Người đăng: HeiwaGaIchiban1255
Con người là sinh vật lúc nào cũng hành động do bị ảnh hưởng bởi các cung bậc
tình cảm một cách mãnh liệt nhất. Cho dù cảm xúc tích cực hay tiêu cực gì thì
điều đó cũng sẽ khó bao giờ thay đổi. Những tình cảm Thích, Ghét, Yêu Thương,
Hận Thù chính là chất xúc tác khiến con người và nhân loại phát triển đến ngày
hôm nay. Và trong những cảm xúc đó thì chớ trêu thay, những cảm xúc tiêu cực
như căm ghét hay hận thù luôn là những cảm xúc được nhận ra dễ dàng nhất bởi
trái tim con người. Đáng buồn thay, con người khó nhận ra họ đang được bao vây
bởi hạnh phúc nhưng lại rất dễ dàng nhận thấy rằng mình ghét hay căm thù một
thứ gì đó.
Và nhất là cái cảm giác căm thù đó, nó là thứ có thể xé toang lớp phòng vệ
mang tên lý trí của con người một cách dễ dàng. Khi bị nó chi phối thì cho dù
là người lúc nào cũng tự tin hành động dựa trên lý trí và cẩn thận cũng sẽ đưa
ra những hành động hoàn toàn bị coi là ngu ngốc trong mắt thế nhân. Đây là một
mảnh câu chuyện về ngọn lửa hận thù không thể khống chế của một cô thiếu nữ đã
có thể thiêu cháy đi những người xung quanh cô, những người mà cô đã và đang
coi là bằng hữu chí cốt.
3 giờ sáng, trong một công viên vắng lặng, thân ảnh của một thiếu nữ khoảng độ
cấp 3 đang liên tục tập luyện quyền cước. Ở bên cạnh cô là hai túp lều cũ kĩ
được chắp vá rất nhiều mảnh khiến mọi người khi nhìn qua nó đều có thể nhận ra
đây là một túp lều thuộc về những người vô gia cư sống lay lắt nơi công viên
này.
Và nếu tới gần hơn thì người ta có thể ngửi thấy mùi rượu từ một đống củi lửa
cũng gần đó, điều đó cho thấy cô gái này đang hâm rượu có thể cho mình hoặc ai
đó uống. Có vẻ tuổi của cô thì không thích hợp uống rượu nhưng ai biết được
rằng, cô gái này cũng là một người xem thường luật pháp, bất chấp chỉ với số
tuổi tương đương với một học sinh cuối cấp 2 mà cô có thể gọi là một tay cứng
cựa cho dù là ở trên bàn nhậu với các tiền bối lớn tuổi. Đối với cô, cái thứ
luật pháp mà không thể bảo vệ hay đưa tới một phán quyết công bằng cho người
em trai đã mất một cách thê thảm và oan uổng của cô thì không đáng cho cô phải
tuân theo.
Đúng…. Vào cái đêm ngọn lửa thù hận trong cô bị dập tắt bởi sự tuyệt vọng và
sau đó được trùng sinh bởi hai người đang yên giấc ở hai căn lều gần đó thì nó
đã trở nên bất diệt và càng ngày càng mãnh liệt đủ đốt cháy mọi thứ. Tuy sau
đó vì một số nguyên nhân mà nó có phần trở nên âm ỉ lắng lại nhưng đó chỉ là
súc tích lực lượng để có thể bùng nổ một cách khủng khiếp nhất vào một thời
điểm nhất định. Và việc tập luyện không ngừng nghỉ này chỉ là một phần của sự
súc tích năng lượng đó.
Shirasaki Shouko, thiếu nữ mà gần như cả cuộc đời cấp 2 của mình đều bị thiêu
trong ngọn nghiệt hỏa của hận thù vẫn liên tục luyện tập chỉ chờ đến lúc có cơ
hội bùng phát thiêu cháy kẻ thù.
Và bây giờ khi cảm giác nóng rực bắt đầu xuất hiện lan tỏa trong cơ bắp thì
đồng hồ trong công viên cũng đã điểm 4 giờ sáng, cô đã khởi động xong sau gần
1 tiếng rưỡi đồng hồ. Tiếng sộp soạt vang lên, tấm rèm cửa mở ra, hai người
trong lều đã bước đến. Một nam, một nữ độ tuổi 50, người đàn ông lên tiếng
sảng khoái trong khi lấy một chai rượu nóng hừng hực trong lò lửa và tu sạch.
Với giọng điệu như một tên say rượu, một người đàn ông râu ria xồm xoàm mặc
một bộ quần áo bạc màu cũ kĩ có phần rách rưới tang thương bước tới, ông ta có
một bộ dáng như mấy thành phần bất hảo bụi đời và là kiểu người mang dáng vẻ
khiến cho không ai có thể có chút thiện cảm nào khi gặp lần đầu tiên cả.
Thế nhưng đối mặt với điều đó, Shouko không thấy gì phiền hà cả, cô đã thấy
quen với thái độ của tên đàn ông này rồi.
Cười lớn trước sự phản trả của cô gái trẻ, người đàn ông tên Shino cũng không
nhân nhượng
Sau đó hai người bắt đầu lao vào quần thảo trao đổi những cú đấm đá mãnh liệt.
Và ở gần đó người phụ nữ cũng bắt đầu dùng bếp lửa sẵn có để làm đồ ăn sáng
cho hai kẻ máu nóng kia.
Tiếng quyền cước giao nhau dữ dội, hai người họ đã làm điều này từ lâu lắm
rồi, cho nên đối với khung cảnh đang diễn ra, những người vô gia cư khác gần
đó cũng chỉ coi đây là một màn biểu diễn đường phố mà họ có thể coi miễn phí
nhằm lên tinh thần chuẩn bị cho một ngày làm việc mà không rõ mình phải đi đâu
và làm thế nào.
Còn về phía cô gái, người đang căng hết tinh thần của mình ra để đón đỡ những
cú ra đòn vừa mạnh vừa đầy đê tiện của cái thằng cha trước mắt thì luôn cảm
thấy mình nên cố gắng hơn nữa thì mới đạt được mục tiêu báo thù. Và nhất là cô
không muốn vì cô mà khiến cho Kazuma, người đã chịu một nửa gánh nặng của lòng
thù hận đáng lẽ chỉ nên thuộc về mình cô, gặp bất kì điều gì không hay trong
chuyện trả thù.
Nhớ lại cái đêm mưa tầm tã đó cô siết chặt nắm đấm. Cả đời cô, cái cảm xúc
biết ơn chỉ xuất hiện ở 3 người, hai người đang ở đây, người đã cho cô một mục
đích sống tiếp trong cái cuộc đời mà cô nghĩ mình và gia đình đã không còn
được chấp nhận để sống tiếp trong đó nữa.
Và người còn lại chính là Kazuma, người đã vẽ thêm chút sắc màu cho cuộc sống
vốn chỉ có một màu trắng xám lạnh lẽo trong tâm hồn của cô. Người giống như
cô, vẫn đang ra sức luyện tập để giúp cô trả thù.
Một cú đấm mãnh liệt được tung ra và bị chặn lại bởi đối thủ của cô chỉ bằng
một tay. Phát ra một Muu khẽ trong miệng, Shouko có phần bực tức, tuy không
phải là độc chiêu mạnh nhất, nhưng cô lại rất tự hào về cú đấm đó, thế mà
thằng cha này lại… Và ngay khi đó, Shouko bị một luồn khí đập vào cơ thể khiến
cho cô có cảm giác như bị một cơn cuồng phong chuẩn bị quét qua.
Cú đấm đã được tung ra, Shouko nghiến chặt răng giơ một tay che mặt tay còn
lại thủ kỹ phần ngực và bụng, chuẩn bị nghênh tiếp đòn đánh đó trong khi
nguyền rủa thằng cha vô sỉ không biết kiềm chế chút nào gọi là có này
Rầm…. Tiếng va chạm đã vang lên nhưng Shouko không cảm thấy lực tác động của đòn đánh….
Một giọng nói vang lên và chủ nhân của nó chính là người phụ nữ đang chuẩn bị
đồ ăn sáng.
Thở dài và thu lại nắm đấm của mình, viên đá chặn trước mặt Shouko cũng bắt
đầu tuân theo định luật newton mà rơi xuống đất. Nếu người ngoài nhìn thấy
điều này hẳn sẽ phát sốc nhưng trải qua khoảng thời gian lâu dài luyện tập
chung thì bây giờ mấy hiện tượng thế này không đủ khiến cô phát hoảng nữa rồi.
Và ngay lập tức tên già khó Shino phản ứng như một con chó bị dẫm phải đuôi
Và thế là bữa ăn sáng của 3 người trở nên ồn ào như vậy đó.
......
Và như thường lệ, chấm dứt bữa ăn sáng ở chỗ 2 người ồn ào đó, Shouko thường
ghé về nhà mình tắm rửa, thay đồ và chuẩn bị cho công việc ôn thi của mình như
bao học sinh năm cuối khác. Về trường cô muốn vào, khỏi nói cũng biết đó là
trường của Kazuma và Takuto hai người mà cô có thể coi là bằng hữu chí cốt.
“Ah...... Tuy có hơi thất lễ với chị ấy thật, nhưng phải chi khách trọ nhà chị
ấy bớt người một chút nhỉ... Vừa phải ôn văn, vừa phải rèn võ đúng là có chút
quá sức với một học sinh cấp 2 như mình nhỉ...”
Cô thở dài ngao ngán, tuy trường của hai người họ không phải là trường có chất
lượng cao chót vót như top 2 trường của thành phố St. Francesca và đứng đầu là
St. Ishiyama. Thế nhưng với sức học của Shouko thì nó vẫn hơi quá sức. Tuy đã
có lần nhờ đàn chị của mình cũng là bạn gái của Takuto là Suzuno dạy kèm và
điều đó quả thật rất hiệu quả. Nhưng bây giờ khu nhà trọ nơi ở vị cứu tinh của
Shouko đã được lấp đầy, cho nên cô ấy đã không còn nhiều thời gian để kèm cho
Shouko nữa. Tất nhiên, nếu Shouko nhờ thì Suzuno sẽ bớt chút thời gian tập
luyện bóng của mình mà giúp thôi. Nhưng đó chắc chắn không phải điều mà Shouko
sẽ lên tiếng. Thế nên dù cho ngày nào cũng nỗ lực muốn banh óc để nhồi hét mớ
kiến thức nhưng Shouko vẫn cố gắng hết mình.
Một giọng nói bất ngờ vang lên, ngay lập tức Shouko quay về hướng của nó và cô
không hề thấy bất cứ thứ gì.
“Liệu đó là một sự nhầm lẫn hay mình gặp ảo giác.”
Thế nhưng, theo bản năng của một cao thủ, Shouko giơ tay vào thế thủ bất chấp
mình đang ở ngoài nơi công cộng đông người. Và ngay sau đó cô chợt cảm thấy
lạnh cả sống lưng, cái cảm giác hỗn loạn như những con rắn li ti trườn khắp cơ
bắp của cô. Shouko nhận ra được rằng con phố quen thuộc đông đúc buổi sáng mà
cô hằng ngày đều đi qua nó nay trở nên quá dỗi tĩnh lặng.
(Và cái thứ giúp có được hiệu quả đó được gọi là "Ma Thuật Xua Đuổi Hiện
Diện.”)
Câu nói đó đột nhiên vang lên trong óc của Shouko, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm
trước ở nhà cô bé tiểu thư đó, Shouko lên tiếng mà không biết cô nói với ai
Tất nhiên Shouko chỉ nói phủ đầu nhưng ngay sau đó nó lại lên tiếng và lần này
có pha thêm chút kinh ngạc.
Với độ tuổi khoảng cấp 3, chàng trai đeo kiếng trông có vẻ trí thức mặc một bộ
áo thun màu xanh nhạt vai đeo cặp sách, nó có thể cho người ta thấy hẳn đây là
một học sinh đi học thêm trong mùa hè. Thế nhưng hình tượng học sinh gương mẫu
đó ngay lập tức bị phá tan bởi bộ tóc vàng rực cùng những trang sức đeo trên
vành tai và sợi dây chuyền trên cổ.
Mà thôi, coi như hình tượng học sinh gương mẫu bị hủy đi cũng không sao, thế
nhưng khuôn mặt dán đầy băng cá nhân cùng nụ cười đểu đểu và nhất là điếu
thuốc lá còn đang cháy trên tay đó khiến cho người ta thấy đây là một dân chơi
tầm cỡ.
Và nhất là đối diện với hắn là Shouko, người có thể nói là cực ghét những thể
loại này. Nếu không phải là cô có chút kiên kị về cái thứ được gọi là phép
thuật của tên này thì hẳn hắn đã có thể bị tặng một đấm gió dọa dẫm từ cô rồi.
Và bên cạnh đó, không nói đến cái gọi là phép thuật, cả cơ thể thể tên này
toát ra một luồn khí khiến Shouko có thể biết chắc rằng cho dù cô có tung đấm
nghiêm túc thật thì hắn cũng sẽ không dễ dàng gục ngã.
Giật mình trước lời nói của đối phương Shouko ngay lập tức xem xét lại cơ thể
mình. Cái hình ảnh vừa hoảng hốt lại vừa phải cảnh giác kẻ trước mắt của cô
trông khá là hoạt kê nhưng kẻ đó cũng không nói gì về vấn đề đó cả. Hắn ta vẫn
lên tiếng, nhưng lại là về vấn đề khác
Tuy không thể tin được đối phương và có phần bực tức khi hắn nói về chuyện của
cô một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng Shouko vẫn có chút bất ngờ bởi cái cảm
giác mình đang nhận thấy được. Một thứ năng lượng tựa như dòng nước mát chảy
khắp cơ bắp và xương khớp như đang xoa dịu đi sự mệt mỏi sau buổi luyện tập
khi nãy, bên cạnh đó, còn khiến cô cảm giác có chút thoải mái hơn trong cái
mùa hè mà mới sáng đã có cảm giác nóng bức này. Vẫn giữ vững thế thủ cô trầm
giọng lên tiếng
Tên tóc vàng thấy rằng đối phương cũng không muốn rào đón xung quanh nữa, hắn
rít một hơi thuốc sau đó lên tiếng.
Khi nghe giới thiệu của đối phương Shouko có chút giật mình, học viện Rennou,
trái với hai học viện hàng đầu thành phố này, đó là học viện có xú danh lan
xa, dung nạp những thành phần bất hảo, không cải tạo nổi. trước đây cô cũng
từng đánh nhau và bán hành cho mấy chục thằng lính cũ đã qua tốt nghiệp ở đó
rồi. Không phải tự dưng mà có câu nói rằng, học viện Rennou coi đánh nhau là
hít thở đâu đó
“Trả thù sao….” Lỗi suy nghĩ đó xẹt qua óc của Shouko và cô siết chặt nắm đấm.
Khẽ nhíu mày Shouko lên tiếng hỏi
Khẽ lắc đầu không để ý tới sự châm chọc của đối phương, Nagi Komuro lên tiếng
giải thích
Cũng không hẳn là đánh nhau băng đảng chiếm địa bàn, cái này nó trầm trọng
hơn nhiều, liên quan đến cả khu vực ngoại ô, không chỉ có trong thành phố này
đâu.
Vậy ta được lợi gì nếu tham gia đống hỗn độn này.
Khẽ mở nụ cười, Nagi Komuro quăng cho Shouko tin tức tựa như một viên tạc đạn
……
Nhìn vào bàn tay mình, người đàn ông mang tên Shino khẽ thở dài.
“Nóng quá, ngọn lửa của sự thù hận đã bắt đầu bùng phát rồi.”
Và ở bên cạnh người phụ nữ mang tên Hara cũng ngửa mặt lên bầu trời.
“Ngọn lửa bùng phát vào ngày hè thế này không biết là phúc hay họa đây. Cơn
mưa khiến bánh xe số mệnh cuộc đời con bé dừng lại vào ngày hôm đó nay cuối
cùng cũng đã chấm dứt, và thứ tiếp theo sẽ là hỏa diễm ngập trời thiêu cháy
mọi thứ không có ngoại lệ…”
“Chúng ta không hối hận mà đúng không…. Rắn Như Kim Cương…. Là tôi đã cho con
bé.” Nhấp ngụm rượu cuối cùng sau đó quăng vào trong chiếc nồi trên bếp lửa
Shino lên tiếng.
“Nếu chúng ta bi hối hận thì đã thật sự giết con bé vào cái hôm đó rồi. Chưa
kể Tĩnh Lặng Như Nước là của tôi dạy, chúng ta ra tay được sao. Cộng thêm Hận
Thù Hỏa Diễm của con bé vốn có nữa. Không biết ba thứ đó hợp lại sẽ như thế
nào đây.”
Hai người không hề đối diện nhau, nhưng chắc chắn cả hai đều có một vài cảm
xúc tương hợp dành cho cô bé mà hai người đều coi là đệ tử.