Người đăng: HeiwaGaIchiban1255
Sau khi bình phục bởi vết thương tinh thần, Takuto cũng chạy ra chợ. Với một
người có ý định mở tiệm ăn gia đình cùng vợ tương lai của mình là Suzuno,
Takuto cũng rất thường xuyên đi ra chợ mua đồ, và đối với cậu khu chợ này
dường như là nơi sẽ gắn bó với mình từ nhỏ và sau này cũng thế, mọi thứ có thể
đổi thay nhưng cậu không mong khu chợ này có gì thay đổi mạnh mẽ.
Đã đi tới phía ngoài khu chợ, vẫn đông đúc người người tấp nập như thường lệ,
cậu thấy các sinh viên tặng khăn giấy cho mọi người rồi xin chữ ký ủng hộ cho
một vấn đề nào đó. Những tiếng rao hàng của những sạp bán đủ thứ đồ trên trời
dưới đất nơi vỉa hè. Có cả những người ngoại quốc đến đây mua những đặc sản mà
họ thích nữa.
Một giọng rap dở ẹc vang lên khiến Takuto ngạc nhiên quay về hướng đó, người
bán dạo, mà ngày hôm qua đã bán cho cậu viên bi đáng ngờ với giá 200 yên,
nhưng sau đó bằng một lý do khó nói Takuto đã phải đổi nó với một con nhóc
loli dữ dằn lấy tấm thẻ VIP của tiệm bánh mới khai trương. Tuy không tự nguyện
nhưng Takuto vẫn cảm thấy biết ơn về sự đổi chác đó, nếu không có tấm thẻ thì
cậu hẳn đã xong đời với con ma kia rồi.
"Hình như mình nhớ ông ta tự xưng là Joran thì phải, liệu mình có nên qua đó
xem thử liệu có vật phẩm nào phù hợp để giải quyết tình trạng của mình hay
không."
Ngẫm nghĩ như vậy trong đầu Takuto có hai lựa chọn
(1) Cứ ra đó đi, xem thử vận khí có tốt không
(2) Khỏi đi, lão ta lại lột tiền mình cho coi, với lại...
Takuto suy nghĩ một chút sau cậu đưa ra lựa chọn (2), một phần vì lý do nêu
trên phần còn lại là cậu đã hứa sẽ giải quyết theo hướng giúp đỡ những chủ
nguyền rủa và con ma đầu tiên cũng đã mở lòng giúp cậu nhiều lần thế nên phải
tự mình làm việc này thôi, cố gắng đến cùng vậy.
Nói rồi Takuto cũng bước vào trong khu vực chợ, không hổ danh là khu chợ lớn
nhất thành phố, hai bên cậu là những cửa hàng bán đặc sản các loại bánh kẹo
dân tộc cùng các nhà hàng mọc san sát với nhau.
Takuto không vội mua gạo ngay mà cậu đi tham quan một chút qua các cửa hàng.
"Ngươi có thấy được những gì ta thấy không."
Takuto đối thoại với con ma trong người mình, tuy không thích bị ám lắm nhưng
Takuto cũng muốn cảm nhận được cái cảm giác khi nhìn thấy một con ma thời xưa
trầm trồ trước những cái hay cái mới của thời hiện đại là như thế nào.
[Đúng là khác biệt với thời của ta một trời một vực a. Nhật Bản đã thực sự đi
đến sự phồn vinh như vậy à. Nếu thời của ta được như vậy hẳn sẽ...]
Không giống như Takuto suy đoán, giọng con ma trở nên sâu lắng như hoài niệm
lại thời đại của mình. Tuy nó không nói hết nhưng Takuto vẫn có cảm giác hẳn
chuyện nó dừng giữa chừng đó rất quan trọng. Cậu không hỏi, không cần phải
hỏi, tuy tiếp xúc chỉ qua mấy lần nhưng Takuto thấy nó có thể nổi khùng trước
sự đau đớn của em gái cậu vào lúc đó hẳn không phải là loại độc ác khi còn
sống. Nếu có ai nghe được kết luận này của cậu hẳn sẽ chửi cậu là 1 thằng ngu
tin tưởng vào một con ma suýt nữa lấy dao thọt em gái cậu trong đêm. Nhưng
Takuto đã cảm nhận được sau khi đánh nhau với cậu, không hẳn phải nói rằng khi
nó biết được tấm thẻ VIP thì thái độ của nó đã tốt hơn hẳn, cậu không còn cảm
thấy sự căm thù của nó hướng về cậu nữa rồi. Vậy bây giờ hẳn đã là lúc thích
hợp
“Quan hệ của ngươi với cửa hàng bánh mới mở là như thế nào vậy.”
[Akari Houjo, người quản lý tiệm đó rất có thể chính là em gái của ta, người
mà ta nghĩ đã chết từ lâu vì sự bất lực của chính bản thân.]
Takuto giật mình, nếu vậy thì mọi chuyện đã được giải thích hoàn toàn, tên này
trở thành oán linh vì nguyền rủa sự vô dụng của bản thân mình cho nên vào đêm
đó người nó nhắm đến là em gái cậu sau đó bị những sọi tơ bạc ngăn chặn lại.
Lần gặp gỡ tiếp theo chính là khi Takuto sử dụng tấm bùa trên tay xâm nhập vào
không gian tinh thần thả nó ra và đánh nhau một trận, và khi Takuto thất bại,
thì nó hẳn đã thấy tấm thẻ VIP rơi ra và phát hiện hình và tên quản lý được in
trên đó.
Cho nên khi đó nó đã thay đổi quyết định giúp đỡ Takuto tìm Kotori ở siêu thị
vì khi đó hẳn nó đã bình tĩnh hơn và quyết định đặt cược vào Takuto. Rồi sự
kiện tiếp theo là nó và Takuto chứng kiến cảnh Kotori bị người khác làm bị
thương, tới đây thì khỏi cần giải thích tiếp, sự giao thoa của cảm cảm xúc
giữa một người một quỷ đã khiến cho khách hàng ở trung tâm siêu thị trải qua
một cơn ác mộng khó quên trong đời.
Sau khi trải qua bao nhiêu đó chuyện với nó thì Takuto cuối cùng cũng đã hoàn
toàn hiểu được tại sao cậu lại rơi nước mắt trong không gian tinh thần rồi khi
đối diện với nó rồi. Đây quả là một linh hồn đáng thương chết trong sự hối hận
không thể bảo vệ em gái của chính mình.
“Vậy tại sao ngươi không nói sớm để ta đưa ngươi tới đó.”
[Tới đó để làm gì… Nhất là ta đã….]
Nghe lời ngập ngừng của con quỷ Takuto nhớ tới câu hỏi nó đã từng hỏi cậu rằng
[Kể cả việc đó sẽ khiến người được ngươi giúp đỡ hận ngươi cả đời.?]
Hẳn trong lòng nó còn tồn tại một nỗi khuất mắt nào đó với người đó.
“Ngươi…. Có phải ngươi đã làm một việc mà ngươi cảm thấy cô ấy sẽ không bao
giờ tha thứ đúng không.”
[Cho đến bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao người đó lại làm thế nữa. Nếu người
đó không can thiệp vào hẳn mọi chuyện đã tốt đẹp hơn nhiều… Chẳng lẽ anh em
bọn ta lại…. Tại sao….. Tại sao chứ…]
Một cảm giác run động cực kỳ mãnh liệt tỏa ra sâu trong tâm khảm của Takuto,
hẳn linh hồn đó đang cực kỳ đau đớn nhưng nó hoàn toàn khác với sự hận thù
thuần túy lần trước, một cảm giác mà cậu không thể hiểu được nó là như thế
nào…
“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Chuyện gì đã xảy ra với ngươi.”
[Nếu người đó thật sự nghĩ cho em gái ta và ta thì tại sao lại làm như thế…]
nó không trả lời nhưng Takuto bỗng cảm thấy một luồn bất an cực kỳ dữ dội lan
tỏa trong lồng ngực mình, nhưng nó không phải từ con ma ấy mà ra. Một thứ
khác. Không chút chậm trễ, Takuto đặt tay phải lên mu bàn tay trái nơi lá bùa
vẫn còn dán ở trên đó và nắm chặt, cậu quyết định vào thế giới tinh thần để
xem điều gì đang xảy ra.
Takuto nghiến răng trong đau đớn, cậu cảm giác được các tế bào não cậu như
đang bị đốt cháy khi cậu cô gắng xâm nhập vào thế giới tinh thần.
Takuto gần như muốn hét lên vừa đau đớn vừa tức giận khi thất bại. Mới khi nãy
thôi cậu còn đi vào đó cùng với con ma học cách đập mochi mà bây giờ chỉ bằng
một số câu hỏi về quá khứ nhằm giúp Takuto có một hướng đi rõ ràng trong việc
cứu giúp nó, vậy mà tại sao bây giờ lại như thế này.
Tấm bùa vẫn hoạt động, Takuto chắc chắn điều đó vì cậu đã cảm nhận được sự
trống rỗng quen thuộc khi vào thế giới tinh thần nhưng chưa kịp nhìn thấy gì
thì bộ não cậu tưởng chừng đã bị đốt thành tro bụi.
Tuy nghĩ thế nhưng ngay lập tức Takuto phủ nhận điều đó ngay, nếu bọn họ muốn
giúp cậu tận gốc hẳn đã làm rồi chứ không chỉ mình cách như vậy cả. Mặt Takuto
nhăn nhúm lại vì sự bất lực. Đối với cậu con ma bây giờ đã không còn là sự
nguy hiểm, mà chính là ân nhân đã giúp Takuto bảo vệ em gái cậu, nếu một người
mà không thể thỏa mãn tâm nguyện của ân nhân người thân thì có thể gọi kẻ ấy
là người chân chính không. Takuto không cho phép điều đó xảy ra, cậu nắm chặt
bàn tay trái