Luyện Tâm Khủng Khiếp


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Takuto bây giờ chỉ có thể cảm thấy thời gian trôi qua ở nơi không gian hư vô.
Từ khi cậu chạm tay vào Tà Vương Chân Nhãn cậu chỉ thấy có màn đêm mù mịt
không hề có hồi kết. Cậu đã chạy khắp nơi mà dường như nơi này không hề có
giới hạn. Bỗng nhiên, cậu thấy xuất hiện trước mặt mình là một khung cảnh quen
thuộc, đó là nhà cậu nhưng khi cậu bước vào thì cảnh tượng kinh khủng đập vao
mắt cậu. Cha, mẹ, em gái cậu đều đã nằm trong vũng máu. Cậu chạy đến xem thì
tất cả đã quá muộn, bọn họ đã chết. Cậu gầm lên gào thét thì một giọng nói
giống u linh vang lên đằng sau.


  • Thế nào đây chính là sức mạnh đó.

Takuto quay ra đằng sau, Cậu thấy một thân ảnh giống hệt cậu nhưng với đôi mắt
đỏ rực trên tay đang cầm gì đó. Khi Takuto nhìn kỹ thì tâm trạng cậu hoàn toàn
sụp đổ. Trên tay tên đó chính là Suzuno đang giãy dụa vô lực trên tay của hắn.
Takuto gầm lên như chưa bao phẫn nộ như vậy:


  • Buông cô ấy ra! Tên khốn nạn!

Takuto lao thẳng vào tên đó và ra đòn nhưng tên đó cũng không vừa, hắn đều
biết mọi đòn thế của Takuto. Cả hai giao đấu hơn trăm chiêu mà vẫn không bại,
tên đó cười.


  • Hừ! Ngươi cũng là ta, mà ta cũng là ngươi. Đánh bại ta à. Mơ tưởng!


  • Thế tại sao ngươi giết cô ấy, nếu ngươi là ta.


  • Nếu ngươi muốn đi trên con đường cường giả thì đây là điều cần thiết, muốn
    trở thành cường giả phải chặt bỏ hết tình cảm thì mới không còn điểm yếu cho
    người ta lợi dụng, nếu người chấp nhận con đường của ta thì ngươi sẽ không còn
    lo lắng bất cứ thứ gì nữa.


  • Ngươi im đi


Takuto lại lao lên cùng tên đó chiến đấu. Cả hai đánh nhau không biết ngày
tháng nhưng vẫn không phân được thắng bại. Giống như nếu Takuto mạnh lên 1 thì
hắn cũng vậy. Và Takuto còn thấy rất nhiều cảnh tượng khác, bạn bè người yêu
bị thương, bị giết, sợ hãi, phẫn nộ, điên cuồng khiến cậu ta chìm trong dục
vọng giết chóc, giết tất cả, giêt khắp thế giới, khắp vũ trụ này cũng không
thể thỏa con khát máu. Cậu ta vừa giết lại vừa đấu với kẻ giống hệt mình từ
năm này đến tháng nọ không ngừng nghỉ. Takuto không biết bao nhiêu lần đã suýt
chết vì kiệt sức nhưng khi cậu sắp gục thì thân ảnh của Suzuno bị tên đó giết
chết lại hiện ra trước mặt cậu và cậu đã phát nộ trong tận linh hồn và tâm
thức của mình cậu đã thề rằng phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người con gái ấy,
lời thề nay đã phát ra từ linh hồn và tâm can khiến cậu một lần nữa trở nên
vững vàng trong cuộc sống này.

Trải qua không biết là bao lâu, trên một bức tường của tòa nhà đã sụp đổ vì
trận chiến 2 người, Takuto đang ngồi đó, tay cậu đang đâm xuống ngực một người
giống hệt cậu và kẻ đó nói trong kiệt sức:


  • Ngươi mạnh hơn rồi, nhưng…


  • Ta không rõ con đường ngươi chọn có phải là con đường cường giả hay không,
    nhưng nếu thật là phải làm như vậy thì ta thà không làm cường giả mà chỉ là
    một kẻ yếu đuối nhưng chỉ cần có thể chiến đấu với kẻ thù để bảo vệ những
    người ta yêu quý là đủ.


Ngay lúc này kẻ giống Takuto cũng không còn vẻ mặt điên cuồng mà trầm tĩnh
nói:


  • Nhưng nếu ngươi đi trên con đường đó ngươi sẽ mất tất cả nếu họ gặp nguy
    hiểm và chết hay nói cách khác ngươi đã chọn liên kết linh hồn với kẻ yếu và
    điều đó sẽ giết ngươi bất cứ lúc nào. Trong lúc chiến với ngươi ta đã nói rất
    rõ, tình cảm không có ích gì trong thế giới này đâu. Nếu ngươi có thể một kiếm
    trảm tình được thì mới có thể đi tiếp trên con đường này.

Takuto lắc đầu nói:


  • Nếu ta giết họ, thì chính ta mới không thể đi tiếp được, bởi vì đó là lời
    thề của ta. Một kẻ không thể thực hiện lời thề của chính linh hồn mình thì có
    tư cách làm cường giả hay sao?

Nghe thấy vậy tên kia nở một nụ cười nuối tiếc:


  • Đừng để ta thấy ngươi hối hận bởi quyết định hôm nay, nếu không thì…

Tên đó nói dang dở câu nói rồi biến mất. Takuto thấy khung cảnh dần dần bị nứt
sau đó triệt để vỡ tan và người cậu thấy bây giờ là Marie và cô công chúa tinh
quái đang gục trên người cậu, có vẻ họ đã chăm sóc cậu trong khi cậu bất tỉnh.
Cậu nghe thấy giọng Quản Lý:


  • Có vẻ ngươi sau 5 ngày đã vượt qua rồi nhỉ, mà nếu không vượt qua thì ta sẽ
    giết ngươi thôi mà đâu có gì đáng nói.

Takuto nhìn Quản Lý với anh mắt cực kỳ khinh bỉ sau đó cậu lại tỏ ra nghiêm
túc nói:


  • Quản Lý này, theo ông thế nào là một cường giả.

Quản Lý cũng cũng không có ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu mà trả lời:


  • Bất cứ ai đi trên con đường này cũng sẽ hỏi như thế. Mà đối với ta cường
    giả là kẻ muốn giúp ai thì giúp và muốn giết ai thì giết không người nào có
    thể ngăn được. Cũng như những việc ta làm trước khi giam mình vào đây.

Takuto cũng không tỏ vẻ bất đồng nói


  • Theo tôi, người được gọi là cường giả là người có thể giữ được lời thề mà
    người đó phát ra từ linh hồn mà không phải cái miệng cho đến phút giây nhắm
    mắt giã từ cuộc đời này.

Quản Lý mỉm cười thỏa mãn, về vấn đề này, mỗi người có câu trả lời khác nhau.
Nhưng để thực hiện thì có mấy ai thực sự làm được. Cái gọi là con đường cường
giả đã chôn thây biết bao nhiêu sinh mạng, con người có, yêu thú có, chỉ cần
đi trên con đường này thì thứ gì cũng không ngoại lệ. Quản Lý đứng dậy nói:


  • Bây giờ đi thôi, chúng ta đi tới ổ của bọn tà nhãn để trả cho chúng Tà
    Vương Chân Nhãn thôi

Takuto gật đầu và cả 3 người bắt đầu được ta nhãn dẫn đường. Bọn chúng cũng có
vẻ rất phối hợp dẫn 3 người đi. Mặc dù tổ hợp bọn họ thực lực tương đối khá
nhưng không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong khu rừng nguy hiểm này nên không
ai buông lỏng cảnh giác kể cả Takuto. Trên đường đi họ cũng đã liệp sát không
ít ma thú gây sự và đang tiến tới gần với khu trung tâm khu rừng.

Mặc dù nơi đáng sợ nhất của khu rừng là nơi giáp ranh với một hung địa khác là
U Hồn Bình Nguyên nhưng khu trung tâm cũng đã có sự xuất hiện yêu thú cấp 8-9
rồi nên bọn Takuto cũng không dám manh động. Đi chừng 4 giờ, họ đã đến được
trung tâm cánh rừng.

Nếu so sánh với những khu khác, thì nơi này chỉ thấy nhiều bãi phế tích cổ
xưa. Càng đi càng thấy nhiều chứng tỏ một điều đây từng tồn tại một nền văn
minh đáng kể. Đi một lúc bọn họ phát hiện ở đây không hề có bất cứ yêu thú hay
quái vật gì cả, mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ, nếu một người bình thường đến
đây chắc chắn sẽ bị sự tĩnh lặng này làm khủng hoảng đến phát điên hoặc chết.

Bây giờ, họ đã tìm được lối vào lòng đất, đó là một thông đạo rất dài xuống
lòng đất. Bên trong thông đạo rất tối may mà có Takuto sử dụng hỏa hệ soi
đường nên bọn họ cũng đã có một tầm nhìn nhất định. Khi vào đây bọn họ càng
cảnh giác khi không biết được bao giờ nguy hiểm trong bóng tối sẽ xông ra.

Đi một lúc thì Takuto phát hiện khu này rất rộng không kém gì các ngôi trường
nữ sinh lớn nhất của thành phố cậu Saint Ishiyama. Thỉnh thoảng còn thấy các
mẩu xương không rõ là của người hay động vật nằm trên mặt đất càng làm không
khí nơi này thêm lạnh lẽo và đáng sợ.

Đột nhiên, Takuto ra hiệu cho mọi người dừng lại, và trước mặt mọi người xuất
hiện vài con ma nhãn đang bay lại gần bọn họ và dường như chúng đang giao tiếp
với mấy con đang dẫn đường cho bọn Takuto.

Nếu bàn về thực lực ma nhãn, chúng là một loại sinh vật cường đại nhất trong
phương diện tinh thần lực và sóng âm công kích, chưa tính đến việc đòn công
kích của chúng mang theo hiệu ứng tiêu cực nhất là tính xuyên giáp của nó. Lúc
trước Takuto chiến đấu với mấy con cấp thấp nên không có vấn đề gì lớn bởi
chúng chỉ là rác rưởi, nhưng nếu một bầy cấp cao thì sẽ rất phiền phức. Nhưng
kỹ năng khiến người ta sợ hãi nhất là Cộng Hưởng Sóng Âm của một bầy tà nhãn,
gặp nó thì dù là người mạnh thế nào cũng khó lòng thoát thân được. Chính vì
thế người ta không bao giờ muốn vô ổ của tà nhãn nếu thực sự không cần cần
thiết. Và nếu thực sự muốn đấu với ta nhãn thì chỉ có những chiêu thức quần
chiến cao và tốc độ nhanh mới có thể đấu với chúng.

Bọn tà nhãn dường như hiểu bọn Takuto đang cầm Tà Vương Chân Nhãn và muốn giao
dịch nên cũng chẳng làm khó dẫn đường bọn họ đến chỗ của Tà Nhãn Quân Vương.
Đi thật sâu vào trong động, bỗng xuất hiện khí tức nặng nề giống như là cường
giả cấp 10 vậy.

Ở thế giới này đẳng cấp được chia ra làm 10 cấp và nếu đột phá cấp 10 sẽ vào
hàng cao thủ Nhân cấp, trên là Địa cấp, cuối cùng là Thiên cấp. Tuy Thiên cấp
là cao nhất nhưng có truyền thuyết nếu ai có cơ duyên lấy được một tia Thiên
Nguyên Linh Khí sẽ phá vỡ thiên địa trói buộc, thoát xác thành thần nắm giữ
thế giới nhưng chưa ai có thể làm được điều đó vì theo như lịch sử ghi chép
thì 20.000 năm trước ở thời hồng hoang các vị thần vì phong ấn Bát Đại Ma
Vương nên đã hấp thụ toàn toàn Thiên Nguyên Linh Khí để tạo phong ấn trên
Thiên Không Tháp cao chọc trời.

Thiên Không Tháp nằm trong khu vực nguy hiểm nhất của đại lục, cho dù cao thủ
thiên cấp cũng khó có khả năng vào đó một mình. Để vào đó mà có mạng để ra ít
nhất 3 cao thủ Thiên cấp phối hợp ăn ý hoặc 1 người nắm được Pháp Khí Hồng
Hoang thì mới có thể ra được.

Hiện tại bọn Takuto đang rất khó chịu vì áp lực, may mà cậu đã chịu áp lực từ
Quản Lý nên không có biểu hiện ra bên ngoài còn hai cô bé thì có vẻ rất khó
chịu và sẽ ngã bất cứ lúc nào. Takuto thấy vậy vận Dung Kỹ hấp thu hết áp lực
và gầm lên phóng hết ra ngoài nhắm về phía bóng tối trong hang động các cô gái
đã trông khá hơn nhưng điều đó khiến cho cậu thấy trong ngực lộn nhào có vẻ
như nguồn áp lực này hơi quá sức với cậu
- Anh không sao chứ?

Marie bên cạnh quan tâm hỏi:


  • Không sao hơi chấn động chút thôi.

Thấy hai cô gái quan tâm tới mình Takuto cũng có vẻ vui vui, vì trước giờ
ngoài Suzuno ra cậu chưa từng tiếp xúc hay trò chuyện với các cô gái khác nên
khi được hai cô gái này quan tâm cậu cũng tỏ ra hơi ngượng ngùng và không
quen. Bỗng một tiếng nói trầm vang lên:


  • Không tệ, có thể hóa giải áp lực của ta bằng cách đó, khá lắm nhân loại.

Một con tà nhãn lớn ít nhất gấp 3 lần so với tà nhãn thường đang bay đến gần
bọn Suzuno. Khi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nó cả bọn dường như thấy tinh
thần bị sụp đổ vội quay đi ngay chỉ có Takuto là dám đối diện với ánh mắt đó,
bởi vì cậu đã trải qua một phen ma luyện tâm cảnh nên cái này tuy khó chịu
nhưng cậu vẫn chịu được. Thấy vậy Tà Nhãn Quân Vương tỏ vẻ ngạc nhiên nói:


  • Có vẻ tâm cảnh cũng rất khá nhỉ, ngươi đến đây để giao dịch Tà Vương Chân
    Nhãn à thế ngươi muốn gì, nhân loại?

Có vẻ Tà Nhãn Quân Vương đã thu lại tinh thần lực của mình, nên hai cô gái
không thấy khó chịu nữa. takuto thấy vậy cũng đến gần lấy ra Tà Vương Chân
Nhãn và nói
- Tôi không cần gì cả, tôi đã dùng bảo bối của ông để cường hóa tâm cảnh thôi
chứ tôi không có ý định chiếm lấy nó. Chúng tôi tìm thấy ở ngôi làng bỏ hoang,
có vẻ như ông không thể lấy được nó nên chúng tôi đã đem tới đây.

Tà Nhãn Quân Vương ngạc nhiên nhìn Takuto. Điều này cũng đúng, trước giờ Tà
Vương Chân Nhãn cũng là một báu vật hiếm có để luyện tinh thần lực rất quan
trọng trong những cuộc chiến đấu dai dẳng. Nó không biết có Dung Kỹ Takuto sẽ
không đuối sức nếu cường độ cơ thể đủ vững vàng nên cậu cũng không hẳn cần
phải có báu vật này. Nhưng Quản Lý bên cạnh lại lên tiếng nói với Tà Nhãn Quân
Vương:


  • Nếu ngươi muốn trả công thì làm nghi lễ cho cậu ta được Sự Che Chở Của tà
    Thần đi.

Nghe thế Tà Nhãn Quân Vương ngạc nhiên nhìn Quản Lý sau đó nói với Takuto
- Bộ ngươi bị truy sát hay sao mà cần phải làm thế.

Takuto nghe không hiểu cái gì là Sự Chúc Phúc Của Tà Thần, bên cạnh đó cô gái
tiểu thư lên tiếng giải thích:


  • Cái đó là chính là lập nghi thức để có được sự che chở của Tà Thần. Nó là
    chúc phúc khiến anh gần như không bị phát hiện bởi tinh thần lực của cường giả
    cho dù là cường giả cấp 10, hay nói cách khác, chỉ cần anh không xuất hiện
    trước mặt họ thì họ sẽ không bao giờ phát hiện ra anh bằng thần thức.

Takuto nghe vậy vui mừng, đó không phải là cái cậu cần bây giờ sao, nếu cậu có
thể trốn khỏi đám cường giả truy đuổi, đi tới chỗ của cô tiểu thư thì có thể
sẽ lấy được Vạn Niên Thanh Diệp sau đó trở về cứu Suzuno rồi. Dường như cũng
có suy nghĩ như vậy hai cô bé cũng gật đầu có vẻ tán thành vì trong suốt thời
gian qua Takuto đã giúp bọn họ rất nhiều cho nên họ cũng muốn trở về trả ơn
cho cậu. Tà Nhãn Quân Vương cũng tỏ vẻ dễ dàng vì lấy lại được bảo bối mà chỉ
phải trả một nghi thức cầu chúc thôi cũng coi như có lời, nó nói:


  • Được để ta chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi sẽ bắt đầu.

Nó nói xong bắt đầu ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Các tà
nhãn khác bắt đầu di chuyển đến vị trí cần thiết, chúng nhanh chóng xếp thành
một ma pháp trận trên mặt đất sau đó Tà Nhãn Quân Vương bảo Takuto bước vào
trong và bắt đầu nghi lễ. Trong quá trình làm lễ, nó dường như sử dụng thứ
ngôn ngữ gì đó nên bọn Takuto không hiểu gì và khoảng 1 tiếng sau ma pháp trận
sáng lên và dường như Takuto cảm thấy mình dường như bị tách khỏi không gian
và không còn tồn tại. Sau đó Tà Nhãn Quân Vương nói:


  • Rồi, lời cầu chúc này sẽ hiệu nghiệm trong 1 tháng nên nhớ cẩn thận, và một
    lần nữa ta đa tạ ngươi đã hoàn trả báu vật của Tà Nhãn tộc nếu có gì cần thì
    cứ việc đến đây ta sẽ giúp ngươi một lần.

Cảm nhận được lòng hảo tâm của nó Takuto và 2 cô gái cúi đầu xuống cám ơn sau
đó lui ra. Tà Nhãn Quân Vương bảo thuộc hạ dẫn bọn người trở lên mặt đất.
Sau khi trở lên mặt đất, hai cô gái nói:


  • Bây giờ anh đã có chúc phúc rồi nên cứ trốn trong xe ngựa của chúng tôi và
    trở về thôi. Một lần nữa cám ơn anh vì tất cả.

Nói xong hai cô gái cúi đầu cám ơn khiến Takuto lúng túng nói:


  • Không cần làm vậy đâu, tôi cũng vì tôi thôi mà.

Sau đó 2 cô gái mỉm cười, và chuẩn bị mọi thứ để trở về. Trong quá trình chuẩn
bị Takuto cũng giúp họ rất nhiều, Dung Kỹ của cậu vô cùng tiện dụng nên rất
nhiều chuyện cậu có thể làm và khoảng 2 ngày sau bọn họ đã sẵn sàng lên đường.

Vì có sự chúc phúc nên không có cường giả nào phát hiện được Takuto đang trốn
trong xe ngựa của tiểu thư. Bọn họ cũng không muốn manh động ra tay với tiểu
thư vì hầu hết bọn họ là người của quốc gia khác, dù sao cũng không nên gây sự
chú ý không cần thiết trên quốc gia người ta. Còn tổ chức sát thủ thì chỉ án
binh bất động quan sát, cho nên trên đường, Takuto cảm nhận được rất nhiều
cường giả nhưng chuyến đi nhưng không bị ai tấn công cả. Cũng may các quốc gia
vì muốn điều tra thực lực và chỗ dựa kẻ mang pháp khí hồng hoang nên không dám
manh động vì dù sao pháp khí hồng hoang cũng có thể miễn cưỡng coi là thiên
cấp cao thủ, đâu ai muốn chủ động gây sự với cường giả thiên cấp trừ khi tên
đó bị điên.

Trong lâu đài của đại hoàng tử, tên đó đang trầm tư đọc báo cáo trong tay
mình, hắn ta đã biết được các quốc gia khác chỉ muốn kẻ mang pháp khí nên
không gây khó khăn gì cho công chúa, dù sao gây với một công chúa của nước
khác chẳng khác nào gây chiến với quốc gia đó. Hắn quay sang kẻ mặc áo trùm
kín đang quỳ trước mặt hắn.


  • Các ngươi chắc là, kẻ đó không đi theo công chúa chứ hả?

Kẻ mặc áo trùm kín đó nói một cách chắc chắn:


  • Ngài đừng lo, tôi đã chắc chắn vì tổ chức đã cử ra pháp sư tinh thần hệ cấp
    9 để kiểm tra nhưng vẫn không thấy gì ngoài 2 người công chúa và con bé hầu,
    còn lại trong xe không có ai cả, mà ngài biết rồi trừ khi có cao thủ cấp 10 ra
    thì không còn có khả năng khác mà tên nhóc mới bao nhiêu tuổi, chưa đến 20,
    cấp 10, đừng nói là 20 cho dù là 30 cũng chưa chắc khiến tôi tin được.

Hoàng tử nghe nói vậy cũng trở nên yên tâm, hắn ta sợ kẻ cầm pháp khí sẽ đi
theo công chúa thì rất phiền phức sau này. Mặc dù công chúa không có vị trí
trong ngôi kế thừa nhưng nếu cô ta lôi kéo được một cao thủ có pháp khí hồng
hoang và chưa kể thế lực sau lưng hắn thì hoàng tử gặp rất nhiều khó khăn
trong việc thống trị sau này, bởi hoàng tử rất e ngại đội quân nự hộ vệ của
phủ công chúa. Đó là đội quân rất tinh nhuệ do chính công chúa bồi dưỡng để
bảo vệ mình và phụ giúp cấm vệ quân khi cần thiết nên họ vô cùng thiện chiến
thấp nhất là võ giả cấp 5 cao nhất cũng có cấp 9, cho nên hắn phải có được kẻ
mang pháp khí tốt nhất là bản thân pháp khí. Kẻ mặc áo trùm kín lên tiếng:


  • Hay là ngài để chúng tôi giết công chúa luôn nhé?

Hoàng tử lắc đầu phản bác:


  • Không nên, cho dù không có tên đó nhưng nếu các người ra tay chắc chắn các
    cường giả nước khác sẽ cản lại ngay. Bởi vì họ muốn tạo ấn tượng tốt cho đất
    nước họ nên cứu công chúa khi bị các ngươi giết là hay nhất. Chính vì thế đừng
    nên dọn cơm cho kẻ khác ăn đấy, tệ hơn nữa là nếu bại lộ ta thì có trách.


  • Vâng ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận.


Nói xong tên đó lui đi để lại hoàng tử ngồi trên ghế suy tư về những nước cờ
sau này.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #11