Thích Ứng


Người đăng: soitieutu

Buổi tối, Amie vẫn nằm im trong khi mắt nhìn lên trần nhà, ánh nhìn của cô xa
xăm và mơ hồ. Sự im lặng của cô làm Elder lo lắng, hắn xoay sang nhìn cô hỏi;

“Vẫn giận anh sao ?”

“Không. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi nhưng em thấy khó chịu, anh chưa bao giờ
em để phải chịu nguy hiểm, khi nhỏ mỗi lần em khóc là anh sẽ đến để dỗ em
nhưng sáng nay em đã khóc rất nhiều nhưng anh vẫn im lặng. Em biết là em phải
học được cách để mạnh mẽ nhưng điều đó làm em khó chịu.”

“Anh xin lỗi.”

Elder lúc này chỉ có thể nói như vậy, hắn không muốn giải thích gì nữa, có lẽ
hắn đã quen với sự tàn khốc khi được huấn luyện khi nhỏ mà áp đặt cho Amie.

Amie xoay qua nhìn hắn, cô không nói gì, cô chỉ nhìn hắn như vậy rồi thở dài,
dường như cô học thở dài từ Elder với những lần hắn thấy nặng nề trong lòng,
khi hắn phải làm điều gì đó mà hắn không muốn, thở dài như một sự cam chịu
miễn cưỡng.

Ngày hôm sau, Amie lại bị Elder đẩy vào một căn phòng khác nhưng lần này là cô
phải đối mặt với hai gã kí sinh thể. Amie biểu hiện ngoài dự đoán của Elder,
khi vừa vào phòng thì hai gã kí sinh thể đã nhào vào người cô nhưng cô đã kịp
tránh đi và chạm hai tay mình vào hai gã đó, đông cứng họ lại.

Cuộc chiến kết thúc, Amie liếc nhìn hai cái xác bị đóng băng rồi chậm rãi đi
ra cửa, cô bước qua chỗ mà Elder đang đợi, tiến vào căn phòng kế tiếp.

Elder nhìn theo Amie đã khuất sau cánh cửa, tay hắn vẫn còn dang ra để đón lấy
cô như hôm qua nhưng lúc này hai cánh tay hắn giống như thừa thãi, Amie chẳng
phải đã học được cách để mạnh mẽ rồi sao ? Vì sao hắn thấy mất mác trong lòng?
Là hắn đã mất đi đứa em gái hồn nhiên và nhân hậu ngày nào ư ?

Khi nghe tiếng động trong căn phòng mà Amie vừa bước vào, Elder thả lỏng tay
xuống đi nhanh về phía đó, hắn định hé cửa ra nhìn vào nhưng lúc này Amie đã
trở ra, bên trong là ba bức tượng băng bị ngã xuống đất vỡ vụn.

Amie vẫn chưa ngừng lại, cô tiếp tục đi vào căn phòng kế tiếp, Elder muốn ngăn
cô lại nhưng hắn đã nuốt lời vừa định nói vào trong, tay hắn siết chặt và chờ
đợi.

Lần này Amie ở trong phòng lâu hơn, có nhiều tiếng động bên trong, Elder hé
cửa nhìn vào để đảm bảo là Amie sẽ an toàn. Lúc này cô đối mặt là bốn kí sinh
thể và có một gã là không bịt kín miệng, đó là mối nguy hiểm thực sự.

Amie nhìn thấy bốn gã kí sinh thể nhào tới mình, cô lách ra một khoảng trống
để có thời gian chuẩn bị, xung quanh cô hơi nước bị ngưng tụ lại sương mù sau
đó chúng dần bao lấy cánh tay phải của cô tạo thành một lưỡi đao dài và sắc.

Amie chém mạnh cánh tay có lưỡi đao băng về phía một gã kí sinh thể gần nhất,
đó cũng là gã không bị bịt kín miệng bằng băng keo. Lưỡi đao băng sắc bén cắt
sâu vào bụng của gã kí sinh thể, đông cứng hắn lại làm không có giọt máu nào
rơi ra ngoài. Amie giống như trở thành một con người khác, cô bình tĩnh chém
rớt tay một gã kí sinh thể khi hắn sắp nắm được cô và đâm sâu lưỡi đao vào
ngực đông cứng hắn ta sau đó lại chém đứt cổ một gã bên cạnh rồi nhảy lui lại
để tránh cú chụp của tên còn lại.

Các thao tác của Amie vẫn chưa thuần thục nhưng cách cô tấn công rất dứt
khoát, có lẽ vì bị kích thích bởi sợ hãi mà sinh ra phản ứng bản năng. Amie
lại cắm lưỡi đao vào bên hông của gã kí sinh thể cuối cùng để biến hắn thành
tượng băng thì cuộc chiến đã kết thúc.

Khi Amie định đi sang phòng kế tiếp thì Elder đã kéo cô lại, hắn ôm chặt cô
trong khi cô giãy dụa, sự lãnh lẽo vô cảm trong mắt cô dần biến mất, lúc này
cô mới nhận ra mình vừa làm gì, cả người cô run rẫy, chân cô nhũn ra.

Elder mang theo Amie trở về phòng trong khi cô vẫn run rẫy nhìn vào cánh tay
khi nãy mà cô dùng để giết những gã kí sinh thể, rồi cô nôn ra tất cả những gì
cô ăn được lúc sáng. Tiếng nôn ọe kéo dài đến khi Amie mệt lã rồi bị Elder bế
lên đưa trở về phòng.

Amie ngồi trên giường, cô vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình mang theo
vẻ phức tạp, tự hỏi;

“Con người khi nãy chính là mình sao ?”

Elder đã xuống bếp để chuẩn bị bữa trưa, lúc này có lẽ là Amie cũng chẳng ăn
nổi nhưng cô vẫn cần phải ăn.

Chén cháo thịt nóng hổi được đặt trên bàn trong phòng, Elder nhìn Amie đang
ngủ say đành phải chờ cô tỉnh dậy. Hắn có chút lo lắng, biểu hiện của Amie
không ổn cho lắm, sức mạnh của băng đã phần nào ảnh hưởng tới tâm trí của cô.

Elder thấy đôi mày của Amie nhíu chặt, cô run rẫy cả trong giấc mơ, hắn tới
ngồi xuống bên cạnh cô rồi đặt tay lên đầu cô, cơn ác mộng đã qua, đôi mày của
Amie đã dãn ra, giấc ngủ của cô trở nên êm ái nhẹ nhàng giống như đứa trẻ được
ru ngủ.

Sự bấc đắc dĩ trong mắt của Elder càng lúc càng đậm, lúc này hắn không biết
nên tiếp tục cho Amie huấn luyện hay là ngừng lại và giữ cô cách xa khỏi những
mối đe dọa nhưng sẽ đến lúc cô có cuộc sống của mình, hắn không thể bảo vệ cô
cả đời được.

Amie không được dạy dỗ để chiến đấu nên lúc này Elder phải làm điều đó, hắn
dùng cách tiết kiệm thời gian nhất đó chính là sao chép chính kí ức của hắn
cho cô.

Bàn tay của Elder vẫn đặt trên đầu của Amie, đôi mày của cô lại cau chặt dường
như cô đang thấy rất đau đớn nhưng không cách nào tỉnh lại. Elder không thể
chuyển một lần hết tất cả những gì mà hắn muốn Amie học do đó hắn phải chia
nhỏ chúng ra từng phần và cưỡng chế nhét nó vào kí ức của Amie.

Những ngày sau Amie vẫn tiếp tục vào các căn phòng chiến đấu với đám kí sinh
thể, trong thị trấn này không thiếu nhất chính là kí sinh thể nên Elder cũng
không ngại bắt nhiều một chút.

Amie nhận ra có những đoạn kí ức rời rạc xuất hiện trong đầu mỗi khi cô tỉnh
dậy, mỗi lần như vậy thì khả năng chiến đấu của cô lại được nâng lên một bước,
cô không còn là tay mơ hay lóng ngóng khi chiến đấu. Cô biết mình nên làm gì
tiếp theo để kết thúc cuộc chiến nhưng cô thật sự lo lắng Elder lại ngủ say và
sẽ lần nữa bỏ cô lại một mình.

“Là anh chuyển cho em những đoạn kí ức sao ? Chúng là của anh ?”

Elder vẫn đang nghĩ kế hoạch ngày mai, nghe Amie hỏi mới quay qua nhìn cô cười
gật đầu nói;

“Ừ, em sẽ cần đến nó khi dùng tới kĩ năng cận chiến, hệ băng lúc đầu sẽ tấn
công tầm xa khá yếu trừ khi chức nghiệp đặc thù do đó cận chiến là không thể
tránh khỏi. Có lẽ cũng đã đến lúc anh huấn luyện cho em giống như một chiến sĩ
thực thụ.”

“Vẫn còn phải huấn luyện? Không phải anh nói là em không cần phải vào đánh
nhau với đám kí sinh thể nữa hay sao ?” Amie bất mãn dẫu môi nói.

Elder nhún vai ra vẻ cam chịu nói;

“Với năng lực của em mà không trở thành một chiến sĩ hay một pháp sư thì đúng
là rất đáng tiếc, vì vậy em cần phải chăm chỉ mới được.”

Amie chạy tới ôm cánh tay Elder, đung đưa năn nỉ;

“Có thể không học sao ? Em không thích chiến đấu.”

“Hử ? Không muốn học? Ôi, thật đau lòng quá, vì chuyển kí ức cho em mà anh
phải tiêu tốn mấy năm tuổi thọ giờ em lại bảo là không muốn học, không lẽ mấy
năm tuổi thọ của anh cứ như vậy mà ném đi sao !” Elder tỏ vẻ buồn rầu than
thở.

“Anh mất mấy năm tuổi thọ để chuyển kí ức cho em ?”

Amie gần như hét lên, cô há hốc nhìn hắn rồi nước mắt rơi lả chả, cô đấm vào
người hắn thình thịch, oán trách hắn ngu ngốc. Lúc này cô còn lựa chọn sao ?

Elder lắc đầu thở dài nói;

“Chỉ mấy năm tuổi thọ cũng không đáng gì, chỉ tiếc em là một hạt giống tốt lại
không thể ươm mầm, đáng tiếc, thật đáng tiếc.

“Em học.” Amie cắn môi suy nghĩ rồi nói.

“Thật sự muốn học ?” Elder không mấy tin tưởng hỏi.

“Thật. Nhưng nếu anh lại dám tự ý chuyển kí ức cho em thì em sẽ không thèm để
ý tới anh.” Amie gật đầu khẳng định rồi nhìn Elder với vẻ đe dạo.

Elder nhún vai.

“Dù sao thì những gì có thể dạy thì anh đã đưa em cả rồi, còn lại do em tự
phát triển năng lực của mình. Cái anh dạy em lúc này là thực chiến, không phải
là đánh nhau với đánh kí sinh thể ngu ngốc đó mà là với anh.”


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #25