Thay Máu


Người đăng: soitieutu

Khi Elder và Azura nói chuyện thì chuông điện thoại của hắn reo, là cuộc gọi
của Nina. Cô có vẻ gấp gáp.

“Elder, ba mình sắp đưa cả nhà rời khỏi thành phố, ba nói hội đồng đã ra quyết
định sơ tán mọi người về vùng an toàn. Vào hai giờ trưa mai thì sẽ có đoàn xe
của quân đội đến đón mọi người đi, cậu và Amie cũng chuẩn bị đi nha, ngày mai
mình sẽ cho người đến đón hai người.”

Elder nhíu mày, hắn không nghĩ hội đồng sẽ di tản mọi người đi sớm như vậy,
tuy ở thành phố mỗi ngày số người mất đi lí trí vì đói càng nhiều nhưng chưa
đến mức phải bỏ cả thành phố để rút đi. Cho dù họ có đi tới đâu thì cũng không
thể thoát khỏi thần sứ.

Azura cũng nghe được những gì Nina nói liền ngăn cản Elder.

“Elder đừng đi, nơi này thích hợp để làm căn cứ phát triển thế lực của cậu sau
này. Nó nằm cách xa những thành phố khác, gần biển để khi cần có thể rút đi,
thêm một đoạn là sẽ gặp rừng núi, quan trọng nhất là nơi này cậu đã dọn dẹp
thần sứ, những kẻ khác hẳn cũng đã rút đi khi bịch bệnh lan ra để tìm tới
thành phố đông dân, sẽ không có ai ngăn cản cậu phát triển ở đây.”

Elder cũng không muốn gặp phải những thần sứ khác quá sớm, Amie cần thời gian
để phát triển.

“Nina, mình sẽ không rời đi.”

“Tại sao? Nơi này rất nguy hiểm, cậu cũng sẽ không tìm được thức ăn. Cậu sẽ để
Amie ăn gì? Cậu sẽ đối đầu với những kí sinh thể nguy hiểm” Nina sững sốt vội
nói, giọng cô ta gấp gáp và gần như hét lên.

Elder bình tĩnh nói;

“Mình còn chuyện phải làm ở nơi này, thức ăn cũng đủ cho bọn mình ăn một thời
gian, có chuyện rất quan trọng làm mình không thể rời đi được, Nina.”

“Chuyện gì chứ?” Nina gặn hỏi.

“Mình không thể lúc này nhưng nó rất quan trọng.” Elder khó xử trả lời.

“Cậu nói cậu yêu mình và bây giờ cậu không muốn đi cùng mình sao Elder? Mọi
người trong thành phố đã nhận được lệnh chuẩn bị di tản.”

Nina giống như đã bật khóc, giọng của cô nghẹn ngào trong tiếng nấc.

Elder im lặng, hắn nhắm mắt lại lắng nghe tiếng khóc của Nina, lòng hắn nặng
trịch. Hắn đã sai sao? Hắn có thể mang Amie đi cùng Nina, nhưng nơi nào trên
thế giới này là an toàn đây? Sức mạnh của Amie lúc này vẫn chưa kiểm soát
được, quanh người cô là vẫn tỏa ra hơi lạnh có thể làm người ta nhận ra sự
khác thường. Họ sẽ để yên cho Amie và hắn sao? Hắn đã nói với mẹ sẽ dùng cả
tín mạng để bảo vệ Amie thì tình yêu của hắn cũng có thể được gác lại.

“Xin lỗi Nina! Mình không thể rời đi.”

Nina vẫn đang đợi câu trả lời của Elder, lúc này cô nhận được đáp án mà cô
không muốn nghe chút nào. Cô trầm giọng nói:

“Cậu không sợ mất mình sao Elder ? Hay cậu không hề yêu mình, những gì cậu nói
chỉ là nhất thời?”

“Mình yêu cậu nhưng có những chuyện buộc mình phải lựa chọn. Có lẽ cậu sẽ hận
mình nhưng mình không thể chọn khác đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau Nina, vào một
ngày nào đó, khi đó mình sẽ cho cậu biết tất cả.”

“Bíp…bíp…bíp”

Nina đã tắt máy, cô ấy có lẽ đang tức giận. Elder cười, nụ cười hắn chua chát
và cay đắng. Có lẽ tình yêu của hắn đến quá vội, quá vội để họ hiểu được hi
sinh bản thân vì người khác.

Azura lúc này rụt rè hỏi;

“Cậu định cứ như vậy để cô ấy đi sao? Cậu không sợ ổ nấm sẽ giết cô ấy?”

“Không, ta nghĩ tới một cách.” Elder cười nói mang theo vẻ lo lắng.

Đêm khuya, Elder chờ cho Amie ngủ say mới lẽn ra ngoài, hắn như nhiều lần khác
tìm tới phòng của Nina, điều làm hắn bất ngờ là cô ấy vẫn chưa ngủ. Nếu Nina
không ngủ thì kế hoạch của hắn khó mà thực hiện được.

Nina vẫn nằm trăn trở trên giường, cô nắm chặt điện thoại như đang lưỡng lự,
cô biết lúc này đã rất khuya, mọi người đã ngủ hết và có lẽ Elder cũng đã ngủ,
sáng nay lẽ ra cô không nên tắt máy, có lẽ Elder bây giờ rất đau khổ, nghĩ đến
đây môi cô mím chặt để bản thân khóc.

Elder đứng ngoài ban công chờ đợi nhưng đã một giờ, hắn không thể chờ thêm
nữa, hắn không an tâm khi Amie ở nhà một mình.

Linh hồn của Elder gợn sóng, sức mạnh tinh thần được phóng thích cộng hưởng
với Nina, hắn phải dùng năng lực của mình để đưa cô vào giấc ngủ sâu.

Khi Nina đã bắt đầu thở đều đều thì Elder cũng lẽn vào trong phòng, hắn đi lại
ngồi xuống cạnh Nina, khẽ vén mái tóc vướng trên mặt cô rồi ngắm nhìn cô một
lúc.

Trên tay của Elder xuất hiện một cái ống và kim tiêm truyền máu mà hắn vừa lấy
từ bệnh viện, một bộ truyền máu còn mới. Mũi kim được ghim vào động mạch ở
trên tay Nina sau đó hắn tự cắn lấy bàn tay của mình rồi khống chế dòng máu
đang tuôn ra rơi vào trong túi máu.

Máu của ác ma có tính dung hợp rất mạnh, hắn sẽ không phải sợ máu của hai
người xung đột mà làm hại Nina. Ý niệm của Elder khống chế cho dòng máu nhanh
chóng chảy vào trong mạch máu của Nina rồi giúp cho hai dòng máu hòa lẫn vào
nhau. Hắn lại lấy một bộ truyền máu khác ghim vào động mạch dưới chân Nina và
cắm ngược vào mạch máu của mình.

Azura biến sắc khi lúc này hắn đã biến Elder muốn làm gì.

“Elder, cậu điên rồi, máu là sức mạnh cơ bản của cậu, nếu cậu dùng máu mình để
thay thế cho máu của Nina thì cậu sẽ rất suy yếu, sinh mệnh của cậu cũng giảm
xuống. Mau ngừng lại.”

“Đừng cản ta, Azura. Ta biết mi có thể cưỡng chế ngăn ta lại nhưng hãy để ta
làm điều này, sau đó ta sẽ nghe theo mi. Đó là giao dịch công bằng” Elder
nghiêm túc nói.

“Cậu…trời ơi, số ta thật là đen mới cộng sinh với một kẻ như cậu” Azura đau
khổ gào thét.

Elder mỉm cười, hắn tiếp tục khống chế dòng máu của mình đồng hóa với máu của
Nina sau đó chậm rãi thay thế chúng, phần máu của Nina bị thừa ra được hắn
chuyển trở lại cơ thể, đó là một vòng tuần hoàn, Nina sẽ mang máu của hắn và
hắn sẽ mang máu của cô ấy.

Nina dường như cảm thấy rất đau đớn nhưng cô không thể tỉnh lại bởi cô đã bị
Elder đưa vào trạng thái ngủ say. Sắc mặt của Elder cũng tái nhợt, hắn hai lần
mất đi tinh huyết quá nhiều làm hắn suy yếu nhưng vẫn chưa phải lúc để ngừng
lại.

Elder không biết mái tóc của hắn đang chuyển sang màu bạc, sinh mệnh của hắn
liên tục giảm xuống sau đó máu của Nina giúp hắn hồi phục lại một chút nhưng
dòng máu đó không thể đáp ứng đủ nhu cầu mà cơ thể hắn cần.

Khi trời gần sáng, Elder thu lại hai ống truyền máu, hắn dọn sạch những dấu
vết để lại trong phòng của Nina rồi lặng lẽ hôn lên đôi môi mềm của cô đầy yêu
thương mới đứng dậy loạng choạng rời đi.

Lúc này bức tường rào cao bao quanh biệt thự trở thành thử thách khó khăn cho
Elder, hắn cố gắng gượng dùng ý niệm để nhảy ra ngoài trong khi đầu hắn đau dữ
dội, đó là hậu quả của việc máu của hắn quá ít để bổ xung cho tiêu hao năng
lượng. Nếu hắn tiếp tục dùng ý niệm quá nhiều thì não của hắn sẽ bị tổn
thương.

Elder cũng không nhớ mình về nhà như thế nào, lúc này hắn đang nằm trên giường
mơ màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Hắn thấy Amie đang lo lắng nhìn hắn, cô
dường như rất lo lắng, nước mắt trên má vẫn còn chưa khô.

“Sao thế?” Elder yếu ớt cười hỏi.

“Anh…anh bị sao vậy ? Tóc của anh bạc trắng, mặt tái nhợt, em gọi mãi mà không
thấy anh tỉnh dậy, em rất sợ, …hu..hu, em tưởng là cả anh cũng sẽ bỏ em đi, em
rất sợ” Amie nhào lên ngực Elder òa khóc.

“Anh không sao. Chỉ là buồn ngủ một chút. Lúc này anh phải nhờ em bảo vệ rồi,
anh đang rất suy yếu. Em sẽ bảo vệ anh chứ ?” Elder khẽ vỗ vỗ lên lưng Amie dỗ
rồi hỏi.

“Em sẽ bảo vệ anh nhưng em không biết phải làm thế nào” Amie vội gật đầu nhưng
rồi lúng túng.

“Anh sẽ dạy em cách để em sử dụng năng lực của mình nhưng em phải hứa là trừ
khi thực sự cần mới dùng tới nó, được chứ?” Elder tỏ ra nghiêm túc nói.

“Em hứa” Amie gật đầu một cách dứt khoác để cam đoan.

Elder cắn răng chịu cơn đau đầu kéo tới khi hắn đặt tay lên trán Amie và
chuyển một đoạn kí ức của hắn sang cho cô, đó là kí ức Azura đã đưa hắn và
được hắn chỉnh sửa lại thành tri thức của mình.

Amie có vẻ khó chịu khi trong đầu có thêm một lượng khá lớn trí nhớ của Elder
nhưng cô vẫn mím môi chịu đựng. Cô không biết Elder làm cách nào để cô đột
nhiên biết nhiều thứ như vậy nhưng cô tin tưởng vào Elder, cô cố tiếp thu
những đoạn kí ức kia tới khi quá trình ngừng lại.

Elder đã dùng ý niệm quá độ hắn lại ngã xuống gối rồi hôn mê, tiếng gọi hoảng
loạn của Amie trở nên mơ hồ, lúc này hắn chỉ muốn ngủ.

“Ngu ngốc, thật là ngu mà, bây giờ đâu phải lúc làm chuyện đó, trời ơi là
trời, trước kia cậu đâu có ngu như vậy, đều là tại cái ý thức khốn kiếp kia,
biết vậy ta cắn nuốt cả hắn luôn rồi. Ta còn cho rằng dung hợp hai ý thức thì
linh hồn sẽ mạnh hơn, bây giờ thì hay rồi, chơi chết mình rồi. Không lẽ một
đời oanh liệt của ta sẽ kết thúc ở đây?”

Azura đang gào thét trong đầu Elder nhưng lúc này Elder đâu còn nghe thấy gì,
hắn đang chìm vào trong một vùng không gian trắng xóa và tĩnh mịch đến đáng
sợ, hắn bị lạc ở đó hay đúng hơn là hắn không biết mình đang đi đâu, hắn đi
mãi, đi mãi vẫn chỉ thấy một màu trắng.

Trưa hôm đó, loa thông báo của quân đội kêu gọi mọi người tập hợp để di tản
vang lên dồn dập, có rất nhiều người còn chưa phát bệnh cũng kéo tới, họ không
muốn sống ở thành phố đã trở thành địa ngục này nữa.

Đoàn người nối tiếp nhau rất dài, giống như đàn kiến mang theo đủ thứ đồ lỉnh
kỉnh nối nhau thành một hàng dài. Có quân đội mang theo súng bảo vệ cho đòng
người di tản, tiếng súng vang lên dồn dập khi nhóm người điên từ khắp các ngỏ
ngách ùa tới.

Amie nôn nóng nhìn ra cửa sổ, cô quay lại cạnh Elder đang hôn mê, hắn vẫn còn
sống, cô chỉ biết hắn còn sống, cô không biết phải làm gì nữa. Cô từng muốn
mang hắn đi bệnh viện nhưng bây giờ đã không còn bệnh viện nữa, nơi đó đã bị
người điên chiếm lấy, Elder đã nói cho cô biết điều đó. Cô không dám mang theo
Elder trong tình trạng này ra ngoài.

Tiếng loa kêu gọi đã đi xa, trời cũng đã về chiều, ánh nắng vàng vọt soi qua
cửa sổ để lại những vệt loang lỗ trên người Elder. Amie đi qua lại trong
phòng, cô đang chần chờ không biết có nên mang theo hắn rời đi.

Nina đã gọi cho Elder mấy lần nhưng điện thoại của hắn đã hết pin cô không
cách nào gọi được. Nina cũng rối lên, lúc này cô không có thời gian để suy
nghĩ tại sao tay và chân mình bị thương hay vì sao cả người cô ê ẩm ngứa ngáy
khó chịu, cô đang lo lắng cho Elder.

“Ba, làm ơn, ba có thể cho người tới đón Elder mà” Nina níu lấy tay ba cô van
xin khi cả nhà họ dọn đồ ra xe.

Ông Santa nghiêm mặt nhìn con gái “bây giờ chúng ta phải rời đi, mọi người
không thể đợi thêm nữa, đoàn người đã bắt đầu. Nếu nó tới thì ba sẽ chừa cho
nó một chỗ còn không thì quên đi”

“Ba…” Nina định nói gì đó thì ông Santa quát.

“Đủ rồi Nina, con không còn con nít nữa, lúc này con muốn cả nhà vì một mình
nó mà bị bỏ lại hay sao ? Ba là thị trưởng nhưng lúc này cả thành phố cũng
không còn thì họ chẳng xem ba ra gì nữa rồi”

Nina khụy xuống đất, cô khóc nức nở trong khi bị dì của cô kéo lên xe, cả em
trai cô cũng đang gào khóc khi đồ chơi của nó bị bỏ lại. Cánh cửa xe năng nề
đóng sập lại làm Nina giật thót, ông Santa trừng mắt cảnh cáo cô rồi đi tới vị
trí gần tài xế ngồi ở đó.

Đoàn xe nhà ông Santa nối tiếp đoàn xe của những quan chức khác, họ được quân
đội bảo vệ xung quanh tới khi ra khỏi thành phố.

Dọc đường có nhiều người bị bỏ lại đang chạy theo đoàn xe trong tuyệt vọng,
cái gọi là di tản chính là chuyển những người giàu, kẻ có chức vị hay những
người có năng lực, có xe rời đi mà không phải là tất cả mọi người, nhiều người
đã không được lên xe vì hết chỗ. Họ phải đi bộ theo đoàn xe. Cho dù là đoàn xe
đã đi rất chậm nhưng họ có thể đi bao xa đây?

Cũng có rất nhiều người không chịu rời đi, họ vẫn ở lại nhà của mình và cố
thủ. Những kí sinh thể đang lục tìm con mồi của chúng ở khắp nơi, thỉnh thoảng
lại có tiếng gào thét của kẻ xấu số nào đó. Kí sinh thể là cách mà người ta
gọi những người hay thú vật đã phát bệnh, người ta đã không gọi những người
hóa điên là người nữa.

Gần như tất cả mọi người đều đã nhiễm nấm kí sinh, chỉ khác là có người còn
chịu được và có người thì không. Ý chí quyết định họ có mất đi lí trí hay
không mỗi khi bị kích thích hay chịu cơn đói cồn cào.

Đêm đã buông xuống thành phố, điện đã bị ngắt khi người ta di tản, cả thành
phố bị chìm trong bóng tối, lúc này là lúc những kí sinh thể đi săn. Chúng có
thể nhìn vào ban đêm giống như loài mèo nhờ ổ nấm đã phát triển và bắt đầu có
dấu hiệu dung hợp.

Nina đốt nến trong phòng và nằm cạnh Elder, níu chặt lấy cánh tay hắn. Bóng
tối xung quanh làm cô sợ hãi, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm cô run bần
bật. Trước kia mỗi lần mất điện thì đều là hắn ôm lấy cô dỗ cho cô ngủ trong
khi mẹ đang bận làm việc.

Bên ngoài có tiếng tru của lũ chó hoang, chúng đang lùng sục tìm thức ăn, cơn
đói làm chúng đã thức tỉnh bản năng săn mồi, bây giờ chúng chẳng cần phân biệt
con người và một con thỏ, tất cả đều là thức ăn của chúng.


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #16