Thánh Đường Đối Thoại.


Người đăng: zozohoho

Thánh điện màu trắng ngà, những đường vòng cung cong cong theo tỷ lệ vàng trạm
trổ làm người ta có cảm giác trang nghiêm, quý phái mà vẫn dễ nhìn. Hai bên
tường đầy những cửa sổ mở thoáng rộng, lấp ló sau những tấm rèm che đong đưa
nhè nhẹ theo gió. Mùi của thực vật quyện vào qua khung cửa cũng mang khí tức
thánh khiết nhàn nhạt, gột rửa tâm hồn khiến người ta thoải mái.

Cho dù là một kẻ cùng hung cực ác đến đây, cũng có cảm giác muốn buông bỏ căng
thẳng, tận tình thả lỏng trải nghiệm cuộc sống chậm chậm, rồi thì xưng tội.

Robert cảm thấy cuộc đời mình không có tội tình gì đáng nói, đúng là đã từng
lỡ trớn làm vài thiếu nữ con ông cháu cha mang tai họa, nhưng đều là hai bên
tình nguyện. Hừm, chuẩn xác là người ta tình mà hắn không nguyện. Sống hơn hai
mươi năm trên đời, có rất nhiều lần thân bất do kỷ, dù sao đàn ông có hai bộ
não, một ở trên và một ở dưới. Cái gã xấu bụng ở dưới rất nhiều khi không do
mình không chế được. Đây là lý thuyết đái dầm thực tại do ch*m ấy vậy.

Được rồi, tuy rằng mấy lần nguy cơ trong quá khứ đều do thằng em sung sướng
còn khổ mình chịu, rồi thì cũng đã qua hết cả. Nhưng lần này vạ ở miệng ra,
thật không biết nên tìm cái gì để đổ tội.

Không lẽ ở đây muốn xưng tội thật !?

Hắn nằm vắt chân giữa bục cao thánh đường, hưởng thụ những cơn gió nhè nhẹ từ
hai hàng cửa sổ, đắm mình trong ánh nắng dịu dàng của một buổi sáng thánh
khiết. Dù trong đầu toàn những tạp niệm của hồng trần, từ tạo hình đến xem,
một gã thanh niên vóc dáng hoàn mỹ, khuôn mặt lãng tử còn mái tóc vàng mềm mại
xỏa ra phong trần, nhìn thế nào cũng thấy lãng mạn.

Vẻ ngoài đẹp đẽ của một kỵ sĩ quý tộc được di truyền khiến tạo hình của hắn
không thể bắt bẻ, đối nghịch với khí chất và thần thái, là một tâm hồn có chút
tục tĩu và cái miệng biến hóa, đại khái cảm giác cực đoan này chính là thứ đã
hấp dẫn không ít thiếu nữ muốn tìm cảm giác kích thích mới lạ lao đầu vào
thiêu thân.

Thánh nữ Monica không biết mình có phải nằm trong danh sách đám con gái dại
dột đó hay không, nhưng từ ngày phần bí mật của mình bị hắn kéo ra nhìn xem,
cô đã xác định mình không thể rời mắt khỏi người này.

Nếu không phải còn mang ơn ông nội của hắn, xử lý người này như thế nào, thực
ra rất dễ làm. Giáo hội không phải chỉ có tuyên dương thánh quang xán lạn như
vậy, ánh sáng muốn rực rỡ, cần rất nhiều bóng tối đối lập đắp nặn chèo chống,
muốn bảo vệ bí mật của thiếu nữ thánh khiết, có lẽ chỉ cần một đao là xong
chuyện.

Chịu ơn người nhà hắn, thiếu ông nội hắn một mạng, cái nhân tình này không thể
không báo, xử lý hậu đại duy nhất của ông ta là không thể chấp nhận được, bối
rối đắn đo một vòng, quyết định cuối cùng chỉ là trói hắn ở bên cạnh mình.
Bằng cách nào !? Giáo hội còn thiếu một thánh tử, tương đương với vai Adam
trong vườn địa đàng Eden, dù sao cũng chẳng có ai dám ngồi, để hắn làm vậy.

Một gã thanh niên không có chút gì gọi là thánh khiết ngoại trừ vẻ bề ngoài
được ngồi lên chức thánh tử đơn giản như vậy, nếu như vị Thiên Chúa nào đó lập
ra cái giáo đình này biết được, người ta chỉ cần một câu bình phẩm về quần lót
đã được cung phụng như con trai ông ta, hẳn là sẽ đẩy nắp quan tài ra thổ
huyết vài cái rồi lại chết đi.

Nhưng biết làm sao được, thế giới bây giờ là của người trẻ tuổi, giáo đình
thánh nữ là to nhất, lời cô ta nói là thánh chỉ. Giáo hoàng trước hơi có chút
uy quyền đã sớm bị Đại nữ hoàng của IMI lén giải quyết xong từ bốn năm trước,
người hiện tại chẳng khác nào con bù nhìn bị Stellar Verminton khống chế trong
tay, cô ta không nói, thánh nữ lại muốn làm. Còn ai dám cản.

Về vấn đề người nhà nạn nhân liệu có phản đối !? À, là người thân của thánh tử
!? Ông ta cười không nhặt được mồm rồi đã lại chìm vào hôn mê sâu rồi.

Robert là người thừa kế hợp pháp của hội kỵ sĩ bàn tròn, tổ chức Ki’s Master
lớn nhất trái đất hiện tại, về mức độ ảnh hưởng ở châu âu, cũng đạt được tỷ lệ
4-6 so với giáo đình. Robert ngồi lên chức thánh tử, khác gì nói hai nhà hợp
một. Kỵ sĩ bàn tròn sắp sửa tấn chức thành kỵ sĩ thánh đường, đấu khí có thêm
hào quang ban phước của thánh nữ chúc phúc, nhìn lại thì trăm lợi mà không
hại. Châu Âu từ nay hai nhà độc chiếm, có xu hướng gạt học viện Key West ra
bên ngoài. Nhưng mà Thomas Lanyi cũng chẳng quan tâm, toàn bộ học viện hạch
tâm đã sớm dọn lên Trường Sinh Đảo, nơi khởi nguồn của long ngữ minh văn mà
các ma khoa nghiên cứu giả đang học tập. Với một cái học viện, muốn nắm quyền
khống chế Châu Âu gì đó, cũng là chuyện viễn tưởng mà thôi.

Một cái đáng nói nữa là công hội hiệp sĩ và giáo đình nếu truy tra nguồn gốc
cặn kẽ, thì một bên là hậu nhân của các bán thần, một bên nhận truyền thừa của
Giới Hoàng tây thần tộc, tính ra có hợp lại thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà
thôi.

Nói chung chuyện hợp nhất đều được nhà nhà người người hưởng ứng, ngoại trừ
bản thân Robert:

“Ta nói này nhóc bạch tạng, cô đã chán chưa vậy !? Ngày nào cũng phong ấn ta ở
chỗ này, muốn đi ị cũng có một gã chạy theo dòm, mệt mỏi lắm đó có biết không
!? Cứ bị tia hoài làm ta đi ra đi vô không được tự nhiên, cơ hoành đã biểu
tình rồi đấy, cứ tiếp tục thế này cúc hoa của ta sẽ sớm héo mất.”

Monica có mái tóc trắng muốt cùng đôi mắt màu bạc, nguyên nhân thì cũng giống
King, quang nguyên tố quanh thân cô ta quá mạnh mẽ, tán sắc toàn bộ màu chiếu
đến, khiến cho mặc gì cũng thành màu trắng hết cả. Chỉ duy nhất một lần bị
trọng thương, toàn thân không có thánh quang bọc lấy, nên cái quần nhỏ màu đen
mới lộ ra, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh. Bây giờ bị Robert nói là nhỏ
bạch tạng, nghĩ đến lại càng buồn bực. Ráng nhịn cảm xúc để không xuất thủ
đánh chết gã mỏ quạ này, Monica ray ray trán nói:

“Ta hứa với ông của ngươi giúp ngươi bước vào thần mạch là do ngươi có sẵn
dòng máu bán thần, tiết lộ một chút cũng không tính là phạm quy, nhưng ngươi
cả ngày chạy tới chỗ phàm nhân rồi văng tục, ai biết ngày nào đó ngươi có lỡ
mồm hay không !? Tốt nhất là giữ ngươi ở bên cạnh tay, ngoan ngoãn làm thánh
tử của giáo đình đi.”

“Lỡ mồm con em gái nhà cô, ông đây đã thề rồi không phải sao !? Lời thề của kị
sĩ có khế ước đàng hoàng, lại không thể chơi chữ, muốn viết tay ra cũng không
được, cô còn sợ ta dùng cái ch*m để viết ra à !?”

Phụt.

Monica cảm giác mạch máu trên đầu mình sắp sửa đứt phựt, được đào tạo như
thánh nữ từ nhỏ, mỗi ngày đối thoại với Robert đều có trải nghiệm tam quan bị
phá hủy. Người này văng tục giống như hít thở, nói lời tục tĩu đã thuận lý
thành chương, bị hắn tiêm nhiễm một năm nay, số lần mấy thứ đáng xấu hổ trên
cơ thể con người xuất hiện trong đầu thiếu nữ trong sáng còn nhiều hơn số
thánh kinh cô ta tụng.

Monica lảo đảo, khó khăn đưa tay chỉ:

“Ngươi… ngươi… không thể ăn nói tốt đẹp một chút được hay sao !? Có tin không
ta sẽ sai người phong ấn mồm ngươi lại…”

“Phi…” Robert nhổ một bãi nước bọt: “Cô dám làm vậy, mỗi ngày cô đến ta sẽ
thoát y cho cô xem.”

Nói rồi đứng lên muốn cởi quần.

“Dừng. Ta sẽ cho người trói luôn ngươi lại.” Monica đỏ mặt thét lên.

Robert cười vô lại:

“Hehe, không vận động được cô làm sao dạy ta thần kỹ, làm sao vô thần mạch !?”

Monica á khẩu không trả lời được.

Robert cười lạnh: “Giờ tính sao !? Hoặc là bây giờ chúng ta đường ai nấy đi,
coi như cô có lòng muốn dạy, còn ta ngu si không chịu hợp tác, tội đâu ta gánh
hết, hai bên cùng khỏe há.”

“Không được.” Nhắc đến cái này thì Monica vô cùng kiên quyết.

“Nếu bây giờ ngươi rời đi, giáo hội và công hội hiệp sĩ sẽ tiếp tục ở vào
trạng thái đối địch, ngươi là thiếu chủ của bọn họ, không có chút cân nhắc nào
hay sao !? Đừng hành động như đứa trẻ con nữa.”

Robert bĩu môi: “Nói đến cân nhắc đại cuộc, con nhóc nhà cô mới là thứ không
biết gì.”

“Hả !?” Momica ngạc nhiên, người này sao lại đổi giọng rồi, từ vô lại thành
trào phúng. Robert thấy vẻ mặt ngây ngốc của Monica, cười nhạt nói:

“Cho rằng ta ở đây thì hai thế lực hợp nhất tốt rồi !? Cho rằng với thực lực
của giáo hội sẽ dễ dàng ăn tươi công hội kỵ sĩ của bọn ta !? Cho cô biết, ông
nội ta từ lâu đã móc ngoặc với đại nữ hoàng Stellar của IMI rồi, cô cho một tổ
chức trực thuộc IMI lại có tiềm lực chẳng thua kém bên mình sát nhập, còn
không sợ bị phản khách vi chủ !? Một đám thần thánh chiến binh, kị sĩ giáo
đường, có thể là thế lực của giáo đình, cũng có thể làm biểu trưng của công
hội kỵ sĩ nha. Cô cho rằng ông của ta già nên bị ngu rồi, muốn phó thác ta cho
cô, tùy cô định đoạt, giao luôn cái công hội ông ta khổ tâm duy trì bao lâu
nay cho cô bảo quản !? Tỉnh lại đi, bé bạch tạng ngốc à, toàn bộ cái tổ chức
này đang bị thay máu dần dần cô còn không biết, cái lão giáo hoàng chết bệnh
bốn năm trước hẳn là người lý trí duy nhất còn trung thành với cô hiện tại đi
!? Nếu không phải còn có một đám vịt giời tám cánh vẫn hiếu trung với cô, cái
giáo đình này đã sớm đổi chủ từ lâu.”

Robert đưa tay chỉ chỉ, ấn lên trán Monica, người sau có lẽ vì một tràng từ
ngữ của hắn oanh kích quá mạnh, nhất thời chấn động, chìm vào trầm mặc:

“Cô chỉ là con nhóc ngốc nghếch có được thực lực của cận giới hoàng đỉnh phong
mà thôi, được nuôi trong nhà kính bảo bọc nhiều năm như vậy, lấy gì đấu lại
mấy con cáo già như ông nội ta, và đại nữ hoàng của IMI !? Còn nghĩ bọn họ
thật sự tốt bụng như vậy !? Yếu đuối như vậy !? Cho cô biết, bất kể là ông của
ta, Thomas Lanyi, Daryl Johnson hay Stellar Verminton, bất cứ người nào trong
số họ đều có dã tâm làm đế hoàng đại địa cả, còn cô, đại khái chỉ như một quả
bóng nặng ký bị bọn họ đá qua đá lại để tiêu hao đối phương hoặc chống chọi
hiểm nguy trước mắt mà thôi. Đánh trận cô đi đầu, tổn thương cô chịu hết, nghĩ
rằng người trái đất thì không thể âm nhau !? Xin nhờ. Cho dù có đại địch trước
mắt, bản chất của con người vẫn là tranh đoạt lợi ích cho tới phút giây tuyệt
vọng cuối cùng, hơn nữa, quan trọng nhất… trong mắt bọn họ…”

Cảm thấy đôi mắt màu bạc của Monica đang nhìn mình, trong suốt, có chút lạnh
người, Robert rút ngay cái tay đang trỏ trỏ gõ gõ lên trán cô ta lại, cẩn thận
nói tiếp:

“Quang dực tộc vẫn là thần tộc, là kẻ địch.”

Robert xả xong một hồi, lúc này mới ý thức được đối mặt với mình là một cận
giới hoàng đỉnh phong cao thủ hàng thật giá thật. Chính là loại tồn tại được
đánh giá cấp độ SSS trên bảng xếp hạng mới ra gần đây, chỉ sợ đối phương tùy
tiện hắn hơi, mình sẽ theo gió mà bay, cúc hoa úa tàn. Hẳn là do độ này bị
nhốt quá lâu, cả người bức bí, mồm mép không được phát tiết nên hắn văng miếng
toán loạn, giờ nghĩ lại, hình như đã quá lời, mồ hôi lạnh chảy ra, lùi lùi mấy
bước, giả lả nói:

“Ây, lời thật khó nghe, con mẹ nó, em gái, cô đừng giận cá chém thớt nha.”

Có loại người cứ mỗi lần mở miệng là một lần tìm đường chết, Robert đại khái
chính là kiểu người này, hắn còn sống đến bây giờ cũng coi như là kỳ tích. So
với cái mặt vênh váo của Shen Jian, cái mồm của Robert có level tìm chết cao
hơn nhiều lắm. Chẳng quản Monica thực ra còn nhiều hơn hắn mấy tuổi, cứ mở mồm
ra là gọi cô ta là em gái với nghĩa không trong sạch, ngay phút giây này, biểu
đồ tìm chết của Robert vẫn cứ leo thang không ngừng.

Monica nhìn hắn chằm chằm, khí tức của cận giới hoàng đỉnh phong ép lên khiến
Robert khó thở, mạch máu căng tràn, hơi thở phập phồng, tim đập thình thịch:

“Tại sao nói những lời này với ta !?”

Robert giật mình, khẽ buông lỏng một cái, còn tưởng bị đánh, tặc lưỡi nói:

“Ách, đại khái… chắc là do không muốn đám kị sĩ nhà ta bị thánh quang nhiễm
màu, treo biển cấm dục có tính không !?”

Monica lắc đầu, ánh mắt khóa chặt, áp lực như núi đè xuống, lúc này cô ta đã
bỏ hết toàn bộ kiêng kị và đắn đo về chuyện ơn nghĩa. Được như vậy còn phải
cám ơn ai đó, thái độ của Monica đối với Robert đã không còn chút gì là nhẫn
nại và nhường nhịn. Robert âm tầm kêu khổ, phòng tuyến tâm linh bị ý chí của
Monica ảnh hưởng, rất nhanh chóng liền thất thủ. Cận giới hoàng đỉnh phong,
chính là huyền tiên cảnh ở tiên giới, có khả năng phù sinh vạn tượng, ngôn
xướng pháp tùy, một tia ý chí dẫn dắt sinh linh biến chuyển, muốn ép Robert
nói lời thật quá dễ, người sau đổ mồ hôi liên tục, có chút kháng cự, nhưng
cuối cùng cũng đành nói:

“Chết tiệt, ta thấy cô ngốc đến đáng thương, bị một đám lợi dụng mà cũng không
biết nên khó chịu, có được chưa !?”

Monica không tỏ thái độ gì, Robert cắn răng nói:

“Bị ta chửi nhiều ngày như vậy, vẫn còn ráng nín nhịn, vẫn còn muốn giữ trọn
lời hứa, coi như là một cô gái tốt đi. Bị một đám âm mưu chơi hỏng mất, ta
thấy khó chịu, xót lắm đó. Phụ nữ là để nâng niu nha, đặt một cô gái lên đỉnh
áp lực có gì vui chứ !? Áp lực nên là một đám đàn ông chia sẻ và gánh vác mới
phải… A…. chết tiệt, cái cảm giác quỷ gì…. Đừng có chui vào não ta nữa !!!!!”

Robert nói một nửa chợt giãy giụa điên cuồng, hét lớn một tiếng, thánh y cũng
được triệu hồi ra, đấu khí cùng thần lực hòa quyện lập tức chất biến, tạo
thành một lớp hào quang xanh lục hộ thể quanh người hắn, chấn tan tất cả cảm
xúc tiêu cực đang ảnh hưởng tâm trí.

“A…”

Monica thoáng kinh ngạc, sức ép ý chí của cô ta hoàn toàn bị đánh dạt sang hai
bên, mặc dù chỉ là tùy tiện một ý niệm, không chân chính động sức, nhưng nghĩ
đến cảnh giới của hai bên chênh lệch, chuyện này cũng thật khó tin.

Ý chí… mạnh như vậy !?

Bán thần nhân tạo vượt qua đau khổ của việc trùng tổ cơ thể, mỗi ngày xung
kích thần mạch là một lần cơ thể tan vỡ, ý chí đâu thể yếu nhược, Robert tuy
tùy tiện vô lại, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến ý chí của hắn cứng cỏi.

“Lời thật mất lòng, nói hết rồi đấy, kệ cô, ta té đây.”

Tuy vậy, để giãy ra được khỏi sức ép này, cũng khiến hắn xụi lơ ỉu xìu, thở
hồng hộc như một con cá chết đang thoi thóp, cất bước cứ như rùa bò, nhưng
sống lưng vẫn ráng thẳng tắp bước ra khỏi cửa thánh đường.

Đột nhiên góc áo của hắn bị một bàn tay giữ lại, Robert cắn răng muốn bước
tiếp, nhưng hắn đang yếu như sên, mà cho dù hắn có ở trạng thái đỉnh phong,
trước mặt nữ cường này, chạy vẫn là không thoát.

“Buông ra, mẹ cô, làm cái gì đấy !? Dại trai à !?”

Monica bị hắn phũ một cái, thoáng đỏ mặt, nhưng ánh mắt rất nhanh đã khôi phục
vẻ trong suốt, nhìn hắn đáp:

“Lời này trước nay chưa từng có ai nói với ta.”

“Đó là tất nhiên, người ta bợ đít để cô đi chết còn không kịp.” Robert thuận
miệng đáp, muốn dứt áo ra đi, mà lại hết xí quách, uể oải.

“Hừm, lời thật mất lòng, nhưng quả nhiên, nghe sự thật vẫn tốt hơn. Người duy
nhất có thể nói thật với ta, ngươi ở lại đi. Ta sẽ không phong ấn hành động
của ngươi nữa.” Monica nghiêm mặt đề nghị, nói lời này, chẳng hiểu sao trống
ngực cứ đánh thình thình, có chút khẩn trương. Hẳn là quả tim mới thay hoạt
động không tốt lắm.

Robert ngẩn người, rồi lại cười sằng sặc, quay người, dí sát mặt và Monica,
người sau thoáng ngượng ngùng, nhưng cũng không lùi lại, quật cường đối nhãn
với hắn.

“Cô bé, ý gì đây !? Không sợ ta chơi cô !?”

Lời này nhiều nghĩa, nhưng Monica chẳng quan tâm, cười nói:

“Không sợ, ngươi không phải nói phụ nữ cần được nâng niu sao !? Ngươi sẽ không
tùy tiện chơi ta.”

Robert đổ mồ hôi, lời này nhiều nghĩa, hắn bị phản damage, có chút nhức trứng.
Lại cắn răng hỏi:

“Không sợ mồm ta thối, vạ miệng, văng tục !?”

“Không sợ, lời thật khó nghe.” Monica đáp khẳng định.

Con lạy má, văng tục thì thật đoạn nào, chỉ còn khó nghe thôi. Robert lại tiếp
tục ảo não, liều mạng ra bài tẩy cuối cùng:

“Không sợ ta thoát y phản kháng !?”

Monica lúc này đã hết đỏ mặt, đại khái da mặt đã tiến hóa lên một level mới,
cười hì hì đáp:

“Không sợ, lời thật lòng của ngươi ta đã nghe, cơ thể thật của ngươi, có gì
không dám nhìn !?”

Robert cảm giác mình mới là người bị chơi hỏng.

Xong, quả này triệt để xong.

Đã đem thánh nữ dạy thành lưu manh vô lại rồi….

Tại sao cứ có cảm giác tự tay bóp d**…


IMI - Tiên Giới Chiến - Chương #125