Gặp Gỡ Tinh Linh Rừng


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Thấy phản ứng của vị khách không mời, Takuto cười nhẹ lấy tay nhẹ nhàng quét
qua lỗ trên lò sưởi, khí tức của Hồng Liên Thanh Tâm Hỏa đã tắt ngúm trong
không gian nhưng ta vẫn nhận ra được ánh sáng híu hắt từ lò sưởi phát ra rọi
sáng không gian xung quanh căn phòng. Và tựa như không còn gì áp chế gió bắt
đầu thổi mạnh hơn, từ bên khung cửa sổ xuất hiện những sợi dây leo bò vào gần
chỗ Takuto ngồi như những con rắn lục với tốc độ mắt thường thấy rõ được.
Takuto vẫn im lặng mặc cho những sợi dây leo đó quấn quanh người mình. Bây giờ
người cậu đã bị trói chặt trên ghế.

“Quả là một chàng trai thú vị. Dây leo của ta lại không hút được chút nào sinh
lực của cậu cả.”

Một giọng nói nữ tính vang lên đằng sau Takuto và cậu cũng không trả lời mà
khẽ vận công.

“Ah!!!!!!!!!!!!!” Cậu nghe một tiếng rên dài nhưng nó không phải là tiếng rên
của sự thống khổ mà là tiếng rên như trong các bộ phim 18+ mà Kazuma đã rủ cậu
coi khi hai đứa trước khi đón mùa xuân vào lớp 10.

“Sướng quá đi mất, đã lâu lắm rồi tưởng chừng như mấy trăm năm rồi ta mới được
nếm một thứ đầy kích thích đến tột đỉnh như vậy.”

Giọng cô gái đầy sự ero và khiêu gợi như trong các tác phẩm Japan Anti Virus
vậy. Cô gái nằm trên sàn mặt nổi tơ hồng mồ hôi túa ra hơi thở gấp gáp.Đúng là
trong khung cảnh một nam một nữ như thế này mà không khiến người ta hiểu lầm
thì quả thật là khó tưởng. Ngay cả bản thân Takuto nhìn cô gái tóc xanh của
cây cỏ mặc một bộ quần áo khiêu gợi làm được từ những chiếc lá xanh tựa như
chắp vá vào nhau một cách vội vàng nhưng vẫn không kém phần khiêu gợi thì trái
tim cũng không tránh khỏi thở gấp một phen.

Bản thân Takuto cũng không thể ngờ một chút năng lượng thuần khiết của cơ thể
đã hiệu quả như vậy. Nếu cô gái bây giờ có thể chú ý tới Takuto thì có thể
nhận ra bàn tay cậu đang siết chặt đầu gối để cản bản thân xông ra ngược đãi
mĩ nữ đang nằm trên sàn kia.

Nhưng cho dù thế Takuto cũng không thể để một cô gái lăn lộn trong khoái cảm
như vậy được. Cậu khẽ niệm chú, những sợi leo vây quanh biến mất và Takuto
tiến tới gần quỳ một chân xuống duỗi tay ra và….

Rầm!!!!

Tay Takuto bị bóp chặt rồi một lực kéo mãnh liệt khiến cậu không kịp chống trả
và thứ tiếp theo cậu cảm thấy chính là một mùi hương thiên nhiên hoang dã thật
mãnh liệt nhưng động đất cuồng phong nhưng cũng thật dịu dàng như những cơn
gió dịu dàng ôm ấp xoa dịu khắp cơ thể. Nụ hôn đầu của cậu đã bị cướp đi bởi
một cô gái mới gặp mặt lần đầu.

“Nnnn…. Muahhh!!!!!” Cô gái vẫn tiếp tục đột kích đôi môi của cậu và bây giờ
cái lưỡi của cô ấy sắp tấn công. Cảm nhận được ướt át âm ấm mềm mại của chiếc
lưỡi sắp đột kích, toàn thân Takuto như muốn rụng rời tan rã và cơ thể cậu
chuẩn bị buôn tha chống cự chuẩn bị để cái vật mềm mại đó tiến vào miệng của
mình. Nhưng ngay khi đó….

Xoẹt!!!!! Toàn thân Takuto nổi lên hắc sắc lôi quang và cậu như tỉnh lại đẩy cô gái ra ngay tức khắc.

“Vị khách đây cũng rất thú vị a, suýt nữa thì cô có thể phản khách vi chủ rồi,
thuật ảo mộng này đúng là khó phòng bị mà.”

Takuto bóc trần thủ thuật của cô gái, đúng vậy đây chỉ là mộng, nó bắt đầu kể
từ khi Takuto cúi xuống định dìu cô gái dậy thì cậu đã bị trúng thuật của cô
ta và rơi vào mộng. Nhưng không giống thủ thuật ảo mộng thông thường một khi
đã rơi vào thì người còn lại cũng có thể làm gì với đối phương muốn cũng được,
thuật này của cô gái chỉ có tác dụng liên kết mộng hay nói cách khác thì hiện
tại Takuto và cả cô đều đang gặp nhau trong thế giới mộng.

“Anh quả là một người ga lăng đó. Nhưng đúng là… Đang ở trong mộng thì cứ tiến
tới luôn đi.”

Takuto mỉm cười thầm cám ơn đạo tử lôi vừa lóe sáng kia, đó chính là sức mạnh
của thanh thương mà Quản Lý bảo cậu đem theo. Nhờ có nó nên cậu mới thoát khỏi
việc đánh mất lần đầu của mình. Cậu không sợ cô nàng này có ý xấu với cậu,
nhưng cậu không muốn Suzuno buồn, việc mất nụ hôn đầu cho dù là trong mộng
cũng khiến cậu không thoải mái lắm thế nên nếu muốn chơi trò cuộn lưỡi trao
đổi nước bọt với nhau thì miễn bàn. Cậu nhẹ nhàng đưa bàn tay xuống cho mĩ nữ
đang trách cứ kia.

“Xin lỗi! Nhưng tôi muốn dành lần đầu cho người tôi yêu, ngay cả ở trong
mộng.”

“Thiệt tình! Chán quá đi! Chẳng lẽ người Đông Phương các anh ai cũng vậy sao.”

Cô gái lên tiếng mặt có vẻ trách cứ nhưng cũng nhận tấm lòng của cậu khẽ chạm
vào bàn tay rồi từ từ đứng lên và bây giờ cô mới thấy kinh ngạc

“Đây là….”Những sợi dây leo mà khi nãy cô quấn quanh Takuto đã biến mất, hay
nói chính xác cô nghĩ nó bị Takuto hủy đi nhưng bây giờ cảm nhận lại cơ thể
thì cô nhận ra rằng nó đã được đưa trở lại từ khi nào.

“Một chút thủ đoạn thôi mà.”Takuto cười nhẹ, Thời Gian Hồi Chuyển. một trong
những chú pháp mà Quản Lý từng dạy cho Suzuno và Takuto cũng được dạy lại từ
cô. Quả như Quản Lý nói chú thuật này phải có huyết mạch của tinh linh tộc của
dị giới mới có thể sử dụng được hoàn hảo, ngay cả cậu và Suzuno cao nhất cũng
chỉ có thể khôi phục lại tình trạng hiện trường khoảng 5-10 phút.

Nhưng cho dù như vậy thì những gì cậu thể hiện cũng khiến cô gái đây kinh hãi.

“Cậu rốt cuộc là ai…” Nàng lắp bắp hỏi, người này có quá nhiều thứ đáng sợ.
Nàng không nghĩ là sau mấy trăm năm vào cái thời mà con người chẳng con tin
cùng tôn kính những tồn tại như nàng thì sẽ chẳng có ai có được thứ quyền năng
bậc này nữa.

“Khách phải giới thiệu bản thân mình trước đúng không.” Thấy đối phương nhẹ
nhàng nở một nụ cười nhưng trong ánh mắt hiện tại của nàng nó giống như là một
sự uy hiếp khó chống lại sự cợt nhả nãy giờ cũng biến mất thay vào đó là một
sự cung kính như quan thần gặp vua chúa vậy

“Tôi là tinh linh rừng xanh, hôm nay tôi tới đây nhằm cám ơn anh đã cứu mạng
con dân trong khu rừng.”

“Con dân…” Takuto ngẫm nghĩ một chút “À! Thì ra là con gấu đó sao. Cũng không
có gì nhưng…”

Nói tới đây Takuto nhướm mày “Không phải chỉ có mục đích như vậy đúng không.”

Trong tay cậu xuất hiện một viên đá đỏ như máu bị vây bởi vô số thuật pháp
đang điên cuồng giãy dụa nhằm phá phong nhưng vô ích.

Nhìn thấy vật trên tay, cô gái khẽ nghiến răng mắt cô nhăn lại lộ sự căm phẫn.
Tuy takuto đã phong ấn nó nhiều đến mức cậu không còn cảm thấy sự kinh tởm của
nó nhưng qua biểu hiện cô gái này thì vật này tuyệt không đơn giản. Cậu khẽ
lắc tay viên đá biến mất ngay lập tức và sau đó cô gái nhìn cậu với vẻ cực kỳ
ái ngại hơn trước rất nhiều lần

“Cậu không tiêu diệt nó mà giữ nó lại sao. Một thứ kinh tởm khủng khiếp như
vậy.”

“Diệt nó quá đơn giản. Nhưng hậu quả sau khi diệt nó thì tôi hiện tại vẫn chưa
chắc mình kham nổi hay không. Với lại tôi cũng muốn biết nó rốt cuộc là thứ
gì. Có vẻ cô biết vậy….”

“Đừng nghĩ tới chuyện đó.” Cô gái nghiêm giọng chặt đứt câu nói của cậu một
cách không ngần ngại.

“Thứ đó thuộc hàng cấm kỵ tối cao, cho nên dù có là anh, chúng tôi cũng sẽ
không tiết lộ chuyện đó.”

“Vậy sao!” Takuto thở dài nhưng câu trả lời của cô gái cũng không ngoài dự
đoán của cậu.

“Nhưng cũng bất ngờ thật đó, thời đại này mà còn có thể gặp được tinh linh
rừng xanh đó.”

“Người bất ngờ nên là tôi mới đúng chứ, không ngờ ở thời đại này mà vẫn còn có
người nắm giữ những thứ thần kỳ như anh vậy.”

Nói rồi giọng cô gái trầm xuống như đang tâm sự với một người bạn lâu năm vậy.

“Là một tinh linh, người cai quản rừng xanh, có thể liên lạc với thiên nhiên,
chúng tôi trước đây luôn coi nhẹ con người. Ngày xưa họ luôn sợ hãi thờ phụng
tự nhiên. Đối với họ tự nhiên là thứ gì đó rộng lớn quyền năng không bao giờ
có thể nắm bắt được. Nhưng bây giờ thì sao, những cuộc cách mạng công nghiệp
xảy ra, dần dà mẹ thiên nhiên đã không còn vị trí gì trong lòng của nhân loại.
Có chăng là họ chỉ coi đó như là một mối lợi nhuận để họ sử dụng.”

Trước lời nói của cô gái takuto cũng không lên tiếng, là một người thế kỷ 20,
cậu rất hiểu tuy con người đã ý thức được bảo vệ thiên nhiên nhưng điều đó
cũng không đúng cho tất cả. Và cậu nghe cô gái tiếp tục

“Nhưng nếu chỉ như vậy thì tôi còn có thể chấp nhận đi, đằng này loài người
các anh lại tạo ra những thứ vũ khí đáng kinh tởm hủy hoại mẹ thiên nhiên đến
mức tận cùng. Điển hình là cái thứ anh đang giữ trong tay. Nó thậm chí được
tạo ra trước khi con người biết tới súng ống, nhưng độ đáng sợ của nó thì
không thể tưởng tượng được. Nếu không phải ngày xưa có Tứ Trụ thì cái thế giới
này đã bị loài người các anh đẩy tới cảnh diệt vong rồi.”

Tứ Trụ sao! Takuto thầm khắc ghi cái tên này trong óc cậu.

“Cô rất căm ghét loài người vậy tại sao vẫn đến gặp tôi.”

“Đúng vậy! Những sinh vật có thể thấu hiểu được mẹ thiên nhiên như chúng tôi
rất ghét loài người các anh. Nhưng con gấu anh cứu lại là một trong những sinh
vật có tuổi lâu năm trong khu rừng và cũng khá thân với chúng tôi. Cậu đã cứu
nó thì tôi cám ơn nhưng chỉ việc đó thì không đủ để tôi đến gặp cậu, thứ sức
mạnh cậu sử dụng và việc cậu cất giữ thứ kia chính là hai nguyên nhân mà tôi
tìm tới. Thật mừng là cậu đã cho thấy cậu có thể khống chế được nó.”

Takuto cười nhẹ nhưng không phải cười “Nếu không thì sao, tôi sẽ bị cô xóa sổ
và thứ đó sẽ bị hủy đi bất chấp kết quả xảy ra cho cái thành phố này.”

Nghe câu nói của cậu cô gái nở nụ cười như khiêu khích

“Đúng vậy!!!! Loài người là tác giả của thứ đáng kinh tởm đó thì không phải để
họ nếm thử cái họ tạo ra hay sao.”

Cô gái nói không chút đùa cợt, tuy là con người nhưng cậu hoàn toàn có thể
hiểu được rằng họ có lý do của họ, và cũng không thể thanh minh cho loài người
được, sau cách mạng công nghiệp thì mức độ phát triển của thế giới đã được đẩy
tới một mức độ hoàn toàn khác so với thời trung cổ. Các cuộc chiến tranh mở
rộng thuộc địa, khai phá tài nguyên mới, những thứ đó có nguồn cung từ đâu, từ
thiên nhiên, từ khi con người nắm trong tay kiến thức khoa học thì quả thực
thiên nhiên là công cụ cho họ tìm tòi nghiên cứu và sử dụng, họ không còn tỏ
ra sợ hãi cùng tôn kính giống như trong quá khứ nữa. Cái đó là quan điểm của
loài người.

"Nhưng những điều cô nói chỉ dựa trên cái nhìn của cô thôi đúng không, bàn
chất của loài người là luôn tìm cách thỏa mãn nhu cầu bản thân một cách không
ngừng mà."

Cô gái nghe vậy gật đầu thừa nhận điều Takuto vừa nói

"Đúng, giống loài chúng tôi khác con người, được sinh ra từ tự nhiên có thể
không cần ăn uống và khi nào muốn nghỉ ngơi thì cứ hòa vào tự nhiên chìm trong
giấc ngủ. Theo lẽ đó, có thể anh cảm thấy căm ghét các anh chỉ là cái nhìn
phiến diện phía bên tôi, nhưng vậy thì phía các anh thì sao. Chiến tranh các
anh gây ra phá hoại tự nhiên, khiến cho chủng loại của tôi lâm vào nguy hiểm.
Vậy nên có thể nói, chúng ta là kẻ thù cũng không có gì quá đáng, thế nên có
gì sai nếu chúng tôi cho con người nếm trải cái thứ đáng nguyền rủa do họ tạo
ra chứ. Nhưng cho dù không phải chúng tôi ra tay thì con người cũng sẽ phải
nhận lấy hậu quả khi coi thường mẹ thiên nhiên như bây giờ thôi."

Khi nghe thấy sự giải thích của cô gái, Takuto hiểu ra rằng, họ có một cái
nhìn khác, họ sống không cần phải ăn, thì sẽ không có tranh chấp, không cần
nhà để ở thì không cần nâng cao đời sống bản thân và xã hội. Rõ ràng họ đã
hoàn toàn khác với con người về hai mặt cơ bản nhất nên chắc hẳn quan điểm
nhân sinh của họ phải khác. Và khỏi cần cô nói cậu cũng biết chắc chắn sau này
con người sẽ phải trả giá vì phá hoại tự nhiên bằng việc nóng lên toàn cầu, ô
nhiễm nặng tầng khí quyển, sóng thần khắp nơi. Con người quả thật là đang hủy
hoại bản thân mình khi càng ngày càng phát triển, một sự thật quả là cay đắng.

Thêm nữa là, về phía các tinh linh họ thờ phụng thiên nhiên thứ tạo ra họ thì
quả thực nếu họ căm ghét loài người cũng không có gì sai trái, họ không ra tay
với loài người cũng đã là khá nhân nhượng. Tuy cậu rất hiểu điều đó nhưng nếu
thật sự họ dám làm những việc tổn hại đến người mà Takuto coi trọng thì Takuto
cũng không để yên. “Bảo vệ những thứ trong lãnh địa của bản thân, không nương
tay với kẻ xâm phạm nó.” Chính là điều cậu học được Quản Lý thế nên Takuto
nhìn thẳng vào cô gái tinh linh không chút khoan nhượng.

“Có thể tôi không tâm đến thế giới này ra sao nó bị hủy hay tồn tại cũng
được…. Nhưng…. Thế giới của bản thân tôi….”

Cậu dừng giữa chừng câu nói nhưng cô gái cũng hiểu được ý định của cậu qua cái
khí thế mờ nhạt đang ẩn hiện nhưng cực kỳ nguy hiểm kia.

“Vậy chúng ta hãy cùng hi vọng rằng sẽ không có ngày thế giới của anh bị xâm
phạm.”

“Được rồi. Nếu không còn gì nữa thì cô cũng nên rút lui đi, tôi sắp có khách
rồi đó.”

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu “Thuật thức cảnh báo khách mời này của anh đúng thật
là kì lạ đó, nếu có thời gian hẳn tôi sẽ nghiên cứu nó một chút cho biết.”


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #105