Câu Chuyện Ngoài Lề


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Dán mắt vào khung màn hình trong khi nhấm nháp những của ngon vật lạ có nguồn
ngốc không ai biết trong vũ trụ, Selemi và Quản Lý đang quan sát toàn bộ sự
việc diễn ra ở thế giới bên đó. Nói thêm mà mớ đó là do Selemi đi tìm mà có
được và Quản Lý chế biến chứ không phải hoàn toàn Quản Lý bỏ sức như mấy hôm
trước. Thấy các diễn biến ở thế giới đó khiến Selemi có chút khó hiểu

Phép thuật không lạ với cô, nhưng rõ ràng một thế giới đã được Quản Lý nói
rằng không có chút tiềm năng phép thuật thì làm sao có thể.

"Đúng vậy, thế giới đó khi được tạo ra thì không hiểu sao hạt giống phép thuật
lại bị tan biến.... À mà này đừng nhìn ta như thế chứ, ta không phải tác giả
của vụ đó à nha. Với lại ta từng nói rằng nền móng của một hành tinh chỉ có
thể quyết định 70-80% con đường của hành tinh đó mà thôi."

Quản Lý phản bác lại cái nhìn rất ư là khó đỡ của cô tiểu thư

"Vậy tại sao hệ thống phép thuật lại được hình thành chứ. Chẳng lẽ có ai đó
cấp bậc như chúng ta can thiệp vào thế giới này hay sao, thế nên mới lý giải
được ngươi lại bị Ý Chí Vũ Trụ chuyển tới đó một thời gian ngắn xong rồi lại
bị kéo về trong khi mọi chuyện còn chưa giải quyết xong."

"Tiểu thư Selemi à cô lại nghĩ vấn đề nghiêm trọng rồi đó." Ngó qua Selemi
bằng ánh mắt khó tả và khiến cô cảm thấy có chút nhột nhột sau Quản Lý nói
tiếp

"Pháp thuật thế giới đó còn rất sơ khai chưa đạt tới hệ thống hoàn chỉnh nhưng
quả thật là do con người tạo nên đó, và chỉ bằng 1 người duy nhất."

Nói tới đây mắt Selemi đã như hai quả trứng ốp la vừa được chiên xong vậy

"Một người tạo ra một hệ thống phép thuật.... Ngươi đùa à, cho dù là với văn
minh cấp 1 đi thì điều đó cũng..."

"Tuy không thể là độc chiếm vũ trụ nhưng nhân loại thật sự chiếm phần đông
trong vũ trụ đấy. Và không phải con người đã tạo ra nhiều thứ thú vị hay sao."

"Không giống như vậy, con người hầu hết khám phá ra các quy luật vốn có và sử
dụng chúng nhằm tạo ra thứ mới, nhưng pháp thuật không phải thế.”

Nói đến đây Selemi đứng lên khẽ nhắm mắt miệng lẩm bẩm và rồi cơ thể cô được
bao trong những đốm sáng và sau đó trong không gian này bỗng xuất hiện ánh
trăng tròn tỏa ánh sáng dịu nhẹ xuống cánh đồng cỏ bất tận này. Selemi đã dùng
pháp thuật của mình can thiệp vào pháp tắc của không gian Quản Lý. Điều đó
cũng đủ hiểu cô là một tồn tại có sức mạnh pháp thuật khủng khiếp thế nào. Sau
đó cô nói tiếp

“Nếu không có 3 thứ cơ bản đó thì việc sử dụng pháp thuật gần như là tiếp cận
con số không tròn trĩnh."

Quản Lý gật đầu không phản đối Selemi nhìn lên ánh trăng mà Selemi tạo ra nhẹ
nhàng mỉm cười

“Lâu lâu ngắm trăng cũng khiến tâm hồn ta nhẹ nhàng hơn một chút, cám ơn nhé
Selemi tiểu thư.”

“Cám ơn thì miễn đi, nhưng ngươi chưa nói cho ta biết làm sao mà thế giới đó
vốn không có hạt giống tinh hoa phép thuật lại có thể xuất hiện một trong 3
thứ căn bản nhất của pháp thuật được.”

Ba thứ căn bản nhất của pháp thuật. Ma lực của thế giới tồn tại chung quanh
dưới nhiều hình thức khác nhau. Thứ tiếp theo chính là cảm xúc con người có
kết nối được với ma lực quanh mình hay không, cái đó thì không phải ai cũng có
thể cảm nhận được. Và cái cuối cùng cũng không kém phần quan trọng chính là
ngôn ngữ phép thuật hay còn gọi là thần chú.

Cảm nhận ma lực xung quanh và phát ra cảm xúc tận con tim của mình thông qua
những ngôn ngữ pháp thuật đó chính là căn bản ma pháp. Thế nên đối với những
thế giới ngay từ đầu đã không có tiềm năng pháp thuật thì làm sao có một trong
3 thứ căn bản là ma lực cơ chứ.

"Lý thuyết là vậy, vẫn tồn tại một cách thức mà không cần đến ma lực cũng như
ngôn ngữ ma pháp để tạo ra phép thuật đó chứ."

"Không lẽ ngươi đang nói tới...." Khuôn mặt Selemi bây giờ biểu hiện một sự
khó tin hiếm thấy và Quản Lý cũng gật đầu

"Nghi thức ma pháp..." nói rồi ngay lập tức Selemi lắc đầu như muốn phủ nhận
giả thuyết đó vậy

"Nghi thức ma pháp chỉ tồn tại khi có một hệ thống pháp thuật được định hình
và tuân theo nhiều bước nghiêm ngặt thì mới có thể thành công, ví như không
thể xây nhà mà không có móng vậy. Một thế giới không có chút kiến thức hay cảm
nhận về ma lực mà có thể hình thành một thứ vượt cấp như thế sao."

"Hừ! Cô coi thường con người quá đấy tiểu thư Selemi." Quản Lý cười bí hiểm
"Con người đó mà, đôi lúc họ làm những chuyện chỉ vì xuất phát từ những nguyện
vọng bé nhỏ nhưng lại có thể gây ra kết quả vô cùng to lớn. Dạo gần đây ta
thấy cô cũng hay đọc Ranobe (light novel) lắm thế có biết Kamijou Touya trong
To Aru Index không."

"Ta hiểu rồi a." Selemi thoáng nghĩ một chút rồi gật đầu "Sự trùng hợp của số
phận, một người cha đi chu du khắp thế giới chỉ vì tìm cách giải lời nguyền
bất hạnh cho con trai ông ấy là Kamijou Touma. Và cũng vì thế ngôi nhà ông
chất đầy vật mang ý nghĩa tâm linh và không hiểu bằng cách trùng hợp nào đó mà
ông lại xắp xếp đúng nghi thức cho thuật pháp mạnh nhất "Angel Fall." một sự
ngẫu nhiên đến đáng sợ."

'À mà tên kia.... Đừng có đem chi tiết trong truyện ra mà làm dẫn chứng chứ.
Chưa kể trong truyện, thế giới đó vốn đã tồn tại nhiều hệ thống phép thuật đa
dạng. Một nghi lễ như vậy thì cho dù rất hiếm nhưng chuyện người ta tình cờ
thực hiện đúng cũng có thể chấp nhận được, chứ cái thế giới mà ngươi nói tới
bây giờ hoàn toàn là con số không tròn trĩnh. Pháp tắc ma thuật không có, ma
lực cũng không. Vậy rốt cuộc cái tên nào mà thành công mở ra ma pháp hệ thống
cho thế giới đó."

"Cũng không hẳn, thế giới đó chưa thể hình thành một hệ thống pháp thuật hoàn
chỉnh rõ ràng. Nhưng câu chuyện mà ta đang đề cập tới cũng có chút tương tự
như trong Index, một người chỉ vô tình làm một điều mình khao khát muốn làm và
dẫn tới cái kết cục là thế giới vốn không có chút ma lực nào đã bắt đầu được
dung nhập quy luật mới. Một con bé ngốc nghếch tới cực điểm mà ta dám chắc khi
Athena gặp nó sẽ lao vào và cưng chiều hết mực cho coi."

………

Đó là một câu chuyện tình vô vọng, cặp đôi đó đã bị chia cắt bằng sự phũ phàng
nhất thế gian “Sinh Ly, Tử Biệt.” Ở bên cạnh giường nơi một thân ảnh lặng lẽ
nằm đó và cũng sẽ vẫn nằm đó rồi dần dần lụi tàn theo năm tháng là một cô gái
dễ nhìn với đôi mắt mệt mỏi đã không còn có thể rơi lệ được nữa. Người cô yêu
tha thiết đã bỏ lại cô khi họ đang ở độ tuổi đẹp nhất cuộc đời. Cuộc tình của
họ đẹp, rất đẹp nhưng hòa quyện trong đó vẫn là những nỗi buồn của sự bất lực.
Người yêu của cô bị một căn bệnh không thể chữa và càng ngày càng yếu. Thế nên
họ luôn trân trọng hiện tại và vun đắp cho nhau những kỉ niệm mà luôn nghĩ
rằng đó là lần cuối.

Nhưng căn bệnh quái ác tàn nhẫn đó đã ngăn điều đó lại vào năm cuối cuộc đời
của họ. Người yêu cô đã không thể rời giường và kể từ đó giây phút đó thế giới
hai người họ hoàn toàn bị niêm phong trong không gian chật hẹp này.

Ngày qua ngày chôn vùi bản thân trong những mảnh hồi ức của hai người. Đó có
thể là phương pháp duy nhất để họ quên đi cái sự thật đau khổ sắp tới không
thể nào tránh thoát được cả.

Mỗi đêm tối những ngôi sao đẹp đẽ tỏa sáng đối với họ như những giọt nước mắt
của bầu trời như đang muốn san sẻ nỗi đau dai dẳng cùng bày tỏ nỗi thất vọng
trước tạo hóa cay nghiệt này. Trái tim cô gái đã hoàn toàn bị băng giá vây
kín, ước mơ của cô gái đã như bị tan vỡ, dường như trong đôi mắt ấy đã không
còn có khả năng run lên để nhỏ lệ nữa rồi. Nó đã hoàn toàn bị hủy hoại. Trong
ánh mắt đó, thế giới bây giờ chỉ còn là một màu xám xịt vô cảm, không còn bất
cứ thứ ánh sáng nào.

Bước lên con đường tìm kiếm một cái gì mà ngay bản thân cô cũng không rõ và
mang trong mình nỗi đau đớn vô tận và trên lưng là một tấm bia đá mà cô đã
dành trọn con tim vào từng vết khắc. Một dung mạo tuyệt mĩ của người cô yêu,
thế giới của cô và toàn bộ tâm linh của mình. Mang theo tấm bia đá bắt đầu
cuộc hành trình không có mục tiêu đó, cô chỉ hi vọng đến phút cuối của con
đường mình sẽ gặp lại người đó them một lần nữa.

Ánh sáng hi vọng ở nơi tận cùng thế giới, cô gái nhẹ nhàng ôm lấy bức điêu
khắc mà mình dành cả cuộc đời để tạo nên và đi chu du khắp nơi. Vào lúc này,
cô cảm giác được tâm linh của mình và người đó như dần dần được hòa quyện vào
nhau nơi được bao phủ bởi những làn gió thổi liên miên không ngừng nghỉ cùng
không gian được bao phủ bởi tuyết trắng này.

Người ấy và cô, đang hòa quyện lại làm một như những bông tuyết bay lất phất
trong gió. Nguyện ước của cô đã được chúc phúc, cô và người ấy ở giây phút
cuối cùng trên con đường dài của chuyến chu du tưởng chừng như vô tận đã có
thể tìm thấy nhau và cùng mỉm cười sẵn sàng cho một chuyến lữ hành tiếp theo ở
thế giới mà hai người có thể trong tay như nguyện ước của mình.

Ánh sáng hi vọng tỏa ngập tràn không gian, cả cô ấy và bước điêu khắc linh hồn
đã hóa thành những bông tuyết tỏa ra khắp phương trời như lời chúc cho tất cả
mọi người đều có thể tìm kiếm hạnh phúc của mình cho dù phải trải qua những
nỗi đau bất hạnh và đều có thể mỉm cười vào phút giây đi đến chặng cuối của
cuộc đời.

……

“Ý ngươi nói là hai người đó vào giây phút cuối cùng đã khiến cho pháp tắc thế
giới đó bị thay đổi sao.”

Selemi cũng không khỏi trầm mặc khi nghe câu chuyện tình yêu mãnh liệt đó. Cô
bắt đầu nhớ đến chủ nhân chủ của mình trước đây.

“Cũng không hẳn, như ta đã nói hai người họ đã hình thành một nghi thức ma
pháp, cô gái vào giây phút cuối cùng đã đem bản thân hiến tế để cho ước vọng
của mình thành hiện thực.”

“Nhưng nếu vậy cô ấy hiến tế bản thân cho ai...”

“Cô đoán thử xem.”

Suy nghĩ một chút trong lúc lẩm bẩm, thế giới đó không có phép thuật, cho nên
ảnh hưởng của thần linh hay các tồn tại như vậy rất khó xâm nhập trừ khi những
tồn tại đó nghiêm túc.

“Không lẽ….” Selemi trợn mắt “Chuyện đó quả là khó tin… Tấm bia đá đó…”

Quản Lý gật đầu “Đúng vậy… Chính là tấm bia đá khắc hình người yêu của cô gái
đó… Tấm bia đá mà cô ấy đã đem theo bên mình hơn 40 năm chu du khắp mọi nẻo
đường. Tấm bia đá ngày qua ngày được cô ấy vung đắp tình cảm không một phút
một giây nào bị dừng lại. Cô gái ấy đã trải qua rất nhiều chuyện và tới nhiều
nơi. Những ngọn núi cao vút lồng lộng gió. Những hang động ngầm dưới biển. Hay
thậm chí là miệng những ngọn núi lửa nóng rừng rực. Thậm chí có lần cô ấy bị
bắt trở thành công nhân khai thác mỏ phải sống phần lớn ở lòng đất nữa. Tất cả
những biến cố trải nghiệm của cô đều được truyền vào tấm bia đá. Và khiến nó
trở thành một pháp bảo có linh tính mà không cần chút ma lực tự nhiên nào cả.
Chưa kể nó lại là loại pháp bảo……”

“Thu thập đủ tinh hoa của Tứ Đại Nguyên Tố.” Selemi cắt ngang Quản Lý.

“Gió trên núi cao: Phong. Những hang động gần biển: Thủy. Sức nóng của núi
lửa: Hỏa. Và cuối cùng là những ngày tháng sống trong lòng đất khi khai thác
mỏ: Thổ.”

“Đúng thế đó.” Quản Lý gật đầu “Ngày qua ngày tấm bia đá được hấp thu tinh hoa
của Tứ Đại Nguyên Tố cùng những cảm xúc tâm tình vô tận và đặc sắc của cô gái
hướng tới người yêu của mình. Cho nên chuyện kì diệu đã có thể xảy ra vào giây
phút cuối của cuộc đời cô ấy bằng cách hiến tế bản thân cho một pháp bảo quyền
lực để có thể đạt được điều mình muốn cũng không có gì là khó hiểu. Và cũng
chính nguyện ước chúc phúc cho thế giới khi hai người ấy hòa quyện vào nhau đã
mở ra cánh cửa phép thuật đến thế giới này. Về chuyện đó ta nghĩ ngay cả bản
thân họ cũng không biết.”

“Huh! Ta cũng rất tò mò muốn biết là anh chàng nào may mắn có được một cô gái
yêu mình đến mức độ đó đấy.”

“Ha… Ha….!” Quản Lý nghe cô nói cười phá lên

“Cô nhầm rồi Selemi tiểu thư, ta từng đề cập tới Athena vào đầu câu chuyện
đúng không, vậy làm sao có thể là một cặp đôi bình thường được.”

“Ể! Ngươi không nói là…” Mặt Selemi tiểu thư đã lộ ra sự khó đỡ, cái ký ức bị
Athena quậy phá đùa bỡn ở trên giường khiến mặt cô tiểu thư kiêu kỳ nó nổi lên
chút làn mây hồng đáng yêu

“Đúng người may mắn được cô ấy dùng cả cuộc đời để yêu chính là một cô gái
khác. Là Yuri Love đó.”

Một thế giới nhờ một cặp đôi yuri mà có thể đạt được một thứ mà theo lý thuyết
sẽ không thể đạt được vì một lỗi từ ngày sơ khai tức là phần móng sẽ phát
triển như thế nào đây. Quản Lý tuy thấy hơi khó chịu khi mình là một cựu thành
viên trong chuyện đó nhưng bây lại bị đá ra ngoài trở thành khán giả

“Mà thôi khán giả cũng có cái thú của khán giả.”

Nghĩ vậy ông và Selemi tiếp tục quan sát sự việc.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #115