Lên Đường Trở Lại Đế Đô


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Sau khi giải quyết xong tên trưởng lão và đi đến một nơi an toàn, Takuto thu
lấy trữ vật giới chỉ của hắn. Quả không hổ là trưởng lão của tông môn viễn cổ,
bên trong trữ vật có rất nhiều thiên tài thiên tài địa bảo, đặc biệt là hỏa hệ
khiến chon gay cả thành chủ là luyện dược sư cao cấp cũng phải thèm thuồng.
Ông ta đang giám định một cách nhiệt tình


  • Trời ơi! Đây là Bích Diễm Thảo, một loài dược thảo hỏa hệ cao cấp, nếu đan
    dược sử dụng nó thì độ tinh thuần sẽ thêm một tầng, giá của nó cực kỳ không
    rẻ, ít nhất cũng đủ đổi 20 viên đan dược thập cấp trung phẩm.

Takuto nghe mà kinh dị, dan dược của cậu ta luyện tuy rất bá đạo khó ai bằng
nhưng vì độ mạo hiểm khi sử dụng cũng rất cao nên chỉ có thể coi là đam dược
thập cấp sơ phẩm mà thôi, chứ đan dược từ trung phẩm trở lên không chỉ có bá
đạo mà còn phải có độ an toàn ít mạo hiểm cho người sử dụng nữa. Trong tình
trạng đan dược ở đại lục này vẫn chưa thể đột phá lên tới thần đan nên đan
dược thập cấp trung phẩm hoặc cao cấp chính là thứ mà chỉ có những thế lực
lừng lẫy hùng mạnh mới có được mà thôi.

Không chú ý đến sự kinh ngạc của Takuto, thành chủ vẫn cứ săm soi hết vật này
đến vật khác rồi tận tình giảng giải, cho mọi người ở đây, ông không còn là
thành chủ uy nghiêm của mọi ngày nữa. Takuto lấy trong đó ra một quyền bí kiếp
quăng cho Leon rồi bảo


  • Ma Hỏa Chiến Thể này cô cứ cầm lấy mà luyện. Tôi nghĩ nó là đồ tốt đó, còn
    nếu cô muốn lấy luôn dị hỏa của hắn cũng được.

Takuto lôi ra hai loại dị hỏa mà cậu có được, Hồng Liên Thanh Tâm Hỏa cậu đưa
cho thành chủ, còn Lưu Ly Tà Viêm Hỏa cậu đưa cho Leon nhưng


  • Thôi, bổn vương không cần cái này. Ngươi cứ giữ lấy nó, bây giờ ta sẽ mạnh
    lên bằng chính sức mạnh huyết mạch vừa thức tỉnh của mình không dựa vào bất cứ
    ngoại lực gì cả.

Takuto gật đầu tôn trọng quyết định của Leon, cậu quay sanh thành chủ định đưa
cho ông ấy nhưng cũng bị từ chối:


  • Cậu đưa cho ta Hồng Liên Thanh Tâm Hỏa là tốt lắm rồi, ta không dám cầu
    thêm, với lại ta không bá đạo đến mức có thể để hai loại Dị Hỏa trong cơ thể,
    loại công pháp nghịch thiên có thể dung hợp Dị Hỏa thì ngay cả Phần Thiên Môn
    cũng chưa chắc có đâu dù sao bốn chữ “Thiên Địa Kỳ Vật” đâu phải nói chơi.
    Tính hung bạo của nó không phải thường, chưa kể cấp bậc hai dị hỏa này khá sát
    nhau nữa, chúng nó mà bạo phát thì cho dù Thiên Cấp cũng tử nạn mà thôi.


  • Nhưng ông có thể giữ lại cho con gái ông mà, bộ con gái ông không phải là
    hỏa hệ ư


Thành chủ lắc đầu


  • Con bé nhà ta thuộc tính phong hệ kế thừa của mẹ nó nên ta không thể đưa
    cho con bé bất cứ chỉ dẫn nào chính xác.

Khi nhắc đến vợ mình thành chủ lộ ra vẻ tiếc nuối, thương tâm, tuy ông ta điều
chỉnh cảm xúc rất nhanh nhưng không qua nổi cảm giác nhạy bén của Takuto.
Nhưng Takuto cũng không muốn đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm này. Cậu chợt nhớ
đến một vấn đề quan trọng hơn nói


  • Bây giờ để tôi chữa trị cho con gái ông, cái thứ độc ấn này không còn chút
    uy hiếp nào đối với tôi nữa rồi.

Nghe thấy thế thành chủ kinh hỉ, không nghi ngờ chút nào, đó là một trong
những điều lo lắng nhất của ông hiện nay, tuy sau khi thôn phệ dị hỏa ông hoàn
toàn có thể trừ được độc ấn của cô bé, nhưng với điều kiện là ông phải thành
công cái đã, không ai dám nói mình có thể thôn phệ dị hảo với tỉ lệ 10 phần
thành công cả, cao nhất chỉ có 5 đến 6 phần.

Và không có gì khó khăn, chỉ sau một lúc Takuto đã thành công xóa bỏ hoàn toàn
độc ấn trong người cô bé, thành chủ thì không còn gì để nói ngoại trừ cám ơn
cậu.


  • Ta thật sự không biết lấy gì để cảm tạ cậu bây giờ nữa từ khi gặp đến nay,
    cậu đã giúp ta quá nhiều mặc dù mọi chuyện không liên quan đến cậu. Sau này,
    khi gặp khó khăn cậu cứ tới đây tìm ta, cho dù phải đánh với tông môn viễn cổ
    ta cũng sẽ liều cái mạng già này cho cậu.

Takuto cười


  • Không cần đâu! Với thực lực bọn tôi hiện giờ, cho dù tông môn viễn cổ nếu
    muốn gây sự cũng phải cân nhắc, cái chính ở đây là ngài nên lánh đi nơi khác
    thôi, chứ ở đây lực lượng tam đại gia tộc cũng không ngồi yên đâu, họ mà nắm
    được tin tức sẽ làm ra những hành động khó lường.

Thành chủ nghe vậy lưỡng lự


  • Nhưng cơ nghiệp bao đời của ta đều ở đây, bỏ đi có chút không nỡ
    Takuto lắc đầu


  • Chỉ cần ngài với con gái ngài còn sống, thì sau này sẽ có cơ hội lấy lại
    được mọi thứ. Hay là thế này đi, tôi quen với một nhân vật cấp cao của phòng
    đấu giá Atemis của đế đô, để tôi nói cô ấy một tiếng, ngài là luyện dược sư
    cấp cao mà, nơi nào không chào đón ngài, chưa kể nếu ngài đồng ý, hãy đưa cô
    bé đến học viện đế đô, tôi cũng có chút quen biết với cao tầng của họ, sẽ
    không sao đâu.


Thành chủ nghe được kinh hãi nhưng sau đó lại cảm thấy có lý, thực lực của cậu
ta tiến nhanh như gió, thì sau lưng phải có nhân vật lớn, thế thì chuyện cậu
ta quan hệ với cao tầng của đế đô không khó giải thích cho nên ông ta cũng rất
nhanh chóng đưa ra quyết định.


  • Được! Ta sẽ nghe lời cậu! Để ta xắp xếp mọi chuyện rồi chúng ta lên đường.

Rất nhanh, chỉ trong một buổi, thành chủ cùng con gái và những người thân tín
đã rời đi khỏi Phủ Thành Chủ, hướng về đế đô. Nếu Takuto không muốn lộ bài thì
đã mở Cổng Không Gian cho tiện rồi, nhưng đáng tiếc chiêu đó là chủ bài cuối
cùng của cậu không thể để cho người khác biết. Và rất nhanh, chỉ vài ngày sau,
từ tin tức của Quản Lý, Takuto được biết Phần Thiên Môn đã kéo hơn 30 Địa Cảnh
hậu kỳ, 100 trung kỳ và một lực lượng vô cùng hùng hậu đã tới nhằm truy bắt
bọn họ đồng thời thu luôn Phủ Thành Chủ vào phạm vi quản hạt của họ, nhanh
chóng khống chế tam đại gia tộc khiến họ vô cùng bất mãn nhưng không thể làm
được gì hơn.

Khi nghe được tin đó, Takuto chỉ cười khổ, tam đại gia tộc tham vọng đầy trời,
nhưng họ lại lâm vào cái cảnh sói bỏ đi hổ vồ tới như vậy cũng do Takuto trực
tiếp gây ra, nhưng cậu cũng không có bao nhiêu đồng cảm gì cho cam, nếu có thì
cậu chỉ quyết định sau này sẽ đánh thẳng lên Phần Thiên Môn trả lại những món
nợ cậu đã gặp phải.

Cả đoàn đi được mấy ngày, có vẻ như Phần Thiên Môn đã không đuổi tới nữa, trời
cũng đã tối, thành chủ nói với Takuto


  • Phía trước là khu rừng mà người quanh đây gọi là Ma Vụ Lâm, sở dĩ nó có tên
    như vậy vì khi buổi tối, thường có sương mù dày đặc khiến người ta lạc đường,
    chưa kể còn rất nhiều ma thú, tuy cấp bậc không cao nhưng cũng đến Nhân cảnh
    trung kỳ, hoặc hậu kỳ rồi. Nếu chúng ta không có người dẫn đường sẽ rất dễ bị
    lạc, hay là bây giờ chúng ta dựng trại để nghỉ ngơi nơi bìa rừng, sáng sớm mai
    lên đường. Ý cậu ra sao.

Với mức độ cảm nhận của Dung Kỹ tầng 2, Takuto vừa phát động thuật quét diện
rộng đã nắm rõ khu rừng này trong lòng bàn tay rồi, nhưng cậu cũng không muốn
để mọi người ở đây mạo hiểm, cái gì tránh được thì cứ tránh nên cậu cũng gật
đầu đồng ý.


  • Thế cũng được! Mọi người cứ thoải mái nghỉ ngơi, tôi sẽ canh phòng trong
    đêm nay. Sau đó ngày mai chúng ta lên đường.

Thế là mọi người bắt đầu làm công việc của mình, Takuto cũng làm phụ, điều này
khiến mọi người ở đây càng coi trọng cậu hơn vì trong mắt họ, cậu là cường giả
đủ so với thành chủ là lại cùng mọi người làm việc như thế này. Còn bản thân
Takuto thì lại nhớ tới mấy cuộc cắm trại ngoài thiên nhiên khi đi với trường ở
trái đất, cậu cùng Suzuno dựng lều, cùng di kiếm củi, bao kỉ niệm đổ về, mặc
dù đây là một thế giới khác nhưng vẫn có nhiều điều tương đồng.

Khi đến bữa tối, Takuto ra sông kiếm thức ăn rồi đích thân trổ tài cho mọi
người thấy những món ăn của trái đất. Đối với thế giới này, tu luyện là chính
còn những việc nấu nướng này chỉ dành cho những ai không có thiên phú tu luyện
mới lấy nó làm đường nhân sinh thôi, nên cũng không có ai nghiên cứu cầu kỳ về
ẩm thực cả, điều đó dẫn đến các món ăn ở đây hết sức đơn giản.

Nhưng ẩm thực Nhật Bản lại khác, nó thể hiện sự tinh túy và sự cầu kỳ rất cao
từ hình thức đến hương vị, cho nên Takuto, một chàng trai với ước mơ cùng bạn
gái của mình sau này mở một quán ăn gia đình thì năng lực nấu của cậu tuy
không bằng Suzuno nhưng cũng rất tốt, và cậu đang thể hiện toàn bộ kỹ năng của
mình nơi dị giới. Với cảm nhận siêu đẳng của Dung Kỹ cộng với kỹ năng kiến
thức vốn có, Takuto có thể xử lý nguyên liệu một cách hoàn hảo không những thế
trong quá trình nấu, cậu cũng đã nắm rõ và thực hiện không chút sai sót khiến
mọi người ở đây kinh ngạc không ngớt. Không lâu sau đó một bàn tiệc đã được
bày ra trước mắt mọi người và:


  • Không thể tin được! Cái món này của cậu ta đủ dâng cho buổi tiệc của đức
    vua đấy chứ.


  • Cách nấu ăn này, quả là một cách mạng trong giới ẩm thức của đất nước,
    không của cả thế giới này luôn đấy chứ.


Một người sau khi bỏ miếng sashimi vào miệng sau khi chấm thử loại nước sốt lạ
mắt mà Takuto đang đề cử


  • Loại gia vị này là gì vậy! Tôi chưa từng ăn nó trước đây, ăn rất cay, thậm
    chí nó còn tung hoành ở đại não nhưng nó lại cho ngươi ăn cảm giác thư sướng
    sau khi thưởng thức nữa chứ, chưa kể cách ăn cá sống như thế này lần đầu tiên
    tôi thấy đó, nhưng quả thật tuyệt vời.

Takuto bây giờ giới thiệu các món ăn cho mọi người ở đây, trông cậu y như bếp
trưởng chuyên nghiệp đang thuyết minh cho thực khách văn hóa ẩm thực của quê
hương vậy. Cô con gái thành chủ thì ăn uống vui vẻ hồn nhiên đúng như tuổi của
cô vậy, cô bé nhìn Takuto tròn mắt hỏi:


  • Anh Takuto! Anh rốt cuộc sinh ra ở đâu mà sao lại có được cách nấu nướng
    đáng kinh ngạc như vậy.

Nghe được câu hỏi của cô bé, mọi người đều dừng lại, đó cũng là thắc mắc của
họ. Takuto thanh niên mà thành chủ mời về vô cùng bí ẩn, thực lực tiến cảnh
cực nhanh, không có thói quen kiêu ngạo của cường giả cấp cao, tinh thông nấu
nướng, thậm chí nắm giữ những cái mà thế giới này trước giờ chưa từng xuất
hiện. Takuto nghe họ hỏi vậy cũng chỉ cười đáp


  • Quê tôi xa lắm, có nói mọi người cũng không biết đâu.

Nghe thế mọi người cũng không hỏi nữa, ai cũng có bí mật của mình, nếu không
muốn nói thì cũng không tiện truy. Cô bé bên cạnh cũng mỉm cười ngây ngô


  • Cha em nói, anh đã liều thân cứu em, sau này, em sẽ làm vợ anh để chăm sóc
    cho anh cả đời để báo đáp

Thành chủ, ngay cả Takuto nghe cậu đó đều phun hết thức ăn trong miệng ra,
Takuto cảm thấy Leon đang đưa một ánh mắt quái dị khiến cậu toát mồ hôi lạnh.
Takuto vuốt trán đưa mắt qua cô bé nói


  • Chuyện đó sau này hãy tính đi


  • Hay là anh thấy người ta phát triển chưa đủ, anh đừng lo, nếu anh xoa bóp
    nó đều dặn, sau này của em sẽ vượt qua vị đại tỉ đằng kia cho xem.


Cô bé ưỡn bộ ngực loli mới nhú của mình ra tự tin khi chỉ vào Leon khiến cô đỏ
mặt quay sang gầm gừ với Takuto, khiến cậu đổ mồ hôi lạnh như suối. Cậu quay
sang thành chủ nhỏ giọng kèm theo sự dữ tợn


  • Ông dạy con bé cái gì vậy hả

Thành chủ lắc đầu không biết nói gì hơn, cô bé bên cạnh cũng ngây thơ quăng
bom tiếp


  • Mẫu thân có nói qua, ngày xưa của mẫu thân cũng nhỏ lắm, nhưng được cha xoa
    bóp mỗi tối mà sau này nó to như trứng yêu thú vậy. Hay là bây giờ anh xoa bóp
    cho em luôn đi.

Nói rồi cô bé đứng lên tiến tới gần Takuto rồi định cởi áo mình ra. Takuto
thật sự muốn đào một cái mồ để chui xuống tránh ánh mắt khinh bỉ của mọi
người. Cậu không biết thành chủ cũng đồng dạng có cùng cảm nhận như cậu. Cô bé
bây giờ đã sắp cởi chiếc áo của mình ra thì đột nhiên bị một cánh tay cản lại,
cô bé ngước mắt lên thì thấy Leon đang giữ lấy tay mình. Leon nói:


  • Con gái không được làm hành động khó coi như vậy

Tuy là yêu thú nhưng Leon từ khi đi theo Takuto cũng nghiên cứu về thế giới
con người rất nhiều để tiện hòa nhập không gây rắc rối cho Takuto, cho nên cô
cũng hiểu một số quy tắc của con người.

Cô bé con gái thành chủ thấy mình bị cản lại thì bĩu môi


  • Chị sao lại cản em, anh ấy đã là chồng em rồi, mẹ em bảo con gái được phép
    cho chồng coi cơ thể mình mà, đâu có gì là khó coi

Rồi cô bé cười lém lỉnh tinh ranh


  • Hay là chị không muốn anh ấy xoa bóp cho em để rồi em sẽ lớn hơn chị khiến
    anh ấy không thích chị bằng em. Chị muốn độc chiếm để anh ấy xoa bóp cho chị
    thôi đúng không

Nghe tới đây Takuto thật sự muốn giáo huấn cho mẹ cô bé một bài học vì dám dạy
hư con gái mình. Và bây giờ Leon sau khi cô bé nói, đỏ mặt gầm lên


  • Ai lại cho hắn làm thế chứ. Bổn vương là yêu thú chi vương sao có thể làm
    hành động mất mặt đó được.

Khi nghe câu nói đó Takuto quả thật có chút tiếc nuối. Cậu cũng là con trai
khi nghe đến điều đó cụt hứng là bình thường nhưng rất nhanh một cảm xúc rờn
rợn nổi lên khi Leon đưa đôi mắt rực lửa qua cậu và rút cây chiến phủ của cô
ra gầm lên


  • Tất cả đều tại ngươi hết!

Nói xong lao thẳng vào Takuto như muốn liều mạng với cậu, khiến cậu sống dở
chết dở, nhưng nếu một Otaku thật thụ nhìn thấy cảnh này sẽ khẳng định 100% là
cảnh cặp đôi thân thiết đùa giỡn cãi nhau trong mấy bộ anime.

Sau khi ăn xong mọi người bắt đầu thu xếp chuẩn bị đi ngủ, Takuto thì vẫn thức
canh gác cho mọi người, đối với cường giả cấp bậc cậu không ngủ cả tháng cũng
không thành vấn đề. Takuto tập trung tĩnh tọa để củng cố tâm cảnh của mình
trong đêm. Cho đến bây giờ, khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra cũng khiến cậu
vô cùng cảm khái, cuộc đời cậu đã rẽ sang một hướng mà trước đây mình không
bao giờ có thể ngờ tới, chỉ trong một thời gian ngắn chưa đến 3 tháng mà cậu
có đủ trải nghiệm khác nhau. Tuy cậu vẫn chưa biết gì về Quản Lý hay các cường
giả đẳng cấp ông ấy như Selemi nhưng cậu không bao giờ mất tự tin chỉ cần mình
cứ tiếp tục cố gắng thì sẽ có một ngày mình chắc chắn đứng ngang với ông ấy
nói “Chúng ta đánh một trận thật oanh liệt nào Quản Lý. Tôi sẽ không thua ông
đâu.”

Bên trong chiếc nhẫn Selemi và Quản Lý cũng biết hết mọi chuyện, Selemi lên
tiếng


  • Tên nhóc đó chọn mục tiêu khó khăn nhất rồi, trừ phi ngươi nương tay đúng
    không. Với sức nó phải cường hóa ít nhất là 50 lần nữa mới sánh ngang được
    cường giả vũ trụ của hành tinh cấp 1 nhưng chỉ như thế vẫn xa xa mới bằng được
    ngươi. À không! Nếu ngươi dốc toàn lực và bỏ qua mọi pháp tắc ràng buộc của vũ
    trụ giống Chiến Vương thì e rằng…

Quản Lý cười phá lên kiêu ngạo nói nói:


  • Thế mới thú vị chứ. Nếu không thì sao xứng là kẻ được chọn. Ít nhất ngoài
    Chiến Vương ra không ai dám có suy nghĩ hay nói với ta những điều như thế khi
    họ hiểu rõ sức mạnh của ta cả. Với lại chuyện tương lai không ai nắm rõ hết
    được đâu. Kể cả đối với cấp bậc như chúng ta cũng vô pháp biết được các nhánh
    rẽ tương lai trong cái vũ trụ này. Ta mạnh nhất vũ trụ là điều chính xác,
    quyền năng nhất cũng chính xác, nhưng chính những cái “nhất” đó lại khiến ta
    bất lực nhất trong vũ trụ này, hay ít nhất là ta tự đánh giá ta trong suốt
    từng ấy năm tung hoành trong vũ trụ. Các ngươi nói ta hoàn toàn có thể tạo ra
    hàng trăm ngàn hành tinh chỉ trong một thời gian ngắn. Đúng! Ta có thể làm thế
    nhưng ta vô pháp điều chỉnh hướng đi của nó theo ý ta muốn, chính những sinh
    vật sống ở đó mới là nhân tố quyết định hướng đi của bọn họ.

Selemi lắc đầu


  • Ta thì không cho là như vậy đâu. Khi ngươi tạo ra một hành tinh, cái quyết
    định cho hướng đi của đi của nó không phải là cấu trúc và năng lượng tiềm ẩn
    sao sao? Chỉ cần điều chỉnh một chút là ngươi có thể quyết định hành tinh đó
    phát triển thế nào trong tương lai mà.


  • Cái đó chưa chắc


Quản Lý lắc đầu không phủ nhận nhưng cũng không khẳng định lời của Selemi


  • Trái đất đây này! Khi ngày xưa năng lượng cùng linh khí cũng rất thích hợp
    cho việc tu luyện và quả thật có những cường giả rất mạnh đạt đến Thiên Cấp
    đỉnh phong như ở Nhật Bản có Miyamoto Musashi với tuyệt kỹ song kiếm thần
    thánh, Trung Quốc có Trương Tam Phong với hai bộ Thái Cực Quyền Kiếm và nhiều
    người khác nữa! Nhưng bây giờ xem loài người hiện tại thế nào! Vẫn có cường
    giả nhưng thua xa thế hệ trước do khoa học phát triển khiến đại bộ phận con
    người yếu đi rất nhiều, họ cải thiện cuộc sống bằng máy móc nhưng điều đó lại
    khiến cho thực lực tiềm ẩn họ dần mất đi và chỉ có một số ít người có thể khai
    phá tiềm lực của mình mà thôi.

Nghỉ một chút Quản Lý tiếp tục


  • Cô đoán thử xem khi hai thế giới này và trái đất khai chiến ai hơn ai. So
    sánh về Thiên Cấp, trái đất có khoảng 10 người Thiên Cấp, ở đây theo ta đoán
    đã hơn 20 người rồi chưa kể nếu tính Thiên Cấp đỉnh thì trái đất hoàn toàn
    không có, cho dù là kẻ mạnh nhất là thủ lĩnh dị năng tổ Tenjo Genryuusai cũng
    chỉ mới gần đến hậu kỳ thôi, còn ở đây trước mắt có 4 người Thiên Cấp đỉnh
    phong rồi. Nhưng ta dám cam đoan nếu Miyamoto Musashi của quá khứ đấu với tông
    chủ của bất kỳ tông môn viễn cổ nào cũng chiếm thượng phong thậm chí chiến
    thắng, mà cô biết đó tông chủ của tông môn viễn cổ đều là Thiên Cấp đỉnh phong
    đấy cách Bán Thần chỉ một bước, thế ta mới nói trái đất này ngày xưa cường giả
    rất mạnh nhưng bây giờ thì…

Quản Lý bỏ ngang câu, nở nụ cười cuồng tiếu khinh thường. Selemi bên cạnh cũng
không tỏ ra phản bác sau đó nói


  • Ngươi có vũ trụ thần khí “Định Mệnh Tinh Bàn” đúng không. Nó có thể giúp
    ngươi quyết định con đường phát triển của thế giới không.

Quản Lý lắc đầu


  • Cái thứ đó chỉ giúp ngươi thay đổi định mệnh khiến mọi chuyện đi theo hướng
    khác thôi chứ không thể hoàn toàn thao túng hay xác định tốt xấu sau này được.
    Nếu một người thật sự rơi vào tử cục không có lối thoát mà sử đụng nó thì có
    thể sẽ có xác suất thoát được nhưng nếu gặp “Vùng Hấp Dẫn Của Định Mệnh” thì
    xác định rồi cho dù thoát được lần này cũng sẽ rất nhanh lại rơi vào tử cục
    thôi

Selemi nhíu mày hỏi


  • Cái gì gọi là “Vùng Hấp Dẫn Định Mệnh”


  • Là nơi mà cho dù cô cố gắng thay đổi “NHÂN” như thế nào thì “QUẢ” vẫn không
    thể thay đổi. Để ta ví dụ cho cô hiểu. Một người đàn ông khi biết bạn gái mình
    bị chết trong tai nạn khi đi du lịch, anh ta đau khổ và tìm mọi cách để thay
    đổi chuyện đó, và bằng cách nào đó anh ta đã quay về quá khứ trước khi vụ tai
    nạn đó xảy ra và ngăn cô bạn đó thì sẽ không có sự kiện cô ta bị chết bằng tai
    nạn nữa, nhưng sau đó cô ấy vẫn bị chết vào thời gian đáng lẽ cô ta sẽ chết vì
    tai nạn nhưng bằng một nguyên nhân khác. Cho dù chàng trai đó quay về quá khứ
    bao nhiêu lần để thay đổi thì bạn gái anh ta vẫn chết vào thời điểm đó bằng
    cách này hay cách khác. Đó là tác dụng của “Vùng Hấp Dẫn Định Mệnh”


Quản Lý ngừng một chút rồi nói tiếp


  • Rơi vào trường hợp đó thì ngay cả “Định Mệnh Tinh Bàn” cũng chỉ có thể thay
    đổi một chút thời gian mà thôi ví dụ như đáng lẽ cô gái nêu trên phải chết lúc
    8.00 tối thì nếu dùng “Định Mệnh Tinh Bàn” thì có thể khiến cô ấy chết sớm
    hoặc trễ hơn một chút. Chưa nói tới để khởi động “Định Mệnh Tinh Bàn” thì cái
    giá phải trả không hề rẻ đâu cho dù đối với cường giả hành tinh cấp 1

Nghe xong câu đó Selemi nhìn Quản Lý với vẻ nghi ngờ


  • Cái giá không hề rẻ đối với người khác thôi còn với ngươi thì nó không có
    chút tác dụng phụ nào cả đúng không. Ngươi là người chuyên môn lấy “Định Mệnh
    Tinh Bàn” ra làm trò chơi mà, ngươi chỉ cần chọn một cá thể trong vũ trụ này
    xáo trộn một chút định mệnh của họ và ngay lập tức nhiều thứ hay ho xảy ra, ví
    như một người tự dưng được một vé xuyên việt trọng sinh đến thế giới khác
    chẳng hạn. Đừng nói với ta là ngươi không làm mấy cái trò đó nha.

Thấy ánh mắt chấp vấn đầy khinh bỉ của Selemi Quản Lý cười sảng khoái


  • Thế mới vui chứ đúng không! Xuyên việt đâu phải là điều xấu! Với lại ta
    chọn mục tiêu luôn là ngẫu nhiên nên cứ coi như đó là vận mệnh của họ thôi
    vậy. Nhưng xuyên việt là kỳ ngộ tốt nhất để cá thể có thể đạt được thu hoạch
    mà họ cần phải đạt được để đi trên con đường mình đã chọn. Bởi vì, nếu ngươi
    cứ ở thế giới của mình thì sẽ bị gò bó bởi rất nhiều thứ, thế cho những hành
    tinh cấp cao rất hay đi lịch lãm ở hành tinh khác và họ cũng liên tục khai phá
    vũ trụ vì muốn mở rộng thế giới của chính họ và cả nhận thức cùng tâm cảnh
    nữa. Nhưng sau cùng thì đối với ta, làm điều đó vì vui là chính. Quan sát họ
    nỗ lực cố gắng và can thiệp trong phạm vi chấp nhận được không phải rất thú vị
    hay sao.
    Selemi cũng thở dài bất lực


  • Ta không biết ngươi là Quản Lý Vũ Trụ hay là Phá Hoại Vũ Trụ đây cơ chứ.


Quản Lý chỉ cười thâm thúy không nói gì rồi hai người cũng tiếp tục tĩnh tọa
nơi cánh đồng bất tận.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #39