Người đăng: Người điên một cõi
Tại công viên nơi Thắng và Mami đang đứng…
Góc nhìn của Mami…
Theo như lời của Kyubey, ma nữ không thể nào xuất hiện tại thế giới
thật, chúng chỉ có thể xuất hiện tại không gian của chúng, thế
nhưng tại đây, ngay trước mắt tôi, lúc này, một ma nữ đang hiện diện,
và theo như tôi quan sát, nó có thể được nhìn thấy bởi mọi người.
“Ôi, thôi nào, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi mà…” – Nó lên tiếng,
một giọng âm không phân biệt được là nam hay nữ.
“Đừng nhiều lời, thứ như ngươi không nên tồn tại.” – Tôi lên tiếng.
“Thôi nào cô bé, có đôi khi sự thật, không như cô bé thấy đâu!” – Nó
lại lên tiếng.
Đoàn…
“Nhiều lời vô ích!” – tôi bắn nó, nhưng chỉ để lại một cái lỗ trên
người nó không hơn không kém, những người xung quanh đã trở nên hoảng
loạn vì tiếng súng.
“Thật là, cô bé phiền quá…” – Vừa nói, nó vừa vỗ tay.
Tôi không biết nó định làm gì, nhưng trách nhiệm của tôi là tiêu
diệt các ma nữ như nó, tôi chỉ biết thế và tôi sẽ tiêu diệt nó.
…
Góc nhìn thứ 3…
“Thật là, cô bé phiền quá…” – Vừa nói, chú hề vừa vỗ tay.
“Cô bé thích bắt ma nữ phải không, được, đồ chơi cho cô bé đến rồi
đấy, ta sẽ hỏi truyện chàng trai trước vậy!” – Chú hề nói tiếp.
Ngay sau đó, từ trên trời, hàng trăm chú lính chì với kích cỡ người
thật rơi xuống, nối theo sau đó là từng vật thể màu đen với muôn
hình vạn trạng trôi nổi giữa không trung, tất nhiên chúng là ma nữ.
“À mà, cô bé không nhanh là mọi người ở cái công viên này chết hết
đấy!” – Chú hề nói trong khi nhìn Mami.
Ngay lập tức, Mami di chuyển, cô di chuyển đến vị trí có người bị
tấn công bởi mấy tên lính chì gần nhất. Thắng cũng di chuyển ngay
khi cậu nghe chú hề nói, trên bầu trời, từng tên lính chì vẫn không
ngừng rơi xuống, ma nữ vẫn nối tiếp nhau xuất hiện, chẳng mấy chóc
mà số lượng của lũ lính chì đã đạt con số hàng ngàn.
“Thật là, cậu cũng đi luôn thì ta hỏi ai?” – chú hề lên tiếng rồi
chậm rãi tiếng về phía Thắng.
Những người có mặt trong công viên lúc này cảm thấy ngỡ ngàn khi có
hàng trăm tên lính chì kích cỡ người thật từ trên trời rơi xuống ,
nhưng nhanh chóng, sự ngỡ ngàn chuyển thành sợ hãi khi họ thấy một
chú lính chì tấn công một nhân viên công viên. Người nhân viên nhận
một nhát chém từ tên lính chì khiến anh mất một cánh tay, tiếp đó,
tên lính chì lại chuẩn bị vung kiếm một lần nữa thì…
Đoàn…
Tên lính chì nát bét cái đầu, Mami nhanh chóng tiến lại gần người
nhân viên và chữa trị cho anh ta…
“Mami, có chuyện gì thế? Trông cậu lớn hơn thì phải?”
Ngay khi Mami bắn hạ một chú lính chì nữa, một con thú tựa thỏ
nhưng cũng giống mèo xuất hiện.
“Là Kyubey à? Một lượng lớn ma nữ vừa xuất hiện, tớ phải cứu mọi
người!...” – Mami đáp lời.
“Mami tập trung mọi người mà cậu cứu được lại đây!” – Thắng hét lớn
về phía Mami.
“Được, mọi người lại chỗ cậu ấy nhanh lên!” – Mami nói và bắn hạ
tiếp một chú lính chì.
“Cẩn thận nhé cô gái…” – Người nhân viên được cứu lên tiếng rồi chạy
theo mọi người tiếng về phía Thắng.
Tại chỗ Thắng đứng, một cái ma pháp trận cỡ lớn đã được vẽ dưới
đất, Thắng tập trung những người mà cậu và Mami cứu được vào đó,
lát sau, khi đã đảm bảo không còn ai nữa, cậu kích hoạt ma trận đã
vẽ sẵn dưới đất, ngay sau đó, một lớp màng trong suốt màu trắng
dần năng lên, bao trùm lấy tất cả những người đứng trong nó.
“Mọi người cứ ở đây, đừng ra khỏi cái vòng tròn này là được…” –
Thắng lên tiếng.
“Ngươi xong việc rồi chứ?” – Một giọng nói vang lên phía sau Thắng.
“Ừ, xong rồi!” – Thắng vô thức trả lời.
“Vậy ngươi đi với ta một chút!” – Giọng nói đó lại vang lên sau lưng
cậu.
“Ủa mà khoan, ngươi là ai?”
Ngay khi Thắng vừa mới buộc ra được câu hỏi thì một bàn tay đặt lên
vai cậu, ngay sau đó, trước mặt tất cả mọi người, cậu và tên hề-
kẻ đang đặt tay lên vai cậu- biến mất.
“Thắng, coi chừng…” – Mami đứng gần đó lên tiếng ngay khi Thắng hỏi
nhưng đã quá muộn.
“Mami, tớ đã gọi thêm người tới giúp, họ sẽ đến đây nhanh thôi!” –
Kyubey nói khi vừa nhảy ra từ một chỗ nào đó.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, tìm thấy con người rồi!” – một loạt
các giọng nói khác nhau đồng thanh.
Ngay sau đó, hàng loạt lính chì tiến về phía những người được cứu,
chúng vung kiếm chém vào lớp màng bảo vệ, cứ mỗi nhát chém là
cái ma pháp trận ở dưới đất lại phát sáng nhẹ lên một lần.
Đoàn đoàn đoàn…
Liên tiếp là những phát súng từ Mami khi cô vẫn còn đứng gần đó,
và có vẽ như cô vẫn phải tiếp tục ở đó bảo vệ mọi người khi lũ
lính chì tiến đến càng lúc càng đông.
…
Trong khi đó, Gilgamesh và Nguyên vẫn đang tiếp tục làm ông tám…
“Ngài kể cho tôi nghe câu truyện này có ý gì?” – Nguyên hỏi.
“Ngươi không thấy thằng nhóc đó giống Adam sao?” – Gilgamesh hỏi lại.
“Tôi không hiểu lắm.” – Nguyên đáp.
“Thằng nhóc đó được Allah tạo ra, nó cũng được chọn làm kẻ giữ
luật, giờ thì nó sẽ gặp kẻ đó, không giống Adam sao?” – Gilgamesh
hỏi.
“Ý ngài là…”
“Có khả năng sẽ có vài vị thần ngã xuốn sau vụ này đây!” –
Gilgamesh thở dài.
…
Tại thiêng giới…
“Thế nào rồi?” – Allah lên tiếng hỏi.
“Không được rồi, ta đoán lần này kẻ dựng nên các bức tường là
“Thiêng luật”.” – Odin trả lời.
“Nếu đúng thế thì chúng ta chỉ có thể ngồi chờ mà thôi!” – Jesus
lên tiếng.
…
Quay trở lại với Thắng…
Góc nhìn của Thắng…
Trước mắt tôi lúc này là một không gian trắng ngần, không có gì
ngoài màu trắng cả, trừ tôi.
“Này, ngươi cho ta hỏi xíu.” – Chú hề lúc nãy bổng nhiên xuất hiện
trước mặt tôi. – “Ngươi là kẻ giữ luật nhiệm kỳ này đúng chứ?”
Tôi không trả lời mà gật đầu.
“Được rồi, ngươi ở đây chờ ta xíu.” – Chú hề nói rồi biến mất.
Làm gì giờ? – tôi tự hỏi – Hay mình thử ra khỏi đây xem? Dù sau thì
chỗ của Mami lúc này khá loạn, tôi nghĩ mình nên quay lại.
Tôi thử phép dịch chuyển, nhưng tôi nhận ra mình không thể thi triển
dịch chuyển, hay là tôi đã dịch chuyển mà tôi không biết vì không
gian chung quanh chỉ toàn một màu trắng nhỉ?
Tôi thử một phép khác, và tôi biết là mình không thể thi triển phép
tại đây, cứ như thể ở đây có một cấm ma trận vậy!
“Đã để ngươi chờ rồi!”
Chú hề xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, nhưng lần này, bên
cạnh chú hề còn có thêm một quyển sách màu vàng với bìa cứng kèm
theo một vài hoa văn họa tiết phức tạp đang trôi nổi giữa không trung.
“Ngươi thấy gì bên cạnh ta?” – Chú hề hỏi khi thấy tôi chăm chú nhìn
vào quyển sách.
“Một quyển sách.” – Tôi trả lời.
“Vậy ra, đối với ngươi đó là một quyển sách…. Mà vào thẳng vấn đề
nhé, ngươi thấy công việc của kẻ giữ luật thế nào?” – Chú hề nói.
“Có thể cho tôi biết, ừm…” – Tôi không biết nên xưng hô thế nào với
kẻ này, từ giọng nói tôi không thể đoán ra được là nam hay nữ.
“Ta không có giới tính nên ngươi có thể gọi ta thế nào cũng được!
Mà trả lời câu hỏi của ta được chứ?!” – Chú hề lên tiếng.
“À được, nhưng mà tôi mới trở thành kẻ giữ luật không lâu nên…”
“Ta hiểu rồi, được rồi, “Thiêng luật”, giờ đến lượt của ngài!” –
Chú hề cắt ngan lời tôi.
Quyển sách bên cạnh chú hề lúc này bắt đầu bay lại gần tôi, khi
đến trước mặt tôi, nó bắt giác mở ra, các trang sách của nó lặt
không ngừng, cuối cùng nó đóng lại, rồi bay thấp xuốn ngan tầm tay
tôi với tư thế như muốn tôi cầm nó vậy. Tôi có nên chạm vào nó
không?
“Không sau đâu, cứ chạm vào nó đi, ta ra ngoài xử lý chút chuyện.” –
Thấy tôi chần chừ, chú hề lên tiếng.
…
Khu công viên, nơi các ma nữ đang chiếm đóng, trời về đêm…
Lúc này, công viên đã trở nên cực kỳ hoan tàn, ánh sàng lung linh
buổi đêm của công viên lúc này đã thay bằng ánh lửa bập bùng, khung
cảnh đổ nát xuất hiện gần như mọi nơi của công viên…
Tại một khu vực của công viên, khung cảnh ở đây khá là hoan tàn, một
cái đu quay đã vỡ vụn thành từng mãnh trên mặt đất, một bộ phận
của cái đu quay thì vẫn còn nguyên, cái nhà điều khiển gần đó thì
chỉ còn một nữa, con đường phía trước cái đu quay thì lõm chỏm
từng hố là hố…
“Áo đỏ, còn sống không thế?” – Một thiếu nữ trong trang phục trắng,
tay cầm kiếm hét lớn về phía đám khói đằng xa.
“Chưa chết được đâu, mà bọn này cứ ra mãi thì chẳng mấy chóc chúng
ta sẽ đi đời hết!” – Một cô gái trong bộ đồ tựa một bộ quân phục
đỏ, 2 tay cầm 2 cây chùy lên tiếng khi lao ra khỏi đám khói bụi.
Tuy nhiên…
Rầm, rắc rắc, choan…….
“Cái…”
Một cánh tay máy móc khổng lồ từ trên trời đặp thẳng xuống, kết
liễu mạng sống của cô nàng áo đỏ.
“Chúng ta lại mất thêm một người nữa rồi…”
“Kyubey, tình hình thế nào rồi?” – Cô gái áo trắng lên tiếng hỏi
trong khi đỡ một đòn từ cánh tay máy móc đó.
“Trong số 2.156.347 ma pháp thiếu nữ được triệu tập về đây thì chúng
ta đã mất 1.578.694 người, số lượng ma nữ hiện tại vẫn tiếp tục
tăng.” – Kyubey đáp lời.
Nhưng ngay sau đó, một cái cọc sắt đen thui ngay lập tức xuyên qua đầu
nó, kết liễu mạng sống của một kyubey.
Đây là tình trạng hiện tại của công viên này, cả công viên đã biến
thành chiến trường chung của ma pháp thiếu nữ và ma nữ.
“Tiro…Finale”
Ngay lúc cô nàng áo trắng sắp nhận một đòn chí tử thì một cô gái
xuất hiện cứu cô, phát súng ngay lập tức tiêu diệt ma nữ mà cô gái
áo trắng đang đối đầu.
“Cám…”
Ngay khi cô gái áo trắng định lên tiếng cảm ơn, một cái cột màu đen
nhanh chóng nuốt chửng cô. Điều này khiến cho cô gái vừa xuất hiện
đứng chết trân.
“Mami, coi chừng!”
Một giọng nói vang lên khiến cô hoàn hồn lại và tránh thoát được
một đòn chí mạng. Một cái thương khổng lồ có một con mắt ở giữa
vừa cấm vào đúng chỗ cô vừa đứng.
“Chết đi!”
Một giọng khác vang lên, kèm theo sau đó là một đòn đánh bằng kích
vào cây thương khổng lồ kia tiễn nó lên đường.
“Khá lắm” – lại một giọng nói khác vang lên.
Nhưng kẻ phát ra giọng nói đó lại là chú hề lúc trước, ngay lập
tức Mami và một cô ma pháp thiếu nữ gần đó liền canh giác với tên
hề.
“Một ma nữ biết giao tiếp ư? Không thể nào?” – Một Kyubey khác xuất
hiện và lên tiếng.
“Cẩn thận, nó chính là ma nữ mà tớ đã nói!” – Mami lên tiếng.
“Đã rõ!” – Kyubey đáp lời.
Tuy nhiên tên hề vẫn chẳng làm gì khi họ nói chuyện, ma pháp thiếu
nữ bên cạnh Mami ngay lập tức xông vào tên hề khi Mami và Kyubey vẫn
đang nói chuyện nhưng ngay lập tức cô bị nó khống chế và treo lên
giữa không trung.
Ngay sau đó, hàng trăm ma pháp thiếu nữ liền tập hợp về đây và bao
quanh tên hề tạo thành một vòng tròn lớn.
“Nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ?” – Tên hề lúc này lên tiếng.
Ngay sau đó là đòn tấn công tổng hợp của tất cả ma pháp thiếu nữ
hiện có lúc đó, có người lao vào, có người thì đứng từ xa tấn
công, nhưng khi những đòn tấn công chạm vào tên hề thì ngay lập tức
vũ khí của họ liền biến mất, tiếp sau đó, tấp cả các ma pháp
thiếu nữ lúc đó điều bị khống chế và năng lên giữa không trung.
Chưa dừng lại ở đó, tên hề vỗ nhẹ 2 bàn tay vào nhau, Mami liền ngay
lập tức bay đến trung tâm vòng tròn các ma pháp thiếu nữ bị khống
chế, cô bé đã bất tỉnh từ lúc nào, tiếp đó, từ giữa lòng ngực
của các ma pháp thiếu nữ, từng hồn ngọc dần hiện lên, có xanh, có
trắng, có đỏ, có vàng,… chỉ không có màu đen, hàng trăm hồn ngọc
với màu sắc khác nhau trôi nổi giữa không trung, có một điểm chung
là dù ít, dù nhiều thì mỗi hồn ngọc điều đang bị vấy bẩn.
Tiếp dó, tên hề tiếp tục vỗ nhẹ 2 bàn tay một lần nữa, từ từng
cái hồn ngọc trừ của Mami, một luồn ánh sáng màu đen tản ra, và
như làn khói, nó tập trung về phía hồn ngọc của Mami và làm cho
hồn ngọc ấy trở nên đen hơn nữa.
“Không thể nào một ma nữ có thể mạnh đến vậy!” – Kyubey gần đó lên
tiếng.
“Mọi việc điều có thể, Kyubey à.” – Tên hề đáp lời.
“Cái gì, điều này,… mình phải thông báo cho hội đồng.” – Kyubey ngỡ
ngàn.
“Xin lỗi nhưng ta không cho phép!”
Tên hề nhìn về phía Kyubey, ngay sau đó, cả cơ thể Kyubey phát nổ.
“Ma nữ này đang tính làm gì?” – Một ma pháp thiếu nữ bị khống chế
lên tiếng.
“Tôi không biết, nhưng hồn ngọc của chúng ta đang được làm sạch” –
Một ma pháp thiếu nữ khác lên tiếng.
“Đừng mất cảnh giác!” – Lại một ma pháp thiếu nữ khác.
“Có thể thả mọi người ra được chứ?”
Ngay lúc đó, Thắng xuất hiện, tay cậu đang cầm quyền trượng màu
vàng, một tay cầm một quyển sổ nhỏ màu trắng, cả người cậu đang
khoát một chiếc áo choàn màu bạc với hoa văn tinh xảo, phần lưng có
vẽ họa tiết như một quyển sách được cách điệu lên với màu vàng
óng ánh.
“Được, dù gì thì ta cũng xong việc của mình rồi, mà bộ dạng đó,
ta không nghĩ là ngươi nhận được ấn ký của “Thiêng luật” đấy.” – Tên
hề lên tiếng.
Ngay sau đó, tất cả những ma pháp thiếu nữ đang bị khống chế điều
được thả ra trừ Mami.
“Ai thế?”
“Không biết!”
“Một ma pháp thiếu nữ khác à, nhìn giống con trai quá!”
“Kẻ đó dường như biết ma nữ này…”
Rất nhiều âm thanh bàn luận từ phía các ma pháp thiếu nữ khi họ
được thả ra.
“Còn bạn của tôi?” – Thắng lên tiếng hỏi tên hề.
“Ta sẽ thả sau khi hồn ngọc của cô bé thấp thụ hết lời nguyền.” –
Tên hề nhìn về phía hồn ngọc của Mami lên tiếng
Lúc này, Thắng mới chú ý đến việc hồn ngọc của Mami đang trở nên
đen hơn bởi những đóm sáng đen đang bao quanh.
“Tôi không biết ngài làm vậy có mục đích gì nhưng hãy thả bạn của
tôi ra!” – Thắng nhìn về phía tên hề mà yêu cầu.
“Được thôi!” –tên hề trả lời khi đang nhìn vào hồn ngọc của Mami.
Ngay khi tên hề trả lời, cũng là lúc đóm sáng đen cuối cùng dung
nhập vào hồn ngọc của Mami khiến nó trở thành một hồn ngọc với
màu đen thâm thẩm. Ngay lúc đó, có một vài ma pháp thiếu nữ xông lên
nhưng không nhấm vào tên hề mà là Mami, tuy nhiên họ lập tức bị đánh
bật ra chỉ bởi cái vẩy tay nhẹ của tên hề.
“Ngươi có biết khi một hồn ngọc bị vấy bẩn hoàn toàn thì sẽ có
chuyện gì xảy ra không?” – Tên hề quay qua hỏi Thắng.
Đáp trả tên hề là cái lắc đầu cùng khuôn mặt sốt ruột.
“Vậy ngươi sẽ biết ngay thôi!” – Tên hề cười gian.
Ngay sau đó, tại chỗ Mami đang bị treo giữa không trung, từ hồn ngọc
của cô, nó phát ra một luồn ánh sáng đen, bao trùm lấy Mami, Bộ
trang phục chiến đấu của cô lúc này thấm đẩm một màu đen, chiếc
váy trở nên dài hơn, một chiếc mặt nạ bất đầu bao phủ khôn mặt cô,
từ phía sau lưng, một dải băng màu đen phóng ra rồi bao trùm lấy Mami
để rồi, Mami, từ một ma pháp thiếu nữ dần dần và từ từ, chuyển
đổi thành ma nữ.
“2 hình thái, ta không nghĩ là cô bé này lại mạnh đến vậy!” – tên
hền lên tiếng trong khi lùi ra xa.
Trong khi đó, những ma pháp thiếu nữ xung quanh đứng chết trân khi
nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ trừ vài người.
“Cô gái đó… vừa trở thành ma nữ?!” – một giọng nói với vẽ run sợ.
“Cái gì đang diễn ra thế này?” – một giọng khác với vẻ hoảng loạn.
“Ai đó, nói cho tôi đây chỉ là mơ đi!” – thêm một giọng nói với vẻ
hoang mang.
“Chết tiệt, bình tĩnh lại đi, bây giờ chúng ta phải giúp cô ấy!” –
một ma pháp thiếu nữ khác lên tiếng.
“Chúng ta phải làm gì?” – một cô gái khác hỏi lại.
“Giết nó!” – một cô gái với chất giọng lạnh lùng.
Ầm…
Âm thanh như báo hiệu việc chuyển hóa thành ma nữ đã hoàn tất,
trước mắt họ lúc này là một ma nữ cao gần 3 mét trong hình dáng
một thiếu nữ trong bộ đầm đen, đeo mặt nạ đỏ, mái tóc vàng phồng
lên hình tròn với 2 bím tóc 2 bên, tay phủ trong một đôi bao tay dài
đen tuyền, một tay cầm cây dù, một tay cầm khẩu súng hỏa mai quen
thuộc của Mami chỉ có khác là màu của nó là màu đen, 2 chân của
nó như 2 cái tháp lật ngược, xoay tròn và xoăn tít, 2 bên hông là 2
khẩu súng ngắn Mauser.
Một ma pháp thiếu nữ xông lên ngay khi nhìn thấy Mami đã chuyển hóa
thành dạng ma nữ hoàn tất, cô vung thanh kiếm của mình lên ngây khi
sắp tiếp cận được Mami.
Bang, rầm…
Những gì đón tiếp cô là một cú bổ như trời giáng bằng cây dù của
ma nữ, khiến cô nàng đập thẳng xuống đất, kết liễu mạng sống của
cô.
Có người mở màng, các cô gái khác cũng nhanh chóng xông lên…
Thắng lúc này chỉ đứng nhìn, cậu hiện tại đang rất rối, cậu không
biết phải làm gì, nếu giết ma nữ đó, liệu Mami có được cứu, nhưng
nếu để như thế thì có khi mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nhưng
cậu chắc Mami vẫn còn sống đâu đó bên trong ma nữ kia.
Trận chiến giữa các cô gái và Mami đang ở trong dạng ma nữ càng lúc
càng dữ dội hơn, trên cơ thể của ma nữ lúc này không ngừng xuất
hiện những vết chém, đâm, cháy…, thậm chí ma nữ cũng đã mất một
cánh tay. Tuy nhiên bên phía các cô gái cũng chịu thiệt hại không ít,
số người còn đứng được lúc này là không nhiều, dù chỉ mới vài
phút trôi qua, nhưng họ chỉ còn được vài chục người, số còn lại
điều đã tử chiến.
Lại có mấy người nữa xông lên, tấn công từ mọi hướng và đồng loạt,
nhưng ma nữ dễ dàng né đòn của họ rồi phản công, khiến họ phải
ngậm ngùi lui lại, một số thì tử trận.
“Này, mấy cô còn sức chứ?” – giọng của cô gái lạnh lùng lúc nãy.
“Cô có kế hoạch gì à?” – một cô gái khác hỏi.
“Khi tôi ra hiệu, hãy tung một đòn mạnh nhất về phía nó.” – cô gái
lạnh lùng lên tiếng.
Nói rồi, cô lao về phía Mami-ma nữ, ngay lập tức, ma nữ liền giơ tay
cầm súng chỉa về phía cô, nó bóp cò.
“Ngay lúc này!” – cô gái hét lớn.
Ngay sau đó, hoàng loạt đòn tấn công đủ kiểu dồn thẳng vào ma nữ
nhưng kỳ lạ là dù thấy nhưng nó không né như lần trước. Lãnh trọn
đòn tấn công, cơ thể ma nữ dần tan biến, tuy nhiên cô gái xông lên kia
cũng lãnh trọn một phát đạn của ma nữ mà hy sinh.
Ngay khi các cô gái nghĩ rằng mình đã chiến thắng, từ cơ thể tàn dư
của ma nữ, để lộ một hình bóng, một ma nữ cao ngang một con người,
một ma nữ mang hình dáng của Mami, với chiếc mặt nạ trên mặt, bộ
trang phục chiến đấu y như của Mami nhưng có màu đen và phần váy dài
tới tận chân.
Từ xung quanh ma nữ, từng khẩu súng dần hiện lên, khi đó, cũng có
vài cô gái tiếp tục xông vào, nhưng ma nữ như thể làm lơ họ, nó cầm
lấy một khẩu súng, nhẹ nhàn chặn đòn tấn công của các cô gái, rồi
xoay người lại, bắn một phát đạn về phía một người, rồi nén khẩu
súng về phía một người khác, rồi lại rút lên một khẩu súng khác….
Đến cả cách chiến đấu, nó cũng giống Mami như đúc.
“Ngươi muốn cứu cô bé đó chứ?” – Tên hề quan sát trận đấu từ kế bên
Thắng hỏi.
“Nói cho tôi biết làm cách nào…” – Thắng giọng gấp gáp.
“Cô bé chỉ là bị lời nguyền làm vấy bẩn linh hồn, chỉ cần thanh
tẩy là được!” – Không đợi cho Thắng nói hết câu, tên hề trả lời.
Ngay lập tức Thắng chạy về phía Mami-ma nữ, lúc này cậu mới để ý
một điều, hầu như số ma pháp thiếu nữ tập trung ở đây gần như đã
chết hết, chỉ còn vài người sống sót.
Những ma pháp thiếu nữ còn sống sót lúc này đang rất rối loạn, họ
không biết phải làm thế nào, có người kiên định, nhưng cũng có
người hoang mang, một vài người khác thì đang liều mình chiến đấu
với ma nữ dù biết rằng tỉ lệ tử vong của họ là rất cao.
“Này, mấy cô, rời khỏi đây đi, mọi chuyện còn lại cứ để tôi!” –
Thắng lên tiếng.
Nhưng không có ai rời đi, trận chiến thì vẫn đang tiếp diễn, Thắng
vẫn đang tiếp tục tiến về phía Mami…
Đoàn…
Lại một ma pháp thiếu nữ nữa ra đi.
Tiếp đó, từ phía ma nữ, hàng trăm khẩu súng hỏa mai hiện hình và
trôi nổi giữa không trung, nó nhấm vào tất cả mọi người đang có mặt
ở đó, bao gồm cả Thắng và tên hề
“Pháp chú, mượn hình thái của ánh trăng, dùng sức mạng của ta, trở
thành tấm khiên cho họ.” – Thắng niệm xướng chú ngữ.
Từng vòng tròn trắng hiện lên trước mặt các ma pháp thiếu nữ và
Thắng, ngay sau đó, chính là loạt đạn từ phía hàng trăm khẩu súng
của ma nữ. Từng viên đạn tròn đen dễ dàng xuyên qua tấm khiên mà
Thắng dựng lên để bảo vệ mọi người, tuy nhiên lực đạo và tốc độ
của nó cũng giảm xuốn đáng kể, giúp cho vài người sống sót, sau
đợt tấn công này, toàn bộ số ma pháp thiếu nữ hiện tại chỉ còn
vỏn vẹn 3 người.
“Này, chàng trai, dù không biết bằng cách nào cậu có thể sử dụng
ma thuật, nhưng nếu cậu có biện pháp nào trong trường hợp này thì
hãy nói ra đi.” – một trong số 3 cô gái còn sống sót lên tiếng.
“Rút lui đi, mọi chuyện còn lại ở đây cứ giao cho tôi!” – Thắng lên
tiếng.
“Hãy để chúng tôi giúp cậu!” – một cô gái khác lên tiếng.
Đoàn…
Một ma pháp thiếu nữ nữa lại ngã xuốn, khiến con số từ 3 về chỉ
còn 2, đồng thời cũng khiến những người còn lại chú ý tới tình
hình hiện tại.
“Lấy gió làm thân, lấy sấm làm mũi, lôi tiễn!” – Thắng niệm xướng.
Một mũi lôi tiễn nhanh chóng phóng về phía Mami- ma nữ.
“Tôi cần 2 người giữ chân cô ấy!” – Thắng lên tiếng.
2 Cô gái liền xông về phía ma nữ, nhưng chào đón họ là 2 sợi dây
vải đen tuyền trói họ lại, ngay tiếp đó là 2 khẩu súng hỏa mai
nhấm vào họ.
2 Quả cầu lửa từ phía Thắng bay đến đốt cháy một đoạn vải, tiếp
đó là 2 phát súng từ phía ma nữ, nhưng 2 cô gái đã nhanh chóng
thoát khỏi tầm ngấm.
Góc nhìn của Thắng…
Đối thủ lần thực sự là khó chịu, tôi có thể dễ dàng kết liễu
nó, nhưng tôi sợ rằng nếu làm thế thì Mami cũng hy sinh luôn, tôi vẫn
chưa học được phép hồi sinh nên tôi không muốn mạo hiểm.
Bây giờ cách duy nhất mà tôi có là dùng phép “thanh tẩy” lên cô ấy,
cũng may là bữa trước tôi mua một quyển quang ma thuật, thanh tẩy là
phép cơ bản của nó.
Những gì tôi cần làm bây giờ là khóa chân nó lại, rồi dùng “thanh
tẩy”, tại sau phải khóa chân à, bởi tôi không chắc là trong lúc tôi
thanh tẩy thì nó không chạy mất, mà đâu có ai ra cái luật là khi
đang thực hiện phép thì không được chạy đâu.
Quay trở lại trận chiến, 2 cô gái hỗ trợ tôi vừa bị bắt, tôi phải
giúp họ thôi, hỏa cầu vậy, nếu không nhanh thì họ có thể sẽ chết,
tôi phóng nhanh 2 hỏa cầu về phía đoạn dây đang trói họ, họ nhanh
chóng di chuyển ngay sau khi được thả ra, tiếp sau đó là 2 phát súng
từ phía Mami, à không, ma nữ chứ nhỉ.
Tôi cần một ma thuật cầm chân nó lại, để xem nào, tôi cố nhớ xem
mình có ma thuật nào khóa chân nó được không…
Một trong 2 cô gái vừa làm gì đó, mặt đất trồi lên và bao phủ chân
ma nữ, tuy nhiên ma nữ vẫn dễ dàng thoát ra bằng một phát súng và
tránh được một đòn tấn công, đồng thời nó còn phản công nữa kìa.
Nhìn tình hình của họ thì có lẽ sẽ không cầm cự được lâu, tôi
phải làm gì đó nhanh thôi, tôi cần một chiêu mạnh hơn cách mà cô gái
đó vừa dùng để khóa chân ma nữ.
Có rồi, ma thuật này tôi vẫn chưa thử lần nào vì tôi chỉ mới học
được nó gần đây, một ma thuật hệ không gian dùng để khóa chuyển
động của đối tượng, nó không yêu cầu niệm xướng, nhưng cần phải vẽ
ma trận của nó.
Đưa cây gậy lên không, tôi bất đầu vẽ, dồng thời cũng lưu ý tình
hình…
Đoàn…
Một phát đạn bất ngờ bắn về phía tôi, dù là đã nhìn thấy bao lần
nhưng tôi vẫn phải ngỡ ngàn với tốc độ cũng như lực sát thương của
nó, viên đạn cấm thẳng vào vai của tôi, dù không có máu nhưng nó
cũng khiến cho hành động của tôi phải dừng lại, ma trận mà tôi đang
vẽ cũng tan luôn rồi! Vẽ lại vậy…
Bặt…
Một cô gái vừa bị ma nữ bắt bằng sợi dây lúc nãy một lần nữa,
nhưng khác với lần trước, tôi không kịp cứu cô nàng, cô gái còn lại
xông vào định cứu cô ấy nhưng lại ăn trọn một cước của ma nữ vào
bụng và văng ra khá xa, chưa dừng lại ở đó, lấy thế từ cú đá, ma
nữ xoai một vòng đồng thời tiện tay lấy một khẩu súng đang cấm kế
bên, ngay sau đó nó chĩa về phía cô gái đang bị trói và bóp cò.
Đoàn…
Một người nữa lại ngã xuốn, ngay sau đó thì nó lại ném khẩu súng
về phía tôi, xem ra nó khá cảnh giác với tôi thì phải, lúc nãy là
một phát đạn, bây giờ là khẩu súng. Tôi lại phải vẽ lại nữa rồi.
Chưa dừng lại ở đó, nó tháo chiếc mũ của mình ra và trúc cái mũ
xuốn đất, chiêu này gần như y chang Mami, chỉ khác là thứ rơi ra không
phải súng mà là một khẩu đại bác, và nó đang ngấm vào vị trí
của cô gái còn lại…
Ngay khi cô gái còn lại đứng lên thì cũng là lúc khẩu đại bác khai
hỏa, tiễn cô nàng lên đường, ngay sau đó, ma nữ cầm cả chiếc đại
bác như cầm gấu bông ném thẳng về phía tôi…
Tránh thôi, ăn đòn này thì tôi không chắc mình toàn mạng được, tôi
nhanh chóng dùng dịch chuyển ra sau ma nữ nhưng ngay sau đó tôi ăn một
cước của ma nữ, một cú đá hậu cực đẹp, mà đau thật đấy, tôi bị
đá đi một đoạn khá xa, trông khi còn đang bay thì tôi nhìn thấy nó
cầm một khẩu súng nhấm vào phía tôi.
Dịch chuyển một lần nữa, nhưng chào đón tôi là nòng súng hỏa mai
nhắm ngay vào đầu tôi…
Đoàn…
Tôi chỉ kịp đưa áo choàn lên đỡ, viên đạn không xuyên qua áo choàn
nhưng cũng để lại trên đầu tôi một vết thương đầy máu, khổ thật,
trình độ quang ma pháp của tôi còn chưa đủ để học ma pháp hồi phục
nữa là, ăn thêm vài đòn thế này chắc tôi ngủm quá!
1 chọi 1 khó hơn tôi nghĩ, nó nhanh và nhạy hơn bất cứ ma nữ nào mà
tôi từng gặp, chưa kể là nó khá mạnh, và có vẽ như nó mạnh hơn
Mami…
Phản công thôi, ngay khi tôi nghĩ vậy thì nó lại bồi cho tôi thêm một
phát súng. Khó chịu thật, tôi phải niệm pháp chú để tấn công, còn
nó thì chả cần, xem ra cơ hội tấn công của tôi gần như bằng không.
Né phát đạn trong đường tơ kẽ tóc, nói vậy thôi chứ tôi vẫn ăn đạn,
làm sau mà tôi có thể né được một đòn tấn công với tốc độ như vậy
chứ, tôi đáp trả bằng vài hỏa cầu, nhắc lại, đây là một trong số
ít phép mà tôi không cần niệm hay vẽ ma trận mà vẫn có thể thi
triển.
Từng quả cầu lửa bay tới và nó dễ dàng né, đồng thời còn rút
ngắn khoản cách giữa tôi và nó, cứ cái đà này thì nó chẳng mấy
chóc sẽ tiếp cận được tôi và chắc chắn một điều là tôi không có cơ
hội thắng nếu bị tiếp cận.
“Có muốn ta giúp không, chỉ cần ngươi hứa sẽ làm giúp ta một việc
là được!” – Chú hề lúc nãy lên tiếng, mà kẻ đó chưa rời khỏi đây
nữa à?
“Tự tôi sẽ làm việc này!” – Tôi không muốn nhờ kẻ đã gây ra cái mớ
rắc rối này giúp một tý nào đâu.
Một lần nữa, tôi sử dụng dịch chuyển, nhưng không phải là ra sau lưng
đối thủ của mình mà là sang bên hông, chủ yếu chỉ để gia tăng khoản
cách thôi. Ngay khi kết thúc việc dịch chuyển, tôi thực hiện dịch
chuyển lần nữa vào cái nhà chỉ còn một nữa gần đó, mà đáng lý
thì phải có một tiếng súng chứ nhỉ?
Núp trong căn nhà, tôi niệm sẵn một ma pháp phòng thủ, sau đó thì
bắt đầu vẽ lại cái ma trận mà tôi đã thất bại mấy lần, trong lúc
tôi đang vẽ dang dỡ thì…
“Tiro.” – đây rõ ràng là âm giọng của Mami, chỉ khác là lúc này nó
khá lạnh lùng.
Tôi ngó ra phía ma nữ từ trong chỗ núp của mình thông qua cái cửa
sổ vỡ của căn nhà, thứ đập vào mắt tôi là khẩu pháo mà Mami
thường dùng để kết liễu ma nữ, và giờ thì nó đang chĩa thẳng vào
chỗ tôi núp, một quả cầu màu vàng sáng rỡ đang hình thành trước
khẩu pháo.
“Finale!”
Đây rồi, cái âm thanh báo hiệu cho việc chuẩn bị hoàn tất và đòn
kết liễu sẽ được tung ra ngay lập tức, tôi kích hoạt khiên chắn của
mình – ma thuật phòng thủ mà tôi đã chuẩn bị sẵn, dồn một lượng
tối đa ma thuật mà tôi có thể vào nó, tôi hy vọng nó có thể chống
đỡ được đòn này để tôi có thế hoàn thành cái ma trận mà tôi đang
vẽ dỡ.
Phát pháo nhanh chóng phá hủy một nữa còn lại của căn nhà mà tôi
đang trốn, nó thổi bay mọi thứ trên đường đi của nó, bao gồm cả tôi…
Ngay sau đó, ma nữ nhanh chóng tiếp cận tôi nơi đóng đổ nát, tôi đứng
lên và đối diện với nó, và điều chào đón tôi là một cú gạt chân
khiến tôi ngã đập mặt xuốn đất, rồi nó dùng một chân đạp lên lưng
tôi, tiếp đó, từng khẩu súng bất đầu xuất hiện xung quanh tôi, tôi
nghĩ là mình có thể đoán được nó sắp làm gì rồi!
Cầm một khẩu súng lên, nó chĩa thẳng vào tôi, rồi bóp cò, cũng may
là có cái áo choàn này, không là bây giờ trên người tôi đã có một
lỗ đạn. Nó lại rút một cây súng khác và quăng cây súng lúc trước
đi, rồi lại chĩa vào tôi, lại bóp cò. Tôi cố thoát ra khỏi cái
tình trạng này nhưng không đứng lên được, tôi có thể dùng dịch
chuyển để thoát nhưng khi đó tôi nãy ra một ý tưởng.
Tôi cắn răng nhịn đau, tôi dùng một tay của mình vẽ ma trận, và có
vẽ nó không chú ý đến hành động của tôi mà vẫn tiếp tục bắn,
chịu chừng 6 phát súng, tôi hoàn tất cái ma trận, khích hoạt nó,
tôi cảm nhận dược ma lượng thông qua cơ thể tôi, thông qua ngón tay vừa
vẽ xong kia truyền vào ma trặn, nó hơn sáng lên một chút rồi tắt
ngúm, tôi thì tiếp tục ăn thêm một phát đạn, tôi thất bại rồi.
Không từ bỏ, tôi tiếp tục vẽ, đến khi ăn hơn chục phát đạn nữa và
tôi cảm giác mình sấp ngất vì đau thì tôi cũng thành công, không còn
tiếng súng cũng như đạn bắn vào người tôi nữa, tôi dùng dịch chuyển
rời khỏi vị trí hiện tại và xuất hiện cách đó không xa.
Ma nữ hiện tại đang bất động trong tư thế y như lúc tôi vẫn còn nằm
dưới chân nó vậy, việc bây giờ tôi cần làm là thanh tẩy nó, chống
cây trượng xuốn đất, tôi gắng gượng đứng dậy, từng cơn đau truyền
đến từ cái lưng mỗi khi tôi di chuyển từng bước, không hiểu sau lúc
này tôi cảm thấy mình thật ngu khi làm việc vừa rồi.
Đến gần ma nữ, tôi bắt đầu niệm xướng chú ngữ phép thanh tẩy…
“Trên danh nghĩa một kẻ đang trên con đường khai sáng, ta nguyện dùng
sức mạnh của mình để rửa sạch mọi tội lỗi của ngươi. Tỉnh lại đi,
Mami.”
…
Góc nhìn thứ 3…
Trong khung cảnh đỗ nát, Thắng bắt đầu niệm chú ngữ cho ma thuật
thanh tẩy, theo mỗi chữ mà cậu niệm, từ dưới chân cây pháp trượng
màu vàng óng ánh với một đầu trạm trỗ một viên ngọc trong suốt,
một ma pháp trận dần hiện ra, bất đầu chỉ là 2 tia sáng nhỏ từ
pháp trượng chạy đi tạo thành một vòng tròn bao lấy ma nữ vào
trong, tiếp đó là tường đường thẳng, đường cong dần dần hiện lên.
Ngay khi Thắng ngưng niệm chú ngữ, cũng là lúc ma pháp trận hoàn
thành, từ đó một luồn ánh sáng bảy màu hiện lên, nó phóng lên theo
đường thẳng, bao bọc ma nữ vào bên trong, càng lên cao, ánh sáng càng
mờ dần, đến cao hơn ma nữ một chút, thì ánh sáng ấy không còn nhìn
thấy nữa.
Gần đó, tên hề từ đầu vẫn quan sát tình hình, hắn không cho bất cứ
ma nữ nào lại đây, đây cũng là lý do vì sau từ nãy đến giờ vẫn
chưa có thêm ma nữ nào xuất hiện tại đây. Bên cạch tên hề, Thiêng
luật xuất hiện tự bao giờ, nó kề sát vào đầu tên hề, quyển sách
liên tục mở ra, đóng lại, có khi mở ra thì lật được vài trang mới
đóng lại, có khi vừa mở ra thì đóng lại rồi mở ra tiếp.
“Đúng là kế hoạch của ta đã thất bại, nhưng “Thiêng luật” à, mục
tiêu của ta vẫn có thể đạt được.” – Tên hề liên tiếng khi vẫn đang
nhìn về phía Thắng.
Thắng lúc này vẫn đang duy trì ma thuật của mình lên ma nữ, nhưng khi
một thời gian trôi qua, cậu nhìn thấy một mảnh màu đen nhỏ rơi khỏi
người ma nữ, để lộ một góc của bộ chiến phục mà Mami thường mặc
khi chiến đấu bên trong nhưng nhanh chóng một mảnh màu đen khác liền
che nó lại.
“Cần phải mạnh hơn nữa!” – Thắng tự nhủ, rồi cậu tăng cường ma
lượng truyền vào pháp trận phía trước, áp lực ma thuật từ từ đè
nặng lên cơ thể cậu, ánh sáng của ma pháp trận trở nên sáng hơn,
rực rỡ hơn…
“Chưa đủ!” – Thắng lại tiếp tục rót thêm ma lượng, tốc độ bòn rút
ma lượng khỏi cơ thể cậu tăng mạnh, ma áp khiến cậu cảm nhận được
đau đớn từ 2 cách tay và lòng ngực, chúng đang phải chịu một lượng
tải ma thuật cực lớn. Ma trận kia thì càng lúc càng sáng, khi mà
ánh sáng của nó che hết toàn bộ ma nữ, chỉ còn mỗi cái đầu là
có thể nhìn thấy lờ mờ, cơ thể ma nữ bất đầu tan ra với tốc độ
thấy rõ.
Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, tên hề móc từ trong người ra một
viên bi tròn màu vàng, bên trong có mấy ký tự màu đen, tên hề nhìn
lướt qua viến bi, rồi ném viên bi về phía ma pháp trận kia…
“Ta không nghĩ là tên nhóc đó biết cả thuật thanh tẩy, dù rằng
thuật thanh tẩy của thằng nhóc đó chỉ thuộc hàng bỏ đi nhưng thế
là đủ rồi, không biết thằng nhóc ấy đến từ đâu nhỉ?”
Kế bên hắn, “Thiêng luật” không ngừng đóng mở như muốn nói gì đó.
“Yên tâm, ta không làm gì thằng nhóc ấy đâu, ta không có ngu như trước
đây.” – tên hề lên tiếng.
Viên bi được tên hề ném đi bay theo một đường cong về phía ma pháp
trận, khi đến phía trên ma pháp trận, tốc độ rơi của nó giảm dần
rồi như một cục nước đá trong nước, nó nổi lên dần, đến một độ cao
nhất định thì dừng lại…
Thắng vẫn tập trung truyền ma lượng của mình vào bên trong ma pháp
trận, cậu không hề biết rằng tên hề vừa ném một viên bi về phía
này, bây giờ, trước mắt cậu, chỉ có hình ảnh Mami từ từ hiện ra
bên trong ma nữ.
Vài phút trôi qua, cũng là vài phút nhàm chán đứng nhìn của 2 kẻ
gần đó, cũng là vài phút thật dài với Thắng, ma áp khiến cơ thể
cậu đau đớn từng giây, khiến cậu như muốn từ bỏ, nhưng nhìn vào
người bạn trước mắt mình, cậu lại cố gắng gượng một lần nữa.
Bên trên ma pháp trận, ma nữ dần dần bị tan biến, cứ mỗi một mảnh
vỡ màu đen của nó rời khỏi người Mami, chạm vào viên bi phía trên
thì lại khiến viên bi thêm một vết nức.
Khi mà ma nữ tan biến chỉ còn lại mỗi chiếc mặt nạ, từ ngực của
Mami, một quả ai tử dần dần xuất hiện, theo dòng ánh sáng rột rửa,
nó dần dần xuất hiện vết nức, ngày càng nhiều, và cuối cùng là
tan vỡ, để lộ ra bên trong là một hồn ngọc trong suốt.
Sau khi ai tử tan vỡ, bộ phận còn lại cuối cùng của ma nữ, chiếc
mặt nạ mới bắt đầu tan biến, hồn ngọc trôi nỗi phía trước thì
không ngừng thấp thu từng tia sáng phóng lên từ ma pháp trận bên
dưới, còn Thắng thì vẫn gấn gượng truyền ma lượng vào.
Choang…
Một âm thanh vang lên, viên bi tan vỡ hoàn toàn, từng ký tự màu đen
bên trong nó như làn khói thoát ra, bay đi khấp nơi, ngay sau đó, là
hàng loạt ma nữ liên tục xuất hiện, nhưng không phải từ bầu trời,
mà là từ mặt đất, một ký tự cuối cùng trong viên bi thoát ra thì
bị tên hề giữ lại ngay khi nó định tiến về phía Mami, làn khói đen
hình thành từ ký tự ấy dần dần bay về phía tên hề và tụ lại trên
tay hắn.
Ngay khi viên bi tan vỡ, cũng là lúc Mami hoàn toàn trở lại từ hình
thái ma nữ, trên người Mami lúc này là bộ chiến phục mà cô thường
mặc khi chiến đấu với ma nữ, nhưng nhanh chóng nó trở lại là bộ đồ
cô mặc khi đang đi chơi, hồn ngọc như mất điểm tựa, rơi xuống, nhưng
Thắng may mắn chụp được khiến nó không chạm đất.
Cũng là lúc này, Thắng chú ý tới hành động của tên hề, nhưng ngay
sau đó, cậu bị giọng của Mami phân tán sự chú ý.
“Ưm…” – Mami nằm trong lòng Thắng.
“Mami, cậu tỉnh rồi?!” – Thắng lo lắng hỏi.
Cô bé mở mắt ra, nhìn về phía Thắng, rồi lại nhìn xung quanh.
“Sau tớ lại nằm trong lòng cậu thế này?” – Mami hỏi.
“Mami, cậu không nhớ gì sau?” – Thắng hỏi lại.
“Không, tớ chỉ nhớ là mình gặp tên hề ma nữ còn sau đó thì không
nhớ gì hết, mà cậu vừa gọi mình là gì?” – Mami hỏi lại.
“Mami.” – Thắng trả lời tỉnh queo.
“A… Ai cho cậu gọi thế hả?” – Mami lúng túng.
“Thì cậu cũng gọi tên mình còn gì.” – Thắng trả lời ngọt xớt.
“Thắng là tên cậu?” – Mami ngạc nhiên hỏi.
“Ừ.” – Thắng trả lời cụt ngủn.
Ngay sau đó, mặt cô nàng đỏ lừ, cô nhớ lại mấy ngày qua mình gọi
cậu thân thiết thế nào, bây giờ trong đầu cô có môt ý nghĩ “Bây giờ
mà có cái lỗ là mình chun xuốn trốn ngay!”.
“Mấy người tình tứ đủ chưa?” – Tên hề đứng sau lưng họ từ lúc nào.
Ngay khi thấy tên hề, Mami liền đứng dậy, cô vớ tay lên đầu định lấy
cái nón nhưng liền phát hiện không có cái nón nào ở đó, ngay lúc
đó, cô bé mới nhận ra mình đang không trong dạng chiến đấu. Ngay sau
đó thì Mami tìm khấp người, rồi lại nhìn xung quanh, khi thấy hồn
ngọc của mình trên tay Thắng thì…
“Trả hồn ngọc cho tớ!” – Cô nàng phụng phịu.
Thắng đưa trả hồn ngọc cho Mami, lúc này, tên hề lại lên tiếng…
“Khoan đã cô bé, cho ta hỏi chuyện tên này một xíu được không, sau đó
thì cô bé muốn làm gì cũng được.”
Xong tên hề quay qua Thắng…
“Có thể cho ta biết, ngươi đến từ thế giới nào không?”
“Nói thật ra, tôi không biết, tôi biết mình đến từ đâu nhưng không
biết thế giới đó gọi là gì, mà quan trọng hơn, việc ngài vừa
làm…” – Thắng trả lời.
“Ta không làm sai luật, thứ nhất, ta không can thiệp trực tiếp, thứ
hai, kẻ phá hủy chủ quyền không phải ta mà là ngươi, thứ ba, đây
không phải là cơ thể của ta, mà là cơ thể ta vay mượn, thứ tư, nhờ
có ngươi, ta mới xâm nhập được vào đây.” – Tên hề ngắt lời Thắng.
“Nhờ tôi, ông mới xâm nhập được vào đây?” – Thắng hỏi lại với giọng
ngạc nhiên.
“Ừ, nhờ kẻ nào đó làm lủng 2 cái lỗ to tướng trên tường không gian
mà ta mới xâm nhập vào được thế giới này, mà cho xin chút ký ức
của ngươi nhé.” – Tên hề trả lời.
Ngay sau đó, tên hề giơ tay bóp cổ thắng, rồi mau chóng buôn ra.
“Thú vị, ta không nghĩ là một thế giới có thể hoạt động như vậy,
càng không nghĩ đến ngươi đến từ game, được rồi, công việc của ta đã
xong, đây coi như tí quà cám ơn của ta vì đống ký ức của ngươi, kẻ
giữ luật.” – tên hề nói.
Ngay sau đó, tên hề lấy từ trong người ra một tấm thẻ đưa cho Thắng.
“Bây giờ, ta sẽ rời khỏi cơ thể này, mọi việc còn lại, các ngươi
xử lý giùm ta nhé, rồi, cô bé, muốn làm gì thì làm đi.”
Dứt lời, từ cơ thể tên hề, một đóm sáng trắng bay lên, để lại phía
sau nó một vệt màu xanh lá mờ nhạt như lụa, đóm sáng ấy nhanh
chóng bay biến vào bầu trời, rồi biến mất nơi xa.
Ngay sau đó, tên hề bất đầu trở nên lớn hơn rồi di chuyển khỏi đó,
từ cơ thể nó, từng luồn khói đen bất đầu tản ra.
…
Đâu đó trong cong viên…
“352 đây, một ma pháp thiếu nữ nữa vừa trở thành ma nữ.” – Kyubey
truyền thông tin khi nhìn về phía một ma pháp thiếu nữ đang hóa
thành ma nữ.
Tại một góc khác của công viên…
“010 đây, ở chỗ tôi có tổng cộng 26 ma pháp thiếu nữ vừa hóa thành
ma nữ. Tìm được Joker chưa?” – Một Kyubey khác.
Tại một nơi gần hồ nước trong công viên…
“007 đây, tôi vừa nhìn thấy Joker, kích thước của nó lớn hơn miêu tả,
nó đang xả ra từng luồn khói đen, có 4 ma pháp thiếu nữ vừa trúng
khói đen của nó và trở thành ma nữ.” – Lại thêm một Kyubey.
Tại đỉnh một bức tượng trong công viên…
“Đây là 003, chúng ta vừa mất thêm 156 thành viên và 27459 ma pháp
thiếu nữ, hiện chúng ta chỉ còn 19433 ma pháp thiếu nữ, à không là
19414 ma pháp thiếu nữ và 27 thành viên.” – Một Kyubey nữa.
…
Tại chỗ của Gilgamesh và Nguyên…
“Có chuyện gì thế?” – Nguyên hỏi khi thấy Gilgamesh đang uốn cà phê
sữa thì bị sặc.
“Có thằng đốt mất nhà ta rồi!” – Gilgamesh trả lời với giọng cao
có.
“Ngài đùa vui thật.” – Nguyên cười cười.
“Ta không đùa đâu.” – Gilgamesh nổi sùng.
“Ăn miếng trả miếng thôi, Gilgamesh ạ” – một giọng nói vang lên.
“Ngươi…” – Gilgamesh ngạc nhiên.
…
Quay lại với Thắng và Mami…
“Vậy ra thế giới của mình tên là Gem, bữa nào phải về đó một
chuyến mới được, mình phải…” – Thắng lẩm bẩm.
Trong khi đó, Mami liên tục lai cậu chàng…
“Này, Thắng, Thắng, cậu có nghe tớ không đó?”
“À, Mami, có chuyện gì thế?” – Thắng hoàn hồn lại hỏi.
“Kh…Không được gọi tớ bằng tên.” – Mami lên tiếng.
“Nhưng cậu cũng gọi tên tớ đấy thôi.” – Thắng phản biện.
“…” – Mami cứng họng.
“Phải rồi, giúp tớ xử lý đám ma nữ đi.” – Mami xực nhớ đến việc
cần làm.
Lúc này Thắng mới chú ý tới số lượng ma nữ xung quanh, con số hàng
ngàn, ước tính lượng ma lượng còn lại, Thắng lên tiếng.
“Tớ không nghĩ là mình chiến được lâu đâu, dù sau thì tớ tốn gần
hết ma lượng vì cậu rồi.”
“Vì tớ?” – Mami khó hiểu hỏi.
“Không có gì, không có gì!” – Suy nghĩ một lát, Thắng nghĩ không nên
cho Mami biết thì hơn. – “Nói chung là hiện tại tớ chỉ yểm trợ được
cho cậu mà thôi!”
“Tớ hiểu rồi.” – Mami đáp.
…
Góc nhìn của Mami…
Dù không biết tại sau cậu ấy nói vậy nhưng tôi nghĩ cậu ấy đã
chiến đấu khá là vất vã trong lúc tôi không biết, người cậu ấy đầy
vết thương, chưa kể trên đầu còn có máu nữa chứ, dù tôi đã dùng ma
thuật của mình chữa trị cho cậu ấy nhưng có vẽ như nó vẫn rất đau,
có lẽ đây là khác biệt giữa một ma pháp thiếu nữ và một pháp sư.
Tôi lấy hồn ngọc ra, lúc này tôi mới nhận thấy, hồn ngọc của mình
sáng hơn bao giờ hết, chuyện gì vậy nhỉ, tôi sực nhớ lại câu nói
lúc nãy “dù sau thì tớ tốn gần hết ma lượng vì cậu rồi”, có lẽ
ý cậu ấy là đây, nhưng tại sau phải tốn ma lượng cho mình nhỉ?!
Mà bây giờ không phải là lúc tôi quan tâm điều này, số lượng ma nữ
hiện tại vẫn tiếp tục tăng, trách nhiệm của tôi là phải tiêu diệt
chúng, đến hiện tại thì tôi vẫn không dám nhìn ra xung quanh một lần
nữa. Lúc nãy khi tỉnh dậy, tôi thấy rất nhiều cô gái nằm bất tỉnh
ở đây, đến gần thì tôi mới biết họ chết rồi, có lẽ họ cũng giống
tôi, là một ma pháp thiếu nữ, và họ đã hy sinh vì bảo vệ mọi
người.
…
Góc nhìn thứ 3
Mami lấy hồn ngọc ra, kích hoạt nó, từ hồn ngọc, một ánh sáng
vàng dần lan tỏa, bao trùm lấy Mami, chưa dừng lại ở đó, nó vẫn
tiếp tục phát sáng, sáng hơn nữa, rồi phóng thẳng lên bầu trời. Nó
sáng tới nỗi khiến Thắng đang đứng gần đó cũng phải che mắt lại.
Trang phục của Mami dần thay đổi bên trong ánh sáng đó, ánh sáng bất
đầu yếu đi rồi từ từ tắt ngúm, để lộ Mami trong bộ chiến phục của
cô.
Nhưng đó không phải là bộ chiến phục thường thấy của cô, đó là một
bộ chiến phục hoàn toàn khác. Trên đầu, ngoại trừ chiếc mũ thường
đội và cái nơ hình hoa thì còn có thêm 2 bông hồng vàng và vài
chiếc lá xanh trên đầu cô, đính với nó là một tấm vải trong suốt
viền vàng. Bộ váy gothic ngắn tay của Mami đã đổi thành một bộ váy
gothic dài tay với một màu vàng chủ đạo, không có miếng bó hong như
trước, nhưng thay vào đó là những ren trắng trong suốt ở mép váy,
mép tay, viền cổ và viền vai, cái nơ buộc trên cổ vẫn còn đó nhưng
nó lại có thêm mấy cái viền ren trong suốt. Bên dưới chiếc váy, Một
tấm khăn lụa màu vàng bán trong suốt dài tới tận chân như cách điệu
đặc trưng riêng của bộ váy. Chỉ có đôi bao tay ngắn cụt ngón, một
đội giày cao gót, cái mũ đính lông chim và đôi vớ dài quá đầu gối
là không thay đổi. Hơn hết, hiện tại, cô đang trong dạng người lớn,
điều này khiến cho cô trông chững chạc và quyến rũ hơn.
“Đây là…” – Mami ngạc nhiên.
(
PS: Hình đây, do tui vẽ:
http://www.mediafire.com/convkey/87eb/fnhufrl7u9afgq9zg.jpg?size_id=b
)
…
Tại một nơi khác của công viên…
“Báo cáo, đây là số 001, chỗ tôi chỉ còn 3 ma pháp thiếu nữ!” –
Kyubey núp trong một căn nhà truyền đi thông tin.
Cách đó không xa…
“Đây là số 325, 003 đã tử trận, tôi sẽ nắm quyền chỉ huy từ bây
giờ, theo thông tin có được, hiện chúng ta còn 136 ma pháp thiếu nữ
và vẫn tiếp tục giảm, số thành viên hiện tại còn lại là 22.” –
Kyubey ngồi trên nóc nhà truyền đi thông tin.
Tại cổng vào công viên…
“Tôi vừa mất 49 ma pháp thiếu nữ, 12 người trong số họ hóa thành ma
nữ, ư…” – Một kyubey vừa bị đập thành thịt náy truyền đi thông tin
cuối cùng của mình.
Cách cổng vào công viên một đoạn khá xa…
“Hây ya…” – Một ma pháp thiếu nữ tung ra một cú đánh về phía ma nữ
trước mặt.
“Ngay lúc này!” – Một ma pháp thiếu nữ khác lên tiếng sau khi bắn
cung.
“Chết đi!” – Một ma pháp thiếu nữ đứng từ xa bắn ra một tia sáng từ
cây gậy cô cầm trên tay kết liễu ma nữ.
“Kyubey, tình hình thế nào rồi?” – Ma pháp thiếu nữ cầm cung hỏi.
“Chúng ta còn 43 ma pháp thiếu nữ tính cả các bạn.” – Một kyubey
ngồi bên trong đóng đổ nát trả lời.
Tít… Bang.
Một âm thanh vang lên, tiếp đó, 3 ma pháp thiếu nữ ngã xuống.
“Tôi vừa mất 3 ma pháp thiếu n…” – Kyubey chưa truyền tin xong thì bị
cắt đứt cái đầu.
“Đây là số 404, số 911 vừa hy sinh và chúng ta có thêm 3 ma nữ.” –
Một Kyubey xuất hiện và truyền tin trong khi nhanh chóng ăn Kyubey vừa
chết kia.
Quay lại với số 325…
Choang, chát, rầm…
Liên tục là các vật thể rơi ngã xuốn khi Kyubey đang chạy trên đường
đi. Phía sau nó, một ma nữ đang đuổi theo.
Chíu, bang…
Một luồn sáng màu hồng bắn trúng ma nữ, kết liễu mạng sống của
nó…
“Kyubey, mầy không sau chứ?” – Một ma pháp thiếu nữ chạy về phía
Kyubey, phía sau cô là một nhóm ma pháp thiếu nữ.
“Cám ơn, tôi không sau.” – Kyubey lên tiếng.
Roạt…
Một vệt sáng đen lóe lên, nó cắt ngan tất cả ma pháp thiếu nữ đang
đứng trước Kyubey…
“Đây là số 325, chúng ta vừa mất 26 ma pháp thiếu nữ cuối cùng,
toàn bộ 11 thành viên còn lại mau chóng rút lui.” – Kyubey truyền tin
trong khi chạy chối chết về hướng ngược lại.
“Đã rõ.” – Tất cả Kyubey còn lại truyền tin.
Tại một góc khác của công viên…
Đoàn, đoàn, đoàn,…
Mami trong bộ chiến phục mới đang không ngừng xả súng, trên tay cô vẫn
là khẩu súng hỏa mai quen thuộc chỉ có khác là thay vì màu bạc,
bây giờ màu sắc của nó là hoàng kim óng ánh, từ nó, những phát
súng của Mami liên tục được bắn ra, cứ mỗi phát Mami bắn là có một
ma nữ ngã xuống, ấy vậy mà số lượng bao quanh cô lúc này vẫn chỉ
giảm một ít.
Mami và Thắng đã di chuyển khỏi vị trí ban nãy, tất nhiên là từ
nãy đến giờ họ chưa gặp được một ma pháp thiếu nữ nào.
“Hỏa thương.”
Một ma nữ tiếp cận Mami từ phía sau nhưng chào đón nó là một cây
thương làm từ lửa xuyên qua người nó, kết liễu nó. Tất nhiên, người
tiêu diệt nó là Thắng, kẻ đang núp đâu đó trong đống đổ nát gần
đây.
Nhảy lùi ra phía sau lưng, đồng thời từ chiếc nón của mình, Mami
triệu hồi ra hàng chục khẩu pháo cao xạ 61-K 37mm, ngay khi Mami đáp
chân xuốn đất, cũng là lúc các khẩu pháo khai hỏa, kết liễu hàng
chục ma nữ ở phía trước.
Ầm ầm ầm…
Âm thanh như một vật thể khổng lồ không ngừng nện xuốn đất khiến
Mami và Thắng chú ý. Trước mắt họ lúc này là một ma nữ đang không
ngừng đuổi theo một vật thể nhỏ màu trắng.
Không một chút chần chừ, Mami kéo từ trong ống tay áo cô ra một khẩu
súng hỏa mai, nhấm về phía ma nữ đang chạy kia, nã đạn.
Phát súng nhanh chóng kết liễu ma nữ, khiến cho vật thể nhỏ kia chú
ý tới Mami mà chạy về hướng này.
Đến đủ gần để quan sát, Mami nhận ra đó là Kyubey.
“Gửi đến tất cả thành viên còn lại tại đây, đây là số 113, tôi vừa
tìm thấy một ma pháp thiếu nữ còn sống, nhưng không tìm thấy thông
tin về cô ấy trong cơ sở dữ liệu hiện có.” – Kyubey vừa chạy về
phía Mami vừa truyền tin.
“Kyubey…” – Mami nhanh chóng chạy về phía Kyubey.
“Cám ơn.” – Kyubey đến trước mặt cô, ngồi xuốn và trả lời.
“Ngươi có thấy các ma pháp thiếu nữ khác không?” – Mami hỏi về vấn
đề mà cô nghi hoặc nãy giờ.
“Họ hy sinh cả rồi, cô là người cuối cùng, phải rồi, khi nãy tôi
thấy có mấy thường dân trốn trong một màng bảo vệ đang bị tấn
công…” – Kyubey trả lời.
Không đợi cho Kyubey nói hết câu, Mami đã chạy biến đi, Thắng nhanh
chóng theo sau. Không cần Kyubey nói hết thì Thắng và Mami cũng biết
đó là chỗ nào, họ nhanh chóng tiếp cận khu vực được nói đến, hàng
chục ma nữ đủ loại đang không ngừng tấn công lớp màng bảo vệ do
Thắng dựng nên.
Uỳnh, uỳnh, uỳnh…
Liên tiếp là những hỏa cầu lữa từ trời rơi xuống xà thẳng vào lũ
ma nữ, khiến không ít trong số chúng bị cháy rụi, tuy nhiên vẫn có
vài con sống sót.
Đoàn đoàn đoàn…
Từ phía trước Mami, hàng loạt khẩu súng hỏa mai xếp thành hàng
đồng loạt nổ súng, kết liễu mạng sống của những ma nữ còn lại.
Thắng nhanh chóng chạy về phía những người thường đang run rẩy sợ
sệt kia đồng thời lên tiếng…
“Tớ sẽ ở đây bảo vệ họ, cậu xử lý đám còn lại đi.”
“Được, nhớ cẩn thận.” – Mami lên tiếng.
Ngay khi Mami chuẩn bị đi thì…
Ầm ầm ầm…
Từ mọi hướng, hàng trăm ma nữ điều tụ hội về đây, số lượng đông
đến nỗi những con người có mặt tại đây không thể nhìn xuyên qua hàng
rào ma nữ này.
"Xem ra tớ đi không được rồi.” – Mami thờ ơ lên tiếng.
Thắng không trả lời mà gia cố lớp mảng bảo vệ mình đã dựng lên,
sau đó thì bất đầu niệm chú chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.
Mami không biết từ lúc nào đã nhảy lên giữa không trung ở độ cao hơn
chục mét, sau lưng cô lúc này là hàng ngàn khẩu súng hỏa mai trôi
nổi trên không đang chĩa xuốn đất, nếu so sánh với chiêu đặc trưng
của Gilgamesh là “Gate of Babylon” thì đây chính là “Gate of muskests”.
Ngay khi những ma nữ đầu tiên tiến đến gần vị trí của Thắng và
những người khác thì cũng là lúc Mami cho khai hỏa hàng ngàn khẩu
súng hỏa mai, một cuộc oanh tạc dữ dội từ trên không khiến cho không
ít ma nữ trở về với cát bụi. Tất nhiên là Thắng và cái lá chắn
cậu dựng lên cũng không tránh khỏi mà ăn đạn.
Sau cuộc oanh tạc, số lượng ma nữ giảm mạnh tuy nhiên vẫn còn nhiều
lấm, và một điều tất nhiên là Mami đang rơi tự do sau cuộc oanh tạc.
“Thắng, cứu tớ!” – Mami hét lớn.
“Thật là, “nhẹ lướt giữa không trung, chân ta mang đôi giày của gió…””
– Thắng niệm nhanh một đoạn chú ngữ.
Ngay sau đó, cận phóng về phía Mami, dưới chân cậu xuật hiện vòng
tròn ma thuật nhỏ màu xanh lá nhạt. Chụp được Mami trong tư thế bồng
bế, Thắng định đáp xuốn đấy thì một ma nữ nhanh chóng lạo về phía
cậu với cái miệng mở rộng, bên dưới cũng có hàng chục ma nữ đang
“há miệng chờ sung”.
Đoàn…
Thắng đang không biết phải làm gì Mami trong lòng cậu không biết từ
lúc nào đã cầm một khẩu súng hỏa mai bắn về phía ma nữ đang lao
tới, kết liễu mạng sống của nó.
Ngay sau đó, khi chỉ còn cách mặt đất vài met, cô nàng vùng khỏi
người Thắng, tung mình giữa không trung, bên cạnh cô, những khẩu súng
hỏa mai vàng ống từ hư không xuất hiện và trôi nổi quanh người cô.
Một ma nữ từ dưới đất lao lên với cái miệng rộng mở hòng đớp Mami,
nhưng Mami chỉ làm nhẹ một động tác xoay người, đạp lên đầu nó để
nhảy lên đồng thời 2 tay với lấy 2 cây súng, cô xoay người và xả thêm
2 phát đạn vào ma nữ khiến nó xì hơn như bong bóng rồi biến mất.
Chưa dừng lại ở đó, thả 2 khẩu súng trên tay ra, Mami nhanh chóng với
tay lấy 2 cây khác, nhấm vào một ma nữ và khai hỏa đồng loạt khiến
ma nữ kia chết mà chưa kịp làm gì.
Lực đạo của 2 khẩu súng khiến Mami bị giặc lui lại, phía sau cô là
một ma nữ đang há rộng miệng chỉ chực chờ cô rớt xuốn là lao lên
táp. Tuy nhiên, thứ mà vào mồm ma nữ kia không phải là Mami mà là
một phát súng. Mami sau khi bắn hạ ma nữ trước đó liền buôn bỏ 2
khẩu súng mình đang cầm và với tay lấy một khẩu súng khác và bắn
thẳng xuốn đất, kết liễu một ma nữ nữa rồi cô mới nhanh chóng đáp
đất trong tư thế nữa ngồi nữa quỳ.
…
“Mạnh thật…” – Một Kyubey không biết xuất hiện từ lúc nào đứng ở xa
quan sát.
“Sắc vàng chủ đạo, vũ khí là súng, tuổi khoản 18…, không có thông
tin về cô gái này trong ngân hàng dữ liệu của chúng ta.” – Một Kyubey
khác ngồi kế bên trả lời.
“Cô gái này là hy vọng cuối cùng của chúng ta...” – Lại thêm một
Kyubey.
“Số 113, thật sự là cậu không biết gì về cô gái này sau?” – Một
Kyubey tiến lên rồi ngồi xuốn ngan hàng với các Kyubey khác.
“Tôi không có thông tin về cô gái này!” – Một Kyubey cách đó không xa
lên tiếng.
…
Góc nhìn của Mami…
Bây giờ tôi đang ở giữa trận chiến, xung quanh tôi lúc này là một
đàn ma nữ, không hiểu sau nhưng từ khi tôi tiếp đất tới lúc này thì
lũ ma nữ vẫn không tiếng lên, chúng chỉ đứng đó và dè chừng.
Tôi nhìn về phía Thắng, có vẽ như cậu ấy vẫn ổn. Thắng bất ngờ
bắn một tia sét, à không, tôi nhớ cậu ấy gọi nó là lôi tiễn, về
phía này, nó bay qua bên hông tôi và tiếp sau đó là tiếng hét của
một ma nữ.
Tôi vừa lơ là một chút, quay trở lại với trận chiến nào, phải nhanh
để tôi và cậu ấy còn đi chơi tiếp nữa chứ. Tôi cần một chiêu thức
để có thể kết thúc nhanh nhất việc này. Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy,
một hình ảnh bỗng hiện lên trông đầu tôi, đó là gì, tôi không rõ,
nhưng không hiểu vì sau tôi biết mình có một chiêu có thể tiêu diệt
chúng nhanh nhất có thể.
…
Như cảm nhận được một thứ cực kỳ đáng sợ, hàng loạt ma nữ bất
đầu tránh xa Mami. Trong khi đó, cả cơ thể Mami phát ra một thứ ánh
sáng vàng dịu nhẹ, Mami đưa tay lên tháo cái nơ tóc hình hoa trên đầu
và ném xuống đất.
Trước hành động đó của Mami, hàng loạt ma nữ nhanh chóng quay lưng
bỏ chạy. Từ chiếc nơ tóc của Mami, một thứ ánh sáng vàng bất đầu
lang tỏa, nó nhanh chóng nuốt chửng lũ ma nữ mà không bỏ sót một
con, bất cứ nơi nào thứ ánh sáng đó đi qua, đất trở nên vàng hơn và
bầu trời trở thành một màu cam, từ dưới đất, từng bông hoa màu
vàng nhanh chóng mọc lên, chẳng mấy chóc mà phủ kín cả mặt đất
không chừa một khe hở. Kế đó, từ trên trời, hàng ngàn khẩu súng
khác nhau bất đầu rơi xuốn, chúng cấm thẳng vào đất với mọi tư thế
làm không ít cánh hoa bay lên mỗi khi có một khẩu chạm đất. Nếu
phải gọi bằng một cái tên thì hẳn đây chính là “Unlimited gun
worlds”!
Thứ ánh sáng ấy dừng lại khi nó lướt qua ma nữ cuối cùng, giam tất
cả lũ ma nữ trong một cánh đồng đầy hoa, tất nhiên Thắng và những
người khác cũng không thoát khỏi.
Ánh sáng trên người Mami đã lịm đi, lũ ma nữ chạy toán loạn hòng
kiếm lối thoát khỏi cánh đồng ấy, Mami bước nhẹ đến một khẩu súng
gần đó, rút nó lên, lên đạn, nhấm vào một ma nữ trước mặt, xả
đạn, một ma nữ lên đường. Ngay sau đó, Mami bỏ cây súng ấy xuống, cô
biến mất và xuất hiện trước một ma nữ đang bay, rút một khẩu súng
kế bên, không đợi cho ma nữ kịp bay đến, cô bóp cò, một ma nữ nữa ra
đi.
Đoàn, xịt, đoàn, bụp, đoàn, chíu…
Liên tục là những âm anh nã đạn, tiếp đó là âm thanh do ma nữ tạo ra
khi chết, Mami không ngừng xuất hiện trên chiến trường đầy hoa, tiêu
diệt ma nữ, rồi biến mất, rồi lại xuất hiện ở vị trí khác, rồi
lại tiếp tục tiêu diệt ma nữ.
…
Cách đó không xa, bên ngoài “Unlimited gun worlds”, chỗ của các Kyubey
đang tụ tập.
“Cái gì thế?” – Một Kyubey hỏi.
“Không biết…” – Một Kyubey khác trả lời.
“Ma lực từ nó tỏa ra thật lớn.” – Một Kyubey nữa bình luận.
“Lũ ma nữ đã rất hoản sợ khi cô gái đó bất đầu điều này.” – Lại
thêm một Kyubey.
“Nếu cô gái đó mà trở thành ma nữ thì sau nhỉ?” – Một Kyubey chen
vào.
Ầm ầm ầm…
“Chuyện gì thế?” – Một Kyubey hỏi.
“Joker tới rồi.” – Một Kyubey trả lời.
“Trốn thôi.” – Một Kyubey khác.
“Trốn đi.”
“Trốn đi.”
“Tôi chưa muốn chết đâu.”
Các Kyubey khác ồn ào.
…
Quay lại với Mami…
Đoàn…
Mami xuất hiện phía trước một ma nữ với khẩu súng chuẩn bị sẵn và
bóp cò. Đó cũng là ma nữ cuối cùng trong chiến trường này.
Ầm ầm ầm…
Ngay khi Mami đang chuẩn bị thu hồi không gian này thì Joker tiến vào,
với kích thước khổng lồ và trông như một tên hề, không khó để Mami
và Thắng nhận ra đây chính là thân xác kẻ chủ mưu mọi việc.
Ngay sau khi tiến vào, Joker nhanh chóng tiến về phía Mami, hai tay nó
cầm theo 2 trái banh, từ cơ thể nó, một thứ khói đen không ngừng tỏa
ra nhưng nhanh chóng tan biến kể từ khi bước vào không gian này.
Nó ném một trái banh về phía Mami, trái banh đập xuốn vị trí của
Mami và nhồi lên nhưng Mami không có ở đó. Ngay khi Joker ném trái banh
khổng lồ của nó, Mami nhanh chóng dịch chuyển ra phía sau nó, rút
lên một khẩu súng, thời điểm cô bóp cò cũng là lúc trái banh kia
chạm đất.
Tuy nhiên không như các ma nữ trước, viên đạn chạm vào Joker và dội
ra. Ngay sau đó, Joker ném trái banh còn lại về phía Mami, tất nhiên
là cô nhanh chóng thoát được và trái banh đập vào đất rồi dội lên,
nhưng không dừng lại ở đó, một ngọn lửa tím từ trái banh bốc lên,
trên trái banh hiện 2 chấm đen và một hình lưỡi liềm tạo thành một
khuôn mặt. Trái banh đó nhanh chóng quay lại và đuổi theo Mami.
Từ phía sau Mami, một trái banh khác cũng đang có lửa tím và khuôn
mặt như trái banh kia lao về phía Mami. Còn Joker thì lôi ra mấy cây
dao và bất đầu chơi tung hứng bằng dao.
Mami nhanh chóng biến mất khỏi vị trí của mình khiến cho 2 trái banh
kia đập vào nhau rồi dội ra, sau đó chúng lại đổi hướng và nhấm về
phía Mami một lần nữa, nhưng lần này Mami có chuẩn bị, 2 khẩu súng
trên tay cô hướng về 2 trái banh mà bóp cò. Cả 2 quả banh xì hơi như
bong bóng rồi mắt hút. Cùng đó, 3 con dao khổng lồ nối đuôi nhau lao
về phía Mami, tất nhiên đám dao này là do Joker phóng ra, nhưng chúng
nhanh chóng bị Mami gạt phăng đi bằng 2 khẩu súng hết đạn ngay sau khi
bắn hạ 2 quả banh kia.
Sau đó, Mami lại quăng 2 khẩu súng trên tay rồi biến mất và xuất
hiện cách Joker một đoạn, cô tháo chiếc nơ trên cổ khiến nó trở
thành một mảnh vải dài và ném nó về phía Joker, Joker liền không
ngằn ngại chụp mảnh vải ấy, nó dài ra và nhanh chóng trói Joker
lại.
Ngay sau đó Mami định tung đòn kết liễu nhưng cô phải ngừng lại khi
thấy Joker đang dần thoát khỏi trói buột.
Đúng lúc đó, một thứ ánh sáng trắng từ phía Thắng cách đó không
xa lao tới và chạm vào Joker khiến cho nó bất động trong tư thế cố
thoát khỏi trói buộc.
“Mami, nhanh, xử nó đi.” – Thắng hét lên.
Ngay lúc này, Mami đứng chụm 2 chân lại, đưa tay sang ngan, từ phía sau
cô, hàng ngàn khẩu súng hỏa mai dần xuất hiện và trôi nổi giữa
không trung, tại ngay sau lưng cô, một khẩu pháo khổng lồ dần xuất
hiện, nó là khẩu pháo mà Mami thường dùng khi kết liễu ma nữ và
khẩu pháo ấy cũng đang lơ lưởng trên đỉnh đầu Mami.
“Tiro.” – Giọng Mami cụt lủn, không kéo dài như thường lệ và có phần
hờ hửng.
Ngay sau đó, một tách trà hiện lên trên tay đang đưa sang ngan kia của
cô, đồng thời tay còn lại thì cầm một cái dĩa nhỏ và đang được để
ngan hông.
“Finale.”
Mami đưa tách trà lên miệng và nhấp nhẹ một ngụm, từ phía sau cô,
khẩu pháo và hàng ngàn khẩu súng hỏa mai đồng loạt khai hỏa về
phía Joker khiến tóc Mami bay phấp phới trong làn mưa đạn.
Nhẹ để tách trà lên chiếc dĩa nhỏ trên tay còn lại, những khẩu
súng hỏa mai cũng như khẩu pháo liền biến mất, phía trước cô lúc
này, Joker đã không còn nữa.
…
“Unlimited gun worlds” đã được thu hồi, từ đằng xa, mặt trời đang dần
mọc lên, từng người dân không ngừng rối rít tiến về phái Mami và
Thắng để cảm ơn. Những nhân viên công viên thì sau khi cảm ơn nhanh
chóng tản ra khấp công viên.
“Thắng, chúng ta đi chơi tiếp nào!” – Mami lên tiếng.
“Không, cái công viên nát tan như thế thì đi chơi cái gì nữa?” – Thắng
nhanh chóng từ chối
“Nhưng tớ chơi chưa đã, còn quà lưu niệm nữa, tớ chưa có…” – Mami
giọng tiết nuối.
“Có mấy tấm ảnh rồi còn gì.” – Thắng nói trong khi lục tìm trong
túi mấy tấm hình.
Tuy nhiên cậu nhanh chóng phát hiện ra chúng đã mất tích.
“Xin lỗi, hình như tớ làm mất rồi.” – Thắng giọng nuối tiết.
“Vậy thì chỉ cần chụp một tấm khác là được, thế nào cô gái, muốn
chụp một tấm nữa không?” – Giọng của thợ nhiếp ảnh lúc trước.
Tay thợ nhiếp ảnh đang đứng sau lưng họ hào hứng.
“Thôi cho tôi xin.” – Thắng từ chối khi nhớ lại lúc chụp ảnh lần đầu
với tay thợ này.
“Thôi nào chàng trai, hiếm có cơ hội cho tôi chụp ảnh 2 anh hùng trong
bộ chiến phục của họ như thế này, cho tôi một cơ hội đi, vả lại
bạn gái cậu cũng muốn có quà lưu niệm mà phải không?” – Giọng tay
nhiếp ảnh nài nỉ.
“Thắng, chụp đi.” – Mami đứng kế bên nhìn cậu với ánh mắt cúm con.
“Được rồi, tớ chụp là được chứ gì.” – Thắng nhẹ giọng.
“Yahhhhhh…” – Mami hào hứng.
“Theo tôi, góc này không đẹp.” – Giọng tay nhiếp ảnh.
…
“Rồi, tấm tiếp theo nào! Cậu bế cô ấy lên được chứ?” – Tay nhiếp
ảnh hào hứng lên tiếng.
“Đừng, đừng đứng như thế, bay lên, bay lên, khuôn mặt biểu cảm một
chút, cậu không thấy kích thích à?”
“Này cô gái, nhìn vào mắt cậu ấy đi, nhìn vào mắt ấy, ừ đúng
rồi, tuyệt đẹp.”
“Chụp ở trên không thế này thì cần gì phong cảnh nhỉ?” – Thắng
nghĩ.
“Tiếp nào, cậu, ngồi xuốn bãi cỏ đi, xếp bằng 2 chân lại, giờ thì
chống một chân lên, vuôn 90 độ so với mặt đất ấy.”
“Rồi, cô gái, ngồi ngan vào lòng cậu ấy, chàng trai, cậu biết phải
phải làm gì rồi đấy, ừ đúng rồi đấy cô gái, còn cậu, đàn ông con
trai gì mà, ẩm cô ấy, nhanh lên, như thế này này.” – Tay nhiếp ảnh
vừa nói vừa làm động tác.
…
“Xong rồi, đây là tấm cuối cùng, máy tôi hết pin luôn rồi, 2 người
chờ xíu nhé.” – Tay nhiếp ảnh vẽ mặt thỏa mãn chạy đi.
Ít phút sau, tay nhiếp ảnh quay lại, trên tay là 2 xấp ảnh.
“Đây, của 2 người, tôi sau ra 2 bản luôn rồi đấy, bao gồm luôn mấy tấm
cũ, ấy không cần trả tiền, coi như là quà cám ơn vì đã cứu mọi
người ở cái công viên này, thế nhé tôi đi đây.” – Tay nhiếp ảnh vừa
nói vừa đưa 2 xấp ảnh cho Thắng và Mami.
Nói xong, tay nhiếp ảnh quay lưng đi, nhìn về phía một người nhân viên
đang dọn dẹp, ông ta lên tiếng.
“Này anh kia, bỏ đóng đó đi, lát tôi sẽ kêu xe tới dọn.”
“Vâng, ông chủ.” – Người nhân viên đáp lời.
“Ông ta có đống ảnh cũ vậy thì mình chụp thêm để làm gì?” – Thắng
tự hỏi.
…
Trong khi Thắng và Mami lo chụp ảnh…
“Tìm thấy chưa?” – Một Kyubey chạy giữa đống đổ nát truyền tin.
“Không thấy.” – Một Kyubey trốn trong đống đổ nát khi có người đi
ngang truyền tin đáp lại.
“Có vẽ cô ấy đi rồi.” – Một Kyubey khác núp trong bụi truyền âm.
“Rút thôi, có mấy xe vận tải đang tiến vào.” – Một Kyubey trốn gần
cổng truyền tin.
…
Thắng và Mami bước về phía cổng công viên, cả 2 vẫn mặc bộ chiến
phục của họ…
“Đừng nhìn nữa, về nhà rồi coi.” – Thắng nói với Mami kế bên.
“Nhưng tớ muốn xem…” – Mami cầm tấm hình trong tay nói.
“Nó có chạy mất đâu mà sợ.” – Thắng lên tiếng mà không dám nhìn
vào tấm hình.
Đúng lúc cả 2 đang tán dóc, một gia đình 3 người từ gần đó cũng
đang tiến về phía cổng, nhìn thấy Thắng và Mami, cả 3 đổi hướng
tiến về phía 2 người.
“Cám ơn, không nhờ 2 người chắc gia đình chúng tôi không còn đứng tại
đây.” – Một người phụ nữ tiến lên và lên tiếng.
“Không có gì, đây là việc bọn cháu phải làm ạ.” – Mami lễ độ đáp
lời.
Sau đó, cả 3 người đó bất đầu tiến về phía cổng…
“Sau này lớn lên con cũng sẽ trở thành anh hùng giống như 2 anh chị
ấy.” – Giọng đứa trẻ từ xa vọng lại.
“Vậy thì con phải học cho giỏi đi đã.” – Giọng người mẹ.
“Ha ha ha, xem con kìa, lớn lên đi rồi tính nhé.” – Giọng ông bố.
“Nhưng con lớn rồi mà.” – Giọng đứa trẻ.
“Nhưng trong mắt bố, con vẫn còn bé lấm.” – Giọng ông bố.
Mami ở phía sau mắt không ngừng dõi theo gia đình ấy.
…
Mami và Thắng đi ở phía sau cách họ không xa, trước khung cảnh gia
đình đầm thấm của 3 người họ, Mami vẫn không rời mắt mãi cho tới
khi Thắng kéo cô lại khi ra khỏi cổng công viên.
“Coi chừng xe.” – Thắng nhắc nhở.
Nhưng đáp lại Thắng là một cái nhìn đượm buồn của Mami, một giọt
nước mắt bắc giác lăn dài trên má cô. Thắng nhìn về phía gia đình
kia, rồi lại nhìn về phía Mami, ôm cô vào lòng, cậu nói.
“Nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc cho đã đi.”
Đáp lại cậu là tiếng òa khóc của Mami…
…
Một tiếng sau đó, trên con đường về nhà…
“Cậu không muốn biết vì sau tớ khóc à?” – Mami hỏi khi đang đi.
“Nếu cậu không muốn nói thì tớ sẽ không hỏi.” – Thắng đi kế bên trả
lời.
“Cám ơn, sự thật thì gia đình tớ trừ tớ ra không còn một ai…” – Mami
bắt đầu kể về câu truyện của mình với chất giọng điều điều…
Thắng yên lặng đi kế bên nghe câu truyện của Mami…
…
“Nhìn gia đình lúc nãy, bất giác tớ nhớ gia đình mình, nhớ tới ba
mẹ, nhưng…” – Nói tới đây, Mami lại òa khóc.
Thắng lại một lần nữa ôm cô vào lòng.
“Nhiều lúc tớ muốn ở bên gia đình mình, nhưng gia đình tớ đã không
còn…” – Mami nức nở trong tiếng khóc.
“Nếu cậu muốn tớ có thể trở thành gia đình của cậu.” – Thắng lên
tiếng trong khi ôm Mami.
“Thật chứ?” – Mami sụt sịt hỏi.
“Thật.” – Thắng nhìn Mami với ánh mắt trìu mếm.
...
Hết chương 9