Bạo Loạn


Người đăng: soitieutu

“Chuyện…chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì thế này?”

Có nhiều giáo viên cũng vừa chạy tới sau khi nghe học sinh la hét và tiếng còi
cảnh sát, họ sững sờ nhìn mẹ của Elder đang được hắn ôm trên tay.

Elder im lặng tách đám đông ra để bước qua, Nina và Amie theo sát phía sau
hắn.

Một chiếc xe cũng trờ tới đậu ngay trước cổng, có hai vệ sĩ mặc áo vest đen
xuống xe đi nhanh tới thoáng nhìn sang Elder rồi quay sang phía Nina khom
người nói;

“Cô Nina, Ngài thị trưởng cần cô trở lại.”

Elder quay sang nhìn Nina, lúc này cô đang rất bối rồi, cô cũng nhìn sang hắn,
cắn chặt môi lưỡng lự.

“Đi thôi, Nina, có lẽ lúc này người nhà đang cần cậu.”

“Nhưng cậu…Mình đưa cậu về nhà” Nina nhìn con đường vắng tanh trước mặt quay
sang Elder nói.

“Cũng tốt” Elder khẽ gật đầu. Nina vội chạy tới mở cửa xe để Elder ôm lấy mẹ
của hắn ngồi vào trong, cô cũng ngồi vào xe bên cạnh ôm lấy Amie ra lệnh cho
tài xế chạy tới nhà của Elder.

Dọc đường, Elder rất trầm mặc, điều đó làm Nina lo lắng, cô chỉ có thể nhìn
hắn với vẻ quan tâm, trên mặt hắn lúc này không nhìn ra biến hóa cảm xúc nào.
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía ngoài của sổ, trống rỗng, lạnh lẽo.

“Cậu sẽ để cô ta đi trở về sao Elder, không phải cậu muốn bảo vệ cô ấy sao?”
Azura khó hiểu hỏi.

“Phải, ta muốn bảo vệ cô ấy nhưng ta không muốn lấy mất tự do của cô ấy. Ta đã
quá tin vào hai chiếc nhẫn, đáng lẽ ta nên giữ mẹ và em gái ta ở nhà, ta đã
tính sai thời gian bệnh bộc phát. Là ta tự tin mình có thể bảo vệ họ sao? Cái
giá của sai lầm quá lớn” Elder tự trách.

“Vẫn còn kịp để nhận ra sai lầm, cậu vẫn còn em gái mình” Azura hiếm khi đưa
ra lời khuyên chân thành như vậy.

Ở trước nhà của Elder, Nina xuống xe để giúp hắn đưa thi thể của mẹ hắn vào
nhà đặt bà lên giường mới đi đến ôm lấy hắn, cô đã kìm nén để mình không khóc
nhưng lúc này cô không thể chịu thêm nữa.

Elder vỗ nhẹ lên lưng Nina rồi đẩy cô ra, khẽ hôn lên trán cô rồi nhìn ra
hướng ngoài cửa.

“Đi thôi Nina, họ đang đợi. Thật sự mình muốn giữ cậu bên người mãi mãi nhưng
điều đó là không thể. Bảo trọng, Nina, mình yêu cậu.”

Nina lần nữa ôm chặt lấy Elder.

“Mình cũng yêu cậu. Mình sẽ sớm trở lại ở cạnh cậu.”

Nina nói xong thì nhón chân hôn lên môi Elder rồi quay sang ôm lấy Amie an ủi
mới quay ra xe. Chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi, để lại làn bụi mờ ở cuối
đường.

Elder quay sang nhìn Amie đang co ro ngồi ở góc tường nhìn về căn phòng của mẹ
cô đang nằm, đôi vai run rẫy, môi cô mím chặt chịu đựng. Elder ngồi xuống cạnh
Amie, kéo lấy cô vào lòng, lúc này Amie mới gào khóc như một đứa trẻ thực sự.

Amie đã khóc rất lâu rồi thiếp đi trong lòng Elder, tay cô vẫn níu chặt lấy
cánh tay của hắn trong giấc ngủ.

Elder đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài mềm mượt của Amie một lúc mới bế cô đặt lên
giường trong phòng của hắn sau đó quay lại ở phòng khách dọn ra một khoảng
trống rồi dùng kiếm khắc lấy một ma pháp trận rộng hai mét ở giữa phòng.

Thi thể của mẹ Elder được hắn đặt vào giữa ma pháp trận, rồi ngọn lửa màu tím
bùng lên bao trùm lấy bà, rất nhanh giữa ma pháp trận chỉ còn lại là một đống
tro bụi màu xám.

Tro cốt được Elder đặt vào trong hủ và chờ Amie tỉnh lại.

Amie không thấy xác của mẹ cô đâu vội chạy tìm Elder với vẻ hoảng loạn.

“Mẹ…mẹ đâu rồi anh?”

“Chúng ta sẽ đưa mẹ tới gặp ba.” Elder hướng ánh mắt về hũ tro cốt đặt trên
bàn nói.

Amie run rẫy chạy tới quỳ xuống bên hủ tro cốt lần nữa gục xuống khóc nức nở,
cô biết cái nhìn của Elder là ý gì, mẹ cô đã không còn, bây giờ mẹ cô cũng đã
giống như ba, chỉ còn là một đống tro bụi.

Elder và Amie mặc đồ tang đứng trong nghĩa trang bên cạnh một ngôi mộ mới, đó
là mộ của mẹ họ, gần sát bên là mộ của ba họ. Hôm nay chỉ có hai người họ đến
để đưa tiễn đưa mẹ của họ.

Mặt trời đã sắp lặn, Elder đi đến cạnh Amie đỡ lấy cô đi trở về. Ánh nắng
chiều le lói chiếu lên vòng hoa mà Elder tự mình kết phía trên bia đá tăng
thêm sự tang thương.

Ngoài đường lúc này đã rất hỗn loạn, xe cảnh sát chạy ngược xuôi khắp nơi,
người vừa tan sở cũng vội vã trở về với người thân nhưng cũng có rất nhiều
người đổ dồn ra đường khi quanh họ có người phát điên, không phải cái đói kích
thích cho những người bị kí sinh phát điên mà là sự lo lắng của chính họ cùng
sự hỗn loạn, lo lắng của xung quanh, nó giống như một mồi lửa châm vào đồng cỏ
đang úa khô, lửa đang lan ra rất nhanh và thiêu rụi mọi thứ.

Elder vẫy gọi một chiếc taxi nhưng chiếc xe vẫn chạy đi không chút có ý định
ngừng lại, một chiếc, hai chiếc…không có chiếc taxi nào ngừng lại, hoặc là xe
đã đầy hoặc lúc này họ không cần làm việc.

“Xem ra đành phải cưỡng chế rồi.”

Elder lắc đầu thở dài nhìn về một chiếc Mercedes màu xám đen đang chạy tới,
chiếc xe ngừng lại rồi mở cửa cho Elder và Amie lên xe.

Elder đẩy Amie vào ghế sau mới ngồi vào xe cạnh chỗ tài xế, lái xe là một
người phụ nữ khoảng ba mươi, mặc váy công sở màu kem và có khí chất của một
người từng làm quản lí, cô ta giống như người mộng du không có phản ứng nào
khi Elder nhìn chằm chằm mình.

“Đi thôi, khu 3, đường Anderse”

Chiếc xe lao đi rất nhanh, trên đường đã có vài vụ tai nạn nhưng chưa có ai xử
lí, xe cộ bị kẹt lại thành một dãy dài. Elder đành chọn một đường khác, chiếc
xe chạy vào con hẻm nhỏ gần đó, nó vốn là đường cấm nhưng bây giờ thì nó là
con đường nhanh nhất để về nhà.

Amie suốt chặng đường vẫn ngơ ngác không hiểu gì, khi người phụ nữ kia lái xe
rời đi thì cô mới đi tới cạnh Elder hỏi;

“Anh quen với cô ấy sao?”

“Ừ, người quen, cũng may là gặp được cô ấy trên đường, cô ta không thích nói
chuyện lắm. Chúng ta vào nhà thôi” Elder tìm đại cái cớ rồi mở cửa chờ Amie
vào trong rồi đóng lại.

“Bên ngoài đang có chuyện gì vậy anh? Em vẫn không hiểu gì hết” Amie lúc này
cũng hỏi.

Elder trầm mặc một thoáng rồi bắt đầu giải thích:

“Đó là một loại bệnh do một loại nấm kí sinh gây ra, nó làm người ta đói nhanh
hơn và khi bị kích động họ sẽ phát điên, có thể họ cũng sẽ gặp ảo giác và làm
những việc gần như là ngoài khả năng bình thường của họ.”

“Vậy Hia tấn công mẹ vì cô ấy cũng bị nhiễm loại bệnh đó?” Amie sợ hãi hỏi.

“Có thể là vậy, đó chỉ là bắt đầu, khi nghe mùi máu cùng với sự hoảng loạn thì
sẽ làm nhiều người phát bệnh hơn. Hia chỉ là một trong số những người bắt
đầu.”

“Vậy cảnh sát sẽ không tìm anh chứ? Anh đã giết cô ấy đúng không?” Amie tái
mét khi nghĩ tới cảnh sát sẽ mang Elder đi vì hắn ta đã giết người mặc dù đó
là một người điên.

Elder khẽ vuốt tóc Amie lắc đầu “đừng lo lắng, lúc này họ sẽ không có thời
gian để tìm chúng ta phiền toái”.

“Vậy trường học thì sao, chúng ta vẫn sẽ đến trường chứ?” Amie thật sợ phải
trở lại nơi đó.

“Không cần, chúng ta sẽ chỉ ở nhà và chờ sự hỗn loạn ngừng lại, sẽ sớm có
thông báo cho các học sinh ở nhà, à anh nghĩ trên bản tin sẽ có vài thông tin
có ích” Elder với tay mở ti vi lên.

“…bạo loạn xảy ra ở nhiều nơi…nhiều người đã tấn công siêu thị và cửa hàng
thực phẩm vì đói khát…tình trạng giới nghiêm đã được ban bố ở nhiều tiểu
bang…bạo lực đã xảy ra ở nhiều nơi…Khuyến cáo mọi người nên ở lại nhà của mình
trong thời gian này cho tới khi lệnh giới nghiêm được gỡ bỏ…các trường học, xí
nghiệp, công sở, cơ quan tư nhân sẽ được nghỉ không thời hạn cho tới khi có
thông báo…”

Ở trên đỉnh một tòa nhà, Zed đang giấu mình trong áo khoác có mũ trùm che kín
mặt đứng nhìn sự hỗn loạn phía dưới, trong thành phố đã có tiếng súng và còi
hú của cảnh sát vang lên ở khắp nơi. Phía sau Zed là nhóm ba thần sứ khác, hai
nam ,một nữ, họ đang chờ lệnh.

“Thành phố này tiêu rồi. Chúng ta chuyển sang vùng khác thôi, nơi này quá nhỏ,
ảnh hưởng cũng không quá lớn, chẳng mấy chốc thì nơi này sẽ bị phong tỏa, rất
phiền phức.”

Cô gái có mái tóc màu đỏ như máu, trên lưng mang hai thanh đao ngắn cùng bộ đồ
da bó sát màu đen nói;

“Đội trưởng, chúng ta bỏ qua cho Elder như vậy sao? Hắn đã làm anh bị thương.”

Zed lắc đầu cười lạnh.

“Muốn tìm hắn ở nơi này cũng không dễ, cũng có thể hắn đã rời đi, nếu giết hắn
quá sớm thì đúng là quá nhân từ với hắn, cứ để hắn lại chơi với chúng ta. Thế
giới này không có một đối thủ không phải quá nhàm chán sao?”

Một thiếu niên có mái tóc trắng xóa gầy teo như bộ xương di động hỏi;

“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”

Zed nhìn vào tấm bản đồ lớn trải trên đất chỉ vào một vùng rộng lớn có đánh
dấu đỏ.

“Tất nhiên là phải đánh vào đầu não, chúng ta sẽ đi tới thủ đô của họ, nơi đó
loạn thì kháng cự đối với kế hoạch sẽ giảm đi. Tiện thể khống chế vài tên để
chúng ta sử dụng.”

Ở một nơi khác, một đám người đang bàn luận rất căng thẳng.

“Chúng ta nên cách li từng vùng và tiến hành thanh tẩy” một người đàn ông trạc
ngoài năm mươi cao gầy ngồi gần chủ vị nói;

“Cái gì gọi là thanh tẩy, giết hết người bệnh sao? Lúc trước Santa đã gửi báo
cáo mà các người không tin, bay giờ thì đòi thanh tẩy, các người cho rằng
người dân là gì?” Người đàn ông cũng trên bốn ngươi vóc người hơi thấp với mái
tóc đã bạc trắng ngồi ở đối diện vỗ bàn tức giận nói.

Một người đàn ông béo ngồi thả lưng ra ghế nói;

“Không nhất thiết phải giết nhưng phải cách li và theo dõi tránh lây lan ra
ngoài.”

Một người phụ nữ tóc đen trạc hơn ba mươi, xinh đẹp và mang gọng kính vuông uy
nghiêm, cười mỉa.

“Hừm, bây giờ sợ lây lan, các người không biết là nó đã xuất hiện khắp thế
giới rồi hay sao? Trong nước, trên rừng, trong thành phố, nơi nào mà chưa có
những dấu hiệu.”

“Bây giờ không phải lúc để cải nhau, chúng ta đang thảo luận làm sao để ứng
phó.”

Cuối cùng thì người đàn ông ngồi ở chủ vị cũng lên tiếng, ông cao lớn và cũng
khá lớn tuổi, khoáng trên sáu mươi, rất có uy.

Người đàn ông cao gầy im lặng một lúc nói;

“Phải sơ tán người chưa nhiễm bệnh về nhiều khu vực và đảm bảo y tế cũng như
lương thực.”

“Tôi đồng ý, đồng thời cần tiếp tục xúc tiến nghiên cứu mẫu vật lần trước.”

“Vẫn chưa có tiến triển nào, thứ đó quá đặc biệt, có một nhân viên bị nhiễm
bệnh khi nghiên cứu.”

Ở biệt thự nhà thị trưởng, Nina lo lắng đi lại trong phòng, cô đã bị giam
lỏng, cô không biết lúc này Elder và Amie sẽ thế nào, Elder đang cần cô nhưng
cô không thể tới đó. Sự hỗn loạn làm cả nhà cô căng thẳng, cả em trai và cô
đều bị giam lại trong phòng.

Amie vừa ngủ không lâu thì chuông điện thoại của Elder reo lên, hắn vội với
tay nhấc máy, bên kia là giọng của Nina.

“Elder xin lỗi, mình không thể tới nhà cậu được, ba mình đã giam lỏng mình và
em trai. Mình không biết có chuyện gì nhưng mình rất sợ.”

“Đừng lo lắng Nina, sẽ ổn thôi, đừng làm bản thân mình căn thẳng, cậu tin mình
mà đúng không, hãy cứ bình tĩnh. Khi nào bên ngoài ổn định lại thì ba cậu sẽ
thả cậu ra thôi, ông ấy đang lo lắng cho hai người.”

Elder dùng giọng nhẹ nhàng để an ủi, ánh mắt hắn nhìn về phía Amie, hắn không
thể rời đi lúc này.

“Mình chỉ lo lắng cho cậu.” Nina nhỏ giọng nói.

“Mình ổn, mình là con trai và mình đã lớn, có những chuyện mình phải đối mặt
dù sớm hay muộn. Cảm ơn Nina, mình biết cậu quan tâm mình là đủ, hôm nay cậu
cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, ngoan, ngủ ngon.”

Elder dỗ Nina một lúc mới tắt máy, nếu là hắn trước kia thì sẽ không có chuyện
đi an ủi người khác như vậy, tính cách của hắn đã thay đổi, dường như hắn trở
nên mềm yếu hơn trước rất nhiều.

Elder cũng yêu cầu Amie chuyển sang phòng hắn để ngủ, cô cần một thời gian để
thích ứng với cuộc sống mà không có mẹ bên cạnh.

Azura cười hắc hắc có vẻ gian ác nói,

“Cậu đừng quên Amie không phải em ruột của cậu, con bé đã lớn và mọi chuyện sẽ
phức tạp hơn cậu nghĩ khi nó biết cậu là ai”

“Ý mi là gì Azura?” Elder trầm giọng.

“Cậu hiểu mà Elder, cậu không phải tên ngốc. Ta chỉ để cậu chuẩn bị tâm lý
thôi. Thật ra thì ta nghĩ cậu không có những gánh nặng sẽ tốt hơn, muốn làm gì
thì làm, không có họ thì cậu cũng đâu quan tâm thế giới này sẽ thế nào đúng
không?”

“Vậy ta sống vì điều gì hả Azura, khi không có những người thân thì mi sẽ
không biết mình cố gắng vì điều gì, vì bản thân sao? Ta cần những gì cho mình
sao? Từ nhỏ thì ta đã được học sống vì người khác vì những mệnh lệnh” Elder có
vẻ hoang mang.

“Nếu cậu sinh ra và lớn lên ở ma giới thì hẳn sẽ khác, tiếc thật” Azura nuối
tiếc nói.

Elder im lặng, đúng là tính cách hiện tại của hắn hình thành từ cuộc sống ở
hai thế giới, nếu hắn không sống trong sự chở che của gia đình và tình yêu của
người thân ở nơi này có lẽ lúc này hắn sẽ thành thật thực hiện sứ mệnh của
mình.

Đêm nay là một đêm không yên tĩnh, bên ngoài, trong thành phố, thỉnh thoảng có
tiếng hét thảm của ai đó và tiếng súng rải rác. Cánh sát đã buộc phải dùng tới
súng, tình hình đã rất tệ.

Một nhóm cảnh sát được trang bị đầy đủ đang đứng chặn trước bệnh viện, nhiệm
vụ của họ là đảm bảo trật tự.

“Đội trưởng, bên trong bệnh viện có biến, chúng ta mất hai người” một viên
quan cảnh sát chạy tới cạnh một cảnh sát trung niên vội vã nói.

“Cuối cùng vẫn không thể ngăn cản, cho người sơ tán bệnh nhân cùng nhân viên.
Chúng ta cần đảm bảo sự hỗn loạn ở mức thấp nhất, nếu không cần thiết thì đừng
nổ súng, tiếng súng dễ làm họ kích động.” vị cảnh sát kia ra lệnh.

“Rõ!”

Viên cảnh sát rời đi giao nhiệm vụ, một lúc sau thì có một đội đặc nhiệm từ
trên xe ào xuống tiến vào trong bệnh viện trong khi một đội khác cầm khiên
chống bạo loạn chắn trước cửa.

Ngoài đường xe đã bị nghẽn lại bởi dòng người đang đổ xô về hướng này, họ đều
muốn kiểm tra sức khỏe và chữa trị khi nghe tin đồn về một loại nấm kí sinh
nào đó có thể gây ra những dấu hiệu gần đây.

Ở một nơi khác, trong căn phòng tối mịt, hai viên cảnh sát cẩn thận dùng đèn
pin lần tìm công tắc điện, họ được báo rằng có người bị tấn công trong căn hộ
này, bây giờ trong phòng đang nồng mùi máu và họ mơ hồ nghe thấy tiếng cắn xé
của con thú nào đó.

Một viên cảnh sát khẽ chạm vào đồng đội bên cạnh ra hiệu tiến về phía nhà bếp
khi đèn được bật sáng, họ cẩn thận nắm lấy súng ngắn trên tay và tiến sâu vào
trong.

Trước mặt họ là một đứa bé trạc tám chín tuổi đang cùng em gái hắn cắn xé một
cái xác của một phụ nữ, chúng nhận ra sự xuất hiện của người lạ liền cảnh giác
canh giữ trước cái xác như loài thú giữ thức ăn của chúng.

Viên cảnh sát lớn tuổi hơn hít sâu một hơi chầm chậm tiến tới, ông được chỉ
thị khi gặp người bị nhiễm bệnh phát điên phải tránh làm họ bị kích động

“Hai cháu, bình tĩnh, chúng tôi sẽ không làm hại hai đứa, lại đây nào.”

Đứa con trai hơi ngơ ngác một chút như tự hỏi rồi hạ thấp người gầm gừ khi
viên cảnh sát tiến lại gần hơn, viên cảnh sát hơi khựng lại nhưng ông cũng
không xem trọng sức mạnh của hai đứa nhỏ lắm liền nhào tới tóm lấy đứa con
trai trong khi đồng đội của ông giữ chặt đứa con gái nhưng ông đã sai lầm.

Đứa con trai rất khỏe, nó cào cấu ông và cắn ngập hàm răng của nó vào cánh tay
của ông, miếng da trên cánh tay gần như bị đứt lìa. Viên cảnh sát chịu đau đè
đứa con trai xuống khống chế nó lại bằng cuộn băng keo ông mang bên mình.

Hai đứa bé đã bị trói chặt chỉ có thể gầm gừ bằng cuống họng cùng tiếng thở
gấp giận dữ. Viên cảnh sát trẻ thấy cánh tay của đồng đội bị thương quan tâm
hỏi.

“Không sao chứ? Anh nên đi kiểm tra!”

“Không sao, chỉ là vết thương nhẹ, về nhà băng bó là được, mấy ngày sẽ khỏi
thôi.”

Viên cảnh sát lớn hơn châm điếu thuốc lắc đầu nói rồi ôm lấy hai đứa bé xuống
lầu, nơi này sẽ có người khác tới dọn dẹp.

Ở nhà Elder, hắn đã gia cố cả căn nhà bằng những tấm gỗ mà hắn đã chuẩn bị từ
trước, cửa sổ, cửa chính đều chỉ được che bằng kính cùng khung sắt và nó quá
yếu ớt để có thể bảo vệ người bên trong, cần những tấm rèm để che ánh sáng vào
ban đêm tránh thu hút những sinh vật bị kí sinh đi săn đêm tìm tới.

Azura nhàm chán nhìn Elder bận rộn hỏi;

“Chúng ta bây giờ phải đợi bao lâu nữa?”

“Chưa biết, ở đây ta đã dọn dẹp qua một lần, số thần sứ còn lại hẳn là không
nhiều nêu có thể nói ở đây tương đối an toàn. Đợi cho bên ngoài ổn định lại
thì tính” Elder cũng không mấy vội vã nói.

“Như vậy thì bao giờ cậu mới mạnh hơn được?” Azura bất mãn.

“Mạnh hơn để làm gì? Mi muốn ta mang theo Amie đi đánh nhau với đám thần sứ đó
ư?” Elder cũng tức giận.

“Ta biết ngay là con bé sẽ là trở ngại cho cậu. Hừm” Azura cũng giận dỗi.

“Azura, ta cảnh cáo mi, nếu mi dám động tới Amie hay Nina, thì mi cứ đợi mà
ngủ say vĩnh viễn đi” Elder cũng lạnh giọng.

“Cậu đang uy hiếp ta?” Azura gằn giọng.

“Mi biết là ta sẽ làm được điều đó mà Azura” Elder lơ đãng nói.

“Hừm…” Azura không nói chuyện nữa, nó đường đường là một thanh ma kiếm, giết
chết không biết bao sinh linh nhưng lúc này hắn phải khuất phục, cái khế ước
cộng sinh chết tiệt, cuối cùng thì ai đã tính kế hắn, để hắn biết được hắn thề
sẽ hút khô máu kẻ đó cho hả giận.


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #12