Người đăng: zozohoho
Linh đặt xuống cái khay, lấy ra ba cốc trà đặt xuống trước mặt mỗi người.
Hương khói nghi ngút, dưới mùi thơm của lá trà, cô và Lục Vân Tiên cùng ngồi
đó nhìn King với ánh mắt trẻ em hiếu học. Loại chuyện nhìn thấy người ở thế
giới khác viết bài về mình như thế này, nhìn thế nào cũng rất quái dị. Nếu chỉ
một lần thì cũng thôi, nhưng tất cả những thế giới bọn họ từng trải qua,
chuyện này đều đã lặp lại. Như vậy thì cần một lời giải thích. Mà ai có thể
cho lời giải thích nhất !?
Chính là ngài biết tuốt trước mặt đây rồi.
Đối diện với hai ánh mắt tò mò, bộ dáng không biết không thôi trước mặt, King
có chút bất đắc dĩ, cầm cốc trà lên, chẳng thổi cũng uống, hắn từ từ nói:
“Hẳn là do cảnh giới hư không.”
“Là cảnh giới của các cao thủ được cho là đạt tới cấp độ cận giới hoàng ấy hả
!?” Linh thổi thổi cốc trà, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, có thể vận dụng từ 40% năng lượng từ các bảo vật định giới, có thể phát
ra chiến lực như một cận giới hoàng cao thủ. Nghiêm khắc mà nói thì sức phá
hoại những người này phát ra đã có thể uy hiếp các giới hoàng nếu công kích
trực diện. Nhưng như vậy chưa đủ, để có thể coi như một cận giới hoàng tiêu
chuẩn, cần phải đạt tới cảnh giới hư không.”
Lục Vân Tiên gật đầu tiếp lời:
“Cảnh giới hư không, có được khả năng cảm nhận không gian, vượt qua sự trói
buộc của thế giới, tùy ý đánh vỡ hư không, vượt qua các vị diện. Hiểu rồi, thì
ra là như vậy.”
“Là như thế nào !?” Linh có chút tù mù. Mới bốn năm trước cô còn chỉ là một nữ
sinh trung học bình thường, so với hai tay già đầu đã ngàn tuổi có dư này, nói
đến chuyện cảnh giới và phân cấp, cho dù có truyền thừa ký ức, nhưng nhiều khi
vẫn không theo kịp chủ đề.
“Đạt tới cảnh giới hư không, áp chế của vị diện với sinh mạng cấp bậc này đã
trở nên rất thấp, ý nghĩa đơn giản mà nói, thì sự tồn tại của bọn họ đã không
còn bị giới hạn trong một thế giới. Vậy nên sự hiện diện của bọn họ được in
dấu ở các thế giới khác cũng là điều bình thường.” King tiếp lời.
“Được rồi, có vẻ mọi thứ đã liên kết.” Lục Vân Tiên cười, nhưng lại nheo nheo
mắt hỏi:
“Thế nhưng, cậu thì sao !? Và các Fake Queen hiện tại của Trường Sinh Đảo,
không hề có tư liệu gì phải không !?”
King đặt cốc trà xuống, chỉ nói mấy câu hắn đã uống sạch trà bên trong như
nước lã. Dù các giác quan đã khôi phục và vị giác đã có sự cảm nhận riêng,
nhưng có vẻ vị trà vẫn chưa đủ để hắn nhấm nháp.
“Nói thế nào đây nhỉ !? Nếu như chỉ có tính mạng cao cấp sau khi đạt tới cảnh
giới hư không mới có thể in dấu vào lịch sử của đa vũ trụ, vậy thì tôi, hay
bất cứ sản phẩm rối chiến hình người nào của Trường Sinh Đảo đều không được
tính là một sinh mạng. Có lẽ anh không để ý, nhưng bản thân tôi chỉ là ý thức
được cánh cổng tạo ra với mục đích tăng cường thế giới lực giúp nó mở ra thế
giới thứ bảy. Stellar, Ren hay Shaorin đều chưa thực sự đạt tới cảnh giới hư
không, và nếu truy tra nguồn gốc, thì bọn họ cũng không được coi là một sinh
mạng hoàn chỉnh.”
Hắn từ từ nói, giọng đều đều, không nghe ra cảm xúc gì:
“Chúng tôi, chỉ là những cỗ máy chiến đấu vì một lý do nào đó mà có được ý
thức của mình mà thôi. Dù về mặt sinh học có thể coi như con người, nhưng về
mặt tâm linh, chỉ sợ vốn không thể tính là một sinh mạng cấp cao được. Không
có tư cách để lưu lại trong lịch sử đa thế giới, rồi cũng sẽ rất nhanh biến
mất trong dòng thời gian mà thôi. Như một thứ công cụ đã hết hạn sử dụng.”
Crac…
“A, xin lỗi.” Linh bối rối nói, cốc trà trên tay đã bị lực lượng mất kiểm soát
bóp nát, nước trà nóng hổi đổ xuống bàn, cô vội cúi người xuống tìm cái giẻ
lau. Cũng là một cái cớ tốt để hai người còn lại không nhìn thấy vẻ mặt của
chính mình.
Lục Vân Tiên nhíu mày nói:
“Lời này có hơi quá không !?”
Bất kể thế nào, những người ở Lục Đạo có thể quên được sao !? King của Trường
Sinh Đảo, giới hoàng nhân giới, người trẻ tuổi nhất và cũng đáng sợ nhất trong
các giới hoàng. Cũng là người cõng trên vai lý tưởng và sự yêu thương của mấy
thế hệ người đã nằm xuống. Như một đứa trẻ đơn thuần, nhưng cũng đầy cực đoan.
Ánh sáng của hắn bao phủ lên những kẻ cuồng nhiệt đi theo, hủy diệt địch nhân,
âm hiểm xảo trá, lừa người với khuôn mặt vô cảm…
Những đặc điểm này bất kể cái nào cũng rất khó quên.
Thật chẳng thể nghĩ tới, có một lúc nào đó hắn sẽ chìm trong lịch sử, và không
hề được ai biết đến như ở các thế giới bọn họ từng xuyên qua.
King lại chẳng hề để ý đến vấn đề này, chỉ nói với Lục Vân Tiên:
“Bên anh không phải cũng có một người như vậy sao !? Lục Vân Tiên !?”
“Ủa, có sao !?” Lục Vân Tiên đơn giản liền bị hắn đánh lạc đi chủ đề khác.
“Lạc Tiểu Thanh ấy. Số hiệu sản xuất: Mộc – 101. Sản phẩm lai ghép giữa huyết
mạch Long Tộc và mang hình dáng tiên nhân. Còn được xưng là đứa con cuối cùng
của Tiên Long. Có thể coi là sản phẩm thí nghiệm thất bại trước khi Kiều
Nguyệt Nga được tạo ra.”
“Ách, cái này cũng tính !?”
“Cô ta và một trăm thí nghiệm “Con rồng cháu tiên” trước đó đều như nhau cả
thôi, sản phẩm thất bại. Chỉ có thể mang trong mình hai nhân tố trong Lục Đạo,
chiến lực không cách nào vượt qua những tiên phật thần ma đẳng cấp cao nhất,
cũng không có tư cách kế thừa thế giới lực. Nhưng cũng đã là sản phẩm thành
công nhất trong 101 thí nghiệm năm đó, nếu như Kiều Nguyệt Nga không xuất
hiện, và anh không phá hoại, hẳn cô ta mới là người trở thành Queen cùng tôi
tham gia trận đánh Olympus.”
Lục Vân Tiên thấy nao nao, đúng là năm đó hắn đập vỡ cái phòng thí nghiệm của
Long Thần rồi lôi sinh vật được đánh số Mộc-101 ra ngoài. Lúc đó chỉ đơn giản
suy nghĩ: cô gái nhìn yếu ớt vô cùng này nếu chịu tải thế giới lực, liệu có
chết hay không. Quản chi đây chỉ là giới hoàng nhân tạo, loại sử dụng một lần,
trước mắt hắn là một cô gái sắp chết, hắn cứ cứu theo bản năng đã rồi tính
sau. Nào biết như vậy mới khiến Kiều Nguyệt Nga được chọn, và một loạt đống
lộn xộn sau đó.
Nói hối hận thì thực ra cũng có, nhưng để chọn lại, hắn chắc chắn vẫn sẽ làm y
chang. Biết nói sao đây, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cô bé năm đó chịu tải thế
giới lực, đánh một trận rồi chết !? Sinh mạng đau khổ như vậy, còn cần tạo ra
làm gì !? Dự án Giới Hoàng nhân tạo của Long Tộc năm đó cũng là tự tay hắn kết
thúc.
Linh ngồi dậy, nghe đến đây chợt cảm khái.
Hai người này dù tính cách trái ngược, nhưng phản ứng với sự kiện thật ra lại
y chang nhau, kế hoạch Giới Hoàng nhân tạo bị Lục Vân Tiên phá hoại, kế hoạch
Cận Giới Hoàng nhân tạo bị King chấm dứt. Long tộc cũng thật là không may khi
rước hai gã họa hại này về truyền thừa.
Không, phải nói là toàn bộ Lục Đạo đều cảm thấy đau đầu và không may khi hai
gã này xuất hiện.
Lục Vân Tiên được coi là kẻ phiền phức nhất Lục Đạo, rất nhiều người mang ơn
hắn, rất nhiều người chẳng mang thù với hắn cũng bị hắn đánh, người này căn
bản không nói lý lẽ, buồn bực nhất là gã vô lại này lại mang trong người chiến
lực siêu cấp của một giới hoàng, rất nhiều người năm đó bị một câu của hắn
khiến cho hộc máu:
“Ta thấy họ đáng thương nên ta giúp, không được sao hả !?”
Vô số kế hoạch vì hắn mà tan vỡ, vô số cuộc viễn chinh mang mồ hôi nước mắt
của các thế lực bị hắn phá hoại. Đáng ghét nhất là người này phá hoại không vì
lý do gì cả, cái lý do hắn nói có thể tính là lý do hay sao !? Không bị uy
bức, không bị lợi dụ, dùng lý lẽ cũng không ăn thua, đây là cục phiền toái to
nhất của Lục Đạo khiến các thượng vị giả nhức nhối suốt một thời gian dài.
Nhưng so với hắn, King của Trường Sinh Đảo còn đáng sợ hơn, ra tay ngoan độc,
giệt cỏ tận gốc, âm thầm phá hoại. Và cũng y như gã ở trên, mang trong mình
chiến lực cấp bậc giới hoàng. Và nếu như Lục Vân Tiên còn có một điểm mấu chốt
là không đánh người đã vứt vũ khí và không có sức phản kháng, chỉ gia nhập phe
yếu thế hơn, King của Trường Sinh Đảo thì chẳng có tiết tháo gì hết, đạo đức
hay giới hạn với hắn chỉ là phù du. Những người muốn fair play với hắn đều đã
ngậm hờn nơi chín suối, hoặc đang trong trạng thái tàn phế như Ares. Một điểm
nữa y chang Lục Vân Tiên, người ta chẳng thể đoán được King nghĩ gì. Tư duy
của hai gã quái thai này không nằm cùng tuyến với đại đa số nhân dân Lục Đạo.
May mắn là bọn họ ở trận doanh đối địch. Nếu như ở cùng một chỗ, vậy thì đáng
sợ. Sức phá hoại sẽ gấp đôi, không là gấp mũ.
Linh cảm thán xong lại thấy buồn bực.
Hai gã này không phải đang ở cùng một chỗ đây thì là gì !?
…
Cơm trưa và trà nước xong, chuẩn bị đến giờ mở của buổi chiều. King đã mang đồ
đi cất dọn, Lục Vân Tiên giúp Linh sắp xếp lại đống sách mà khách thuê bỏ dở
lại trên bàn lên kệ và mở cửa tiệm.
Bộ dáng của hắn vẫn còn khá xoắn suýt sau chuyện vừa rồi.
Lựa chọn cứu Lạc Tiểu Thanh của hắn đã đẩy Kiều Nguyệt Nga vào hố lửa. Thậm
chí so với Lạc Tiểu Thanh, Kiều Nguyệt Nga còn bi thảm hơn, sau khi chết, cơ
thể và các nhân tố còn xót lại bị đúc thành một Queen mới của Trường Sinh Đảo,
và sau khi Queen chết đi, lại có người muốn tận dụng những tàn tro cuối cùng
tiếp tục tạo ra một loạt nhân bản chiến binh nữa. Có thể nói là ba đời ba kiếp
phải làm công cụ chiến đấu.
Nói trắng ra thì lựa chọn của hắn sai lè.
Nhưng Lục Vân Tiên lại ảo não phát hiện dù biết là sai lè, nhưng lúc đó nếu
phải lựa chọn cứu hay không cứu Lạc Tiểu Thanh, hắn con mẹ nó vẫn sẽ cứu.
May mắn là mỗi khi hắn cứu người đều không trải qua quá trình suy xét cân đo
gì hết, nếu không hắn sẽ phát hiện ra là không phải mỗi lần cứu người đều là
chuyện tốt. Nhiệt tình và lòng tốt ban phát vô tội vạ cũng có thể chỉ dẫn đến
phá hoại.
Nhưng cứu người mà còn phải suy xét xem có nên cứu hay không, chi sợ nạn nhân
đã sớm tèo mất rồi.
Nhiều tình huống không cho phép lựa chọn.
Lục Vân Tiên là dạng làm theo bản năng nhiều hơn lý trí, và không biết là may
mắn hay bất hạnh, bản năng của hắn thiên về hướng trận doanh thiện lương thủ
tự.
Thế nhưng dù có ý tốt, không thể không nói, nhiều chuyện hắn làm sai rồi.
Hối hận nhưng không muốn làm lại, đây mới là lý do khiến hắn nhức nhối. Rốt
cuộc hắn phát hiện, bản năng của mình vẫn lớn hơn lý trí nhiều lắm.
Và nếu phải chọn, thì chọn thế nào đây !? Cứu người này thì người kia sẽ lên
hố lửa, bắt hắn chọn !? Chẳng thà hắn một đao tự sát luôn cho nhanh. Đây cũng
là một dạng chạy trốn vô trách nhiệm, nhưng nếu không thể cứu tất cả, lại
không muốn lựa chọn, Lục Vân Tiên chỉ có thể làm như vậy.
Và hắn cũng đã từng làm như vậy.
Khi bất lực cứu hết toàn bộ ma giới, hắn liền tự biến mình thành tảng băng
ngưng kết giới bích thủ hộ toàn ma giới.
Lắm khi hi sinh cũng là một dạng chạy trốn.
Linh nhìn hắn vừa xếp sách vừa nghĩ lan man, thậm chí đến sách xếp ngược cũng
không biết, thở dài gọi hắn:
“Lục Vân Tiên.”
“A, ừ… có chuyện gì vậy !?”
“Anh có bao giờ, cảm thấy đau khổ không !?”
Lục Vân Tiên cười nhẹ, từ khi xuất đạo đến nay, có mấy khi mà hắn không nếm
trải qua khổ đau !? Bị chán ghét, bị phản bội, bị xa lánh khinh bỉ, rồi lại
nhìn thân nhân, bằng hữu từng người một vì hắn mà chết, vì hắn mà hi sinh, lại
bất lực cứu tất cả. Nhân sinh của hắn phải nói là tối đen như cái Hắc Ám Khung
Thương mà hắn nắm giữ vậy.
“Có… phải không !?” Linh nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Lục Vân Tiên gật đầu cười đắng chát.
“Vậy hãy tiếp tục đau khổ, tiếp tục chịu đựng đi. Với những chuyện anh làm
sai, chết không thể giải thoát hết tất cả, tuyệt đối vì mọi lý do gì, không
được chết.”
Linh đặt tay lên ngực, ánh mắt u buồn nhìn hắn;
“Đây là phần Kiều Nguyệt Nga còn sót lại trong tôi muốn nhắn nhủ với anh.”
“Cô ấy muốn anh, chuộc tội.”
…