Người đăng: HeiwaGaIchiban
Takuto uể oải thức dậy vào lúc 4 giờ sáng, tuy trước kia cậu hay sinh hoạt ở
câu lạc bộ, dậy sớm là bình thường nhưng cái này áp dụng ở Nhật, còn qua đây
là nước Đức khí hậu lạnh lẽo cho dù đang ở mùa thu đi chăng nữa. Và để đánh
bại cơn ngái ngủ buổi sớm, Takuto đã cầm thương gỗ ra ngoài vườn để tập luyện.
Việc sử dụng năng lực ảo tưởng càng khiến cậu nắm rõ hơn được thương thuật.
Tuy trên thực tế là năng lực này chỉ phát huy được trong một trận chiến thật
sự nhưng Takuto lại có thể liên tục sử dụng cho dù chỉ đang luyện tập đi chăng
nữa.
Và lý do cho chuyện đó chính là cậu đang trong trạng thái chiến đấu tưởng
tượng. Đặt bản thân mình vào hoàn cảnh đang chiến đấu với bất kì đối thủ nào
đã từng đối mặt sau đó diễn luyện những động tác những kỹ thuật người đó trong
tâm trí và chiến đấu.
Đây là một kỹ thuật nói rất khó thì cũng rất khó nói rất dễ thì cũng rất dễ
tất cả đều nằm ở tâm cảnh. Tái hiện lại những đối thủ mình đã từng trải qua
bằng chính cái tâm của mình, mình có thể thấu hiểu đối thủ đến chừng nào có
thể nắm bắt được tinh thần của họ trong từng đòn đánh chưa. Và quan trọng nhất
ở kỹ thuật này chính là sự thành thật với bản tâm của chính mình. Không được
suy diễn theo hướng hão huyền về thực lực bản thân và cũng không được quá coi
nhẹ chính mình. Đó là cốt lõi của những điều mà Takuto đang luyện tập
"Chán ghê! Lại thua rồi! cô bé Ei đó quả là mạnh quá sức tưởng tượng mà."
Ei, đó là cái tên của người mà Takuto đã từng thua và cũng là nhân vật cậu rất
hay diễn luyện gần đây. Cô gái đó cho cậu một cảm giác khá háo hức tái đấu
cùng tò mò. Không chỉ là chuyện cô ấy sử dụng được ảo tưởng lực lượng mà còn
về câu chuyện của cô ấy nữa. Cậu tin chắc sau này mình sẽ có những trận đấu
với cô ấy một lần nữa.
Như đã nói trước đây, Takuto không giỏi về kỹ thuật chiến đấu cá nhân, khả
năng của cậu nằm ở cảm giác cực mạnh và kinh nghiệm khi chiến đấu với Quản Lý
thêm vào đó là cường độ cơ thể biến thái. Những điều trên đã mang cho cậu khá
nhiều lợi thế khi đấu cùng cấp. Nhưng hôm trước khi đấu với Ei đã khiến cậu
nhận ra được vẫn có những đối thủ cậu không thể đánh bại được chỉ với bao
nhiêu đó, thế nên bây giờ khi có dịp cậu đã tự mình trao dồi kỹ năng thương
pháp.
Buổi tập sáng đã xong, Takuto bước vào chuẩn mọi thứ cần thiết sau đó thay đồ
chuẩn bị tới nhà trọ theo ước hẹn với Lily.
…..
“Chào anh, Takuto san!” Lily ra đón cậu với nụ cười rạng rỡ, có vẻ như cô bé
rất mong chờ cuộc hẹn này.
Đối với cô bé đã giúp mình gần như ngay từ những ngày đầu, takuto luôn có chút
hảo cảm với cô ấy, tuy chắc chắn không bằng Suzuno nhưng cô bé là người nếu
gặp rắc rối gì thì chắc chắn cậu sẽ can thiệp mà không một chút ngần ngại gì
cả.
Và bây giờ hai người chuẩn bị bước vào một quán ăn khá sang trọng.
“Takuto san! Chỉ vì ăn sáng mà lại vô một tiệm như vậy, liệu có được không.”
Takuo lắc lắc tay "Không sao a, chủ tiệm anh cũng là chủ tiệm cà phê “Die
Welt” mới nổi mà, cũng có ít dư giả và em cứ coi đây là món quà mọn anh tặng
cho nhân viên của mình đi nha. Cái này gọi là tiệc chào mừng, một trong những
điều cần làm ở Nhật khi có thành viên mới, anh bây giờ mới đãi em là coi như
hơi trễ rồi đó."
Nói xong takuto mở cánh cửa và bước vào, theo sau cậu Lily cũng có chút đỏ mặt
và thoáng mỉm cười.
Leng keng!!! Leng keng!!!! Tiếng chuông cửa vang lên
"Chào mừng quý khách..... À tưởng ai, thì ra là chủ tiệm “Die Welt”.
Người chủ quán mỉm cười thân thiện nhìn Takuto, trước đây khi cách mở cửa tiệm
một ngày, cậu đã đến chào hỏi những cửa hàng ăn uống xung quanh để trọn lễ
tiết và thêm nữa chất lượng cà phê cùng món ăn của cậu rất khá cho nên Takuto
cũng là người có tiếng ở khu vực. Người chủ quán sau khi chào thì thấy Lily
đang ở đằng sau
"Không ngờ được a, tuổi trẻ bây giờ mới sáng sớm đã hẹn hò vui vẻ rồi có đấy."
Câu nửa đùa nửa thật của người chủ quán khiến Lily có chút đỏ bừng mặt trong
khi Takuto thì vẫn bình tĩnh
"Đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ coi như chào mừng cùng cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ
tôi khi tôi mới đến mà thôi, ông chủ đừng đùa."
nghe câu đó trái tim đang đập bình bịch của Mily đột nhiên chùng xuống, một
cảm giác có chút thất vọng thoáng xuất hiện trong tâm trí nhưng rất nhanh cô
bé hồi phục lại. Cô tin rằng đây là một khởi đầu tốt, dù sao thì họ cũng chỉ
quen nhau trên dưới 1 tháng mà đã có thể cùng ra ngoài ăn rồi thì không phải
sẽ có nhiều hứa hẹn trong tương lai lắm sao.
Nghĩ vậy cô bé cũng vui vẻ ngồi xuống ngó vào menu.
“Salad khoai tây…!” Lily đã gọi một món ăn phổ biến trong bữa ăn gia đình nước
Đức
“Verstehen!!! Thế còn anh bạn trẻ này”
“Giò heo ăn kèm bắp cải muối chua.” Cũng là một món ăn truyền thống mà Takuto
quyết định chọn
“Anh Takuto đó không phải là….”
Takuto gật đầu, món này chính là món cậu ta với Lily đã làm để vượt qua bài
kiểm tra nhằm được cấp quyền kinh doanh quán cà phê ăn uống. Có thể nói đây là
món ăn chứa đầy kỉ niệm luyện tập của hai người họ.
“Nhớ tới lúc đó, em nghiêm khắc ghê luôn đó. Để ý từng chút một vậy đó.”
“Biết sao được a, ở nhà em khi nấu mẹ cũng rất quan trọng những việc đó. Mà
chưa kể đến, Takuto san là người ngoại quốc, nên hẳn thói quen ăn uống rất
khác biệt, nếu những chi tiết đó mà không chú ý đến thì chắc chắn sẽ không
được ban giám khảo chấp nhận đâu a.”
“Đúng vậy a, thế nên anh rất cám ơn em về điều đó.” Takuto mỉm cười đáp và đối
diện cậu Lily cười lắc lắc tay
“Không có gì! Dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng em mà, với lại em tin rằng
cho dù anh không thể mở tiệm đi chăng nữa thì với tài pha cà phê của anh cũng
có thể dễ dàng kiếm được công việc ở cửa tiệm khác thôi mà.”
Takuto cười nhẹ không đáp, việc mở cửa tiệm là cần thiết đối với nhiệm vụ cần
làm, tuy cậu biết nếu chỉ có ở loanh quanh vùng đế quốc Germania này cũng chưa
chắc đạt được mục đích nhưng nếu cánh cổng không gian mà Quản Lý mở ở đây thì
chắc đây cũng là một trong những điều mấu chốt phải điểu tra.
“Guten Appetit!” Đặt hai đĩa thức ăn lên bàn người bếp trưởng trịnh trong lên
tiếng rồi lui ra để thực khách thưởng thức bữa ăn của mình.
Takuto đưa một miếng lên miệng thử “Không hổ là nhà hàng có tiếng ở thủ đô,
ngon thật đấy chứ.”
Lily gật gật đầu tán thành, chỉ một món ăn bình dân mà cũng có thể phát huy
tinh túy ẩm thực Đức như vậy thì quả thật là không dễ.
Và tiếp theo đó Takuto và cô bé trò chuyện rất nhiều và chủ yếu là về Nhật
Bản.
“Vậy Takuto san! Nước Nhật của anh là một nơi thế nào vậy.”
“Để anh xem nào…. Một đất nước với bốn mùa, mỗi mùa em có thể tận hưởng một
phong vị khác nhau. Mùa xuân mùa của hoa Sakura, em có thể ngắm những cánh hoa
lất phất theo chiều gió trong khi tận hưởng sự thoáng mát của không khí.
Truyền thống ngắm hoa anh đào là thứ đã tồn tại từ ngàn xưa trên quê hương của
anh.”
Lily nghe câu chuyện của Takuto một cách hăng say, mắt cô bé sáng rực rỡ, khỏi
phải nói, văn hóa đông phương đối với các quốc gia ở đây vào thời đại này quá
mức xa lạ, cho nên cô bé vô cùng cuốn hút với những kiến thức mình nghe được
từ Takuto.
“Nhưng tại sao anh lại bỏ quê hương đi tới đây lập nghiệp vậy.” Lily tròn mắt
hỏi.
Và đối với một câu hỏi khó như vậy Takuto có chút bất ngờ, cậu đúng là hơi bất
cẩn khi chỉ kể những cậu chuyện của đất nước cậu vào thời bình ở thế kỷ 20 mà
quên mất rằng, ở thời kì này Nhật Bản đang lâm vào trong thời chiến với cuộc
chiến tranh Trung – Nhật, cho nên có những điều khó giải thích. Vì đối với tư
tưởng thời đại này mà một thanh niên như cậu sang nước ngoài khi đất nước đang
trong cảnh chiến tranh thì sẽ bị gán những cái mác không hay, nhẹ thì là hèn
nhát, nặng là phản bội tổ quốc. Và đối với một đất nước cực kỳ coi trọng
truyền thống samurai trung thành như Nhật Bản thì chuyện đó không thể nào chấp
nhận được.
Cho nên Takuto không thể trả lời được câu hỏi đó và một sự khó xử lộ rõ trên
mặt cậu. Thấy biểu hiện của Takuto, Lily cũng đã biết mình không phải nên đã
nhanh chóng đổi chủ đề.
“Takuto san là con một phải không hay anh có thể anh chị em gì nữa.”
“Ngoài bố mẹ ra anh còn một cô em gái nữa, Kotori Mizuhara. Nhỏ hơn em một
tuổi.”
“Wa!!!! Chắc cô bé dễ thương lắm, em luôn muốn có một người em gái nhưng đáng
tiếc chỉ có một người chị.”
Takuto nghe vậy suýt móc điện thoại mở hình ra cho Lily coi nhưng may sao cậu
ngừng kịp, tuy không phải siscon nhưng Takuto cũng rất vui khi có người khác
khen em gái của mình
“Nguy hiểm thật…! Đây mới là năm 1939 đào đâu ra điện thoại di động cơ chứ.”
Đã bình tĩnh lại, Takuto mới nhớ ra lời nói của cô gái trước mặt mình
"Em có một người chị sao, anh không biết đó. Nhà em đâu có bao giờ nhắc đến
đâu."
"Chị ấy gia nhập quân ngũ bất chấp sự can ngăn gia đình nên khi ở nhà rất ít
đề cập đến chuyện đó."
Lily nở nụ cười bất đắc dĩ. "Chị em ngày xưa vốn năng động và mạnh mẽ cho nên
đã không chịu ở nhà phụ giúp sau đó lấy chồng mà đăng ký gia nhập quân ngũ.
Nhưng vì tình hình thế giới hiện giờ quá rối ren nên gia đình đã cản lại. Mặc
dù vậy chị ấy vẫn cương quyết giữ ý định của mình và một sáng nọ em đã không
còn thấy chị ấy nữa."
“Chị ấy cũng quả là một người thú vị đó chứ, dám can đảm theo đuổi khát vọng
của mình, anh cũng muốn gặp chị ấy một lần cho biết.”
“Anh giống chị ấy lắm đấy.” Lily cười lên tiếng nhưng điều này lại khiến mặt
Takuto méo xẹo. Tất nhiên rồi a, bị nói là giống một cô gái thì điều này quả
là một lưỡi thương đâm vào tim rồi.
“Ể!!! Không em xin lỗi! Em không có ý nói anh giống con gái, chỉ là khi thấy
luyện tập tuy vất vả những vẫn tỏ ra rất vui em lại nhớ đến chị ấy. Chị Sarah
từ xưa vốn thích võ thuật quân đội và chị ấy đã tự luyện tập. Khi lên 10 tuổi
chị ấy không thua ai, kể cả những người con trai lớn hơn. Khi đó gia đình em
cũng thoải mái cho chị ấy làm việc mình thích nhưng không ngờ khi lớn lên thì
chị Sarah nói là có ý định nhập ngũ. Thế là gia đình em đã bắt đầu xuất hiện
những trận cãi vã. Và kết quả thì như lúc nãy em đã nói…”
“Vậy sao…. Không phải anh không hiểu được cảm giác của gia đình em, nhưng ai
cũng có con đường người đó phải đi, nếu cản lại cũng chỉ khiến cho mối quan hệ
những người xung quanh xấu đi mà thôi.”
Và khi nói tới đây takuto không tiếp tục đề tài này nữa, cậu tán dóc với Lily
và thưởng thức bữa ăn rồi ra khỏi cửa.”
……
Trong rừng một nam một nữ đang đi loanh quanh tìm kiếm hoa quả để mang về. Là
dân thành phố thủ đô nhưng Lily lại rất năng động cô bé trèo cây hái quả thoăn
thoắt cực kỳ rành rẽ. Takuto thầm cảm thán, ở hiện đại thì đừng mong kiếm được
một cô gái thành thị có thể nhảy từ cành cây này sang cành cây khác. Quả như
Quản Lý nó đời sống càng đầy đủ, càng hiện đại, con người càng mất đi những
thứ mà cơ thể họ vốn có.Và đối với sự năng nổ của cô bé, Takuto vẫn theo kịp
đồng thời luôn chú ý quan sát xung quanh, vì dù sao thì hiện tại Takuto đang
trong tầm ngắm của một số thế lực không rõ nào đó nên khi ra ngoài cậu luôn
bảo trì cảnh giác.
Gào!!!!!!.
Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên từ cuối khu rừng.
"Tiếng rống này..... Là gấu. Chẳng lẽ có người săn gấu gần đây."
"Không giống lắm, nếu họ săn thì mình phải nghe tiếng súng trước mới phải chứ,
bởi vì gấu sẽ không chủ động tấn công con người trừ khi bị dồn ép hoặc khiêu
khích." Nói rồi Takuto quay sang Lily "Em về trước đi, anh sẽ xem có chuyện gì
xảy ra."
"Không!" Lily cương quyết lắc đầu, nhìn ánh mắt của cô bé cậu biết đã không
còn nói được gì nữa rồi.
"Thôi được rồi!, Nhưng nếu nó tấn công thì em phải chạy thật nhanh về và tuyệt
đối không được quay lại. Hứa với anh đi."
Khẽ gật đầu và sau dó hai người chạy về phía tiếng rống trong rừng.