Buổi Lễ Bị Cấm Của Anh Hùng Và Quỷ Vương (1)


Người đăng: Người điên một cõi

Tại khu nhà của Thắng, tằng hầm…

Hiện ở đây chỉ có mình Thắng, lý do là Nguyên vẫn chưa tỉnh dậy,
và cũng nhờ Nguyên có đem theo cái remote nên Thắng mới về đây được,
Thắng đã để Nguyên nghỉ ngơi trên phòng của cậu ta nên hiện ở đây
chỉ có mình cậu.

Nhìn qua 3 xấp tài liệu trên bàn, Thắng lấy ra một tập, dở ra và
tìm tọa độ thế giới cần đến, tra trên hệ thống, và chuẩn bị dịch
chuyển…

Bước lên bục, Thắng được dịch chuyển đến điểm cần đến, tất nhiên,
lần này là một chuyến đi khứ hồi!

….

Tại một thế giới khác, trời về sáng, tại một con đường giữa khu
rừng…

Góc nhìn của Thắng…

Tôi vừa đến nơi, lần này là một thế giới có phần giống thế giới
trước đây của tôi, có quỷ vương, có anh hùng, có ma thuật,…

Lấy ra quyển sổ mà “Thiêng luật” đưa cho tôi, một quyển sổ màu
trắng, ngay khi tôi lấy nó ra, từng ký tự màu vàng dần hiện lên trên
quyển sổ, đây là ngôn ngữ quê hương tôi, dù mới rời khỏi đó chưa tới
một tháng nhưng tôi bất đầu thấy nhớ rồi…

Hiện tại, quyển sổ trên tay tôi từ một quyển sổ trắng đã trở thành
quyển “Luật và quy tắc của Clao”, nhìn xuống dưới cùng của quyển
sổ, một dòng chữ ghi “Thế giới trực thuộc Agis” cho biết vị thần
cai quản thế giới này!

Tôi dở quyển sổ ra, và lật đến quy tắc quan trọng nhất của thế
giới này, cũng may là có cái mục lục!

Quy tắc quan trọng nhất của thế giới này: “Anh hùng hoặc con cháu
của anh hùng và quỷ vương hoặc con cháu của quỷ vương không được kết
hôn với nhau.”

Tôi nhớ trong hồ sơ có ghi là có kẻ đang cố phá vỡ quy tắc quan
trọng nhất của thế giới này, vậy là anh hùng với quỷ vương đang
chuẩn bị đám cưới à?! Nghĩ tới đó trong đầu tôi không hiểu sau lại
xuất hiện hình ảnh 2 thằng đàn ông đang làm lễ trong lễ đường…

Thôi, bỏ cái đó qua một bên, tôi nghĩ là mình nên tìm quỷ vương với
anh hùng trước đã. Nhìn xung quanh, tôi thấy không xa có một đoàn
người đang tới, tôi sẽ hỏi anh ta thử vậy!



Góc nhìn thứ 3…

Thắng tiến về đoàn xe gần đó, lên tiếng…

“Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi chút không?”

“Có gì không, cậu bé?” – Người đánh xe đi đầu cười nói trong khi đang
dừng xe lại.

“Anh có biết người mang danh hiệu anh hùng đang ở đâu không?” – Thắng
hỏi.

“Anh hùng?” – Người đánh xe suy tư – “À, ý nhóc là quốc vương à,
chà, lâu rồi không nghe ai gọi quốc vương là anh hùng cả, mà nhóc
thật không biết sau?” – Người đánh xe nói.

“Không!” – Thắng lắc đầu, làm sau mà biết được khi đến mặt người ta
cậu ta còn chưa nhìn thấy!

“Quốc vương đang chuẩn bị cho hôn lễ của con trai ông ta và con gái
đại tể tướng tại thánh địa!” – Người đánh xe nói.

“Vậy thánh địa ở đâu?!” – Thắng hỏi tiếp.

“Có vẽ như cậu không biết gì nhỉ, chắc là sống trong rừng từ đó
đến giờ đây mà, hai, khổ thân cậu! Chúng tôi cũng đang đến thánh địa
đây, hay là cậu đi chung với chúng tôi nhỉ, vừa đi tôi sẽ vừa kể cho
cậu nghe một số chuyện thú vị về anh hùng và quỷ vương.” – Người
đánh xe nói.

Vậy là Thắng gia nhập đoàn xe, ngồi kế bên người đánh xe, Thắng nghe
ông ta kể chuyện…

“Chắc cậu cũng biết, anh hùng và quỷ vương cứ mỗi 500 năm lại xuất
hiện một lần và do thượng thần Agis lựa chọn, trãi qua nghìn năm,
đã có không ít anh hùng và quỷ vương xuất hiện, anh hùng luôn luôn
là một con người vượt trội và có lòng nhân từ, trong khi đó, quỷ
vương thật ra cũng là một con người nhưng bị tha hóa do lòng tham
không đáy của mình khiến thần tức giận và biến hắn thành quỷ
vương...

“Anh hùng lần này là một người nông dân chân chất, ngài ấy đã có
một người vợ khi được chọn làm anh hùng, vì sứ mệnh nên người ra đi
tiêu diệt quỷ vương, nhưng cậu nghĩ được không, đến phút cuối cùng,
anh hùng cảm hóa được quỷ vương, và thế là cả 2 trở thành bạn của
nhau.”

“Tuy vậy, các quốc gia lại không tin là quỷ vương đã thay đổi, họ
dấy binh tiến đến lâu đài quỷ vương, và kết quả là quân đội của họ
bị anh hùng ra tay diệt sạch.”

“Thế là các quốc gia lại chĩa mũi thương về phía anh hùng, nhưng anh
hùng đâu có vừa, tôi nghe người ta nói lúc đó anh hùng rất là ghét
bọn quý tộc, vậy là anh hùng nhân cơ hội đó kêu gọi nông dân nổi
dậy luôn!” – Nói tới đây, người đánh xe thể hiện một vẽ mặt khá là
hoài niệm.

“Ban đầu chỉ có một nhóm nhỏ, nhưng không hiểu sau nó lại lan ra
toàn lục địa, kết quả là sau 2 năm kháng chiến, bọn ta lật đổ được
chính quyền lúc bấy giờ và thành lập một chính quyền mới tốt đẹp
hơn, cả lục địa thì được thống nhất thành một quốc gia duy nhất,
mọi người thì tôn anh hùng lên làm vua nhưng ngài ấy cứ khăng khăng
không chịu.”

“Kết quả là sau khi bị vợ mắng té tát một trận trước toàn dân, anh
hùng mới chịu lên ngai vàng, nhưng ngài nhất quyết không tham gia
triều chính mà thành lập nội các và ngoại các với tổng cộng 4000
ghế để quản lý đất nước, còn ngài thì chỉ ló mặt trong vài sự
kiện quan trọng!”

“Sau đó thì vợ của anh hùng, lúc này là hoàng hậu sinh hạ một
thái tử, cùng lúc đó vợ của quỷ vương cũng hạ sinh một bé gái,
thế là quỷ vương lúc này chính là đại tể tướng, một người có
tiếng trong nội các và quốc vương quyết định, nếu sau này con cái 2
người không tìm được bạn đời thì sẽ để chúng lấy nhau.”

“Nhưng mà cậu nghĩ được không, khi mà con cái của 2 người đó lớn lên
thì không cần họ thúc đẩy cũng đã say đấm nhau, kết quả là ngài
mai, cũng là thời điểm sinh nhật của 2 người họ, sẽ là lúc mà 2
người họ làm lễ kết hôn...”

Thắng im lặng ngồi kế bên nghe, nhưng sau một lát khi thấy người đánh
xe không nói tiếp nữa thì liền lên tiếng.

“Hết rồi à?!”

“Hết rồi! À mà tới rồi đấy!” – Người đánh xe lên tiếng.

Thắng nhìn về phía trước, trước mặt cậu là một cộng trình cực
lớn, người ra vào tấp nập, từng cây cột trắng thẳng đứng được xếp
thành một vòng tròn bao quanh công trình, phía sau nó là một cái sân
lát đá, kích thức cực lớn với hàng trăm bồn hoa và đài phun nước,
xen kẽ giữa các bồn hoa là các bước tượng thần khác nhau.

Ở chính giữa của cái sân, là một cái điện thờ hình tròn cực lớn,
tại trung tâm điện thờ có một bức tượng nữ thần, nhìn những con
người đứng gần đó mà thấy họ chỉ cao đến ngón chân của bức tượng
thì đủ biết kích thước của điện thờ lớn cở nào.

Nếu nhìn từ trời xuống, ta sẽ thấy cái điện thờ ấy chính là trung
tâm của khu kiến trúc khổng lồ này, cách thiết đặt các bồn hoa và
đài phun nước khiến chúng hình thành hình trăng lưỡi liềm hướng về
điện thờ, phía đối diện là một lượng lớn các khu nhà được sấp
xếm như những con người đang quỳ bái về phía điện thời. 2 bên còn
lại của điện thờ là những khu điện thờ với kích thức nhỏ hơn rất
nhiều và được sấp xếp thành hình vòng cung.

Nếu có người đem thước ra đo đạt tại đây thì họ hẵn sẽ ngạc nhiên
vì kích thước của điện thờ, từ đền thờ lớn ở giữa đến những
chiếc cột bao quanh khu kiến trúc, đó là một quảng đường dài gần
một ký-lô-mét.



Tại một nơi sâu thẩm dưới lòng đất của thế giới ấy…

Đây là một cái hang lớn khá bằng phẳng và có ánh sáng dù đang ở
dưới lòng đất, dưới sàn, từng dòng nhung nham nóng đỏ đang không
ngừng chảy và tụ tập về trung tâm của cái hang, tuy gọi đây là một
cái hang nhưng lại không có lối vào.

Trên vách hang, hàng trăm hình khắc họa do thiên nhiên hình thành như
có quy luật, uốn éo và tạo nên những hình thù kỳ dị nhưng lại như
khắc họa một hình ảnh một vị thần đang che chở cho một thế giới.

Bên trong hang, một đóm sáng đang không ngừng du động quanh vách hang…

Ầm ầm âm…

Tại trung tâm cái hang, một hồ dung nham nhỏ bổng chốc sôi trào lên…

“Đúng, là ta đây!” – âm thanh từ đóm sáng phát ra.

Ầm ầm… - Hồ dung nham lại sôi trào lên lần nữa.

“Ta đến là để giúp ngươi, ngươi không muốn sau?” – đóm sáng lại lên
tiếng.

Ầm ầm ầm ầm… - hồ nhung nham.

“Với sức mình ngươi, ta chắc chắn ngươi không thể nào sinh ra nó an
toàn vậy đâu!” – đóm sáng.

Ùm ùm… - hồ nhung nham.

“Đúng là ta muốn lợi dụng ngươi, nhưng việc này không có hại cho
ngươi mà còn có lợi nữa, không phải sau?”- đóm sáng.

Ùm…

“Bao nhiêu à, ta nắm chắc 99% con nhỏ đó phải chết, vì kẻ giữ luật
đã đến nơi này rồi.” – đóm sáng.

Ùm…ầm…

“Ta chỉ muốn một số sinh mệnh của ngươi, vậy thôi!” –đóm sáng



Quay lại với Thắng…

Góc nhìn của Thắng…

Tôi hiện tại đang cảm thấy bối rối, nguyên nhân cũng vì vụ việc lần
này, nó khá đặc biệt, nói ngắn gọn thì thế này đây: đám cưới này
được toàn bộ người dân ở đây, kể cả tín đồ tôn giáo chấp nhận và
ủng hộ, trong khi đó, luật của thế giới này lại không cho phép điều
đó xảy ra!

Nếu tôi phá cái hôn lễ này, một điều chắc chắn là tôi sẽ hoàn
thành chức trách của mình, nhưng là tôi lại cảm thấy làm vậy là
có phần vô lý và quá đáng, nhưng nếu tôi không làm, thì tôi đến đây
chỉ để chơi thôi à?!

Tôi có thử hỏi ngài Jesus, ngài ấy bảo là cái luật này có phần
quá đáng, tốt nhất là tôi không nên làm theo, chắc chắn có uẩn khúc
gì đó ở đây.

“Ta đã dõi theo cậu từ nãy đến giờ, có vẽ như cậu đang gặp rất
rối, sau không thử kể cho ta nghe?” – một giáo sĩ tiến về phía tôi.

Tôi nhìn vị giáo sĩ ấy, có lẽ ông ta sẽ có biện pháp nào đó.

“Ngài nghĩ sau khi phải phá một buổi lễ được mọi người mong chờ
bởi luật yêu cầu?” – Tôi nhìn vị giáo sĩ và hỏi.

“Cậu nghĩ sau về buổi lễ đó, tốt hay xấu?” – Vị giáo sĩ hõi lại
tôi.

“Tôi không nghĩ buổi lễ đó là xấu.” – tôi trả lời.

“Vậy thì không cần phải phá nó, nếu cậu vẫn không tìm được lời
giải, sau không thử hỏi nữ thần.” – Vị giáo sĩ đưa ra lời khuyên cho
tôi.

Đúng nhỉ, sau tôi không thử hỏi thần của thế giới này, sau khi cám
ơn vị giáo sĩ, tôi tiến về phía điện thờ, làm cho giống như là đi
lại đó hỏi nữ thần chứ tôi cũng không biết làm sau để liên lạc với
thần của thế giới này.

Tìm một góc khuất bên trong điện thờ, tôi mở quyển sổ nhỏ mà lúc
này đã trở thành quyển luật của thế giới này ra với hy vọng tìm
được cách liên lạc. Có một trang này, đúng một trang luôn, hên thật.
Theo hướng dẫn, tôi tiến về phía tượng thần.

“Là cậu à, có câu trả lời chưa?” – vị tu sĩ lúc nãy đang đứng
trước tượng thần.

“Vẫn chưa, bây giờ tôi sẽ thử hỏi thần vậy!” – Tôi cười đáp lời ông
ta.

Sau đó, đứng trước tượng thần, tôi làm theo hướng dẫn và đi vào bên
trong tượng thần.



Thắng được dịch chuyển đến một không gian khác, một căn phòng nhỏ
có một chiếc ghế và một người đang ngồi ở cách đó khá xa, khuất
sau một tấm màng…

“Ngồi đi, nói ta nghe ngươi đến đây với mục đích gì?” – người ngồi
đằng xa – vị thần lên tiếng.

Thắng ngồi vào ghế và nói lên vấn đề cả mình, ngay lập tức cậu
nhận được câu trả lời…

“Hậu duệ của anh hùng và quỷ vương không thể đến với nhau vì thứ
được sinh ra từ sự kết hợp của 2 kẻ đó sẽ chỉ mang đến sự hủy
diệt!” – Vị thần trả lời.

“Thật vậy sau? Hay ngươi chỉ đang cố bảo vệ vị trí của mình nhỉ?”

Âm thanh của kẻ thứ 3 vang lên, sau đó là một đóm sáng nhỏ xuất
hiện trong căn phòng.

“Con người, ngươi đã có câu trả lời, hãy nhanh chóng rời khỏi đây
đi.” – Vị thần nói với Thắng.



Trong khi đó, tại khu điện thờ kia, cao tầng đang rối cả lên do tất
cả mọi người điều chứng kiến cảnh Thắng bước vào trong tượng thần.
Các giáo sĩ điều cho rằng đó là người đưa tin của thần và chay
khắp nơi dò hỏi thông tin về Thắng, quốc vương thì cứ đứng chết trân
trước tượng thần như chờ đợi điều gì đó.

“Quốc vương, nếu lời sấm ngày đó là thật thì…”

Một vị tu sĩ đứng kế bên quốc vương lên tiếng, nhưng chưa nói hết câu
thì đã bị quốc vương ra hiệu dừng lại.

Người quốc vương biết lời sấm trong câu nói của vị tu sĩ, nhưng bất
chấp lời sấm ấy, ngài và các tu sĩ vẫn quyết định tổ chức buổi
lễ này, khi nãy, khi nghe một người tu sĩ nói về cậu bé đi vào
trong tượng thần, nhà vua đã gần như đứng chết trân.

Lát sau, Thắng bước ra từ trong tượng thần,…

“Chào mừng ngươi đến nơi này, sứ giả của thần.” – Quốc vương lên
tiếng.

Thắng thì đứng chết trân trong sự ngạc nhiên, phần vì lời nói của
quốc vương, nhưng phần lớn là do tất cả mọi người ở trong điện thờ
đang nhìn chầm chầm cậu.

“Sứ giả của thần?” – Thắng nhìn xung quanh rồi chỉ vô mình mà hỏi.

“Đúng, chính là ngươi, có thể cho ta biết thần đã nói gì về việc
ở đây không?” – quốc vương lên tiếng.

Thắng nhìn vị quốc vương, trầm tư một lát rồi nói…

“Có vẽ mọi người biết cả rồi nhỉ, việc buổi lễ này không được
thần ở đây chấp nhận…”

Đáp lại Thắng là cái gật đầu của rất nhiều người. Vậy là Thắng
thuật lại những gì vị thần kia đã nói, cũng như cho họ biết việc
cậu tới đây.

“Vậy cậu tính làm gì, tôi thì chắn chắn sẽ không để cậu phá hủy
ngày vui của mình đâu!” – Một chàng trai gần đó lên tiếng hâm dọa.

“Có vẽ cậu là chú rễ nhỉ, nói thật, tôi cũng không biết phải làm
gì…” – Thắng nhìn về phía chàng trai vừa lên tiếng.

Cả gian phòng bất giác chìm trong yên lặng…

Kịch, kịch, kich…

Một âm thanh vang lên phá vỡ sự yên lặng cũng như thông báo cho mọi
người tại đó biết có kẻ vừa đến.

“Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên phá vỡ buỗi lễ này, bởi vì làm
thế cũng tương đồng với việc cậu vừa phá luật!”

Người vừa mới đến lên tiếng, đó là một người đàn ông trong bộ áo
choàng đen viền vàng theo phong cách tây phương, hai tay để trong túi
áo, đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, tóc vàng xoăn cắt
ngắn, miệng ngậm một điếu thuốc lá, chân đi một đôi boot, nhìn vào
khuôn mặt và dáng người có vẽ người vừa đến chỉ tầm 30 tuổi là
cùng.

Thắng nhìn vào người vừa đến mà không lên tiếng, người đàn ông vừa
đến cũng nhìn vào thắng, cả hai cứ như vậy được ít phút thì người
đàn ông lại lên tiếng.

“Kẻ giữ luật, Thiêng luật, mấy từ này đủ để cậu hiểu chứ, kẻ giữ
luật đương nhiệm?”

“Anh là ai?” – Thắng vẽ mặt ngạc nhiên hỏi lại.

“Kẻ giữ luật của 300 năm trước!” – Người đàn ông mới đến trả lời.


Kẻ Giữ Luật - Chương #13