Người đăng: Người điên một cõi
Đâu đó tại nhân giới….
“Vậy cậu là kẻ giữ luật nhiệm kỳ này?”
Một người thanh niên mặt áo thung 3 lổ, ngồi trễn trệ trên cái ghế
gỗ, tay xâm hình hổ, tóc hình miễng giồ lên tiếng. Đối diện anh ta
là TTT-19 đang ngồi nhìn xung quanh.
TTT-19, một cậu bé tầm 8 – 9 tuổi, tóc đen, cắt ngắn, mái ngố phủ
mắt, cặp mắt khá tròn, sóng mũi hơi cao, mặt quần tây – áo sơ mi
ngăn nắp, đang ngồi trên một cái gế gỗ tương tự.
“Ừ, một người GM tự xưng là chúa giao cho tôi nhiệm vụ làm kẻ giữ
luật.” TTT-19 trả lời.
“À, đó là cha tôi, ổng là chúa thật đấy, nhân tiện, ổng gởi cậu
đến đây có nhờ cậu đưa tôi cái gì không?”
“Anh nhắc mới nhớ, ông ta nhờ tôi đưa anh cái này.”
TTT-19 vừa nói vừa đưa một bức thư về phía chàng thanh niên, nhận
bức thư, anh nhanh chóng mở ra đọc, lát sau, mặt anh ta giặt giật vài
cái rồi móc trong túi ra cái hột quẹt, đốt bức thư. Nhìn về phía
TTT-19, anh ta hỏi
“Cậu tên gì?”
“TTT-19” –TTT-19 trả lời ngọt xớt.
“Đổi tên khác đi, à mà tên tôi là Nguyễn Chấn Nguyên, cứ gọi tôi là
anh Nguyên, như cha tôi đã nói, tôi sẽ sấp xếp cuộc sống ở đây cho
anh.”
“Đổi tên khác à?”-TTT-19 hỏi lại.
“Ừ, đổi tên khác đi, cái tên đó nghe kỳ quá!”
“Thế Tetoriot thì thế nào?”
TTT-19 hào hứng nói ra cái tên mới của mình, đáp lại là một cái
lắt đầu.
“Vậy còn “tao là Is” thì sau?”
“Cậu muốn làm khủng bố à? Đổi cái khác đi!” Nguyên đáp lời.
“Thế thì “Aqueda là tui”?
“Cái khác đi” – Nguyên tiếp lời ngay lập tức.
Cứ thế màn đặt tên kéo dài hơn chục phút với không ít cái tên quái
dị như “cá vàng nhỏ”, “tình đời”, “kẻ thất tình”, “BigC”, “Bi-la-
đen”, “O-ba-ma”, … và để kết thúc cái màn đặt tên quái dị này,
Nguyên nhanh chóng nói ra ý kiến của mình.
“Thôi, cậu để tôi đặt luôn cho rồi, lấy tên là Trương Tất Thắng đi,
mấy cái tên cậu đặt dị quá!”
“Ơ, ở chỗ tôi sống thì tên vậy là bình thường mà!” – TTT-19 trả
lời.
“Không nói nữa, từ nay cậu sẽ là Trương Tất Thắng, cứ ở lại đây
nghĩ ngơi đi, mai tôi sẽ đưa cậu đến chỗ ở của cậu, giờ thì tôi
phải đi làm chút chuyện, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.” – Như sợ TTT-19
nói thêm cái tên dị dị nào nữa, Nguyên nhanh chóng chạy thẳng ra
khỏi nhà.
…
Tại một ngã tư nào đó…
Góc nhìn của Nguyên.
“Cha mình thật là, bây giờ thì phải đi kiếm cái nhà cái đã!”
Vừa nói, tôi vừa tiếng về cái hàng quán gần đó, một thằng con trai
mặt áo thung ba lỗ thấy tôi tới liền chạy lại hô một tiếng “Đại
ca!”
“Ừ, Thanh, mày quen khu này, có biết ai đang muốn bán nhà hay không?”
Tôi hỏi nó, cái thằng mặt áo thung ba lỗ vừa mới chạy lại, nó
nhìn tôi rồi đáp.
“Em không biết, mà anh mua nhà à? Sau không tới sở nhà đất chỗ mình,
em nghe nói chỗ đó kết hợp với bất động sản luôn nên kiếm mua nhà
dễ lấm.”
“Tao không muốn chạm mặt bọn công an, mày biết mà!” tôi đưa ra lý do
của mình.
“Nhưng mà dạo này anh đâu có làm gì phạm pháp mà phải sợ.”
Ừ, thì đúng như nó nói nhưng tôi vẫn sợ lấm chứ, cứ nghĩ tới cảnh
mua nhà xong thì mấy anh công an cứ lâu lâu lại ghé thăm nhà thì…
“Hay là để em gọi điện nhờ chị em, bả làm trong sở nhà đất ở đây.”
“Ơ, chị mày làm trong sở nhà đất ở đây mà sau tao không biết nhỉ?!”
“Thì em có bao giờ nói với anh đâu!”
Nói rồi, nó móc cái điện thoại ra, gọi qua bên kia, tôi cũng không
chú ý lắm, lát sau nó hỏi tôi:
“Chị em hỏi anh có cần mua gấp không?”
“Gấp, nói với chị mày là tao mua giùm người ta.”
Thế là nó tiếp tục quay lại với cái điện thoại.
“Chỉ hỏi, anh cần nhà cỡ nào?”
“Càng lớn càng tốt” tôi trả lời, nó nói y chang vào điện thoại.
“Bả bảo có một căn biệt thự rao bán đã lâu không ai mua, giờ chắc
xuốn cấp rồi, giá là 3 tỷ,…”
“Mua, giấy tờ chiều nay giải quyết.” – Không chờ nó nói hết tôi liền
trả lời, thế là nó lại nói gì đó vào điện thoại rồi bảo tôi chờ
chút, vậy là tôi với nó vào quán cà phê gần đó uốn cà phê gần
nữa tiếng thì điện thoại của nó lại reo.
Nhắc điện thoại lên nghe được một lát thì nó bảo.
“Bả dặn 3 giờ chiều nay gặp tại quán XOX.”
…
2 h 50’ chiều tại quán XOX, góc nhìn của Thắng…
Đây là lần đầu tôi tới một quán rựu tại thế giới khác, à không,
phải gọi là quán nước chứ nhỉ, cách bài trí thật lạ lẫm, 3 mặt
quán không có vách tường, một mặt còn lại là quầy bán, nhân viên
thì nam nữ có đủ, đặc biệt là ở đây không có bán rựu đây là lý do
vì sau nó được gọi là quán nước.
Hồi trưa, tôi nhận được một bưu phẩm có địa chỉ gởi là thiêng
đường, bên trong là một đống thứ mà Nguyên gọi là giấy tờ tùy thân,
anh ta bảo nó cần cho chiều nay nên đã nhờ cha anh ta, sau đó thì anh
ta giới thiệu với tôi từng thứ một, thật là mỗi thế giới mỗi
khác, muốn sống ở đây thì phải cần lấm thứ nào là chứng minh nhân
dân, thẻ ngân hàng, chứng minh thư, khai sinh, bằng đại học, bằng cao
học,…
Lát sau, có mấy người tiếng về bàn của tôi, một người trong số đó
hướng về Nguyên mà kêu một tiếng “Đại ca”, chắc Nguyên là chủ một
hội gì đó ở đây.
“Thế người mua nhà của anh đâu?” Một cô gái, à không, nhìn gần thì
phải kêu là bà chị chứ nhỉ, hỏi.
Nguyên chỉ về phía tôi và bảo: “Đây.”
“Anh đùa vui thật” Một người trung niên hơi mập đi tới vừa ngồi xuốn
ghế vừa cười nói.
“Tôi không đùa, Thắng, lấy chứng minh nhân dân ra cho họ xem đi.”
Nguyên trả lời xong quay qua nói với tôi, tôi chậm rãi lấy cái thứ
gọi là póp từ trong túi ra rồi rút cái thẻ mà được gọi là chứng
minh nhân dân ra đặt xuốn bàn. Nhìn về phía mấy người kia, tôi thấy
cả bọn nhìn cái thẻ, rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn cái thẻ, sau
đấy lại nhìn tôi, rồi thì người phụ nữ cầm cái thẻ lên lật qua
lật lại mấy lược rồi nói:
“Đồ thật!”
….
1 giờ sau, sau khi mọi thủ tục mua bán nhà hoàn tất, tại một khu
đất có một căn nhà cũ bỏ hoang khá lâu.
“Đây, khu nhà mà cậu mua, mà tôi lại không nghĩ là gặp được một
người mua nhà mà không thèm xem trước như cậu đấy.”
Thắng và Nguyên nhìn cái nhà một lát rồi bảo mấy người kia rời đi,
mà thật ra là Nguyên bảo, sau đó anh ta móc điện thoại gọi cho ai
đó, tắt điện thoại đi, anh ta bảo với Thắng:
“Từ ngày mai, tôi và cậu sẽ sống ở đây, đây cũng sẽ là trụ sở
quản lý, về phần nhân viên thì cậu tự tuyển, chúng tôi không can
thiệp vào!”
“Nhân viên?!”- Thắng hỏi lại.
“Ơ, lão cha tôi chưa nói gì cho cậu sao?!”
“Ngài ấy bảo tôi làm kẻ giữ luật rồi thì mang tôi đến chỗ cậu, à
ngài còn cho tôi mấy thứ nữa, bao gồm một quyển sách ma pháp và
một cây quyền trượng!” – Thắng trả lời 1 lèo.
Nguyên nghe xong thì ôm mặt la trời.
“Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho cậu vài thứ!”
“Ừ, tôi nghe đây.” – Thắng gặt đầu lắng nghe trong khi 2 người bắt đầu
đi bộ về nhà Nguyên.
“Cậu nghĩ làm kẻ giữ luật, 1 mình cậu có thể quản lý hết hàng
ngàn thế giới không?”- Nguyên hỏi.
“Ơ, thế không phải chỉ quản lý 1 thế giới à?” – Thắng ngu ngơ hỏi
lại.
“Không!” – Nguyên trả lời thẳng thừng, Thắng nghe tới đây thì ôm mặt
“Bị hố nặng rồi.”
“Vì thế cậu cần có người hổ trợ, nên nhớ, đây là 1 công việc cực
kỳ quan trọng nên không thể tùy tiện chọn người!” – Nguyên tiếp lời,
Thắng gặt đầu tỏ vẽ đã hiểu.
“Thêm nữa, 1 khi trở thành kẻ giữ luật, cậu sẽ có một cuộc sống
trường sinh bắt lão!” – Nguyên tiếp tục.
“Quan trọng hơn, những người thân của cậu được người cai quản nhiệm
kỳ chấp nhận cũng sẽ có cuộc sống trường sinh bắt lão như cậu.”-
Nguyên ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Người cai quản nhiệm kỳ?” – Thắng hỏi lại cái tên mà cậu không
hiểu.
“À, đó là người sẽ quản lý và chịu trách nhiệm về mọi hành động
của những kẻ giữ luật trong nhiệm kỳ của mình, nhiệm kỳ này là
cha tôi, thiên chúa Jesus.”
“Nói vậy là trước tôi đã có những kẻ giữ luật khác?” – Thắng hỏi
tiếp.
“Đúng, và số lượng cũng không ít, nhưng sống sót tới bây giờ thì
chẳng được mấy người.”
“Nói vậy là…”
“Họ chết khi làm nhiệm vụ.” – Nguyên tiếp lời.
“Trang thiết bị phục vụ cho nhiệm vụ của cậu tối nay sẽ được gởi
đến và lắp đặt, không có nó, cậu sẽ rất khó mà làm nhiệm vụ
này!” - Ngưng một lát, Nguyên nói tiếp.
…
Hôm sau, tại căn biệt thự mới mua của Thắng…
“Ngạc nhiên thật, mới hôm qua nó còn như đống đổ nát mà bây giờ
chẳng khác nào mới xây.” – Thắng cảm thán.
“Tất nhiên, lính của cha tôi mà lỵ!” – Nguyên tự hào.
“Thế anh chuyển tới đây sống luôn à?” – Thắng hỏi.
“Tất nhiên, mà cậu có ý kiến à?!” – Nguyên hỏi lại.
“Không, tôi chỉ cảm thấy hơi chán khi phải sống một mình ở nơi thế
này, có anh thì có người chia việc nhà sẽ đỡ hơn.” – Thắng đáp.
“Việc nhà?! Cái đó thì cậu khỏi lo, lính của cha tôi mà đã ra tay
thì đừng hòng có dù chỉ 1 hạt bụi bám lên căn nhà này!” – Nguyên
tiếp tục màn tự hào của mình.
“Thế thì mấy cái thiết bị anh nói hôm qua đâu?!” – Thắng tiếp tục
hỏi.
“Theo tôi” – Nguyên trả lời cụt ngủn.
Căn biệt thự khá lớn, được xây theo phong cách nữa âu, nữa Việt, săn
vường thì thiết kế quanh khu nhà, nhà kho thì ở riêng một góc, khu
nhà chín được chia làm 2 với 1 cái sân vườn nhỏ ở giữa, nhà có hơn
chục phòng lớn nhỏ, dãy nhà trước và sau nối với nhau bằng 2 thành
lang có mái che bắt qua khu vườn nhỏ ở giữa. Tại khu nhà trước, gồm
1 phòng lớn đặt ngay cửa vào là phòng khách, 2 cầu thang dẫn lên
tầng trên đối hiện cửa ra vào, 2 cánh cửa khác nằm ở 2 phía 2 bên
của căn phòng dẫn đến hành lang dãy phòng phía sau phòng khách và
hành lang ra khu nhà sau.
Khu nhà sau có khích thước lớn hơn khu nhà trước với 2 lầu một
trệt, không có phòng khách nhưng có 1 tiền sảnh khá rộng. Nguyên dẫn
thắng đến 1 căn phòng trong ở khu phía sau, anh đi đến một bức tường,
lấy cái kiến trong túi ra đeo lên rồi nhấn vài cái trên bức tường,
thế là bức tường lùi ra sau rồi rẹt sang ngang để lộ một cân buồn
trống. Nguyên và Thắng bước vào, té ra nó là cái thang máy, Thắng
thì cố quan sát để nhớ hết động tác của Nguyên.
Sau một lát, thang máy dừng lại và mở ra, trước mặt họ lúc này là
một căn phòng rộng ngan ngửa cái biệt thự, đối diện là một dàn
màn hình cỡ lớn được xếp ngay ngắn, phía dưới có mấy cái ghế kèm
theo một dãy bàn khá dài nhưng trống trơn, phía bên trái thì có một
cái bệ khá lớn được nối bởi một đống dây cáp đủ màu, lớn có,
nhỏ có. Đối diện với nó là một cái bàn tròn lớn, giữa có một
vật thể trong suốt hình chóp nhọn bát giác.
“Hầu hết mọi thứ ở đây điều tự động hóa, tuy nhiên vẫn có 1 số
cái cậu phải điều khiển bằng tay…” Vừa nói Nguyên vừa tiến về phía
dàn màn hình đối diện, đến trước cái bàn phía dưới dàn màn hình,
cậu liền nhấn lên nó.
“Ví dụ như mở tắt các thiết bị này thì chúng ta phải tự làm…”
Nguyên tiếp tục.
“Thế có thể cho tôi biết cái dấu “!” đó là gì không?!” – Thắng hỏi
khi thấy cái màn hình đã khởi động xong và có một dấu “!” nhỏ trên
đó.
“À, dấu “!” thường là thông báo cho biết có kẻ nào đó đang cố phá
hủy quy tắc giữa các thế giới, tuy nhiên đôi khi cũng cho biết là
lỗi hệ thống nhưng tôi chắc trường hợp này sẽ không xảy ra.” Nguyên
tiếp tục màn tự sướng trước đây của mình.
Nhưng ít phút sau đó cậu chàng liền quay mặt về phía màn hình và
bảo với Thắng:
“Cậu may đấy, vừa tới nơi đã có việc làm!”