Người đăng: zozohoho
Bộ giáp đang mặc gọi là diệp binh. Là sản phẩm tinh luyện chuyển
hoán từ trận pháp ngũ hành kết thúc ở mộc thuộc tính. Hoài Nam
đối với khả năng phòng ngự của nó vốn cũng chẳng coi trọng lắm,
nhưng chủ yếu là nó có thể tự phục hồi, và là cái che thân duy
nhất hiện tại.
Nói thế nào thì trong quá trình đánh boss, cũng không thể vừa làm
mặt ngầu vừa vung vẩy cái vòi trước mặt một thiếu nữ đang quan
chiến được đúng không !?
“Ta chờ ngươi lâu rồi.”
Mặc diệp binh giáp, Hoài Nam sừng sững đứng chắn đường của chó ba đầu, bộ dáng
tạo phản trực diện.
Chó ba đầu chầm chậm đi tới trước mặt Hoài Nam, nó đang ở trạng
thái thu nhỏ để tiết kiệm năng lượng tiêu hao, thế nhưng cũng đã cao
tới hơn hai mét, rất có phong phạm quái vật. Ánh mắt nó híp híp,
ánh sáng sắc lạnh lưu chuyển, thoáng có chút giễu cợt.
“Hừm hừm, xem nào, đã chạm tới cánh cửa hóa hình kỳ rồi, làm tốt
lắm, chất lượng thịt ngày càng cải thiện ha.” Thoáng đưa mũi ngửi
ngửi, chó ba đầu hời hợt nói ra hiện trạng của Hoài Nam, sau đó
ánh mắt nó đảo đảo, lạnh giọng dần:
“Nhưng mà, chỉ với như vậy đã ảo tưởng…”
Vù.
Bên tai Hoài Nam chỉ nghe thấy một tiếng gió áp nặng nề đập vào
màng nhĩ, sau đó nửa thân trên của hắn móp vào, giống như bị một
tảng núi nghiền ép. Hoài Nam phun ra một ngụm máu lớn, lực trùng
kích giã nát xương tay phải của hắn cùng tám cái xương sườn, hắnbay
như một viên đạn va vào rừng cây bên cạnh, đánh đổ xuống một mảng
lớn.
“Thì thật ngu ngốc… A…”
Chó ba đầu đưa cái chân vừa vả Hoài Nam lên nhìn thử, bàn chân nó đã
bị cắt rời, nhấc lên chỉ còn đoạn cổ chân lộ xương đang trào máu, khói trắng
cùng mùi thịt cháy bốc lên dày đặc. Mặc dù đau đớn cỡ này nó chẳng coi
vào đâu, nhưng cảm giác giống như bị kiến cắn sưng vù thế này khiến
nó khó chịu. Quan trọng là thứ vũ khí gì có thể sát thương đến
nó !? Vừa rồi hình như có thứ gì đó lóe sáng !?
Mặc dù là trạng thái thu nhỏ để tiết kiệm năng lượng, nhưng hiện
tại dùng mình đồng da sắt để hình dung nó còn là hạ thấp, làn da
của chó ba đầu hiện tại so với kim cương còn chắc chắn hơn.
Hoài Nam nhổ ra một ngụm máu, khốn khổ đứng dậy, một nửa người
hắn sưng đỏ bầm tím, vặn vẹo nhìn rất dọa người. Thế nhưng nếm qua
thống khổ bị ăn sống mấy ngày nay, thế này vẫn chưa đủ cho hắn
nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn chó ba đầu lúc này cũng đầy vẻ giễu
cợt. Hoài Nam rút ra từ cánh tay bầm dập của mình một đoạn ống
thép nóng đỏ, xoay xoay nó trên các đầu ngón tay, cười nhạt nói:
“Xem thường ta đúng không !? Đến ma khí phòng ngự cũng không bật lên
!? Hay là mày vốn có lý do nào đó để không lãng phí năng lượng !?”
Hắn xoay xoay cây gậy đã nóng rực kia chưa được vài vòng, nó liền chảy thành
một bãi nước thép đỏ rực rơi xuống. Bàn tay của Hoài Nam cũng bị nhiệt lượng
mạnh mẽ đốt cụt, nhưng cũng giống chó ba đầu, chút đau đớn này chẳng thấm vào
đâu. Dù sao một tay hắn cũng đã phế sau cái tát kia rồi.
“Vũ khí năng lượng !? Người tiên giới từ lúc nào có pháp bảo dạng này rồi hả
!?” Chó ba đầu cau mày, xem ra thế giới bên ngoài đã thay đổi nhiều lắm.
“Quên không nói cho ngươi biết, ta vốn chẳng phải người tiên giới.” Hoài Nam
cười nhạt, quăng đi cây gậy đỏ rực đang tan chảy kia. Vốn dĩ nó là cái beam
saber đưa cho Thổ Hành Tôn dùng để dụ quái, sau này nhặt lại, được Mặc Sương
Vũ gia tăng thêm một trận pháp kích nhiệt, khiến cho nhiệt lượng lưỡi đao chớp
mắt tăng vọt, đạt tới hơn 3000 độ C, hiển nhiên là phần cán không chịu nổi.
Trong chớp mắt kích hoạt lưỡi kiếm, cả cánh tay của Hoài Nam và cái chân chó
ba đầu cùng phế bỏ.
“A, thú vị lắm, nhưng bây giờ ngươi định làm gì tiếp !? Chỉ có như vậy thôi hả
!?” Ma khí tràn ra, ma lực theo máu vận chuyển đến phần chân cụt, xương trắng
nhô lên, phủ cơ, đắp thịt, chỉ trong một câu nói, cái chân của chó ba đầu đã
mọc lại như mới, nó cười lạnh nói.
Hoài Nam nhún vai, quên mất là xương cốt nứt vụn của mình vốn chẳng làm được
động tác này, thoáng rên một cái, rồi nói:
“Đương nhiên không chỉ có như vậy, ta chỉ muốn chứng minh rằng ngươi cũng
không mạnh mẽ như uy áp tỏa ra.”
“Ồ.” Chó ba đầu nghiêng nghiêng cái đầu ở giữa, hai cái đầu bên cạnh nhe răng
lên, đầy vẻ dữ tợn.
“Ngươi đang bị trọng thương đúng không !? Từ phản ứng của ngươi khi được ăn
thịt, hẳn là đã lâu không được ăn. Cận giới hoàng cao thủ, à, là đại ma vương
cảnh giới nhỉ, đều có thể đánh vỡ hư không, tùy ý di chuyển giữa các vị diện,
vì cớ gì ngươi đã lâu không được ăn !?”
Hoài Nam đưa tay chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình:
“Ta đoán, ngươi vốn không thể đánh vỡ hư không nữa. Ngươi đã từng nói gì nhỉ
!? Gặp được ba giới hoàng giao chiến, Tiên Đế, Phật Tổ, Quang Long Vương. Ta
không biết mức độ hủy diệt của trận đánh này, thế nhưng một con chó chỉ đạt
tới Đại Ma Vương cảnh giới, bị cuốn vào, hẳn không dễ chịu đi !?”
“Nói cách khác, ngươi rớt cấp rồi đúng không !? Giờ ngươi đang ở cảnh giới gì
!? Chúng ta hãy cùng thử xem.”
Hoài Nam cười lạnh, vẫy vẫy tay, từ bốn phương tám hướng, vô số rễ cây thô
cứng quất tới chỗ chó ba đầu, nó hừ lạnh. Ma lực trong người trào dâng, tạo
thành khí tràng phách lực vô hình, dễ dàng chấn bay toàn bộ rễ cây quất tới.
“Ngươi điều khiển được đám ma cây rồi !?” Chó ba đầu thật sự kinh ngạc rồi. Ma
cây ngu đần, câu thông với chúng là việc rất khó, đám này cả ngày chỉ nghĩ đến
ăn mà thôi, chẳng có cái gì khác.
“Ta chỉ nói cho chúng nó biết, thực ra ngươi mới là món thịt ngon nhất.” HoàI
Nam đặt mông ngồi xuống đất, có chút uể oải, ma lực trong cơ thể hắn cũng đang
lan tỏa đến những chỗ bị thương để khôi phục, nhưng không còn ma cây rót vào
ma lực vô tận, hắn làm cũng khá cố sức.
“Bằng chứng là một cái chân của ngươi vừa bị ta cắt ra, đã có đứa nếm thử rồi
đấy, giờ này hẳn đã tiêu hóa xong. “
Chó ba đầu giật mình, nhìn xuống cái chân vừa bị cắt đi của mình, đã biến mất
từ lúc nào không hay. Nó quá chú ý đến Hoài Nam mà xem nhẹ đám ma cây này rồi.
“Chân của ngươi tốt xấu gì cũng là của cường giả cấp cao nhỉ, để đám ma cây
cấp thấp này nuốt vào, lượng hấp thụ hẳn là rất lớn, đám ma vật chỉ mới bước
vào khai trí kỳ này khó mà chịu được, vậy nên sẽ dễ dàng phát cuồng, tạm thời
gọi là trạng thái bạo tẩu đi.”
Bùm.
Hoài Nam vừa dứt lời, vùng đất dưới chân chó ba đầu nổ tung lên, mấy trăm cái
rễ cây đen kịt ánh hồng cùng một khuôn mặt ma cây vặn vẹo há miệng thật rộng
như muốn nuốt chửng nó.
Chó ba đầu nhảy lên trời, nhưng từ bốn phương tám hướng lại có vô số rễ cây
đánh tới, bị khí tràng của nó chấn bay, nhưng cũng làm nó chững lại trên không
một chút, chỉ trong chớp mắt này, cái rễ cây đen kịt có ánh hồng kia đã chụp
được một chân của nó, thô bạo lôi xuống.
Bốp.
Crac…
Lực lôi xuống cực mạnh, mặt đất bị thân thể chó ba đầu nện xuống nứt vụn, ma
lực trong cơ thể nó đang vận chuyển lập tức bị ngưng trệ, khí tràng hộ thân
phân tán, những cái rễ cây xung quanh liên tục bắn tới như cá mập lập tức quấn
lấy thân thể nó.
Két két két….
Những cái rễ cây siết vào cực chặt, trước đây Hoài Nam chỉ bị chúng nó quấn
qua đã vỡ xương toái cốt, chó ba đầu thì không như vậy, toàn thân nó nổi lên
cơ bắp cuồn cuộn, rễ cây quấn chặt cũng không giữ nổi cơ bắp phồng lên, bị kéo
căng ra giống như sắp đứt đoạn.
Nhưng một cây làm chẳng lên chuyện, một đám ma cây chụm lại, vẫn như cũ cực kỳ
nguy hiểm. Theo số ma cây bị kích động vì máu và thịt của nó lại đây ngày càng
nhiều, chó ba đầu lập tức nhận ra bản thân đang thật sự lâm vào hiểm cảnh, làm
không tốt sẽ lật thuyền trong mương.
“Cút hết cho ta !!!!”
Một luồng sát ý mạnh mẽ trào dâng khắp khu rừng, duệ phong khí sắc bén nhấn
chìm ý thức của tất cả sinh vật vào một lỗ đen hung tợn, đám ma cây lập tức
khiếp ý kinh hãi. Rễ cây đang trói vào chó ba đầu run rẩy, đồng loạt lỏng ra.
“Tiểu Vũ.” Hoài Nam hét lớn.
Mặc Sương Vũ nhận được tín hiệu của hắn, liền vẽ lên không một đồ án sao năm
cánh, miệng lẩm nhẩm đọc pháp quyết, kích hoạt.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt….
Chó ba đầu kinh ngạc phát hiện trên thân đám ma cây khắp cả khu rừng này, mỗi
còn đều được khắc lên một đồ án sao năm cánh đang phát sáng rực rỡ.
“Đây là…”
“Hộ tâm đại trận, kích hoạt.”
Một vòng bảo vệ mờ ảo xuất hiện trên thân mỗi một con ma cây, sau đó lặng lẽ
tiêu tán, chuyển thành chế độ phòng thủ tự động vô hình. Mỗi con ma cây đều
được bảo vệ khỏi uy áp của chó ba đầu, ý thức đã không còn bị uy áp cấp bậc
Đại Ma Vương của nó ảnh hưởng, đám rễ cây đang trói nó lập tức siết chặt lại.
Rễ cây chồng chất lên nhau, đan lại, rồi biến ảo ra vô số những cái mồm ngập
răng nhọn, điên cuồng cắn vào thân thể chó ba đầu.
“Chết tiệt.”
Chó ba đầu khẽ rên hừ hừ một tiếng, toàn thân nó đã bắt đầu xuất hiện những
vết xước nho nhỏ, máu rịn ra, bị những cái rễ tham lam hấp thu, một lần nữa nó
lại đánh giá thấp ma cây.
Loại sinh vật này tiến hóa rất chậm, nhưng con nào con nấy đều đã sống tới mấy
ngàn năm có dư, so với nó chỉ sợ còn già cỗi hơn, dù tư duy đơn thuần ngu si
đến mấy, đối với việc săn bắt con mồi mà quần công đồ ăn, chúng nó vẫn vô cùng
gian trá và hung ác.
Ma cây có máu huyết, hấp thu vào lập tức lột xác cực kỳ nhanh, những cái rễ từ
ma cây lột xác lại càng thêm chắc chắn, răng nhọn cũng càng được mài giũa
nhiều hơn, tần suất đổ máu của chó ba đầu lập tức tăng mạnh.
Mỗi lần nó vận chuyển ma lực tạo ra khí tràng chấn văng một đám rễ cây, lập
tức có hàng trăm cái khác chen chúc bổ xung đến, chó ba đầu nhất thời giống
như sa vào vũng bùn lầy, càng lúc càng chật vật.
“Nó giống như hơi…” Mặc Sương Vũ hồi hộp hỏi, chó ba đầu và ma cây, bất kể bên
nào thắng, cũng đều sẽ không buông tha cho bọn họ.
“Hơi bị yếu đúng không !?” Hoài Nam cười nhạt.
Mặc Sương Vũ gật đầu, ánh nhìn Hoài Nam có chút mất tự nhiên, người này vẫn
còn tự tin đến vậy !? So với bộ dáng thảm hại lúc mới gặp, thật sự là một trời
một vực.
Hoài Nam không để ý đến cái nhìn của Mặc Sương Vũ về mình thay đổi, ánh mắt
vẫn chăm chú nhìn về phía chó ba đầu đang vật lộn cùng đám ma cây, tiếp tục
nói:
“Nó đang kềm chế.”
“Hả !?”
“Nó đã ở đây rất lâu rồi, hẳn là do vết thương khiến nó không thể rời đi.
Nhiều năm như vậy vẫn chưa rời khỏi, vết thương này chắc chắn rất nặng, cần
rất nhiều ma lực để chữa trị, nó sẽ không dễ dàng phung phí ma lực. Nhóc có để
ý không !? Nó rất ít khi dùng đến chân thân cao cả trăm mét như lần đầu xuất
hiện, lần đó hẳn là nó cố ý hư trương thanh thế để chấn nhiếp đám ma cây. Nếu
có thể dễ dàng biến trở lại dạng đó, làm gì có cảnh này để cho chúng ta xem
!?”
“Vật một khi nó dùng đến ma lực !?”
“Kết thúc.” Hoài Nam dang tay, bộ dáng điềm nhiên.
Mặc Sương Vũ tái mặt. Hoài Nam quay qua, cười cười xoa đầu cô ta, tiếp tục
nói:
“Đừng lo, nó còn sẽ thử giãy dụa một thời gian nữa, đám ma cây có được máu của
nó cũng đang phát cuồng, tạm thời không để ý đến chúng ta.”
“Vậy chúng ta chạy !?” Mặc Sương Vũ sáng mắt lên, nhìn quanh, thật sự là không
còn con ma cây nào chú ý đến họ nữa, máu và thịt của chó ba đầu cao cấp hơn họ
quá nhiều, đám ma cây mẫn cảm với huyết nhục đã phát cuồng, càng lúc càng kéo
tới chỗ chó ba đầu nhiều hơn, muốn nhấn chìm nó trong biển rễ cây.
“Không, nhóc chạy thôi. Tiểu Vũ, nhóc cứu anh mấy lần, như vậy là đủ rồi. Ân
oán trước đó… haha, xóa bỏ đi thôi.”
“Ân oán !? Tại sao !?” Mặc Sương Vũ hoang mang ngẩng đầu hỏi. Bàn tay của Hoài
Nam đã rời khỏi đầu cô ta, đưa xuống nắm lấy vùng thắt lưng. Hắn cười cười
nói:
“Haha, không cần để ý đâu, nói chung anh đây thiếu nhóc mấy cái mạng, không
thể để nhóc chết ở đây được, đi vui vẻ nhé.”
“A…”
Ma lực trong người sôi trào, vận chuyển tới từng ngóc ngách, khiến cơ bắp căng
phồng lên, Hoài Nam cong người, dùng toàn lực ném Mặc Sương Vũ lên trời trước
ánh mắt mê mang của cô bé.
“Điểm cừu hận của anh đây cao lắm, đi cùng là bé sẽ chết đấy, bye bye.”
Mặc Sương Vũ bay ngược, tầm mắt rất nhanh chìm vào bóng tối, bóng dáng Hoài
Nam đang tiêu sái vẫy vẫy tay đằng xa cũng bị đêm đên nuốt chửng, điều này
nghĩa là khoảng cách của bọn họ đã vượt qua vùng cảm nhận của cô ta. Lực tay
của Hoài Nam cực mạnh, thần thức của Mặc Sương Vũ có thể kéo dài tới 2km, vậy
mà hắn dễ dàng ném cô ra khỏi khoảng cách này.
“Hoài Nam ca ca !!”
Bầu trời hắc ám khung thương còn vang vọng tiếng kêu nghẹn ngào của cô bé,
Hoài Nam xoay người, cười nhạt nhìn tới. Hắn đoán không sai, dù quần thảo với
ma cây, chó ba đầu vẫn không buông bỏ sự chú ý với hắn, ánh mắt nó long sòng
sọc, ánh nhìn bắn tới đầy căm hận điên cuồng.
Không nghi ngờ gì, chỉ cần Hoài Nam muốn chạy, nó lập tức sẽ không cố kỵ gì mà
vận khởi ma lực, đồ sát đám ma cây rồi toàn lực truy sát, và sẽ dễ dàng miễu
sát hắn.
“Yên tâm, ta ở lại đây chơi với ngươi.”
Đọc được ánh nhìn của nó, Hoài Nam cười ha ha nói.
…