Người đăng: zozohoho
…
Cả Hoài Nam và chó ba đầu sắp đụng độ đều không biết, ở phía trên
đầu bọn họ lơ lửng một quyển sách vàng kim lật dở. Ở giữa trang
sách, có bốn cặp mắt đang rình xem kết quả cuộc chiến này.
Một người mặc ăn mặc đồng phục như lính Đức thời Hitle, đeo một
chiếc mặt nạ trắng bạc, chỉ lộ ra đôi mắt màu nâu sậm cùng mái
tóc hung hung đỏ. Ba người còn lại, một vị cao tăng với cái đầu
trọc đặc trưng, đội một chiếc mũ kim sa, khuôn mặt trung tính có vẻ
hiền lành, hai người khác thì không giống thế, một gã béo ú với
cái đầu lợn, một gã đầu hói với râu quai nón xồm xoàm, nhìn thế
nào cũng thấy giống sơn tặc.
Lùi lại vài phút trước.
Đối với trận chiến sắp xảy ra phía dưới, vị cao tăng đầu đội mũ
kim sa mỉm cười với bộ dáng hài lòng, giống như khá tâm đắc với sự
việc xảy ra mãn ý, chỉ là nhìn sang người đeo mặt nạ đang dựa lưng
vào khoảng kẹp giữa hai trang sách, thấy hắn chỉ liếc mắt rồi không
hề có ý định rình coi, liền hỏi với giọng khó hiểu:
“Thí chủ, cậu không xem hả !?”
Người đeo mặt nạ lắc đầu nói, có chút lạnh nhạt:
“Biết trước kết quả rồi, không có hứng thú. Với lại…”
“Với lại…” Vị cao tăng nghiêng đầu, hẳn cái này mới là trọng điểm.
“Ta sợ độ cao.”
“…”
Có chút bất ngờ với đáp án hùng hồn, cao tăng này vuốt vuốt giọt
mồ hôi chẳng thấy được trên vùng trán trắng nõn, cười gượng hỏi:
“Aha… hay là chúng ta đáp xuống, dù sao chân kinh cũng đang ở trạng
thái ẩn hình, kể cả ánh sáng trong này cũng không thoát ra, lại
gần một chút hẳn không có vấn đề gì, hai người không phải bạn tốt
sao !? Thật không muốn xem !?”
“Hừ.” Người sau từ chối cho ý kiến.
“Oan gia nên giải không nên kết, nếu đã nắm rõ tường căn sự việc,
tại sao không thể chia sẻ và cảm thông !?” Vị cao tăng vẫn tiếp tục
thao thao bất tuyệt.
Người đeo mặt nạ đã bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Có biết người phật giới các ngươi phiền nhất là cái gì không !?”
Vị cao tăng cười lắc đầu, nhân tiện bổ xung: “Thực ra ban đầu ta là
người tiên giới, nhưng cái phiền toái của phật giới, xin lĩnh giáo.”
Dưới mặt nạ, trán của vị mặt nạ nam này đã có chút vạch đen, đầy
gân xanh, lạnh giọng đáp:
“Quá lắm mồm.”
“À…” Vị cao tăng ngại ngùng cười.
Cao tăng thích nói chuyện nên dễ nói chuyện, nhưng hai người phía sau
hắn, đặc biệt là vị đầu heo không dễ nói chuyện:
“Này, sư phụ có lòng tốt khuyên giải ngươi, thái độ gì thế hả !?”
“Ta thấy giống bà tám đang hóng chuyện hơn.” Người đeo mặt nạ cũng
trả treo. Hiển nhiên tâm tình hắn đang không tốt.
“Hỗn xược, có tin lão đây dạy cho ngươi biết thế nào là điều không
!?” Vị đầu heo đã đập bàn. À, hẳn là đập xuống trang sách, thế
nhưng trang sách này không biết làm bằng chất liệu gì, mặt sách thô
thô giống như một phiến thổ địa. Bàn tay to béo kia đập xuống, thậm
chí có bụi đất nổi lên.
“Bát Giới, thôi đi. Còn thí chủ, xin lỗi, đã đắc tội rồi.” Vị cao
tăng lên tiếng khuyên giải.
“Hừm. Sa sư đệ, đệ xem !!” Tên béo đầu heo hiển nhiên nuốt giận ngồi
xuống. Vị râu quai nón bên cạnh vỗ vỗ vai hắn an ủi:
“Nhị sư huynh, bình tĩnh đi.”
“Thế nhưng, ta vẫn thật có thắc mắc.” Tiếc là nguyên nhân của xung
đột, vị cao tăng thích nói vẫn hồn nhiên không ý tứ, tiếp tục mở
miệng.
“Cho dù không tính đến việc hai người từng là bạn bè, cho dù là căn
nguyên của hận thù sau này, chẳng phải cũng có thể xóa bỏ nếu như
sự kiện này không xảy ra hay sao !?”
Nhắc đến vấn đề này thật khiến cho vị đeo mặt nạ bạc buồn bực,
nhưng cảm thấy nếu không trả lời, vị đại sư này sẽ tiếp tục lải
nhải, đành nói:
“Ta chỉ biết nếu theo dấu hắn sẽ tìm được nơi phát ra Luân Hồi chi
lực, chứ không biết chính xác nơi đó ở đâu. Hơn nữa cứu hắn rất có
thể sẽ dẫn đến thay đổi lịch sử, những gì ta biết sẽ không dùng
được nữa, tám trang sách còn lại chắc sẽ không mở được ra.”
“Thì ra là vậy.” Vị cao tăng gật gù.
“Sát lục chi lực cậu đưa cho ta, hủy diệt chi lực từ đại pháo của
trường sinh đảo, âm dương chi lực từ Mặc Gia cơ quan thành, Luân hồi
lực ở tầng thứ mười tám ma giới này… nói cách khác, cậu chỉ có
thể đi theo người gây ra sự kiện, chờ hắn dẫn phát thế giới lực !?
Bởi vì cậu chưa từng trải qua, nên cậu không biết, và vì thế nên
không dám thay đổi lịch sử !?”
Mặt nạ nam gật đầu, cuối cùng cũng đã làm rõ vấn đề, hẳn không
dây dưa nữa ha. Nào ngờ vị cao tăng lại tóe ra linh quang, hỏi một
vấn đề khác:
“Nhưng chỉ vì không muốn can thiệp vào lịch sử, liền nhìn người
từng là bạn mình nhập ma, không thể quay đầu, thậm chí nhìn hắn
trải qua thống khổ bị nhai xương róc thịt, có đáng hay không !?”
Cái vấn đề khiến người nhức trứng này chính là căn nguyên của việc
mặt nạ nam tâm tình không tốt, bị người vặn vẹo lôi ra, hiển nhiên
đã đụng đến nỗi đau của hắn, rốt cuộc kềm chế không nổi:
“Ngươi câm mồm.”
Vù vù…
Tiếc xé gió ngang kinh người ập đến, mặt nạ nam giật mình, vội vã
kích hoạt năng lực của bản thân, dưới chân hắn lập tức xuất hiện
một đồ án bông tuyết sáu cạnh xoay theo chiều kim đồng hồ, một vòng
sáng (aura) màu trắng lam mờ mờ tỏa ra hơn hai trăm mét khiến tất cả vật
thể tiếp cận hắn bị cưỡng chế làm chậm.
Bùm…
Hắn nghiêng đầu, cạnh trang sách hắn đang dựa vào có chất liệu như
một sườn núi bị lực trùng kích kính khủng đập tới, nứt vỡ và nổ
tung. Mặt nạ nam chật vật búng người nhảy sang một bên, giữ khoảng
cách với người vừa công kích mình. Cái mặt nạ của hắn nứt một
đường từ trán xuống, để lộ ra một phần gương mặt với vết sẹo ở
khóe mắt. Chân mày nhíu nhíu, hiển nhiên cực kỳ tức giận.
Trư Bát Giới, hay còn gọi là lão Trư, nút ra nắm tay từ trên vách
tường, thân thể béo ục ịch săn lại, nhìn đầy lực lượng đứng lên,
gằn giọng nói:
“Ta đã cảnh cáo ngươi không được hỗn láo với sư phụ. Ngươi cho rằng
mình đến từ hỗn độn giới liền có tư cách này !? Xem ra hôm nay không
dạy dỗ ngươi không được.”
“Bát Giới, con…” Vị cao tăng đang muốn lên tiếng ngăn trở liền bị đồ
đệ râu quai nón của mình ngăn lại. Người được gọi là Sa sư đệ này,
có tạo hình rất hầm hố, nhưng thực ra lại khá hiểu chuyện và lành
tính, hắn kéo áo sư phụ, khe khẽ nói:
“Sư phụ, để cho nhị sư huynh đánh đi, con nhìn ra được, vị thí chủ
kia tâm tình cũng đang rất phiền muộn, thật sự cần phải phát tiết.
Nhị sư huynh tính cách này… ài… cũng là một nhân tuyển thích hợp.”
“Cái này…”
…
“Quang hoàn đông lạnh !? Ngươi lại có thứ đồ chơi này, nhưng vô ích
thôi, muốn giữ ta lại còn chưa đủ.” Trư Bát Giới cười lạnh, lớp mỡ
trên cánh tay rung chuyển, cánh tay dang dần bị kết băng lập tức bốc
khói, toàn bộ hơi nước trên đó lập tức bốc hơi.
Dưới chân mặt nạ nam có một đồ án bông tuyết màu xanh trắng xoay
theo chiều kim đồng hồ, liên tục tỏa ra khí lạnh khiến mọi thứ trong
vòng 200, đông cứng lại. Hai người quan chiến quanh người xuất hiện
một lớp kim quang hộ thể, liền cũng dễ dàng triệt tiêu đi hiệu ứng
tiêu cực.
Hiển nhiên quang hoàn năng lực, đối với quần chiến thể hiện ra rất
được, nhưng đối mặt với cao thủ đỉnh cấp, tác dụng rất hữu hạn.
“Các người thật biết cách chọc giận người khác.” Mặt nạ nam đưa tay
lên vuốt vuốt mái tóc hung đỏ rối loạn trước trán, một lớp băng
kẹp phần tóc mái của hắn ngược lên, tránh tóc mái cản trở tầm
mắt khi chiến đấu.
Trước ngực hắn sáng lên một đồ án hoa sen, khí lạnh tỏa ra như thực
chất, nhìn giống như một lớp hạt màu xanh trắng băng lăng đẹp mắt.
Hắn đưa hai tay lên, vẽ ra hai đồ án lục mang tinh bên cạnh, sau đó
khí lạnh theo đồ án tụ tập, ngưng kết ra hai khẩu súng bằng băng
trắng muốt lãnh khốc.
“Long ngữ minh văn !?” Trư Bát Giới có chút ngạc nhiên, long tộc tuyệt
chủng đã lâu, người học long ngữ minh văn thưa thớt, khó kiếm ra
cường giả. Mà vừa rồi nhìn người này né quyền kình của mình ở
khoảng cách gần như vậy, hiển nhiên sức bật rất tốt, thể chất không
tệ, chẳng ngờ là một cái ma pháp sư.
Thể chất tốt mang đến tinh khí thần dồi dào, chuyển hóa thành ma
lực cũng rất nhiều, cường giả tu thể rất khó làm ma pháp sư, nhưng
ma pháp sư có thể chất cường đại, rất dễ là cường giả.
“Hẳn là nhờ mượn lực bảo khí.”
Bên tai nghe tiếng lẩm bẩm, Sa sư đệ kia tò mò nhưng không cắt ngang,
vì hắn biết vị sư phụ thích phát biểu của mình không nói liền khó
chịu:
“Ngộ Tĩnh, thấy không !? Băng Liên đồ án trước ngực trái của hắn
hẳn là một bảo khí đẳng cấp rất cao, tăng phúc cho băng hệ ma pháp
rất nhiều. Băng tuyết quang hoàn, và băng tạo ma pháp hình như đều
đến từ thứ này, lại thêm thể chất của hắn dồi dào ma lực ủng hộ,
người này là một cường giả ma pháp, lần này chỉ sợ nhị sư huynh
của con thiệt thòi rồi.”
“Hừm.” Tai to nên thính, nghe rõ hai người bàn luận, cũng vì sư phụ
không có thói quen truyền âm, Trư Bát Giới hiển nhiên không phục, lấy
trong lỗ tai ra một cái bồ cào, cả người sáng lên kim quang, khí thế
biến mạnh.
“Chuẩn bị xong rồi chứ !? Đừng nói lão Trư ta không cho ngươi thời
gian đọc pháp chú, tiếp theo chúng ta…”
Bốp.
Một viên băng đạn đánh lên giữa trán, Trư Bát Giới run rẩy. Không
phải vì đau hay sợ hãi hoặc tức giận, mà là viên đạn băng được bắn
ra còn kéo theo một đường lôi điện dài, hiển nhiên còn kèm theo tê
dại thuộc tính.
Bốp bốp bốp.
Khớp tay, đầu gối, trái tim vào cổ họng liên tục trúng chiêu, Trư
Bát Giới giống như con rối gỗ bị người ta đem làm bia ngắm, rung lên
bần bật không ngừng.
Hắn tính sai một điểm, mượn nhờ lực linh bảo, đối thủ của hắn
phóng ma pháp không phải loại cần đọc pháp chú hay vẽ pháp trận như
bình thường, tốc độ của viên đạn theo lực lượng lôi điện gia tốc
lại cực kỳ nhanh.
Trư Bát Giới cuồng nộ, nhưng lại càng buồn bực phát hiện mình không
thể né tránh được.
Băng tuyết quang hoàn đúng là không thể đóng băng được hắn, nhưng
thừa sức làm chậm hắn. Viên đạn được lôi điện gia tốc hắn miễn
cưỡng có thể nhìn nòng súng đoán quỹ tích, nhưng dưới cử động
chậm chạp của cơ thể, liền vừa vặn không kịp né đi.
Tệ nhất là khi đạn băng bắn vào trán hắn, băng hàn lực xung kích
đầu óc, khiến suy nghĩ của hắn bắt đầu trì trệ dần.
Cái này thật sự rất nghẹn uất.
Thật sự có cảm giác giống như bị treo lên đánh, bó tay bó chân không
làm gì được.
“Thế nhưng, công kích của ngươi chỉ có thể đến mức này thôi sao !?
Một cái lông lão Trư ta cũng chưa rụng, chỉ như muỗi đốt…”
Trư Bát Giới đang tức giận gào lên chợt yên lặng, bởi vì đối phương
từ đồ án lục mang tinh bên cạnh lấy ra một khẩu súng trường dài hơn
một mét, nòng súng ngưng tụ băng chi lực dày đặc sáng chói. Cái tia
đông lạnh này bắn trúng liền không dễ chịu.
Nhất là trên thân súng đột ngột có mấy chữ số đang nhảy điên cuồng,
từ 00 rất nhanh tiếp cận 32556. Đạt tới 33000 sau, Trư Bát Giới cảm
thấy tột độ nguy hiểm.
“Không tốt, là Sát Lục chi lực, chiêu này sẽ bỏ qua phòng ngự.” Bát
Giới trong đầu óc trì trệ liền nhảy lên cái ý tưởng này.
Không hổ là người đến từ Hỗn Độn, lại có thể bỏ qua quy tắc của
Thiên Đạo pháp luân, không có được giới hoàng vị cũng dùng được thế
giới lực !?
Mặt nạ nam ánh mắt băng lãnh không cảm tình, lạnh lùng bóp cò.
Một cột sáng chói mắt từ nòng súng bắn ra, xuyên qua không gian,
đánh vỡ hư không, xẹt qua bên đầu Trư Bát Giới, khiến cái lỗ tai dài
của hắn hoại tử, ngưng kết rồi rơi xuống như tượng sứ.
Trư Bát Giới đang trong trạng thái lạnh cóng, càng toát thêm chút mồ
hôi lạnh.
Nếu trước mặt hắn không phải sư phụ, trận này hắn liền chơi xong.
Mặc dù bị đánh lén rất nghẹn uất, nhưng toi đời rồi cũng không thể
về kháng nghị đâu đấy. Vừa rồi thật sự có cảm giác phải chết.
Mặt nạ nam nhíu mày, vị sư phụ kia, hay còn gọi là Đường Tam Tạng
trong khoảnh khắc hắn bóp cò liền đứng chắn trước mặt Trư Bát
Giới, thật muốn hay hắn tiếp một kích này !?
Hắn không biết.
Tinh thần lực của hắn trong khoảnh khắc đó nhiễu loạn, mục tiêu đã
ngắm chuẩn, năng lực cũng có vấn đề gì, vậy mà phút tối hậu lại
bắn trượt. Chỉ trong một thoáng chốc, hắn sinh ra tâm lý thương tiếc
con heo kia, không muốn nó chết !?
Đây là cái dạng suy nghĩ quỷ quái gì !?
Trong Lục Đạo hay truyền lưu, Linh quang tráo là dạng phòng ngự ngạnh
kháng, Aegis shield là dạng phòng ngự phân tán và hấp thụ, ma khí
là dạng phòng ngự hư hóa. Còn người phật giới, căn bản không cần
phòng ngự, ngươi có đánh trúng được họ hay không đã là vấn đề.
Là dạng này sao !?
Nhíu nhíu mày, mặt nạ nam cũng không còn tâm tình đánh tiếp, một
súng vừa rồi, hắn chỉ dùng đến một phần nhỏ năng lực, chủ yếu là
để bỏ qua phòng ngự khiên thịt của con heo, cùng lắm khiến hắn
thành tượng đông lạnh vài tháng chứ không chết được. Nếu trượt thì
thôi vậy, cũng không cần thiết phát kéo thêm điểm thù hận. Lãng phí
sức lực.
Đường Tam Tạng thấy hắn phân giải khẩu súng thành băng nguyên tố trở
lại, cũng liền thở phào một hơi. Cười cười nói:
“Thí chủ tu vi cao thâm, bần tăng bội phục. Nhưng trận chiến phía
dưới đã bắt đầu rồi, cần thiết phải tiếp tục sao !?”
Mặt nạ nam hừ lạnh, chẳng muốn ở lại với đám lắm chuyện này nữa,
liền xoay lưng muốn rời đi.
“Cứ đi theo hắn đến khi tìm được Luân Hồi chi lực, các người biết
nên làm như thế nào. Làm kín đáo một chút, lần trước ngươi đã để
Địa Thuẫn Nữ Hoàng chụp được, rất phiền toái.”
“Này tên kia.” Sau lưng có tiếng gọi.
Là Trư Bát Giới vừa rã đông.
Mặt nạ nam quay đầu, liếc xéo hắn, ánh mắt chẳng thân thiện. Trư
Bát Giới hỏi:
“Ngươi tên gì.”
“Đúng rồi, bần tăng cũng quên mất, đã gặp thí chủ ba lần, nhưng cậu
chưa từng xưng danh.”
“Arent Law.”
Để lại một câu cho ba thầy trò, mặt nạ nam biến mất.
Ba người nhìn nhau, tặc lưỡi, có kiếm tên giả cũng đừng lộ liễu
vậy chứ !? Nghe thật quái dị. Liền search geeglo cũng phải đến link
thứ ba mới thấy*.
“Hỗn độn giới là khởi đầu cũng là kết thúc, chẳng thể biết được
hắn là tương lai hay quá khứ của chúng ta. Cho đến khi thoát khỏi
vòng lặp này.”
Ẩn ẩn chỉ nghe tiếng thở dài của Đường Tam Tạng.
…
(*): Arent Law là để kỷ niệm một bạn gái từng cùng viết VDDL với tác giả, cũng
để kỷ niệm 1 đồng bạn đã mất đi của mặt nạ nam ! :v