Người đăng: HeiwaGaIchiban
Một cái vực khá sâu, trước mắt Takuto là một con gấu đang nằm dưới đất máu
chảy lênh láng nơi bụng đang chờ chết. Có vẻ nó khi rơi xuống đã bị một tảng
đá đâm trúng. Thấy Takuto nó rống nhẹ nhưng sự thống hận thì không thể giấu
được, nhưng lần này đối diện với khuôn mặt đó, Takuto chỉ còn sự thương cảm.
Cậu tiến lại gần.
*Grào!!!!!.” Như những phản xạ tự vệ cuối cùng con gấu giơ bàn tay vung thẳng vào cậu, nhưng….
“Mày mà giẫy giụa thì càng chết mau đấy…” Takuto nghiêm giọng khi thấy cánh
tay chưa kịp vung tới cơ thể cậu đã hết lực rũ xuống.
Tiến tới gần, Takuto nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương, một luồn sáng xanh biếc
toả ra, vết thương trên bụng con gấu từ từ khép lại.
Thấy sự đau đớn trên bụng đã biến mất, con gấu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào
Takuto.
"Tao không biết mày có hiểu tao không nhưng khi nãy quả thật tao đã định thật
sự giết mày. Nhưng đến khi thấy cái thứ kinh tởm kia thì tao lại tự hỏi rằng
Kotori sẽ nói gì khi biết tao đã phân định rõ sự việc nhưng vẫn không quan tâm
đến kết quả của mày ở dưới đây."
Takuto nói trong thở dài khi đang hồi phục lại cái chân gãy của con gấu.
Đã không còn thấy đau đớn gì nữa con gấu đứng lên nhìn Takuto, tuy không còn
gầm gừ nữa nhưng ánh mắt nó nhìn cậu vẫn còn rất nhiều địch ý.
"Tao biết a.!" Takuto giang rộng hai tay "Nếu mày cảm thấy còn căm ghét tao
thì hãy dùng cánh tay to lớn đó mà tấn công đi." Nói rồi cậu lại gần nó một
bước, và đối diện với hành động đó con gấu giơ tay gừ gừ hăm dọa nhưng không
tấn công.
"Sao nào! Chẳng lẽ bây giờ lành lặn mày lại không thể tấn công sao."
Takuto bước tới một bước nữa và......
Grào!!!!!!! Xoẹt Bàn tay với những chiếc móng sắc nhọn của nó đã xé nát lồng ngực Takuto với những vết cào sâu hoắm và cơ thể cậu bị đánh bay ra xa hơn chục mét.
Từ từ đứng dậy, Takuto mỉm cười "Coi như chúng ta hòa nhau rồi đó, mày cũng
nên đi vào rừng thôi nếu không người dân cứu nạn phát hiện sẽ phiền lắm đấy."
Nói rồi cơ thể Takuto xóa hết những vết máu của mình trên đât và sau đó cơ thể
cậu được bao bọc bởi những luồn gió và cậu bay thẳng lên phía trên mép vực và
rồi nằm dài ở đó.
Takuto cũng không phải đợi lâu, chỉ một lúc sau cậu đã nghe tiếng chân người
đang tiếp cận. Một người chạy lại xem xét takuto rồi kêu những người khác mang
dụng cụ y tế
"Tôi cứ tưởng là hôm nay chết rồi chứ, nói thật á, chết ở đất khách quê người
không phải là thứ tôi thích đâu." Cậu làm một bộ mặt sắp chết đến nơi trong
khi thở dốc
"Ha!!! ha!!!! Anh còn sức nói đùa thì chưa chết được đâu a. Vết thương của anh
vẫn còn mới nên nếu được chữa trị đàng hoàng thì sẽ không thành vấn đề. Và anh
là đàn ông đâu có lưu ý vấn đề sẹo đâu nhỉ."
"Nếu không có sẹo vẫn tốt hơn đúng không." Nói rồi, Takuto được khiên lên cán
rồi mang về bệnh viện thành phố.
.....
Nằm trên giường Takuto quan sát một chút, quả là thủ đô có khác cho dù hiện
tại đang thời chiến mà cậu vẫn cảm nhận được sự hiện đại và ngay khi đó cánh
cửa căn phòng mở ra một cách thô bạo và xuất hiện trước mặt cậu là một Lily
đang ngân ngấn nước mắt
"Takuto, anh không sao chứ."
"Lily...."
'May quá rồi! Anh không sao.... May quá rồi."
Lily nắm chặt tay cậu, sự mềm mại của bàn tay đang nắm chặt khiến cậu thấy có
chút ngượng ngượng.
"Không sao mà, dù sao anh còn sống mà đúng không."
"Anh có biết rằng hành động anh làm là liều lĩnh lắm không vậy. Nếu không phải
con gấu trượt chân xuống vực thì người chết đã là anh rồi đó."
Lily lớn tiếng trách móc cậu với khuôn mặt đầy nước. Thấy vậy takuto có chút
áy náy, việc cậu cố ý cho con gấu cào vào lúc cuối là vì để ngụy trang đánh
lừa những người ở đây, nếu một người chiến đấu với gấu mà vẫn lành lặn đi về
thì sẽ gây ra nhiều phiền phức. Nhưng cậu không nghĩ điều đó lại khiến Lily
thương tâm như vậy.
"Nhưng khi đó nếu không làm vậy thì người kia đã bị nó giết chết rồi, em phải
mừng rằng sau vụ này không có ai bị thiệt mạng mới phải chứ."
Tưởng rằng cô bé sẽ bớt khóc khi Takuto nhắc đến kết quả tích cực nhưng.....
"Anh còn nhắc đến cái người đó sao..." Giọng Lily phẫn nộ không giấu được.
'Có chuyện gì à."
"Người đó được anh cứu mà không thèm đến thăm anh cho dù là một chút, sau khi
biết anh đã được đưa về thì ngay lập tức đã biến mất không một dấu vết. Tại
sao lại có hạng người vô lương tâm đến thế cơ chứ."
"Thế sao.... Chắc người ta sợ gặp phiền phức thôi mà."
Takuto xuề xòa khoa tay cho qua vụ việc, nhưng chuyện này cũng khiến cậu khá
thắc mắc. Cậu có một suy đoán rằng chiếc lọ thủy tinh và tấm da dê cũ kỹ kia
có liên quan đến người đó, cho dù chiếc lo thủy tinh đã vỡ nhưng vẫn còn tấm
bản đồ. Nếu theo lẽ thường thì ông ta sẽ quay lại hỏi mình có nhặt được không.
Hoặc ông ta tự đưa ra kết luận là mình bị con gấu dồn ép đến nỗi không thế
nhặt được nên mới vội vã rời đi để tìm lại đồ vật như vậy.
Tiếng cửa được mở ra và xuất hiện là một người có dáng vẻ như là cán bộ nhà
nước bước vào
“Anh Mizuhara! Con gấu mà người nhà anh báo cáo đã thật sự rơi xuống vực và
chúng ta đã cho người săn lùng bắn hạ nó nhằm tránh tai họa sau này nhưng hiện
tại chưa có kết quả gì mặc dù quả thật phía dưới vực người ta đã cố lần theo
vết máu.”
“Ể!!!! Vậy có nghĩa là nếu vẫn chưa tìm được nó thì khu rừng sẽ không còn an
toàn sao.” Lily lên tiếng đầy bất mãn cùng lo lắng
“Vâng! Thật đáng tiếc phải như vậy nhưng theo những miêu tả cùng hiện trường
thực tế thì con gấu này cực khỏe và cực kỳ hung tợn.”Nói tới đây ông quay sang
Takuto “Phải là điều kì diệu lắm anh Mizuhara đây mới có thể lừa nó ngã xuống
núi như vậy.”
“Vậy xem ra vết thương trên ngực tôi đây chỉ là cái giá nhỏ cần phải trả để
thoát chết a.”
“Chính là như vậy đó, và cậu cũng nên tránh đi vào rừng nếu thật sự không cần
thiết, bởi loài gấu là loại vật thông minh nhưng chúng cũng rất ghi sâu thù
hận, vậy nên nếu cậu là người đã lừa nó rơi xuống vực thì sau này mà nó bắt
gặp mùi của cậu trong rừng chắc chắn sẽ sống chết không tha.
“Nghĩ tới chuyện đó thì tôi thấy rùng mình rồi a, để một con gấu nhớ thương
thù hận quả là không phải điều gì hay ho hết.” Khẽ rùng mình Takuto làm một bộ
mặt tím ngắt.
“Ha! Ha!!!! Cũng đừng có hoảng vậy, chỉ cần anh không đi vào sâu trong khu
rừng thì nó cũng chẳng dại bén mảng gần thành phố đâu.”
Takuto nghe vậy cười trừ và sau một hồi nói chuyện thì người đó cũng lui ra để
Takuto nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi chứ sau vị khách đó vào thăm Takuto cũng có
thêm mấy người, hầu hết là hàng xóm và các chủ tiệm ăn quanh đó, ai ai cũng
trầm trồ trước vận may bị gấu điên tấn công mà không chết của cậu thêm vào đó
chính là lòng dũng cảm dám lấy thân mình làm mồi nhử để Lily cùng người kia có
thể thoát thân an toàn.
“Anh Takuto anh hùng như vậy đấy mà cái người được cứu lại không hề có chút gì
gọi là lòng biết ơn cả.”
Khỏi nói cũng biết câu đó phát ra từ Lily đang chu cái mỏ làm một bộ mặt giận
dỗi.
*Rầm!! Cánh của lại bị xô ra một cách thô bạo, nhìn thấy cảnh đó, Takuto cũng thầm thương cho cánh của nãy giờ chỉ gần có hơn một giờ đồng hồ mà bị đối xử tàn nhẫn đến hai lần nhưng câu nói của người mới xuất hiện càng khiến Takuto kinh ngạc
“ Lily! Em có làm sao không.”
Nếu Takuto kinh ngạc một, thì Lily kinh ngạc mười “Chị Sarah.”
Sau đó cô bé mừng đến nỗi tưởng chừng như muốn rơi nước mắt đó chứ, Lily ném
mình vào trong lòng cô gái mới tới. Cô này cũng trông rất trẻ chắc chỉ mới
20-21, vẻ mặt cũng khá xinh đẹp mái tóc nâu nhạt buộc đuôi ngựa dài đến phần
lưng trên. Dáng người cô khá chuẩn lộ ra vẻ những chiến binh được huấn luyện
rất có quy củ.
“Chị về rồi sao đã gặp ba mẹ chưa. Chị biết không nhà biết đang có chiến tranh
nên lo cho chị lắm đấy.”
Sarah nghe vậy cười nhẹ nhưng trong mắt Takuto cái cười đó có chút miễn cưỡng
thêm pha chút khó xử, nhưng cậu cũng không để tâm lắm nghĩ rằng một người bỏ
nhà ra đi khi quay lại có thái độ như vậy cũng không lạ. Và ở bên cạnh thì
Sarah lo lắng hỏi Lily đủ điều
“Chị nghe nói em đi vào rừng gặp gấu dữ, em có bị thương chỗ nào không.”
“Em không sao a!” Cô bé khẽ lắc lắc đầu rồi quay sang takuto
“Nếu không phải nhờ anh ấy thì bây giờ chị chưa chắc còn thấy em đứng tại đây
đâu.”
Thấy em gái mình nói vậy cô gái quay sang Takuto khẽ cúi đầu
“Cám ơn anh đã cứu em gái tôi, nếu sau này có chuyện cần giúp thì cứ nói, tôi
cũng có chút quen biết bên quân đội nên hẳn sẽ giúp được anh.”
“Vậy thì cám ơn cô rồi.” Cậu khẽ cười đáp lại và sau đó Lily cùng Sarah và
những người khác cũng lui ra để cậu một mình.
…..
Trời đã trở tối, Takuto đang đứng trước cửa quán cà phê của mình. Cậu đã nằm
trong giường bệnh viện một ngày rồi xin về.
“Không được a! Cậu chỉ mới nằm đây có một ngày mà đã đòi về lỡ vết thương rách
ra thì sẽ rất nguy kịch đấy.”
Khi đó người bác sĩ cùng y tá đều nhất quyết không cho cậu ra viện.
“Cám ơn các vị đã lo lắng a. Nhưng tôi còn cửa tiệm phải trông coi làm sao cứ
nằm đây được, với lại vết thương của tôi không sao rồi a.”
Nói xong câu đó, Takuto nhún chân rồi cơ thể cậu xoay vòng trên không rồi lại
đáp xuống một cách nhẹ nhàng như người diễn xiếc chuyên nghiệp vậy. Thấy cảnh
đó bác sĩ và y tá há hốc mồm ra không khép lại được và khi họ định thần lại
thì thấy cậu đã mất hút khỏi tầm mắt.
“Lộn mấy vòng trên không như vậy mà vết thương không bị rách, xem ra không
phải may mắn mà cậu ta thoát khỏi nanh vuốt do gấu vồ đâu.”
Nói rồi người bác sĩ thở dài và quyết định ghi nhớ chuyện đó như là ghi là nhớ
một sự kiện khó gặp trong đời vậy.
Trở lại với Takuto, trời đã tối nên cậu cũng không mở cửa làm chi mà đi thẳng
vào trong nhà, căn nhà có vẻ không bị viến thăm thêm lần nào nữa. Takuto ngồi
lên một cái ghế phòng khách rồi lấy mấy cuốn sách ra đọc. Căn phòng cũng chỉ
được bài trí đơn giản, đối diện cậu là một bếp lửa kiêm thêm chức năng cái lò
sưởi, khi bình thường thì Takuto không bao giờ nhóm nó lên vì với tu vi của
cậu thì cũng không sợ lạnh lẽo gì cả.
Nhưng hôm nay không hiểu sao cậu lại nhóm nó lên nhưng không bằng thứ lửa
thông thường mà là bằng Dị Hỏa Hồng Liên Thanh Tâm Hỏa cậu có được ở dị giới.
Tuy trước đây cậu đã đưa nó cho thành chủ từ lâu nhưng Takuto vẫn giữ lại vai
tia nhằm nuôi dưỡng xem nó có thành dị hỏa mới được không và cậu để nó ở không
gian cổ nhẫn. Cậu vốn nghĩ là nơi đây bọn Leon coi như báu vật tu luyện không
ngừng thì nếu một di hỏa được phát triển ở đây sẽ phát triển ra linh trí trở
nên mạnh mẽ.
Nhưng kết quả đập vào mắt lại khiến Takuto có chút dở khóc dở cười. Đúng là dị
hỏa được tách ra đã có chút linh trí thật nhưng khi đó nó cũng chỉ như một đứa
trẻ, sự khủng bố linh lực trong cổ nhẫn khiến nó như muốn co rúm người lại như
chuột gặp cọp đấy chứ, nói chi là việc hấp thụ linh khí để tu luyện.
Phải tới gần đây takuto mới biết được chuyện đó và cậu cũng không thể làm gì
khác ngoài trừ lấy nó nhóm lửa. Nếu một dị hỏa chân chính chắc chắn sẽ chửi
cậu không tiếc lời. Hỏa diễm chi linh của trời đất mà chỉ đáng đi nhóm lửa,
chắc Takuto là thuộc loại hiếm có rồi.
Takuto đọc sách, những cơn gió mùa thu vẫn nhẹ nhàng thổi qua khe cửa bên hông
cậu. Nhìn ngọn lửa nhảy múa theo làn gió thổi Takuto khẽ cười nhẹ tay đóng
cuốn sách lại
Takuto nói mà không hề nhắm vào ai, không gian cũng không có người nào cũng
không hề có một tiếng động nào đáp lại lời cậu.
Nói rồi trong tay Takuto xuất hiện một đoàn lửa nhưng lần này là một đoàn lửa
đen tỏa ra ánh sáng tím kì dị. Khi nó xuất hiện Takuto có thể nghe được một
tiếng rít sợ hãi trong không khí, cậu biết rằng thứ đó có thể không bị thương
nhưng chắc chắn đã rút xa khỏi cánh cửa sổ rồi.