Người đăng: zozohoho
Kết thúc buổi picnic vui vẻ, cái guồng quay công việc lại chuyển động. Mọi thứ
lại quay về quỹ đạo vốn có của nó.
Việc trấn thủ và phát triển thuộc địa ở ba tầng trời đầu tiên được giao cho
LHQ đảm nhận. Trong này không tránh khỏi một số quyền lợi và kiến thức kỹ
thuật được chuyển giao. IMI nhân cơ hội này cũng chèn ép được một khoảng lợi
ích khổng lồ từ gã bánh bèo LHQ. Ba nhân viên nữ trên tàu của Hoài Nam cũng là
bị thuyên chuyển theo cách này.
Về lý thuyết mà nói, đa phần người lao động vẫn thích làm việc cho IMI hơn.
Không khí ở đây bao gồm những thành phần trẻ tuổi, thích hợp để phô bày năng
lực, sáng tạo các loại. Thế nhưng những quốc gia bên trong LHQ đánh thuế lao
động rất nặng cho những người muốn hướng tới hòn đảo ngoài Thái Bình Dương này
để làm việc. Trường Sinh Đảo lại không có cơ sở lưu trú cho nhân viên làm việc
ở ngoài nội bộ, bởi chính hòn đảo có quá nhiều thứ cần giấu diếm, vì vậy lại
vừa thuận lợi cho LHQ chèn ép việc phát triển nhân lực ở vòng ngoài của tập
đoàn.
Bởi vậy dù giàu nứt đố đổ vách, vũ lực vượt trội, nhưng nếu không thực sự động
thủ đánh nhau, về mặt nhân sự, IMI vẫn luôn bị LHQ áp chế.
Thế nhưng sau lần thuyên chuyển này, mọi thứ đều đã trở về ngang hàng.
LHQ cũng nhận ra sự bất lực của bọn họ khi luôn phải vất vả nắm cương con ngựa
quá mạnh mẽ này, nên cũng thuận nước dong thuyền, biểu thị chính mình thấp hơn
một cái đầu. Chủ động đưa ra khá nhiều điều khoản có lợi, chỉ thiếu hô lên:
“Các người ăn canh thì cho chúng ta thìa súp là được rồi.”
Để lại việc phát triển cho LHQ, tập thể chiến hạm của IMI lần lượt khởi động,
rời khỏi tầng trời thứ nhất.
Thông qua cánh cổng ở Thiên Môn phái, tiến nhập tầng trời thứ hai.
Ở lại, khảo sát một hồi, nhận được sự đón tiếp và đầu hàng vô điều kiện của
tiên nhân các thể lực địa phương, tiếp tục theo chỉ dẫn chuyển tới tầng trời
thứ ba.
Ba tầng trời đầu tiên đều thuộc về nhất trùng thiên, phong cảnh, địa lý và
đẳng cấp tiên nhân không khác nhau nhiều lắm. Sau trận đột kích của Phi Kiếm,
cao thủ của bọn họ đều đã bị quét sạch. Trải qua nữa năm phân hóa và răn đe,
về cơ bản ba tầng trời đầu tiên đã hoàn toàn thuộc về liên quân trái đất. Tập
thể chiến hạm đi lại ở những vùng này chỉ khiến dân địa phương trầm trồ và sợ
hãi một lúc mà thôi chứ cũng không gây nên phong ba gì đáng sợ.
Tiên giới có cửu trùng thiên, lục thượng thiên. Tức là hai mươi bảy tầng trời
đầu tiên, mỗi ba tầng là một đặc khu giống nhau. Có sức chứa tiên nhân cấp cao
nhất như nhau. Giống như Nhất trùng thiên, ám chỉ tầng trời thứ nhất, thứ hai
và thứ ba, chỉ có thể chịu được tiên nhân cấp bậc hóa thần. Nếu muốn phát
triển tới cảnh giới cao hơn thì cần tới một không gian lớn hơn, tức là trùng
thiên kế tiếp.
Nói vậy tức là từ trùng thiên thứ hai, tầng trời thứ bốn, năm, sáu, cảnh giới
cao cấp nhất của tiên nhân ở đây sẽ là hóa thần trung kỳ.
Đừng nghĩ so với các cận giới hoàng thì cảnh giới này chỉ là lèo tèo tôm tép,
cái chính là những tầng trời này chưa được tiên nhân hóa thần, vậy rốt cuộc có
tất cả bao nhiêu tiên nhân cấp độ hóa thần !?
Hơn nữa chiến lực cấp cao như các nữ hoàng cũng không phải tùy tiện lôi ra làm
tay đấm như vậy. Dù sao cái dư âm trận đột kích của Phi Kiếm vẫn còn đó, nếu
lặp lại một lần bị công kích thẳng vào hậu phương như vậy, quân đội nào cũng
ăn không tiêu.
Vậy nên cao thủ cận giới hoàng, nếu không phải đến thời điểm mấu chốt, thường
thì sẽ chỉ ở một bên quan chiến.
Công việc đánh đấm chủ yếu trên chiến trường vẫn là để quân đội đi làm thôi.
Đứng trong chiến trường hỗn loạn, hàng trăm vạn tia năng lượng dày đặc bắn qua
bắn lại, thực ra kể cả cao thủ cấp độ cận giới hoàng cũng không nắm chắc có ăn
tiêu được hay không.
Dù sao thanh thế vẫn quá đáng sợ, khi mà vài trăm ngàn con kiến liều mạng với
nhau, kể cả một người trưởng thành cũng không muốn nhảy vào giữa chiến trường
của chúng nó.
Thông qua lối dẫn ở tầng trời thứ ba. Tập thể chiến hạm cuối cùng cũng xuất
hiện ở tầng trời thứ tư.
…
Nơi đây được gọi là Mặc Vân Hải.
Gọi là vân hải, bởi lẽ ở đây không hề có lục địa nào cả. Nhìn lên bầu trời,
chỉ thấy ánh dương trong vắt, nhìn xuống dưới chân, tất cả đều là mây mù.
Nếu không phải chiến hạm đều có hệ thống đẩy bằng năng lượng giúp chúng lơ
lửng, chỉ dựa vào hệ thống phản trọng lực, rất có thể cả đám đã rơi xuống
khoảng không vô tận phía dưới.
Nhân tiện, nếu như rơi xuống, chạm đến đáy của tầng trời này, bạn sẽ xuất hiện
trên nóc của nó, rồi tiếp tục vòng lặp rơi xuống vô tận.
Từng có một câu chuyện cười kể về một gã xấu số bị rơi xuống biển mây vô ngàn,
rơi mãi rơi mãi, đến khi chết đói rồi vẫn không chạm được vào bất cứ thứ gì.
Chữ Mặc trong Mặc Vân Hải, là chỉ địa vị thống trị của một thế lực hùng mạnh
nhất tầng trời này. Mặc Gia.
Vân Hải trước kia có vô số hòn đảo nổi lơ lửng trên bầu trời một cách riêng
biệt, tổ tiên Mặc Gia đã phát minh ra Hạc gỗ, giúp tiên nhân từ cảnh giới kim
đan trở xuống – những người không thể phi hành trong một khoảng thời gian dài
có thể đến những lục địa khác, thúc đẩy giao thương giữa các hòn đảo bay phát
triển. Làm ra vô số chuyện kinh doanh hàng không độc quyền, cuối cùng dựa vào
kỹ thuật nắm giữ trên tay và khả năng phát triển kinh tế không tệ, thành công
trở thành một thế lực đỉnh cấp nhất.
Hiện tại cao tầng của Mặc Gia đã chuyển nhà, di dân lên tầng trời thứ mười
sáu.
Ở lại chính là trụ sở cổ kính nhất, cũng chính là quê hương của Mặc Gia. Trong
đó bao gồm cả những phân xưởng bọn họ dùng để lập nghiệp. Chỉ những thứ này
thôi cũng đủ để đảm bảo địa vị thống trị quyền uy không thể nghi ngờ của nó.
Dù sao người ở tầng trời thứ mười sáu, giống như công dân có thẻ xanh ở Mỹ,
người ở các tầng trời thấp giống như các nước đang phát triển ở Châu Á, chỉ có
thể nhìn mà ao ước thôi.
…
“Linh tử giúp cho các hạt hơi nước của từng đám mây có lực kết dính nhất định.
Vì linh tử ở tầng trời này dày đặc hơn ba tầng trời đầu tiên rất nhiều, nên
toàn bộ Mặc Vân Hải có vô số những hòn đảo mây nổi trên không. Công việc của
chúng ta là trinh sát. Maz, chắc đấy cũng là lý do tiểu đội này được lên đời
hẳn một chiếc chiến hạm mini.”
Hoài Nam xoay xoay tập báo cáo trên tay, ngồi trong phòng tiếp khách của chiến
hạm Anregeris chép miệng nói.
“Vẫn biết ngươi như Đại nữ hoàng sẽ không tự dưng đưa đồ tốt cho chúng ta mà.”
“Mặc dù vậy, nếu như cô ấy nói rõ ra, anh cũng vẫn sẽ nhận chiến hạm này thôi
đúng không !?” Trung Thành ngồi đối diện hắn, cầm một tấm pad đọc duyệt thông
tin tình báo từ mạng lưới nội bộ tập đoàn, chân này hơi nhíu nhíu. Mục tiêu
cần trinh sát nhiều quá.
Hoài Nam uể oải gật đầu:
“Cái chính là tôi không biết mình được thăng chức để có được chiến hạm này một
cách hợp lý, hay chiến hạm này được tặng cho tôi vì tôi đã thăng chức nữa.”
“Chúng ta đã bay trong biển mây này một tuần rồi, quỷ thật, cái tầng trời này
chẳng kém trái đất tý nào. Và Tiên giới có tới ba mươi ba tầng trời !?” Robert
ngửa lưng vô ghế salon, gác chân lên bàn với vẻ lười nhác.
“Có lúc ta nghĩ, chúng ta có phải giống như mấy con rắn không biết lượng sức,
há rộng miệng đòi nuốt voi không nữa.”
Shen Jian ngồi khoanh chân trên ghế, tư thế như thiền đả tọa, mở mắt ra lắc
lắc đầu nói:
“Cũng không hẳn như vậy. Cửu Trùng Thiên thì đúng là rất rộng lớn, nhưng Lục
Thượng Thiên, mỗi nơi chỉ có diện tích như một lục địa mà thôi. Hơn nữa tại
cửu trùng thiên có rất nhiều nơi phế phẩm vô giá trị, giống như biển mây này.
Ngoại trừ cản trở tầm mắt, căn bản chúng không được dùng để làm gì cả. Nơi này
không trồng trọt được, muốn mua linh dược và nguyên liệu các loại, tiên nhân ở
đây đều phải thông qua Mặc Gia để nhập khẩu từ các tầng trời khác.”
Hắn nghĩ nghĩ rồi kết luận:
“Đây là một tầng trời nghèo đói. Đối thủ duy nhất của chúng ta chỉ có gã thổ
hào địa phương Mặc Gia mà thôi.”
Claude nhìn sơ qua bản đồ những vùng họ đã đi qua, tặc lưỡi:
“Cái chính là chúng ta cũng chẳng biết tổng bộ Mặc Gia ở đâu. Nơi này đúng là
quái dị, mấy hòn đảo mây liên tục di chuyển giống như tàu trên biển ấy.”
Hoài Nam cười ha ha:
“Vì chúng không có chỗ nào để thả neo đó mà. Tôi cứ thắc mắc sao chẳng bao giờ
có chuyện hai hòn đảo bay đâm vào nhau nhỉ.”
Hắn vừa nói xong thì cửa phòng mở ra, Hinami Hina bưng một khay gỗ lớn đi vào.
“Đồ uống của mọi người đây, trà hoa cúc cho Shogun-sama, Hot tropical cho
Robert-san, Blue Lagoon cho Claude-san, Trà sen tuyết cho ShenJian-san, café
nóng cho Trung-san.”
Cô bé cẩn thận đặt đồ uống xuống trước mặt từng người.
Hoài Nam lại muốn rơi lệ:
“May mà trên hành trình dài dằng dặc này còn có những thiên thần như Hinami-
chan !! Ui, gọi vậy thấy dễ thương thuận miệng ghê gớm, nghe thấy mình được
gọi là Shogun-sama cũng sung sướng khó tả… á, không được rồi, ta sắp thăng
hoa.”
Mặc kệ gã thương cấp đang tự ôm mình với suy nghĩ bay bổng, bốn người kia chỉ
cười cười nhận lấy đồ uống từ cô lái tàu dễ thương. Robert uống thử một ngụm,
giơ lên ngón cái, cười nói:
“Trình độ không tệ nha, ai làm vậy.”
Hinami cười đáp:
“Chị Judi làm đấy, nhân tiện, chị ấy bảo thực phẩm dự trữ của chúng ta sắp
không còn nhiều, có lẽ nên quay về tổng bộ để nhận tiếp tế.”
Hoài Nam cũng rời khỏi cơn tự sướng, nhấp một ngụm trà đáp:
“Chắc cũng đến lúc nên quay về rồi. Ờ mà Hina-chan, em cứ phục vụ như vầy sẽ
làm đám bọn tôi được chiều mà hư sớm quá, không ảnh hưởng gì chứ !?”
Hinami lắc đầu đáp:
“Không sao đâu ạ, em thích làm những chuyện này mà. Với lại nếu không phải
trong chiến đấu khẩn cấp, việc lái tàu hoàn toàn tự động, em cũng chẳng có
việc gì nhiều để làm, ngồi không cũng ngại lắm.
Vừa dứt lời thì hệ thống cảnh báo vang lên, bên trong phòng khách văng vẳng
tiếng của Myeongeun Noh.
“Hệ thống quét hình nổi phát hiện bốn vật thể đang tiến tới đây với tốc độ rất
cao, mọi người chuẩn bị chiến đấu.”
Có hoa tiêu thật được việc. Hoài Nam tiếp tục tự sướng rồi bật dậy vỗ vỗ vai
Hinami:
“Hina-chan, đi làm việc nào.”
Cả đám nhanh chóng chạy tới phòng chỉ huy, Hoài Nam ngồi vào ghế hạm trưởng,
liếc nhìn Myeongeun Noh hỏi:
“Tình hình thế nào.”
Myeongeun Noh đẩy đẩy gọng kính, hai tay thao tác liên tục trên bảng điều
khiển đáp:
“Đang tái cấu trúc mô hình lập thể, quét hình quang học đã hoàn tất, thiếu
tướng, đã chuyển tới máy chủ.”
Hoài Nam nhận tập tin vừa hiển thị trên màn hình điều khiển của hắn, đã không
thấy thì thôi, vừa thấy lập tức trợn mắt há mồm:
“Cái méo… tiên giới… có Mobile Suit à !?”
Hay nói đúng hơn, là thiết khôi lỗi của Mặc Gia.
…