Aramitama


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Sáng hôm sau, Takuto uể oải thức dậy. Bây giờ cậu mới nhận ra cái xích mà
Selemi cho mình đeo ghê gớm thế nào, bây giờ cậu phải liên tục vận năng lượng
mới có thể đi đứng bình thường được, chưa kể ở bên ngoài năng lượng ít ỏi nên
việc đó càng khó hơn. Phải nói rằng thực lực của Takuto bây giờ đại giảm. Cậu
đang tự hỏi làm sao 6 người mà Selemi cho cậu thấy hôm qua có thể mang gấp
trăm lần như thế này chỉ với 10 tuổi cơ chứ họ là thứ yêu nghiệt gì vậy, chưa
kể cái cảm giác sau này rất có thể phải đối diện với họ khiến sống lưng cậu tự
nhiên xuất hiện một hơi lạnh. Nhưng bây giờ có lo lắng cũng không có ích gì,
Takuto bắt đầu cắn răng gồng mình, để đi làm công việc của mình.

Và tuy rất vất vả nhưng, Takuto cũng thấy bất ngờ vì cường độ cơ thể, và sức
chịu đựng dẻo dai của cậu trong quá trình làm việc. Có vẻ như tác dụng bá đạo
của Dung Kỹ khi tăng cường tổng thể sau mỗi lần cường hóa một cách tối ưu nhất
là không phải do Quản Lý chém gió. Cơ thể cậu chỉ sau khi vận động chạy quanh
bãi biển chừng một tiếng đã có vè thích nghi hơn một chút với độ nặng hiện tại
và cậu đã không còn phải vận năng lượng nhiều như khi mới dậy nữa.


  • Chỉ một tiếng đồng hồ thôi sao.

Bên trong chiếc nhẫn, Selemi kinh ngạc vì khả năng thích nghi của Takuto. Nếu
6 người của Hội Học Sinh làm được chuyện này thì cô không thấy lạ vì họ xuất
thân từ hành tinh siêu cấp có mức độ linh khí năng lượng tốt bậc nhất trong vũ
trụ cho nên cơ thể họ cũng có được sự tẩy rửa tốt nhất từ khi mới sinh ra đời.
Nhưng đằng này, Takuto chỉ là người của hành tinh cấp thấp cùi bắp nhưng vẫn
làm được điều này thì thật không tin nổi. Cô quay sang Quản Lý đang cười khoái
trá.


  • Cô nghĩ người được chọn mà tầm thường à. Lần cường hóa đầu tiên ta đã cố
    tình tăng mức độ cường hóa thông thường mà cậu ta vẫn chịu đựng được sự hành
    xác đó. Và lần hai cũng như vậy, chưa kể cậu ta còn tu luyện bí kiếp cường hóa
    cơ thể khá tốt đối với cấp bậc của cậu ta nữa cho nên hôm qua ta mới yên tâm
    để cho cô khóa cậu ta lại đấy chứ. Nếu ta ra tay thì sẽ nặng hơn cô gấp 3 gấp
    4 lần thì may ra đến hết ngày hôm nay thì cơ thể cậu ta mới thích nghi được.
    Nhưng tối nay có một chiến cho cậu ấy nên thôi cứ thế này cũng tạm ổn rồi.


  • Thì ra ta mới là người quá nhẹ tay với nó à. Nhưng thôi cứ để mọi chuyện
    theo tự nhiên đi vậy.


Trở lại với Takuto, bây giờ cậu vẫn tích cực làm công việc của cậu giống như
hôm qua, tuần tra bờ biển, cảnh báo du khách khỏi những vùng nước sâu nguy
hiểm và dọn dẹp rác một cách tích cực.


  • Takuto kun! Bọn mình có việc muốn nhờ.

Suzuno và nhóm bạn của cô ấy chạy đến chỗ của Takuto dắt theo một cô bé khoảng
mười tuổi đôi mắt ngân ngấn nước. Takuto thấy vậy trêu


  • Sao lại chọc cho con nít khóc vậy mấy cô nương.


  • Không có đâu à nha.


Mấy cô gái và cả Suzuno lên tiếng phản bác rồi kể lại sự việc. Thì ra sáng
nay, khi nhóm của Suzuno ra biển chơi thì tình cờ bắt gặp một cô bé chạy qua
chạy lại với đôi mắt đầy nước. Vì thấy tội nghiệp cô bé nên Suzuno đã tới hỏi
thăm thì biết được, cô bé khoảng nửa tiếng trước có xin mẹ tiền đi mua kem ăn,
nhưng vì cửa hàng đông quá nên mất khá lâu để mua được, và khi quay lại thì mẹ
cô bé đã biến đâu mất tăm. Thế là cô bé hoảng hốt chạy xung quanh tìm mà không
thấy rồi bắt đầu khóc như vậy cho đến khi gặp nhóm Suzuno.


  • Takuto kun! Cậu thông báo giúp cô bé này được không. Là nhân viên cứu hộ
    cậu có loa phóng thanh mà.


  • Ừ được để mình thử xem! Thế cô bé tên là gì vậy.


Cô bé có vẻ hơi nhát với người lạ ấp úng trả lời.


  • Em là Ayumi Kushihabara.


  • Thế em có anh chị em đi chung gì không hay chỉ đi với mẹ thôi.


  • Em đi với mẹ thôi vì chị em bận công việc nên không đi được.


  • Rồi mẹ em tên là gì để anh gọi loa thông báo.


  • Mẹ em tên là Sumiko Kushihabara.


Takuto gật đầu rồi leo lên chiếc ghế cao của nhân viên cứu hộ, vận lực kêu
lớn.


  • Sumiko Kushibahara san! Con gái cô hiện đang ở khu vực nhân viên cứu hộ. Cô
    hãy tới đón cháu về.

Takuto kêu lớn ba lần như vậy rồi nhảy xuống. Nếu không phải ngay cả thần thức
của cậu bị phong tỏa thì cậu đã ngay lập tức tìm ra được vị trí của mẹ cô bé
rồi, đâu cần phải phóng loa. Tuy Takuto không có thói quen dựa vào năng lực
nghịch thiên này cho bản thân lắm vì nếu như muốn cậu có thể tìm cho mình vài
kho báu trên trái đất rồi, nhưng đây có thể tính là vì người khác nên nếu
không bị Selemi niêm phong hầu hết sức mạnh thì cậu đã giúp cô bé này mà không
ngần ngại.

Nhưng có vẻ không như mọi người trông đợi, đã hơn nửa tiếng rồi mà mẹ cô bé
vẫn chưa xuất hiện. Nước mắt của cô bé lại bắt đầu tuôn như xối.


  • Hay em về trễ, mẹ em giận, bỏ em rồi.

Thấy cô bé sắp khóc, Takuto định nhanh chóng đưa cô bé đến khu quản lý bãi
biển rồi tính tiếp nhưng chợt hai chàng thanh niên chạy tới trước mặt Takuto
nói.


  • Anh vừa thông báo có cô bé lạc mẹ đúng không.

Takuto gật đầu


  • Thế anh biết mẹ cô bé à


  • Không! Nhưng tôi cũng được một phụ nữ hỏi thăm một cô bé khoảng mười tuổi,
    nhưng lúc đó chúng tôi nói là không biết và cô ấy định tiếp tục tìm kiếm nhưng
    chỉ đi một vài bước thì bất chợt ngất xỉu nên chúng tôi đã đưa cô ấy đến trạm
    xá rồi. Tôi không biết có phải cô ấy là mẹ cô bé này không nhưng tôi nghĩ tôi
    cần báo cho anh biết.


Takuto cúi đầu trước hai thanh niên


  • Rất cám ơn về sự hợp tác của anh.

Nói rồi, Suzuno và nhóm bạn nhanh chóng dẫn cô bé đến trạm xá để xác nhận xem
có đúng là mẹ mình không và khoảng 5 phút sau đó họ đã quay về cùng với cô bé
và một phụ nữ trung niên khoảng 35 tuổi. Thấy Takuto người phụ nữ thể hiện bộ
mặt biết ơn.


  • Rất cám ơn cậu đã chăm sóc con gái tôi, nếu không có các cậu không biết sẽ
    ra soa nữa rồi.

Takuto mỉm cười gật đầu nói


  • Không có gì đâu cô, dù gì đây cũng là công việc của cháu mà, không cần lo
    lắng đâu cô.
    Nói xong, người phụ nữ cíu đầu cám ơn lần nữa rồi quay đi. Takuto quay sang
    Suzuno thì thấy cô bé có vẻ đăm chiêu nhìn theo người phụ nữ.


  • Có chuyện gì vậy.


Nghe Takuto hỏi, Suzuno hơi ngần ngại rồi trả lời


  • Đừng cười mình nhé!

Takuto gật đầu đáp ứng


  • Không biết sao từ khi gặp người phụ nữ này mình thấy khó chịu sao đó, và
    mình thấp thoáng có cảm giác được cô ấy đang gặp chuyện không lành.

Takuto giật mình nhưng không phải do chuyện đó mà là Suzuno có cảm ứng không
thua gì mình cả. Quả thật khi mới gặp người phụ nữ đấy, Takuto đã có cảm giác
không hề dễ chịu nhưng nó không phải xuất phát từ bản thân cô ta mà là một thứ
gì đáng sợ bên trong người phụ nữ đó.


  • Thế à! Xin lỗi! Mình không cảm thấy gì bất thường cả.

“Xin lỗi cậu, Suznono! Nhưng mình không thể để cậu dính vô mấy việc siêu nhiên
kỳ bí đầy nguy hiểm như thế này được. Mình sẽ tự tay giải quyết vấn đề này.”.
Sau đó, Suzuno trở lại đi chơi với nhóm bạn của mình. Takuto liên lạc với Quản
Lý.


  • Ông có manh mối gì không Quản Lý.


  • Người phụ nữ đó bị yêu quái ký sinh trong linh hồn rồi. Nếu không lấy ra
    sớm nó sẽ hoàn toàn thôn phệ linh hồn cô ta. Sở dĩ lúc nãy bạn gái của cậu
    thấy khó chịu vì do cô ấy đã sử dụng Vạn Niên Thanh Diệp, mà một trong những
    công dụng của nó là thức tỉnh tiềm năng ma thuật của con người. Nên có thể nói
    cơ thể và linh hồn của Suzuno bây giờ là một hồ ma lực khá lớn cho nên cô ấy
    cảm thấy khó chịu là do con yêu quái đó đã phát hiện được món chính mà nó cực
    kỳ thèm thuồng nên nó đã tỏa ra ác ý lớn đến mức khiến cô bé khó chịu. Và chắc
    chắn sau này nó sẽ tăng mức độ thôn phệ linh hồn của người phụ nữ đó, rồi đến
    cô bé kia và sau đó là nó sẽ săn lùng bạn gái gái của cậu đó.


Takuto nghe được điều đó sầm mặt, sát khí bắt đầu loáng thoáng bốc ra. “Dám
nhắm tới cô gái mà tao yêu quý nhất, mày tới số rồi”


  • Quản Lý! Làm sao tru diệt được con yêu quái đó.


  • Có, nhưng khá nguy hiểm đối với cậu đó.


  • Mau chỉ tôi đi! Tôi muốn tru diệt nó càng nhanh càng tốt để nó khỏi hại
    người nữa.


  • Aramitama! Hay còn được gọi là không gian linh hồn. Nơi đó là nơi tập trung
    năng lượng linh hồn của con người. Và cũng là nơi trú ngụ của yêu quái. Nếu
    cậu muốn tiêu diệt nó thì cậu phải ở trạng thái linh hồn và tiến vào đó. Nhưng
    điều đó rất không dễ dàng.


Nghe cái tên này, Takuto chợt thấy quen quen. Rồi cậu sực nhớ trong một game
MMORPG cậu chơi cũng có một nhiệm vụ có tên như vậy. và nó cũng đi vào linh
hồn của NPC để dọn quái nhận item. Nhưng nhức đầu nhất là có thời gian hạn chế
và không thể làm liên tục được


  • Đúng đó! Cái này cũng không khác gì trong game đâu, nhưng cậu sẽ không được
    item nào là phần thưởng cả. Và thời gian trong game là nửa tiếng nhưng với cậu
    thì có tầm mấy tiếng nhưng rồi cậu sẽ nhận ra chiến đấu trong trạng thái linh
    hồn sẽ phiền phức như thế nào. Và cái quan trọng nhất là cậu không thể vào lại
    lần thứ hai nếu cậu thất bại đâu đấy. Nếu thất bại thì người phụ nữ đó một
    chết hai thành zombie và sau cũng chết trong tay cậu nhưng tên yêu quái đó
    cũng đã chạy mất rồi.

Takuto nhăn mặt, nhiệm vụ này quả là hơi bị khó với cậu. Nhất là lúc thực lực
mình đang bị niêm phong trầm trọng như thế này. Nhưng nếu để lâu thì sự việc
có thể vượt khỏi tầm kiểm soát. Cậu nắm chặt tay lại quyết tâm.


  • Rồi tôi sẽ làm! Khi nào thì có thể hành động!


  • Tối khuya! Lúc đó là lúc yêu quái hành động mạnh nhất. Chúng ta sẽ tìm tới
    chỗ cô ta và ta sẽ mở cổng vào Aramitama và trục hồn cậu xong rồi đi vào đó.


Takuto gật đầu, cậu chợt thấy sao mình giống Ichigo Kurosaki quá đi mất, lúc
nào cũng đi dọn dẹp quái vật cho dù là trong cơ thể người hay là trong trạng
thái linh hồn đi chăng nữa.

Đến giờ ăn trưa, vì hôm nay cậu không có ai làm bentou cho nên cậu lết xác đến
quán ăn ở bãi biển do em gái chị quản lý mở ra để kiếm thêm thu nhập. Gia đình
họ gồm 4 chị em. Chị lớn thì làm quản lý an ninh bãi biển chuyên giải quyết
các vụ việc mà các nhân viên cứu hộ không xử lý được như các vụ mâu thuẫn lớn
hay gì đó tương tự như vậy. Và chị có thêm hai người em gái và một em trai nhỏ
nhất thì mở một tiệm ăn ngoài bãi biển.
Takuto đi vào quán thì một cô gái khoảng 16 tuổi tới mỉm cười tươi tắn đưa cho
cậu một chiếc thẻ thiết kế đơn giản nhưng cũng khá đẹp có ghi tên của cậu trên
đó.


  • Cậu là nhân viên cứu hộ đúng không! Cầm lấy đi.! Đây là tấm thể giảm 30%
    giá áp dụng vào bữa trưa hằng ngày, khi thanh toán thì đưa ra.

Takuto gật đầu, chị quản lý đã nói cho cậu nghe về điều này. Cậu nhìn thực đơn
rồi gọi một dĩa cơm chiên tôm lớn.


  • Mizuhara kun à! Em cũng đến đây ăn cơm à

Takuto quay sang thì thấy hai anh nhân viên cứu hộ hôm nọ cũng đang đi vào
quán. Thấy bàn Takuto còn trống họ hỏi


  • Bọn anh ngồi ở đây được chứ


  • Cứ tự nhiên đi, không sao đâu.


Takuto gật đầu đáp lại mỉm cười. Sau khi ngồi xuống, Seiki Okazaki lên tiếng


  • Em lần đầu ăn ở đây đúng không? Vậy thì anh cực kỳ đề cử món spaghetti mực.
    Rất ngon đó. Anh lần nào cũng ăn tới hai dĩa và không cần gọi mà mấy chị em họ
    cũng hiểu mà đem ra đó.

“Thảo nào mà nãy giờ khi hai người ngồi vào bàn mà không ai tới hỏi món cả thì
ra là quá quen thuộc với thực đơn của hai người này rồi.” Takuto thầm nghĩ và
ngồi bên cạnh Seiki là Ryon nói


  • Với cậu ta thì món nào do Haruko san làm thì đều là tuyệt vời cả, cậu ta
    say cô nàng ấy như điếu đổ mà.


  • Nè! Nè! Bé cái mồn thôi! Cô ấy nghe thấy bây giờ


Biểu lộ một khuôn mặt bối rồi, Seiki bịt mồm Ryon lại nhăn nhó nói. Nhìn hai
người, Takuto biết họ là bạn thân đã trải qua nhiều điều. Đang cười nói vui vẻ
tự dưng, hai anh chàng quay sang nhìn Takuto có vẻ đăm chiêu và sau một lúc
thì Ryon lên tiếng hỏi Takuto


  • Em đã đánh bại Bát Quyền Thor đúng không?

Takuto lộ vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu trả lời


  • Anh ta cũng chịu nghe lý lẽ không đến nỗi tồi tệ như danh tiếng của
    Ragnarok, chỉ hơi hiếu chiến thôi nên em với anh ta cũng có đấu một trận và em
    may mắn đã thắng. Theo em cảm nhận thì Ragnarok đâu có xấu xa như mọi người
    thường bảo đâu

Nghe vậy hai người gật đầu.


  • Bát Quyền Ragnarok không chủ động gây sự với người khác, họ chỉ hay làm ồn
    và đua xe đánh nhau với Quái Nữ thôi. Nhưng nếu ai lỡ mà đụng chạm vào họ thì
    tốt nhất chuẩn bị ít tiền bồi dưỡng. Nhưng cái đó chỉ áp dụng cho Bát Quyền
    thôi, còn đàn em thì chỉ là loại cáo mượn oai hùm không ra thể thống gì cả.
    Tuy vậy nhưng nếu Bát Quyền thấy ai có vẻ mạnh thì bọn họ cũng sẽ thách đấu
    với người đó. Dù gì họ cũng là những cao thủ võ thuật trong đồng lứa mà.
    Nghe vậy, Takuto mới hiểu ra tại sao lần trước Thor tuy đã hiểu được sự việc
    và cái sai của đàn em của mình nhưng vẫn quyết định chiến đấu là vì ước vọng
    được chiến đấu với cao thủ cùng cấp.


  • Các anh không phải chỉ hỏi việc này để cho biết thôi đúng không?


Hai chàng thanh niên nuốt nước bọt, kinh dị khả năng suy đoán của Takuto trầm
ngâm một chút rồi nói.


  • Nếu em chỉ thắng do may mắn thì không tốt rồi. Lục Quyền Hermit có mời em
    đến khu nhà máy cũ sau giờ làm để luận bàn kìa. Theo những gì anh biết được
    cậu ta là tay cao thủ chuyên về võ thuật Trung Hoa đó.

Sau khi nghe được điểu đó, Takuto cũng thấy hào hứng. Tuy cậu bị niêm phong
thực lực nhưng nếu né tránh một lời thách đấu tay đôi từ một cao thủ khác thì
không phải hổ danh đệ tử Quản Lý rồi sao. Lần trước, Selemi cho cậu thấy 6
người mà Quản Lý từ giúp trong quá khứ đã tiếp cho cậu thêm ý chí để đón nhận
những thử thách khó khăn.

PS:
Gome, Gome, sau khi em mình thi xong thì cả nhà mình làm một chuyến bay qua
Japan và vì mình định cư ở maid cafe hơn 1 tuần nên không có thời gian viết,
các bạn thông cảm nha.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #52