49


Người đăng: soitieutu

Ở căn cứ Hanori, dòng người vẫn đang tấp nập kéo tới từ những nơi khác. Họ đều
là người chạy nạn lẫn trốn rãi rác khắp nơi. Cũng không ít người tới từ các
căn cứ nhỏ tự phát, họ đã không chịu nỗi sự đàn áp mà tìm tới nương nhờ.

Người ta ào ạt kéo tới Hanori cũng vì nơi này đang cần người để xây tường
thành. Hanori nắm giữ một nhà máy sản xuất xi măng và một lò nung gạch. Có hai
thứ đó thì tường thành đã không còn là vấn đề khi họ cũng có được rất nhiều kĩ
sư chuyên ngành.

Nếu so với Hanori thì những nơi gọi là căn cứ kia giống như một cái thôn xóm
so sánh với một thị trấn. Căn cứ Hanori vốn chính là một thị trấn được dọn
sạch kí sinh thể và dựng lên tường rào ngăn cách với bên ngoài.

Bây giờ Hanori muốn mở rộng thị trấn ra, họ cần một bức tường mới cao hơn và
dài hơn, có cả một hào nước sâu bên ngoài. Hiện tại thì đã có một đoạn tường
thành và hào nước được đào ra từ nhân lực và cả những cổ máy xúc, chỉ còn là
vấn đề thời gian thì tường thành sẽ được xây xong. Elder cũng có mặt trong
nhóm người đăng kí vào Hanori. Bây giờ muốn vào Hanori thì hắn phải kí kết ước
định lao động cho Hanori trong hai tháng không công, đổi lại hắn sẽ được cung
cấp thức ăn và chỗ ở an toàn trong Hanori.

Những người cam kết lao động được mang tới một khu lều vải đã được chuẩn bị
sẵn nằm ở một góc của thị trấn, cách xa với vùng trung tâm. Họ bị quản lí rất
nghiêm ngặt, không ai được tự ý đi lại. Nơi này họ được phát cháo và chen chúc
nhau để nằm trong những cái lều chật hẹp. Cả tấm lót trên đất cũng không có.

Elder vốn nghi hoặc tại sao Hanori lại chuyển một lượng lớn người tới căn cứ
nhỏ nhưng lúc này nhìn thấy những căn lều này thì dường như hắn đã biết được
phần nào lí do.

Cháo phát cho người làm công chính là lương thực sẽ dùng cho số người đã bị
chuyển đi tới căn cứ khác. Những người bị chuyển đi là người già, trẻ em, phụ
nữ. Những người đó không có lợi ích nào cho căn cứ, đổi họ đi thì Hanori tìm
tới một nhóm người có thể làm việc.

Elder muốn đợi trời tối sẽ ra đi xem căn cứ nên hắn vẫn miễn cưỡng ở lại trong
lều. Căn lều dần bị nhét kín chỗ thì người ta mới tìm sang lều khác để xếp
người mới vào.

Elder ngửi được mùi thơm làm cơn khát máu đã ngủ say trong hắn tỉnh lại. Hắn
đảo mắt nhìn quanh rồi ngừng lại trên người một thiếu niên gầy gò ốm yếu và có
nước da trắng nhợt hay đúng hơn là một đứa con gái giả trai đang ở cạnh đó.

Đứa con gái kia cắt tóc ngắn như con trai, còn cố ý làm mặt mũi lem luốc che
đi những đặc điểm của con gái và quấn ngực để giấu đi thân phận nhưng cô ta
không thể giấu được mùi thơm đặc trưng từ cơ thể mình.

Có lẽ không chỉ có Elder nhận ra thân phận của đứa con gái kia, một gã đàn ông
trạc hơn ba mươi dáng người hơi béo, đôi mắt ti hí có ánh mắt láo lia đang cố
ý làm khó đứa con gái kia.

Gã như cố ý nhích lại để cọ quẹt, va chạp khắp người đứa con gái như đang
nhiệt tình làm quen chào hỏi làm cô ta lúng túng nhích người đi, cô ta cũng
không muốn để người khác phát hiện thân phận của mình nên đành miễn cưỡng cắn
răng cam chịu.

Đứa con gái cứ nhích người đi tới khi đến sát bên Elder thì lại càng bối rối.
Cô vốn chọn nơi trống để ngồi thụt lui lại không ngờ vẫn là đi vào ngõ cụt. Gã
nham nhở kia cười hì hì tiếp tục lần tới. Gã biết đứa con gái đang che giấu
thân phận nên sẽ không hét toáng lên cho mọi người biết, đó là cơ hội chấm mút
của gã.

Elder bước sang thế chỗ cho đứa con gái để cô ta ra phía sau mình ngồi trong
khi hắn đối mặt với gã đàn ông kia. Hắn lạnh nhạt quét mắt về phía đôi mắt của
gã ta cũng đang trừng hắn nhưng rồi gã sững lại sau đó giống như mộng du đứng
dậy lách qua đám người trở về chỗ cũ.

Đứa con gái lúc này đang ngồi sát trong vách lều, phía ngoài là Elder, khoảng
cách của họ rất gần nhưng chưa đến nỗi đụng chạm. Cô ta thấy gã nham nhở kia
đã rời đi mới thở phào rồi lén đánh giá người vừa cứu mình chợt cô căng thẳng.
Vậy không phải thân phận của cô bị hắn nhìn ra chứ ?

Elder quay sang nhìn đứa con gái làm cô ta cũng đang lén nhìn hắn bối rối quay
sang nơi khác. Hắn cười nhạt hỏi:

“Tới đây cũng chỉ để có thức ăn sao ?”

Đứa con gái ngẫng lên nhìn Elder rồi lắc đầu nói:

“Để vào trấn sống.”

“Trước kia ở đâu ?”

“Một căn cứ do bọn lưu manh lập nên. Chỉ có hơn ba trăm người. Nơi đó sống
không nỗi nên trốn ra.”

“Chỉ một mình ?”

“Ừ. Mọi người chết cả rồi.”

Elder im lặng, hắn nhìn đứa con gái trước mặt một lúc mới nói:

“Nếu bị phát hiện thì sao ?”

Đứa con gái hơi rụt người lại cánh giác nhìn Elder nhưng thấy hắn vẫn bình
thản nhìn cô nên đành thả lỏng,thở hắt ra nói:

“Không biết. Lần trước bị phát hiện nên mới chạy ra.”

“Tuổi của cô vẫn đang phát triển, như vậy không tốt lắm.”

“Vẫn hơn là bị bắt làm gái.”

Elder lại im lặng nhìn đứa con gái trước mặt mình. Hắn cười lắc đầu nói:

“Nếu có một nơi không cần lo lắng che giấu bản thân, cô có muốn tới đó không
?”

“Ở đâu ?”

“Chỗ của tôi.”

“Anh nghĩ tôi ngốc à?”

“Tin hay không tùy cô. Tôi đã cho cô một cơ hội.” Elder cười nhạt nhún vai rồi
không nói gì nữa.

Đứa con gái thấy Elder không nói chuyện lại sinh ra tò mò nhìn hắn hỏi:

“Anh thật có chỗ của mình sao ?”

“Có, ở cách nơi này rất xa.”

“Vậy anh tới đây làm gì ?”

“Làm việc.”

“Hừ, anh có chỗ của mình mà vẫn tới đây làm việc thì nơi đó cũng không tốt
lành gì.” Đứa con gái bĩu môi.

Elder nhìn qua đứa con gái rồi cười nhạt, hắn không để ý tới đứa con gái nữa.
Bên ngoài đang có tiếng kẻng báo tới giờ nhận cháo. Đoàn người ào ạt kéo ra
khỏi lều tới khi không còn lại người nào. Elder cũng nhân lúc đó mà lẽn ra
ngoài khu bị quản lí.

Căn cứ Hanori dùng các kiến trúc có sẳn nên nhìn bên ngoài thì cuộc sống của
mọi người nơi đó không khác gì nhiều cuộc sống trước dịch bệnh. Chỉ khác là họ
đã phân thành giai cấp một cách rõ rệt, quý tộc và bình dân cùng binh lính.

Elder cũng nhìn thấy nhiều nhóm người được vũ trang đi lại trong căn cứ, họ
được gọi là lính đánh thuê. Họ không thuộc căn cứ nào, công việc của họ là
nhân tiền và làm việc. Từ bảo vệ các chuyến buôn cho tới tìm đồ bên ngoài rồi
trở lại bán.

Ở căn cứ Hanori cũng có khu ổ chuột, cũng có nô lệ và cũng đầy rẫy tội ác. Có
chăng là người ta không dám tùy tiện phạm tội trước mặt người khác một cách
công khai.

Elder đẩy cửa của một quán rượu bước vào trong. Sự xuất hiện của hắn làm những
người khác quay đầu lại nhìn rồi họ tiếp tục làm chuyện của mình. Elder đi lại
một góc trong quán rượu ngồi xuống, hắn đảo mắt qua những bàn đầy người lân
cận và lắng nghe những gì họ trao đổi.

Một nữ phục vụ khoảng trên dưới hai mươi, mặc váy ngắn và một chiếc áo lót bó
chặt lấy bộ ngực vun đầy đi đến cạnh bàn Elder, nhìn hắn đá mắt rồi nũng nịu
hỏi:

“Anh đẹp trai uống rựu chứ ?”

Elder tựa cằm lên những ngón tay đan xen khi khủy tay hắn tựa vào bàn để nhìn
cô gái trước mặt, có vẻ hứng thú nói:

“Tất nhiên rồi. Một chai rượu và cô.”

“Hi hi, thật đáng ghét! Người ta có phải mồi nhắm rượu đâu.”

Elder búng một đồng tiền vàng to khoảng hai ngón tay về phía cô gái nói:

“Bây giờ thì sao ?”

Cô gái chụp lấy đồng vàng vào tay rồi đi lại tựa lên đùi và dựa vào ngực hắn
sau đó cầm lấy tay hắn đặt lên bộ ngực vun cao của mình cười khúc khích nói:

“Người ta còn phải hỏi bà chủ nữa.”

Elder lại lấy ra một đồng vàng cầm trên tay. Cô gái kia hơi sững sốt rồi cầm
lấy đồng vàng nhẹt vào giữa khe ngực giấu đi mới đứng dậy hôn lên má hắn một
cái thật kêu nói:

“Vậy chắc là bà chủ sẽ không có ý kiến. Chờ người ta nha!”

Nụ cười trên mặt Elder thu lại khi cô gái phục vụ uốn éo mông rời đi. Muốn thu
được tin tức thì không có nơi nào thích hợp hơn ở quán rượu. Đó là nơi tạp
nham và những kẻ lẻo mép thường hay tới đó để khoe khoang.

Elder nhận ra có ai đó đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên tần lầu. Ở
đó có một người phụ nữ châu á tóc đen trạc hơn hai mươi xinh đẹp và quyến rũ
trong bộ váy màu đen. Cô ta đang nghe nữ phục vụ nói gì đó và thỉnh thoảng họ
nhìn về phía bàn của Elder.

Người phụ nữ thấy Elder nhìn lại phía mình thì cười nhạt khẽ gật đầu với hắn.
Cô ta nói thầm:

“Cảm giác rất nhạy bén. Hắn không phải là một kẻ bình thường. Hắn muốn điều gì
ở nơi này đây ?”

Elder hơi bất ngờ khi người mang rượu ra không phải nữ phục vụ khi nãy mà là
người phụ nữ mặc váy đen mà hắn thấy trên lầu.

Người phụ nữ đặt chai rượu lên bàn, nhìn Elder cười hỏi:

“Bọn họ đều bận cả rồi, nên tôi sẽ tiếp rượu với cậu. Cậu sẽ không chê bà già
này chứ ?”

Elder nghiền ngẫm đánh giá người phụ nữ thành thục, quyến rũ hơn cả cô gái khi
nãy cười nói:

“Cô rất đẹp! Được người đẹp như vậy cùng uống rượu thì còn gì bằng.”

Người phụ nữ che miệng cười khúc khích liếc Elder một cái sắc lẹm mới kín đáo
ngồi xuống ở ghế đối diện với hắn. Cô ta bật nắp chay rượu rồi rót ra hail y
mới đẩy một ly về phía Elder nói:

“Tôi là Hira, cậu vừa đến Hanori phải không ?”

“Ray. Sao cô nghĩ là tôi vừa đến ?” Elder hứng thú hỏi.

“Mùi của cậu. Tôi là một người nhạy cảm với các hương vị. Hanori có một thứ
mùi đặc trưng của nó, cả những con người ở đó cũng bị nhiễm phải thứ mùi đó.
Còn cậu, cậu có thứ mùi khác.” Hira nhìn Elder cười nói.

Elder nhấc ly rượu nhỏ trên bàn nhấm một ngụm gật gù tán thưởng rồi hỏi.

“Khả năng của cô đáng nể thật! Đúng là tôi vừa đến. Xem ra cô biết khá nhiều
về Hanori ?”

“Không nhiều lắm. Cậu muốn biết điều gì ?” Hira cũng hứng thú hỏi.

“Về tất cả.”

Đôi mắt màu tím của Elder sáng lên khi hắn bắt gặp được cái nhìn thẳng vào hắn
của Hira. Hira sững người, thoáng ngơ ngác rồi nói như mớ ngủ:

“Chúng ta đến phòng của tôi nhé!”

Elder không nói gì chỉ gật đầu trong khi Hira đẩy ghế đứng dậy. Hắn theo sau
cô ta đi lên lầu. Đám khách quen nhìn theo hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Một
gã bậm trợn vỗ bàn tức giận mắng:

“Mẹ nó ! Con điếm đó không ngờ lại dẫn đàn ông về phòng. Còn giả vờ thanh
cao.”

“Suỵt. Nói nhỏ thôi, ông đâu phải không biết ai chống lưng cho ả. Nếu không
thì với cái thân hình ma quỷ kia thì ả đã bị bọn này chơi chết rồi.”

“Đúng đó. Ai bảo ả có ông anh là trấn trưởng chứ. Tôi sẽ giết thằng mặt trắng
đó cho hả giận.”

Elder sắp bước vào phòng của Hira thì ngừng lại quét mắt về phía những kẻ bên
dưới, môi hắn khẽ nhếch rồi đi vào phòng đóng cửa lại.

Trong phòng của Hira được bài trí bằng các vật dụng khá đơn giản. Tấm trải
giường màu trắng, tấm chăn được xếp gọn đặt ở đầu giường, tấm màn màu hồng.
Một tủ quần áo, một bộ ghế sa lông màu kem. Cô ta là người ngăn nắp, các vật
dụng linh tinh đều được xếp gọn vào vị trí của chúng. Các đôi giày cũng được
đặt ngay ngắn trên kệ.

Elder chỉ nhìn lướt qua căn phòng rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bọc nệm màu kem
nhìn về phía Hira nói:

“Ngồi xuống đi!”

Hira giống như đang bị mông du chậm rãi đi tới ngồi vào chiếc ghế dài, bên
cạnh Elder. Đôi mắt cô vẫn nhìn vào hắn với vẻ đờ đẫn.

Elder nhìn về phía cửa, chốt cửa tự động khóa lại. Lúc này sẽ không có ai vào
để làm phiền hắn. Elder quay lại nhìn Hira rồi vươn tay đặt tay lên đầu cô ta.
Hắn nhắm mắt lại và cau mày khi Hira đang kháng cự lại luồng ý thức dò xét của
hắn.


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #49