Người đăng: soitieutu
Trong khi mọi người đang chống chọi lại với ảo giác của mình thì Elder và Han
cũng đang thảo luận nên dùng ma pháp trận nào cho ông ta.
Elder đưa ra gợi ý:
“Tôi nghĩ ông nên tăng cường sức phòng ngự của bộ giáp, có một ma pháp trận sẽ
giúp ông gia tăng khả năng phòng ngự của ông. Cái hạn chế là nó sẽ mất đi hiệu
lực khi bộ giáp của ông chịu tổn thương quá lớn. Khi đó thì nó sẽ cần thời
gian để hồi phục lại.”
Han gật gù hứng thú hỏi:
“Nó giống như một bộ giáp khác của tôi sao ?”
Elder gật đầu nói:
“Cũng tương tự như vậy. Người ta dùng ma pháp trận đó cho những bộ giáp để
tăng khả năng phòng ngự của nó. Chỉ khi năng lượng bảo hộ dùng hết thì vỏ giáp
gia cố sẽ bị phá, khi đó mới tới lớp giáp bên trong.”
“Quá hợp với tôi rồi, vậy thì dùng nó đi.” Han quyết định.
Elder hơi lưỡng lự nói:
“Nếu dùng ma pháp trận đó thì khi lớp giáp của ông phải chịu tổn thương nặng
liên tục nó sẽ làm cho ông bị kiệt sức. Như tôi nói, đó là con dao hai lưỡi.”
Han không mấy bận tâm nói:
“Nếu không có lớp giáp đó thì lớp giáp của chính tôi sẽ bị phá ma không phải
nó. Khi đó tôi đã bị giết rồi thì còn lo gì chuyện nó có hút sạch sức mạnh của
tôi hay không .”
Elder lấy ra một lọ nước ma thuật màu tím sẫm và một cây bút ma pháp có ngòi
nhỏ dùng để chế tạo vật phẩm ma pháp nói:
“Thôi được. Vậy thì chúng ta bắt đầu đi, nằm yên nhé. Tôi không muốn nét vẽ bị
hỏng trong phút cuối đâu. Ông dùng linh lực làm cho da trên người chuyển thành
đá đi, rồi giữ nguyên như vậy.”
Han lúc này cả thở mạnh cũng không dám, ông không cảm thấy được Elder đang làm
gì trên người mình khi lớp da bằng đá đã làm ông mất đi cảm giác với những thứ
tiếp xúc với nó. Han vểnh tai lắng nghe, dường như có tiếng xôt xoạc của đá bị
chạm khắc.
Elder đang rất chăm chú, hắn dùng ý niệm để điều khiển đầu bút khắc sâu lên
lớp da của Han tạo thành những họa tiết ma pháp. Đó là những đường dẫn ma
thuật sẽ cộng hưởng với nhau sinh ra một loại hiệu quả đặc biệt.
Khi ma pháp trận đã hoàn thành thì Elder bắt đầu khắc những đường dẩn kéo dài
ra từ lưng đi khắp trên người của Han như những cái rễ có nhiều nhánh. Trong
mắt Elder thì Han lúc này giống như một tượng đá cần được chạm khắc.
Khi đã chuẩn bị xong phần nền thì Elder mới dùng tới loại dung dịch màu tím
đặc sệt để vẽ lên những đường dẫn được chạm khắc, lấp đầy những đường dẫn đó.
Khi thứ dung dịch màu tím được vẽ tới đâu thì nó giống như bị lớp da bằng đá
của Han hấp thu rồi ẩn vào trong. Elder lại lấy ra một lọ dung dịch màu xanh
lá quét lên những nơi hắn chạm khắc. dung dịch màu xanh lá cũng dần thấm vào
trong lớp da của Han nhưng không bị hoàn trộn màu với màu tím ban đầu mà giống
như là bị biến mất.
Elder hoàn thành nét vẽ cuối cùng nói:
“Xong rồi, từ từ thu lại trạng thái hóa đá đi, có thể sẽ đau một chút nhưng da
của ông sẽ lành lại nhanh thôi.”
Han ngồi dậy mặc đồ vào rồi hủy đi trạng thái hóa đá của mình nhưng rồi ông
phải rên một tiếng bởi cả người ông đều bị đau rát. Han nhìn vết thương khá
sâu kéo dài từ lưng ra tận cánh tay mình cười khổ:
“Cũng may là nó không chảy máu nếu không thì tôi phải lo lắng xin nghỉ dưỡng
thương một thời gian.”
“Đừng lo, tôi đã giúp ông chữa thương, nó sẽ sớm ra da non, chỉ là hơi khó
chịu một chút. Mấy ngày này đừng để nó bị ướt là được.” Elder nhún vai nói.
“Nó sẽ để lại sẹo chứ ?”
“Không có sẹo nhưng màu xăm sẽ ẩn sâu dưới da, nhìn cũng không tệ. Nhìn ông
lúc này giống người của một bộ tộc mà tôi gặp lúc trong rừng, họ cũng dùng các
hình xăm để khai phá sức mạnh của bản thân. Một bộ tộc đặc biệt.” Elder hơi
hồi tưởng lại nói.
“Có hẳn một bộ tộc như vậy sao ?” Han hứng thú.
“Họ không ở thế giới này.” Elder biết ý định của Han liền nói.
Han nghe vậy hơi thất vọng cười nói: “Thật muốn tới thế giới đó một lần, xem
ra nó rất thú vị.”
“Nó chẳng thú vị gì đâu. Nó loạn hơn cả nơi này, chỉ khác là nó rộng lớn hơn
và nguy hiểm hơn. Chiến tranh liên miên, từ mà bọn trẻ nhắc tới nhiều nhất
chính là “trở thành chiến binh” và “giết”.” Elder lắc đầu nói.
Han trầm mặc. Có lẽ thế giới này rồi sẽ cũng như vậy. Han thấy Elder không
muốn nói nhiều về chuyện trước kia, hỏi:
“Bọn nhóc khi nào sẽ tỉnh lại ?”
“Chắc cũng sắp rồi. Ông cảm ứng được nơi nào có nhiều năng lượng phát ra nhất
thì nên tới đó xem thử, tránh cho bọn họ hủy đi cả căn phòng của mình.” Elder
cười nói.
Vừa nói xong thì hắn đã vội vã lao đi ra ngoài. Han hơi sững sốt cũng chạy
theo. Elder dường như rất vội vã.
Hướng mà Elder đang chạy tới là căn phòng mà hắn để Annie ở lại. Khi hắn tới
nơi thì ma pháp trận quanh người Annie đang bùng lên ngọn lửa màu lam để làm
dịu lại ngọn lửa màu vàng cam bên trong đang tỏa ra khắp người của Annie.
Annie vẫn chưa tỉnh lại nhưng ngọn lửa trên người con bé vẫn tiếp tục tăng lên
như muốn thoát khỏi kiềm chế của ma pháp trận. Điều làm Elder hơi khó xử là
quần áo trên người Annie đã bị cháy sạch. Cho tới khi con bé kiểm soát được
sức mạnh của mình thì hắn sẽ phải khá đau đầu với việc giúp con bé tìm được
một bộ đồ có thể chịu được lửa.
Han cũng đã chạy tới nơi thấy Annie vẫn đang nhắm mắt liền hỏi:
“Sao rồi ?”
“Sắp tỉnh, tôi nghĩ chúng ta cần chuẩn bị đồ chữa cháy nếu không thì khả năng
là lúc nào đó Annie sẽ đốt sạch cả khu kí túc xá.” Elder cười khổ nói.
“Không ngờ con bé lại là người thức tỉnh sớm nhất.” Han cảm thán.
“Lúc trước tôi đã phải lưỡng lự rất lâu khi chọn Annie nhưng vì tiềm lực của
con bé nên tôi đã chọn nó. Nó thức tỉnh sớm là trong dự tính. Nếu không có tôi
giúp thì nó cũng sẽ thức tỉnh khi lớn hơn một chút và trong tình huống khác.”
“Sẽ có nhiều người cũng giống như tôi phải không ? Họ tự thức tỉnh và có được
sức mạnh phi thường đó.” Han dè dặt hỏi.
“Nhân loại, kí sinh thể, thú biến dị, tất cả sẽ có được một phần nhỏ thức tỉnh
được sức mạnh đó. Loại nấm kí sinh kia nó không chỉ thay đổi các sinh vật sống
mà nó còn thay đổi cả môi trường sống của những loài khác. Nó tạo ra một loại
nguyên tố đặc biệt gọi là linh khí. Linh khí sẽ được các sinh vật hấp thu từ
bên ngoài và khi đủ điều kiện sẽ làm họ thức tỉnh sự tương tác với nó.” Elder
chậm rãi phân tích.
“Các người đã làm thay đổi cả thế giới. Sức mạnh đó thật đáng sợ.” Han cảm
thán.
“Tôi đã cảnh báo trước cho liên bang tận hai tháng nhưng họ đã không xem trọng
đó. Cũng nhờ họ mà mọi chuyện trở nên thuận lợi như vậy.” Elder cười nhạt nói.
Han sững sốt, tay ông nắm chặt, nghiến răng mắng:
“Cái bọn đầu heo đó!”
“Dù sao bọn họ cũng không thể ngăn quá trình phát sinh đã được định sẵn nhưng
lẽ ra bọn họ sẽ không tới mức bị động như bây giờ. Liên bang tan rã hẳn là vừa
hợp ý của một vài người. Nó được lập ra đã là một sự chông chênh không vững,
bây giờ chỉ là bị tác động mà sập xuống. Dù sao thì bọn họ sẽ không còn thay
đổi được điều gì.”
Han hơi lo lắng nói:
“Bọn họ vẫn còn thứ vũ khí cuối cùng chưa được sử dụng.”
Elder nheo mắt nhìn Han rồi cười hỏi:
“Ý ông là vũ khí hạt nhân. Tôi biết họ vẫn còn giữ lại không ít sau khi liên
bang được lập ra nhưng cho dù họ có sử dụng thì cũng không thay đổi được gì,
nó chỉ kích thích cho đám kí sinh thể tiến hóa nhanh hơn mà thôi. Sức sống và
khả năng thích nghi của họ rất mạnh.”
“Đúng là dùng tới thứ đó cũng không có lợi ích nào với họ nhưng vẫn là một mối
nguy hiểm.” Han trầm trọng nói.
“Đúng là cũng đáng lo thật. Không chừng ngày nào đó họ phát điên cho chúng ta
một quả tên lửa thì chuyện sẽ vui lắm. Nhưng lo lắng thì cũng chẳng giúp được
gì, cứ lo chuyện trước mắt đi đã. Làm xong chuyện ở đây tôi sẽ tới thủ đô một
chuyến.”
“Vậy nơi này thì sao ?”
“Giao cho các người quản lí là được rồi. Tôi không biết quản lí đâu.” Elder
nhún vai.
“Vẫn còn quá sớm để nói.” Han cười nói.
“Ừ, đó là chuyện của sau này.”