  • Hoan nghênh quý khách!

Một giọng nói vang lên và người cha hướng mắt đến vị trí âm thanh phát ra. Ở
góc bên phải căn phòng, một chiếc cầu thang dẫn lên tầng trên của căn nhà, một
cô gái cỡ tuổi con gái ông. Một cô gái mà khi ông mới nhìn đã đưa ra nhận xét
như vầy. “Rõ ràng sự tồn tại cô bé này làm hỏng hết vẻ huyền bí của căn phòng
này mất rồi.”
Quả thật, trong khung cảnh đầy huyền bí của một căn phòng mang dáng vẻ cổ xưa
mà có thêm một cô bé ăn mặt đơn giản đến mức người ta cảm thấy cô giống như
một cô bé bán diêm hay nàng lọ lem gì đấy. Và nhất là đôi mắt kính tròn dầy
cộm ngồi chễm chệ trên sống mũi cô lại càng phá hoại tính huyền bí của khung
cảnh nơi đây.


  • Xin lỗi! Tôi chỉ vào đây để hỏi đường thôi chứ không phải muốn mua gì cả!

Người cha nói với vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt. Và cô bé từ từ bước xuống cầu
thang.


  • Vậy sao! Nhưng nếu ông đã tới đây rồi sao chúng ta không ngồi xuống nói
    chuyện một lát nhỉ, sương mù dày đặc lắm, cho dù tôi có chỉ đường ngài cũng
    khó lòng ra khỏi chỗ này.

Cô bé nở nụ cười, một nụ cười mà người cha không thể nghĩ đến, một nụ cười
khiến cho sự huyền bí cảu không gian quanh đây tăng lên gấp bội nhưng

Rầm

Trước sự chứng kiến của người cha, cô gái làm một cú chụp ếch mặt đập xuống
sàn hoàn toàn phá hoại hết hình tượng huyền bí mà nụ cười lúc nãy của cô mang
lại

“Auu! Đau quá đi mất!”

Cô gái đứng dậy mắt ngân ngấn nước dễ thương giống như một anime chibi girl
đang khóc vậy. Và người cha khi thấy cảnh đó đột nhiên mỉm cười dịu dàng đi
đến đưa tay ra.


  • Có sao không bé gái! Cẩn thận đấy trong này tối lắm đấy.

Người cha đưa tay định đỡ cô gái dậy nhưng cô gái không nắm lấy tay ông mà từ
từ đứng lên.


  • Cám ơn! Nhưng tôi tự dậy được. Phía bên kia có có cái bàn, quý khách cứ đến
    đó, tôi sẽ pha trà, xin chờ một chút

Nói rồi cô bé làm động tác mời và theo hướng chỉ tay người cha thấy một cái
bàn chất đầy sách vở trên đó nhiều đến nỗi mà không còn khoảng trống nào cả.

“Xin lỗi! Nhưng xin chú mang mớ sách trên bàn đó tới chỗ trống trên kệ kia
được không.” Cô bé chỉ tay đến một kệ sách mà hàng trên cùng đó còn trống một
khoảng khá lớn có vẻ mớ sách trên bàn là lấy từ đó ra.

“Được!” Người cha đứng lên xắp xếp và bưng chồng sách để lại trên kệ mà không
một chút phàn nàn nào như “Này tôi là khách đấy nhé.” Có vẻ vì ông ấy nghĩ
mình không định mua thứ gì mà lại được cô bé mời trà nên giúp cô bé dọn dẹp
một chút cũng không sao. Và sau một lúc thì chỗ bàn bừa bộn đã được dọn xong.
Người cha cũng không thể không thắc mắc là tại sao chỉ một cô bé trạc tuổi ông
mà lại đọc những cuốn sách dầy cộm huyền bí như thế, tuy không mở sách ra
nhưng ông ấy qua những họa tiết bên ngoài cũng có vẻ nhận ra được đây là những
cuốn sách nói về các vấn đề tâm linh vô cùng phức tạp hay ít nhất là đối với
độ tuổi của cô.

“Haix! Sao mình lại ở đây làm chi vậy nhỉ.”! Người đàn ông thở dài và móc điện
thoại ra gọi về báo cho gia đình biết một tiếng nhưng…

“Chết tiệt! Sao tự dưng lại không có sóng vậy nhỉ.”! Người đàn ông lẩm bẩm và
trách cứ dịch vụ viễn thông nào đó. Và sau khi xắp xếp mớ sách xong thì ông ấy
cũng bước ra ngoài, cô bé đã ngồi trên bàn với bộ ấm trà đang bốc khói nghi
ngút. Cô bé gái làm động tác mời và chỉ rót cho ông ta một lượng trà cao hơn
đáy tách hơn 1cm. Người đàn ông tỏ ra bất mãn trên khuôn mặt nhưng vẫn đưa lên
miệng uống.

Nhấp môi vào li trà, người đàn ông kinh ngạc. “Ngon thật!” Chỉ mới có nhấp môi
mà hương vị thanh tao nhẹ nhàng của trà đã khiến ông vô cùng thư giãn. Ông cảm
thấy ông đang ở thời gian êm đềm nhất của cuộc đời khi mới cưới vợ và có đứa
con gái đầu lòng. Và không chần chừ ông lại uống tiếp nhưng lần này vị của trà
lại trở nên bình thường như trà rẻ tiền ngoài phố.

“Đây là loại trà tên “Only Once A Week.” Ý nghĩa của cái tên đó là chỉ thật sự
ngon khi thử lần đầu tiên thôi và muốn thử lần tiếp theo thì phải một tuần sau
thế nên cháu chỉ rót cho chú một ít thôi.”
“Thế sao cháu lại pha cả ấm như vậy thế không phải quá lãng phí hay sao.”
Người đàn ông đưa mắt nhìn ấm trà đang bốc khói.
Cô bé không trả lời mà chỉ mỉm cười và người cha đưa tay tới ấm trà mở nắp ra
thì bên trong, hoàn toàn trống rỗng, thậm chí khi người đàn ông đưa tay chạm
lên đầu rót trà thì hoàn toàn khô ráo không còn chút trà gì sót lại cả.

“Sao lại như vậy.” Người đàn ông vô cùng kinh ngạc, từ lúc trước khi bước vào
của tiệm này, người đàn ông đã có một cảm giác là nơi này vô cùng kỳ lạ. Lớp
sương dày đặc bên ngoài không thể tiếp ngôi nhà còn bên trong thì chứa đầy
những thư mà người ta không hiểu, một cô bé không hợp rơ với khung cảnh giống
như là vào nhà hàng Nhật gọi món Pháp vậy tiếp theo là một loại trà ngon đến
kỳ lạ và sau cùng là bình trà trống rỗng dù mới được mang ra. Tất cả sự việc
diễn ra đều không theo một chuẩn mực thông thường nào cả.

“Tốt nhất chú đừng thắc mắc vì cho dù chú cố tìm hiểu thì cũng không đạt được
thu hoạch gì đâu.” Cô bé mỉm cười, một nụ cười bí hiểm và nói tiếp “Chú chỉ
cần biết việc chú đến đây là hoàn toàn là số phận.”

“…..”

“Cũng giống như ngày xưa chú quyết định lấy học bổng đến nước Anh mặc dù trước
đó chú không định nhắm tới việc du học đúng không hay ít nhất là học ở nước
Anh.”

Nghe được người đàn ông đờ mặt không thể tin được những gì mình đang nghe.

“Hoặc khi chú lên năm 2 khi học ở Anh thì bắt đầu hẹn hò chỉ vì quen vợ chú
khi cô ấy hỏng xe đạp khi trên đường về nhà.”

Và đến đây thì sự kinh ngạc của người đàn ông bắt đầu toát ra bằng hình thức
ngôn từ

“Sao lại! Sau cháu lại biết những điều đó. Cháu là thầy bói ư.”

Những điều cô bé trước mặt nói quá đúng khiến cho người đàn ông không thể nào
không nghĩ đến giả thiết cô bé là điệp viên của một tổ chức nào đó và một tá
tình tiết y như mấy bộ manga ông coi ngày xưa nhưng ý nghĩ đó lập tức bị phủ
nhận, ông ấy có cuộc sống không thể bình thường hơn và gia đình mấy đời trước
cũng không có vẻ gì sẽ là mục tiêu của mấy tổ chức ngầm cả.

“Con người có rất nhiều mối liên kết số phận với những người khác và với cả
những thứ không thể thấy bằng mắt thường được.”

“Thế ý cháu nói là tương lai của một người đã được định sẵn ư.”

Người đàn ông nói mà bên trong đang tự nhạo mình, một người theo chuyên ngành
khoa học tự nhiên mà lại nói một câu như vậy và chờ sự tán đồng của cô gái
nhưng sự thật là…

“Không hẳn! Tương lai do chúng ta định sẵn và điều đó thể hiện qua sự. chọn
lựa của chúng ta từng phút từng giây

“Vậy là sao? Chú không hiểu”

“Sự lựa chọn của chúng ta luôn đưa tới một kết quả nhất định. Ví dụ, chú khi
xưa có thể gạt đi việc đi du học Anh khi gia đình đề cập tới nhưng chú vẫn làm
ra sự lựa chọn vì khi ấy mặc dù chú không có ý định đi du học nhưng chú lại
phỏng đoán kết quả của sự lựa chọn đó có thể dẫn tới một hướng đi tốt cho sau
này. Và chú có thể nói tình trạng hiện tại của chú là do hướng chọn lựa của
chú ngày xưa. Tất nhiên nếu có thể thấy được tương lai của từng sự lựa chọn
thì cũng tốt nhưng lại khiến người ta trở nên do dự.”

“Tại sao vậy! Nếu thấy được tương lai thì chúng ta sẽ tránh khỏi rất nhiều
phiền phức hay sao.”

“Không hề.” Cô bé lắc đầu quả quyết. “Khi chú càng thấy được nhiều tương lai
thì chú càng mất đi lòng can đảm khi lựa chọn tương lai mà mình sẽ đi, nếu
phải chọn giữa tốt và xấu thì quá dễ nhưng nếu chú phải chọn giữa hai cái may
mắn thì sao đây, bởi vì chú không thể biết cái nào sẽ mang đến cho chú những
may mắn khác hay là đằng sau sự may mắn đó có bất thường hay xui rủi gì không.
Giống như trước đây trên báo đài nói có một thanh niên trúng sổ số tới 5 triệu
đô la nhưng chỉ sau đó anh ta đã bị chết trong một vụ chìm thuyền khi anh ta
làm một chuyến du lịch và số tiền đó được người em gái thừa hưởng toàn bộ. Anh
ta là một ví dụ của việc một người tự dưng biết trước tương lai và đã chọn
hướng đi sai lầm."

Người đàn ông ngây người, vụ việc đó khá nổi tiếng trong quá khứ, tuy có nhiều
ý kiến là người em gái đã xắp đặt cái chết của nạn nhân nhưng sau đó theo báo
chí nói thì người em gái thậm chí còn không biết anh mình trúng số và sau đó
thì đã chết trong khi đi du lịch vì gia đình họ đã li dị từ lâu nhất là cô ấy
có bằng chứng ngoại phạm rất rõ ràng.

“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được nhỉ! Cháu bề ngoài như con mọt sách
thế mà lại quá thành thạo bói toán cùng với những tri thức không hợp tuổi chứ
nhỉ.”

Người đàn ông nói với vẻ khâm phục, giờ thì ông đã hoàn toàn loại bỏ giả tưởng
điên rồ lúc nãy và tin trước mặt mình là một thầy bói thứ thiệt và ngay lập
tức ông bố hỏi ngay vấn đề mà mình đang quan tâm nhất hiện giờ.

“Nếu cháu có thể xem được số phận thì xin hãy xem giùm số phận con gái chú
liệu nó có thể còn đi lại trên đôi chân của mình được không.”

“Chú muốn xem thôi mà không muốn chữa trị cho đôi chân cô ấy sao.” Cô bé mỉm
cười một cách đắc ý.

Hành động ý nghĩa hơn lời nói, ngay lập tưc người cha đứng lên cúi đầu 90 và
nói gọn gàng


  • Làm ơn!

“Không miễn phí đâu! Phải có cái giá của nó đấy.” Cô bé nói với vẻ mặt nghiêm
nghị. Và người đàn ông cũng gật đầu.

“Một căn nhà ở ngoại ô thành phố chất lượng tốt, hai tầng có vườn rộng và nhà
kho riêng.”

Một cái giá không thể nói là không đắt, thế mà người đàn ông lại có thể đưa ra
không một chút do dự, nhưng cô bé lại không tỏ ra hứng thú gì cả mà chỉ nói.

“Cái giá như thế nào thì chưa biết rõ, chú cứ ngồi đó chờ đi.

Nói xong cô bé bước đến hàng tủ phía sau và khoảng 10 phút thì quay lại tay
cầm một cuộn da dài hơn chiều cao cô bé một chút. Cô bé đi lên cầu thanh và ra
hiệu cho người đàn ông theo mình lên trên lầu.

Một căn phòng tối tăm, chỉ có 3 ngọn đèn từ ba cây nến ở ba góc phòng. Đúng,
một căn phòng tam giác, hình thái mà theo phong thủy là hình thái cấm kỵ khi
xây các công trình vì theo phong thủy hình thái này thu hút rất nhiều sát khí
cuồng bạo khiến cho người ở đó thất bại liên miên bệnh tật không dứt, ác mộng
từng đêm. Quả thật quá kỳ lạ cho một cô bé am hiểu bói toán cũng như các vấn
đề tâm linh mà lại cố tình bố trí một căn phòng như vậy trong nhà mình, chưa
kể đến việc xung quanh đây sương mù vây kín ít ánh mặt trời nên âm khí vào ban
ngày không kèm gì so với nửa đêm ở Nhật Bản cả.

“Căn phòng này là gì vậy, chỉ mới bước một chân vô mà chú đã cảm thấy ớn lạnh
đến tận xương tủy.”

“Tốt nhất chú đừng nên biết! Cái chú cần bây giờ là làm theo hướng dẫn của
cháu thôi.”

Cô bé bước vào trải tấm da trên tay ra. Một ma pháp trận hình tròn lớn gần như
đủ nội tiếp trong căn phòng tam giác.

“Được rồi! Bây giờ chú ngồi vào giữa vòng tròn đi.”

Người đàn ông làm theo và ngồi vào trong ma pháp trận, lập tức một trận lạnh
cóng như cắt da cắt thịt chạy qua cơ thể ông khiến ông suýt phải la lên nhưng
ông không thể cử động được dù chỉ một ly, ông đưa mắt nhìn cô bé trước mặt,
một ánh mắt không hiểu gì cùng mệt mỏi đau đớn.

“Đừng để mất ý thức! Nếu không chú cũng vong mạng đấy. Chú cũng muốn chữa đôi
chân cho con gái đúng không, vậy thì chứng minh quyết tâm của chú có cao hơn
cái giá lúc nãy chú nói không.”

Nói xong tay cô bé làm những động tác kỳ lạ và thêm hai cô bé giống hệt xuất
hiện, cả ba nhìn nhau mỉm cười rồi phóng đến trấn giữ 3 góc của căn phòng.


  • Chú Thuật Âm Sát Sách Hạch

Ngay lập tức cơ thể của ba phân thân xuất hiện hàng ngàn ký tự màu đen và âm
khí của căn phòng này bỗng dưng tăng đột biến


  • Ahhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Người đàn ông kêu lên đau đớn và…

Bốp

Máu văng khắp nơi, nhưng âm sát khí không thể gây ra vết thương ngoài da được
mà chỉ gây ra những đau đớn trong cơ thể cùng linh hồn thôi và để giữ trấn
tĩnh người đàn ông đã dồn hết quyết tâm đập mạnh đầu mình xuống sàn


  • Để rồi coi! Nếu sự lựa chọn trong quá khứ của ta khiến con gái ta bị thế
    này thì hãy để sự lựa chọn bây giờ của ta cứu con bé đi.

Rồi ông quay sang cô bé trước mặt


  • Tốt nhất cô bé nên giữ lời! Một người cha khi quyết tâm bảo vệ gia đình
    mình thì ông ấy là bất bại

“Tôi rất mong chờ đấy.” Cả ba cô gái đồng thanh rồi đồng nhắm mắt lại.


Không biết đã trôi qua bao lâu nhưng bây giờ đối với người đàn ông đang ngồi
trong căn phòng tam giác thì một giây cũng như ngàn giờ. Chiếc áo sơ mi công
sở của ông đã nhuộm thành màu đỏ của máu. Sự hành hạ từ âm sát khí quá cuồng
bạo thế nên để giữ tỉnh táo người đàn ông đã làm mọi cách như đập tan chiếc
iphone 6S mới mua nửa năm trước rồi lấy mảnh kính đâm liên tục vào cơ thể mình
trong khi đang gào rú giống như một con thú hoang đang bị thương, rất may là
căn phòng này được cách âm hoàn hảo chứ nếu không thì cảnh sát đã vô xét nhà
cô bé chủ tiệm từ lâu rồi.

“Hà…! Hà….! Hà…!” Người đàn ông thậm chí không còn sức để thở dốc nữa. “Mình…
không… còn nhận biết… được gì… trước… mặt… cả. Không… mình… đã… không… chịu
đựng… được nữa. Thì… ra… đây là… cái… người ta gọi là… chết ư! Vậy là… mình
sắp… chết ư.”

Với anh mắt sắp mất sự quyết tâm của nó và đang dần dần nhắm lại, một chút,
một chút nữa thôi là người đàn ông đàn ông sẽ gục ngã, một chút nữa thôi, ông
ấy sẽ qua bên kia thế giới như là một linh hồn vô dụng không thể làm được gì
cho gia đình mình. Nhưng…


  • Không! Con bé vẫn chờ mình, vợ mình vẫn chờ mình. Họ vẫn cần mình để làm
    chỗ dựa tinh thần, là một thằng đàn ông mang tinh thần võ sĩ đạo mình sao có
    thể để cho vợ con phải chịu sự đau khổ khi mất đi người thân chứ. Mình phải
    đứng dậy. Yaa!!!!!!!!!!!!!

Với bàn tay không thể nắm chặt hơn được nữa và hàm răng nghiến lại cũng chặt
đến nỗi tưởng chừng đủ cắn nát cả sắt thép, người đàn ông gầm lên đứng phắt
dậy. Và nhận thức ông bỗng trở nên rõ ràng, trước mặt ông cô bé gái đang gật
đầu mỉm cười


  • Không tệ! Nếu ông đã đứng lên được vậy thì chúng ta bắt đầu bước cuối của
    nghi thức thôi.

Cả ba cô gái ở ba góc phòng đồng thanh đồng điệu và ngay lập tức dòng máu đang
chảy ròng ròng trên cơ thể ông trào ra ngoài dữ dội và dần dần ngưng kết thành
một viên đá màu đỏ thẫm. Người đàn ông như cảm nhận được gì đó từ viên đá nên
trước khi mất đi ý thức ông đã vươn tay nắm chặt lấy nó như nắm lấy hi vọng
cuối cùng của mình vậy.

- Chú tỉnh rồi!

Người đàn ông mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế gỗ dài và
ngồi trước mặt ông là cô bé chủ tiệm. Ngay lập tức, ông nhận thức được mình đã
trải qua cái gì


  • Chú bất tỉnh bao lâu rồi.

“Muốn biết không.” Cô bé tinh quái cười hỏi.

“Không!.” Không cần hỏi thì người đàn ông cũng biết được với những sự tra tấn
như thế thì chỉ ngất mấy tiếng là không thể, và ông ấy đoán mình cũng hôn mê
ít nhất ba bốn ngày rồi. và nó cũng giống như ông ấy đoán, đã hơn 4 ngày nhưng
nếu ta tính ở dòng thời gian bình thường. Nhưng người đàn ông lại không biết
điều đó ông bật dậy


  • Không! Chú phải về! Bây giờ chắc vợ và con tôi lo lắng lắm rồi.

“Vậy thì chú nên nghe nốt điều này đi!”

“Chuyện gì.” Người đàn ông hỏi.

“Chú đã quá bất cẩn khi tin lời bác sĩ trong quá khứ. Và chính sự lựa chọn
trong tình trạng tinh thần không ổn định đó mới đưa cô bé đến ngày hôm nay.”

“Ý cháu là sao, chú không hiểu.”

“Chú không thấy lạ sao, khi bị tai nạn thì con gái chú còn nhỏ, mà trẻ con thì
khả năng bình phục về xương cốt mạnh hơn nhiều so với người lớn vì người lớn
như chú xương đã cứng và đã định hình nhưng trẻ con thì còn mềm dẻo rất dễ
bình phục, với lại chiếc xe máy tông con gái chú là loại nhẹ nên tuy chạy
nhanh nhưng lại không thể gây là chấn thương nặng như trong hình chụp mà họ
đưa chú được. Hay nói cách khác chú đã bị lừa suốt mấy năm qua. Kể cả những
tên bác sĩ mà người đó giới thiệu cũng là lừa đảo nốt thế nên chân của con gái
chú không hề được chữa trị hoặc chữa bằng thuốc kém chất lượng nên tình trạng
chân cô bé ngày càng không có hi vọng. Và tất cả những gì tên lừa đảo cần làm
là đổ lỗi cho vết thương cô bé xong rồi biến. Cháu dám cược với chú bây giờ
chú không thể liên hệ với tên bác sĩ và những tên mà hắn giới thiệu đâu. Bọn
chúng đã cao chạy xa bay rồi.”

Gục trên đôi chân của mình, người đàn ông đờ ra và trong đầu ông đang vang lên
những tiếng nguyền rủa chính bản thân mình một cách thảm khốc nhất. Một người
theo ngành khoa học tự nhiên như ông lại không đủ tỉnh táo để nhận ra điều
hiển nhiên đó và chính điều đó đã cướp mất đôi chân của con gái ông năm năm
trời ròng rã. Quá vô dụng! Ông quá vô dụng! Một người cha ngu xuẩn.

“Lỗi tại tôi! Tại sự ngu xuẩn của tôi mà…!

“Vậy thì chú mau về chuộc lỗi với cô bé đi! Chắc chú biết phải làm sao rồi
nhỉ.”

Người đàn ông nghe vậy gật đầu kiên định và sau đó cô bé nói.


  • Bây giờ thì cái giá phải trả của chú cho chính là “Sự Thăng Tiến.” Hay nói
    cách khác, từ bây giờ chú sẽ rất khó tìm được cơ hội để có được vị trí cao hơn
    trong công ty mà chú đang làm việc và ngay khi cả chú có ra lập một công ty
    riêng chăng nữa thì cháu cam đoan nó không trụ được lâu đâu vì đó là cái giá
    theo chú cả đời.

Người đàn ông nghe được gật đầu cười khổ nói nhưng trong câu nói không mang
chút tiếc nuối nào cả.


  • Thế à! Một cái giá cũng phải đấy chứ! Mặc dù chú rất muốn thăng tiến trong
    công việc để tạo cho điều kiện lớn mạnh cho gia đình vợ con nhưng nghĩ lại thì
    nếu cứ thế này cũng đủ rồi chưa kể chú lại có thể có thời gian chăm sóc mẹ con
    nhiều hơn thì cũng rất tốt rồi. Chỉ có cách đó mới bù đắp cho sai lầm của chú
    ngày xưa khi tin tưởng mấy tay bác sĩ vô lương tâm đó.

Bé gái gật đầu “Được! Nói hay lắm vậy bây giờ chú về đi.” Nói xong cô bé mở
cánh cửa và khi người đàn ông bước ra ngoài thì ông nhận ra mình đang ở công
viên quen thuộc mà mình hay tới sau giờ làm.


  • Một giấc mơ sao.

Nghĩ như vậy nhưng khi ông đưa tay lên túi áo thì thấy trong đó có một viên đá
màu đỏ như máu. Nhìn thấy nó ông cười nhẹ nhàng như được trút khỏi phiền muộn
và bước ra về.

……

“Vậy là bố cậu sau khi gặp việc đó đã làm một sợi dây chuyền tặng cậu và nửa
tháng sau khi đeo nó chân cậu đã hoàn toàn khỏi sao Alice chan”

“Ừ Mình vô cùng biết ơn bố mình và người đó nữa. Nhưng sau đó, mình có nhờ bố
mình đưa đến chỗ cô ấy để cảm ơn thì bố mình nói là ông ấy khi đó cũng không
biết được cửa tiệm cô ấy ở đâu nữa, nó giống như là lạc vào một giấc mộng vậy.
Trong câu chuyện của bố mình thì bố mình đã ngất đi bốn ngày nhưng đối mẹ con
mình hôm ấy thì bố mình chỉ đi làm về trễ hơn thường lệ có hơn 20 phút thôi
sau này nghe bố mình kể thì mới biết đấy chứ.”

Nghe được câu chuyện của Alice, ai cũng vô cùng kinh ngạc, và một lúc sau
Suzuno nói


  • May mà bố cậu có thể gặp được cô ấy! Tuy ông ấy không thể tiến bước trong
    công việc nhưng bây giờ tình cảm giữa hai cha con rất tốt đúng không, điều đó
    còn gì bằng

“Ông ấy tốt và lo lắng cho mình đến mức mình nhiều lần còn thấy bó tay đây
này.” Alice trả lời vời nụ cười khổ nhưng mọi người vẫn nhìn ra được cô ấy vô
cùng vui vẻ khi nhắc tới điều đó.


  • Cậu có thể vui lòng cho tôi xem chiếc dây chuyền của bố cậu tặng được
    không.

Takuto lên tiếng nói ra đề nghị của mình một cách lịch sự.


  • Được chứ! Mizuhara san

Nói xong cô bé tháo sợi dây đeo trên cổ của mình ra rồi đưa nó cho Takuto. Khi
chưa chạm vào nó thì Takuto không cảm nhận được chút gì kì quái từ nó nhưng
khi chạm vào thì cậu không giấu được sự kinh ngạc

“Dung Kỹ. Đây là sức mạnh tinh thuần của của Dung Kỹ. Chỉ có nó mới tạo được
được sức mạnh như vậy thôi. Cái sức mạnh này mình cảm thấy quá nhiều lần từ
Quản Lý rồi, cái này tuy có khác biệt một chút nhưng quả thật bản chất của nó
là từ Dung Kỹ không thể sai được. Nhưng không phải Quản Lý có nói mình ở trong
chiếc nhẫn lâu lắm rồi sao thế sao lại xuất hiện ở Anh trong mấy năm trước.”

“Và cậu là người duy nhất ngoài ta có Dung Kỹ một cách hoàn thiện”

Đột nhiên, Takuto nhớ lại lời Quản Lý nói lúc trước. “Hoàn thiện ư! Hay nói
cách khác vẫn còn người nắm giữ Dung Kỹ nhưng không phải hoàn thiện ư, thảo
nào, mình vẫn thấy có chút khác biệt. Vậy là chỉ có một cách giải thích duy
nhất cô bé trong lời kể của Alice có quan hệ không tầm thường với Quản Lý mà
những kẻ như thế thì mình tốt nhất không nên đụng vào ai biết được cô ta có
phải là kẻ biến thái như Quản Lý hay không."

Ở một căn phòng hội học sinh của một trường nữ sinh cao quý nào đó, một cô gái
bỗng dưng ách xì một cái


  • Sao vậy! Cậu bị cảm à.

Cô hội trưởng lên tiếng hỏi và cô gái trả lời


  • Không sao đâu cô chủ! Chỉ là đang cảm thấy mình đang bị ai đó nói xấu hay
    nghĩ xấu thôi.

Cô hội trưởng cười khúc khích


  • Ai mà lại dám nói xấu một cô gái dễ thương như cậu chứ! Cậu dễ thương đến
    nỗi mình muốn cắn một ngụm luôn á.

“Yorokonde, hãy hành hạ con bé nô lệ thấp kém này bằng tất cả thủ đoạn mà cô
chủ có thể nghĩ ra đi cô chủ của tôi.”

Và cái gì xảy ra sau đó thì quá phi lễ thế nên không được nhìn, phi lễ thế nên
không được nghe, phi lễ thế nên không được biết. Nhưng tưởng tượng thì không
ai cấm đâu thế nên hãy phát huy trí tưởng tượng của mình đến tận cùng đi.

….

Trở lại vợi bọn Takuto, sau khi ăn uống ca hát xong xuôi thì trời đã tối và cả
bọn quyết định ra về.


  • Hôm nay chơi vui thật đấy! Tạm biệt nhé mọi người. và Takahara san! Chắc
    chắn có một ngày, đường bóng của cô sẽ nằm gọn trong găng tay của tôi không
    như ngày hôm nay đâu đấy.


  • Mình mong chờ ngày đó đấy.


Suzuno cũng không chịu thua chấp nhận lời thách đấu. Và tận dụng điều đó Alice
lém lỉnh nói


  • Nếu tôi thắng cậu cho tôi mượn cậu ta trong một ngày hẹn hò thân mật nhé.

Nghe được câu nói sặc mùi netori của Alice khiến Suzuno bốc khói ngay lập tức


  • Không được! Takuto đâu phải là đồ để đặt cược

Vừa nói xong câu đó Suzuno cảm thấy một ánh mắt có chút kỳ quái bất thiện từ
Alice nhìn mình giống hao hao như Athena khi mới đến cũng nhìn mình như vậy
khiến cô bé có chút muốn lùi lại trốn sau lưng Takuto và như phán đoán của
Suzuno, Alice nói một cách tinh quái


  • Nếu không thể là cậu ta thì lấy bản thân cậu làm phần thưởng vậy nhé

Khỏi phải nói câu đó càng khiến Suzuno bốc khói và Komori cũng giải vây bằng
cách cho một cú chặt lên dầu cô em gái của mình


  • Đừng có giỡn nữa! Về thôi tối rồi.


  • Ok! Nee san.


Và thế là sau đó, main chính của chúng ta đưa bạn gái về nhà

Sáng mai.


  • Takuto kun! Alice chan.......!!!!!


  • Cô ấy bị làm sao


Nghe được giọng của Suzuno Takuto hoàn toàn có thể biết được bây giờ Suzuno
đang hoảng loạn.


  • Alice chan! Bị Liên Minh tấn công và đôi chân cô ấy…

Nghe được điều đó Takuto đáp


  • Thế à!

Một câu trả lời gọn gàng nhưng tay Takuto đã nắm chặt lại.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #65