Người đăng: zozohoho
“Đây là khoảng thời gian chúng ta có lợi nhất.” Hugh nói.
“Hửm !?” Zoeya vừa núp sau đám Thiết Khôi Lỗi phe mình, vừa dùng súng tỉa bớt
đám robot đằng trước, ầm ừ hỏi.
“Tu chân giả mới đầu bị áp chế thực lực, không mạnh. Chúng ta thì chỉ bị hạn
chế đạn dược và năng lượng phòng ngự thôi. Độ cơ động không mấy thay đổi.”
“Nếu cứ để cho bọn họ tùy tiện farm quái, mang linh thạch về đổi lấy khóa linh
lực, càng về sau sẽ càng khó đối phó. Dẫu sau Kim Đan kỳ đỉnh phong cũng rất
khó chơi.”
“Ồ, có lý lắm đấy Hugh, chú mày quả thật có mỗi cái đầu tốt thôi nhỉ.” Zoeya
sáng mắt lên nói.
“Câu này... là khen hay chê vậy !?”
“Là khen đấy.” Zoeya liếm liếm cái vòng trên môi, nhắm một mắt, mở một mắt,
đôi tay vẫn đang tỉa lính không ngừng.
Hugh gãi gãi đầu, bỏ qua thái độ của hắn, tiếp tục nói:
“Vậy nên hiện tại phải ngăn bọn họ tỉa lính bên ta để đoạt linh thạch. Chú ý,
nếu như có người muốn tới nhặt linh thạch trên đất, nhất định phải chặn. Hoặc
chúng ta cũng nhặt trước cho rồi.”
Zoeya nhún vai, cười nhạt nói:
“Sợ rằng bên kia cũng biết rồi, không dễ vậy đâu.”
Mặc Tinh tủm tỉm cười, tay lăm lăm mấy lá bùa, mỗi lần Hugh muốn tiến lên nhặt
tinh thể năng lượng do Zoeya bắn phá robot thu được, hắn lập tức quăng hỏa phù
như bom chấn lùi cậu ta lại. Còn Ngân Diệp bên cạnh hắn, thì không ngừng vung
tay, từ ống tay áo liên tục bay ra những điểm sáng, xuyên thấu và phá hủy hàng
loạt Thiết Khôi Lỗi bên Hugh và Zoeya.
“Đường môn ám kỹ, ngân quang lạc nhận.”
Đám robot và thiết khôi lỗi đáng thương, chỉ có thể liều mạng chém nhau mà vô
lực chống lại sự đồ sát từ tướng hai phía.
Mặt trận ở đường dưới liền lâm vào giằng co.
Bốn gã thí sinh chăm chỉ đập lính kiếm tiền, hoàn toàn không có ý định giao
thủ.
...
Mặt trận ở đường trên thì ngược lại.
“Bà chém bà chém bà chém....”
Choang choang choang choang.
Ánh kiếm như chớp liên tục vung lên sắc bén vô bì, cả một vùng rừng cây bị
chặt phăng không thương tiếc, Lena và đối thủ của mình từ lâu đã chạy khỏi
tuyến trên, mặc cho đám lính hai bên va chạm giao tranh, cả hai đều bỏ qua
lính, cứ nhè đối thủ mà đánh.
Lệ Chi lăm lăm nắm chặt kiếm, cảm thấy phi kiếm của mình ở trạng thái bất ổn
chưa từng có, phép khu vật học từ những năm còn luyện khí (tương đương với
tiểu học) lúc này có dấu hiệu mất linh. Buộc cô ta phải dùng tay cầm kiếm giao
thủ.
Lệ Chi cũng là tu chân giả từ trái đất, tuy nhiên có được truyền thừa chính
thống của Thanh Phong Sơn, tu luyện cũng không vất vả như Mộ Vân. Năm nay mới
71 tuổi đã có thành tựu Kim Đan sơ kỳ, ở tiên giới, nhận được linh khí sung
túc tẩy lễ, lập tức đã vọt lên tới Kim Đan đỉnh phong, ẩn ẩn muốn đột phá
Nguyên Anh. Bởi vì linh khí khuyết thiếu, tu chân giả ở trái đất vốn không tốn
quá nhiều thời gian úp mặt vào tường hút khí tu luyện, mà chăm chỉ rèn luyện
khả năng đối kháng để rảnh rảnh đi cướp những nguồn tài nguyên vốn đã vô cùng
thiếu hụt mà nhiều người hóng. Bởi vậy, bổn sự chiến đấu của mỗi người đều
mạnh hơn cùng cấp ở tiên giới không biết bao nhiêu lần.
Tốc độ của Lena cực nhanh, lại thêm siêu năng lực điều khiển kim loại quấy
nhiễu khiến phi kiếm mất đi độ linh hoạt, chỉ là như vậy cũng không làm Lệ Chi
luống cuống hay rơi vào thế hạ phong. Hai người cầm hai thanh kiếm, chặt chém
điên cuồng. Kiếm tốc cực cao, chỉ nhìn thấy những vệt sáng mờ mờ cùng ánh lửa
tóe lên mỗi khi va chạm.
Bị một con nhỏ chỉ bằng tuổi của mình lộn ngược lại xưng bà liên tục, Lê Chi
có chút giận quá hóa cười:
“Nhóc con, lông sữa còn chưa mọc hết, biết thân biết phận một chút đi.”
“Thanh phong kiếm, bách hoa liễu loạn.”
Lena cảm thấy trước mắt hoa lên, thanh kiếm của Lệ Chi xoay tròn như cánh
quạt, rồi đâm ra vô số ánh kiếm như hoa nở rộ, cô ta hừ lạnh, lò phản ứng Kim
Đan trước ngực sáng lên, hệ thống phản lực xoay chiều được kích hoạt, thân ảnh
Lena lập tức cũng trở lên lập lòe như cánh bướm mộng ảo. Kiếm trên tay vung ra
liên tục, chém văng tất cả những nhánh hoa quét tới.
Crac....
Choang.
Lệ Chi kinh ngạc, kiếm chiêu của mình bị hóa giải một cách đơn giản tới vô lý,
lại còn phát ra tiếng crac.... vội vã dùng thần thức cảm ứng xem trên thân
kiếm hư hao chỗ nào không, liền phát hiện một vết nứt nho nhỏ.
“Chậc, phi kiếm rẻ tiền, thật sự kém chất lượng, có lẽ phải trở về mua một
thanh xịn hơn.”
Đảo mắt nhìn sang, thanh linh tử kiếm rèn bằng linh thạch của Lena cũng đã báo
hỏng, gãy làm đôi.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa.
Sau đó thành thật chạy về đường trên, nhặt linh thạch và khối lăng lượng, đem
về hối đoái vũ khí mới.
Đám lính ở đường trên tự động đánh giết nhau mệt nghỉ, đồ rơi ra lại chẳng đến
phiên chúng hưởng. Mặc dù vậy, cả đám vẫn tiếp tục cần mẫn cầm binh khí nện
nhau chan chát.
...
Tai thỏ của Franna cụp xuống, sợ nhỡ nhô lên con quái vật phía trước nhìn được
thì phiền. Lại phải chạy trối chết một lần nữa.
Franna đã đụng phải tổng cộng năm con quái vật trên đường rừng. Một con ếch
khổng lồ, ba con sói yêu, một con rắn kích cỡ siêu khủng, chỉ nhìn thôi đã
thấy uy áp khiếp người. Cô bé đoán đây chính là cái con mà Nguyên Anh kỳ cao
thủ đụng phải cũng muốn chạy trối chết.
Trước mắt Franna là con quái vật thứ sáu và thứ bảy.
Đó là hai con người đá, nhìn như cha con.
Đứa con nhìn có vẻ yếu, kết cấu trên cơ thể nó cũng không vững vàng, thuộc
loại đá phát chết luôn. Nhưng Franna nhìn nó có vẻ dễ thương như vậy, không nỡ
đá nó. Còn người đá cha thì có kích cỡ như người trưởng thành, trên cái cục đá
được xếp như đầu của nó, có hai điểm sáng lập lòe như ánh mắt, liên tục đảo
quanh cảnh giác.
Người đá con: “Cha ơi cha... mình ở đây làm gì thế ạ !?”
“Để chờ người ta đến giết con ạ.” Người đá cha bi ai đáp.
Dù tai thỏ cụp xuống, nhưng Franna vẫn nghe rõ mồn một, giọng hỏi ngây thơ của
người đá con, và giọng buồn bã của người đá cha. Lắc lắc cái đầu, cô bé thấy
ái ngại liền muốn bỏ đi.
“Ầy, cô bé dễ thương, đừng để bị lừa. Đám người đá này đều chỉ là Thổ Hành Tôn
do pháp thuật hệ thổ biến ảo ra, làm gì có ý thức. Có người cài vọng âm thuật
lên người chúng, để khi nào có người lại gần, chúng sẽ phát ra âm điệu như vậy
mà thôi.”
“Á á... á...”
Franna giật mình, vội vã che váy, MS là loại trang giáp bó sát, vậy nên vẫn có
thể trang trí nhiều thứ, nên ngoại trừ đôi chân có gia cường vỏ giáp, còn lại
nhìn vẫn rất thon gọn. mặc váy vào cũng không có vấn đề gì. Dù sao cũng chẳng
trông chờ giáp sắt có thể đỡ nổi công kích của tiên nhân, tất cả phòng ngự đều
dựa vào khiên chắn năng lượng. Franna vẫn mặc váy theo thói quen, đột nhiên
phát hiện dưới váy mình có giọng nam ồm ồm già già, lập tức đỏ bừng mặt che
váy theo bản năng, chân còn dẵm xuống mấy cái.
“Ối chà, đau đấy.”
Bước xê dịch ra, dưới đất trồi lên một cái đầu ông già, máu mũi tong tỏng, hẳn
là do vừa bị dẫm, khuôn mặt đỏ bừng, tròn béo, đầy mồ hôi.
“Thổ độn thuật.”
“Cô bé đừng sợ, dù cũng là thí sinh, nhưng ta không có ác ý. Trái lại, chúng
ta có thể hợp tác.”
Vị tu chân giả mặt tròn vo, người tròn lăn này trồi lên hoàn toàn từ mặt đất,
ánh mắt nhìn Franna không chớp, con ngươi long lanh sinh động. Mồ hôi chảy đầm
đìa, vừa nói vừa thở dốc từng hơi mạnh.
“Hợp tác !?” Franna dựng tai thỏ, cảnh giác hỏi.
“Ừm. Đúng rồi. Chúng ta có thể giao lưu kết hợp.” Tu giả béo hưng phấn gật
đầu, đưa tay lên vẽ vẽ mấy ký hiệu trong không khí, lầm bầm niệm chú, rồi quát
lớn chỉ về phía đôi người đá cha con.
Người đá cha lập tức khựng lại, sau đó đưa tay lên, đập bẹp người đá con, rồi
tháo cái đầu của mình xuống, lấy chân tâng tâng như quả bóng rồi sút mạnh. Bay
mất hút. Sau đó lắc lắc cái thân không đầu, co giật mấy cái rồi đổ xuống. Lộ
ra sau lưng một rương linh thạch và đạn dược.
“Đây, chút quà mọn. Cô bé cầm lấy, coi như tiền trả trước cho hợp tác của
chúng ta.”
“Thật hả !? Bác béo không lừa Fan Fan đâu nhỉ !? Không lừa đâu đúng không !?”
Franna nhìn thấy nhóm đồ, vừa mừng vừa sợ hỏi.
“Không, trước giờ ta vẫn luôn đối xử tốt với các bé gái mà.” Tu chân giả béo
thở phì phò đáp, mồ hôi lại tuôn như suối.
Franna vẫn giữ cảnh giác, cẩn thận lại gần nhóm đồ, ánh mắt vẫn không rời tu
chân giả béo một chút nào. Nhưng người sau cũng nhìn chằm chằm cô, ngoại trừ
ánh mắt có chút nóng bỏng, còn lại không có chút khả nghi nào.
“Hô...” Franna thở phào một hơi, đem hết tiếp tế cất vào balo sau lưng, vuốt
mồ hôi trán, nở nụ cười hài lòng. Quay đầu cúi người tạ ơn tu chân giả béo.
“Fan le Franna. Cám ơn quý ngài đã trợ giúp, ngài là người béo lịch thiệp nhất
tôi từng thấy.”
“Không có gì, không có gì. Bần đạo tên Trúc Tâm, Trúc trong gấu trúc, Tâm
trong lồng ngực, cái đang nhảy bang bang nãy giờ đây này. Cô bé đừng khách
sáo, giúp đỡ các bé gái bất hạnh là niềm vui của ta mà.” Trúc Tâm vỗ vỗ cái
bụng tròn vo, cười phúc hậu nói.
“Thật sao !? Ngài gấu trúc tốt bụng. Ngài có phải người đi phát quà noel mỗi
đêm giáng sinh không !? Fan Fan năm ngoái mới biết, hóa ra ông già noel không
có thật. Chắc hẳn là một ông béo tốt bụng nào đó giống ngài làm việc này thay
ông ấy hàng đêm.”
“Ngọa thảo, sao lại đá sang bên thần tộc rồi !?” Trúc Tâm cảm thấy đầu mình
không theo kịp tư duy của các bé gái, nhưng không sao, dễ thương là được. Hê
hê....
“Nhưng giúp Fan Fan, thì ngài gấu trúc trở về có bị đội trưởng trách mắng
không !? Zoeya nhà Fan Fan rất hung dữ.” Franna đưa tay lên môi, nghiêng đầu
để hai cái tai thỏ lắc lư.
“Không có gì, hê hê, lại nói, bây giờ ta cần cô bé giúp ngay.” Trúc Tâm lắc
đầu cười đáp.
“Việc gì vậy !? Fan Fan rất sẵn lòng.” Franna vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì hồ hởi
đáp.
“Đi theo ta nào.” Trúc Tâm gật đầu.
Hai người băng qua vài ngọn đồi nhỏ kế tiếp, Franna và Trúc Tâm ẩn núp thật
kỹ, vừa cẩn thận nhìn xuống sơn cốc phía dưới, ở đó có một gã người đá khổng
lồ và hai hòn đá nhỏ lơ lửng giống như hộ vệ, sau lưng chúng là một cái rương
thật lớn, rực rỡ.
“Thấy nó không !? Ta chủ tu là thuật pháp thổ hệ, có thể khống chế những con
thổ hành tôn như vậy, ngặt nỗi người tạo ra nó tu vi cao hơn ta rất nhiều, hẳn
là một tiền bối Hóa Thần xuất thủ. Nên ta chỉ có thể điều khiển nó vài giây mà
thôi, lại còn phải cố hết sức, cô bé có thể giúp ta trong vài giây đó, lấy cái
rương về đây được hay không !? Mở rương, chúng ta chia đôi.”
Franna đưa mũi ngửi ngửi, tai thỏ dựng lên, không có mùi nguy hiểm, không có
vọng âm đáng sợ. Có thể làm được, vì vậy tự tin đáp. Được.
Vài phút sau.
“Hộc hộc... Fan Fan... hộc... lấy về rồi đây.”
“Ui, thật vất vả, cô bé đáng yêu, lại đây ta lau mồ hôi cho nào.”
“Cám ơn bác gấu trúc, nhưng tại sao lại lau bằng lưỡi !? Không phải như vậy sẽ
ướt hơn à !?”
“Ủa, thế à !? “ Trúc Tâm giật mình, mẹ nó, lại để bản năng làm chủ. Chỉ tại
mùi mồ hôi thơm ngát của bé gái. Chỗ này đang có cả đống người xem đấy, bị bắt
thóp thì nhảy sông không hết tội.
Nghĩ lại còn đống người xem phía trên, có lẽ nên thành thật chút, Trúc Tâm
cười hòa ái xoa đầu Franna, ấm giọng nói:
“Sau này có việc gì nhớ tìm ta, số điện thoại là **171517, ta thích nhất là
giúp đỡ những cô bé như vậy. Hôm nay đến đây thôi. Chúng ta cũng kiếm đủ rồi,
mang về cho mấy người trong đội nào.”
“Vâng.” Franna vui vẻ đáp. Hồn nhiên quên mất mình vừa bị ngài gấu liếm.
...
Điện đàm vang lên, Franna chuyển kênh tín hiệu, tiếp sóng:
“Fan Fan, con thỏ đần này, đã kiếm được gì chưa đấy !? Anh mày hết đạn rồi.”
“Zoeya... Zoeya à !? Có !! Fan Fan kiếm được nhiều lắm. Có đạn cho Zoeya này,
có tinh thể linh lực nén cho Hugh, có cả kiếm cho Lena nữa, chỉ không kiếm
được trang bị thích hợp gì cho Aria thôi.” Franna hưng phấn khoe loạn.
Đầu bên kia nghe tiếng sặc nước. Còn có giọng Zoeya nói với Hugh, có chút
hoang mang.
“Má nó, Hugh, con thỏ kiếm được hàng thật này !?”
...