Người đăng: HeiwaGaIchiban1255
Sau sự việc ở công viên thì Takuto cũng về nhà. Nhà cậu đã không còn ai nữa,
mẹ cậu chưa về, em gái cậu thì cũng đã chạy sang nhà bạn chơi. Nếu bình thường
thì với bất cứ chàng trai nào tuổi này thì cái cảm giác lâu lâu ở nhà một mình
này chỉ có thể diễn tả bằng hai chứ “thiên đường.” Nhưng đối với Takuto hiện
tại thì hoàn toàn không, cái cảm giác nặng nề đè xuống đôi chân như bị nhân
lên cả chục lần, nhà không có người, điều đó đồng nghĩa cho điểm chống cho khả
năng nghiến răng che giấu nội tâm của Takuto cũng đã biến mất.
Thân thể cậu đổ xuống ngay sau khi đóng cánh cửa. Cậu run lên vì sợ hãi, nếu ở
với mọi người thì khả năng kiềm chế cảm xúc của cậu mạnh bao nhiêu thì bây giờ
sự đau đớn trước thực tại lại càng nặng nề hơn bấy nhiêu. Cậu giơ tay trái
lên, dường như bây giờ trong lúc cảm thấy đau đớn bất lực và cô đơn này cậu đã
có thể thấy được những luồn khói đen kịt như đang muốn bức phá lấy sự vây khốn
của ngân sắc tơ xích, thứ hôm qua đã giúp cậu lấy lại quyền khống chế cơ thể
trước khi bị buộc phải làm một hành động tuyệt đối không thể tha thứ cho dù
đối với cái nhìn của bất cứ ai đi chăng nữa. Nếu chỉ bản thân mình bị chôn vùi
trong cái thực tại tàn khốc này thì cậu còn có thể nghiến răng chấp nhận trong
bất lực. Nhưng đằng này đây là gia đình cậu, cậu không thể cho phép bản thân
mình rơi vào tuyệt vọng. Cậu phải đứng lên chống lại cái thứ khốn khiếp đó.
Nhưng cậu có thể làm gì đây, một người mà tính mạng còn lại là một con số chỉ
được tính bằng tuần, thậm chí bằng ngày hoặc bằng giờ, không ai biết rõ, có
thể làm gì được.
Cố gắng gượng dậy, cậu buộc phải xốc cái cơ thể đang kiên quyết chống cự lại
việc thực hiện các chức năng của nó mà thả lỏng xuống mặc cho mọi chuyện tới
đâu thì tới. Cuối cùng thì sau một lúc, cậu đã đứng được trên hai chân của
mình và bước tới cầu thang. Chiếc gương vẫn ở đó, nhìn vào hình ảnh phản chiếu
trong gương, nhìn vào cái gương mặt nứt nẻ đang há lớn mồm gào thét đang bám
sau lưng mình không khác gì hôm qua, Takuto nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đưa
ra trước tấm gương.
Không biết quyết tâm ở đâu ra, Takuto buông lời tuyên chiến rồi cậu bước thẳng
lên phòng mình trong khi nghiến rang chịu dựng sự đau đớn đang hoành hành nơi
cánh tay trái và coi nó như một biểu hiện của sự chấp nhận thách thức.
Mở chiếc máy tính mà cậu tự dùng chính hai bàn tay của mình mà cày cuốc để
mua, Takuto nhanh chóng lên mạng. Khi nãy lúc gặp được bạn của Suzuno, một
người cũng có sở thích về huyền bí, Takuto cũng đã hỏi qua về những trang web
liên quan với độ tin cậy tốt, thì cô nàng đó không hề thắc mắc một chút nào và
giới thiệu cho cậu một trang địa chỉ có vẻ rất ư là huyền bí: TWIA.**.
Khi ấy ở bên cạnh cậu là Suzuno cũng thắc mắc tại sao Takuto hỏi vậy và tất
nhiên là cậu không thể nói rằng hôm qua cánh tay trái của cậu nổi loạn đau
nhức rồi nó tự cầm dao chuẩn bị thọt Kotori khi em ấy đang ngủ được. Thế nên
Takuto đã che giấu sự thật bằng cách nói mình thấy chút hứng thú sau khi nghe
những câu chuyện của ông kể vào hôm qua.
Bây giờ sau khi vào nhìn vào trang web đó, cậu có chút ngạc nhiên, giao diện
nó trông sáng sủa hơn cậu nghĩ, trong vài giây trước Takuto từng đoán rằng đó
là một trang web mang đậm các tính chất giáo phái đầy huyền bí. Nhưng không,
tuy vẫn có những biểu tượng đặc trung cho ma quỷ và giáo phái nhưng nó trông
có vẻ trẻ con giống như là một poster Halloween mà không có những thông tin
quảng cáo. Và khi nhìn vào chính giữa Takuto thấy một dòng chữ không phải là
ngôn ngữ tiếng anh thông dụng như mọi trang web bình thường khác. Lật đật bật
trang web dịch thì Takuto biết được đó là tiếng Tây Ban Nha và đại khái nội
dung của nó khiến cậu khó hiểu
“Tuổi tác không quan trọng, cái chính là tâm linh.”
Tuy không hiểu nhưng Takuto lại thầm nghĩ hẳn đây là những thứ khó hiểu liên
quan đến vấn đề siêu nhiên. Cho nên cũng không có để ý nhiều và nhấn vào nút
Ok ở ngay bên dưới.
Lại một dòng chữ khác hiện lên vẫn bằng tiếng Tây Ban Nha và sau khi tra cứu
thì nó là dạng câu hỏi Yes-No.
“Muốn chứng minh về bản thân bạn chứ (Yes-No)”
Cảm thấy kỳ lạ và định bấm No, nhưng giữa chừng Takuto lại thay đổi quyết
định. Cậu vào đây để tìm cách giải quyết lời nguyền trên cơ thể mình nên cậu
phải đối mặt nó thật nghiêm túc. Tuy không biết chứng minh về cái gì nhưng
Takuto vẫn bấm Yes. Và may mắn là những thứ tiếp theo đều là tiếng Anh mà cậu
có thể hiểu. Dồn toàn bộ sự nghiêm túc và tri thức, Takuto bắt đầu chứng tỏ
bản thân.
Và sau đó cái cảm giác của Takuto chính là: ##########. Tại sao mình lại
nghiêm túc tới vậy cho đến cuối nhỉ.
………
The Chariot: TW, anh thử xem cái này đi, một kết quả hiếm thấy đó
TW: Sai gần hết, nhưng quả thật người này đang rất nghiêm túc
The Moon: Thiệt hả trời. Nghiêm túc với đám câu hỏi của TW thì quả là….
TW: Có ý gì đây hả con loli bà bà kia...
The Hanged Man: Thú vị 30%, khó hiểu 70%
Wheel of Fortune: Sự chỉ dẫn hay cứu rỗi nào sẽ đến cho chú cừu non này đây.
Strength: Một sự nghiêm túc lớn lao, ý chí giằng co với số mệnh
The Chariot: Vậy ý anh là gì, TW
TW: Đáng lẽ với kết quả như thế này thì sẽ disconnect, nhưng nếu theo Wheel of
Fortune thì người này cần đến sự cứu rỗi nào đó, cứ coi như là chút phần
thưởng cho sự người nghiêm túc hiếm thấy đi
The Moon: TW cũng thừa nhận độ…. Của những câu hỏi mình ra rồi à.
TW: Tôi chỉ nói rằng lâu lâu nên phá luật đối với những người đối mặt với
chúng ta một cách nghiêm túc thôi. (Cái con loli bà bà này đúng là chọn chổ
hiểm mà chọc ngoáy không. Mớ câu hỏi mà mình tự hào. Đúng thật là ##########)
The Star: Reverse Myself for him or her
The Moon: Uwa!!!! Nghiêm túc sao, và một bản nghịch đảo của The Star ư.
(Thiệt hả trời, thảo nào The Hanged Man nói rằng 70% kì lạ. Ngịch đảo của the
Star chính là mất lòng tin, tuyệt vọng, không có sự can đảm. Mà một người ở
trạng thái đó thì liệu có nghiêm túc đối diện với định mệnh hay nói chính xác
là mớ câu hỏi hết sức ư là …. của TW được không đây, chưa kể Strength lại bảo
rằng, người đó có ý cao để giằng co với số mệnh mà. The Chariot à, cái này
không chỉ hiếm thấy mà còn thú vị nữa. Đúng là số mệnh đã cho anh duyệt bài
phỏng vấn này mà.”
The Chariot: Tuy không rõ lắm nhưng cám ơn nhé Moon
The Moon: …… (cái gì cũng tốt ngoại trừ cái này thôi đó.)
TW: Được rồi, vậy chúng ta sẽ chào đón người đó nào.
…….
Đó là một màn hình giống như phần mềm chat. Khi takuto lau mồ hôi trán để xua
đi cái cảm giác khó chịu sau hàng chục câu hỏi sặc mùi Chuuni thì có một khung
cửa sổ xuất hiện, và lần này nó ghi bằng tiếng Anh được dịch ra là “TW mời bạn
chat riêng tư.”
TW…. Khi nhìn cái tên này Takuto lập tức đưa ra phán đoán, hẳn đây cũng là cấp
cao điều hành của trang web này có thể là admin hoặc một người gần như thế,
không ngần ngại cậu lập tức ok.
TW: Xin chào, hỡi vị khách vô danh đang phải vận toàn bộ ý chí chống lại định
mệnh trong sự vô vọng cùng mệt mỏi, bạn đã chứng minh bản thân mình một cách
hết sức thuyết phục. Vậy hãy cho ta, người gánh vác cái thế giới đầy hỗn loạn
và vô tri này biết cái định mệnh đang đè trên lưng cậu để xem rằng giữa hai
chúng ta có cái gọi là duyên phận hay không
Anonymous: đáng tiếc là ở đây không gửi được Icon cảm xúc nếu không tôi hẳn sẽ
gửi cho cậu một cú đấm rồi. Và tôi cũng biết được chắc chắn cậu là tác giả của
bài kiểm tra “Chứng minh bản thân.” Cực kỳ…. đó.
TW: Nhưng cậu cũng nghiêm túc trả lời cho đến câu hỏi cuối cùng mà, đó là một
trong những lý do tôi gặp cậu đấy, người rất có thể là cựu binh
Anonymous: Tuy tôi không phiền khi bị gọi là Otaku nếu bị người khác bắt gặp
mình nằm trên ghế dài ở trường và trong tay là một cuốn LN đâu, nhưng bị gọi
là cựu binh theo cái nhìn của anh thì quả thật là khó chịu a.
TW: Ranh giới giữa Otaku và Chuuni mỏng hơn cậu tưởng đó. Hẳn chắc có lúc cậu
đọc LN đến khúc gay cấn thì lại tưởng tượng sự xuất hiện của bản thân mình sẽ
can thiệp cốt truyện theo một cách cực ngầu nào đó nhỉ.
Anonymous: ##### Tôi quả thật không muốn thừa nhận đâu nhưng anh cũng có cái
đúng, mặc dù một chút thôi.
TW: Thật thà đối mặt với bản thân cũng là một điểm tốt đó, tại sao cậu không
nói cho chúng ta về vấn đề của cậu nhỉ.
Anonymous: Chúng ta?
TW: Một số thành viên cấp cao có thể xem được quá trình chat của người khác
mà.
Anonymous: Cậu nên xin lỗi chữ chat riêng tư trên toàn thế giới đi.
TW: Đúng là… Cũng phải có chức năng đó để kiểm tra những cuộc nói chuyện có
nội dung nhạy cảm chứ đúng không.
Anonymous: Anh nói đúng nhưng tôi vẫn thấy khó chịu khi bị lén theo dõi như
thế
TW: Ka Ka…. Ka….. Con người vốn không hề có cái gọi là riêng tư rồi, nếu chúng
ta gom chung toàn bộ tồn tại trên cái thế giới này a thì cái luật bảo đảm
quyền riêng tư không có chút giá trị nào hết a. Nhưng hình như chúng ta lạc
chủ đề rồi a.
Anonymous: Được rồi, chuyện là thế này……
TW: À, cánh tay trái cậu trở nên đau nhức, và một thứ gì đó chiếm lấy quyền
khống chế cơ thể, sau đó nó cố thọt người nhà của cậu trong đêm tối a….. Thật
tuyệt vời….. Quá tuyệt vời, cậu có chắc mình không phải là cựu binh mà là đồng
chí của tôi không. Một nhân cách hắc ám trỗi dậy vì sự thức tỉnh của siêu
năng, sự hỗn loạn không gì kiểm soát nổi, sẵn sàng tiễn đưa tất cả mọi tồn tại
xung quanh rơi vào sự đau đớn cùng bóng tối vô tận……
Anonymous: Tôi thật sự mong rằng có thể sử dụng icon cảm xúc để gửi cho cậu
một loạt cú đấm rồi đó
TW: ha… ha….Được rồi! Đùa chút thôi. Tôi nghĩ là do nguyền rủa đó, cậu có nhớ
mình có trêu chọc người nào, hoặc các địa điểm tôn giáo thậm chí là phá hoại
các thứ được người khác đồn đãi là có yếu tố siêu nhiên hoặc tâm linh không.
Anonymous: Một cái thùng bị dán đầy bùa khi mới chạm vào thì có cảm giác lạnh
toát sống lưng nhưng sau đó không thấy nữa (Có vẻ tên này tuy chuunibyo thật
nhưng hẳn cũng tin được, có thể đoán được việc mình chiến đấu với lời nguyền
một cách vô vọng. Nhưng mình không nên đề cập tới cái nhẫn của ông, để tránh
rắc rối nó bị nhắm tới sau này.)
TW: Thế à, cậu nói là nó khống chế cả cơ thể cậu vậy làm sao cậu chống cự
được. (cậu ta hẳn không phải là người trong nghề, mà có thể chống cự lại lời
nguyền của ma cụ à. Đúng là có chút thú vị)
Anonymous: Tiền công dành cho một sự hỗ trợ thừa thãi trước đó thôi đó mà.
TW: Người cậu giúp là ai, có thể nói cho tôi biết không. (Lại có duyên với
người trong nghề cơ à, càng lúc càng thú vị a.)
Anonymous: Tôi không nghĩ rằng một người sẽ thích nếu biết bản thân mình bị
bàn tán trên mạng đâu.
TW: Được rồi, vậy thì tôi sẽ gửi cho cậu một file hình, cậu in ra decal sau đó
dán trên cánh tay trái bị nguyền rủa đó.
Anonymous: Nó sẽ trừ bỏ lời nguyền sao?
TW: Không đâu, người như cậu không thể đánh đuổi lời nguyền theo cách đó được
chỉ có sử dụng cách cơ bản nhất mà thôi.
Anonymous: Và đó là….
TW: Cố gắng câu thông với chủ nguyền rủa và thực hiện nguyện vọng của họ để họ
được giải thoát. Lá bùa này sẽ giúp cậu làm điều đó. Còn phần tiếp theo hãy để
tôi thấy cái ý chí mạnh mẽ sẵn sàng chịu đau đớn nhằm đấu tranh với số mệnh để
giữ trọn tâm linh của bản thân đồng thời bảo vệ những người mà cậu coi trọng
nhé.
TW send you a image file. Download it?
Không một chút chần chừ Takuto lập tức down file hình đó xuống
……..
Tại phòng chat cao cấp của diễn đàn TWIA
TW: Này Moon, đáng lẽ cái câu xúc phạm riêng tư khi nãy của cậu ta phải gửi
cho cô chứ đúng không.
The Moon: Vui mà đúng không. Chúng ta đâu có lừa cậu ta, cái này coi như là
chút thù lao đi.
Strength: Cái ý chí lớn lao kiên định đó. Tôi cũng muốn biết
The Star: Cái sự tuyệt vọng đó, khi chuyển thành hi vọng…. Rất ngon….
………
Nhắp vào file hình đã tải xuống, hiện ra trước mặt Takuto là một hình vẽ ma
pháp trận giống như trong M-A. Nếu trước khi nói chuyện với TW hẳ Takuto đã
cười xòa không tin, nhưng rõ ràng chỉ qua một bài câu hỏi thì người đó đã nhận
ra tình trạng của cậu thì hẳn là hàng thật và không như Shino san gặp ở công
viên nhưng không giúp cậu được. Thế nên khi đã nắm được một tia hi vọng Takuto
cũng không muốn bỏ qua, cậu biết rằng đây chỉ là khởi đầu, nhưng nó lại khớp
với hiểu biết của Takuto về một số vấn đề tâm linh. Tìm nguyên nhân đằng sau
của các linh hồn hận thù và cố gắng giải quyết nó là Motip thường gặp trong
M-A.
“Thiệt tình, mình đâu phải Yoh trong Sha* Kg mà phải đi tìm cách thỏa
nguyện vọng của minh hồn chứ.”
Trong khi lẩm bẩm thì Takuto đã bước ra ngoài.