Lần 2 Cường Hóa


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Takuto tỉnh dậy phát hiện cậu lại đang ở cánh đồng bất tận của Quản Lý, nhưng
lần này cậu đến cậu phát hiện thêm sự xuất hiện của một cô bé tóc vàng vô cùng
dễ thương và kiều diễm cũng đang ở đó. Cậu hỏi


  • Cô bé là?

Ngay lập tức một hàng mũi tên từ trên trời lao xuống như muốn xiên que cậu
ngay tại chỗ khiến Takuto trốn tránh trối chết, sau đó cô bé lên tiếng với
giọng trẻ con trong trẻo rất dễ thương nhưng lại có khí thế rất uy nghiêm
không kém Quản Lý:


  • Ta đã nói đừng có gọi ta là cô bé, bổn tiểu thư là Selemi

Takuto giật mình, sau cậu mới hiểu đây là hình dạng con người của cây cung mà
cậu mua hôm qua, nói cho cùng cô bé này nếu nhìn bên ngoài chắc cũng chỉ trạc
em cậu là Kotori thôi, nhưng Takuto lại không thể phủ nhận được là cô ấy là
cường giả có thể cùng cấp độ với Quản Lý, và đây là lần đầu cậu được tận mục
sở thị cường giả ở cấp độ như vậy nên cậu có chút nhìn dò xét khiến cho cô bé
Selemi lườm cậu


  • Ngươi làm gì mà nhìn ta chăm chú thế? A! Có phải ngươi đang ngưỡng mộ sắc
    đẹp của ta phải không? Thế thì cứ tự nhiên đi mà đừng có chết ngất vì sung
    sướng là được.

Cô bé mỉm cười kiêu hãnh như một đóa hoa đang khoe sắc rực rỡ. Takuto cũng mỉm
cười vui vẻ.


  • Cô quen với Quản Lý lâu chưa


  • Ai quen với hắn, chủ nhân trước của ta từng nhiều lần đánh với hắn, và cái
    tên khốn khiếp đó đã bao nhiêu lần chém nát quần áo ta ra như một tên biến
    thái. Chưa kể sau này còn chém ta ra làm đôi nữa cơ đấy


Cô bé nói với vẻ giận dỗi với khuôn mặt Loli rất ư là Kawaii, khiến Takuto
nhìn Quản Lý với ánh mắt quái gở hiện ra rõ ràng từng câu nói “Tôi không ngờ
ông là kẻ khoái ngược đãi Loli đấy”


  • Ai mà thèm làm trò đó cơ chứ, lúc đó cô ta là một cây cung mà bọn ta đang
    đánh nhau vui vẻ đâu có thời gian quan tâm đến tiểu tiết đó.

Thà không giải thích thì thôi chứ sau khi nghe Quản Lý giải thích, Selemi gằn
giọng, cười một nụ cười hết sức “Dễ Thương” tỏa ra khí thế chết chóc:


  • Á… À! Ngươi nói điều đó chứng tỏ ngươi không hối tiếc chút nào hết à. Chết
    đi tên Quản Lý khốn khiếp kia!


  • Ok thôi! Thích thì chiến!


Quản Lý cười lớn cuồng tiếu đầy hứng thú. Nói xong ngay lập tức một luồn khí
thế phát ra thổi bay Takuto đi mấy trăm Km, và cái cậu thấy khiến cậu kinh
hãi, một rừng mũi tên trên khắp bầu trời giáng xuống và những vụ nổ triền miên
vang lên khiến cậu chạy trối chết, cậu cảm thấy thà đánh với chục con Liệt
Diễm Sư Thú còn khỏe hơn đứng tránh miểng do hai người này đánh nhau văng ra.
Cậu còn thoáng nghe giọng cười của Quản Lý nhưng lần này nó còn pha thêm sự
điên dại tột cùng, cậu cảm thấy cho dù cậu là Thiên Cảnh hay Thần cấp đi nữa
gặp hai người này chắc chắn không chịu nổi một kích của họ. Những vụ nổ như
hoặc gấp mấy lần bom nguyên tử vang đùng đùng suốt hơn mấy chục tiếng đồng hồ
cộng với tiếng âm thanh tiếng thở dốc vì né đạn lạc của Takuto khiến nơi đây
ồn ào hơn hẳn những lần trước nhiều.

Sau gần 200 tiếng, Takuto đã nằm đờ người trên bãi cỏ, thở hồng hộc. “Cái thể
loại đánh nhau như thế này xảy ra ở trái đất thì trái đất banh chành trong một
nốt nhạc là cái chắc cho dù đại lục rộng lớn này chắc cũng chỉ chịu đựng được
trong vài phút thôi.

Takuto thấy một ma pháp trận xuất hiện và cậu đã trở lại nơi quảng trường, cậu
thấy cô bé Selemi vẫn còn đang giận dỗi quay mặt sang chỗ khác điều này khiến
Takuto liên tưởng đến khuôn mặt mấy bé loli giận dỗi. Cậu đang tính cười nhưng
một ánh mắt chết chóc từ cô bé đang liếc cậu khiến cậu cố gắng nuốt cơn buồn
cười xuống và khuôn mặt trở nên rất khó coi như người đang bị Tào Tháo rượt mà
không có chỗ giải quyết vậy. Quản Lý thấy vậy đành dỗ


  • Thôi đừng giận nữa, Selemi tiểu thư à, để ta nói tên này dẫn cô đi chơi đâu
    đó ở thế giới này và có nhiều món ngon lắm

Một chiêu dụ con nít truyền thống, Takuto đang nghĩ thầm trong bụng “Đời nào
cường giả cấp bậc này còn bị cái trò này dụ nữa” Nhưng sự thật lại hoàn toàn
trái ngược, cô bé quay lại nhìn Takuto với vẻ sáng rỡ trong đôi mắt như những
ánh sao nhìn Takuto với vẻ mong chờ nhưng nhanh như chớp cô quay đi chỗ khác,
Takuto tuy không thấy nhưng cậu chắc chắn khuôn mặt cô bẻ đang trở nên đỏ hồng
và có vẻ sự thực như cậu phán đoán cô bé không quay lại nói.


  • Ngươi diễm phúc lắm mới được hộ tống bổn cô nương đấy nhé lấy làm vinh hạnh
    đi.

Takuto cũng cười vui vẻ


  • Vâng! Selemi tiểu thư!

Quản Lý bỗng cắt ngang câu chuyện


  • Thôi đủ rồi vào việc chính đi, mau bắt đầu luyện hóa mớ tinh huyết rồi tiến
    hành cường hóa cơ thể đi để luyện Dung Kỹ tầng 2 luôn

Nghe thấy thế Takuto cũng bắt đâu nghiêm túc, cậu lấy tinh huyết của Liệt Diễm
Sư Thú ra bắt đầu dung hợp với tất cả các tinh huyết mà cậu có. Quá trình dung
hợp này khá rắc rồi vì các tinh huyết này cứ liên tục chống cự nhau không ai
chịu ai, có vẻ nó có tính cách của yêu thú đó và phải mất một lúc lâu sau quá
trình này mới hoàn tất.

Sau khi hoàn thành xong bước đầu, Takuto đổ tất cả dung dịch đó vào một cái
thùng lớn sau đó nhảy vào bắt đầu vận công hấp thu. Cơ thể cậu đã được Dung Kỹ
cường hóa đến tận cùng nên quá trình này diễn ra tương đối chậm nhưng cậu vẫn
dần dần thấy được sự thay đổi của cơ thể cậu, câu tự tin sau đợt này cậu hoàn
toàn có thể một mình hạ được Liệt Diễm Sư Thú. Bây giờ đã đến giai đoạn cốt
yếu, Takuto cảm thấy cơ thể mình dường như đang nứt nẻ phình trướng lên và dần
chuyển sanh màu nâu nhạt đó chính là đấu hiệu cậu sặp ngưng tụ thành công tầng
1.

Sau một lúc thì cơ thể cậu nứt ra và vỡ vụn giống như lột xác vậy, tầng đầu
tiên của bí kiếp luyện thể đã luyện thành công. Sau đó theo lời hướng dẫn của
Quản Lý cậu bắt đầu tập trung để Quản Lý lập kết giới chia cắt khu vực


  • Rồi cậu cứ hấp thu trong không gian 50m2 này là có đủ

Takuto gật đầu rồi bắt đầu. Ngay lập tức một sự hành hạ cực kỳ mãnh liệt xảy
ra thậm chí khủng khiếp hơn trước không biết bao nhiêu lần, Takuto cắn răng
chịu đựng, lần này Quản Lý không hề giúp cậu mà để cậu tự ren luyện trong sự
thống khổ tột cùng, Takuto cảm thấy ruột gan, lục phủ ngũ tạng của mình như có
lúc bị thiêu đốt mãnh liệt, có lúc thì lạnh như bị băng, có khi đau như hàng
ngàn con yêu thú cao xé và rất nhiều nỗi đau đớn cùng cực, lần này Takuto lăn
lôn trên đất kêu là gào thét vì sự hành hạ của nó, nhưng cậu kiên quyết không
chịu ngất đi, có vẻ tâm cảnh cậu đã đủ mạnh để chịu được những đau đớn ma
luyện này.

Một ngày sau, Takuto đang nằm trên đất, bỗng dưng cậu phát ra khí thế vô cùng
mãnh liệt thậm chí hơn cả Liệt Diễm Sư Thú gấp bao nhiêu lần. Cậu gào lên


  • Thành công rồi! Thành công rồi! Địa Cảnh đỉnh phong.

Đúng vậy, với sự bá đạo của Dung Kỹ, cộng với bí kiếp luyện thể đã đưa thực
lực Takuto đến một tầm cao mới, bây giờ cậu băt đầu với Địa Cảnh đỉnh phong,
điều này cũng không có gì lạ, Quản Lý đã tính toán cho cậu hấp thu năng lượng
gấp 5 lần kỳ trước, theo như thông thường thì cường hóa lần 2 chỉ khoảng gấp 3
hay bốn lần thôi, và chỉ tới khoảng Địa Cảnh trung kì nhưng Takuto gấp tới 5
lần thì cậu đến được Địa Cảnh đỉnh phong cũng không có gì lạ và chưa kể độc ấn
kềm chế cậu đã hoàn toàn biến mất. Takuto quay sang Quản Lý nói khí thế


  • Quản Lý! Tiếp thử một chiêu của tôi này. Quyền Nộ Cửu Trọng Thiên! Chiêu
    thứ hai! Nộ Sơn Quyền

Nộ quyền được tung ra, sức mạnh như một trái núi lao đến Quản Lý, nhưng dường
như không để ý đến điều đó, Quản Lý chỉ thổi nhẹ một cái thì bỗng dưng tất cả
sức mạnh đều biến mất hoàn toàn. Takuto kinh hãi, cậu tin rằng cho dù là Thiên
cấp cũng chưa chắc dám tiếp chiêu này của mình. Sau cậu nghĩ, Quản Lý đúng là
boss cuối có khác không biết chừng nào mình có thể mạnh như ông ta đây. Quản
Lý lên tiếng


  • Khí thế quá nhỉ. Nhưng quả thật chiêu đó rất khá nhưng đối với thế giới này
    thôi, chứ với ta không hơn vi sinh vật là mấy.

Không nghe thì thôi chứ càng nghe cậu càng nhức não với thái độ của Quản Lý,
bên cạnh Selemi cũng góp vào đả kích cậu


  • Đúng đó! Đối với chúng ta, chiêu đó không to hơn con virus là bao nhiêu
    đâu, đừng có hứng thú quá

Những câu nói những mũi tên xuyên qua tim Takuto, cậu chui và một góc cây cột
và xoay ngón tay vòng vòng nước mắt chảy như mưa, y chang tên Kenichi
Shirahama trong anime khi bị mấy vị sư phụ đả kích vậy. Cô bé Selemi quăng một
thứ cho cậu nói


  • Dị hỏa này, ngươi tự quyết định đi

Trong tay cậu chính là Hồng Liên Thanh Tâm Hỏa có điều bây giờ có vẻ nó đã bị
Selemi niêm phong nên rất ngoan ngoãn nhưng nếu không phải chính Takuto giải
khai thì sẽ không ai luyện hóa được nó cả. Takuto cũng cất nó đi, tuy nói cậu
cần dị hỏa nhưng cũng không gấp, nên cậu định đưa cho thành chủ vì ông ấy cần
phải gia tăng thực lực để bảo vệ gia đình mình. Cậu nói


  • Này Quản Lý, theo như ông nói thì con Liệt Diễm Sư Thú bị thanh kiếm của
    tôi thôn phệ đúng không, ông có cách nào thả nó ra không?


  • Cảm thấy có lỗi với nó à


Takuto gật đầu, vì bất đắc dĩ mà cậu đã chiếm nơi ở của nó mà còn làm nó bị
thương nữa nên cậu rất áy náy vì nó chỉ muốn sống ở đó không phạm đến ai mà
mình lại làm như thế.


  • Không có nhiều người nghĩ như cậu đâu, ít nhất là ở thế giới này, nhưng ta
    thích cách nghĩ đó đấy

Nói xong, Quản Lý gật đầu cầm thanh kiếm lên niệm chú, một hình bóng một con
sư tử khổng lồ xuất hiện mang theo khí thế khủng khiếp.

Vừa thấy Takuto nó gầm lên căm thù lao vào tấn công, nhưng với thực lực của
Takuto bây giờ cậu chỉ cần đưa một tay cũng chặn được đòn tấn công của nó rồi
dễ dàng đẩy con sư tử ra một khoảng xa. Thấy thế con sư tử vô cùng kinh hãi


  • Nhân loại! Không phải lúc trước ngươi yếu lắm sao. Bộ ta bị giam lâu lắm
    rồi sao

Cũng không trách nó nghĩ như vậy, lúc trước trong mắt nó Takuto chỉ chưa đến
Nhân Cảnh mà bây giờ đã có thể chọi với nó là Địa cảnh, nên nó nghĩ thời gian
đã trôi qua lâu lắm rồi. Takuto đứng trước mặt nó cúi đầu


  • Tôi xin cảm ơn vì tinh huyết của ngươi đã giúp ta trong thời gian ngắn mạnh
    lên được như vậy, và thành thật xin lỗi tình thế lúc đó không còn cách nào
    khác. Tôi sẽ cố gắng đền đáp.

Thấy được sự thành khẩn của Takuto nó gầm gừ nhưng có vẻ đã bớt bực mình vì nó
biết bây giờ với thực lực của cậu thì không cần phải làm thế nhưng nếu bỏ qua
thì không có chút phong phạm của đế vương trong yêu thú nữa nên nó gằn giọng


  • Thế ngươi định bồi thường gì cho ta

Takuto ngay lập tức móc ra mấy viên đan dược hỏa hệ, thấy thế con sư tử sáng
mắt ngay lập tức, nó nhận ra thứ này có thể khiến cho thực lực nó tăng thêm
một bước không kém gì khi có dị hỏa cả. Takuto thấy vậy nói:


  • Ngươi đi theo ta đi sẽ không hối hận đâu

Chiếu theo cách đại lục này, khi một nhân loại nói thế với yêu thú có nghĩa là
muốn thu yêu thú đó là sủng vật của mình, và con sư tử này cũng vậy nó gầm lên
giận dữ


  • Bổn vương có tôn nghiêm của đế vương trong yêu thú, sẽ không bao giờ kí kết
    làm sủng vật của nhân loại cả. Đừng có nghĩ sẽ mua chuộc được ta.

Takuto lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nói


  • Không phải sủng vật mà là chiến hữu là bạn bè, khi ngươi thấy ta làm sai,
    ngươi có thể cản ta lại, khi ngươi gặp nạn ta sẽ chống đỡ cho ngươi, chúng ta
    không cần cái gọi là khế ước gì cả, quan hệ chúng ta gây dựng từ sự tin tưởng
    lẫn nhau, như vậy được không.

Lời nói của Takuto khiến con sư tử sững sờ, nó chưa từng thấy nhân loại nào
tin tưởng yêu thú mà không ký kết khế ước cả. Nhưng nó không cảm thấy có chút
xảo trá từ lời nói của thanh niên này cả.


  • Nếu thế thì ta tạm thời theo ngươi một thời gian vậy.

Takuto gật đầu, cậu như nhớ cái gì lên tiếng


  • À mà nếu ở ngoài ngươi có thể sử dụng hình dáng nhân loại được, nếu sử dụng
    hình dáng thật sẽ rắc rối lắm.

Con sư tử gật đầu, cơ thể nó phát sáng và thu nhỏ lại. Ngay lập tức Takuto đổ
máu mũi ra vì xuất hiện trước mặt cậu là một cô gái rất đẹp tóc màu dài trắng
bạc với vài cọng dài trên đỉnh đầu đong đưa như anten, thêm vào đó là một đôi
tai sư tử vô cùng xinh xắn còn phía dưới có thêm một chiếc đuôi đang ve vẩy
nhẹ nhàng nữa và điều bổ mắt nhất ở đây là cô ấy đang hoàn toàn trần như khộng
không mặc chút quần áo và cũng không có ý định che đi bộ ngực to cao vút kia.
Takuto vội vã che mặt lại nhưng hình như vẫn có một khe hở nhỏ ở nơi con mắt,
cậu la lên


  • Mặc quần áo vào đi, đừng có trần như nhộng thế nữa

Quản Lý nhìn cậu và đưa ngón cái lên trời còn Selemi đứng từ xa nhìn cậu một
cách khinh bỉ. Sau một lúc thì cô gái đã mặc xong quần áo, Takuto bây giờ mới
hỏi


  • Mà cô tên gì thế ta chưa biết tên của cô


  • Ta không có tên, ngươi cứ gọi ta là Liệt Diễm Sư Thú là được


Takuto lắc đầu


  • Như vậy không được, hay là tôi gọi cô là Leon nhé, ở nơi của tôi Leon có
    nghĩa là sư thú đó. Còn tôi tên là Takuto Mizuhara.

Cô gái suy nghĩ một chút thấy không có gì rắc rối cũng gật đầu và một giọng
nói vang lên đằng sau cô


  • Coi bộ cậu có duyên với nhiều cô gái đẹp quá nhỉ

Leon quay phắt lại và trước mặt cô là một người đàn ông tóc cũng màu trắng
bạc, là một yêu thú nên cảm giác của cô cũng rất nhạy cô cảm thấy người này vô
cùng khủng khiếp cô không thể chống lại,mà bên cạnh lại thêm một cô bé tóc
vàng cũng khủng khiếp không hề kém cạnh và quan trọng là hai người này tràn
đầy địch ý.

Leon ngay lập tức lao tới nắm lấy Takuto dùng ngay Vận Tốc Cực Hạn phóng đi
chạy càng xa càng tốt. Cũng không trách được cô, khi Quản Lý thả cô ra thì
cũng đã tránh xa ra chỗ khác nên cô không nhận ra cộng với địch ý tỏa ra từ họ
nên cô đã hoảng sợ kéo Takuto mà bỏ chạy bởi vì cô biết cô không có chút phần
thắng khi đấu với họ. Nhưng cô nghĩ cô chạy xa lắm rồi thì lại thấy hình bóng
hai người đứng chắn trước mặt mình cô không còn cách nào khác nhanh chóng ném
Takuto ra xa ngược hướng với mình để cậu có thể trốn thoát và gầm lên lao tới
Quản Lý và Selemi sử dụng ngay chiêu mạnh nhất của mình


  • Hỏa Thần Bạo Nộ

Vẫn chiêu thức đầy uy lực đó, đất đai nổ tung dung nham phun trào, những luồn
lưu khí bỏng rát đánh vào hai đối thủ trước mặt nhưng lần này lại không có
chút tác dụng nào. Quản Lý lên tiếng


  • Không có tác dụng đâu tiểu nha đầu, nhưng thái độ của ngươi khiến ta đánh
    giá cao đó.

Selemi bên cạnh cũng lên tiếng


  • Nếu mà lúc nãy ngươi bỏ chạy một mình khi bọn ta phát ra sát khí thì bọn ta
    đã một chiêu giết ngươi ngay rồi, nhưng ngươi đã mang theo tên nhóc đó vì thật
    sự coi hắn là bằng hữu đầu tiên thế nên ngươi đã được sự coi trọng của bọn ta.

Leon mặt ngơ ngác không hiểu gì hết, bây giờ Takuto mới đến giải thích


  • Bọn họ không phải địch đâu, người tóc bạc sư phụ tôi gọi là Quản Lý, còn
    tiểu thư đây là Selemi bạn ông ấy

Selemi nói khó chịu quay sang chỗ khác


  • Hứ! Ai là bạn của tên khốn khiếp đó chứ.

Không để ý đến thái độ của Selemi Quản Lý giơ tay xé ra một lỗ hổng không gian
khiến cho Leon trợn mắt kinh hãi. Quản Lý thò tay vào rồi lôi ra một cây rùi
lớn hai lưỡi có cán dài màu xanh biếc và phần đầu màu đen với hai chiếc lưỡi
sáng loáng cực kỳ sắc bén đưa cho Leon nói


  • Đây là quà ta cho cô! Chiến Phủ Grand Veil nó là vũ khí thích hợp nhất với
    cô đó. Nhờ cô lo cho tên đệ tử ngốc này của ta nhé.

Leon cầm cái rùi lên yêu thích không rời tay, độ nặng và độ lớn của nó như tạo
ra cho cô vậy, yêu thú không sử dụng binh khí không phải là không biết sử dụng
mà là khó có được thứ đạt với yêu cầu của chúng, nếu chúng có thể có được vũ
khí thích hợp thì nhân loại đừng có mơ đụng đến lãnh thổ của bọn chúng dù chỉ
là một bước. Takuto lên tiếng


  • Cô cứ luyện hóa mấy viên đan dược trước đi rồi chúng ta ra ngoài thôi.

Nghe thấy vậy Leon cũng gật đầu và bắt đầu luyện hóa mấy viên đan dược của
Takuto, đan dược được luyện bằng Dung Kỹ thì bá đạo khỏi nói rồi cũng may Leon
là yêu thú nên đã chịu được sự đau đớn ấy. Mấy tiếng sau Leon đứng dậy khí thể
tỏa ra tuôn trào như biển động. Địa Cảnh hậu kì chỉ kém Takuto một bước mà
thôi nhưng bây giờ đánh nhau thì có thể Takuto sẽ kém một chút vì thể chất đặc
biệt của yêu thú.

Leon bây giờ không thể tin vào chính mình, cô chưa bao giờ đột phá dễ dàng như
vậy cả cho dù có dị hỏa khiến thực lực cô tăng mạnh. Cô thấy may mắn khi đã
đồng ý kết bằng hữu với chàng trai trước mắt này. Cô rất muốn cám ơn cậu ta
nhưng vì sự kiêu ngạo của bậc đế vương yêu thú nên cô chỉ nói


  • Được để tỏ lòng cám ơn, bổn vương sẽ theo ngươi hộ pháp trong thời gian tới
    vậy.
    Takuto cũng mỉm cười đáp lại


  • Xin nhờ cô vậy! Leon.


Nói xong Takuto đưa cả hai ra khỏi nơi này về lại Vô Tận Hoang Nguyên.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #37