Người đăng: soitieutu
Trong bệnh viện vào lúc gần sáng, ở phòng hồi sức, có một thiếu niên có sắc
mặt nhợt nhạt bị băng bó khắp người như một xác ướp đang nằm trên giường bệnh,
chìm vào trạng thái hôn mê sâu.
Túi máu treo trên giá cạnh giường vẫn đang tiếp tục theo ống dẫn truyền vào
cánh tay của hắn, biểu đồ nhịp tim của hắn cũng nhảy lên một cách yếu ớt như
bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại cùng tiếp bíp bíp vô cảm.
Bên cạnh giường là một người phụ nữ trạc đã gần bốn mươi, tóc đã điểm bạc cùng
khuôn mặt xinh đẹp có phần hốc hác mang theo vẻ lo lắng vẫn còn lưu lại vệt
nước mắt trên mặt. Người phụ nữ có lẽ đã rất mệt mỏi, bà tựa đầu ngủ trên hai
bàn tay đang nắm chặt tay thiếu niên kia.
Bình minh đang ló dạng sau đám mây dày đặc phủ kín chân trời tạo thành một
vùng trời đỏ rực màu máu. Tiếng mở cửa của y tá trực ban làm người phụ nữ bừng
tỉnh, bà vội dùng hai bàn tay đã thô ráp của mình xoa xoa hai má để nhanh
chóng tỉnh táo rồi vội níu lấy cô ý tá trẻ vội vã hỏi.
“Con tôi thế nào rồi cô, khi nào nó sẽ tỉnh lại? Nó đã ngủ rất lâu rồi.”
Cô gái y tá khó xử cười vỗ vỗ bàn tay lên cánh tay người phụ nữ đang nắm chặt
cô an ủi.
“Xin lỗi, cháu chỉ là y tá trực ban, cháu vào để thay túi máu. Cậu ấy đã qua
giai đoạn nguy kịch, cô đừng quá lo lắng, cháu nghĩ cậu ấy sắp tỉnh lại.”
“Xin lỗi, là tôi vội quá, cảm ơn cô đã giúp nó tiếp máu cả đêm.”
Người phụ nữ thả lỏng tay cô gái y tá ra rồi quay lại bên cạnh giường bệnh
ngồi xuống chỗ lúc nãy. Bà nắm lấy tay của thiếu niên kia tiếp tục chờ đợi,
đôi mắt bà vẫn còn sưng húp vì khóc đêm qua. Nhìn bà lúc này đã rất mệt mỏi
với vẻ mặt xanh xao, hốc hác cùng sự lo lắng, bất an ẩn sâu trong đôi mắt màu
nâu sẫm.
Cô gái y tá nhìn các chỉ số trên máy theo dõi sau đó thay túi máu mới lên giá
rồi nhẹ nhàng đẩy xe dụng cụ ra cửa, cô ngừng lại ở cửa nhìn người phụ nữ ngồi
bên giường bệnh lần nữa mới khép cửa lại, căn phòng lần nữa chìm vào sự yên
tĩnh đến ngột ngạt.
….
“Tỉnh lại đi con trai, đã đến lúc con thức tỉnh, sứ mệnh của con đã bắt
đầu…tỉnh lại…tỉnh lại! ”
“Ai? Là ai đang nói ? Tôi là ai ?Đầu đau quá!”
Lúc này, thiếu niên bị thương, băng bó khắp người đang dần tỉnh lại nhưng hắn
không có cách nào mở mắt, hắn không kiểm soát được cơ thể của mình. Hắn nghe
thấy được tiếng bíp bíp xung quanh, tiếng hít thở đều đều của ai đó và cả
tiếng tim hắn đang đập nhưng đôi mắt hắn vẫn nặng trịch và ý thức của hắn mơ
màng.
Dường như hắn đang nhớ lại gì đó, hắn là Elder, hắn sống cùng em gái và mẹ ở
một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Hắn nhớ tới ánh sáng xuyên qua cơn mưa
chiếu lên người hắn và em gái hắn, hắn đã đẩy em gái ra khỏi vùng ánh sáng đó
và hắn bị hất văng đi bởi một chiếc xe tải nhưng sao trong đầu hắn lại có thêm
kí ức của một người khác, đó cũng là hắn, cũng là Elder nhưng hắn là cô nhi,
hắn lớn lên ở học viện pháp thuật và những người bạn rồi một ngày người ta
giao cho hắn và những đứa trẻ giống như hắn một sứ mệnh…hủy diệt một nền văn
minh để thiết lập nên thời đại của thần.
“Aaa… đau quá, cuối cùng ta là ai, đâu mới là kí ức của ta…”
Trong vùng tối tăm của ý thức lại vang lên tiếng của một con người khác của
hắn.
“Mi là ta và ta cũng là mi, chúng ta vốn là một, mi sống ở thế giới này còn ta
sống ở thế giới của pháp thuật, đã đến lúc thức tỉnh…đừng kháng cự…khi dung
hợp xong, mi sẽ không còn đau khổ vì những kẻ ở nơi này…mi không thuộc về thế
giới này...”
“Không đời nào…cơ thể này là của ta…mi không có quyền xóa đi kí ức của ta…kẻ
đáng thương…hủy diệt thế giới thì mi được gì…mi chỉ là kẻ cô độc.”
“Hừ…mi muốn phản bội lại sứ mệnh của mình…ai đã nuôi mi lớn, ai đã dạy mi sức
mạnh, ai đã cho mi cơ hội, đây không phải thế giới của chúng ta, hủy diệt nó
thì đã làm sao…Những kẻ mi gọi là người thân kia họ không phải người thân thật
sự của mi…Mi nghĩ mình có thể ngăn thế giới này bị hủy diệt sao…ha ha…Chúng ta
chỉ là một trong những thần sứ được gửi đến…sẽ có những kẻ khác thực hiện sứ
mệnh…hãy từ bỏ đi…”
“Đừng hòng…ta sẽ bảo vệ họ, bảo vệ cái thế giới này, cho dù nó có xấu xa, tồi
tệ đến thế nào thì ta vẫn bảo vệ nó bởi nơi đó có những người bạn, người thân
của ta…nếu mi muốn làm hại họ...vậy thì chúng ta cùng chết đi.”
Hai ý thức lúc này bắt đầu xoắn lấy nhau, từng mảnh rời kí ức xen kẽ như một
cuộn phim cắt ghép hỗn loạn, đầu Elder càng lúc càng đau khi hắn cố kháng cự
lại sự cắn nuốt chiếm đoạt quyền làm chủ cơ thể của một con người khác trong
hắn.
Quá trình tranh đoạt làm cơ thể bên ngoài của Elder sinh ra phản ứng, hắn cau
chặt mày, hô hấp cũng trở nên dồn dập và nhịp tim cũng hỗn loạn, tín hiệu điện
não của hắn đang rất loạn dẫn tới kích hoạt báo động trong phòng.
Các bác sĩ cấp cứu lập tức chạy tới ập vào phòng, sau họ là y tá đang vội vã
đẩy xe dụng cụ chạy theo. Mẹ của Elder được mời ra khỏi phòng chờ đợi trong
khi các bác sĩ làm việc, Elder đột ngột chuyển nguy kịch làm họ cũng bối rối.
Trong phòng bệnh, tiếng bíp bíp vang lên vội vã kèm theo biểu đồ nhịp tim của
Elder tăng nhanh quá mức bình thường, sóng điện não của hắn càng lúc càng loạn
kéo dài gần nửa giờ trong sự bất lực của các bác sĩ.
“Sóng điện não đã ngừng hoạt động.”
“Nhịp tim đã giảm xuống, sắp ngừng đập.”
“Cậu ta…chết rồi.”
Các bác sĩ nhìn nhau lắc đầu thở dài, đây là một ca bệnh khó và khá đặc biệt,
họ đã rất cố gắng. Một vị bác sĩ già lau mồ hôi trên trán nhìn về phía cửa
phòng rồi quay lại kiểm tra biểu đồ điện não của Elder lần nữa mới nặng nề
bước lại gần cửa, lúc này dường như ông đang tìm lời an ủi cho bà mẹ đáng
thương đang sợ hãi đi qua lại trước cửa phòng.
Không có ai nhận ra vết bớt hình thanh kiếm hai lưỡi màu đen dưới lòng bàn tay
trái của Elder vừa lóe sáng, nó phát ra thứ ánh sáng màu đỏ sẫm như máu.
Nữ y tá đã thay túi máu cả đêm cho Elder vẫn hi vọng nhìn lại biểu đồ điện não
lần nữa rồi trợn mắt, mừng rỡ vội gọi về phía những bác sĩ đang sắp rời khỏi
phòng:
“Cậu ta còn sống. Não đã hoạt động trở lại”
Vị bác sĩ già cũng chạy tới, gạt các bác sĩ khác sang một bên để nhìn vào biểu
đồ trên máy, ông thở phào khẽ mỉm cười như trút được một gánh nặng.
“Tốt quá, sống rồi, chút nữa thì chúng ta đã phạm sai lầm.”
“Không nghĩ tới sóng não đã ngừng hoạt động vẫn có thể sống lại. Đây là một ca
bệnh rất đặc biệt, nên lưu lại vào phần chú ý ca bệnh.” Một vị nữ bác sĩ cũng
mừng rỡ nhìn Elder nói.
“Vốn nên là vậy. Được rồi, kiểm tra tổng quát cho cậu ta lần nữa rồi ra báo
tin cho mẹ của cậu ta biết, tránh bà ấy lo lắng quá mức không tốt cho sức
khỏe.”
Các bác sĩ đã rời đi, Elder vừa rồi nghe tất cả những gì mà họ nói chỉ là hắn
không thể mở mắt ra để họ biết hắn đã tỉnh. Lúc này Elder đang phải sắp xếp
lại đống hỗn loạn trong kí ức của mình.
Quá trình tranh đoạt làm chủ ý thức đã dẫn tới hai kí ức bị dung hợp mà không
ai làm chủ, các kí ức bị đan xen với nhau làm não Elder phải xử lí rất nhiều
thông tin dẫn tới tổn thương cộng với phần tổn thương có sẵn lại càng làm cho
tình hình trở nên nghiêm trọng.
Lúc này Elder không thể phân biệt đâu là Elder của thế giới kia hay Elder của
thế giới này, do đó tính cách của hắn cũng bị ảnh hưởng phần nào.
Trong lúc Elder đang sắp xếp kí ức thì hắn lại nghe một giọng nói khác trong
đầu mình.
“Hắc hắc, ngủ một giấc thật là thoải mái, Elder, cận nên cảm ơn cứu mạng của
ta nếu không phải ta kích thích cho não cậu sống lại thì cậu đã toi đời rồi.”
Elder biết chủ nhân của giọng nói kia là ai, theo kí ức của hắn trước kia thì
đó là linh hồn của thanh ma kiếm đang bị phong ấn trên cánh tay trái của hắn.
Ma kiếm là thanh kiếm mà hắn đã tìm thấy di tích cổ của vùng đất bị nguyền
rũa, khi đó Ma kiếm bị phong ấn và sự xuất hiện của hắn đã giúp cho Ma kiếm
thoát ra ngoài nhưng hắn phải nhận một chủ nhân để lẫn tránh bức màn phong ấn
hoặc chiếm đoạt thể xác của kẻ đó để thoát ra.
Tất nhiên là Ma kiếm đã muốn chiếm đoạt lấy thân xác Elder như một vật chủ kí
sinh để che giấu sự tồn tại của mình nhưng trong linh hồn của Elder lại có
phong ấn một khế ước linh hồn mạnh mẽ mà cả Elder cũng không biết làm Ma kiếm
thất bại vào phút cuối. Kết quả là chiếm đoạt không thành lại sinh ra trạng
thái cộng sinh bởi khế ước, Elder và Ma kiếm có cùng mạng sống, Elder chết thì
hắn cũng tiêu đời.
Elder nghe Ma kiếm nói, hừ lạnh khinh bỉ.
“Ta cũng đâu mượn mi cứu, mà đúng hơn thì mi không phải cứu ta mà là cứu chính
mình. Nếu không phải là học viện bắt đầu kế hoạch sớm hơn dự kiến thì ta đã
tìm ra cách để tống mi ra ngoài rồi”
Ma kiếm cũng không phản bác mà cười vui vẻ nói:
“Mặc kệ là ai cứu ai, bây giờ chúng ta đều sống. Nói thật thì ta vẫn thích tên
nhóc lạnh lùng và tàn nhẫn với cả bản thân mình hơn nhưng bây giờ thì hai
người là một, thật khó xử…”
Elder mặc kệ Ma kiếm lải nhải bên tai để tiếp tục chỉnh lại kí ức, nếu để các
mảnh vụn kí ức bị xen lẫn thì lúc nào đó sẽ làm mọi thứ rối tung lên.
Lúc này đầu Elder vẫn đau nhức từng chập vì phải xử lí đống hỗn độn chưa xử
lí, vì để nhanh thoát khởi cơn đau tra tấn đó thì Elder cũng phải sắp xếp kí
ức của mình cho gọn lại, xóa đi những thứ không cần thiết và giữ lại những thứ
cần giữ.
“Mẹ, em gái, thật khó xử a. Mình cũng đã quen với sự cô độc nhưng bây giờ
dường như mình cũng có gia đình mặc dù họ không phải người thân thật sự”
Trong khi nhìn lại kí ức của mình thì Elder ngừng lại ở những mảng có liên
quan tới người thân hiện tại của hắn khá lâu.
Hắn có một đứa em gái đang học năm cuối cấp hai, tên là Amie, đó là một đứa
con gái xinh đẹp và tinh nghịch, con bé khá ỷ lại vào hắn, lúc nào cũng giống
như cái đuôi chạy theo hắn từ lúc ba của hắn chết trong một vụ đấu súng giữa
cánh sát và bọn cướp ngân hàng, viên đạn lạc vào đám đông hỗn loạn đã lấy đi
tính mạng của ông ấy khi ông đang dùng cơ thể mình che chở cho hắn và em gái
hắn vào năm hắn mười tuổi.
Mẹ của hắn là một giáo viên cấp hai dạy ở trường mà Amie học, từ sau khi ba
của hắn mất thì mọi gánh nặng đều đổ dồn lên vai bà, mẹ hắn đã từng rất đẹp
nhưng năm tháng và sự gian khổ đã lấy đi của bà rất nhiều thứ, trên mặt bà đã
có rất nhiều nếp nhăn, tóc bà đã điểm bạc và đôi mắt bà vẫn đượm buồn, nỗi
buồn mà hắn và em gái chẳng bao giờ có thể làm nó phai mờ.
Elder vẫn nằm đó, nửa tỉnh nửa mê, hắn biết tất cả những gì đang xảy ra xung
quanh nhưng vẫn giống như đang hôn mê, những lúc mẹ hắn giúp hắn xoay chuyển
người để máu lưu thông, những khi bà tỉ mỉ cẩn thận lau rữa người giúp hắn và
những tiếng khóc nho nhỏ như bị kìm nén của bà.
Amie, em gái của Elder khi vừa tan trường sẽ đến ở lại cùng hắn ở bệnh viện
trong khi mẹ hắn về nhà, hắn nghe cô òa khóc ở bên cạnh khi nghĩ rằng hắn nằm
đó là lỗi của cô, nghe những câu chuyện không đầu không đuôi ở trường mà cô
kể.
Lúc này, sự bối rối khi phải chấp nhận một thân phận mới cùng người thân mới
của Elder đã gần như biến mất, hắn chấp nhận sự thực hắn còn có một gia đình
nhưng lúc này hắn mới bắt đầu nghĩ tới sứ mệnh của mình, hắn phải chọn gia
đình hay sứ mệnh đã được nhồi nhét vào đầu ngay từ khi hắn còn là đứa bé.