Người đăng: HeiwaGaIchiban
"Khốn khiếp! Đừng lại gần đây."
Khi chạy tới nơi thì Takuto và Lily thấy một người đàn ông trung niên đang
ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào một tảng đá, khuôn mặt sợ hãi kinh hoàng tím
ngắt không còn chút máu run rẩy nhìn con gấu khổng lồ đang chuẩn bị tiến gần
mình.
Nhìn thấy ông ta, Takuto biết chắc chắn đây không phải là thợ săn mà chỉ là
một người bình thường, không hề mang theo một cái gì đó có thể gọi là vũ khí.
Nhưng vậy tại sao con gấu lại tấn công ông ta, như đã nói trên gấu rất ít chủ
động tấn công trừ khi chúng bị uy hiếp, nhưng một người không có vũ khí mà dám
xuất hiện trước mặt con gấu để uy hiếp nó thì chắc chắn khó có thể tưởng tượng
ra. Tuy rất thắc mắc về đầu đuôi sự việc nhưng cậu không thể để người kia bị
giết được. Takuto cúi người nhặt một tảng đá.
"Anh sẽ dụ con gấu về phía mình, và em hãy tới đó giúp đỡ ông ta về thành
phố."
"Không được. Như vậy quá nguy hiểm."
"Anh sẽ an toàn mà, anh hứa đấy thế nên nghe lời anh đi."
Nói xong không đợi Lily trả lời Takuto đã chạy ra phía sau con gấu. Cậu nắm
chặt tay.
"Ta cùng từng là pitcher chủ lực khi còn chơi bóng chày đó. Ăn đi
này....!!!!!
Vút!!!! Viên đá lao tới lưng con gấu như một viên đạn và đánh thẳng vào tấm lưng của mục tiêu to xác kia và để lại trên đó một vết lõm to tướng.
Grào………………… Con gấu rống lên giận dữ, nó quay người nhìn về phía Takuto với ánh mắt đỏ ngầu tựa như hai hòn ngọc bích đang bị ngọn lửa thù hận bao quanh.
Rầm! Mặt đất dưới chân con gấu như muốn nứt ra khi nó phóng người lên không lao tới Takuto sau đó bổ mạnh bàn tay to như cái cột nhà thẳng xuống người cậu.
Rầm! Mặt đất rung lên bụi mù bay tứ phía. “Anh Takuto…..”
Lily kinh hãi hét lên trong mắt đã xuất hiện những giọt nước.
“Anh có làm sao đâu mà em hoảng hốt vậy.”
Giọng Takuto vang lê từ phía trên cao, thì ra khi con gấu đập bàn tay nó xuống
thì Takuto cũng nhảy vọt về phía sau và nhanh chóng leo lên một cái cây gần
đó.
“Tao ở trên này thì mày ăn đạn dài dài.” Nói rồi cậu lại ném một viên đá xuống
nhắm thẳng ngay đầu con gấu.
Và đối diện với đòn tấn công của cậu con gấu khổng lồ nhanh nhẹn tránh sang
một bên.
“Nhanh nhẹn gớm nhỉ, nhưng mày né được tới khi nào.” Lại một hòn đá xuất hiện
trong tay takuto nhưng….
*Rắc….!!!!!!’ một tiếng nứt gãy đanh gọn vang lên, con gấu dùng cánh tay lực lưỡng của nó táng mạnh vào một cái thân cây lớn
WFT!!! Con gấu này có chức nghiệp là Berserker class chắc. Đó chính xác là
những gì Takuto đang nghĩ khi thấy con gấu đập nguyên một thân cây khổng lồ
lao tới phía mình.
“Phiền thật đấy.” Nghiến răng trong khi vòng người phía sau thân cây. Takuto
khẽ niệm
“Trace On. Cường Hóa.”
Takuto đặt nhẹ tay lên thân cây sử dụng Sức Mạnh Ảo Tưởng của Emiya Shirou của
FSN, một năng lượng giúp cho người sử dụng nó tái hiện lại tất cả những bảo cụ
trong lịch sử. Tuy bản chất sức mạnh là vậy nhưng trong thời gian đầu tất cả
những gì Emiya Shirou làm được chỉ là cường hóa độ bền của vật phẩm. Và Takuto
cũng chỉ có thể làm được như vậy với khả năng hiện giờ.Nhưng nếu xét trong
tình huống hiện tại này thì nó vô cùng thích hợp. Thân cây đã trở nên vững
chắc hơn.
Rầm!!!!!!
“Hú hồn thật, nếu không phải cái cây được cường hóa thì nó đã bị tan tành vì
chấn động và đứng đằng sau nó mình cũng không được lành lặn gì cho cam.”
Takuto nhảy xuống đất, tay nhặt một thanh gỗ dài nhọn hoắc. “Trace On.”
Takuto ngoắc ngoắc tay nhếch mép “Theo tao này con súc sinh to xác.”
Nói xong cậu quay người vụt chạy về phía rừng sâu.
Grào………………… Y như cậu đoán con gấu đã điên tiết vì bị chọc tức nó đuổi theo sát nút. Takuto cười thầm trong bụng nhẹ nhõm, nếu không phải Lily và người lạ đang có mặt ở đó thì Takuto đã rút ngọn thương gỗ của cậu ra để chơi với con gấu rồi, tuy nghĩ vậy nhưng takuto cũng không coi thường nó, mặc dù chỉ mới tiếp xúc có một chút nhưng con gấu này lại khiến Takuto cả thấy kinh tởm muốn nôn, cậu không giải thích được vì sao mình lại cảm thấy như vậy nhưng….
“Muốn biết phải đánh bại nó đã.”
Trước mặt Takuto là mép vực, cậu dừng bước trên tay lăm lăm thanh gỗ sắc nhọn.
“Thiệt tình á, mình biết chắc là cho dù nhỏ Kotori người thích động vật điên
cuồng nhìn thấy cái mặt của con gấu này bây giờ chắc cũng phải sợ hãi khóc
thét a. Mày nói có đúng không nhỉ.”
Có vẻ như biết nó đang bị xúc phạm con gấu lồng lên, lao tới như một chiếc xe
tải và vung cánh tay trái với những chiếc móng sắc nhọn về phía Takuto.
Thấy thế công mãnh liệt nhưng takuto cũng không hoảng, cậu vung thanh gỗ chính
diện đối chọi
“Yah!!!!!.”
Thanh gỗ nhọn sắp tiếp xúc với bàn tay con gấu đang đánh tới, trong sát na
trước khi chúng hoàn toàn đối chọi nhau thì Takuto lập tức chuyển động tác
thay vì cứng đối cứng cậu lại trượt thanh gỗ trên bàn tay lông lá của nó.
Máu phun ra như suối, con gấu rống lên đau đớn, nó đã bị thương bởi chính lực
vung tay của nó và lực cắt khi dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể để trượt thanh gỗ
nhọn hoắc lên cánh tay đó.
“Đúng là gấu rừng có khác, da lông dầy gớm, chỉ đánh như vậy thì không thể hạ
gục nó rồi vậy thì….
Tuy đòn đánh thành công nhưng Takuto cũng biết với một vết thương như vậy thì
con gấu sẽ không gục mà nó còn trở nên điên cuồng gấp bội lần
Grào…………………Một tiếng rống vang cả khu rừng, ngay cả những cái cây xung quanh cũng rung lắc dữ dội. Con gấu liên tục dùng hai cánh tay của nó tấn công Takuto như vũ bão.
“Ái chà chà! Mấy cú tát này mà trúng một cái chắc thành thịt băm luôn quá.”
Takuto nhẹ nhàng né tránh những cú đánh khốc liệt đủ nghiền nát cả đá đó. Cậu
không thể không khâm phục con gấu này, chỉ là một con thú mà độ tấn công dữ
dội sắc sảo của nó không kém một người được trui rèn võ công lâu năm chút.
Takuto vừa né vừa đỡ đòn và cậu càng lúc càng bị dồn gần đến mép vực. Con gấu
thấy như cậu đã có vẻ bị dồn vào đường cùng nên càng tỏ ra dữ dằn tốc độ những
cú táp của nó bắt đầu tăng cao càng dồn Takuto tới chỗ chết và khi một chân
cậu đã chạm vào khoảng không….
“Bị mày tát cho thành thịt băm hay rớt xuống vực thành thịt nát, tao không
thích chọn cái nào hết a.” Nói tới đây ánh mắt Takuto đanh lại
“Vậy nên!!!!! Game over.”
Dứt lời Takuto cúi người nằm xuống né cú tát, hai tay chống xuống đất phía sau
đầu
Rầm!!!!! Cậu vận sức vào đôi tay trượt toàn bộ cơ thể qua vị trí giữa hai chân con gấu.
Sau khi đã ra được sau lưng, Takuo bật mạnh người cơ thể cậu xoay mấy vòng,
trên tay xuất hiện một thanh trường thương bằng gỗ.
“Gãy nè!!!!!!!.”
Thanh trường thương lóe lên ánh sáng nâu đất của thổ hệ phép thuật, Takuto cảm
thấy độ nặng của nó tăng dần rồi vung mạnh thương đập thẳng lên chân con gấu,
một tiếng rắc đanh gọn vang lên, xương chân của nó đã bị gãy nát, mất thăng
bằng và sau đó rớt thẳng xuống vực sâu.
Một tiếng rầm lớn vang lên từ bên dưới, Takuto cất thanh thương đi rồi nhìn về
phía đằng sau.
“Thế là xong, vậy chỉ còn một chút việc sau cùng mà thôi. Lôi Quang Ngục.”
Takuto vung tay vào khoảng không, bốn viên quang cầu hình thành một khối tứ
diện lập lòe lôi quang bên trong đó, và rất nhanh Takuto thấy được bên trong
hiện ra một khối đá đỏ rực như máu tỏa ra hắc khí liên tục bay qua lại né
tránh những đạo lôi quang đồng thời tìm cách đột phá khối tứ diện được tạo
những quang cầu trong vô vọng
“Khí tức tỏa ra từ mày đúng là quá kinh tởm.”
Nhìn thấy vật đang bị giam hãm kia ánh mắt Takuto cũng đanh lại, khi nãy chiến
với con gấu cậu đã cảm nhận được rằng con gấu này không phải là bình thường,
một con gấu bình thường thì không thể khiến cậu cảm thấy kinh tởm muốn nôn đến
vậy được. Và quả y như rằng khi con gấu rơi xuống vực Takuto đã vận toàn bộ
cảm quan của mình để cảm giác mọi vật và đã phát hiện một tồn tại bí ẩn vo
hình rời khỏi con gấu và toan tính chạy trốn nhưng vẫn không thể thoát khi
Takuto dùng Lôi Quang Ngục.
Quan sát một chút thứ đang bị nhốt Takuto bỏ nó vào Cổ Nhẫn không quên tăng
thêm mấy lớp niêm phong thật chắc chắn, mặc dù chiếc Cổ Nhẫn hiện tại chỉ là
một phần không gian được tách ra của Cổ Nhẫn gốc như năng lượng trong đó cũng
tuyệt đối không phải là thứ tầm thường, Takuto lo lắng rằng nếu không gia tăng
phong ấn niêm phong hoàn toàn thì khi thứ này tiếp xúc với năng lượng bên
trong đó thì sẽ xảy ra chuyện gì khó tưởng hay không. Tốt nhất cứ cẩn thận,
thế nên bằng một số thuật thức của YS Origin Takuto đã đặt rất nhiều niêm
phong cho đến khi nào cậu không còn cảm nhận thấy khí tức muốn nôn của thứ đó
nữa thì mới thôi.
“Được rồi, vậy thì thửđiều tra một chút thứ đó là cái quái gì nào.”
Takuto nghĩ vậy rồi nhanh chóng chạy tới chỗ lúc nãy nơi mà con gấu đang chuẩn
bị thịt người kia, trong sự kiện này Takuto cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu không
nghĩ cái thứ tồn tại kinh tởm kia vốn đã tồn tại trong khu rừng này từ lâu,
nếu không thì đã có những lời đồn đãi nguy hiểm rồi.
Thế nên cậu cần phải tranh thủ trước khi Lily dìu người kia về sau đó gọi
người dân tới cứu thì cậu phải tìm ra manh mối của sự việc. Cậu vận dụng cảm
quan cực hạn để tìm kiếm xung quanh, đúng là không dễ dàng chút nào. Nhưng,
vốn có thuật thức truy tung biến thái, cho nên Takuto rất nhanh bắt được dấu
vết cần thiết khi cậu nhận ra được cái thứ vị đạo kinh tởm của thứ đó khi còn
trong con gấu và rất nhanh đến được nơi bắt đầu của sự việc.
“Đây là….” Trên tay takuto là một chiếc ống thủy tinh được niêm phong ở hai
đầu là thứ được dùng trong phòng thí nghiệm. Nhưng bây giờ nó đã bị lủng một
lỗ ở giữa
‘Thuật thức truy tung diện rộng.” Takuto khẽ nhắm mắt triển khai truy tung và
mấy giây sau đó.
“Không được rồi, thứ này quá phổ thông, còn khí tức đáng kinh tởm này thì lại
chỉ duy nhất nơi này mới có. Cả hai đều không thể cho ra một manh mối nào.”
Takuto thở dài, đây là lần thứ hai cậu sử dụng thuật thức truy tung, lần trước
là kiếm bức tượng của Tân Giới Giáo thì thành công vì khi đó cậu đã được Dị
Năng tổ chia sẻ kí ức nên khí tức của bức tượng cũng được cậu cảm nhận rõ ràng
cho nên khi đó thành công là điều dễ hiểu. Nhưng trong tình huống này thì
Takuto có thể xác định được rằng, thế giới này không còn nơi nào còn tồn tại
thứ khí tức kinh khủng muốn nôn như vậy nữa hay ít nhất là nó đang được giấu
đâu đó mà cậu chưa phát hiện ra.
‘Được rồi, nếu không còn gì khác thì cho thứ này biến được rồi.”
Một ngọn lửa bốc lên từ tay cậu và chiếc ống nghiệm biến mất ngay lập tức. Sau
khi đã thiêu cháy thứ đó, Takuto tìm xung quanh một lần nữa và lần này thì cậu
đã thu được một thứ khá thú vị.
“Vậy thế giới này cũng tồn tại vật phẩm ma pháp à.” Cầm một miếng da ố vàng cũ
kỹ trên tay takuto cười thầm cậu cảm nhận được lờ mờ ma lực bên trong nó.
Nghĩ vậy cậu cất tấm da vào Cổ Nhẫn rồi lập tức phi ngay trở về mép vực nơi
con gấu gã sau đó nhảy xuống.