Tập Kích Lúc Hửng Đông (1).


Người đăng: zozohoho

Đến chợ tiên giới sau khi tan tầm hành chính, trở về đến khu đóng quân cũng
mất nửa ngày, Hoài Nam cũng thấy chưa buồn ngủ lắm. Dù lúc này đã là vào
khoảng 4-5h sáng. Chủ yếu là do tâm tình hưng phấn khi nghĩ được cách kiếm
tiền dưỡng già.

Nếu cú này làm ăn trót lọt, hắn sẽ không ở trong quân nữa, về quê tìm cô hàng
xóm đập tiền vào mặt người ta đòi sinh thằng nhỏ luôn cho bố mẹ mừng. Mặc kệ
mấy trò chơi chính trị phức tạp ở quân đội, mặc kệ đám ông lão tiên nhân già
mà không chết, mắt long sòng sọc lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Hoài Nam vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó lấy trong người ra một hộp
gỗ nhỏ, bên trong chứa một viên thuốc tròn tròn thơm ngào ngạt.

Chỉ riêng cái mùi hương này đã dám đảm bảo nó là hàng chính hãng rồi.

Nhưng hắn cũng không dám thử, chỉ là thuận tiện lấy ra ngắm một chút cho đỡ
bứt rứt, sáng mai xuống nhà hăn sẽ đưa cho bác gái làm bếp thử xem. Dù sao hắn
cũng vẫn còn trẻ, mất một viên này thì sau này chăm đi môi giới sắc đẹp kiếm
tiền mua viên khác là được rồi. Hơn nữa vị huynh đệ tốt bụng kia không có nói
là phải bán 5 triệu đô mỗi viên nha, đến lúc hiếm hàng rồi mình đấy giá lên 10
triệu một viên, chỉ phải giao lại cho hắn giá sàn là 5 triệu đô, chưa chắc đã
kiếm ít hơn hắn đâu đấy.

Cảm thấy mùi tiền đập vào mặt, Hoài Nam ngáp một cái, ôm giấc mơ mỹ diệu đi
vào giấc ngủ.

Nắp hộp thuốc không đóng lại, hương thơm vẫn ngào ngạt bay ra, dụ hắn vào giấc
ngủ nồng nàn. Đột nhiên viên thuốc nứt ra, giống như một quả trứng, sau đó bửa
ra làm đôi. Ở giữa đống vỏ thuốc vỡ nát, xuất hiện một cô gái mặc áo khoác da
màu xanh lam, cùng màu với mái tóc mềm mại cắt ngắn ngang vai, quần bò bó sát,
tạo hình giống một nữ vận động viên đua xe trái phép khét tiếng.

Cô gái lắc lắc cổ, cảm thấy có chút uể oải vì phải co người giữ nguyên một tư
thế trong viên thuốc tròn vo quá lâu, sau đó nhảy xuống mặt đất. Vừa nhảy vừa
biến lớn lên, đến lúc tiếp đất thì đã bằng với người thật.

Ánh mắt lạnh lùng sắc xảo, khuôn mặt như phủ sương giá buốt.

Nhìn Hoài Nam nằm ngủ trên giường, mồm vẫn còn chảy rãi, ôm lý tưởng đẹp đẽ về
tương lai hạnh phúc, thoáng có chút khinh miệt, cô ta đưa tay lên, một thanh
phi kiếm lơ lửng xuất hiện xoay tròn chầm chậm, kê sát cổ hắn.

Điều khiển phi kiếm là đặc trưng của người tiên giới. Các tộc khác có biết làm
cũng không muốn đụng hàng về vấn đề này. Về chuyện tại sao cô ta có thể thu
nhỏ lại núp trong viên thuốc thì khoa học chưa đủ trình độ để chứng minh và lý
giải, nhưng chỉ cần nghe qua mấy câu chuyện như cậu bé chui ra từ quả đào, hay
cô gái chui ra từ quả thị là biết, người tiên giới từ rất lâu đã có khả năng
này rồi.

Hoài Nam đáng thương vẫn còn chép miệng bay bổng, không hề biết tử thần đã ở
cạnh bên.

Đột nhiên cô gái nghĩ nghĩ tới gì đó, liền thu tay về, thanh phi kiếm bay trở
lại vào trong áo khoác, thu nhỏ như một cây kim rồi biến mất. Sau đó đi tới,
chặt mạnh thêm một cái vào gáy Hoài Nam, đảm bảm hắn bất tỉnh rồi, mới bê hắn
lên, đem ra cửa, dùng vân tay và đồng tử mắt của hắn để mở cánh cửa hợp kim
ra.

Tín hiệu xác nhận, cô gái lạnh nhạt bước ra ngoài, tiện tay quăng Hoài Nam lên
giường một cách nhẹ nhàng, sau đó thong thả bước ra ngoài hành lang, người mờ
dần đi rồi biến mất, không để bị một cái camera nào bắt được.

Cùng lúc đó, tại một khóm mây đen ngay trên bầu trời của màn chắn RERF, Lục
Vân Tiên đặt hai tay sau gáy, gác chân chữ ngũ, thả mình lơ lửng dưới ánh
trăng, miệng ngậm một nhánh cỏ mềm mại, hai mắt ngắm nghiền lim dim chợt mở
ra, nhẹ nhàng truyền âm trong không khí:

“Tử Trực, Phi Kiếm vào được rồi.”

“Vậy đến lượt của chúng ta chưa !?”

Từ một đỉnh núi gần đó, Vương Tử Trực ngồi khoanh chân, thẳng lưng, đôi mắt
nhìn về phía màn chắn sáng quắc lên.

“Không, cậu ở lại đó đi, lần này để tôi !”

“Được không đó !? Cậu vừa mới bình phục chưa lâu đâu.”

“Không thử sao biết được !?”

Lục Vân Tiên cười dài, từ cơ thể hắn, một luồng khí đen mạnh mẽ bức ra tứ
phía, xua tan mây đen xung quanh, ép khí thế tăng lên chóng mặt.

Không còn ẩn giấu nữa, hắn đứng giữa bầu trời, đằng sau là ánh bình minh, hét
lớn:

“King của Trường Sinh đảo, có người quen cũ tới thăm này !”

Giọng nói âm vang truyền khắp nhất cảnh thiên, vô số gã tiên nhân đang bế quan
tu luyện cũng bị kinh động mà xuất hiện, bay về hướng doanh địa nhân loại.

Mười phút trước đó.

Trong văn phòng tổng bộ của quân khu.

Rầm.

“Anh quá dung túng cho cô ta rồi.”

King ray ray trán, nhìn lại cái bàn trước mắt đã lõm xuống theo hình hai bàn
tay mà âm thầm cảm thấy thương xót cho nó, đồng thời tự hỏi tại sao những cô
gái bên cạnh mình đều thích đập bàn với đập cửa như vậy. Rồi hắn ngẩng đầu
lên nhìn nữ cường nhân trước mắt, hung thủ thứ hai chuyên sát hại cái bàn làm
việc yêu quý của mình.

Stellar Verminton, đại nữ hoàng, Queen thứ nhất của trường sinh đảo. Theo danh
nghĩa thì… ừm, giống như vợ cả của hắn.

Cô ta có mái tóc vàng óng, thường được búi gọn đằng sau theo kiểu phụ nhân
thành thục. Nước da trắng hồng, vóc dáng cao ráo của một người âu mỹ khỏe
mạnh. Số đo ba vòng… tất nhiên là không phải kể. Các Queen của IMI trước khi
sinh ra trên thế giới này đều đã được chỉ định một cơ thể hoàn mỹ nhất, bất kể
là để đánh nhau hay chỉ để ngắm, bởi vậy chân dài dáng chuẩn, khuôn mặt xinh
đẹp đều là những cái tất nhiên, không dễ tìm thấy chút khuyết điểm nào.

Chỉ có một điểm trừ duy nhất là giữa chân mày cô ta thường có ba
vạch chữ xuyên (|||) rõ ràng, bộ dáng luôn luôn cau có. Hiểu theo
nghĩa tích cực thì đây là một người cầu toàn, luôn muốn mọi thứ
phải hoàn hảo, tốt nhất. Còn theo nghĩa tiêu cực thì… đây là một
bà cô khó tính.

Nhưng nếu tính đến việc một mình cô ta quản lý toàn bộ nội vụ lẫn
đối ngoại của IMI trong gần 20 năm hắn đi vắng, một việc chẳng dễ
dàng gì thì việc khó tính một chút cũng nằm trong phạm vi chấp
nhận được.

Hắn vừa trở về, toàn bộ quyền lực Stellar nắm giữ đều được chuyển
giao lại toàn bộ, không sót lại chút gì, cái kiểu có công không cần
được ghi nhận này làm hắn khó xử một thời gian rất dài. Vậy nên
đối với Stellar, King chỉ có thể sử dụng chính sách mềm mỏng. Hắn
ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, nhẹ giọng nói:

“Cô ấy chỉ là một người bình thường, vô tình bị cuốn vào tranh
đoạn giữa các đại thế giới. Chúng ta không có quyền bắt cô ấy làm
gì cả.”

Stellar nghe vậy, khóe môi cong lên thành nụ cười châm biếm:

“Nói vậy cô ta muốn làm gì cũng được !? Kể cả kích động đám tu sĩ
nguyên anh kỳ sớm tham chiến, khiến thiệt hại vượt qua dự tính 30% !?
Kể cả lấy đi vũ khí chủ chốt trong cuộc chiến này đưa nó cho người
không liên quan !? Kể cả… hừm, cô ta muốn đi đâu, không phải anh không
biết đấy chứ !?”

King trầm mặc, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng màu vàng
trong mắt chớp động. Toàn bộ căn cứ vốn dĩ đều nằm trong vòng giám
sát của hắn. Thông qua hệ thống quét hình và thu âm lắp đặt trong
mỗi ngóc ngách, cái hành lang nhỏ dẫn đến phòng làm việc của Hoài
Nam vẫn luôn được đặt vào tầm giám sát. Liếc mắt một cái, nhìn vào
màn hình trong suốt đang trôi nổi trước mặt, thiết bị nghe nhìn ghi
lại mọi hoạt động tự động bật mở, cảnh tượng Linh và Trung Thành
đứng ở hành lang nói chuyện được đăng tải rõ mồn một.

Nói khoa trương một chút, trong căn cứ này, hắn chính là thần tối
cao. Không gì không biết, không gì không làm được, tất cả chỉ bằng
một cái liếc mắt.

Cô gái nhỏ muốn bảo vệ tính mạng cho anh trai, để lại cho hắn thứ
vũ khí mà cô cho rằng quan trọng nhất đối với cuộc chiến hiện tại,
gián tiếp ép King phải bảo vệ mạng sống cho Trung Thành. Chút tiểu
tâm tư ấy, làm sao mà không nhìn ra được chứ !? Đáng thương cho thiếu
nữ nọ, vẫn còn quá ngây thơ, cho rằng mình làm gì cũng rất bí
mật, hành động cũng rất nhanh chóng, nhưng nếu không có cái tay đáng
ghét mà cô luôn miệng đay nghiến nhắm một mắt, mở một mắt cho qua,
thì cô ta đã sớm bị vô số cao thủ áp sát, khống chế rồi đưa lên
đài xử tử rồi.

Ánh mắt nhìn cô gái trên màn hình có phần nhu hòa hơn, King dựa lưng
vào ghế, hờ hững nói:

“Không sao cả, thiệt hại cao hơn dự tính cũng có thể khiến liên hiệp
quốc đánh giá cao hơn thực lực của người tiên giới. Công đoạn sản
xuất thiết bị dự phòng cũng sẽ không bị họ âm thầm động tay động
chân nữa. Một số chi tiêu cắt giảm… có lẽ cũng sẽ được phục hồi.
Một số người nằm trong danh sách gạch bỏ, nếu như thức thời làm
việc nghiêm chỉnh trở lại, có lẽ cũng sẽ được giữ lại. Còn vũ
khí như AI, sơ đồ cấu tạo đã có, chỉ cần một số thiết bị được
tinh luyện cẩn thận trở lại, trong vòng 1 năm tới sẽ có sản phẩm
update của nó. 3 năm nữa sẽ sản xuất hàng loạt. Sau đó lắp đặt hệ
thống song động cơ đang nghiên cứu. Tiên giới chiến, 10 năm nữa vẫn sẽ
kết thúc, không có gì thay đổi cả.”

Stellar nhíu mày, còn định nói gì đó, đột nhiên trên bầu trời vang vọng một âm
thanh quen thuộc:

“King của trường sinh đảo, người quen cũ tới thăm này.”

Hai người giật mình, cùng nhìn nhau bật thốt:

“Lục Vân Tiên !?”

Đệ nhất nhân ở ma giới, ma chủ đứng trên quần ma, sở hữu hắc ám khung thương,
tại vị giới hoàng.

Vốn dĩ hắn còn bị kẹt trong một tảng băng chắn giữa thông đạo từ thần giới dẫn
tới ma giới, làm thế nào hắn phá băng ra được !?

King đứng lên, bức tường sau lưng dạt sang hai phía, để lộ cảnh tượng toàn căn
cứ bên ngoài. Hắn nhẹ nhàng lăng không bay lên, chỉ để lại thanh âm văng vẳng:

“Có người xâm nhập căn cứ rồi, Stellar, chú ý bảo vệ.”

“Được.” Stellar gật đầu đáp, vẻ mặt có chút cổ quái.

Vốn dĩ cô gái tên là Nguyễn Diệu Linh kia bỏ trốn khỏi quân doanh tới ma giới
là để gặp mặt vị ma chủ này, nào ngờ hắn lại đích thân tới đây rồi.

Hai người bọn họ, có phải vô duyên quá không nhỉ !?


IMI - Tiên Giới Chiến - Chương #22