Để Tìm Ra Con Đường Của Riêng Mình....


Người đăng: zozohoho

Thiên không thành – Mặc Gia chi nhánh tầng trời thứ tư đã bị xóa tên. Đổi lại
biển hiệu, trở thành cục nghiên cứu văn minh phù tự. Cải tổ lại một chút, trở
thành nơi phân phối tài nguyên tu chân và phổ cập các kiến thức liên quan đến
tiên giới.

Các loại cải tạo của MS và GMS tích hợp công nghệ sử dụng hạt linh tử cũng
được nghiên cứu tại đây. Thiên không thành được Mặc Gia đời đời tích lũy lưu
truyền vô số trang thiết bị và thư tịch quý hiếm, cùng với số lượng nhân tài
nghiên cứu hiếm hoi, dùng nó để tham gia chiến tranh quá lãng phí.

Bên trong thành, diện tích không gian được trận pháp mở rộng lên gấp 4-5 lần
so với diện tích thực tế của nó. Dùng để đóng quân hai cái đại đội GMS-MS ở
đây vẫn dư sức. Xưởng sản xuất Thiết Khôi Lỗi cũng được trưng dụng, cải tạo
thành xưởng sửa chữa và nâng cấp phục vụ quân đội.

Tầng trời thứ tư với Thiên Không Thành là chiến lợi phẩm quý giá nhất kể từ
khi bắt đầu Tiên Giới Chiến. Đó cũng là lý do Stellar không tiếc tất cả dùng
biện pháp cứng chọi cứng cũng phải thu nó vào tay.

So với trận chiến mở đầu ở ngoại vi Thiên Môn phái, và cuộc tập kích lúc nửa
đêm của Phi Kiếm, chiến đấu ở Thiên Không Thành là trận đánh có số lượng tử
thương nặng nề nhất. Hơn 20000 MS và 4000GMS nhận hư hỏng nghiêm trọng, một
nửa trong đó đã không thể tái sử dụng. Clone tạm thời không tính, sĩ quan chết
400 người, phi công ưu tú chết 1300 người, tiểu hình chiến hạm xuất kích trở
về chỉ còn khoảng 30 chiếc.

So với tổng lực lượng, phần tử thương này đã tới 15%.

Đây cũng là lý do nửa năm nay ngưng chiến.

Không nên nghĩ 15% này chỉ là con số nhỏ, toàn bộ chiến lực hiện tại của liên
quân trái đất có khả năng lên mặt bàn tạo ra thành quả chiến đấu đều xuất phát
từ IMI, người của LHQ trong những trận đánh sau này chỉ có thể đảm nhiệm yểm
trợ, quấy nhiễu và làm pháo hôi, mà IMI tuy giàu, nhưng khả năng sản xuất lại
chỉ có hạn. Phần quân lực tổng hợp để đem lên Tiên Giới viễn chinh này vốn đều
đã được trù tính sản xuất suốt hơn 30 năm.

Một trận đánh mất 15% chiến lực, cũng tương đương sụt lùi mất 4.5 năm sản
xuất. Đó là còn chưa tính thời gian để tào tạo ra một phi công ưu tú và sĩ
quan hợp cách.

Mặc dù tính giá trị cướp về vẫn hơn xa những gì mất đi, nhưng khi chiến lực
chỉnh thể không ở trạng thái tốt nhất, tiếp tục mù quáng chiến đấu, chỉ ngày
càng khiến con số trên mở rộng ra.

Nửa năm nay sóng yên gió lặng, liên quân an phận ở tầng trời thứ tư. Ngẫu
nhiên cũng sẽ có vài tiểu đội trinh sát được cử đi thám hiểm và lắp đặt thiết
bị quan sát ở tầng trời thứ năm gặp phải tao ngộ chiến với quái thú bản địa,
còn lại mọi thứ đều yên bình.

Mặc dù nói là yên bình, nhưng những công xưởng trong Thiên Không Thành vẫn gấp
rút hoạt động suốt ngày đêm, công tác thu thập thống tê tài nguyên, và nhiệm
vụ huấn luyện vẫn ra đều từng ngày, Trung Thành cứ có cảm giác không khí xung
quanh có vẻ gấp rút. Dường như cao tầng đang chạy sô làm gì đó, khiến kho cảm
giác áp bách đè xuống cấp dưới, cuối cùng lan ra khắp Thiên Không Thành.

Đối với trực giác của mình, Trung Thành vẫn rất có tự tin. Thứ này đã cứu mạng
hắn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa hồi tưởng lại, hình như không phải chỉ
có mình mới có cảm giác chạy sô căng thẳng này, nhớ hồi đó, cả gã khù khờ như
Claude cũng nói: “Hình như chúng ta đang chạy đua thời gian với cái gì đó.
Giống như phía sau có một con quái vật với cái miêng há lớn đã ở sát sau
lưng.”

Trung Thành không biết thời gian gấp rút này là để chuẩn bị cho cái gì, nhưng
hắn chắc chắn tin tưởng nhân loại sẽ gặp phải một hồi tai ương gì đó rất lớn,
và Tiên Giới này, có lẽ là lối thoát duy nhất !?

Em gái giao AI cho hắn, vì cảm thấy tính mạng của hắn sẽ không thể đảm bảo ở
Tiên Giới, hay là để chuẩn bị cho tương lai !? Trung Thành không muốn nghĩ
nhiều đến những chuyện phiền não này. Nếu như lấy tố chất tổng hợp của hắn còn
khó sống trong tương lai, vậy thì những người thường ở Trái Đất và ở Mặt
Trăng, chỉ sợ kết cục sẽ không quá tốt đẹp.

Đụng tới Tiên Nhân, những quái vật có khả năng bay với vận tốc siêu âm, phát
ra lực phá hoại vỡ núi lở đất như thiên tai mới thấy, phần lớn siêu năng lực
gia ở Trái Đất, chỉ là một đám con nít chơi đùa trong nhà trẻ mà thôi. Mà
ngang với Tiên Nhân vẫn còn Ma tộc và Thần tộc, ài… con người thật khó sống.

Trung Thành một tay chống cằm, một tay đặt lên bàn, ngón trỏ gõ gõ theo nhịp,
nhàm chán chờ đợi liền suy nghĩ miên man. Hắn cũng chẳng phải đợi thêm lâu,
cửa phòng rất nhanh mở ra, Mặc Tinh bước vào, ôm một cặp tài liệu giao cho
hắn.

“Sĩ quan Trung Thành, xin lỗi đã để anh đợi lâu.” Mặc Tinh cười nói. Hắn đã
vứt bỏ trường bào cổ trang và mái tóc búi, mặc một bộ đồ của nhân viên nghiên
cứu, bên trong còn thắt cavat gọn gàng, nhìn không ra người này trước đây từng
là một Kim Đan kỳ tu sĩ, cùng với một đám lão giả cầm pháp bảo hô hào phàm
nhân ti tiện giết tới.

“Không sao, thỉnh thoảng ngồi không nghĩ ngợi, cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Gần đây có chút căng thẳng.” Trung Thành cũng cười, gật đầu đáp.

Hắn có thái độ ôn hòa cũng làm Mặc Tinh dễ dãi, người sau gật đầu, chuyển
chồng tài liệu lên trên bàn, hạ giọng nói:

“Đây là tư liệu về nhân viên mới của cậu, ừm, đều còn rất trẻ, lại có mấy
người đẹp. Nhìn thành tích của họ mà tôi thấy hãi. Phàm nhân… à, nhân loại bây
giờ đáng sợ thật.”

“Cám ơn.” Trung Thành cầm tập hồ sơ, lật lật, thoáng nhíu mày, nhưng cũng
không bình luận gì thêm, chỉ hỏi Mặc Tinh:

“Chuyện tôi nhờ anh, thế nào rồi !?”

“À, về vấn đề tu chân. Tôi nghĩ cậu nên từ bỏ đi thôi, nhân loại tuy có vẻ
ngoài giống tiên nhân, nhưng bản chất sinh mệnh hai bên hoàn toàn khác biệt.
Các cậu khuyết thiếu một thứ cực kỳ quan trọng để tu chân.” Mặc Tinh lắc đầu
đáp.

“Là linh căn !?”

“Đúng.”

“Nhưng nghe nói bây giờ linh căn cũng có thể phẫu thuật cấy ghép.”

“Cái này…” Mặc Tinh ngập ngừng một chút nói: “Cũng là có thể. Nhưng cá nhân
tôi không mấy tán đồng với cách làm này. Linh căn của tu sĩ là căn nguyên kết
nối tới kỳ kinh bát mạch, cậu cứ hình dung nó như một đoạn xương sống có rễ
đâm tới toàn bộ khí quan của cơ thể vậy. Phẫu thuật ghép linh căn, nói đơn
giản một chút chính là phẫu thuật ghép tủy sống, hơn nữa độ hung hiểm cực cao.
Chưa kể, một tu sĩ mất đi linh căn, chỉ còn là phế nhân. Tạo ra được một tu sĩ
phàm nhân, lại mất đi một tu sĩ chính quy, cách làm này là bỏ gốc lấy ngọn,
lại có phần thiên về tà ác cực đoan hành vi.”

“Hơn nữa…” Mặc Tinh nghĩ nghĩ nói tiếp: “Tôi không hiểu sao cậu lại muốn đi tu
chân, mỗi người có một sở trường và sở đoản, khác với ShenJian đại nhân có
thiên phú tu luyện khủng bố, hiện tại đã sắp chạm tới Hóa Thần kỳ ở những tuổi
hai mươi, tôi nghĩ tu chân không hề thích hợp với cậu. Video chiến đấu của cậu
tôi đã xem qua, dựa vào GMS, chiến công của cậu không hề thua kém bất cứ kẻ
nào. Cho dù là cao thủ Hóa Thần kỳ, cậu cũng từng chém giết, nếu như tu chân,
cậu biết bình thường để lên tới Hóa Thần kỳ cần bao nhiêu năm không !?”

Trung Thành nhớ lại tư liệu mình từng nghiên cứu, hỏi:

“Một ngàn năm !?”

“Sai, tư chất tầm thường, một ngàn năm đạt tới Nguyên Anh còn là may mắn. Để
chạm tới Hóa Thần, có thể câu thông với linh khí thiên địa, thần hồn trải rộng
vạn dặm, có thể niệm động pháp sinh, tư chất tốt cũng cần phải mất ba ngàn
năm, một ngàn năm đạt tới Hóa Thần, đã là thiên tài trong thiên tài. Nếu không
cũng cần phải có vô số thiên tài địa bảo bồi đắp lên.”

Mặc Tinh nhún vai, có chút tự giễu: “Tu chân là một quá trình cướp đoạt tinh
hoa của trời đất, của đồng môn, của thiên đạo. Kỳ ngộ và vận khí là không thể
thiếu, nhưng tư chất còn quan trọng hơn thế nữa, phàm nhân tu tiên, căn bản
chỉ là một câu chuyện viễn tưởng mà thôi. Đáng buồn là văn hóa tu chân ở tiên
giới quá thịnh, nếu không tu chân thì không cách nào xác lập địa vị của mình ở
Tiên Giới, cũng giống như ở Trái Đất mà không có việc làm vậy. Vô số người
lãng phí bao nhiêu năm tháng, tâm cơ, còn có máu huyết và thân nhân trên con
đường cô độc không hồi kết… Ài, đáng buồn cho một thế giới tu chân. Vũng nước
đục này, cậu không cần thiết, cũng không nên lẫn vào.”

“Chung quy, không phải ai cũng giống như ShenJian đại nhân vậy, có được thiên
đạo ưu ái, linh khí tự động hội tụ luân chuyển trong cơ thể mà không cần hấp
nạp, không linh thể chất, trăm vạn năm chỉ có một. Đừng nhìn người đó mà cảm
thấy tu chân là con đường dễ đi.”

Lại một lần nữa tìm đường mạnh lên thất bại, Trung Thành cũng không nản chí,
dù sao lạc lối trong rừng, muốn tìm thấy đường, cũng không phải dễ dàng như
vậy. Thế giới có bao nhiêu thiên tài cùng cất bước, hắn tự thấy mình cũng
không có gì hơn người, nếu như có thể đơn giản mà biến mạnh như vậy, chỉ sợ
đám thiên tài khác đã sớm đập đầu vào gối tự sát.

Mặc Tinh là một quản lý trong cục nghiên cứu văn minh phù tự Trung Thành mới
quen gần đây. Người này tuy là tu chân giả, nhưng tư tưởng thoát ly Tiên Giới
khá nhiều, nói chuyện cũng cởi mở, không mấy giấu diếm, những năm này làm
nhiệm vụ do thám ở Tiên Giới, Trung Thành được hắn chỉ điểm mấy lần, lợi ích
không nhỏ. Nghĩ đến Mặc Tinh mới chỉ ba mươi tuổi đã là Kim Đan kỳ, Trung
Thành cũng tâm động, rục rịch thử muốn tu chân, nào ngờ bị tạt ngay gáo nước
lạnh vào mặt.

Thì cũng đành…

Tư chất hắn chưa bao giờ tốt cả. Nhớ năm đó lên thực nghiệm đảo, một đám thiên
tài có siêu năng lực đấu đá lung tung, hắn thì chỉ có một khẩu súng bắn tỉa và
hai khẩu súng lục, rốt cuộc vẫn lăn lộn sống được đến cuối cùng. Tư chất,
chẳng bao giờ là tất cả.

Nhưng không có tư chất, cũng thật là một chuyện phiền toái.

Năm đó siêu năng lực gia trên Thực Nghiệm Đảo nhìn hắn như phế vật vô năng,
đẩy vẻ xem thường. Năm nay tiên nhân nhìn hắn có cái phế linh căn, cũng chẳng
dễ chịu, Trung Thành dù có lầm lỳ đến mấy, cũng ân ẩn có chút khó chịu.

Muốn tìm một con đường cho riêng mình, thật sự rất khó.

Những thứ hắn có được bây giờ đều chỉ là đồ vay mượn, chung quy rồi cũng có
ngày sẽ không theo kịp bước tiến của hắn. Sẽ có một ngày, tiên nhân miễn nhiễm
với súng đạn sẽ xuất hiện, siêu năng lực ở tiên giới sử dụng rất hạn chế, đao
pháp cũng chỉ có thể độtk ích mới tạo ra hiệu quả. Chỗ dựa lớn nhất là AI,
trước mắt chỉ có thể cầm cự được với Hóa Thần Kỳ tu sĩ. Lên tầng trời thứ bảy,
chỉ sợ sẽ gặp được tu sĩ Luyện Hư kỳ, đã không thể dùng máy đơn đối phó. Hơn
nữa hắn cũng không muốn tái sử dụng AI.

Tạm thời bế tắc. Trung Thành thở dài bước về phía tàu Angeregis, chậc, cái này
cũng là Hoài Nam để lại cho hắn luôn.

Từ hôm nay, hắn cũng đã là một gã đội trưởng, chỉ huy tiểu đội MS thứ 11, giờ
là lúc đi nhận mặt các thành viên mới nào.


IMI - Tiên Giới Chiến - Chương #131