Người đăng: Trần Hoàng Lâm
Sau khi đấu giá hội kết thúc, Takuto trở ra chỗ tiếp khách để lấy công pháp
của mình. Khi ra đến đó, cô gái tiếp khách cười và đưa cho cậu nói với giọng
ngọt lừ:
Takuto chỉ gật đầu rồi quay đi, nhưng cô gái tiếp khách dường như nhớ đến gì
đó kêu cậu lại và nói
Nghe nhắc tới Lola, Takuto cũng gật đầu và hướng đến giám định thất. Cậu lại
thấy hình ảnh một cô gái đang chìm đắm trong các cuốn sách của mình để được
tận hưởng được vẻ đẹp của tri thức của thế giới. Takuto không hiểu sao khi đến
gần cô gái này cậu lại thấy tâm hồn mình rất bình yên giống như được ở bên
cạnh cái gì thuần khiết lắm. Nếu nói ở bên Suzuno khiến cậu thấy vui vẻ hạnh
phúc thì bên cạnh cô gái này cho cậu cảm giác thanh thản tâm hồn vậy. Cậu bước
đến bên cạnh cô ấy rồi đặt tay lên vai lắc nhẹ.
Lola tỉnh dậy khi cảm thấy có người lay mình nhưng không có chiến khí lẫn sát
khí nên cũng ngước đầu lên và khi thấy Takuto cô nở nụ cười nói:
Nghe giọng có vẻ châm chọc của Lola khiến Takuto hơi ngượng, cậu lúng túng xin
lỗi rồi nói
Cô cũng biết cậu cố ý chuyển đề tài nên cũng bắt đầu nghiêm túc nói:
Takuto tở vẻ ngạc nhiên cậu không biết Huyền Môn là cái gì, dù sao cậu cũng
chỉ mới đến thế giới này hơn chục ngày thôi còn rất nhiều chuyện mà cậu không
nắm rõ, thấy vẻ mặt đó của Takuto, Lola cũng không coi đó là chuyện lạ nói:
Dừng một chút cho Takuto tiêu hóa câu chuyện Lola nói tiếp
Khi Takuto nghe đến đó thì cậu bỗng nhiên nghe giọng Quản Lý vang lên một cách
khinh bỉ:
Takuto nghe vậy cũng đã nắm được mọi việc xem ra tứ đại tông môn ngày xưa cũng
không phải là tốt đẹp gì cho cam khiến cho cậu không muốn giao du với đám này
vả lại cậu cũng nên biến khỏi thế giới này sau khi an bài cho hai chị em sinh
đôi và lấy Vạn Niên Thanh Diệp. Cậu quay lại nói với Lola:
Lola nghe vậy cũng gật đầu không giữ Takuto lại nữa mà đưa cậu ra ngoài. Sau
khi cậu đã đi cô trở về thực nghiệm thất thì một lão giả đã đứng đó chờ cô rồi
nói một cách khó chịu:
Người đang nói là một trong những trưởng lão của sàn đấu giá này, chẳng là
người của tứ đại tông môn nghe tin có thập cấp đan dược xuất thế nên đã cử
người đến chào mới luyện dược sư đó, cho dù tứ đại tông môn thì thập cấp đan
dược cũng là một thứ không phải muốn bao nhiêu cũng có, cho nên họ đã có chút
gây áp lực cho sàn đấu giá để biết được thân thế vị luyện dược sư đó. Khi Lola
biết được điều đó nhưng cô cũng đoán là cậu không muốn nên cũng chỉ hỏi sơ sài
rồi cho cậu đi, bây giờ cô trả lời với trưởng lão
Trưởng lão nghe thấy có lý nhưng cũng cẩn thận nói:
Lola gật đầu, rồi tiếp tục quay vô gian phòng để bắt đầu đọc sách.
Bây giờ, Takuto đang bước nhanh trong đêm đi tới khu nghèo của đế đô. Cậu trên
đường đã ghé vào quán ăn mua một bữa thật hoành tráng để cho hai cô bé. Khu
nghèo của đế đô ở buổi tối quả là khác hẳn so với sự sầm uất vốn có vào buổi
tối, nơi đây dường như chỉ có sự tĩnh lặng âm u và lâu lâu những ngọn gió thổi
qua các mái nhà lụp xụp khiến không khí ở đây trở nên rùng rợn. Buổi tối ở khu
này thì ngoại trừ những người đang nghỉ ngơi vì một ngày lao động vất vả còn
lại la những kẻ hoạt động về đêm đi lòng vòng để kiếm chác hay tìm con mồi nào
đó để đón đường hòng trấn lột.
Và hiện giờ, Takuto cảm thấy mình thật sự đang bị mấy người này coi là con
mồi. Những người ở đây thường quan sát dựa trên cách ăn mặt và đi đứng để phán
xét người khác, nếu chúng thấy người nào ăn mặt tầm thường giống Takuto đây
thì bọn chúng chắc chắn sẽ lao ra chặn đường để cướp. Cậu hơi nản và không
muốn bọn chúng biết quan hệ giữa cậu và hai cô bé nên đã giơ tay tung một tia
sét ngay nơi một trong số tên đó trốn. Tên đó bị tia sét hạ gục ngay tại chỗ,
những tên còn lại thấy vậy hoảng sợ bỏ đi trong đầu thầm rủa “Đùa à sao lại có
thứ pháp sư mặt đồ như ăn mày thế kia cơ chứ tên kia xui xẻo rồi. Thật ra nói
cho cùng đồ của Takuto cũng không đến nỗi đó vì khi đến đây Quản Lý đã đưa cho
cậu bộ đồ này để mặc. Nó không phải cao cấp gì chỉ là loại bình dân nhất mặc
thôi với lại Takuto không phải là người ở đây nên cũng không kén chọn quần áo
chính vì thế cậu trông bên ngoài chỉ giống một người dân bình thường.
Takuto không quan tâm đến tên nằm liệt ngoài kia và tiếp tục bước vào sâu bên
trong nơi những người thấp cổ bé họng nhất khu này sống cuộc sống chỉ qua ngày
không cần quan tâm đến ngày mai. Cậu đến bên một mái nàh đổ nát không thể đổ
nát hơn và bước vào. Hai cô bé thấy cậu vào vui mừng ra đón như đón người
thân, cậu giơ túi đồ ăn ra và bảo
Hai cô bé mở túi ra, mùi đồ ăn bốc lên khiến mắt hai cô đẫm lệ, không biết đã
bao lâu rồi hai cô mới có được một bữa ăn đầy đủ thế này. Thật ra, bữa ăn này
đừng nói trong mắt quý tộc mà chỉ nói đối với những người tương đối có của cải
nó chỉ là thứ vứt đi nhưng đó là tất cả số tiền còn lại Takuto sau khi thanh
toán chi phí đấu giá cậu đã mua cho hai cô bé. Điều đó cho thấy chênh lệch
giàu nghèo ở đây khủng khiếp hơn nhiều so với trái đất.
Hai cô bé đang ăn như chưa từng được ăn ngon thế này. Tên kia chưa từng cho
hai cô ăn như thế này bao giờ, thứ duy nhất hắn cho cô chỉ là những trân hành
hạ sống không bằng chết và những bữa ăn không bằng loài chó. Hai cô vừa ăn vừa
nói trong nước mắt như đang hồi ức vậy:
Takuto nghe vậy cũng tỏ ra sầu não thay cho hai cô bé, mặc dù cậu không trải
qua những việc như vậy nhưng Dung Kĩ đã cho cậu ta cảm nhận được mức độ tình
cảm mà hai cô bé đang muốn bày ra. Một cuộc sống không hi vọng, không mục đích
ngoài việc sống chỉ để sống, hàng ngày canh người qua lại sơ hở rồi ăn cắp
không phải cho mình xài mà cho một tên khốn nạn ăn không ngồi rồi và về nhà
chờ những trận đòn roi như một thông lệ. Cậu chờ hai cô bé ăn xong rồi nói:
Hai cô bé nghe vậy hỏi lại
Takuto gật đầu nói:
Nếu các em trở nên mạnh mẽ, thì các em có thể quyết định được cuộc đời của
chính mình không còn phải sống những ngày đau khổ này nữa
Hai cô bé ấp úng
Nhưng bọn em có thể sao…
Đối với hai cô, cuộc sống bình thường là quá dỗi xa xỉ rồi. Hai cô chỉ mong
buổi sáng được ăn xong rồi ra làm những việc bình thường của bình dân rồi tối
về ăn xong sau đó nghỉ ngơi và cứ thế sông cuộc sống bình dị cho đến hết đời
của hai chị em. Hai cô bé chưa từng nghĩ cược sông của những võ giả hay pháp
sư như thế nào, đối với cô nó còn hơn cả những ảo tưởng vô vọng nhất của cuộc
đời nữa. Thấy biểu hiện của hai cô Takuto nói
Hai cô bé không còn có thể nói gì được nữa, hôm này là ngày trọng đại nhất
trong cuộc đời của mình, ngày mà hai cô được sinh ra lần nữa và trở thành thứ
mà cô chưa bào giờ dám mong muốn “Cường Giả”. Takuto chợt nhớ đến một điều hỏi
Với khả năng của tôi thì có thể làm được điều này không vậy?
Cậu lo lắng không biết với mức độ sức mạnh hiện có của mình có thể giúp hai cô
bé này được không hay là chỉ khiến mọi chuyện trở nên trầm trọng hơn vì đây là
lần đầu cậu cường hóa cho người khác. Quản Lý nói trong đầu cậu:
Ta sẽ đưa hai cô bé vào đây rồi đích thân làm việc đó, kích hoạt cho tố
linh thể chất thì cậu còn xa mới đủ năng lượng cho điều đó, ít nhất phải cường
hóa lần 4 mới đủ.
Takuto nghe vậy than thở, cái tố linh thể chất này bá đạo tới mức đó sao. cậu
mới cường hóa lần thứ nhất mà cậu đã cả thấy mình thay đổi triệt để như thế
nào huống chi lần 4 thì sẽ ra sao. Mà năng lượng để cường hóa cho hai cô bé
này tương đương với mức năng lượng của tầng 4 thảo nào cái tố linh thể chất
này không được phát hiện trong suốt lịch sử của thế giới này rồi. Tầng 4 cường
hóa coi như Thần cấp cao thủ chắc cũng chỉ miễn cưỡng đủ tư cách đó.
Takuto nắm tay hai cô bé và khống gian bắt đầu biến đổi, họ đã có mặt nơi
quảng trường phong ấn Quản Lý. Hai cô bé thấy mình trong tích tắc đã đi tới
nơi khác rồi nên không khỏi kinh ngạc nhìn xung quanh thì thấy nơi các cô đang
đứng là một đồng cỏ trải dài đến tận cùng không có diểm kết và thứ duy nhất
khác biệt là ở đây có một cái quảng trường đang xích một người đàn ông trung
niên tóc bạc tỏ ra một vẻ uy nghi mà cô thấy còn kinh hơn cả tên đã hành hạ
chị em cô. Takuto quay sang hai cô bé và nói.
Takuto nói với vẻ mặt muốn trêu tức Quản Lý thì một hòn đá không biết bay ra
từ đập vào mặt cậu nhưng có vẻ đã kiềm lực nên cậu đã né được nhưng cũng khiến
cậu sợ hết hồn cậu la lên
- Nè đừng có giỡn như vậy chứ ông làm các em ấy sợ kìa.
Hai cô bé nhìn hai người này cứ hết động tay chân đến động mồm mép thì phì
cười, sự cảnh giác của hai cô khi mới tới nơi này đã hoàn toàn bay bay
biến.Sau một hồi, Quản Lý quay sang nói với hai cô:
Hai cô bé quả quyết gật đầu.
Quản Lý nhìn cô bé ông nhớ lại sự quyết tâm trở nên mạnh mẽ vì Suzuno của
Takuto, hai cô bé này cũng không phải như vậy sao hai chị em quyết tâm mạnh
lên để cùng bước ra khỏi cuộc đời tăm tối đã trải qua trong quá khứ, mặc dù
ông đã thấy sự việc thế này rất nhiều trong quãng đời tung hoành khắp vũ trụ,
nhưng lúc nào nó cũng khiến ông cảm thấy cái gì đó không diễn tả được.
Hai cô bé làm theo sự chỉ dẫn của Quản Lý rồi ngồi xuống. Quản Lý tập trung
hai luồng năng lượng băng hỏa trên hai tay ông ấy rồi tung một chưởng ngay vào
lưng hai cô bé. Hai cô bé run lên thống khổ trong cơ thể có một khói màu đen
bốc lên, nhìn nó Takuto đã biết đó chính là tạp chất tích tụ trong cơ thể của
hai cô bé trước đây và Quản Lý đang trục nó ra ngoài. Hai cô bé vẫn cố cắn
răng chịu đựng. Hai cô biết sự thống khổ này chính là bắt đầu chuỗi thử thách
mà các cô phải chịu đựng để trở thành cường giả, hai cô không muốn thua hay
nói cách khác tuyệt đối không được phép thua bởi vì ngay cả thử thách đầu tiên
mà không chịu được thì còn nói gì đến trở thành cường giả. Cho nên mặc dù rất
đau đớn nhưng hai cô bé vẫn không hề phát ra một tiếng rên la nào cả.
Takuto ở bên cạnh cũng thấy khâm phục hai cô bé này, cường hóa lần 1 đã khiến
cậu chết đi sống lại và suýt phải tử nạn đương trường nếu không có Suzuno giúp
đỡ. Khoảng 10 tiếng sau thì đột nhiên Quản Lý la lên:
Takuto nghe vậy cũng giật mình quay người phóng đi thật xa một lúc sau cậu
nghĩ mình đã chạy xa lắm thì bỗng dưng một luồn áp lực từ xa quét tới khiến
cậu văng đi thêm gần 300m từ chỗ đang đứng khiến cậu bị đập xuống đất. Cậu lồm
cồm bò dậy và thầm than hai cô bé này trong tương lai thành cái gì đây không
biết. Sau khi thấy áp lực đã biến mất cậu mới quay lại và khi tới đó cậu không
tin vào mắt mình. Hai cô bé mà trước giờ cậu thấy thật yếu đuối và cần phải
được bảo vệ thì bây giờ trong cơ thể họ thấp thoáng tồn tại một con quái vật
viễn cổ cực kỳ khủng khiến cậu phải lạnh người. Quản Lý ở đó thấy Takuto trở
lại nói:
Takuto gật đầu đồng ý và cả ba trở ra khu nhà nghèo thì trời đã sáng. Takuto
ra một góc rồi nằm xuống nghỉ ngơi để chuẩn bị khi hai cô bé tỉnh lại thì sẽ
lên đường tới học viện đế đô.