Người đăng: Trần Hoàng Lâm
Hiện tại, Takuto đang đứng trong khu chợ thuộc phòng đấu giá lớn nhất ở nước
cộng hòa Phòng đấu giá Atemis, cậu không khỏi cảm thấy thất thần vì quy mô của
nó, mặc dù cậu chưa bao giờ đến với sàn đấu giá trước đây nhưng cậu vẫn không
khỏi thấy kinh ngạc.
Cậu thấy ở đây biết bao nhiêu gian hàng bày bán đủ thứ từ công pháp, bí kỹ cho
đến pháp khí thảo dược, tất cả các thứ đó đều được bán ở đây. Nhưng ở khu này
chỉ là một khu không đáng kể so với những gì mà được công khai bán đấu giá bên
trong tòa nhà lớn kia.
Quan sát phía công vào, Takuto thấy mấy chục người gác cửa lăm lăm vũ khí đang
không ngừng quan sát chung quanh để giữ an ninh trật tự của khu chợ này tất cả
những người này đều đã đạt tới võ giả cấp 6 rồi. Takuto thầm kinh ngạc chỉ mới
giữ cửa mà đã võ giả cấp 6 rồi thì chắc trong đây cũng tồn tại võ giả Nhân cấp
hoặc Địa cấp, không chừng.
Quan sát một lúc, Takuto quyết định đi vào, hiện tại cậu đang mặc một chiếc áo
khoác trùm kín, vì đan dược cậu ta bán có thể gây động tĩnh rất lớn nên cậu ta
cũng cần phải chắc chắn. Khi đi vào trong, cậu càng choáng ngợp hơn vì quy mô
của nó, khắp nơi bốn phía đều có những màn ảnh ma pháp cực lớn để quảng cáo
những vật phẩm đang đấu giá và lịch đấu giá, Takuto quay sang hỏi Quản Lý đang
bên cạnh mình:
Quản Lý quan sát một lúc rồi nói:
Takuto nghe vậy trợn mắt khinh bỉ, đồ đấu giá rẻ nhất cũng đã hơn 10.000 đồng
vàng rồi mà trong mắt Quản Lý chỉ là đồ vất đi. Như hiểu Takuto đang nghĩ gì
Quản Lý nói:
Takuto nghe vậy kinh ngạc, cậu không ngờ chỉ một đêm lại có thể kiếm được
nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ người luyện Dung Kỹ lại giàu có đến vậy ư. Đi một
lúc, thì cậu đã đến phòng giám định bảo vật, đúng như tên gọi nơi đây là nơi
kiểm tra chất lượng của vật được đấu giá, sàn đấu giá chỉ quan tâm vật được
đưa ra có giá trị bao nhiêu chứ không hề quan tâm tới nguồn gốc sản phẩm chính
vì thế cho dù ngươi có giết tông chủ tông môn nào và lấy bảo vật của hắn đem
đi bán thì nơi đây cũng không quan tâm nhưng nơi này cũng không chịu trách
nhiệm cho người mua nó khi họ gặp phải vấn đề bị truy sát bởi vật phẩm liên
quan.
Khi Takuto bước vào thì một thị nữ đã ra tiếp đón nói:
Takuto cũng lên tiếng trả lời:
Nghe vậy cô thị nữ cũng mỉm cười và nói:
Nói rồi cô ta dẫn Takuto đi đến một căn phòng ở cuối hành lang, thì nói:
Nghe xong Takuto phát lạnh, người có thể phế bỏ cao thủ nhân cảnh chỉ trong
vài chiêu thì cậu không thể là đối thủ, với khả năng cậu bây giờ chỉ có thể
đấu ngang với cấp 8 thôi còn nếu sử dụng độc chiêu thì nếu may mắn có thể làm
bị thương được cấp 9.
Khi đi vào, Takuto thấy được nơi này giống như là một phòng thí nghiệm kiêm
thư viện chất đầy sách vở tư liệu nghiên cứu và những dụng cụ làm thí nghiệm
phép thuật, có vẻ người này là một người có học thức rất yên bác. Cô thị nữ
dẫn đường cho Takuto đến giữa căn phòng, ở đó cậu thấy hình ảnh một cô gái nhỏ
nhắn nhưng cân đối mặc váy dài tôn lên nét dễ thương của cơ thể, với mái tóc
tím nhạt xõa tự do kèm thêm đôi mắt kiếng tôn lên sự thông thái của một nhà
khoa học đang đọc sách như chìm đắm trong biển trí thức của riêng mình. Cô thị
nữ lên tiếng cung kính với cô gái đó:
Có vẻ cô ấy đang tập trung nghiên cứu nên không có biểu hiện gì vẫn đắm chìm
trong cuốn sách của mình, đến khi cô thị nữ gọi lần thứ hai thì cô ấy mới tỉnh
khỏi sự mê đắm trong kiến thức, cô ấy quay lên hỏi:
Cô ta có vẻ chưa hoàn toàn tỉnh giấc nên cô thị nữ nói :
Đại sư à có khách đến giám định đan dược
ừ thế à. Biết rồi.
Cô gái quay lên nhìn Takuto rồi tỏ vè hơi ngạc nhiên nói
Takuto nghe vậy rùng mình, nhờ đã thành thạo Dung Kỹ nên cậu chỉ cần trữ năng
lượng khi bước vào những trận chiến lớn mà thôi cho nên người ta nhìn thấy cậu
sẽ không nhận ra cấp bậc của cậu mà cô bé này có thể thoáng cái đã nhìn ra
thật là đáng sợ. Không để ý đến biểu hiện của Takuto cô ấy nói:
Nghe vậy Takuto lấy ra một cái hộp nhỏ đặt trên bàn khi thấy hộp đó cô gái hơi
kinh ngạc nói:
Cô gái này thật đáng sợ ngay cả phong ấn của Quản Lý mà cô cũng biết, đó là
suy nghĩ của Takuto. Cô gái đó quan sát một lúc rồi trầm trồ lên:
Nói rồi cô gái đó cầm lấy chiếc hộp rồi quan sát thật kĩ một hồi lâu rồi đi
tới kệ sách lục lọi lấy ra một quyển sách có vẻ trông rất cổ xưa rồi bắt đầu
sử dụng các công cụ để nghiên cứu và đối chiếu. Cô nói với vẻ hứng thú rất
cao:
Có vẻ những phù văn này khá giống thượng cổ thần văn, nhưng có vẻ nó đã
được cải tiến. Thật thú vị, trí tuệ của người này phải nói là rất kinh khủng
Thượng Cổ Thần Văn?
Takuto thắc mắc, sau đó cô gái lên tiếng giải thích:
Takuto gật đầu sau đó đưa chiếc nhẫn đeo trên tay chạm vào chiếc hộp và chiếc
hộp đã bị bật nắp lộ ra viên đan dược nằm ở bên trong. Khi thấy viên đan dược
cô gái này hơi ngạc nhiên:
Nhưng Takuto nhận ra càng quan sát đan dược cô gái này càng có vẻ sững sờ, một
lúc sau cô lấy một dụng cụ giống như máy đo và bỏ viên đan dược vào trong đó
rồi bắt đầu loay hoay nghiên cứu sau một lúc cô không giấu được kinh ngạc nói:
Takuto nhận ra nếu mình nói mình luyện thì chắc chắn sẽ bị đem đi nghiên cứu
ngay nên cậu ta bịa chuyện:
Nghe vậy cô gái cũng có vẻ tin tưởng, và cô nói
Anh có thể cho tôi gặp sư phụ anh được không, có vẻ nếu gặp ông ấy tôi sẽ
đi xa hơn việc nghiên cứu của mình
Cô không sợ, người khác lợi dụng thành quả nghiên cứu của mình cho mục đích
không hay sao
Đó là vấn đề luôn được thảo luận tại thế giới của Takuto. Sự phát triển của
khoa học luôn kéo theo các ứng dụng trong việc quân sự và chiến tranh nên
Takuto hỏi xem cô gái này có quan tâm đến vấn đề đó không. Cô gái nghe vậy nở
một nụ cười vô cùng thuần khiết nói:
Takuto nghe vậy hỏi tiếp:
Cô gái nghe vậy vẻ mặt trở nên nghiêm túc
Cô bé nói những điều đó với khuôn mặt vô tư và vô cùng thuần chất, nó giống
như cô bé chưa bao giờ thấy mặt trái của khoa học giờ cả, dường như cô nghiên
cứu chỉ vì thỏa mãn sự khao khát tri thức đến tận cùng của cô gái này thôi.
Nhưng không hiểu sao Takuto lại cảm thấy rất thư giãn khi nhìn thấy vẻ mặt này
của cô bé. Một lúc sau cô bé quay trở về hiện thực:
Co gái cúi xuống đỏ mặt nhìn Takuto tỏ vẻ ngượng ngùng
Không sao đâu, điều đó chứng tỏ cô là người tận tâm hết sức cho công việc
của mình, nhưng tôi có chút thắc mắc
Có gì anh hỏi đi
Cô thích nghiên cứu mà lại làm giám định sư như vậy bộ người ta đem sản
phẩm đến không làm phiền cô hay sao?
Cô gái như hiểu thắc mắc của Takuto nói
Cô bé nở một nụ cười rất trí tuệ trên môi mình. Sau đó nói
Quả là nhà khoa học có khác, mới nghiên cứu đã biết hiệu quả của đan dược,
Takuto cũng không giải thích thêm chỉ gật đầu xác nhận điều đó. Năng lượng của
đan dược này Quản Lý đã nói cho cậu biết hoàn toàn đủ để một cấp 9 đỉnh đột
phá lên Nhân cảnh và nếu đã là Nhân cảnh rồi thì vẫn có thể đạt được Nhân cảnh
đỉnh chỉ cần hắn ta chịu được sự thống khổ do quá trình phá rồi lập diễn ra.
Cấp bậc Nhân cảnh đối với cường giả có sức hấp dẫn thế nào thì chắc không cần
giải thích, bọn họ cho dù phải trả nửa mạng mình cũng đồng ý để vào được Nhân
cảnh. Cho nên, Takuto biết buổi đấu giá này sẽ rất điên cuồng sẽ không thiếu
Nhân cảnh cường giả tham gia.
Cô gái tên Lola nhìn Takuto nói
Takuto suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
Takuto đã tính hết cả, cậu cần băng hệ, hỏa hệ để đưa cho hai chị em sinh đôi
sau này vào học viện để có thứ tự bảo vệ và bí kiếp luyện thể cho chính mình
để chuẩn bị cường hóa lần 2 của Dung Kỹ mặc dù theo Quản Lý cậu mới đi được
gần ¼ đoạn đường để đạt tiêu chuẩn cường hóa tiếp theo nhưng cậu cũng cần phải
chắc chắn cho mọi thứ.
Nghe vậy cô gái Lola cũng trả lời
Ừ, theo như yêu cầu của anh, tôi sẽ cho họ xắp xếp đấu giá nhanh nhất.
Cám ơn cô
Takuto dừng một chút xong nói tiếp
Khi thấy được khát vọng nghiên cứu thuần khiết của cô gái này Takuto quyết
định ủng hộ cô ấy bằng cách đưa cho cô một số kiến thức khoa học của thế giới
hiện đại. Cậu sau này cũng sẽ đưa cho cô ấy một số bản thiết kế để có thể cải
thiện cuộc sống người dân nơi đây. Lola nghe vậy tròn mắt lên như gặp người
tri kỉ nói:
Takuto mỉm cười, cô gái này đúng là người thuần khiết chỉ biết nghiên cứu để
thỏa mãn khát vọng cống hiến cho sự phát triển của tri thức nhân loại hoàn
toàn không giống như những nhà khoa học biến chất trong thế giới của cậu.
Takuto cũng không nói gì thêm, mà bước ra ngoài. Nhìn thấy cửa phòng đóng lại
cô gái tên Lola cũng thấy hơi tiếc vì từ khi cô sinh ra đến nay cô đều chìm
đắm trong việc nghiên cứu, mặc dù đã co chút thành tựu nhưng cô không có bất
cứ ai để chia sẻ, và cô biết ý tưởng chế tạo vật phẩm thoát khỏi ảnh hưởng của
phép thuật điên cuồng như thế nào, cô có thể phải đối đầu với sự truy đuổi của
pháp sư công hội và pháp sư của toàn đại lục này bởi vì họ đâu để sự ảnh hưởng
của mình bị mất. Cho nên hôm nay khi cô gặp được người có cùng suy nghĩ với
mình khiến cô đã thấy được hi vọng le lói trong tim mình.
Takuto đi ra gặp Quản Lý đang ở bên ngoài chờ và kể lại toàn bộ những chuyện
xẩy ra bên trong cho ông ấy nghe nghe xong Takuto thấy một vẻ buồn bã chỉ xuất
hiện thoáng qua trên mặt ông ấy, thấy vậy Takuto thắc mắc dù sao cậu chưa bao
giờ thấy ông ấy thê này, thứ cậu luôn thấy ở ông ấy là sự kiêu hãnh vô tận và
không coi ai ra gì. Một lúc sau, như hiểu thắc mắc của Takuto, Quản Lý nói:
Takuto nghe vậy kinh ngạc, ông ấy khủng khiếp như vậy mà cũng có thể có chuyện
khiến ông ấy hối hận được à. Nhưng cậu cũng không hỏi mà chờ Quản Lý kể lại
Khi kể lại câu chuyện đó Takuto thấy rõ ràng sự dịu dàng trong ánh mắt của
Quản Lý, cái nhìn mà chưa bao giờ xuất hiện, ông ta kể tiếp:
Quản Lý vừa nói đến đó thấy mặt Takuto hiện lên dấu hỏi to đùng và nói:
Nói đến câu này khuôn mặt Quản Lý hiện lên vẻ phẫn nộ không thể che giấu,
Takuto thấy sức mạnh khủng khiếp của ông ấy chuẩn bị tràn ra thì có vẻ như ông
ấy đã kiểm soát được nó. Ông ấy nói tiếp nhưng giọng nói đã trở nên lạnh lẽo
như từng miếng băng chạm vào nhau
Vẫn với khuôn mặt chất đầy thù hận Quản Lý nghỉ một chút rồi nói tiếp
Quản Lý nói đến đây thì vẻ mặt trở nên điên cuồng nhưng không giấu được nỗi
đau thương.
Nói xong Quản Lý quay sang Takuto nghiêm túc nói: