Kẻ Trộm


Người đăng: XHolyFangx

Một tiếng hét thất thanh bớt chợt vang vọng ra từ phía ngôi làng.

Tôi nhìn chăm chăm về hướng có cái thứ đã hét lên cái thứ tiếng đó.

Và theo sau đó là một nhóm hai người đàn ông bên ngoài làng tức tốc quay trở
về bên trong.

Có vẻ họ đang la hét cái gì đó nhưng tôi tại chẳng hiểu họ đang nói gì cả. Một
lúc sau,đám dân làng xuất hiện ra từ trong nhà của họ với những thanh kiếm và
cây cuốc lăm lăm trên tay.

Chẳng lẽ nào… tôi đã bị phát hiện rồi sao?

… Hoặc đó là những gì tôi nghĩ, bởi vì có vẻ họ không di chuyển về hướng này.

Những người trong làng tập hợp lại với nhau và đi nhanh về hướng Tây.

Trong lúc đó thì tôi lẳng lặng mà đi theo họ bằng đường rừng.

Nhìn về phía Tây, tôi nhận ra chỗ đó là một cơn bão cát đang thổi về hướng
này.

Và tất cả người làng đang đi theo đường đó.

Trộm Lv 7

Trang bị: Kiếm đồng – Giày da

Trộm Lv 11

Trang bị: Kiếm đồng – Áo giáp da – Giày da

Trộm Lv 4

Trang bị: Kiếm đồng

Mặc dù những tên trộm đang ở xa đến mức nhìn chúng chẳng khác gì một hạt gạo
nhưng những thông tin về chúng chợt hiện lên trong đầu tôi.

Với phép Thẩm định, hoàn cảnh hiện tại đã trở nên rõ ràng hơn nhiều rồi.

Cái này nhìn giống với mấy cái sự kiện mở đầu game quá nhỉ, đoàn cướp tấn công
cơ đấy…

Nếu cứ tiếp tục ẩn nấp thì có lẽ tôi sẽ làm được gì đó…

Hầu hết cấp độ của bọn chúng khá cao so với tôi.

Tôi có thể giải quyết được riêng lẻ từng tên một vì tôi có mang trong người
thanh kiếm thánh Durandal.

Cả đám dân làng cũng không phải là đối thủ của tôi bởi kiếm của họ toàn là làm
từ đồng.

Thật may là tôi đã bỏ xa cái chuồng ngựa lúc trước vì hiện tại đã có người
đang kiểm tra cái chốn đó.

Có lẽ bọn họ sẽ đụng độ với chúng tại cái chốn kia…


… Tại trung tâm chiến trận là một người đàn ông trung niên Lv 25.

Ngoài ra cũng có ông trưởng làng ở đó nữa.

Và ông ta cũng chỉ mới có Lv 8.

Trong khi đó tên cướp mà bọn họ đang phải đương đầu là…

Trộm Lv 41

Trang bị: Gươm sắt – Khăn che mặt – Giáp sắt – Giày da

Dựa vào cấp độ cao chót vót của hắn, có vẻ như hắn ta là kẻ chỉ huy.

Ngoài ra hắn ta có đeo một cái khăn bịt kín mặt.

Kẻ mạnh thứ hai là tên có Lv 19.

Tiếp theo là tên Lv 11 mà tôi thấy trước đó.

Còn những tên còn lại thì chỉ đều dừng lại ở mức có một chữ số cấp độ.

Đây là Arc đầu tiên nên bọn chúng mới yếu như thế nhỉ?

Nếu như tôi thận trọng với tôi thủ lĩnh, bằng cách vi diệu nào đó có thể tôi
sẽ hạ gục được hắn.

Khi những tên cướp đổ bộ vào làng, bọn cướp bắt đầu tiến công người dân bên
trong.

Cùng khi đó cũng là lúc người dân tự mình phản công.

Không gian tĩnh lặng lúc trước giờ đã tràn ngập âm thanh chát chúa của tiếng
kim loại vào nhau, con người đánh nhau loạn xạ đến nỗi đến nhận diện người bên
phe mình cũng là một việc khó khăn. Những tiếng kêu la, rên rỉ cứ thi nhau mà
vang lên, nhưng lại một lần nữa… tôi chẳng thể hiểu được họ đang nói gì…

Nơi họ đang giao tranh là ngay phía trước của nơi tôi đang ẩn nấp.

Tôi sẽ có lợi thế là sự ngạc nhiên nếu bước ra khỏi rừng ngay lúc này.

Lại thêm cấp độ của bọn trộm lại khá thấp, chẳng có mấy tên là mạnh cả, một cơ
hội tốt để tôi kiểm tra những Kĩ năng kiếm thuật của mình.

Người đàn ông trung niên Lv 25 hiện tại đang tiếp chiến với tên chỉ huy Lv 41.

Tuy nhiên có vẻ như tên chỉ huy lại đang tỏ ra áp đảo hơn với lợi thế về việc
chênh lệch cấp độ của mình.

Bịch! Người đàn ông trung niên bị tên cướp quẳng xuống mặt đất, ông ta cố di
chuyển cánh tay vô vọng trên nền đất nhưng… Phập! Ông ta đã bị đâm xuyên qua
người…

Hắn ta… đã làm gì thế kia?

Thanh kiếm của tên chỉ huy đã đâm xuyên qua kẽ hở của chiếc giáp phục đang mặc
của người đàn ông kia.

Tôi có nghe rằng thường thì người ta chỉ mặc giáp phục trong những môn võ
thuật cổ đại.

Người đàn ông trung niên nằm thẳng cẳng bị chọc vào tuyến tiền liệt, còn tên
thủ lĩnh thì đứng đối mặt với ông ta.

Lẽ nào đây là cơ hội của tôi ư?

Nếu thành công, tôi có thể tiếp cận được tên chỉ huy mà không bị hắn phát hiện
ra.

Với thanh gươm thánh Durandal này, chỉ một nhát chém từ phía sau chắc cũng đủ
để gây ra một lượng sát thương đáng kể rồi.

Trái tim tôi đang thụi thình thịch vào thành ngực như muốn nhảy ra.

Tôi tuốt thanh kiếm thánh bóng loáng ra khỏi chiếc vỏ và cầm chặt chuôi gươm
bằng cả hai bàn tay.

Durandal nặng hơn thanh kiếm gỗ tôi hay dùng, nhưng cũng không đến mức mà tôi
không thể sử dụng.

Nói thẳng ra là nó rất dễ dàng với tôi, một kẻ đã từng tập kendo từ trước.
(*Chú thích: Kendo là bộ môn kiếm đạo Nhật Bản)

Nếu đây là một sự kiện mở đầu game, có lẽ những tên đó không phải là những kẻ
mà tôi không thể hạ gục được ngay tại cấp độ 1.

Ngoài làm việc đó, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác cả.

Hít một hơi thật sâu làn không khí mát lạnh vào lồng ngực…

Tôi để ý tới những âm thanh xung quanh mình…

Quả thật tôi chẳng thể nào hiểu được bọn họ đang nói cái quái gì cả.

Tôi tức tốc rời khỏi chỗ nấp trong khu rừng.

Mode “Full speed” đã được bật, nhắm thẳng tên thủ lãnh mà chạy tới.

Trong khi đó, một trong những tên trộm để ý thấy một tôi đang chạy liền chạy
ra ngăn cản.

Một lưỡi gươm sáng bóng Durandal được vung lên… và tên cướp Lv 2 đã bị hạ sát
ngay tức khắc.

Đây thực sự là Lv 2 à?

Tôi vung thanh kiếm vài lần nữa và tiếp tục chạy. Chỉ bằng vài bước nhảy và
tôi đã hạ cánh ngay bên cạnh tên thủ lĩnh.

Những thông tin về việc giết chết tên cướp được não bộ truyền đến hai cánh tay
tôi, nắm chặt chuôi gươm, tôi cứ thế mà bổ xuống.

Lại một đường gươm sáng loáng nữa được vung lên trúng ngay cổ tên chỉ huy, lúc
tôi kết thúc đường kiếm của mình là lúc “cái đó” đang bay cũng hạ cánh xuống
đất, ý tôi là cái cần cổ và cái phần phía trên của nó ấy.

Những dòng máu đỏ tươi thi nhau trào ra từ cái thứ trước đó là cái cổ của tên
cướp.

Uwaa.

Đây thực sự là Spalatter game ư?

Nếu đúng thì đây quả thật là một trò chơi kinh tởm.

Nhưng giờ thì tôi không có thời gian mà suy nghĩ đến mấy thứ lặt vặt đó.

Tôi bắt đầu nhắm mục tiêu là những tên khác.

Nhưng kẻ xung quanh tôi đều đứng riêng lẻ một mình và yếu đến nỗi có thể gục
chỉ vì một đường của tôi.

Mỗi lần tôi hạ gươm là mỗi lần máu tươi lại xịt ra từ những tên cướp, cứ thế
và số lượng của chúng càng giảm chỉ còn lại một vài tên.

Tôi đảo mắt tìm kiếm tên mạnh thứ hai – tên có Lv 19.

Trong khi đang triệt hạ những tên tầm thường với mỗi nhát kiếm cắt ngọt vào cổ
của mỗi tên, tôi tìm kiếm hắn…

Hắn đang đứng cách biệt với những kẻ khác và đơn thân đánh với ông trưởng
làng.

Bên cạnh ông ấy còn là những dân làng khác đang làm kiên cố thêm lớp phòng hộ
của mình.

Và ai đó đã hét lên cái gì đó…

Tên Lv 19 nhìn về chỗ này và quả thật là chính hắn đã hét lên cái tiếng inh
tai đó.

Bọn cướp liền ngưng giao tranh và rút khỏi combat.

Mất đi người chỉ huy, bọn chúng như rắn mất đuôi thi nhau bỏ chạy tán loạn.

Quay lưng lại với kẻ thù là một sai lầm nghiêm trọng… và lúc đó, chính tôi sẽ
trừng phạt chúng.

Tôi bắt đầu cất bước đuổi theo…

Từ phía sau của một hàng dài những con vịt nối đuôi nhau mà chạy, một cuộc tàn
sát đẫm máu đã diễn ra…

… Và chẳng mấy chốc tên cướp mang Lv 11 đã ở trước mặt tôi.

Tôi giơ gươm lên chặn một đòn từ phía hắn và trở lại với đòn tấn công thông
thường của mình về phía cánh trái – nơi hắn đã chuẩn bị để chặn sẵn.

Với tấm áo giáp mà hắn mặc trên người, tôi chắc chắn không thể hạ gục được hắn
chỉ trong một đòn.

Bằng một quyết định nhanh chóng, tôi chuyển hướng chém về phía… cẳng tay của
hắn ta.

Nếu như đây là Kendo, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này…

Lại giống như mọi khi, tiếng cắt ngọt xớt vang lên và một tiếng bịch vọng lên
từ phía dưới: cái cổ tay trái đã hoàn toàn bị cắt lìa của hắn đang yên vị trên
mặt đất và tiếp tục rỉ máu ra ngoài.

Tôi chẳng thèm để tâm đến những giọt máu đỏ rũ xuống từ cánh tay của hắn mà
tiếp tục vung gươm xuống… Hắn chết mà chẳng thể nào chống cự với bàn tay cầm
kiếm thì đang nằm trên mặt đất kia…

Cái đầu của tên trộm Lv 11 bay đi, hai trong ba mục tiêu đã bị hạ…

Từ bãi máu của hắn ta, tôi tiếp tục phóng theo những kẻ còn sống sót…

Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó, những tên trộm còn lại đã hoàn toàn bật
Mode “bỏ chạy”.

Kẻ đầu tiên quay lưng đi là tên có Lv 19. Bản năng tốt đấy. Đến cuối cùng thì
hắn vẫn là một kẻ trộm thôi…

……

Đao kiếm vô tình cứ liên tục mà chém xuống những con thiêu thân đang cố gắng
bỏ chạy trong tuyệt vọng… từng tên, từng tên một ngã gục… kể cả tên cướp cuối
cùng Lv 19.

Cái tấm lưng trần trụi không phòng bị của hắn hoàn toàn không phải là đối thủ
của lưỡi gươm Durandal này…

Những kẻ còn lại thì đã bỏ chạy tứ tán khắp nơi…

Tuy vậy cuối cùng cũng chẳng có kẻ nào là thoát khỏi cái Mode “cuồng nộ” này
và đều trở thành EXP của tôi, Bwahahahahaaa (*Chú thích: EXP là viết tắt của
Experience là kinh nghiệm, thường hay thấy trong game)

“Phù…”

Sau khi đã triệt hạ toàn bộ kẻ địch, tôi ngồi phịch xuống trên nền cỏ.

Dù cho đây là một trò chơi, nhưng… tôi lại đang thở dốc.

Tôi buông ra một hơi dài và bắt đầu bình tâm lại.

Những âm thanh ồn ào xung quanh bắt đầu quay trở lại với tôi.

Đâu đó rải rác trên những cánh đồng là những cái xác đang nằm phơi dưới ánh
trăng, đâu đó trên những đồng cỏ những mẩu thi thể rơi vất vưởng đến nỗi có
thể gặp ở bất cứ đâu, còn những dòng máu đỏ sẫm thì chảy khắp các nẻo đường
như vừa trải qua một cơn mưa máu vậy.

Nói chung là chẳng khác gì một cuộc thảm sát…

Có cần thiết phải làm nó giống thật đến như thế không?

Thường thì những cái xác phải biến mất sau một thời gian chứ?

Những người chơi thử bản beta không phàn nàn về điều này à? …

Có lẽ là vì tôi chưa từng được nghe đến game thực tế ảo và những thứ tôi đang
chơi là bản beta mà thôi…

Nếu đã vậy thì chắc chắn tôi sẽ đi cằn nhằn về những thứ này.

Trong khi cơ thể tôi đang trở lại với nhịp thở bình thường, ông già trưởng
làng chợt tiến đến gần tôi.

Nhìn già khằn vậy mà chỉ mới Lv 8 thôi á, hơi bị khó tin đấy.

“××××××××××”

“Tôi chẳng hiểu ông đang nói cái gì cả.”

“Xin ngài lượng thứ. Ngài nói tiếng Brahim à?”

“…?”

Vậy là nó được cài đặt như vậy sao…

“Ồ phải.”

“Hô! Quả như mong đợi. Vậy ra ngài đây là một Mạo hiểm giả.”

Ý ông là gì khi nói “như mong đợi” chứ? Cứ nói quá lên thôi.

“Ờ phải đấy.”

Tôi chỉ việc gật đầu đồng ý.

“Ngài đã cứu giúp ngôi làng này khỏi rất nhiều rắc rối, tạ ơn ngài rất nhiều.”

“Không có gì đâu.”

Chắc đây là một dạng sự kiện rồi.

Nhưng mà, tôi bây giờ lại đang có vẻ xất xược chẳng giống bình thường chút
nào.

Chắc là vì ông trưởng làng này cứ hạ thấp mình và tán tụng tôi đây mà. Dù cho
với cấp độ thấp thì ông ta vẫn là trưởng làng không phải sao?

Những lúc này thì quả thực có hơi rắc rối khi ông ta trở nên trang nhã quá
mức.

“Hãy để lão già này bày tỏ sự biết ơn của mình cho cậu.”

“Vậy à? Vậy, có chỗ nào mà tôi có thể ngả lưng được không? Tôi khá mệt mỏi
rồi.”

Mặc dù đây chỉ là một trò chơi nhưng nó lại giống thật đến nỗi tôi có cảm
tưởng như mình đã phải chạy vài vòng rồi.

Nhưng phải nói là quả đúng như sự mong đợi từ một game thực tế ảo.

Còn một lý do khác mà tôi không muốn ngủ bờ ngủ bụi tại đây là vì mấy cái xác
chết bốc mùi tanh rình này. Nhanh biến mất đi chứ…

“Vậy thì, xin hãy đến nhà của lão mà nghỉ. Lão hay được gọi là Somara, là chủ
của cái ngôi làng này.”

Somara, 68

Trưởng làng Lv 8

Trang bị: Gươm đồng – Áo choàng – Giày xăng-đan – Nhẫn tù trưởng

Những thông tin có vẻ như không có gì sai sót cả.

“Nhờ ngài vậy. Tôi là Michio.”

Tôi đoán là người trong cái game này không có họ, vậy nên chắc Michio là đủ
rồi.

Ông già bắt đầu di chuyển, cả tôi cũng đứng dậy và theo sau ông ta.

“××××××××××”

“××××××××××”

Tôi chẳng thể hiểu được mấy mẩu hội thoại của ông ta với những người trong
làng.

Chuyện quái gì xảy ra với cái game này thế?

“Bộ những người ở đây ít người nói tiếng Brahim lắm à?”

“Trong cái làng này là chỉ có lão, ông thương gia Bikka và bà chủ quán trọ là
biết thôi.”

“Phù~, vậy sao?”

“Michio-sama còn trẻ như vậy mà đã thông thạo được tiếng Brahim rồi.”

“Hmm?”

Đáng ngạc nhiên như vậy á?

À mà Brahim không phải là tiếng Nhật sao? Nếu không phải thì hơi lạ đấy nhé.

Dù vậy không phải là bất khả thi cho tôi để truyền tải ý của mình cho họ, vì
vài lý do gì đó mà tôi có thể thấu đáo được mọi việc hoàn toàn.

Tôi chẳng thể hiểu hết được mấy cái thể loại game thực tế ảo này.

“Dẫu vậy vẫn còn một người có thể nói tiếng Brahim đấy, đó là người Mạo hiểm
giả trong trận đánh lúc nãy, ông ta…”

Ông lão hạ nhỏ giọng mình xuống…

Có vẻ như ông ta đang nói đến người đàn ông trung niên Lv 25 kia, hay là còn
có người có chức nghiệp là Mạo hiểm giả khác ở đây à? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại
thì tôi chẳng thể nào tìm ra người nào khác cả.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Tôi nhìn lại bản thân mình.

Michio Kaga, nam, 17

Thường dân Lv 2, Trộm Lv 2

Trang bị: Durandal – Giày xăng-đan – Định tâm nhẫn —

Có vẻ như cấp độ của tôi đã tăng lên sau trận chiến vừa rồi.

Những trận chiến khốc liệt như thế trong đây là bình thường ư? Chẳng lẽ tôi
phải ngậm ngùi chịu đựng mấy trận đấu man rợ ấy mà cấp độ chỉ tăng có 1 á?

Chúng tôi hướng về phía ngôi nhà của ông trưởng làng…

“××××××××××”

“××××××××××”

“Một bồn tắm nước nóng đã được chuẩn bị sẵn cho ngài.”

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Ông lão trao đổi gì đó với người trong nhà và để người đó dắt tôi vào bên
trong.

Ngôi nhà này được thiết kế khá riêng tư, dù hai tầng nhưng lại mang chút vẻ
mộc mạc với những bức tường được làm bằng đất.

Nền văn minh tại đây có vẻ không cao cho lắm, nó giống với một ngôi làng tại
thời kỳ Trung cổ thì hơn.

Họ không có trang bị súng và cung tên.

Từ lối cửa ra vào đến bên trong, nền nhà được làm bằng đất cả.

Và phòng mà tôi được chỉ cho nằm ngay bên cạnh nó.

“Mong ngài có thể thư thái trong căn phòng này.”

“Tôi xin phép vậy.”

“Tốt thôi.”

Căn phòng này cũng chẳng có gì khác cả, tầng nhà đóng đầy bụi và sàn nhà thì
được lót bởi những tấm ván gỗ.

Tôi ngả người lên trên tấm ván gỗ.

“Phù…”

Tôi thở dài…

Cũng đến lúc đăng xuất rồi…

……

Eh?

Làm thế nào… để đăng xuất đây???


Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo - Chương #3