Chương 3: Lao động là vinh quang


Người đăng: arianNhìn tiểu Vy đem ra nàng liền chạy nhanh lại coi, đôi mắt nàng sáng lên, thật không ngờ ở cổ đại này lại có nó, vui mừng nàng gật đầu:


  • Đúng , đúng! Là nó đó, còn không muội?

  • Dạ còn! Trong kia nhiều lắm , tiểu thư muốn lấy hết sao ạ?

  • Lấy, lấy, muội vào trong đem ra đây cho ta!

  • Dạ!

Tiểu Vy vào bên trong đem ra, nàng thấy vậy liền ngửa mặt lên trời cười:


  • Ha ha ha ! Cuối cùng trời cũng giúp ta! Tên vương gia đáng ghét kia, cứ chờ đợi đi, bản tiểu thư sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bản tiểu thư!

Tiểu Vy nhìn nàng nghi hoặc, tiểu thư nhà nàng hôm nay không được bình thường, nói chuyện dễ gần hơn trước kia, lại còn hay cười, cũng không biết tiểu thư lấy mấy cái này làm gì không biết.


  • Giờ chúng ta bắt đầu dọn dẹp chỗ vườn cỏ kia đi , ngày mai sẽ còn làm cái khác!

  • Tiểu thư! Người vào trong đi, để nô tì dọn là được rồi!

  • Không cần, ta cùng làm với muội cho nhanh! Nào, chúng ta làm thôi! Em không nghe câu nói : "lao động là vinh quang " sao?

Nhìn thấy biểu hiện nghi ngờ của tiểu Vy, nàng cũng không bận tâm, giờ nàng chỉ muốn dọn cho nhanh chỗ đám cỏ lớn này, đưa mắt nhìn khắp nơi xong nàng xắn tay áo lên, vì để tránh vướng víu nàng liền đem chiếc áo cùng chiếc quần xén ngắn thành quần lỡ cùng áo tay lỡ. Tiểu Vy thấy vậy liền chạy lại ngăn cản, nhưng cũng không ngăn cản được đành để nàng theo ý mình.

Hai người hì hục dọn dẹp cho đến tối mới làm được một đám đất cũng rộng , mình thành quả nàng mỉm cười, tiểu Vy ở bên cạnh nói:


  • Tiểu thư, muộn rồi tiểu thư đi tắm đi, nô tì đi lấy cơm cho tiểu thư!

  • Ừ, em đi đi!

Nói xong nàng liền đi tắm, tiểu Vy nhìn thấy nàng như vậy chỉ biết lắc đầu, từ khi tiểu thư tỉnh nàng không thể theo kịp cách suy nghĩ của tiểu thư nữa rồi, không biết tiểu thư thay đổi như này là tốt hay xấu? Nhưng dù gì thì giờ tiểu thư không còn yếu đuổi như trước kia nữa, có lẽ như vậy lại tốt.

Ở một nơi xa hoa trong Linh vương phủ:

Một mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế, đôi mắt hơi nhắm lại, bộ trang phục tơ lụa đắt giá càng làm nàng ta thêm quý phái và vũ mị, một bên vạt áo buông xuống lộ ra mảnh da ngọc trắng noãn, một nha hoàn bước vào thấy nàng như vậy cũng không dám lên tiếng, một hồi sau mỹ nhân lên tiếng:


  • Nói đi! Có chuyện gì vậy?

  • Dạ ! Vương gia có lệnh, phu nhân không được tìm người kia gây phiền toái nữa!

  • Nếu không?

  • Dạ ! Nếu không tự người gánh chịu ạ!

  • Đã biết!

Nói cong nha hoàn lui xuống, mỹ nhân liền mở mắt ra, mọit đôi mắt vũ mị vô ba, thật đúng với danh xưng đệ nhị mỹ nhân, đôi mày nhíu chặt, bàn tay nắm chiếc khăn vò trong tay, nàng ta nói:


  • Được lắm, Trần Tịnh Văn! Không ngờ người trong cung kia lại vẫn còn quan tâm ngươi như vậy. Hừ, sẽ có ngày ta làm cho Hiên ca ca yêu ta thì ta sẽ xử lý ngươi, dù ngươi có người kia chống đỡ cũng không thể làm gì hơn chỉ có con đường chết!


Kế Hoạch Của Vương Phi Thất Sủng - Chương #3