Người đăng: Trần Hoàng Lâm
Takuto tỉnh dậy, và cậu thấy mình đang nằm trên một đồng cỏ kéo dài đến chân
trời. Cậu bật dậy, và chạy xung quanh nhưng không thấy gì khác ngày màu xanh
đồng cỏ bất tận. Takuto bắt đầu hoảng loạn, cậu nhớ lại cậu đang ngủ ở nhà mà
khi thức dậy cậu đã ở đây rồi cậu la lên
Cậu chờ mãi mà không có ai trả lời. Cậu tiếp tục bước đi trên cánh đồng vô tận
đó như tìm kiếm một lối thoát trong tuyệt vọng. Chạy khoảng 1 tiếng đồng hồ,
Takuto thấy một quảng trường lớn, ở bốn góc có 4 cây cột trụ cao khoảng 10m và
có vô số sợi xích trên những cây trụ, tất cả được nối vào một người đàn ông to
lớn với mái tóc bạc trắng đang nhắm mắt say ngủ. Takuto không ngăn được nỗi tò
mò bước lại gần thì bỗng nhiên người đàn ông đột nhiên mở mắt, Takuto cảm thấy
một sức mạnh khủng khiếp đến nỗi cậu ta tưởng như bị nghiền nát. Một lúc sau,
áp lực mới kết thúc và người tóc trắng mới đưa mắt nhìn tới Takuto. Takuto
biết người đang bị xích đứng trước mặt mình cực kỳ khủng khiếp. Cậu ta chợt
nhớ tới chiếc nhẫn mà ông cậu đã đưa, nói:
Nghe vậy người tóc trắng cũng ngẩng đầu lên quan sát kỹ Takuto hơn
Giọng nói của ông ta trầm khàn và cực kỳ uy nghiêm khiến cho người ta có một
cảm giác đáng sợ.Takuto dồn hết can đảm trả lời:
Đó là ông nội của tôi
Takuto trả lời rồi nói tiếp
Vậy ra trong chiếc nhẫn này có phong ấn quỷ thật à?
Nghe vậy, người tóc trắng tỏ ra hơi khó chịu nói:
Takuto nghe vậy ngạc nhiên hỏi
Nghe vậy người tóc trắng nở nụ cười kiêu ngạo sau đó nói
Takuto nghe thấy vậy toát mồ hôi lạnh. Cậu ta nghĩ nếu như theo lời ông ta nói
thì ông ta không chỉ có ơn với ông nội mà là ân nhân của dòng họ Mizuhara nói
riêng và của toàn bộ thành phố nói chung. Cậu không bao giờ nghĩ các đồ vật
huyền bí sẽ có thể bạo phát như vậy.
Thấy Takuto á khẩu người tóc bạc lên tiếng
Có vẻ như ngươi thích hợp hơn ông của ngươi. Mặc dù ông của ngươi khiến ta
thấy khá vừa ý nhưng lại không thể vào trong đây được.
Nghe vậy Takto hỏi
Thích hợp cho việc gì
Truyền thừa, dĩ nhiên rồi. Để ta nói cho ngươi biết, không phải ta bị giam
trong này mà chính ta đã giam mình vào trong này để kiếm người may mắn nhận
sức mạnh truyền thừa của ta. Ngươi kiếm được chiếc nhẫn này và vào được đây
cho nên ngươi là người thích hợp.
Thôi cảm ơn, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi cũng đã đủ tốt rồi.
Mặc dù bị từ chối nhưng người tóc trắng cũng không tỏ ra tức giận vẫn nói
Thế nguyện vọng của ngươi là gì hả chàng trai?
Tôi mong sống 1 cuộc sống bình yên hạnh phúc bên mọi người mà tôi yêu quý,
thế là đủ rồi.
Ha… Ha… Ha… Thế cơ à?
Người tóc trắng cười phá lên như cười nhạo Takuto, khiến cho cậu nổi giận.
Này! Có gì đáng cười chứ? Đó không phải là điều hết sức bình thường hay
sao?
Không hề đâu, đó là điều rất xa xỉ nhất đấy chàng trai trẻ ạ. Bởi vì loài
người các cậu có câu “Ngàn vàng khó mua hạnh phúc”. Thế ta mới nói điều ước
cậu xa xỉ hơn hầu hết mọi điều.
Takuto nghe vậy nhưng vẫn không hiểu. Thấy vậy người áo trắng nói:
Sau khi nghe xong điều này Takuto sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên cậu ta nói một
cách dứt khoát như dao chém đá.
Cảm nhận được, quyết tâm của Takuto người tóc trắng cười hỏi
Câu nói của người tóc trắng khiến cho Takuto sững sờ chưa kịp trả lời thì
người tóc trắng sẽ đã hỏi tiếp:
Nghe được những gì người tóc trắng nói, Takuto bắt đầu lo lắng và dao động.
Cậu ta luôn nghĩ nếu mình sống một cuộc sống bình thường thì sẽ có một gia
đình hạnh phúc bình thường nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương
lai, Suzuno rất dễ thương, biết đâu sau này như người đó nói, cô ấy sẽ lại lọt
vào tầm ngắm của mấy tên công tử cậu ấm có tư tưởng lệch lạc thì sao. Cậu ta
phải có đủ khả năng bảo vệ cô ấy bằng mọi giá. Takuto nói với người tóc trắng:
Thế tôi phải làm thế nào mới có thể đạt được điều đó?
Nghe vậy người tóc trắng cũng mỉm cười nhẹ nhàng.
Con đường cậu dài lắm đó chàng trai trẻ, nhưng trước hết là cứ ra khỏi giấc
mơ của cậu đi cái đã.
Takuto ngạc nhiên
Nghe vậy người tóc trắng chậm rãi giải thích
Takuto nghe vậy cũng đã hiểu được tình huống hiện tại, cậu ta cúi đầu xuống và
nói một cách trịnh trọng.
Takuto đã quyết định sẽ theo sự chỉ dạy của người này để nên mạnh mẽ nhằm bảo
vệ những người mình yêu quý, bên cạnh đó, cậu cũng cảm thấy ông ta không phải
là người xấu, nếu là người xấu ông ta sẽ không cứu ông nội khỏi những bảo vật
huyền bí bạo phát. Có thể thấy được ông ta nhân phẩm không tệ mà còn là một
con quỷ siêu mạnh nữa. Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cậu:
Ta đưa cậu ra khỏi đây và hôm sau tới chỗ ông cậu lấy thanh kiếm về đây.
Thanh kiếm nào?
Takuto thắc mắc hỏi?
Takuto ngạc nhiên cậu nhớ lại thanh kiếm rỉ sét mà cậu đã gặp lúc đó cậu ta
thấy nó đem đi cho cũng không ai thèm lấy mà làm sao đó là bảo vật mạnh như
vậy. Như biết được thắc mắc của Takuto Quản Lý nói:
Cậu còn non lắm chàng trai trẻ. Hầu hết các bảo vật đều có 3 trạng thái:
Đầu tiên là bình thường. Ở trạng thái này các bảo vật trông bề ngoài rất bình
thường hoặc rất tồi tàn khiến người ta không chú ý đến chính vì thế nên mọi
món đồ của bên nhà ông cậu mặc dù là quý giá nhưng lại giống mấy thứ vứt đi.
Tiếp theo là trạng thái giải phóng. Ở trạng thái này, bảo vật sẽ bộc lộ năng
lực và sức mạnh của nó, tùy theo người sử dụng mà nó bộc lộ được bao nhiêu. Và
trạng thái cuối cùng là trạng thái bạo phát. Đó là trạng thái mà bảo vật được
quán chú năng lượng vào bên trong một cách lâu dài mà không được giải phóng,
giống như cậu cứ bơm hơi vào trong một cái bóng không ngừng thì chắc chắn nó
sẽ nổ tung. Trong chiến đấu, trạng thái bạo phát chỉ được sử dụng khi mà người
đó muốn cùng chết với đối phương hoặc là phải mở đường máu để bỏ chạy khỏi đối
thủ quá mạnh, vì để kiếm được bảo vật hợp với mình rất khó chưa kể điều đó sẽ
khiến cho người đó bị thương nặng bởi vì sức mạnh bạo phát bằng với sức mạnh
người đó đưa vào và toàn bộ sức mạnh vốn có của báu vật. Tình hình của ông cậu
ngày xưa cũng như vậy. Các báu vật hồi đó nhận được năng lượng từ chiếc nhẫn
và tích tụ lại và thức tỉnh nhưng không được sử dụng nên đã suýt bạo phát nếu
không có ta phong ấn.
Nghe xong Takuto càng cảm thấy sợ hãi, sức mạnh ông ta lớn đến bao nhiêu mà
năng lượng rò rỉ từ chiếc nhẫn phong ấn ông ấy mà kinh khủng đến mức có thể
hủy luôn một thành phố. Nó chẳng khác gì qua bom nguyên tử mà Mĩ thả xuống
Nhật Bản hồi Thế Chiến II. Cậu ta càng quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ.
Thôi đủ rồi, cậu về đi.
Ông ta nói xong vung 1 chưởng về Takuto. Takuto thấy khung cảnh tối sầm lại và
khi nhận thức được thì cậu đã trở lại trên giường ngủ rồi. Takuto ngó vào đồng
hồ thì thấy đã sắp tới giờ phải dậy đi học. Suzuno sắp sửa qua rủ cậu đi học
như thường lệ. Nhà Suzuno khá rộng nên đã gia đình cô ấy đã mở một khu nhà trọ
gồm 6 phòng cho khách thuê, vì thế nên Suzuno thường thức dậy sớm để làm việc
phụ gia đình, sau đó thì qua cùng đi học với Takuto. Bọn họ đã cùng nhau đi
học và cùng về từ khi còn học cấp 2 rồi. Bên cạnh đó tương lai của hai bạn trẻ
này đã được hai gia đình xắp xếp hết chỉ cần họ đứng vững được trong cuộc sống
thì sẽ làm đám cưới ngay. Nên trước giờ Takuto cũng không có lo lắng mấy về
tương lai của mình, ước mơ của cậu là sẽ trở mở tiệm cơm gia đình, cậu với
Suzuno cùng làm chủ rồi sống vui vẻ hạnh phúc. Nhưng bây giờ sau khi nghe
những gì Quản Lý nói, cậu đã quyết tâm trở nên mạnh mẽ để âm thầm bảo vệ cô
gái mình quý mến. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu.
Thực ra, không phải bọn họ đi học, bởi vì đây đang là mùa hè, nên hai người
chỉ đến trường tham gia hoạt động Câu lạc bộ. Suzuno tham gia Câu lạc bộ bóng
chày nữ, còn Takuto tham gia Câu lạc bộ bóng đá. Sau khi nghe Suzuno gọi,
Takutao xuống dưới nhà và bắt đầu ngồi vào bàn ăn sáng với gia đình. Mặc dù
Suzuno không ăn nhưng vẫn ngồi bên cạnh với Takuto và em gái là Kotori. Khi cả
nhà ăn cơm, Suzuno lên tiếng hỏi Takuto:
Bố mẹ Takuto nghe vậy cũng hỏi
Takuto cũng trả lời:
Cậu không định kể cho nhà nghe về chuyện đó, bởi vì chuyện đó không những liên
quan đến ông mà còn nhiều thứ khác nữa nếu tùy tiện nói sẽ gây ra nhiều hậu
quả nghiêm trọng. Đúng như Quản Lý nói, nếu chuyện đó lộ ra có thể hấp dẫn đến
cả những quan chức cấp cao và một số thành phần cậu ta không tưởng tượng được,
lúc đó đừng nói là gia đình, ngay cả bản thân cậu ta cũng không chắc có thể
thoát được hậu quả nghiêm trọng. Nghe Takuto nói vậy Suzuno cũng thở phào nhẹ
nhõm tỏ ra yên tâm hơn và nói
Kotori bên cạnh cười lém lỉnh nói
Nghe xong Takuto sững người, cũng không trách được cậu dù sao cậu cũng vừa bị
Quản Lý dọa cho một trận nên cậu đang nghĩ có ai đó đang nhắm tới Suzuno. Nghe
vậy Suzuno đỏ mặt đính chính.
Nói giữa chừng, khuôn mặt dễ thương của Suzuno đỏ dần lên khiến Takuto không
hiểu gì cả, thấy vậy cô em gái tinh nghịch đang ngồi bên cạnh lên tiếng bổ
sung:
Thà không nghe thì thôi chứ nghe xong, khuôn mặt của Suzuno càng đỏ như trái
ớt chín, mà không phải chỉ có Suzuno, Takuto nghe xong khuôn mặt cũng thoáng
đỏ lên vì đang tưởng tượng gì đó. Thấy vậy Suzuno đính chính:
Takuto ngạc nhiên hỏi:
Saint Ishiyama, trường nữ sinh có tiếng của thành phố này. Trường này có tỉ lệ
đậu vào các trường đại học nổi tiếng Nhật Bản rất cao, theo thống kê thì có
40% học sinh tốt nghiệp đậu vào đại học Tokyo còn 60% còn lại thì gần như đều
vào được những trường đại học có tiếng khác. Em gái của Takuto là Kotori cũng
học ở đó từ cấp 2 do được ông nội có quan hệ rộng rãi nên đã được nhận và cô
bé không khiến gia đình thất vọng lúc nào cũng chiếm một vị trí trong top 20
của khối.
Nghe vậy mặt Kotori ngạc nhiên nói:
Takuto ngạc nhiên và Suzuno cũng thế sau đó lên tiếng hỏi?
Đúng rồi! Mà sao em biết tên cô ấy vậy Kotori chan?
Biết chứ, cô ấy khá nổi tiếng ở trường mà. Cô ấy mới chuyển vào trường hồi
mùa xuân. Lúc đầu cô ấy cũng giống như nữ sinh bình thường. Nhưng một tuần sau
đó, theo lời kể của mọi người thì một senpai, bạn cùng lớp của Athena senpai
vì sinh hoạt câu lạc bộ nên về trễ và bị mấy tên con trai khu đó vây lại và
định làm trò đồi bại thì Athena senpai xuất hiện và đập bọn chúng một trận
giải cứu cô bạn đó. Nhưng mấy tên du côn bị đánh đó, sau này đã tập trung nhóm
chúng lại để trả thù. Nghe theo lời đồn thì bọn chúng còn định xài thuốc mê
liều cao và kéo gần 50 tên giang hồ cộm cáng ở khu đó, không những thế chúng
còn bắt cóc một cô bé khu cấp 2 để uy hiếp và dụ Athena senpai tới. Mọi người
trong lớp đều khuyên Athena senpai báo cảnh sát và đừng có tới, thậm chí cô
bạn được Athena cứu còn đề nghị với Athena senpai là nếu có đi thì cô ấy sẽ
cho vệ sĩ đi theo bảo vệ. Nhưng Athena senpai không nghe mà lao đi cứu cô bé
đó ngay lập tức không hề do dự hay sợ hãi. Mọi người ai cũng nghĩ là Athena
senpai sẽ gặp chuyện không hay, và có người đã gọi cảnh sát sau khi mọi người
thống nhất. Nhưng khi cảnh sát đến thì một cảnh tượng không thể tin nổi bày ra
trước mắt mọi người. Theo người có mặt miêu tả, đó là một bãi xác sống với
hàng trăm món vũ khí, nào gậy bóng chày, nào là kiếm gỗ, nào là côn sắt và rất
nhiều món khác cắm ngổn ngang trên mặt đất, đáng kinh ngạc hơn là cô ấy không
hề bị thương chút nào, hình ảnh một cô gái đứng trước mặt mọi người với sợi
xích vắt ngang vai nở một nụ cười ngây thơ có thể làm điên đảo mọi người nếu
không có cái bãi xác đằng sau lưng. Sau khi cảnh sát tới thì cô bé cấp 2 đã
được Athena cứu ra và từ đó cái tên Athena trở nên rất nổi tiếng trong trường
chỉ sau chị hội trưởng hội học sinh thôi. Sau vụ đó cô đã được tuyển vào ban
trị an của trường và cô ấy khoác thêm chiếc áo khoác Yankee nữa. Học sinh đồn
đãi rất nhiều giai thoại kể về cuộc chiến của Athena senpai với bọn du côn ra
sao, nhưng chi tiết thì cô ấy không kể với mọi người và bọn du côn sau khi bị
bắt cũng không ai dám khai ra cả. Sau đó, bất kể tên nào có ý định xấu với học
sinh trong trường đều bị cô ấy ra tay trừng phạt đích đáng. Không những cô ấy
rất đẹp và giỏi võ mà cô ấy còn hay giúp đỡ học sinh trong trường nữa nên ai
cũng quý cô ấy hết nhưng em cũng nghe nói là cô ấy cũng hay sờ soạng lung tung
bạn cùng lớp lắm nhưng điều đó lại khiến mọi người mến cô ấy hơn. Vì cô ấy rất
dễ thương mà.
Câu chuyện của Kotori về cô gái tên Athena khiến mọi người ở đây kinh ngạc đến
mức tận cùng. Một cô gái mà có thể đập hơn 50 tên du côn cộm cáng thì quả thật
không thể tin nổi. Mà theo những gì Kotori kể thì đây là cô gái rất tốt chỉ có
điều cô ấy có thói quen rờ mó cơ thể con gái giống như một vài cô gái mà cậu
coi trong mấy bộ Manga. Sau khi biết được chuyện đó nỗi lo lắng của Takuto đã
hoàn toàn biến mất. Ở nhà, Suzuno có cô bạn mạnh mẽ như vậy cũng là điều rất
tốt, bởi vì cô ấy sẽ bảo vệ Suzuno lúc Takuto không có mặt. Có điều Takuto
không biết, bên trong chiếc nhẫn, Quản Lý đang lộ ra vẻ mặt rất khó chịu và
run cầm cập khi nghe câu chuyện của mọi người và liên tục cầu nguyện “Cầu cho
tên đó đừng đến trái đất… Cầu cho tên đó đừng đến trái đất…”
Sau khi nghe xong câu chuyện Takuto và Suzuno đứng lên dọn dẹp và chào cả nhà
đi học. Hai bạn trẻ cùng bước đi trên con đường đến trường. Mặc dù, cả đã làm
việc này trong nhiều năm, nhưng đối với Suzuno đây là chuyện khiến cô bé rất
hạnh phúc. Có cô gái nào không hạnh phúc khi có thể đi cùng đi tới trường và
về tới nhà với người con trai mình thích cơ chứ. Hơn nữa cả hai bạn trẻ còn
mong ước cả hai người sẽ có thể mãi mãi cùng nhau bước trên con đường rất dài
của cuộc đời.