Quản Lý Vũ Trụ


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Sau khi đưa lời chỉ dẫn cho Takuto đến quán Sushi Nga, Quản Lý chậm rãi bước
trên con phố trong bầu trời đêm. Đi lang thang trong đêm tối chính là một
trong những thói quen của ông ta trong bao nhiêu năm không bao giờ thay đổi
cho dù là ở nơi nào trong vũ trụ đi chăng nữa, thậm chí nếu vệ tinh của một
hành tinh nào đó có cùng mức độ phát triển như trái đất thấy ông ta lang thang
trong không gian vũ trụ rồi đưa tàu đến tính giao thiệp hoặc bắt về nghiên cứu
sau đó bị dạy dỗ một trận thì những chuyện đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên
cả. Quản Lý đi thêm một lúc thì rẽ vào một con hẻm rồi dừng lại bước vào một
quán rượu nhỏ ở bên trong.


  • Chào mừng qúy khách

Chủ tiệm thấy Quản Lý bước vào thì niềm nở tiếp đón mời ngồi. Ông ấy là một
trung niên trông vẻ ngoài mới có 40 nhưng bằng ánh mắt của mình, Quản Lý đã
nhận ra ông ta ít nhất là 60-65 tuổi.


  • Thế quan khách ăn đây hay mua về.

Quản Lý nhẹ nhàng ngồi xuống ghế lịch sự nói


  • Tại chỗ! Mà này chủ quán! Vui lòng giới thiệu cho tôi những điểm nổi bật
    trong thực đơn của ngài nhé.

Nghe được yêu cầu của Quản Lý chủ tiệm mỉm cười tự tin


  • Ha! Ha! Nói không ngoa chứ, tonkatsu ramen và mì xào yakisoba của tôi cho
    dù là tông sư đầu bếp cũng không dám chê dở đấy chứ. Còn rượu thì món rượu mơ
    của tôi ở đây là bán chạy nhất đó.

“Vị đại thúc này nói đúng đó! Hai món đó rất ngon ở đây hầu hết mọi người đều
ăn đến hai tô đó, còn về rượu thì ông anh cứ yên tâm, là hàng làm ở nhà, số
lượng ít nên chất lượng khỏi phải bàn có khi mới đến chiều đã hết hàng rồi
đó.”

Một giọng nói vang lên và chủ nhân của nó là một thanh niên độ 25 tuổi mặc
đồng phục công sở. Và quả thật trên bàn anh ta đã ăn hai tô ramen cùng mấy
bình rượu. Quản Lý nghe vậy cũng gật đầu


  • Vậy cho tôi một tô với mấy bình rượu nhé ông chủ

Ông chủ tiệm gật đầu


  • Vậy xin quý khách chờ một chút sẽ mang lên ngay.

Nói xong ông ấy bắt đầu tiến hành làm việc. Qua thủ pháp của ông ấy, Quản Lý
cũng nhận ra đây cũng là một đầu bếp đã gắn bó với gian bếp của mình mấy chục
năm rồi. Người thanh niên công sở lên tiếng hỏi


  • Ông chủ à! Lâu nay tôi không thấy Utsukawa san đến đây vậy. Không biết có
    chuyện gì vậy nhỉ.

“Bộ cậu không nghe gì sao, Utsukawa san đã ngã bệnh sau khi người con trai ông
ấy qua đời.”

Chủ quản vừa làm vừa trả lời lộ ra vẻ mặt ảm đạm rồi nói tiếp


  • Kể cũng tội cho gia đình ông ấy. Người con trai làm việc quần quật thậm chí
    phải vay nặng lãi để kiếm tiền cho cô bạn gái đem đi chữa bệnh cho mẹ thì
    không thể ngờ được sau này con bé ấy lại vong ân phụ nghĩa bỏ cậu ta đi theo
    một người đàn ông là giám đốc một công ty có tuổi tác bằng tuổi tôi đây này.
    Thế nên cậu ta vì quá đau khổ nên không thể tập trung và đã mất vì tai nạn
    trong công trường. Sau đó thì người cha cũng vì đau khổ mà ngã bệnh. Tội
    nghiệp cho một nhà 4 nhân khẩu, à mà bây giờ chỉ còn ba thôi, đã thế dạo này
    bọn đòi nợ cứ đến làm cho nhà họ không có chút nào yên ổn.

Nghe được câu chuyện từ người chủ quán, mọi người ở đây đều lộ vẻ ưu thương.
Một phụ nữ trung niên lên tiếng


  • Thật tình! Thanh thiếu niên bây giờ chỉ coi trọng vật chất, không biết
    tương lai Nhật Bản này đi về đâu đây.

Quản Lý uống ngụm rượu rồi lên tiếng


  • Biết làm sao được! Trên đời này có ba loại người, người sống vì danh, kẻ
    sống vì lợi, còn loại nữa là vì thanh nhàn. Nhưng hai loại đầu là chủ yếu. Thế
    nên đuổi theo một cuộc sống có lợi cho mình nhất đâu có gì lạ. Có thể khi kết
    hôn với lão giám đốc cô ta có thể thoải mái sinh sống không lo nghĩ, con gái
    ai mà không muốn cuộc sống mình được đảm bảo đâu cơ chứ. Nhưng đáng tiếc hành
    động cô bé ấy…

Quản Lý không nói hết câu lắc đầu nhẹ, với quyền năng của ông ấy thì đã nắm rõ
hết tình tiết của câu chuyện mà người ở đây không tài nào biết được. Người phụ
nữ trung niên và anh thanh niên công sở thấy hành động của Quản Lý cũng gật
đầu tán thành. Chủ quán đằng sau bếp lên tiếng


  • Quý khách nói không sai. Cho dù thời đại nào thì những thứ như đền ơn đáp
    nghĩa thì không được phép quên. Người ta không phải hay nói “Tích thủy chi ân,
    dũng tuyền tương báo” sao, thanh niên thời nay quả là không còn giữ được đức
    tính của ông bà nữa rồi.

Ông chủ quán sau khi nói câu đó thì bước ra bưng trên tay một tô ramen mang
đến cho Quản Lý.


  • Cám ơn nhé ông chủ! Quả là tay nghề của ông không khác so với ông tự quảng
    cáo chính mình đâu. Chỉ bằng cái mùi này cũng đã khiến cái bụng tôi mặc dù
    không đói lắm nhưng bắt đầu réo ầm ầm đây này.

Câu nói này là Quản Lý đánh giá trình độ nấu nướng của ông chủ quán dựa trên
mức độ của thế giới này. Chứ một kẻ sống còn lâu hơn tuổi thọ của trái đất lại
luôn tung hoành khắp vũ trụ danh tiếng lẫy lừng thì làm gì có của ngon vật lạ
nào chưa được thử cơ chứ. Quản Lý là người như thế sống ở đâu thì tăng hoặc hạ
mức tiêu chuẩn của bản thân cho phù hợp chứ không như cái kiểu vô nhà hàng 3
sao réo đòi chất lượng của 7 sao rồi bắt đầu làm khó dễ lung tung, cái đó đơn
thuần là gây sự vô học chứ không phải chứng tỏ đẳng cấp gì cả.


  • Ha! Ha! Cám ơn lời khen! Vì câu nói này và quý khách là người đến đây lần
    đầu tiên nên tôi giảm tổng giá trị thực đơn 5%, mong từ đây ngài hãy ủng hộ
    chúng tôi thường xuyên hơn.

Quản Lý nghe vậy cũng gật đầu sảng khoái uống một hơi hết bình rượu rồi nói.


  • Được! Tôi sẽ ủng hộ quán của ông. Quán ông như thế này mà chỉ có nhiêu đây
    khách quen thì thiệt thòi rồi.

Ông chủ quán mỉm cười đáp


  • Cám ơn quý khách.

Cạch

Tiếng mở của vang lên và một cặp trai gái bước vào, nhìn bọn họ thì ai cũng
nghĩ là sinh viên đại học và là cặp đôi.


  • Haruo kun! Hôm nay dẫn theo bạn gái à!

Chàng trai tên Haruo có vẻ cũng là khách quen của tiệm này cậu ta dắt cô gái
ngồi xuống bàn


  • Bác đoán không sai! Đây là bạn gái của cháu mới quen một tuần.

Nghe thấy cậu ta nói chủ quán cười hà hả, nói cho cùng thì cậu con trai này
cũng là con của một người bạn rất thân của chủ quán sống gần đây và cũng là
khách quen của tiệm gần 10 năm trời. Không như bạn mình con trai của chủ quán
đã qua đời vì một cơn bạo bệnh bất ngờ nên ông ấy coi cậu ta như con của mình
vậy nên khi thấy cậu ta có được một người bạn gái lại khá dễ thương như vậy
nên vô cùng cao hứng


  • Được! Vậy thì ta sẽ đãi chầu hôm nay không cần phải trả tiền cứ ăn uống
    thoải mái nhé đừng khách sáo

“Cháu…” Chàng trai vừa lên tiếng thì chủ quán đã cắt ngang


  • Đừng nói gì cả! Ta đã nói là hôm nay ta đãi. Cứ việc kêu bao nhiêu món cháu
    thích

Quản Lý nhìn chàng thanh niên một chút rồi lên tiếng


  • Ông chủ à! Ông cao hứng quá nên không để ý tay cậu ta mang cái gì à.

Nghe được điều đó, ông chủ tiệm đưa mắt nhìn tới tay chàng thanh niên thì mọi
người mới phát hiện trên tay cậu ta là một cái bánh kem. Chàng thanh niên mỉm
cười nói


  • Hôm nay là sinh nhật của Yuuko chan nên cháu dẫn cô ấy tới đây chú khỏi cần
    lo về đồ ăn cứ mang cho cháu mấy bình rượu là được. Sẵn tiện chú có nến không.

“Có ngay, để chú vô nhà lấy. Nhưng đừng uống nhiều quá, lát nữa cháu còn phải
hộ tống công chúa về nữa chứ. Tối rồi đấy!” Nói xong chủ quán quay bước vô
nhà. Và sau một lúc thì mọi việc đã chuẩn bị xong. Không khí trong tiệm vì
chuyện này mà hào hứng hẳn lên, ai cũng chúc mừng cho đôi bạn trẻ. Chàng trai
bắt đầu cất giọng hát chúc mừng sinh nhật và sau đó mọi người ở đây bắt đầu
hòa âm chúc mừng cho cô gái:

Masshiro na iki o hazumase
Minna ai ni kitekureta no
"Happy birthday to you" "omedetou"
Ichinen saisho no egao miseteagetai
(Thank you, my dears)

Arigatou
Kyandoru ni (kyandoru ni)
Omoi omoi no inori ga yureteru (inori o kome)
Takusan no yasashisa ga koko ni atsumattekita
Tokubetsu na hi (It's my holy day)

Cũng không thể không nói anh chàng nay cũng rất có tố chất làm Idol, giọng anh
ta tuy không khiến người khác chập choạng mê say nhưng lại rất dễ nghe và có
thể truyền sự dịu dàng tình cảm chân thành của mình đến mọi người đặc biệt là
cô bé nhân vật chính trong buổi tiệc. Sau khi ca khúc chấm dứt cô bé Yuuko
đứng lên cúi chào mọi người lễ phép nói


  • Cám ơn mọi người! Yuuko Arakagi! Xin mọi người giúp đỡ.

“Isumi Kondou” Chàng thanh niên mặc đồ công sở lên tiếng đáp lại cô bé. Và sau
đó mọi người cũng giới thiệu bản thân y như học sinh đứng lên tự giới thiệu
trong giờ học đầu tiên vậy và cuối cùng là Quản Lý, ông ấy nâng bình rượu
trong tay làm động tác mời, chậm rãi nói.


  • Cứ gọi ta là Quản Lý là được. Bởi vì ta vốn không biết chút gì về cha mẹ
    mình, sau đó tự lập mà sống và trở thành quản lý một nhà máy nhỏ, nên những
    năm khi ta còn làm ở đó mọi người gọi ta bằng cái từ đó dần cũng thấy quen.

Câu nói đó cũng không phải là sai, về bản chất Quản Lý là một thực thể do vũ
trụ sinh ra nên nói ông ta không có cha mẹ cũng không sai và từ lúc sinh ra
ông ấy luôn tự làm việc trong vũ trụ trong một thời gian rất dài, sau khi ông
ấy kiếm được những đồng đội đáng tin cậy thì Vũ Trụ Tứ Vương mới dần dần được
thành lập rồi cái tên Quản Lý hay Kiếm Vương đứng đầu Vũ Trụ Tứ Vương mới xuất
hiện.

Mọi người nghe vậy trở nên im lặng và sợ đụng vào nỗi đau nên không ai nói gì
thêm, Quản Lý uống cạn chai rượu rồi hướng qua cặp đôi, chậm rãi nói ra lời
chúc của mình.


  • Ta chúc các cậu sớm đến được với nhau! Và có cuộc sống êm đềm cho đến khi
    rời khỏi thế gian này.

“Vâng! Cám ơn chú rất nhiều!” Cặp đôi mỉm cười đáp lại lời chúc của Quản Lý.


  • Thôi tối rồi! Tôi đi về đây. Tiền tôi để trên bàn nhé ông chủ!

“Vâng! Cám ơn quý khách.”

Nói rồi Quản Lý quay bước ra khỏi quán chậm rãi đi về phía xa. Và không ai
trong tiệm này ngoại trừ bản thân Quản Lý biết được một điều là chỉ bằng một
lời chúc mà số phận của cặp đôi sinh viên đó đã thay đổi một trời một vực. Từ
khi anh ta bước vào Quản Lý đã hoàn toàn thấy được tương lai đen tối của anh.
Nó thể hiện qua luồn hắc khí mà chỉ có Quản Lý mới thấy được nhưng nếu chỉ có
vậy thì không đáng Quản Lý phải ra tay, cái chính là ông ấy còn nhận ra được
lý do đằng sau chuyện đó là vì cặp đôi này bị một lời nguyền vô cùng độc ác có
thể ảnh hưởng đến số phận cả đời thậm chí con cháu họ, hơn nữa là những người
có liên quan cũng không khỏi bị ảnh hưởng nên Quản Lý đã dùng “Lời Cầu Chúc”
để hóa giải lời nguyền trên người của cặp đôi bọn họ. Và khả năng Quản Lý thì
bá đạo khỏi phải bàn nên không có chuyện bị người khác phát hiện ra linh lực
giống như Suzuno mới làm khi cô bé ở gần đám cháy nhà. Có thể nói bây giờ số
phận của cặp đôi sinh viên nọ đã được an bài ổn thỏa, một cuộc sống bình lặng
không gặp vấn đề gì quá khó khăn, ngoại trừ những khó khăn thường thấy mà ai
ai cũng gặp.

Đột nhiên Quản Lý ngừng lại và nhìn về phía xa hướng quán Sushi Nga, rồi ông
lộ ra một tia kinh ngạc. “Đáng sợ thật! 30% độ dung hợp chỉ khi mới tầng 2.
Tên nhóc đó lúc nào cũng làm ta bất ngờ hết đấy.”

“Ta nghĩ đó trong dự đoán của ngươi chứ.” Giọng Selemi vang bên tai Quản Lý.

“Cũng không hẳn. Cô có thể nói 30% là vượt qua dự đoán tốt nhất của ta tới 5%
đó. Phiền cô chăm sóc tên nhóc đó một chút, tiểu thư Selemi của ta.”

‘”Ta trở thành của ngươi hồi nào vậy. Có tin ta xiên que ngươi bây giờ không
tên chết bằm.” Selemi gắt lên và Quản Lý cảm thấy vài trăm mũi tên vô hình vây
quanh mình và ông còn tưởng tượng ra một hình ảnh Selemi với đôi tai và cái
đuôi mèo đang xù lên với vẻ mặt gắt gỏng nhe răng nữa kìa

“Ta không có mọc tai hay đuôi và cũng không có nhe răng gì hết.”

Ầm

Một vụ nổ vang lên khói bụi bay đầy trời, hên là Quản Lý kịp dựng kết giới chứ
nếu không thì cả nửa thế giới này đã bị thổi bay rồi.

“Kiềm chế chút đi đại tiểu thư à.” Quản Lý làm một bộ dạng cười
khổ bất mãn nói

“Hứ! Ai bảo ngươi dám tưởng tượng thất lễ về ta. Cái đó là cảnh cáo đó, còn về
thằng nhóc thì khỏi lo đi tuy di chứng của Kaio-Ken rất lớn nhưng có ta thì sẽ
không thành vấn đề.”

“Ha! Ha! Thế thì nhờ cô vậy.”

Nói xong Quản Lý tiếp tục lang thang trong đêm tối và đi được một lúc thì
khung cảnh công viên nhỏ nơi Takuto tiêu diệt con chuột đã hiện ra trước mặt.
Tuy con chuột đã bị tiêu diệt nhưng người dân vẫn có chút sợ hãi khi qua khu
vực này. Dạo gần đây lại có thêm tin đồn là những du hồn bị con quái vật giết
ở đây vào đêm tối sẽ xuất hiện và ám người nào xấu số khi đi ngang qua đây
khiến người đó cũng gặp kết thúc thê thảm giống họ. Cũng vì lẽ đó mà khung
cảnh chung quanh vô cùng vắng vẻ. Nhưng không có gì là hoàn toàn đúng cả. Tuy
những người dân thông thường thì sợ hãi và không dám đi qua khu này nhưng vẫn
còn một số loại người vẫn bất chấp lời đồn và vẫn tới nơi đây sinh hoạt ví như
một anh chàng học sinh đang đứng một nơi rộng rãi mà liên tục vung thanh kiếm
tre của mình mặc dù áo anh ta đã ướt đẫm mồ hôi sau một đợt tập vất vả.

“Hử! Xem ra cậu nhóc đó đó cố gắng thật đấy. Quả nhiên ảnh hưởng từ trận khiêu
chiến quần hùng của đệ tử ta mà cậu ta càng ngày càng cố gắng luyện tập nhỉ.”

Anh chàng đang chăm chỉ tập luyện chính là Kazuma, bạn thân của Takuto tham
gia tổ kiếm đạo. Từ sau khi tiếp quản chức vụ đội trưởng tiền nhiệm của câu
lạc bộ và chứng kiến trận khiêu chiến quần hùng của người đeo mặt nạ thì trong
cậu ta thức tỉnh một quyết tâm cao độ phải giữ bằng được tấm bảng chứng bại đó
ít nhất trong hai năm tới vì 2 năm sau cậu mới tốt nghiệp. Và bằng sự quyết
tâm cao độ mà cậu đã tự đề ra một lịch tập y như kiếm sự hành hạ không chấm
dứt.

Quan sát một lúc thì Quản Lý tiếp tục lang thang vô định và nằm xuống một bãi
cỏ nhìn lên bầu trời và chìm vào những hồi ức kỉ niệm suốt bao nhiêu năm tháng
tung hoành.

Soạt

Tiếng bước chân trên cỏ vang lên và Quản Lý chậm rãi đứng dậy nhìn chủ nhân
của nó.


  • Xin lỗi vì làm chú thức giấc

Quản Lý nhìn chàng thanh niên trước mắt mình, một thanh niên mặc đồng phục của
trường St. Francesca, một trường cũng có chất lượng khá tốt ở thành phố này.
Cậu ta có ngoại hình cao với mái tóc sậm màu dài quá trán hơi che khuất một
bên mắt phải. Trông cậu không không có gì đặc biệt hơn những học sinh thông
thường nhưng nếu ai có khả năng đánh giá tốt sẽ cảm thấy cậu ta thành thục
từng trải hơn so với những thanh niên cùng tuổi nhiều. Và điều khác nữa là
trên hông cậu ta giắt theo một bầu rượu buộc theo một cái chén lớn không khác
gì trong phim Trung Quốc ngày xưa vậy.


  • Ha! Ha! Ta cũng xin lỗi, vì ta nằm đây mà cậu bị ngắt khỏi không gian hồi
    tưởng kỉ niệm của cậu.

Chàng thanh niên ngạc nhiên nhìn kỹ đánh giá người đàn ông trung niên tóc bạc
trước mắt mình.


  • Bởi vì ta cũng đang hồi ức kỉ niệm xưa nên có thể nhận ra điều đó từ cậu.

Quản Lý hất tay và một bầu rượu xuất hiện giữa hư không cùng hai cái bát,
người thanh niên thấy vậy vẻ mặt hiện lên chút kinh ngạc nhưng chỉ thế thôi,
có vẻ như cậu đã trải qua nhiều sự việc kì lạ cho nên cũng không thể hiện vẻ
thất thố trước ma pháp của Quản Lý.


  • Gặp nhau là có duyên! Cùng uống với nhau mấy chén chứ cậu nhóc.

Chàng trai nghe vậy lộ vẻ thú vị rồi cũng ngồi xuống lấy bầu rượu và rót vào
một bát đưa cho Quản Lý rồi mới rót vào bát mình.


  • Là bậc hậu bối! Cháu kính bác một chén trước.

Nói xong cậu làm một động tác giống y như trong phim khi người ta kính rượu
cho nhau rồi uống cạn chén rượu

“Hảo tửu!” Chàng thanh niên uống hết chén rượu rồi tấm tắc khen

“Được! vậy thì ta cũng không khách sáo.” Quản Lý cũng đưa chén lên uống sạch
và nói

“Có được can đảm đi vào công viên đầy lời đồn không lành này vào ban đêm, cậu
cũng có đảm lược lắm.”

Nghe được lời khen của Quản Lý chàng trai cười đáp

“Chỉ là cháu cũng đã trải qua nhiều việc không thể tưởng tượng nổi thôi. Với
lại cháu không quen với việc ngủ sớm vì trước đây cháu thường làm việc tới tận
khuya.”

“Vất vả thật đấy nhỉ. Nhưng sao cậu lại phải cố gắng đến vậy.”

Nghe được câu hỏi của Quản Lý chàng trai bắt đầu chìm trong kí ức của mình
chậm rãi nói.

“Cô ấy đã cứu cháu khi cháu khó khăn và hỗn loạn nhất và không chỉ thế cô ấy
còn cho cháu nơi ăn chốn ở nên mặc dù ngày qua ngày đều phải làm việc vất vả
nhưng vì có những người phụ tá bên cạnh cô ấy và bản thân cô ấy luôn giúp đỡ
cháu nên cháu mới có thể sống được trong cái thế giới đầy cam go đó. Cho nên
cho dù phải hi sinh tánh mạng cháu cũng sẽ mở ra cho cô ấy con đường tới sự
thành công.”

Chàng trai nói như thể không nói với Quản Lý mà nói với chính bản thân mình.
Cậu hồi tưởng lại ngày mới tới thế giới đó, khi cậu suýt bị giết bới những tên
cướp và ba cô gái đã nghĩa hiệp cứu cậu. Và sau đó là lần đầu gặp gỡ giữa cậu
và cô gái mà sau này cậu thề sẽ phó thác cuộc đời để phục vụ. Một cô gái vô
cùng mạnh mẽ đầy uy nghiêm nhưng cũng cô cùng dịu dàng với thuộc hạ của mình.
Cậu không bao giờ quên câu nói của cô ấy khi cậu đồng ý giúp cô ấy để có được
nơi ăn chốn ở trong thế giới đó. “Nếu anh đồng ý dùng những kiến thức của mình
thì đó sẽ là sự trợ giúp tuyệt vời cho tôi khi tôi thực hiện tham vọng của
mình.” Và cậu đã đáp lại với cô “Hiểu rồi! Vậy thì cô hãy sử dụng toàn bộ giá
trị mà tôi có đi.”

“Nhưng ta không cảm thấy sự hối tiếc của cậu trong lời nói, phải chăng cậu đã
hoàn thành nhiệm vụ của mình.” Quản Lý đưa tay lấy bình rượu nói.

“Để cháu rót cho chú!” Chàng thanh niên cầm lấy bầu rượu rót cho Quản Lý rồi
nói tiếp.

“Một nửa, cháu chỉ có thể giúp cô ấy hoàn thành một nửa sứ mạng mà cô ấy đã đề
ra thôi nhưng cháu tin cô ấy sẽ có thể vững bước đi tiếp cùng với những phụ tá
và những người chung chí hướng bên cạnh mình. Cho nên có thể nói cháu cũng
không nuối tiếc lắm.”

Chàng trai mỉm cười thỏa mãn nhưng Quản Lý vẫn nhìn ra trong giọng nói đó vẫn
vương một chút không cam lòng.

“Đối với cậu, cô ấy không chỉ là thủ lĩnh thôi đúng không.”

“Vâng! Cháu yêu cô ấy!”

Nói câu đó đôi mắt chàng trai bắt đầu hiện lên ánh nước. Nhưng cậu lập tức lấy
tay lau đi “Xin lỗi dã khiến chú thấy cảnh khó coi này.”

“Không sao! Thế cô ấy có đáp lại tình cảm của cậu không.”

Nghe được điều đó chàng trai cười “Chắc là có nhưng cô ấy quá kiêu ngạo để
thừa nhận điều đó.”

Khi nói câu đó cậu nhớ lại cảnh diễn ra trong khu rừng khi mà cậu và cô ấy sắp
đi đến hồi kết của một cuộc chiến dai dẳng thì cô ấy đã nói với cậu như vầy.
“Tôi luôn có được thứ mà tôi muốn, chỉ duy có …… là tôi không thể có được cô
ấy trước khi cô ấy qua đời. Cho nên anh cũng thuộc về tôi hiểu chứ. Và tôi sẽ
không nhận câu trả lời “Không” đâu đấy.”

“Ha! Ha! Chắc cậu gặp nhiều khó khăn khi phục vụ cô tiểu thư ngạo kiều như vậy
nhỉ.”

“Cháu đoán là thế! Nhưng cháu không hối tiếc. Có thể găp một người như vậy để
phục vụ thì không còn gì mãn nguyện hơn.”

“Ta nghĩ Karin sẽ vui lắm khi nghe cậu nói điều đó.”

“Ha!Ha! Nếu cô ấy nghe chú gọi mana của cô ấy mà không…”

Chàng trai đột nhiên dừng lại và nhìn Quản Lý với vẻ thất thố kinh ngạc không
thể tin nổi. Dường như câu nói của Quản Lý thậm chí còn chấn động hơn như sét
giữa trời quang nữa.


  • Tại sao!!!!

Quản Lý cười với vẻ bí hiểm hỏi lại chàng trai đang kinh ngạc trước mắt mình


  • Sao ta nói có gì sai ư!

“Sao chú lại biết cái tên đó! Cháu nhớ chưa từng đề cập đến tên cô ấy mà.”

Quản Lý cười vung tay và một tấm huy chương tròn bằng đồng to cỡ bàn tay bay
tới trước mặt chàng trai trẻ và khi cậu ta đã bắt được nó thì Quản Lý đã biến
mất và trong không gian chỉ lưu lại âm thanh của ông ta


  • Cậu chỉ có 1 lần cơ hội thôi đấy chàng trai trẻ. Hãy cân nhắc những người
    xung quanh mình trước khi quyết định nhé. Hongou Kazuto.

Lại tiếp tục lang thang trong công viên, Quản Lý cũng đã bắt gặp mấy linh hồn
vất vưởng không thể siêu thoát và dường như sợ hãi khí tức toát ra từ Quản Lý
nên không hồn ma nào dám đến gần ông để ám cả. Đồng hồ đã điểm 2 giờ tối, thời
điểm âm khí đại thịnh, nơi sâu nhất của công viên đang lập lòe những ánh nến,
loe loét trong màn đêm, Quản Lý lặng lẽ bước tới thì…


  • Con gái thời nay thích chơi dại nhỉ, dám tới nơi u linh đầy dẫy trong cái
    thời điểm âm khí đại thịnh thế này mà lập ma pháp trận thực hiện nghi thức ở
    đây thì cho dù người có kháng tính cũng khó trụ được âm khí nhập thể, đằng này
    cô bé không có chút kháng tính mà dám làm cái trò này không biết là ngu ngốc
    hay là tuyệt vọng sinh liều lĩnh đây nữa.

Trước mặt Quản Lý là một cô bé khoảng cấp 3 đang thắp những ngọn nến lập lòe
xung quanh một ma pháp trận được vẽ trên một miếng da lớn và cô bé đang quỳ
hai chân chắp tay niệm chú.


  • Lord Of Darkness Rule The Void, Listen To Me, And Follow My Voice. I Summon
    You Under My Name. So Come And Grand My Wish Come True, And Then My Soul Is
    Yours To Rule.

Cô bé lặp lại 10 lần câu chú đó và ngay lập tức toàn thân cô trở nên lạnh
cóng. Ma pháp trận phát ra ánh sáng tím và lập tức từng luồn khói đen xâm nhập
vào cơ thể cô bé khiến cô bé đau đớn lăn lộn trên đất.


  • Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Thấy được tiếng thét đau đớn đó, Quản Lý lắc đầu


  • Thất bại rồi! Ai chỉ cho cô bé cách thức này chắc cũng không phải loại tốt
    lành gì. Nếu cứ như vậy cô bé sẽ bị triệu hồi tới hắc ám sẽ còn tệ hơn chết
    nữa. Xem ra ta phải ra tay rồi.

Quản Lý hất tay, và một luồn phong nhận xua tan hắc khí đang hành hạ cô gái
nhỏ.


  • Ai dám cướp con mồi của ta.

Một giọng nói đáng sợ từ phía bên kia ma pháp trận vang lên sau đó là từng đợt
hắc vụ ngưng tụ thành những mũi lao đen thăm thẳm nhắm vào Quản Lý. Sau đó
giọng nói lại vang lên


  • Chết đi!

Ngay lập tức những mũi lao bắn tới Quản Lý với tốc độ khủng khiếp nhưng nhìn
thấy điều đó Quản Lý chỉ nhếch mép bước tới cô bé bế cô đặt xuống một gốc cây
an toàn.


  • Tại sao lại như vậy! Ngươi là ai

Giọng nói lại vang lên từ phía bên kia ma pháp trận và lần này nó mang theo
nỗi sợ hãi không thể che giấu. Và nguyên nhân của điều đó là hàng loạt mũi lao
của hắn khi nãy tấn công khi tới gần Quản Lý đều biến mất không chút dấu vết
và đáng sợ hơn nữa là năng lượng hắc ám ngập tràn trong cơ thể hắn lập tức bị
đồng hóa thành năng lượng quang minh mà hắn sợ hãi nhất. Tuy hắn đã vận toàn
lực áp chế sự đồng hóa nhưng cũng không thể không sợ hãi kẻ đang cản đường
hắn. Quản Lý không quay đầu lại mà chỉ nhẹ nhàng lên tiếng


  • Mephisto! Chỉ bằng ngươi mà dám chấp vấn ta là ai ư! Không xứng! Tỉ lần
    không xứng!

Vừa dứt lời một đợt sét từ thiên không giáng xuống ma pháp trận xuyên qua bên
kia thế giới


  • Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh! Khốn khiếp!

Quản Lý nhếch mép diễu cợt


  • Ngươi nên thấy may mắn là ta đã nương tay chỉ phá nát 95% ma lực của ngươi
    thôi đấy. Còn hơn là bị tiêu diệt hoàn toàn đúng không.

Sau đó thì những tiếng gào thét đau đớn từ phía ma pháp trận vang lên và một
lúc sau thì ánh sáng từ ma pháp trận nhạt dần rồi tắt hẳn, Quản Lý liếc qua
mảnh da trên đất rồi hất tay, một ngọn lửa xuất hiện nhanh chóng thiêu cháy ma
pháp trận rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

“Cô bé tỉnh rồi à!”.

“Ông là ai.”

Sau một lúc thì cô bé đã tỉnh lại, và trước mặt cô bé là một người trung niên
tóc bạc và cô đang nằm ở một trong chiếc lều.

“Cô bé làm sao lại bất tỉnh ở nơi này vậy. Nếu bị bọn xấu phát hiện thì kết
quả sẽ tệ lắm đó.”

Nghe được câu nói đó cô bé cười khổ nói với vẻ phẫn uất.

“Ha! Ha! Hoàn cảnh của cháu bây giờ đâu có thể tệ hơn được nữa.
Nói câu đó, một dòng nước mắt chảy xuống đôi má nhỏ nhắn, cơ thể run lên từng
đợt vì sự đau khổ cho số phận của gia đình mình. Utsukawa Meiko con gái út
trong gia đình bốn nhân khẩu, có anh trai là Utsukawa Aragi. Hoàn cảnh gia
đình khó khăn, cả anh trai cô và bố đều chỉ là công nhân công trường. Còn mẹ
cô thì ở nhà chăm sóc nhà cửa. Anh trai cô vì muốn đỡ gánh nặng cho gia đình
nên đã không học đại học mà phụ cha ở công trường nhằm đầu tư hết vào người em
gái mình. Và có vẻ hạnh phúc đã đến với anh khi anh quen được cô con gái của
một lao công cũng ở công trường và tình cảm của họ đặc biệt tốt. Nhưng hạnh
phúc của họ không được bao lâu thì mẹ cô gái đó ngã bệnh và vì hoàn cảnh hai
nhà không có khá gì nên người Aragi phải chấp nhận vay nặng lãi để có tiền
chữa cho mẹ bạn gái phẫu thuật nhưng dù vậy bà ấy vẫn không tránh khỏi lưỡi
đao tử thần.

Tưởng như những điều bất hạnh đã chấm dứt nhưng không ai ngờ nghiệt ngã thay,
anh thanh niên và cô bạn gái đã chia tay và người ta đồn thổi là do cô này
được bao nuôi bởi một lão giám đốc 50-60 tuổi. Và sau vụ đó anh Aragi đã mất
trong một tai nạn ở công trường vì mất tập trung. Sau đó thì người cha cũng
ngã bệnh phải nghỉ làm. Và mặc dù người đã chết nhưng các món nợ vẫn còn, và
các tay thu nợ ngày nào cũng đòi bắt Meiko đi để gán nợ thậm chí còn làm bị
thương cha mẹ cô nữa.

Bây giờ nghĩ đến chuyện đó Meiko không kiềm được nước mắt, cô òa khóc trong
lồng ngực của người trung niên mà cô hoàn toàn không quen biết. Cô tuyệt vọng,
rất tuyệt vọng và cô đã bắt đầu tìm đến những thứ mà cô luôn cho là huyễn
tưởng nhằm tìm kiếm cứu cánh cuối cùng đó là phép thuật. Cô vào thư viện thành
phố này tìm kiếm và đúng như cô nghĩ nó hoàn toàn vô vọng. Và trên đường về cô
gặp một người khoác áo trùm kín và đưa cô miếng vải da có vẽ ma pháp trận và
chỉ cô cách thức thực hiện. Lúc đó vì tâm trí quá hỗn loạn nên cô đã tin tưởng
không chút nghi ngờ nên mới dẫn tới sự việc hôm nay. Và chắc rằng nếu không có
Quản Lý thì kết cục của cô khỏi nói cũng có thể tưởng tượng ra.

“Xin lỗi chú! Cháu làm ướt áo chú rồi.” Sau khi khóc hết nước mắt, cô bé dần
bình tĩnh và lên tiếng.

“Không sao! Chỉ một cái áo mà có thể giúp một người trút hết phiền muộn thì
cũng là cái giá quá rẻ.”

“Thế chú là ai! Sao lại ở công viên giờ này.”

“Ta là người vô gia cư thôi mà! Khi nãy ta thấy cháu hôn mê nên đã đưa cháu
tới đây. Thế cháu làm gì ở công viên giờ này vậy.”

“Một hành vi ngu xuẩn mà thôi, nhưng có nói thì chú cũng không tin đâu.” Cô bé
lên tiếng với giọng điệu như đang giễu cợt chính mình vậy.

“Thế thì ta không hỏi nữa. Vậy cô bé có ăn gì chưa, tuy ta không có gì ngon
nhưng vẫn đủ đãi cô bé một bữa.”

Quản Lý móc trong túi của mình ra mấy loại thức ăn đóng gói.

“Gà ư! Chú cất đi. Cháu không thể để chú đãi cháu thứ đắt tiền như vậy nhất là
chú đã chăm sóc cháu nãy giờ được.”

Meiko nói cũng không sai. Thịt bò và thịt gà là hai loại thịt tương đối đắt ở
Nhật. Mà hoàn cảnh cô bé thì chắc cũng chỉ khá hơn người vô gia cư một chút là
cô có căn nhà che mưa che nắng thôi chứ cũng không dư giả gì để được ăn thường
xuyên.

“Không sao đâu cô bé. Lâu lâu mới có khách thì phải xài sang một chút chứ.”

Nói rồi Quản Lý bắt bếp lò lên bắt đầu nướng gà. Và thấy sự nhiệt tình của
Quản Lý, cô bé có chút cảm động. Một người vô gia cư vừa chăm sóc mình lại vừa
đãi mình ăn một bữa như thế này. “Thế gian này thì ra vẫn có người tốt à.” Cô
bé thầm nghĩ môi nở nụ cười.

Sau một lúc thì gà đã nướng xong, gà không ướp gia vị gì nên Quản Lý móc túi
ra một chai nước sốt nhỏ và bắt đầu dạ tiệc một già một trẻ.

“Ngon thật đấy! Cháu chưa bao giờ ăn nhà hàng nhưng chắc cũng như vậy thôi.”
Cô bé cắn miếng gà lập tức trợn mắt vì độ ngon của nó.

Nói thừa, đồ của Quản Lý xuất ra tuyệt đối là tinh phẩm. Nếu tính theo giá thị
trường thì gà cô bé ăn nếu không hơn cũng không kém bao nhiêu so với bò Kobe
siêu đắt của Nhật.


  • Ha! Ha! Cám ơn lời khen! Vậy thì ăn nhiều một chút, đâu phải ngày nào cũng
    có được đồ ăn ngon như vậy. Và nếu cô bé muốn mang về thì cứ tự nhiên.

Cô bé nghe vậy cười với vẻ u buồn


  • Chú biết không! Trước khi gặp chú, cháu vô cùng tuyệt vọng.

“Có chuyện gì à. Hai tai của ta đang rảnh lắm đó”

“Cám ơn chú.”

Cô bé mỉm cười rồi bắt đầu kể chuyện


  • Chú biết không, nhà cháu không khá giả, cha làm công trường, sau đó anh
    trai vì gia đình cũng không học đại học mà quyết định đi làm dốc lực đầu tư
    cho cháu ăn học tới nơi tới chốn. Cháu biết mọi người kỳ vọng lớn về cháu, nên
    cháu cũng cố gắng dốc sức nhằm sau này có thể giúp đỡ gia đình.

Dừng một chút và cô bé nói tiếp


  • Anh trai cháu cũng rất cố gắng làm việc thế nên mọi người trong công trường
    đều quý anh ấy và nhất là một chị con của một cô lao công cũng làm trong công
    trường phải lòng. Anh của cháu và chị ấy có một khoảng thời gian hẹn hò bình
    thản nhưng ý nghĩa. Nhưng sau đó những chuỗi bất hạnh liền ập đến.

Nói đến đây nước mắt cô be bắt đầu tuôn rơi


  • Mẹ cô ấy bị bệnh, anh của cháu không còn cách phải đi vay mượn nặng lãi để
    phẫu thuật nhưng rôt cuộc…

Cô bé bỏ lửng câu hỏi và nước mắt bắt đầu tuôn trào. Giọng kể bắt đầu trở nên
ngắt quãng


  • Đã vậy… Chị ta… còn dám… VONG ÂN BỘI NGHĨA

Cô bé nói như thét lên, sự căm hận ngập tràn toát ra trên ánh mắt cô.


  • Chỉ vì tiền … Chỉ vì nó! Chị ta đã theo người khác… Chia tay với anh cháu.
    Và sau đó… Anh cháu… Vì… Quá đau đớn… Nên đã bị tai nạn và đã qua đời ở tuổi
    25…

Cô bé vừa khóc vừa kể lại câu chuyện với một sự căm hận không gì có thể dập
tắt được. Cô căm hận bạn gái của anh trai mình, căm hận lão giám đốc đã dùng
tiền mua chị ta, căm hận những tên du côn ngày ngày khiến gia đình cô sống
không bằng chết, thậm chí căm hận cả bản thân mình. Và cô đã bất chấp mọi thứ
tìm đến phép thuật và ngay cả linh hồn mình cũng đưa ra trao đổi chỉ để trả
thù. Nhưng cái tên bán cho cô ma pháp trận trên tấm vải không hề nói rõ về cái
giá phải trả thậm chí là xác suất thành công của cô, cho nên cô vẫn đinh ninh
nếu dựa và phép thuật thì mình sẽ trả được thù và sau khi chết mới phải trả
giá.

“Và khi nãy cô bé thực hiện cái ma pháp gì đó rồi bị ngất đi đúng không.”

“Vâng! Tuy không biết tại sao cháu còn sống nhưng có vẻ nỗ lực của cháu đã
thất bại.” Cô bé nói với vẻ đắng cay tiếc nuối.

“Cô bé biết không! Có đôi lúc thất bại là chuyện tốt đấy. Ta không nghĩ giao
kèo với ác quỷ là điều tốt đâu.”

Nghe thấy thế cô bé nhìn thẳng vào Quản Lý gào lên phẫn uất

“Nhưng cháu phải làm gì bây giờ!!!!!! Cha cháu ốm!!!!!!!! Ngày nào cũng bị bọn
du côn đến đòi nợ không được yên bình một phút một giây. Cháu phải làm sao bây
giờ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Chú nói
đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Quản Lý nghe được tiếng gào tự tận tâm can của cô bé, ông mỉm cười


  • Tuy ta không giúp được cô bé và cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề,
    nhưng ta tin, trời không dồn ai vào mạt lộ cả. Sau cơn mưa trời lại sáng mà!
    Vậy thì cô bé cứ ngủ một giấc rồi ngày mai về nhà xem có kỳ tích xảy ra không.

Nghe được lời Quản Lý và nhận ra mình thất thố nên cô bé chỉ gật đầu


  • Cám ơn chú! Xin lỗi chú vì đã có thái độ không đúng.

Quản Lý lắc đầu mỉm cười


  • Không sao! Cô bé cứ ngủ ở đây một đêm rồi về đi, buổi tối nguy hiểm lắm.

Meiko gật đầu và Quản Lý đưa cho cô bé một cái túi ngủ và đi ra ngoài. Tuy đây
là lần đầu Meiko ngủ ngoài đường nhưng cô bé lại không hề có vẻ lo sợ vì cô
nghĩ nếu người đàn ông này là người xấu thì cô đã bị hại khi cô bất tỉnh lúc
nãy rồi chứ đâu có đợi đến bây giờ. Cho nên không chút phòng bị Meiko thoải
mái chui vào túi chìm vào giấc ngủ.

Quản Lý ở ngoài sau khi chắc rằng cô bé đã ngủ thì nhấc tay dựng kết giới xung
quanh lều để không cho âm hồn hay một số thành phần bất hảo nào đến gần cô bé
rồi thay đổi một bộ y phục sang trọng tay vác theo một cái vali, lặng lẽ bước
ra khỏi công viên.

Quản Lý đi được hơn nửa tiếng và đi vô một quán pachinko lớn mở suốt đêm. Và
cũng như tất cả các tiệm pachinko khác ở Nhật, nơi đây cho dù là nửa đêm cũng
vô cùng ồn ào và náo nhiệt. Nếu là người bình thường thì cho dù là hai người
ngồi cạnh nhau cũng không thể nghe đối phương nói cái gì cả. Quản Lý bước qua
dàn máy và đi thẳng ra phía sau ngay lập tức một người mặc áo đen tướng tá bặm
trợn chặn lại


  • Xin lỗi quý khách! Sau cánh cửa này là khu riêng xin xuất trình giấy mời.

Khu riêng hay nói cách khác là những sòng bạc ngầm được tổ chức để phục vụ cho
những khách vip và thậm chí có những hoạt động trái phép ở đây như mại dâm,
thậm chí là phạm tội nữa chỉ cần ngươi có chút quyền và tiền đều có thể vào
được.


  • Đây! Ta có thư mời của Ichimura san. Vậy được chưa

Quản Lý móc trong túi mình ra một tờ thư mời, tất nhiên đây chỉ là đồ giả do
Quản Lý dùng sức mạnh của mình tạo ra và rất nhanh sau khi thẩm định tờ thư
mời thì bảo vệ đã mở cửa cho Quản Lý đi vào.
Ở tầng hầm, khu dành cho vip là một vũ trường kết hợp với sòng bạc có quy mô
không kém chút nào so với Las Vegas ở Mĩ cả, thật khó tin đây là sòng bạc ngầm
bị hạn chế đủ thứ bởi các yếu tố pháp luật và báo chí. Nhưng Quản Lý lại không
ghé vào đó mà đi thẳng đến căn phòng của của người chịu trách nhiệm bảo vệ trị
an khu sòng bạc này tên hắn là Satoshi Ichimura là đại ca của một băng yakuza
lớn của thành phố này.


  • Ta có chuyện để gặp đại ca các ngươi

Quản Lý đứng trước cánh của phòng và nói với hai tên đàn em gác cửa.


  • Được! Để chúng tôi vào báo

Hai tên đàn em ngay lập tức chạy vào báo cho đại ca, có thể đi vào được khu
này thì không phải tầm thường nhất định là nhân vật có bối cảnh và rất nhanh
sau đó hai tên đàn em mở cửa và mời Quản Lý vào.


  • Ngươi là ai! Kiếm ta có chuyện gì!

Trong căn phòng chỉ có hai người và một cái bàn giấy lớn, và hai người đều là
trung niên khoảng 40 tuổi, một người đang ngồi trên bàn đầu trọc lóc sẹo chồng
chất chứng tỏ ông ta cũng là một tay đâm chém khét tiếng và người đang đứng
bên cạnh là hộ vệ cầm theo một thanh kiếm và tập trung để bảo vệ boss của
mình. Quản Lý chậm rãi nói


  • Nếu ta nói tới giết các ngươi thì sao!

“Đồ vô lễ, đứng trước mặt Ichimura sama mà dám lớn lối như vậy, muốn biết chữ
chết viết thế nào à.!

Tên hộ vệ rút thanh kiếm lao tới tung một trảm từ trên xuống đầu Quản Lý.
Nhưng Quản Lý thậm chí còn không thèm liếc mắt chỉ vận chút khí và….

Ầm

Ngay lập tức tên hộ vệ bị văng thẳng vào tường và bất tỉnh. Thấy được điều này
lão thủ lĩnh nhíu mày thò tay trong hộc bàn sẵn sàng rút súng ra nếu cần
thiết. Nhưng lập tức lão nhận ra khi tay lão vừa mới chạm vào súng thì khẩu
súng trở nên nóng cháy da khiến lão biến sắc, hên là do có phản xạ của một
người trải qua nhiều phen chiến đấu nên lão mới có thể vừa rút tay lại kịp
nhưng cả người lão cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh nhìn người trước mắt mình.
Lão tuyệt không tin khẩu súng trở nên nóng như vậy mà không liên quan tới
người này. Quản Lý lên tiếng


  • Đừng lo! Nếu cuộc nói chuyện này êm đẹp thì ngươi sẽ cảm thấy rất thoải mái
    đó.

“Thế ông muốn nói chuyện gì.” Tên thủ lĩnh nuốt nước bọt cân nhắc một chút rồi
lên tiếng

“Ngươi là người chịu trách nhiệm thu nợ nhà Utsukawa?” Quản Lý lấy chiếc ghế
và ngồi xuống trước mặt tên thủ lĩnh.

“Đúng vậy! Ý ông là…!” Tên thủ lĩnh nghe được câu nói đó bắt đầu đưa ra phán
đoán của mình. “Liệu kẻ này đến đây để hăm dọa mình khiến mình bỏ qua vụ đòi
nợ này không.”

“Không! Những gì ngươi suy đoán là sai rồi. Ta không đến làm áp lực. Vay phải
trả, đó là chuyện tất yếu. Ngươi có thể nói là ta đến trả nợ dùm họ thôi.”
Quản Lý đưa câu trả lời hoàn toàn không nằm trong suy đoán của tên thủ lĩnh.

“Đâu có ai trả nợ mà lại phô trương thanh thế như ông đâu.” Tên thủ lĩnh nói
và thể hiện một bộ mặt ta không tin ngươi được. Và ngay lập tức Quản Lý đặt
cái vali trước mặt tên thủ lĩnh và mở ra.

“Đây là!” Tên thủ lĩnh nhìn thứ ở trong vali và trợn tròn mắt miệng vẽ thành
chữ O và không thể khép lại. Trong cái vali không phải tiền mà là mấy chục
khối vàng to và dài như bắp tay của một người trưởng thành vậy.

“Đây là thứ ta trả nợ dùm cho nhà Utsukawa! Với nhiêu đây thì cho dù bỏ đi số
nợ của họ cùng với mức phí biến số vàng không nguồn gốc này thành tiền hợp
pháp thì các ngươi cũng có thể sống ấm áp mấy đời đó.”

“Nói đi! Ông muốn gì!” Quả không hổ danh là thủ lĩnh yakuza, Ichimura vẫn vô
cùng bình tĩnh không để cho lòng tham chi phối vẫn xem xét mục đích tại sao
đối phương lại quăng một cái bánh béo bở này cho mình.

“Nếu nói ta không có mục đích cũng không đúng! Cái ta cần ngươi làm là kiếm
giùm ta mấy con thiêu thân.” Quản Lý lộ ra một nụ cười tà dị khiến cho
Ichimura lạnh người.

“Ý ông là sao.”

“Ta nghĩ mục đích ta vô cùng rõ ràng, ngươi ở thế giới máu me này cũng biết sự
tàn khốc của nó. Đó cũng là lý do ta dùng vàng chứ không dùng tiền mặt. Chắc
ngươi cũng đâu có ngu đi giải quyết mớ vàng đó một lần đúng không, như vậy rất
dễ dẫn đến sự chú ý của các băng khác.”

“Ý ông là khu hổ thôn lang” Ichimura lên tiếng với vẻ mặt đã xuất hiện sự tức
giận.

“Hừ! ta muốn diệt một con lang nhỏ như mi mà cũng cần phải xài hổ sao. Đừng
đánh giá mình cao quá.” Quản Lý nhếch mép coi thường nói.

“Ông!” Ichimura đập tay xuống bàn tức giận quát lên.

“Ta đã nói ta muốn kiếm mấy con thiêu thân, ngươi nghe không hiểu sao.”

Quản Lý nhấn mạnh câu nói của mình và Ichimura cũng nghĩ đến điều gì đó.

“Ý ông là khi đụng đầu với mấy tên cấp cao thì cứ việc không ngần ngại khai
ông ra để bọn chúng tìm đến ông sao.” Mới nói đến điều đó mà toàn thân
Ichimura cũng phát lạnh, bất kể ai trong cái thế giới này cũng muốn tránh
phiền toái và giữ con bài tẩy của mình nhất có thể mà tên này lại không kiên
kị tìm rắc rồi thì hắn chưa từng thấy.

“Cũng coi như là có não! Nhưng ta cũng nói cho ngươi biết, nếu ngươi khai ta
ra mà ngươi vẫn bị cuốn vào những rắc rối thì chỉ trách khả năng ngoại giao
thương thuyết của ngươi quá kém lúc đó đừng trách ta nhé.”

Sau khi nghe được lời Quản Lý Ichimura đắn đo môi mím chặt cảm thấy vô cùng
dằn xé. Cả cuộc đời hắn học không xong, chỉ giỏi đánh đấm gây sự khắp nơi và
vào khoảng thời gian mà bạn học của hắn tốt nghiệp thì hắn đã gây sự với một
băng đảng lớn chỉ vì một chút mâu thuẫn khi đi bão. Sau đó một trận tử chiến
giữa một mình hắn và 30 tên đàn em của băng đảng đối địch xảy ra. Tuy hắn đã
thắng nhưng không đủ sức để hạ thủ lĩnh của phe địch. Tưởng chừng mạng của hắn
đã bỏ lại vào ngày hôm đó nhưng thủ lĩnh phe địch lại thấy khả năng chiến đấu
của hắn nên quyết định cho hắn nhập băng trở thành tay phải của mình và thế là
Ichimura bắt đầu cuộc sống như một yakuza từ đó. Nhưng chỉ 5 năm sau, trong
một cuộc càn quét của phe đối địch thì thủ lĩnh của hắn bị bắn chết khi đang
say ma túy, băng nhóm tan rã và hắn may mắn thoát được sự truy kích của kẻ thù
nhưng phải lưu lạc tới thành phố này.

Nhưng không ai biết được khi đến nơi này thì vận khí hắn lại trở nên tốt đẹp,
bằng kinh nghiệm băng trước nên rất nhanh hắn đã xây dựng một thế lực đáng gờm
và đã bắt tay với các tổ chức buôn bán vũ khí, cho vay nặng lãi sòng bạc và
bảo kê… Tuy làm những việc như vậy nhưng cả cuộc đời hắn cho đến hiện tại
không bao giờ đụng vào lĩnh vực buôn bán thuốc cấm. Có thể do ảnh hưởng bài
học bị giết khi đang say thuốc của thủ lĩnh trước nên hắn đến nơi này hạ quyết
tâm không bao giờ đụng vào cái thứ đồ chơi đó. Và hiện tại, một thỏa thuận có
giá trị lớn đến mức mà hắn chưa từng mơ đến trong đời, nhưng đồng thời đó cũng
là canh bạc cuối cùng của hắn nếu hắn làm sai dù chỉ một bước đi. Đúng! Chỉ
một sai lầm và đời hắn chấm hết. Quản Lý bắt đầu lên tiếng hối thúc.

“Quyết định đi Ichimura! Nếu ngươi không nhận kèo này thì sau này không được
quấy rầy gia đình Utsukawa nữa nếu không thì đích thân ta sẽ đòi mạng nhà
ngươi, còn nếu ngươi nhận thì sau này gặp chuyện cứ khai ta ra và sau đó ngươi
có bản lĩnh giải quyết đạn lạc không thì phải xem khả năng của chính ngươi
rồi.”

Cắn răng một lúc và suy nghĩ thiệt hơn Ichimura đập tay xuống bàn rồi dứt
khoát


  • Được! Tôi sẽ nhận vụ này.

Quản Lý gật đầu rồi cười bí hiểm


  • Cũng có tí đảm lược và kiên quyết đấy chứ, vậy thì mau trả ta giấy ghi nợ
    của nhà Utsukawa.

Ichimura đứng dậy và đi vào đến két sắt mở ra đưa cho ông ấy một tờ giấy nợ có
lăn tay và chữ ký của Aragi Utsukawa và ngay lập tưc mảnh giấy trong tay Quản
Lý biến mất không một dấu vết như chưa từng tồn tại. Thấy được điều đó
Ichimura nuốt nước bọt toát mồ hôi lạnh, hắn cũng từng có nghe qua thủ lĩnh
trước nói về những người siêu năng lực nhưng cỡ hắn hay thủ lĩnh trước đều
không có tư cách để tiếp xúc tới tầng thứ này. Quản Lý sau khi xong việc thì
bước ra cửa nhưng bỗng dưng dừng lại nói


  • Ta nghĩ băng ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện nãy giờ của ngươi sẽ hiệu quả
    khi kiếm cho ta mấy con thiêu thân đó. Cố gắng phát huy đấy.

Sự sợ hãi càng lan tỏa khi Ichimura nghe được câu nói đó, quả thật là một thủ
lĩnh yakuza hắn có cái đầu linh hoạt hơn nhiều so với đàn em và hắn thường ghi
âm lại những cuộc nói chuyện khi làm việc với đối tác hoặc kẻ địch nhằm sau
này sẽ có bằng chứng để triệt hạ người khác. Và vị trí máy ghi âm chỉ có hắn
mới biết nhưng bây giờ kẻ này lại có thể phát hiện được và còn không hề tỏ ra
sợ hãi thậm chí bảo hắn dùng cái đó để làm mồi câu người khác, rốt cuộc tên
này là ai. Và tuy muốn điều tra nhưng hắn biết với cấp bậc của hắn thì rất có
thể không điều tra được gì mà lại có thể đưa đến họa sát thân nên hắn cũng từ
bỏ ý đó.

….

“Thế là xong một chuyện và bây giờ thì bắt đầu thôi “Bữa Tiệc Oan Khuất”

Quản Lý lẩm bẩm trong khi nở một nụ cười đầy sát khí đến nỗi cho dù một kẻ sát
thủ đỉnh cấp trái đất cũng phải toát mồ lạnh mà từ bỏ nhiệm vụ ngay tức khắc
cho vụ đó có thù lao mấy tỉ đô la đi chăng nữa. Và bây giờ Quản Lý nhắm mắt
tập trung, và chỉ trong vài giây ông ấy lại bước đi trong đêm tối và mục tiêu
của ông là nhà của người tên là Shinra Hage, giám đốc của một công ty bất động
sản. Theo như ngoài sáng thì hắn có lý lịch khá sạch sẽ nhưng Quản Lý khi mới
nhìn qua ông chủ tiệm quán rượu khi nhắc về Utsukawa thì đã nắm hết dữ liệu
của tất cả người những người liên qua luôn rồi. Đó là một trong những năng lực
của Quản Lý “Con Mắt Phán Tội.” là một năng lực có thể nhìn thấu quá khứ của
người khác, thậm chí là khi nhìn vào quá khứ một người ta có thể nhìn được quá
khứ của những người xuất hiện trong quá khứ của người ta đang nhìn trước. Và
với năng lực như vậy, Quản Lý đã nhìn thấu được kẻ chủ mưu trong việc cướp bạn
gái của Utsukawa Aragi anh trai của Meiko.

Shinra Hage, đã lấy vợ nhưng vợ đã mất chỉ trong 6 tháng sau đó. Tuy nó là cô
ấy qua đời vì tai nạn khi lái xe trên núi nhưng thật ra là vì để thăng tiến,
Hage đã tán tận lương tâm bán vợ mình cho tên giám đốc cấp trên để hưởng thụ,
huấn luyện thành nô lệ tình dục nhưng sau đó có người đã thấy được chuyện đó
nên anh ta và cô vợ Hage đã trở thành cái gai và bị nhổ bỏ bằng một cuộc thảm
sát ngụy trang thành tai nại xe cộ. Và sau đó Hage nắm được ghế giám đốc nhưng
vẫn lén lút tìm các cô gái xinh đẹp và dùng mọi thủ đoạn để có được sau đó
dâng lên các quan chức cấp cao nhằm hưởng lợi. Và bạn gái của Aragi cũng vậy,
sau khi những tên quan chức cấp cao hưởng thụ chán chê rồi thì cũng bị giết
chết một cách tàn ác.


  • Hừ! Ta muốn cho một đợt sét nướng chết mấy tên khốn này cho rồi nhưng oan
    nghiệt do những ai tạo thành thì phải được gỡ bằng bản thân những người đó, dù
    sớm hay muộn.

Nói xong Quản Lý vận ma lực, mặt đất dưới chân phát ra ánh sáng bạc, một ma
pháp trận phức tạp xuất hiện dưới đất. Quản Lý hất tay, hơn năm tấm hình xuất
hiện sau đó Quản Lý phóng chúng ra giữa ma pháp trận bắt đầu niệm chú mà không
ai hiểu cả.
Sau hơn một phút, một ngọn lửa xanh xuất hiện thiêu cháy toàn bộ những tấm ảnh
và ngay giây phút đó, không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo khôn cùng, sương
trắng bắt đầu xuất hiện khiến không gian trở nên mở ảo. Trước mặt Quản Lý xuất
hiện hơn trăm ngọn lửa xanh lập lòe mờ ảo nhưng tỏa ra khí lạnh như âm ti địa
phủ vậy. và sau đó những ngọn lữa dần vặn vẹo hình thành những thân ảnh mờ ảo,
nam có nữ có. Và tất cả đều có một điểm chung là trên gương mặt họ đều chất
chứa nỗi căm thù ngất trời.

Thuật pháp “Oán Linh Nghiệp Báo” mà Quản Lý vừa thi triển có tác dụng tìm kiếm
những oan nghiệt, hay linh hồn không thể siêu thoát vì người trong tấm ảnh đã
trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra cho họ, những người này vì oán khí quá nặng
nhưng lại không có phương pháp báo thù nên mãi lưu lạc giữa hai thế giới chịu
cảnh lạnh lẽo đau đớn cùng cực.

Và bây giờ hơn trăm oán linh đang tập trung lại đây đều mong chờ sẽ có ai giúp
họ đặt dấu chấm hết cho mối oan nghiệt này. Quản Lý nhấc tay lên, một tia sáng
tím bắn vào một linh hồn rồi từ tinh hồn đó ánh sáng tím đó lan tỏa tới những
linh hồn khác rồi chỉ trong chốc lát tất cả linh hồn ở đây được liên kết với
nhau bằng những sợi ánh sáng tím và âm khí lạnh lẽo khu vực này lại càng trở
nên đáng sợ. Quản Lý nhẹ giọng lên tiếng


  • Các ngươi! Những oán linh đáng thương! Những kẻ đã hại các ngươi ra nông
    nỗi này đang tập trung cùng một chỗ. Ta đã truyền cho các ngươi sức mạnh. Vậy
    thì hãy tận hưởng buổi tiệc của mình đi và đừng lo cho kiếp sau. Ta đã an bài
    cho các ngươi hết rồi.

Quản Lý vừa dứt lời hơn trăm oán linh bây giờ đã có chút ý thức cúi đầu cảm tạ
rồi phóng đi trong bóng tối và tìm tới kẻ thù của mình và kết cục của những kẻ
khốn khiếp kia thì Quản Lý không cần biết chi tiết chỉ cần chắc một điểm là
bọn chúng sẽ thấy vô cùng “HƯỞNG THỤ” giống như bọn chúng từng hưởng thụ các
cô gái xong rồi giết bỏ vậy. Và việc Quản Lý nói an bài cho các linh hồn đó
cũng là sự thật. Các linh hồn đó sau khi trả thù thì chỉ cần một trong số họ
siêu thoát thì tất cả những người còn lại đều sẽ được chuyển vào luân hồi và
có một sự đầu thai như Quản Lý sắp xếp còn cuộc sống của họ khi đó thì tùy vào
họ quyết định rồi. Đó là tác dụng của chú phép Liên Kết Linh Hồn mà Quản Lý
thực hiện khi nãy.

….

“Sáng… Rồi …!

Utsukawa Meiko sau một giấc ngủ ngon đã dần dần tỉnh giấc, hôm qua cô bé đã
trải qua một ngày khủng khiếp nhưng điều may mắn là cô không gặp được một kết
quả tệ nhất. Cô bé đứng lên nhìn xung quanh kí ức hôm qua tràn về. Cô ngó xung
quanh lều thì không thấy ai nên cô nghĩ người vô gia cư hôm qua giúp cô đã ra
ngoài kiếm sống như tất cả người vô gia cư khác. “Cảm ơn chú rất nhiều. Sau
này nếu có thể cháu sẽ trả ơn cho chú.” Cô bé mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ
tin vào tương lai và thu dọn đồ đạc. Và khi cô cầm lấy cái cặp của mình thì…

“Cái gì đây.” Meiko thắc mắc nhìn cái hộp vuông vức được gói như một món quà,
và bên ngoài có cái bao thư. Meiko càng thắc mắc khi trên bao thư đó có tên cô
“Meiko Utsukawa”, cô bé xé bao thư mở đọc.

“Ha! Ha! Này cô bé! Nếu cô bé đang đọc những dòng thư này thì ta đã rời khỏi
đó rồi. Đầu tiên, ta cám ơn cô bé vì đã trải lòng mình tâm sự với ta. Điều đó
chứng tỏ cô đã có chút tin tưởng đối với lão già vô gia cư này. Và thứ hai, để
đáp lại sự tin tưởng đó, ta có chút quà đáp lễ cho cô bé, hãy mở gói quà ra,
ta nghĩ sẽ có chút ngạc nhiên dành cho cô bé đó. Và nếu có duyên chúng ta sẽ
gặp lại. Ta hi vọng lần gặp tiếp theo sẽ không phải là gặp cô bé khi cô bé lại
bị bất tỉnh khi thực hiện một nghi thức quái dị nào nữa nhé. Ký tên Quản Lý.”

Cô bé khi đọc tới đây, sâu trong cô bỗng nhiên dấy lên chút hi vọng tươi sáng
và cô bé mở gói quà ra thì bên trong chỉ có hai tờ giấy với một phong thư.
Meiko cầm tờ giấy thứ nhất, không có chữ nào nhưng lại khiến cô bé không cầm
được nước mắt vì…

“Mei chan.” Trước mặt cô xuất hiện thân ảnh mờ ảo của một chàng thanh niên đầy
vẻ thật thà chất phác.

“Hứ! Em đã nói là đừng gọi em là Mei chan nữa mà.” Với khuôn mặt đầy nước mắt
Meiko nói với vẻ giận dỗi nhưng lại không thể giấu được sự hạnh phúc.

“Ha! Ha! Xin lỗi! Nhưng anh muốn gọi em như vậy trong lần nói chuyện cuối cùng
của anh em mình.”Aragi lên tiếng có chút bất đắc dĩ.

“Anh đi thật sao! Đừng mà!!!!!!!!!!!!!!!!” Meiko nói như gào lên

“Xin lỗi Mei chan! Anh đã chết rồi! Và bây giờ các gánh nặng đã được giải hết
nên anh cũng nên đi tiếp rồi. Và anh xin lỗi cả cho phần chị ấy vì không thể
thấy được em tốt nghiệp”

“Anh còn nhắc đến chị ta! Vì chị ta mà anh…………………” Không nghi ngờ là Meiko nói
câu này với giọng phẫn hận nhất có thể.

Aragi lắc đầu “Meiko, em hiểu sai sự việc rồi. Chị ấy không có tội, anh không
tiện nói cho em rõ ràng nhưng hãy tin anh, Yurika vô tội.” Aragi nói với giọng
điệu có sức thuyết phục nhất. “Nhưng bây giờ nói chuyện đó cũng chẳng có ích
gì vì Yurika cũng đã chết như anh vậy.”

“Cái gì! Chị ấy đã chết ư! Sao có thể. Không phải tin đồn nói chị ấy có được
cuộc sống sung sướng vì được lão giám đốc bao nuôi hay sao.” Nghe được sự kiện
được nói ra bởi anh trai mình Meiko cực kỳ kinh ngạc nhưng rồi ngay sau đó lại
một bóng ảnh mờ mờ xuất hiện và lần này là một cô gái. Cô gái không nói gì cả
mà chỉ cúi đầu trước Meiko như một người cầu xin sự tha thứ. Và trước sự kinh
ngạc của Meiko, anh trai của cô cũng đồng dạng cúi người. Và sau một lúc lâu
thì Meiko lên tiếng

“Anh hai! Em không thể tha thứ cho cô ta”

Khi nghe câu đó từ em gái mình, Aragi tỏ ra thất vọng nhưng Meiko lại nói tiếp

“Em biết nếu em tha thứ cho Yurika chan thì anh và chị ấy sẽ mãi mãi bỏ lại em
mà đi tiếp. Em không muốn thế! Anh hiểu không! Và nếu như vậy, chúng ta lại
không thể cùng nhau nói chuyện vui đùa như ngày xưa được. Những ngày đó tuy
khó khăn nhưng lại là những ngày hạnh phúc nhất của em. Vậy mà tại sao hai
người lại đi trước. Tại sao!!!!!!!!!!!!!!”

Meiko gào lớn như bao giờ hết. Bây giờ cô đã hoàn toàn tha thứ cho Yurika
nhưng lại không thể nói ra điều đó vì cô biết nếu cô nói ra thì cô bé sẽ phải
chia tay hai người cô yêu quý vĩnh viễn. Và khi nghe được lý do thật sự sau sự
bướng bỉnh của em gái mình, Aragi và Yuriki cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Yurika
lên tiếng với nụ cười

“Cám ơn em! Nhưng anh chị đã hứa với Quản Lý là sẽ đi sang kiếp sau và sống
thật hạnh phúc như một cặp vợ chồng sống chứ không phải là hai linh hồn tồn
tại lay lắt trên thế giới này. Thế nên Meiko chan, hãy chúc phúc cho anh chị
bằng một nụ cười thật hạnh phúc nhé.”

Meiko cúi đầu và một lúc sau thì cô bé gật đầu ngước lên nở một cười rạng rỡ
như ánh mặt trời vậy.

“Anh chị phải sống với nhau thật hạnh phúc đấy! Nếu không em sẽ không tha thứ
cho hai người đâu.”

“Ừ! Em cũng sống hạnh phúc nhé Mei chan!” Nói xong hai linh hồn mờ nhạt đi rồi
biến mất nhưng Meiko vẫn cảm nhận được sự ấm áp mà hai người họ đã để lại cho
cô như lời chúc cuối cùng. Và một lúc lâu sau thì Meiko lại tiếp tục cầm tờ
giấy thứ hai và khuôn mặt cô bé lại hiện ra vẻ kinh ngạc. Giấy nợ có tên của
anh trai cô và là bản gốc duy nhất. Meiko không suy nghĩ nhiều lập tức xé mảnh
giấy đó làm nhiều mảnh. Và với một tâm trạng nhẹ nhàng cô bé mở phong thư ra
thì trong đó chứa một khoảng tiền cỡ 1 triệu yên. Nhưng đáng nói là cô bé
không tỏ ra chút kinh ngạc với số tiền như vậy. Bây giờ cô bé hoàn toàn không
cần tới nó, cô tinh tưởng cho dù không có nó cô vẫn đủ vững tin vào tương lai
tươi sáng. Số tiền này có thì cũng chỉ khiến cho con đường suôn sẻ hơn thôi.

Meiko thu dọn đồ đạc và ra về, nhưng trước khi quay bước, Meiko quỳ xuống
trước căn lều của Quản Lý cúi đầu thật sâu rồi mới đứng lên để thể hiện sự
biết ơn vô vàn với ân nhân của mình.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #62