Người đăng: kjtkjdb0y
Tối tối họ còn gặp nhau đi dạo khắp khu nữa. Có lẽ nổi buồn của mẹ cô đã vơi
đi phần nào. Bây giờ cô cười nhiều hơn trước, mở lòng nhiều hơn. Cô đi dạo với
Tr khá nhiều ở đây, tối nào cả hai không bận đều gặp nhau cả. Jinwoo cũng
nhiều lần rủ cô nhưng cô chỉ đi vài lần rồi thôi. Có lẽ cô không thích tính
cách của Jinwoo. Đêm ấy Tr và Jani cũng gặp nhau.
- Ở Việt Nam anh có người yêu chưa? Qua đây lâu vậy không nhớ người yêu à?
- Anh chưa. Đang thích một người mà chưa biết phải nói sao cho người đó biết
nữa. Sợ người ta không thích mình nữa thì khổ.
- Ai mà làm anh phải khổ sở vậy?
- Người đó rất xinh. Anh thích người đó vì đôi mắt buồn mang nhiều tâm sự.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy khóc, tự dưng anh có cảm giác muốn che chở cho cô
ấy lắm.
Tr chỉ nói loáng thoáng vậy thôi, chắc anh cảm thấy còn quá sớm để thổ lộ rõ
với cô.
Anh Tuấn giờ cũng phải khâm phục Tr tài giỏi thật. Mới đó mà đã thân thiết
Jani vậy rồi. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Anh Tuấn còn báo cáo tình hình của Tr
về câu lạc bộ bên Việt Nam, trận ra quân sân nhà tuần này tiếp Gwang Ju Fc ,
Tr sẽ được thi đấu chính thức. Có thể nói với những nỗ lực đáng khen ngợi của
mình Tr đã dần thể hiện được ở Incheon.
Một thời gian dài chơi tennis cùng nhau, nói chuyện với Jani nhiều, nhưng chưa
một lần nào anh mời cô ra ngoài chơi cả. Đánh liều gần tới ngày thi đấu giải
tennis, anh mời cô đi ăn tối. Jani coi bộ đăm chiêu lắm rồi gật đầu đồng ý.
Tối đó anh mặc quần jean đen, đi với đôi giày thể thao rất năng động, còn cái
áo thun thật nổi bật có in dòng chữ " will you..." to đùng trước ngực. Đúng
giờ hẹn anh chạy xe ra đón Jani ở cổng. Bộ đầm màu vàng nhạt làm Jani trở nên
quyến rũ hơn bao giờ hết. Khổ nỗi anh không biết quán nào ở đây cả, đành phải
để Jani chỉ đường đến một quán ăn khá sang trọng gần Chinatown. Quán thắp rất
nhiều lồng đèn, ánh sáng màu vàng sau lớp vải mờ vừa sang trọng vừa tạo cảm
giác rất ấm cũng. Bên dưới còn có hòn non bộ, kèm theo tiếng nước chảy róc
rách, róc rách.
Placeholder Image
Hai người tiến vào bàn, Trường ga-lăng kéo ghế mời cô ngồi:
- Cảm ơn anh, quán này em thường hay ghé. Không biết anh có thích không nữa?
- Được mời người xinh như em đi ăn tối, dù ăn ở đâu anh cũng cảm thấy ngon.
Thật sự tối nay em xinh lắm. Tr khen kèm theo ánh mắt vừa nghiêm túc vừa say
đắm nhìn thẳng vào mắt Jani.
Chắc cô hơi ngại trước lời khen của Tr, má ửng hồng lên. Hai người kêu khá
nhiều món. Thức ăn rất ngon, nhiều lần Tr còn gắp thức ăn mời cô nữa. Những cử
chỉ quan tâm nhẹ nhàng, ân cần của anh khiến nhiều người nhầm tưởng họ đang
yêu nhau. Nhiều lần đi với Jani, anh muốn hỏi là cô đã có người yêu chưa nhưng
cứ ấp úng mãi rồi thôi. Cảm thấy đây là thời điểm thích hợp, anh hỏi cô về
chuyện này. Jani trả lời tỉnh bơ:
- Sao hồi bữa anh kêu em với anh Jinwoo yêu nhau mà, giờ con hỏi nữa?
- Lúc đó anh chưa biết, chứ nhìn thấy cách hai người giao tiếp là anh biết
không phải rồi?
- Cũng tinh ý ghê ha? Vậy theo anh cử chỉ sao mới là yêu nhau?
- Như anh với em bây giờ này. Tr mạnh dạn.
- Em chưa có người yêu. Bố nói còn nhỏ chưa cho yêu.
- Haha! Tr cười lớn trước câu nói đùa của Jani. Càng ngày anh càng cảm thấy
thích cách nói chuyện của cô, rất hợp với anh, vừa thật mà vừa có chút gì đó
nhí nhảnh, rất đáng yêu. Kết thúc buổi ăn tối hai người về luôn câu lạc bộ chứ
không đi đâu thêm cả vì sợ muộn. Trên đường về, cô còn kêu anh bật một bài
nhạc Việt để cô nghe thử. Cửa kính để mở, mái tóc cô bay bay theo gió kèm theo
mùi nước hoa thật nhẹ nhàng. Đi giữa con đường hai bên hàng cây xanh dài thằng
tắp, xe cộ qua lại rất ít dường như chỉ có hai người. Những giai điệu đầu tiên
của ca khúc "Yêu và yêu" vang lên.
" The first time I saw you, I believed that we're meant for each other...". Tr
dịch nhỏ sau những câu hát tiếng Việt. Jani ngồi lặng yên nghe. Cả hai chìm
đắm vào những giai điệu bài hát, con tim đập rộn ràng. Sự im lặng lúc này là
cách tốt nhận để cả hai cảm nhận nhau qua từng hơi thở, nhịp đập. Phải chăng
họ đang đi trên con đường mang tên "Hạnh Phúc".
Về tới câu lạc bộ cũng là lúc trời đổ cơn mưa ồ ạt, chắc mọi người đã ngủ hết,
không còn thấy một bóng người nào. Hai người từ bãi đậu xe chạy vào. Không có
ô hay áo khoác gì cả, hai người ướt nhẹp. Jani mặc đầm khá mỏng, bị ướt nên
dính sát vào người cô. Thân hình nhỏ nhắn, trắng trẻo làm Tr cứ mê mẩn nhìn.
Jani thấy ngại quá không biết làm sao cứ đi sát vào sau lưng Tr, còn không cho
anh quay người lại nữa. Tr phì cười rồi bất ngờ nắm lấy tay cô chạy ù vào
trước phòng Coach.
- Có lạnh lắm không? Tr hỏi nhẹ sợ bố cô nghe.
- Cũng hơi lạnh, không biết ngủ dậy có bị cảm không nữa.
- Uh! Vậy thôi em vào nhanh đi kẻo cảm. Mai gặp lại. Chúc em ngủ ngon.
Hai người chia tay, sau một đêm ngủ ngon thì Jani bị cảm lạnh thật. Cô hắt xì
hơi liên tục và chỉ ăn cháo thôi. Tr qua phòng bác sĩ lấy thuốc rồi cầm sang
đưa cho cô. Hành động này khiến Jani vô cùng bất ngờ và cảm động. Tr nói lúc
trước cô đem đá cho anh chườm, nên giờ anh đem lại là hòa. Sự quan tâm nhẹ
nhàng là rất cần thiết để có thể làm lay động trái tim người con gái. Thật sự
họ không cần gì quá phô trương, họ không cần những món quà vật chất giá trị.
Cái họ cần nhất là tình cảm, là sự yêu thương, sự quan tâm thật lòng. Tr đang
dần dần lấy được cảm tình của Jani bằng những điều ấy. Nhưng càng ngày càng
thân thiết với Jani nên Tr bị Jinwoo chú ý rất nhiều. Những buổi tập anh hay
bị chơi xấu, dù chỉ là những chấn thương nhẹ nhưng không ai dám chắc những lần
sau sẽ không nghiêm trọng. Và cả những điều Tr không hiểu nữa, anh trực bóng
lúc đem vào thì đều căng cả, nhưng hôm sau đem ra lại thì toàn bộ bị làm xẹp
hết. Tr phải mất cả thời gian bơm bóng nên làm muộn giờ tập. Bị Coach phạt
chạy quanh vòng sân cả ngày hôm đó, không được tập cùng đội. Đồ đạc anh luôn
xếp ngăn nấp thì bị ai xáo trộn, vứt lung tung khắp nơi. Nhiều lúc Tr tức giận
không kiềm chế được hét ầm lên cả phòng. Anh cũng đã đoán biết là ai nhưng vẫn
chưa có cơ hội để bắt tận tay.
Giải đấu tennis bắt đầu. Tr mới chơi nên hai người chỉ thắng được hai trận đầu
và bị loại ngay sau đó. Jani rất buồn vì cô muốn giành chiến thắng để tặng mẹ
cô nhưng không thực hiện được, cô đã khóc rất nhiều. Cô không hề trách Tr vì
anh cũng đã cố gắng hết sức. Thua thì ai cũng buồn đó là điều dễ hiểu. Nhưng
tâm trạng không tốt lại bị kích động thì rất dễ mất đi sự sáng suốt của mình,
khiến niềm tin, suy nghĩ dễ bị lay động. Tối đó Jinwoo gặp Jani.
- Anh đã nói với em từ đầu rồi thằng đó không biết chơi rồi. Đáng lẽ em phải
đánh với anh mới đúng. Jinwoo nói trong khi Jani vẫn ngồi im.
- Anh còn nghe nó nói với bọn kia là nó đang muốn quen em cho vui qua đường
vậy thôi. Vì nó ở đây được bao lâu đâu, thấy ở đây buồn không ai chơi với nó
nên muốn quen em thôi. Em đừng tin nó, lỡ có chuyện gì thì lại khổ cho em.
Jinwoo tỏ ra quan tâm.
Jani vẫn không nói gì, chắc cô đang suy nghĩ. Cô không tin Tr là người như vậy
nhưng những điều Jinwoo nói khiến cô có chút gì đó thận trọng hơn, đôi lúc lại
có sự nghi ngờ. Bởi dù không thích Jinwoo nhưng anh lại là người được bố cô
rất tin tưởng, lại là đội trưởng của đội nên những điều anh nói không phải là
không đáng tin. Cô quyết định sẽ ít gặp Tr hơn, cô sẽ giữ khoảng cách với anh
một thời gian để có thể hiểu rõ hơn về anh. Cô muốn xem anh phản ứng như thế
nào.
Đã nhiều đêm liền anh rủ cô đi dạo, nhưng cô điều từ chối với lí do là bận đi
với bố. Ánh mắt, thái độ của cô cũng rất khác với mọi ngày. Tr đã cảm nhận
được điều đó nhưng cô nhất quyết lãng tránh anh không cho anh câu giải thích
tại sao. Ngay cả khi Tr chuẩn bị trở về Việt Nam nghỉ giữa giai đoạn. Đêm cuối
ấy họ cũng không gặp nhau, không có những lời chia tay ngọt ngào, không có
những nụ hôn say đắm trao nhau như những đôi tình nhân thật sự. Chỉ có một nỗi
buồn nào đó khi bông hoa tình yêu đang chớm nở lại bị sớm khô héo như vậy. Có
lẽ cô đã quá nhẫn tâm với Tr khi cứ lạnh lùng im lặng mỗi khi đi ngang qua
anh. Để hôm nay trở về, trong đầu anh vẫn không ngừng đặt câu hỏi vì sao và vì
sao. Incheon một lần nữa tiễn Tr bằng bầu không khí thật lạnh lẽo, u ám.