45


Người đăng: soitieutu

Elder giao lại việc giúp những người vừa tỉnh lại kiểm tra xem những ai đã
thức tỉnh cho Han. Hắn có việc quan trọng khác cần làm.

Ở giữa thị trấn lúc này là một khu vực nồng mùi máu, thứ máu màu xanh nhạt như
nhựa cây cùng các phần cơ thể của kí sinh thể bị cắn đứt vương vãi khắp nơi.

Con mèo trắng mà Elder gặp lần trước bây giờ đã gần như lột xác hoàn toàn. Nó
giống như một con hổ cao hơn một mét rưỡi trắng toát có bờm sư tử rậm và dài
màu đỏ hung nhìn rất uy mãnh, bốn cái chân nó cũng trở nên thô to và cũng bị
phủ lông màu hung đỏ như vừa lội qua vũng nước để bị nhuộm màu.

Elder không biết nên gọi con thú trước mặt mình là gì nữa bởi thứ mà hắn dùng
để kích hoạt huyết mạch cho con mèo không phải máu của hắn mà là tinh huyết
của một con hung thú ở ma giới. Con mèo đã bị biến dị vượt qua dự đoán trước.

Con mèo biến dị giống như đã ăn no, nó lười nhác nằm ở giữa đống máu thịt liếm
láp vết thương còn lưu lại sau cuộc chiến liên tục mấy ngày. Quanh nó bây giờ
không có bất cứ con kí sinh thể nào dám bén mảng lại gần.

Elder chậm rãi đi lại trước mặt con mèo. Hắn nhìn nó với vẻ hứng thú, nó nhìn
hắn với vẻ e dè. Khi nãy, nó còn định rống lên một tiếng cổ vũ tinh thần cho
mình rồi nhào tới đánh một trận với tên đáng ghét kia nhưng nó không dám. Từ
sâu trong linh hồn nó có thứ sức mạnh chèn ép buộc nó phải ngoan ngoãn cúi đầu
phục tùng cho dù nó đã trở nên mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Con mèo nhớ tới lúc Elder chạm vào đầu nó và nó bị thay đổi. Nó vừa sợ vừa cảm
kích nhìn Elder gầm nhẹ một tiếng như đang chào hỏi.

Elder ngồi xuống vuốt đầu con mèo rồi vỗ mấy cái nói:

“Không tệ! Không ngờ mày lại có thể tiến hóa một bước nhảy vọt như vậy. Bây
giờ tao cũng không biết gọi mày là gì, thôi thì gọi mày là Meo đi!”

Con mẽo lắc lắc đầu làm cái bờm xù của nó cũng lắc lư gợn sóng như phản đối
cái tên mới của mình nhưng dường như Elder không mấy bận tâm cảm giác của nó
hắn nói:

“Tốt rồi, nếu đã tiến hóa xong thì cũng đã tới lúc rời khỏi nơi này. Nếu mày
cứ giết như vậy không bao lâu nơi này sẽ bị mày giết sạch. Tao còn cần họ dùng
vào việc khác.”

Elder vỗ vào lưng con mèo cho nó ngồi dậy mới nhảy lên lưng nó ngồi trên đó.
Meo rất bất mãn khi Elder tùy tiện ngồi trên người nó nhưng nó không dám có ý
kiến. Khi Elder thúc chân vào bên sườn thì nó đành miễn cưỡng chạy đi. Khi
Elder muốn nó đi về hướng nào thì hắn sẽ thúc chân vào bên đó và nói vài lần,
những lần sau thì chỉ thúc nhẹ chân thì Meo sẽ tự hiểu.

Meo bây giờ rất ai oán nhưng không tìm được người để khóc than, tố khổ. Khi
không lại trở thành thú cưỡi cho người khác. Vốn nó còn đang ảo tưởng tìm một
đám mèo mẹ để mang về sinh một đàn cháu chắt nhưng xem ra ảo tưởng của nó khó
có thể thành sự thật.

Elder mang theo Meo trở lại làm đám thiếu niên nhốn nháo lẫn tò mò đứng xa xa
mà nhìn. Annie thấy Meo thì hai mắt sáng lên chạy tới bên cạnh đứng cách Meo
một đoạn ngắn rồi nhìn Elder cười hì hì nói:

“Anh Elder, nó là thú cưng của anh nuôi hả ? Hay anh mới bắt về ? Nó có cắn
không ? Em cưỡi nó được không ?”

“Nó không thích người lạ nhưng em có thể thử. Nếu em dụ được nó thì em có thể
cưỡi nó. Meo có thể hiểu những gì em nói. Nó là Meo.”

Elder nhảy xuống khỏi lưng Meo rồi vỗ vỗ vào cái bờm của nó nói nhỏ:

“Sau này mọi người ở đây là người một nhà. Không được làm hại họ. Nếu không,
tao lột da mày đem nướng. Nhất là đứa nhỏ đó, chơi cùng nó nhiều một chút. Lắc
đầu cái gì ? Mày tưởng mày lớn như vậy là ngon hả ? Lớn như mày thì họ chỉ ăn
hai ngày là hết thôi. Ngoan, nghe lời! Cấm làm con bé bị thương!”

Meo trừng mắt nhìn Annie như muốn dọa con bé sợ những Annie không sợ trời,
không sợ đất thì càng không sợ một con mèo xinh đẹp như Meo, trong mắt Annie
thì Meo không khác những con mèo khác là mấy. Annie thử rụt rè nhích lại gần
Meo khi Elder đã đi sang hỏi chuyện Han ở cạnh đó.

Meo lười nhác tìm một chỗ thoáng mát để phơi nắng, nó cũng tò mò đánh giá đứa
con gái mà Elder đặc biệt căn dặn nó không được làm bị thương con bé đó. Một
con người nhỏ bé yếu ớt, nó mơ hồ nhớ tới chủ nhân trước kia của nó cũng là
một đứa con gái. Đứa con gái đó cũng nhỏ như vậy. Sáng nào cũng ôm nó ra ngồi
ở cửa sổ chảy lông rồi phơi nắng nhưng cuối cùng thì nó suýt bị đứa con gái đó
cắn chết.

Meo thôi nghĩ về quá khứ, nó không muốn nhớ lại sự đau đớn đó. Đứa con gái
trước mặt đang tiến lại rất gần nó. Meo khịt mũi một cái bài tỏ sự khó chịu
nhưng đứa con gái kia không sợ nó.

Bàn tay của đứa con gái sắp chạm vào đầu nó. Nó ngẫng đầu trừng mắt nhìn con
bé. Con bé hơi rụt tay lại nhưng vẫn quyết tâm chạm đầu nó bằng được.

Meo bực bội muốn đứng dậy dọa con bé nhưng tên chủ nhân của nó đã lơ đãng nhìn
về phía này, nó phải đành cam chịu nằm im để mặc cho đứa con gái sờ vào đầu
nó.

Annie đang rất hưng phấn, nó đã chạm được vào đầu của con mèo xinh đẹp. Con
mèo có vẻ rất hung dữ nhưng không dám làm gì nó. Annie biết nó an toàn khi
tiếp xúc với con mèo. Đây là một cơ hội để nó có thể làm quen với con mèo đó.
Trong phim không phải chỉ cần con thú cho người khác chạm vào đầu và vuốt ve
là sẽ trở nên ngoan ngoãn sao ?

Bàn ta của Annie chậm rãi vuốt ve bộ lông dài và rậm cũng mềm mượt của Meo một
cách thích thú mặc dù Meo có mùi máu không dễ ngửi chút nào.

Con bé bạo dạn tiến lại sát bên Meo rồi ôm lấy cổ nó có vẻ thân mật. Meo nghi
hoặc ngoái đầu nhìn đứa con gái đang tỏ ra gần gũi với nó rồi ánh mắt nó quét
qua chỗ của Elder. Elder vẫn đang nhìn nó, nó đành cam chịu gục đầu lên hai
chân đang bắt chéo trước mặt để mặc cho đứa con gái kia muốn làm gì thì làm.

Nụ cười đắc ý của Annie hiện lên khi con bé đã được ngồi lên lưng Meo nhưng
Meo giống như không muốn đứng dậy cuối cùng thì Annie cũng đành bò xuống trở
lại ngồi cạnh Meo nhìn nó rồi thử làm quen với nó.

Annie cảm thấy được Meo rất thông minh. Elder nói Meo có thể hiểu tiếng người
vậy không phải con bé sẽ có một người bạn chơi cùng sao ?

Elder thấy Meo và Annie rất hòa thuận cũng yên tâm chuyển sang nói chuyện với
Han:

“Đã thống kê được bao nhiêu người thức tỉnh rồi chứ ?”

“Chỉ có hai mươi tám người thức tỉnh còn lại vẫn phải chờ cơ hội khác.” Han
báo lại.

Elder nhìn về phía nhóm thiếu niên đã thức tỉnh sức mạnh nói:

“Không vội, nếu một lần thức tỉnh tất cả mới gọi là quái lạ. Bây giờ những
người đã thức tỉnh vẫn cần phải tập kiểm soát sức mạnh của mình, để họ tách ra
luyện tập riêng đi. Tôi sẽ dạy những người đó. Còn lại thì ông cứ tiếp tục cho
họ thực chiến như kế hoạch hôm trước. Trải qua lần trước thì hẳn họ cũng đã
học được nhiều thứ.”

“Vậy còn hai người chưa tỉnh lại thì sao ?” Han hơi lo lắng.

“Chúng ta không giúp được cho họ. Để theo tự nhiên đi.”

“Amie đã tỉnh, cô ấy trở nên rất lạ.” Han dè dặt nhìn Elder nói.

“Tôi biết. Đó là di chứng phản ứng tâm lý bị thuộc tính sức mạnh ảnh hưởng. Có
lẽ sau này sẽ hồi phục. Han, gọi bọn họ tập trung đi, tôi có vài điều muốn
nói.”

Rất nhanh thì trước mặt Elder đã có một đội ngũ chỉnh tề. Các thiếu niên trải
qua thời gian được Han huấn luyện thì cũng đã tiến bộ không ít.

Elder nhìn qua một lượt những gương mặt mà hắn đã đặc biệt tìm về. Hắn nhớ
được chuyện của từng người. Lúc này, trên sân vắng đi hai người. Hai chỗ trống
đó quá nổi bật giữa bọn họ. Elder đặt một tay lên thanh kiếm bên hông, áp lực
từ hắn ép lên nhóm thiếu niên trước mặt rồi trầm giọng nói:

“Hiện tại có hai mươi tám người đã thức tỉnh được sức mạnh đặc thù. Những
người còn lại sẽ dần thức tỉnh, vấn đề chỉ là sớm hay muộn. Thức tỉnh sẽ không
tuân theo quy luật nào. Nó tùy vào thể chất của từng người nhưng những người
có được khao khát với sức mạnh một cách mãnh liệt và chịu bỏ ra công sức để cơ
thể mình mạnh hơn thì sẽ có nhiều cơ hội hơn để thức tỉnh.

Từ hôm nay, tôi chính thức chấp nhận các người trở thành một trong những thành
viên của đại gia đình ác ma.

Từ khi các người uống ly máu kia, các người đã đi vào con đường trở thành ác
ma. Ác ma không phải là chỉ cái ác, cái xấu mà đó là tên của một chủng tộc
sinh ra và lớn lên trong chiến tranh.

Các người có được sức mạnh là nhờ dòng máu của ác ma trong cơ thể các người.
Các người nên tự hào mình là một ác ma. Các người cũng là những ác ma đầu tiên
trên thế giới này.

Thời đại sau này sẽ do các người viết lên từ chính những cuộc chiến mà các
người tham gia. Nhân loại đã thối nát nhưng vẫn còn những con người đáng
thương muốn được sống, khao khát sống. Chúng ta cũng đã từng là một trong số
họ, chúng ta muốn tự do, chúng ta muốn sống như một con người nhưng những kẻ
đang nắm quyền trong căn cứ kia không xem chúng ta là con người.

Trong mắt họ chúng ta chỉ là những nô lệ, những con thú không hơn không kém.
Để có được cuộc sống mà chúng ta muốn, chúng ta phải dùng tới máu và mồ hôi để
đổi lấy.

Chúng ta sẽ giành lấy một mảnh đất cho riêng mình, nơi đó sẽ không còn nô lệ,
không còn đói khát, không còn sự thối nát.

Đám quái vật ngoài kia đang thức tỉnh, chúng rất đông và hung hãn. Chúng sẽ
quét sạch chúng ta nếu như chúng ta vẫn yếu đuối. Chúng ta đang chiến đấu một
cách cô độc vì vậy chúng ta cần phải mạnh hơn. ,mạnh hơn nữa để có được và bảo
vệ vùng đất của chính mình. Nơi đó sẽ là nơi để gia đình, người thân, người
yêu của chúng ta sinh sống.

Nói cho tôi biết! Các người có sợ phải đổ máu không ?”

“Không.” Các thiếu niên hét lên.

“Các người có sợ chết không ?”

“Không.” Tiếng hét của các thiếu niên lớn hơn.

“Các người có muốn vì sự yếu đuối của mình mà nhìn người thân, bạn bè, người
yêu của mình chết đi không ?”

“Không muốn.”

“Tốt! Vậy thì hãy dùng cố gắng của các người để bảo vệ họ. Mục tiêu của chúng
ta là thế giới này, đó là vùng đất mà chúng ta có thể làm chủ cuộc đời mình,
chúng ta có thể bảo vệ người bên cạnh mình. Con cháu của chúng ta sẽ không
phải đổ máu như chúng ta nữa. Chúng không phải khóc thét vì sợ hãi từng đêm
như chúng ta nữa. Chúng ta hãy giẫm lên xác và máu của kẻ ngăn cản chúng ta để
giành lấy ánh sáng cho cuộc đời mình. Không ai có thể ngăn được chúng ta, bởi
chúng ta là ác ma. Chúng ta lớn mạnh lên trong từng trận chiến.”

Elder im lặng nhìn sự căm phẫn và kích động của đám thiếu niên ổn định lại mới
nói tiếp:

“Từ hôm nay, chúng ta sẽ là một đội quân, tôi là tướng quân cũng là tộc trưởng
của các người. Han là giáo quan của các người. Bây giờ các người là binh lính
dưới quyền của tôi cũng là những người nòng cốt ban đầu, sẽ có nhiều người
khác cùng chiến đấu với các người.

Sẽ có những trận đánh lớn chờ các người. Các người cũng sẽ có thuộc hạ của
mình nhưng nếu có ai đó bị bỏ lại phía sau vì không có gắng, vì quên đi lời
thề của chính mình lúc này, tôi sẽ tự tay lấy lại sức mạnh mà tôi đã ban cho
kẻ đó rồi ném hắn trở lại căn cứ. Những người đã thức tỉnh chú ý, sau khi tham
gia huấn luyện thường ngày với Han, các người sẽ theo tôi để học thêm về cách
sử dụng năng lực của mình. Giải tán.”

Tới chiều thì nhóm thiếu niên đã thức tỉnh sức mạnh linh lực cũng hoàn thành
bài tập của Han, họ theo Elder ra sân sau của kí túc xá. Đó là một sân bóng
khá rộng, đủ chỗ cho bọn họ huấn luyện.

Elder nhìn một lượt những người đã thức tỉnh, ánh mắt hắn ngừng lại trên người
Amie một thoáng rồi nói :

“Các người nên thấy may mắn vì đã thức tỉnh sớm hơn người khác nhưng điều đó
không có nghĩa là các người sẽ mạnh hơn người thức tỉnh sau. Mỗi một thuộc
tính đều tương sinh tương khắc với nhau nhưng cũng không tuyệt đối. Mạnh hay
yếu tùy vào việc các người sử dụng năng lực của mình thế nào.

Chắc hẳn Han đã cho các người biết về thứ sức mạnh của các người là gì. Linh
khí và linh lực là gì thì tôi sẽ không nói lại. Điều tôi dạy các người là làm
sao để sử dụng được thứ sức mạnh đó một cách hiệu quả nhất.”

“Shen, sức mạnh của cậu là gì ?” Elder nhìn về phía Shen chợt hỏi.

Shen bước ra trước trả lời:

“Thưa tộc trưởng! Tôi cũng không rõ, cảm giác nó tồn tại nhưng rất mơ hồ.”

Elder đi lại trước mặt Shen giơ một bàn tay dựng đứng về phía trước nói:

“Vận dùng sức mạnh đó, đám về phía tay tôi!”

Shen hơi chần chờ rồi hít mấy hơi để nắm được sự tồn tại của thứ sức mạnh mơ
hồ trong người mới dồn nó về phía bàn tay rồi đấm về phía lòng bàn tay của
Elder.

Elder đỡ lấy cú đấm của Shen một cách dễ dàng rồi thu tay lại trầm ngâm suy
nghĩ rồi nói:

“Cậu có sức mạnh không thuộc tính. Nó là loại thường thấy. Cái lợi của loại
sức mạnh này chính là tốc độ phát triển nhanh bởi nó sẽ hấp thu các thuộc tính
linh khí xung quanh để lớn mạnh nhưng cái hạn chế là nó không có thuộc tính
đặc hiệu nào. Cậu thử khống chế chúng dồn về phía hai chân của mình và chạy
mười vòng sân thử xem.”

Shen hơi nghi hoặc nhưng vẫn khống chế loại sức mạnh mơ hồ kia dồn về chân của
mình rồi chạy đi. Tốc độ của Shen càng lúc càng nhanh tới khi chỉ còn là cái
bóng mờ lướt đi và mất kiểm soát đâm sầm vào bức tường vây cạnh đó đánh
“thịch” một tiếng rồi bật ngược lại làm bức tường rung rinh.

Elder thấy mũi Shen gần như bị lệch sang một bên và đang chảy máu ròng ròng
khi hắn quay lại đành ném cho hắn một viên thuốc rồi lắc đầu nhìn về phía
những thiếu niên bên cạnh nói:

“Khi mới bắt đầu, các người chỉ nên sử dụng sức mạnh của mình một cách chậm
rãi và cẩn thận cho tới khi thực sự quen thuộc với nó, tránh cho việc mất kiểm
soát sẽ rất phiền phức. Sức mạnh của Shen là loại không có thuộc tính nhưng
nếu giống như sức mạnh của Annie thì không chừng sẽ đốt những người ở cạnh
thành thịt nướng cả. Shen về chỗ đi, chỉ là vết thương nhẹ, sáng mai tự khỏi
thôi!”

Elder thấy Shen quay lại hàng mới nói:

“Sức mạnh linh lực của các người cho dù là có thuộc tính hay không thì nó có
thể giúp các người tăng cường thể chất của mình cũng như phụ gia vào sức mạnh
tấn công lẫn phòng thủ. Nếu khi nãy Shen kịp chuyển linh lực về phía mặt thì
có thể nó sẽ giảm đi tổn thương nhất định lúc va vào tường. Khi đối đầu với
một đối thủ có linh lực khác thì việc dùng linh lực bảo vệ nơi bị tấn công
cũng là một cách hiệu quả để giảm sát thương xuống thấp nhất. Thuộc tính tương
khắc sẽ có hiệu quả khác nhau. Ví dụ hệ lửa sẽ khắc chế hệ băng nhưng bị hệ
nước khắc chế. Hiệu quả khắc chế sẽ giảm dần khi các người mạnh hơn, hiểu rõ
về sức mạnh của mình hơn.

Để dạy các người thì tôi cần phân loại sức mạnh của từng người. Kế tiếp, Ugon
bước ra…”


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #45