Người đăng: soitieutu
Gã đàn ông vừa đi ra từ nhà của bà Anna tên là Rony, gã là một tên may mắn có
được ông chú là đội trưởng vệ binh mà có cuộc sống khá thoải mái. Dường như gã
không cần phải làm gì cả, mỗi ngày, gã chỉ việc đi khắp nơi, rình mò tìm ra
những dấu hiệu nỗi loạn hay những nơi có con mồi béo bở dễ xơi thì báo lại cho
chú của gã. Chú của gã sẽ lo phần còn lại và ném cho hắn một chút lợi ích.
Từ sau khi đại dịch làm liên bang tan rã thì gã Rony cũng không cần phải che
giấu sở thích bệnh hoạn của gã đối với những đứa bé gái. Lúc này chẳng có ai
bận tới những điều tồi tệ mà gã gây ra bởi gã rất khôn ngoan chọn những con
mồi không có sức phản kháng, không có chống lưng. Bình dân chết thì xác của họ
chỉ bị ném ra ngoài làm thức ăn cho dã thú. Sẽ chẳng có ai đòi lại công bằng
cho họ.
Lúc này Rony giống như một kẻ mộng du, thẫn thờ đi về phía tổng bộ của vệ
binh. Chú của gã đang ở đó. Đám vệ binh gác cửa cũng không ngăn cản gã, họ đã
quá quen với những lần gã tới để tìm chú của gã, sắp đến sẽ chẳng có chuyện gì
hay ho.
Chú của Rony là Runof một người đàn ông trạc hơn năm mươi, đôi mắt xếch, máu
da trắng bệch vì dùng nhiều thuốc phiện, mái tóc vẫn còn đen bóng và được chải
vuốt cẩn thận như dùng cả chai dầu ăn lên đó làm nó bóng lưỡng. Lão ta có vẻ
rất uy quyền cùng với bộ đồ đội trưởng vệ binh màu rêu oai vệ cùng ánh mắt lúc
nào cũng hung hăng nhìn trừng trừng vào kẻ khác như một con gà chọi đang hăng
máu hay một con chó săn chỉ chực nhào tới và cắn chết con mồi.
Runof đang ngồi chỗm chệ trên chiếc ghế dựa phía sau bàn làm việc, thấy Runy
tìm tới, trừng mắt nhìn gã hỏi;
“Lại muốn xin tiền.”
Rony lắc đầu, gã đi lại sát bên chỗ Runof như muốn nói nhỏ vào tai lão ta như
mọi khi. Đôi mắt Runof sáng lên, hướng tai lại gần Runy muốn nghe gã nói,
những lúc thế này thì sẽ có chuyện để lão làm. Lão biết quá rõ đứa cháu hư
hỏng của mình.
Khi Runy đưa miệng lại gần sát bên tai Runof, gần như lão có thể nghe thấy
hơi thở hôi hám của gã phả vào mặt của lão thì chợt Runy phát điên nhào tới
cắn ngập hàm răng của gã vào cổ của lão rồi giật mạnh.
Máu tươi tóe ra, tiếng hét thảm của Runof cũng vang lên rồi sau đó là tiếng ọc
ọc vô nghĩa cùng với máu trào ra nhỏ xuống sàn. Lính gác ngoài cửa nghe được
tiếng hét trong phòng vội chạy vào. Họ sững người khi thấy Runof đang nằm trên
chiếc ghế ưa thích của lão, còn Runy thì đang xé toạc cổ họng của lão để uống
máu. Tiếng gầm gừ man dại của Runy cho họ biết gã đã phát điên.
Một tên lính hét lên sợ hãi rồi hấp tấp chạy ra ngoài, tiếng chuông cảnh báo
cung vang lên lanh canh gấp gáp. Runy không còn bận tâm chuyện bên ngoài đang
có rất nhiều tiếng bước chân đang chạy về phía này. Gã chỉ quan tâm tới con
mồi của gã.
Peter cũng đã đổi được tiền, hắn chỉ đổi lấy hai trăm đồng còn lại là lấy năm
mươi kí gạo và mười kí muối. Lúc trở lại nhà Leona thì hắn thấy Elder đang ngủ
say cạnh Leona, hắn hơi mất hứng nhưng cũng không biểu lộ quá rõ. Hắn đưa tất
cả những thứ đổi được cho Amie giữ sau đó mới chạy về nhà của mình. Sue cũng
đã về nhà, bọn họ đã đi vài ngày, người nhà hẳn rất lo lắng cho họ.
Nhà của Leona cũng không rộng, chỉ có một bức vách ngăn đôi căn nhà nhỏ chỉ
rộng chừng hai mươi mét vuông, có hai chiếc giường hay đúng hơn là hai tấm sạp
đóng bằng ván tạp gác trên những viên gạch để cách mặt đất ẩm ướt một chút.
Nếu như Elder và Amie ở lại thì họ sẽ ở một ngăn và mẹ con Leona sẽ ở lại ngăn
phía ngoài cũng là nơi mọi người tập trung ăn, uống và sinh hoạt thường ngày.
Leona đã được chuyển vào giường bên trong, bà Anna cũng không biết khi nào cô
sẽ tỉnh lại. Còn Elder thì vẫn ngủ say, đôi mày hắn nhíu chặt như đang chịu
đựng đau đớn. Giấc ngủ càng dài thì đôi mày của hắn cũng dần dãn ra.
Amie thấy Elder đã thả lỏng hơn cũng an tâm phần nào. Cô lấy gạo chia cho bà
Anna một phần và cả Sue và Peter cũng có phần khi họ quay lại xem tình trạng
của Leona vào lúc chiều.
Peter hơi thất vọng khi Leona vẫn chưa tỉnh, hắn chợt nhớ tới chuyện mình gặp
lúc đi về, hào hứng nói với Sue;
“Lúc đổi tiền xong thì mình nghe người ta nói gã đội trưởng vệ binh, cái tên
mà hay làm khó chúng ta đó, lão bị cháu của mình- cũng là cái tên Runy mà hay
theo ve vãn cậu và Leona- cắn chết. Nghe nói lão chết rất thảm, cả tên khốn
Runy cũng bị vệ binh bắt cho nát như cái tổ ong, dù vậy gã cũng cố gắng xé
thêm một miếng thịt của chú gã mới chịu lăn ra chết. Đúng là báo ứng!”
“Cậu nói là gã Runy chết rồi ?” Sue mừng rỡ hỏi lại.
“Ừ, chắc chắn. Người ta vây xem xác của gã bị kéo ra khỏi tổng bộ vệ binh rất
đông, mình không chen vào được nhưng đó là tin chính xác.” Peter có vẻ tiếc
nuối khi không tận mắt thấy thảm trạng của gã Runy mà hắn ghét cay ghét đắng
mà không làm được gì.
“Sao gã lại đột nhiên phát điên nhỉ ?” Sue cau mày trầm ngâm, cô nhìn về phía
Elder với ánh mắt phức tạp.
Peter cũng thấy vẻ mặt của Sue và mọi người không đúng ngạc nhiên hỏi;
“Sao vậy ?”
“Lúc trưa gã tới đây làm khó cô Anna sau đó bị Elder đuổi đi. Không nghĩ tới
gã lại chết như vậy.” Sue kể ngắn gọn.
“Gã đó chết là đáng. Cũng may là có Elder ở đây, không thì khó mà biết chuyện
gì sẽ xảy ra đâu.” Peter tức giận nói.
Trong khi mọi người đang bàn luận sôi nỗi thì Elder cũng đang gặp rắc rồi của
chính hắn. Việc hắn lại dùng tinh thần lực đến mức cạn kiệt làm hắn rơi vào
tình trạng vô cùng nguy hiểm và lúc này trong cơn mê, hắn nghe được giọng nói
của Azura vốn đã im lặng từ đâu.
“Elder, cậu làm ta thất vọng quá ! Ta cho rằng cậu sẽ học được điều gì đó từ
những sai lầm nhưng cậu vẫn vậy, không có thay đổi gì. Sự nhân từ của cậu sẽ
mang cậu tới chỗ nguy hiểm thậm chí là hại chết cả người khác. Ta thật hận
chính mình, lẽ ra ta nên ngăn cậu dung hợp với con người nhu nhược ở thế giới
này, lúc này hối hận thì đã muộn. Ta muốn sống, Elder ! Ta không muốn mình
chết đi chỉ vì cộng sinh với một kẻ ngu xuẩn. Ta buộc phải dùng tới cách cuối
cùng rồi, vốn ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm nhưng bây giờ có lẽ ta nên
gác nó lại. Chúng ta…dung hợp thôi. Ha ha…hắc hắc…sự tự do a, thật chờ mong !”
Elder trong giấc ngu chợt co giật dữ dội, hắn không cách nào thoát ra khỏi cơn
mê, hắn đang cố kháng cự lại sự xâm chiếm từ ý thức của Azura. Linh hồn của
Azura rất mạnh, mạnh đến mức làm Elder tuyệt vọng. Khế ước cộng sinh trong đầu
Elder sáng lên khi Azura và Elder đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể.
Vết bớt hình thanh kiếm trên tay của Elder cũng sáng lên rồi dần tối lại, nó
giống như lần nữa mọc rễ và lan ra khắp người Elder như những mạch máu màu tím
sẫm. Máu trong người Elder đang sôi lên, hắn nhận được một lượng máu mới rất
nồng đậm gần như là đặc sệt.
Quả tim của Elder nhanh chóng được nguồn máu mới cường hóa, các mạch máu của
hắn vỡ ra rồi tái tạo lại nhanh chóng, quá trình cứ như vậy rồi lập đi lập lại
tới khi quả tim và mạch máu của hắn có thể chịu được áp lực từ dòng máu đặc
sệt đang được bơm đi khắp cơ thể.
Máu mới đã bài xích lượng máu cũ, kết quả là cà người Elder dần căng phồng và
máu rĩ ra từ lỗ chân lông của hắn.
Đêm đã khuya, biến đổi của Elder nhanh chóng bị Amie phát hiện khi cô nghe
thấy mùi máu rất nồng đang lan ra khắp phòng. Cô hoảng sợ lẫn lúng tùng khi
không biết làm thế nào để giúp Elder, hắn giống như đang rất đau đớn.
Amie mím môi, cô không muốn đánh thức bà Anna đang ngủ ở phía bên kia tấm vách
ngăn. Nước mắt cô lăn dài, tay cô trở nên thừa thãi, cô không biết mình nên
làm gì bây giờ.
Tình trạng của Elder kéo dài tới gần sáng thì ngừng lại, da của hắn đã không
còn chảy máu cũng không căng phồng ửng đỏ vì xuất huyết nữa. Hơi thở của hắn
cũng đã ổn định lại giống như đang ngủ say.
Amie căng thẳng cả đêm lúc này cũng thở phào, cô cẩn thận lau rữa cơ thể cho
Elder và thay một bộ đồ mới cho hắn, cũng may là trong nhẫn của cô vẫn có mấy
bộ đồ mà cô giặt giúp hắn vẫn còn chưa trả cho hắn.
Tới sáng thì Elder vẫn chưa tỉnh, mái tóc bạc trắng của hắn đã không còn xơ
xác mà trở nên óng mượt và mềm mại, dường như nó cũng dài ra một chút. Khuôn
mặt của Elder cũng có góc cạnh hơn một chút thì phải ? Amie cũng không chắc,
cô đưa tay sờ vào da mặt trở nên mịn màng của hắn thoáng ngẫn người. Lúc này
hắn có nét gì đó rất cuốn hút, rất mê hoặc.
Mặc dù Elder nằm đó trong giấc ngủ say nhưng khí chất hắn tỏa ra xung quanh đã
khác hẵn với lúc trước, nó giống như sự tang thương ,tịch mịch, cô độc và ngạo
nghễ. Amie lắc đầu, có lẽ là cô bị ảo giác vì cả đêm không ngủ, làm sao khí
chất của Elder lại trở nên xa lạ như vậy được !
Mặc dù Amie đã thu dọn sạch vết máu trên người của Elder nhưng trong phòng mùi
máu vẫn rất nồng. Amie đi ra cửa mở toang cánh cửa ra để không khí sáng sớm
tràn vào. Bên ngoài đang có nhiều sương mù, hơi nước rất đậm.
Bà Anna bị hơi lạnh đánh thức, bà hắt hơi một tiếng mới kéo chăn đắp cho Nami
và Leona thật cẩn thận mới bước xuống giường. Bà hơi ngạc nhiêu khi thấy Amie
đã tỉnh và cánh cửa đang mở toang trong khi bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng, hỏi:
“Cháu ngủ ở nơi lạ không quen sao ?”
Amie lắc đầu ngại ngùng nói:
“Dạ không, chỉ là thói quen thôi.”
“Vậy chắc là quen dậy sớm để đến trường rồi…” Nói tới đây bà như nghĩ tới
chuyện cũ thở dài một tiếng nói tiếp:
“Lúc trước Leona cũng vậy, sáng nào cũng dậy để định ôn bài nhưng chợt nhớ
mình đã không cần phải đi học nữa.”
Bà Anna ngửi ngửi trong không khí rồi cười thấu hiểu nhìn về Amie an ủi:
“À, hóa ra là tới ngày. Đừng lo, sẽ qua nhanh thôi. Cháu có mang theo băng
không ? Leona ra ngoài có mang về một số.”
Amie đơ ra một thoáng mới hiểu bà Anna nói gì, đỏ bừng mặt lúng túng vội nói:
“Dạ cháu có mang theo.”
“Ờ, vậy cũng tốt. Chúng ta làm con gái cũng bất tiện lắm.”
Bà Anna nhìn thoáng qua chỗ Elder, hơi ngừng lại một chút rồi bà lắc đầu khó
hiểu đi lại chỗ bếp lửa để nhóm lửa nấu cháo. Lẽ ra thì buổi sáng sẽ không có
thức ăn nhưng vì Amie mang tới không ít gạo nên bà cũng cần phải cho hai người
họ ăn uống đầy đủ một chút, nhân tiện cũng cho Nami ăn no một chút.