Sáng Hôm Sau


Người đăng: HeiwaGaIchiban1255


  • Onii chan! Anh không ăn sáng à

Khi thay đồ bước ra khỏi phòng thìTakuto không ăn sáng với mọi người mà bước
ra ngoài, cậu cẩn thận bỏ tay vào túi quần để không ai biết về vết thương trên
cánh tay phải có được từ cuộc giằng co với một tồn tại mà Takuto nghĩ là ma
quỷ chỉ cách đây có vài tiếng đồng hồ.


  • Lát nữa anh ăn, sắp đi tập huấn rồi nên anh phải rèn luyện thêm nữa.


  • Tiền đạo chính thức vất vả quá a Nii chan.


  • Trường thuộc top khu vực mà em, muốn giữ vị trí đâu có dễ


Nhìn quanh quất, cậu thấy chỉ có em gái, bố và mẹ cậu chắc một người đã đi làm
còn một người đi chợ nên nhà chỉ có Kotori


  • Được rồi! Anh đi đây, nhớ khóa cửa cẩn thận nhé.


  • Ok onii chan


Nói rồi Takuto bước ra ngoài, nói thật vì trận giằng co hôm qua mà bây giờ cậu
cũng có chút đói, nhưng cậu không muốn ăn trước mặt Kotori vì không muốn vết
thương bị phát hiện. Cậu không muốn kéo gia đình vào chuyện của mình.

“Liệu sang ông nội có phải là biện pháp đúng đắn.”

Ông nội người đưa cậu chiếc nhẫn, người bảo cậu mang chiếc thùng gỗ ra ngoài,
liệu ông ấy sẽ có cách cho chuyện này, dù sao ông cũng là người nghiên cứu về
các bảo vật siêu nhiên mấy chục năm rồi.

“Không, nếu khi đó ông có cách khác ngoại trừ đưa mình chiếc nhẫn thì ông hẳn
đã làm rồi.”

Nhìn vào chiếc nhẫn trên tay phải, Takuto cũng tin tưởng rằng chính nó đã giúp
cậu điều khiến được tay phải hôm qua mà không bị khống chế, trước khi đôi mắt
đó xuất hiện. Nhưng có vẻ chỉ như vậy thôi, và rất có thể lần sau cậu sẽ không
được giúp bởi bất cứ thứ gì.

“Vậy nếu thế chỉ còn một biện pháp duy nhất chính là cố gắng tìm được cô bé
hôm qua rồi nhờ giúp thôi.”

Tuy nghĩ vậy nhưng cậu biết sự khó khăn khi tìm được một người mà không biết
chút nào ngoài cái tên Rory Mercury đó. Nhưng cái gì cũng phải cố gắng hết sức
mới được, Takuto chạy tới chỗ hôm qua nơi gần nhà Suzuno để xem mình có chút
may mắn nào không.

“Đúng như mình nghĩ quả là không dễ chút nào mà.”

Nhìn con hẻm trống vắng Takuto thở dài và khi cậu quay ra


  • Yo! Boya, trông cậu như đang tìm kiếm cái gì gấp lắm vậy, right?

Ở đầu hẻm một người đàn ông da đen mười mươi là nước ngoài ngó vào hỏi cậu, và
khi cậu bước ra thì thấy ông ta đang bày bán một gian hàng đủ loại trang sức
đủ kiểu phong cách khác nhau, một người bán trang sức dạo, khi nãy vì quá vội
vàng nên Takuto không để ý đến nó.


  • Nếu cậu đang gặp rắc rối thì…. I have something for you….

Nói với giọng quảng cáo chào mời có chút rap trong đó khiến Takuto cũng muốn
bật cười. Và sau đó người đàn ông lục lọi trong chiếc túi có trang trí tựa như
thổ dân da đỏ của Mỹ.


  • Here we go…. Nếu cậu đang tìm thứ gì thì đây dành cho cậu.

Nhìn thứ ông ta đưa cho cậu, Takuto thật sự không biết phải nói gì, đó là một
viên bi tuy khá đẹp nhưng trong mắt cậu nó không thể bình thường hơn.


  • Giá max rẻ, chỉ 1000 yên thôi

Vốn đang lo sợ vì lời nguyền trên thân mình, thêm vào cảm giác tốn thời gian
vì một tên lừa đảo, Takuto gần như muốn gầm lên.


  • Ông không đùa chứ, trông thứ này chẳng giúp được gì cả.


  • Don’t jugde book from cover, Boya, that why I said, thanh niên đúng là
    không có chút kiên nhẫn gì hết a.


  • Kiên nhẫn hay không thì ấn tượng đầu cũng rất quan trọng đó, 1000 yên cho
    thứ như vậy, thì ấn tượng đầu tiên sẽ là lừa đảo


  • Chú em không biết lịch sự chút nào a. Nhưng để làm quen, ta sẽ lấy cậu 200
    yên thôi được không nào.


  • Sự chênh lệch khiến tôi không biết phải nói gì hơn


Thể hiện ra một vẻ mặt khó đỡ, Takuto suýt nhổ nước bọt, nhưng cậu cũng bỏ
tiền ra để lấy thứ mà cậu không hi vọng có chút hữu dụng đó.


  • Nếu ông báng bổ những vật phẩm siêu nhiên thì có ngày họa trên trời rơi
    xuống đó ông chú.

Không thể nghi ngờ Takuto nói câu này hết sức nghiêm túc, sự thay đổi của cậu
khiến người đàn ông có chút thắc mắc nhưng nhanh chóng xua đi cái cảm giác đó
và nói tiếp


  • Thứ này sử dụng đơn giản lắm chỉ cần mang nó trong người thì sẽ có ngày cậu
    tìm được cái cậu muốn thôi


  • Tôi có nên đòi lại 200 yên của tôi không nhỉ


Nổi thập tự trên trán khi nghe câu giải thích không chút trách nhiệm đó, nhưng
trước khi tỏ thái độ một giọng nói vang lên


  • Takuto kun….

Cậu quay lại khi nghe giọng nói đó, Suzuno và cô bạn đang đứng gần đó.


  • Cậu đi đâu mà sớm vậy, với bạn bè nữa thế

Nghe câu hỏi Suzuno xụ mặt xuống


  • Mình với các bạn đi đến tiệm bánh mới khai trương, nhưng đến đó lại được
    thông báo rằng 1 tuần lễ đầu chỉ dành cho khách mời đặc biệt, cậu phải có thẻ
    mới vào được. Tiếc ghê, bánh ở đó trông ngon quá đi. Thế cậu đang làm gì ở đây
    vậy.


  • À mình đang tập chạy bộ tình có gặp gian hàng này và coi một chút đó mà.


Takuto nói và đút tay vào túi quần, so với Kotori, cậu càng không muốn Suzuno
biết về vết thương của mình.


  • Vậy cậu có kiếm được gì hay không Takuto kun

Cậu chưa kịp trả lời thì cô bạn bên cạnh đã lên tiếng trong khi đang nhìn mớ
hàng bày bán với ánh mắt ngôi sao


  • Mình thích mấy cái này lắm a, toàn là kiểu lạ không à


  • Đôi lúc mình cảm thấy cậu nên lập câu lạc bộ siêu nhiên hơn là vào câu lạc
    bộ bóng chày đó.


  • Su chan, cậu không biết sao, trường mình có câu lạc bộ đó mà. Nhưng….


Nói tới đây cô nàng dừng lại như muốn kích thích trí tò mò của mọi người vậy.
Mà cũng phải đời học sinh thì ai cũng có chút tò mò về những chuyện bí ẩn lớn
của trường mình, nhất là năm đầu như mọi người ở đây nữa


  • Mirai chan! Đừng có làm mọi người tò mò như vậy


  • Ha ha. Câu lạc bộ siêu nhiên là một trong những bí ẩn lớn nhất của trường
    ta đó, câu lạc bộ đó thật sự tồn tại nhưng nó không có người tham gia.


Nói rồi cô gái tên Mirai kể cho mọi người nghe về cậu lạc bộ. Nó không ngụ ở
dãy nhà bình thường dành cho câu lạc bộ văn hóa mà nằm ở dãy nhà cũ nơi ngay
cả ban ngày học sinh cũng không dám vô.


  • Một chị senpai đã kể rằng chị ấy thấy một bộ giáp chạy qua chạy lại ở trong
    đó và vung một thanh kiếm sáng rực nhưng chuyện đáng nói ở đây là chị ấy kể
    rằng bộ giáp ấy vung kiếm càng lâu thì một luồn sương trắng xuất hiện càng dày
    đặc như oan hồn được triệu hồi từ âm phủ vậy.


  • Không đừng nói nữa a


Suzuno lên tiếng thất thanh bịt chặt tai mình lại, nhìn cảnh này Takuto có
chút buồn cười cũng như khá là bất ngờ


  • Cậu không chịu được sự việc huyền bí ư, không phải cậu ở nhà ông mình lắng
    nghe một cách tập trung lắm mà

Bỏ hai tay ra cô gái đáp


  • Mình không sao với các hiện tượng huyền bí…. Nhưng khi nhắc đến thứ trực
    tiếp gây ra nó như là……


  • Cậu nói là ma quỷ sao


Cô gái gật đầu


  • Mình không chịu được mấy thứ đó mình thích nghe kết quả sự việc giống như
    nghe một câu chuyện cổ tích nhưng không chịu được sự hiện diện hay cách miêu
    tả ma quỷ, tưởng tượng đến nó là mình lạnh người rồi a.


  • Vậy thì chúng ta không nói chuyện này nữa. Kẻo không nữ batter chủ lực lại
    cho một cái chày vào vị trí SS của mình một cách tình cờ mất.


  • Mình sẽ không làm thế a.


  • Rồi rồi! Vậy mình xem tiếp mớ hàng được bày bán mới được


Nói rồi Mirai tiếp tục nhìn xuống sạp, Takuto chắc chắn rằng ông ta sẽ moi
tiền những cô gái học sinh này cho xem


  • Xin lỗi Jou chan, Nhưng tôi không thấy được thứ nào hợp với cô đâu, don’t
    try hard

“Đó thấy chưa… khoan…. Ông ta từ chối khách á, và thái độ của ông ta với con
gái lại khác biệt vậy chứ.”

Phải nhớ rằng khi nãy tuy bán hàng cho Takuto ông ta gọi cậu là boya có nghĩa
là nhóc con mang ý chứng tỏ mình là bề trên và có chút coi thường nữa nhưng
bây giờ ông ấy là gọi cô ấy là Jou chan có nghĩa là tiểu thư tuy có chút đùa
cợt nhưng lại không mang vẻ coi thường ngoại trừ việc từ chối bán hàng.


  • Thiệt sao trời! Vậy thôi đi.

Sự bỏ cuộc của cô nàng nhanh đến bất ngờ và càng bất ngờ hơn nữa là cô ấy
không tỏ ra khó chịu vì bị từ chối


  • Sao thế Mirai chan, nhiều hàng như vậy mà ông ấy nói không cái nào hợp là
    sao.


  • Cậu không hiểu rồi, Su chan, nguyên tắc đầu tiên khi kinh doanh vật phẩm
    huyền bí là


Nói tới đây Mirai và ông bán hàng nước ngoài mở miệng cùng một lúc


  • Không Bán Cho Tất Cả, Chỉ Bán Cho Thích Hợp.

Nghe được câu nói đó cậu giật mình, không phải ông mình cũng đã nói vậy sao,
ông chỉ bán vật phẩm huyền bí cho người thật sự hiểu rõ và thích hợp với nó mà
thôi. Hay nói cách khác rất có thể đây là một người bán vật huyền bí hàng thật
giá thật, và liệu ông ấy có thể hóa giải lời nguyền trên người cậu hay không.
Tuy Takuto rất muốn hỏi điều đó nhưng vì có Suzuno ở đây nên cậu không thể mở
lời.


  • Được rồi Joran tôi cũng nên tiếp tục cuộc hành trình của mình, Boya cậu
    cũng khá khiến ta hứng thú đó, hi vọng chúng ta sẽ gặp lại à. Adios Amigo……

Nói rồi thu dọn hàng với một tốc độ ánh sáng người đàn ông nước ngoài đó vọt
mất…


  • Cái này là…. Như thế phải không


  • ừ chắc chỉ có trường hợp đó thôi


Hai cô gái vừa dứt lời thì một người cảnh sát chạy tới


  • các cô cậu có nhìn thấy một người nước ngoài bày sạp ở đây không, ông ta là
    bán hàng lừa đảo, đã bị nhiều người tố giác.


  • Ông ta chạy hướng kia kìa


“Wa. Cô gái Mirai thật sự bán ông ta luôn a, mình cứ tưởng họ hợp nhau chứ.”


  • Cái kiểu như ông ta thì sẽ ổn thôi, hẳn ông ấy không bị bắt đâu mà sẽ chết
    trong một phi vụ huyền bí nào đó như kiểu trong M-A vậy


  • Ể nhự vậy không phải tệ lắm sao Mirai chan


Cô gái Mirai lắc đầu tỏ ra thông thái


  • Nếu đi theo nghề liên quan đến huyền bí thì phải chấp nhận bị chôn vùi bởi
    những huyền bí.

…..

Sau đó Takuto từ biệt Suzuno và cô bạn rồi tiếp tục cuộc tìm kiếm vô vọng của
mình. Cậu đã chạy một quãng đường khá xa, nơi đây muốn về nhà cậu đi bộ cũng
mất gần 40 phút, nhưng Takuto cũng không có ý đi xe về. Cậu vẫn chậm rãi bước
đi như tản bộ nhưng trong tâm trí lại không hề bình thản như người tản bộ
thông thường. Cậu sợ, cậu sợ cái thời gian đang dần dần tụt xuống, nếu chỉ có
cậu bị ảnh hưởng hẳn cái cảm giác này sẽ bớt đi, nhưng không nó lại gây ra ảnh
hưởng rất lớn đến người xung quanh cậu nên Takuto cảm thấy vô cùng sợ hãi, cậu
thậm chí còn không muốn quay về nhà.


  • Này! Cẩn Thận Đấy

Một giọng nói tựa như sấm nổ vang sau lưng Takuto và bằng phản xạ nhanh đến
không ngờ của một tiền đạo chủ lực cậu lập tức nhảy vọt sâu vào lòng lề đường
trước khi lại bị lãnh một đống nước giống như ngày hôm qua vậy.


  • Khá lắm! Động tác rất nhanh gọn

Cậu quay về hướng giọng nói thì nhận ra đó là một cô gái chắc cũng trạc tuổi
cậu. Cô ấy đang nhìn cậu như muốn đánh giá một cách tổng quan vậy.


  • Cậu có phản xạ nhanh thật đấy, tôi định kéo cậu vô nhưng xem ra đó là thừa
    thãi rồi nhỉ.

Takuto gãi gãi đầu


  • Không! Tôi phải cám ơn cô vì đã lên tiếng cảnh báo chứ nếu không thì đã bị
    ướt hết rồi.


  • Cám ơn thì để sau đi, ra lấy lại vật cậu làm rơi kìa


Cô gái nói trong khi hất mắt qua bên kia đường và Takuto nhận ra được rằng
viên bi 200 yên của mình đang lăn tới một công viên trẻ em đối diện. Có vẻ khi
nhảy vào cậu đã làm rơi nó.


  • Vâng! Cám ơn cô

Nói rồi cậu băng qua đường và đuổi theo nhặt lại viên bi, chỉ 200 yên thì
không đáng, nhưng sau khi phán đoán rằng người đàn ông nước ngoài đó có thể là
tay buôn bảo vật huyền bí hàng thật giá thật nên Takuto cũng không muốn đánh
mất hi vọng.

“Thấy rồi.”

Takuto chạy tới chỗ viên bi dừng lại, nhưng trước khi cậu nhặt được nó thì một
cô bé khoảng 7-8 tuổi đang ngồi một mình ở chiếc xích đu gần đó đã nhặt lên và
ngay lập tức ánh sao đã xuất hiện trong đôi mắt ngây thơ đó.

Thấy được điều đó Takuto cũng hơi tội nhưng biết làm sao được như đã nói trên
nếu chỉ 200 thì không đáng nhưng đây là thứ có thể cứu được cái mạng nên cậu
đã tiến lại gần


  • Em cho anh xin lại viên bi đó được không.

Đang mê mẩn đột nhiên thấy có người tiến lại và có ý định lấy đồ mà cô bé cho
là của mình, ngay lập tức cô bé nắm chặt tay, đưa trước ngực nhìn Takuto một
cách cảnh giác như đang nhìn một tên lolicon vậy


  • Không…..!!!!! Mii nhặt được. Nên bây giờ là của Mii.


  • Đưa cho anh đi! Anh sẽ mua kẹo cho em ăn.


Takuto đưa tay phải ra đằng trước mỉm cười dỗ nhẹ cô bé


  • Mii không cần, Mii thích cái này và không có ý định đổi.

“Ah!!!!!!!!!” Takuto rú lên trong đau đớn, cô bé đã chồm người tới cắn cậu một
cái đau điếng.

“Con nhóc này.”

Takuto nghiến răng trèo trẹo định giở thái độ với cán bộ nhưng ngay sau đó một
âm thanh kinh dị kéo dài vang lên. Con bé đã thổi còi báo động đang đeo trên
cổ. Và cậu ngay lập tức cảm nhận được ác ý từ khắp thế giới đâm vào mình.

“Mình thật sự xong rồi. Cái kiểu này thì…..”


  • Ê thằng nhãi kia, mày phá đi cảm hứng uống rượu của tao đó. Bồi thường cho
    tao một bình khác hay là giúp tao vận động cho tỉnh bớt…. Chọn một cái đi…

Với giọng điệu như một tên say rượu và cũng bốc mùi y hệt, một người đàn ông
khoảng 50 tuổi râu ria xồm xoàm mặc một bộ quần áo bạc màu cũ kĩ có phần rách
rưới tang thương bước tới, ông ta có một bộ dáng như mấy thành phần bất hảo
bụi đời và là kiểu người mang dáng vẻ khiến cho không ai có thể có chút thiện
cảm nào khi gặp lần đầu tiên cả.


  • Shino san! Anh ta đang có ý định lấy đồ của cháu thậm chí còn có ý tấn công
    đó, bác đuổi anh ta đi đi…

“Cái con bé này….” Takuto thật sự không biết phải nói gì.

Nghe nói vậy người đàn ông càng nhìn Takuto với ánh mắt bất thiện


  • Chú mày không những quá bốc mùi trong cơ thể thậm chí ngay cả nhân cách
    cũng bốc mùi luôn sao, tuy không thích lắm nhưng ta đây sẽ cho chú mày một
    trận để khỏi tới đây gây ô nhiễm nữa.

Và lần này thì Takuto thật sự đã không còn kiềm chế được nữa


  • Đừng có ỷ già mà lên mặt… Tôi chọn phương án 2, giúp ông vận động một chút
    cho tỉnh mới được cái đồ sặc mùi rượu mà còn dám khen chê người khác.


  • Được…Can đảm đấy nhãi con, nhưng cái cơ thể chú mày bốc mùi quá chắc tao sẽ
    kết thúc nhanh nhất để khỏi mất công đụng chạm


“Yaaaaa…..”

Nghiến răng trong phẫn nộ Takuto nắm chặt bàn tay phải và tung một đấm, thấy
được điều đó, người đàn ông nhíu mày và cũng bị chuyển động cơ thể, nhưng ngay
khi hai người áp sát vào nhau thì…..


  • Đủ rồi! Có chuyện gì mà hai người lại lao vô đánh nhau vậy

Một giọng nói vang lên khiến Takuto và người đàn ông tên Shino cũng phải quay
lại, đó chính là cô gái khi nãy đã lên tiếng cảnh báo Takuto.

…..


  • Thì ra là vậy sao, chắc thái độ cậu đáng sợ quá nên khiến cô bé phải làm
    vậy. được rồi, để cho tôi đi

Sau khi nghe kể lại mọi chuyện thì cô gái đó cũng đứng ra làm chứng cho quyền
sở hữu của Takuto đối với tài sản có trị giá 200 yên là viên bi đó. Nói rồi cô
gái nhẹ nhàng bước tới cô bé đang núp đằng sau người đàn ông tên Shino


  • Cái này thật sự là vật của anh ấy, em trả cho anh ấy nhé, em là cô bé ngoan
    mà đúng không.


  • Mii thích nó lắm, Mii chưa bao giờ thấy viên bị nào đẹp như vậy. Chị có thể
    đổi nó với Mii được không, Mii xin chị đó


Ánh nhìn cầu xin kèm với nước trên khóe mắt của loli đã hoàn toàn đánh gục cô
gái. Phải kiềm chế lắm cô mới có thể không ôm cô bé vào lòng và bảo rằng “Em
cứ giữ nó đi, không cần đổi đâu.”


  • Đây! Cái này đổi cho chị đấy

Cầm lấy vật trao đổi xong, cô gái đi tới Takuto đang mong chờ và gãi gãi đầu
áy náy


  • Xin lỗi, có vẻ như cậu phải nhận cái này thay cho viên bi đó rồi

Trong tay cô bé là một tấm thẻ mời, Takuto nhìn thấy mà kinh ngạc, đó chính là
thẻ mời của quán bánh mà khi nãy Suzuno và bạn cô ấy định tới như không được.
Tấm vé này có thể đi hai người hay nói cách khác…. Một buổi hẹn hò…


  • Được rồi! Tôi rất vui lòng nhận lấy nó.


  • Ha ha!!! Tôi không biết tại sao trông cậu vui hẳn lên nhưng mọi chuyện trở
    nên tốt hơn rồi đúng không


Nói rồi cô gái đưa cho Takuto và cậu cũng dùng tay phải ra để cầm sau đó bỏ
vào túi.


  • Xem ra tao hơi hiểu lầm mày một chút, tuy thằng nhãi mày bốc mùi thật nhưng
    xem ra không phải là kẻ xấu.

Người đàn ông tên Shino tiến lại gần Takuto, cậu không hề hiểu ông ta đang
muốn nói đến cái gì, tuy cậu có chạy bộ đi xa người mồ hôi nhưng cũng đâu đến
nỗi như vậy chứ


  • Rốt cuộc ông đang muốn gì, nãy giờ ông cứ nói tôi bốc mùi là sao hả.


  • Ý tao đang nói là cánh tay trái của mày đấy… Nó thật sự bốc mùi đến phát
    nôn. Thế nên nãy giờ mày chỉ sử dụng cánh tay phải thôi đúng không.


Câu nói đó đối với Takuto không khác gì sét đánh giữa trời quang, cậu trợn
mắt, trong đó bắt đầu thấy lấp lãnh hi vọng có thể mất viên bi nhưng nếu gặp
người co thể chỉ rõ rang cánh tay trái của cậu có vấn đề thì hẳn là….


  • Đừng hi vọng vào tao thằng nhãi. Cái thứ đó ngay cả tao cũng thấy phát nôn
    làm sao có thể giúp được mày được, với lại cho dù giúp được thì cái giá không
    phải chỉ là một bình rượu đâu đấy.

Nói rồi người đàn ông quay bước dẫn cô bé đi ra khỏi đó. Thực tại tàn nhẫn đến
mức khiến Takuto cũng suýt phải đổ gục, phải kiềm chế lắm cậu mới có thể giữ
được vẻ mặt bình thường, cậu cười khổ nói hướng về ông ta không cần biết là
câu nói của cậu có đến được đối phương không.


  • Vậy à, xem ra cháu hi vọng khá nhiều rồi.

Nói xong Takuto quay qua cô gái cúi đầu cảm ơn về sự giúp đỡ khi nãy


  • Có gì đâu, chuyện nhỏ mà, tôi là Himari, Himari Shirojima, cao trung năm 2.


  • Em là Takuto, Takuto Mizuhara, cao trung năm nhất, rất hân hạnh được biết
    chị, Shirojima san


Nói rồi cô chìa tay ra cho cậu bắt, Takuto lưỡng lự không dám bắt lại vì cô
nàng chìa bàn tay trái của mình ra, nếu vậy thì cậu phải dung tay trái để bắt.
Thấy vậy trong mắt cô gái cũng lộ ra vẻ thưởng thức


  • Cậu quả là người tốt a, khi nào thật sự không kiềm được nó thì hãy tới ngôi
    đền Shirojima, tôi nghĩ sẽ có cách giúp cậu.

Nói rồi cô gái đổi tay và hai người trao đổi một động tác làm quen sau đó
Takuto cũng quay đi và trở về nhà. Thời gian đối với cậu có thể không còn
nhiều nên cậu sẽ cố gắng trước khi đi tập huấn làm một buổi hẹn hò với Suzuno
thì không còn hối tiếc điều chi nữa.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited - Chương #10