Tới Căn Cứ


Người đăng: soitieutu

Khi chiếc xe chạy qua khỏi những tòa nhà cao tầng để ra vùng ngoại ô thì số
lượng kí sinh thể đã giảm đi rất nhiều. Áp lực giảm xuống, Elder cũng không
phải cho xe lao đi với tốc độ cao, bất chấp tất cả tông vào đám kí sinh thể
như khi nãy nữa. Chiếc xe chạy chậm lại, Elder vẫn cẩn thận nhìn xung quanh
hỏi;

“Chúng ta sẽ tập trung ở đâu ?”

“Phía trước, chạy thêm một đoạn sẽ tới chỗ cây cầu, ở đó có một cánh cổng vừa
đủ chỗ cho một chiếc xe đi qua. Cánh cổng đó ngăn đám quái vật để chúng không
ra khỏi thành phố.” Sue chồm về trước chỉ đường cho Elder.

Chiếc xe theo hướng mà Sue chỉ lao tới. Từ xa Elder đã có thể nhìn thấy cánh
cống lớn trên cầu, nó được gắn liền với một bức tường bê tông cao hơn ba mét
chặn ngang cả cây cầu. Phía trên bức tường có hai người lính cầm súng đứng
gác.

“Chạy chậm lại! Họ cần kiểm tra xe mới cho chúng ta qua. Đừng phát sinh mâu
thuẫn với họ !” Sue nhỏ giọng căn dặn.

Elder cho xe chạy chậm dần rồi ngừng lại ở trước cánh cổng lớn bằng sắt. Sue
xuống xe, tay cô cầm lấy một chiếc huy hiệu bằng đồng có hình con ó đi lại bên
dưới bức tường cao, hướng chiếc huy hiệu cho hai tên lính gác nhìn rồi nói;

“Chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, bây giờ chúng tôi muốn trở về. Xin mở cửa
cho chúng tôi qua !”

Hai tên lình nhìn huy hiệu rồi một tên đứng phía trên hướng họng súng về phía
chiếc xe, mắt gã thỉnh thoảng liếc qua chỗ Sue đang giơ cả hai tay lên trong
khi một tên lính khác mở cửa.

Cánh cổng mở hé ra một chút, một tên lính mang theo súng đi ra nhìn về phía
Sue ra lệnh;

“Tất cả rời khỏi xe, tôi cần kiểm tra để đảm bảo không có kí sinh thể bên
trong.”

Elder đành tắt máy rồi bước xuống xe, cả Leona cũng bị Peter ôm theo xuống xe.
Tên lính kiểm tra bên trong xe và cả cốp sau mới quay lại gật đầu với tên lính
đứng trên cánh cổng rồi nhìn qua Sue nói;

“Đã kiểm tra xong, các người có thể cho xe qua. Khoan đã, đứa con gái đó bị gì
?”

Tên lính chợt căng thẳng quát khi nhìn về phía Leona làm cả tên lính trên cổng
cũng nắm chặt lấy súng hướng về phía Leona.

Sue vội nói;

“Bạn tôi bị thương, cô ấy đang bị hôn mê.”

Tên lính hướng họng súng về phía đám người Sue ra lệnh;

“Bỏ đứa con gái xuống, giơ tay lên, lui lại !”

Elder nhíu mày, Sue vội kéo hắn lui lại, Peter cũng không có ý kiến mặc dù hắn
cũng bắt đầu tức giận.

Tên lính cầm súng đi lại cúi xuống sát người Leona bắt đầu kiểm tra vết
thương. Bộ đồ mà Leona đang mặc đã được thay mới nhưng vẫn còn có chút máu rịn
ra ngoài ở ngực nên không khó để tên lính tìm được vết thương. Hắn thô bạo kéo
lấy áo của Leona ra, để lộ một phần ngực vun cao trắng nhợt cùng vết thương
sâu thấy cả phần phổi giập nát bên trong.

Peter muốn ngăn tên lính lại nhưng họng súng của tên lính đứng trên cổng đang
hướng về họ, hắn đành cắn răng, nắm chặt tay căm tức nhìn chòng chọc vào tên
lính trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống gã.

Đôi mắt của Elder nheo lại, đôi mắt màu tím của hắn sáng lên khi nhìn về phía
tên lính đang định xem cả phần ngực bên kia. Tên lính giống như hơi khựng lại
rồi quay lưng trở lại dưới cổng, gật đầu với tên phía trên mới quay sang Sue
nói;

“Các người đi qua đi.”

Elder không nói gì quay trở lại khởi động xe trong khi Peter chạy tới chỉnh
sửa lại áo của Leona rồi ôm lấy cô lên xe, hắn không muốn ở lại nơi này thêm
một giây nào nữa.

Cánh cổng được mở rộng khi tên lính đứng ở phía trên xoay lấy một bộ ròng rọc.
Có vẻ cánh cổng sắt kia khá nặng để dùng sức người thông thường mở ra, tiếng
của cánh cửa sắt nghiến vào bản lề một cách nặng nề đã nói lên phần nào sức
nặng của nó.

Khi chiếc xe đi qua một đoạn thì tên lính giống như đang thẩn thờ kia giật
thót quay sang nhìn xung quanh, hắn vò đầu ngơ ngác hỏi tên lính bên cạnh;

“Bọn họ đâu ?”

“Đi rồi. Không phải mày cho bọn họ đi sao ?”

“Tao cho họ đi hồi nào, đứa con gái bị thương đó là cơ hội cho tụi mình kiếm
được một số tiền đút lót đó.”

“Nhưng mày đã cho họ đi.” Tên lình kia bực mình.

“Tao cho họ đi hồi nào?”

Elder lúc này không bận tâm chuyện hai tên lính đang cãi nhau, hắn đang nghĩ
tới chuyện khác rồi quay sang hỏi Sue;

“Cánh cổng kia chỉ dùng để ngăn kí sinh thể sao ?”

Sue lắc đầu nói;

“Nó còn ngăn cả người từ nơi khác tới. Nó giống như một trạm báo động nếu có
số lượng lớn người lạ xâm nhập. Người ta sợ chiến tranh giữa các căn cứ xảy
ra.”

“Căn cứ cũng đánh nhau sao ?” Amie ngạc nhiên.

“Có gì lạ đâu. Có thể ví liên bang như một vùng chiến loạn, căn cứ giống như
các vùng tự trị, họ thôn tính, tiêu diệt nhau là chuyện bình thường. Tất cả
chỉ vì tài nguyên thôi. Căn cứ lớn sẽ dễ dàng chiến lấy căn cứ nhỏ, biến nó
thành nơi phụ thuộc của mình rồi rút lấy tài nguyên từ đó.” Sue giải thích.

Elder trầm mặc. Cuối cùng thì tất cả vẫn là do những kẻ cầm quyền thao túng.
Buồn cười là người ta không thể không có một kẻ cầm quyền để lãnh đạo cho dù
kẻ đó tàn ác và thối nát nếu không thì họ cũng chẳng biết mình nên làm gì. Có
nhiều người đã quen cam chịu, quen phó mặc số phận của mình cho người khác
định đoạt.

Chiếc xe chạy đi tới trưa thì cũng tới được cái gọi là căn cứ. Nó giống một
vùng đất được bao quanh bởi một bức tường bê tông và đất đá cao hơn ba mét.
Cánh cổng lớn ngăn lại một khoảng trống đủ cho hai chiếc xe chạy song song.
Lúc này cánh cổng được mở ra và thay vào đó là một hàng rào di động có lính
gác được vũ trang canh giữ.

Peter thấy tới nơi liền nói;

“Mọi người cứ đợi ở đây, tôi vào trong tìm người mua xe, Elder có thể thu được
một khoản kha khá đó.”

“Cậu có chắc là tìm được người mua không ?” Sue không mấy tin tưởng hỏi.

“Yên tâm, đánh nhau thì mình không giỏi còn chuyện buôn bán thì cứ tin ở
mình.” Peter vỗ ngực cam đoan rồi chạy tới chỗ lính canh ở cánh cổng dùng giấy
chứng minh của mình đăng kí rồi chạy vào trong.

“Mỗi lần ra vào căn cứ đều phiền phức như vậy sao ?” Elder hỏi.

“Đúng vậy, vì tiện cho quản lí nên căn cứ buộc phải báo danh mỗi lần ra ngoài.
Cũng không quá phức tạp.” Sue giải thích.

Elder gật đầu rồi không hỏi gì nữa. Không để Elder đợi lâu, rất nhanh thì
Peter đã quay trở lại, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên có mái tóc
màu đen muối tiêu, mặc một chiếc áo khoác dài, có vẻ sang trọng với đôi giày
tây.

Peter hướng về phía người đàn ông kia giới thiệu;

“Đây là ngài Oliver, một quý tộc đồng thời cũng là một thương buôn có tiếng.
Ông nổi tiếng với sự hào phóng và uy tín của mình.”

Ông Oliver nghe Peter tâng bốc mình run hàng ria mép cười khách sáo nói;

“Chỉ là người ta nể mặt nên mới nói vậy thôi. Các người muốn bán là chiếc xe
này sao ? Nó dường như vừa trải qua một vụ tai nạn ?”

Ông Oliver đau lòng nhìn phần trước và cả nóc xe bị móp méo và dính đầy máu
hơi tiếc nuối nói tiếp khi thấy Peter hơi lúng túng chưa biết trả lời thế nào;

“Bánh xe còn tốt, nếu động cơ vẫn hoạt động ngon lành thì phần vỏ ngoài có thể
cải tạo lại cho chắc chắn hơn tuy nhiên tôi cũng sẽ phải tốn tiền làm điều đó
nếu mua nó. Phần vỏ bị hư hại làm giá trị của chiếc xe giảm đi rất nhiều. Thế
này đi, hai trăm ký gạo.”

“Ngài Oliver, quả thực là phần vỏ ngoài bị hư hỏng nhưng nó chạy rất êm, cũng
rất chắc chắn. Bằng chứng là chúng tôi đã lái nó từ giữa đàn quái vật chạy ra
mà nó chỉ hư hỏng bấy nhiêu. Giá thông thường là năm trăm, vì phần vỏ nên
chúng tôi sẽ bán cho Ngài với giá bốn trăm hữu nghị. Tôi chắc với giá đó sẽ có
người xếp hàng để chờ mua, một chiếc xe mạnh mẽ có thể giúp họ an toàn hơn
trong mọi tình huống.” Peter cò kè.

“Bốn trăm quá đắt, thôi được, ta sẽ ra giá ba trăm rưỡi để mua nó. Quả thực
tôi không thích màu kem của nội thất bên trong lắm.” Ông Oliver hơi lưỡng lự
ra giá.

“Thành giao. Nếu lần sau có đồ tốt chúng ta sẽ tiếp tục bàn chuyện làm ăn chứ,
Ngài Oliver ?” Peter có vẻ mất mác cười hỏi.

“À, tất nhiên, tôi rất thích là ăn với những người nhanh nhẹn và hiểu chuyện.
Có dịp chúng ta sẽ lại làm vài vụ làm ăn khác.”

Ông Oliver đưa tay bắt tay Peter như một giao kéo rồi đưa tay vào túi lấy ra
một sấp giấy nói tiếp;

“Đây là phiếu gạo, các người có thể mang nó tới kho lương để nhận lấy số gạo
mà mình muốn. Mỗi phiếu là năm mươi ký gạo.”

“Cảm ơn sự hào phóng của Ngài. Vậy Ngài có muốn lái thử một chút không ? Số
xăng phía sau xem như chúng tôi biếu cho Ngài, có khoảng năm mươi lít.” Peter
cảm động nhận lấy phiếu gạo nói.

“À, vậy thì quá tốt. Vậy bây giờ chiếc xe này sẽ là của tôi. Tôi bắt đầu thích
làm ăn với cậu rồi đó, Peter.”

Ông Oliver thoáng nhìn qua Leona đang nằm bất động trong lòng Peter khi hắn
mang cô ta từ trên xe xuống, ông khẽ lắc đầu thở dài rồi cho xe chạy đi. Ông
đúng là đang cần một chiếc xe cho công việc của mình.

Khi Elder và Amie đi tới chỗ lính canh thì họ lại bị chặn một lần nữa. Họ là
người mới nên cần phải nộp phí làm thủ tục chứng nhận thân phận trước khi vào
ở trong căn cứ.

Thủ tục cũng không phức tạp, nộp lương thực, đóng dấu tay, chụp ảnh, lưu lại
hồ sơ rồi mỗi người được nhận một tấm thẻ chứng minh và một cái huy hiệu bằng
đồng hình con ó.

Chỉ tới khi đám lính canh nhìn Leona thì bắt đầu làm khó dễ, một tên lính đi
về phía Peter hất mặt hỏi;

“Cô ta bị gì ?”

“Cô ấy bị thương nên hôn mê.” Sue vội nói.

“Bị thương ở đâu ?” Tên lính lại hỏi.

Sue ngập ngừng rồi nói;

“Ở ngực.”

“Cho tôi xem vết thương.” Anh mắt của tên lính nhìn xoáy vào Peter đe dọa ra
lệnh nhưng dường như hắn đã đổi ý lại nói;

“Thôi vào đi. Hi vọng là bọn này không phải lại dọn xác cho cô ta.”

Peter đang căng thẳng cũng thở phào, nói cảm ơn rồi ôm lấy Leona vào trong. Đi
được một đoạn thì Elder mới nhíu mày vì dùng năng lực quá mức làm đầu hắn đau
dữ dội.

Amie nhận ra Elder khác thường đi lại ôm lấy tay hắn quan tâm hỏi;

“Sao vậy anh ?”

“Không sao. Chúng ta đi lấy gạo đi.” Elder lắc đầu tỏ vẻ không cần bận tâm.

Peter đưa ra đề nghị;

“Ở căn cứ còn có một loại tiền tệ là tiền đồng do căn cứ sản xuất, muối là căn
cứ tiêu chuẩn, mười đồng là một kí muối, tương ứng một đồng là một kí gạo.
Thường cho tiện giao dịch nhỏ lẻ thì người ta dùng tiền đồng.”

“Đổi ở đâu ?” Elder chịu đựng cơn đau hỏi.

“Ở kho bạc. Đi thôi, hai người cũng cần làm quen với đường đi ở nơi này.”
Peter đi trước dẫn đường.


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #31