Người đăng: zozohoho
Bộ giáp Hoài Nam đang mặc là sản phẩm đặc chế của Hans dùng cho lần đấu tập
với Lilith Ren trước đó. Về cơ bản, toàn bộ vật liệu cấu thành của nó đều là
nano machine, bởi vậy dù có bị đánh vỡ mất vài mảnh, nó vẫn có thể tự phục
hồi, chỉ là độ dày sẽ giảm đi một chút. Sau khi được bổ xung nano machine sẽ
lại hoàn hảo như mới.
Vốn dĩ chip lượng tử mini đặt ở hạch tâm bộ giáp còn có công năng lợi dụng các
nano machine sẵn có để chế tạo ra một máy tổ hợp nano machine lâm thời, sản
lượng cũng không đến nỗi nào, thế nhưng vì bị Mặc Sương Vũ dán lên một cái bùa
giật sét, chip lượng tử mini đã báo hỏng mất cái công năng này.
Bởi vậy hình dáng bộ giáp chẳng còn cách nào duy trì. Vì phần bị đánh vỡ quá
nhiều, đã sớm không thể dát mỏng hơn được nữa.
Còn may các công thức tổ hợp nano machine còn lại vẫn tạm thời dùng được,
thông qua chip lượng tử khống chế, Hoài Nam để lại phần giáp nửa thân dưới để
tăng sức bật, giáp cổ tay để tăng lực nắm và dùng chỗ nano machine còn lại để
tạo thành một cái beam saber và một chiếc kính quét hình 3D.
Kính quét hình 3D, cách sử dụng như tên gọi, thông qua các bước sóng điện từ
lan tỏa để tái cấu trúc mô hình lập thể của vật thể, tương tự như dơi dùng
phản hồi sóng siêu âm để dò đường. Mặc dù hiện đại hơn một chút, cặp kính này
giúp Hoài Nam nhìn rõ được toàn bộ vật thể trong phạm vi 500m xung quanh, thế
nhưng nếu hắn di chuyển, tầm nhìn sẽ nhiễu nhiễu, vì không có hệ thống vệ tinh
trợ giúp cân bằng và tăng tốc độ phản hồi dựng ảnh.
Đại khái thì Hoài Nam cảm giác được, mình giống như đang đeo kính râm đi
đường, nhưng những gì nhìn thấy được đều chậm hơn thực tế chừng nửa giây gì
đó. Chạy nhanh thì coi như xong, trước mắt là một khoảng mịt mù. Vốn hắn còn
muốn thử làm một cái kính hồng ngoại, nhưng với hoàn cảnh không một điểm sáng
thế này, chẳng có gì cho nó khuếch đại, rốt cuộc cũng vô dụng.
Nói đến cái Beam Saber còn lại thì cũng buồn, thứ vũ khí này vốn sử dụng tia
nhiệt cực cao để cắt đứt vật thể, nhìn chung khá lợi hại, thế nhưng đối phó
với ma vật có ma khí bọc quanh người chẳng dùng được cái khỉ gì, đây là Mặc
Sương Vũ nói. Nhiệt lượng cũng là năng lượng, cầm Beam Saber chém quái còn
không bằng cầm cái cành cây mà quất chúng nó cho rồi. Hoài Nam chế ra thứ này,
thực ra chỉ có thể thay cho đuốc và đèn pin, bởi lúc chiến đấu hay hành động
nhanh, cặp mắt kính trái lại chỉ làm nhiễu loạn tầm nhìn và phán đoán, tăng
xác xuất tạch. Vốn hắn cũng muốn biến ra cái đèn pin cho đỡ bôi bác, thế nhưng
bộ giáp chỉ cài sẵn vài mẫu vũ khí để chuyển đổi, còn không có công năng chế
tạo đồ dân dụng như vậy.
Bộ giáp có khả năng tuần hoàn năng lượng, nên không lo nó hết pin. Dù sao ma
vật bình thường đều ghét ánh sáng, cầm để đuổi tiểu quái cũng tốt. Mà cũng có
cái không tốt là nếu có con quái nào không sợ ánh sáng chạy tới, hẳn là ma vật
cấp cao, chí ít cũng phải có cảnh giới khai trí – tương đương với Kim Đan cao
thủ. Nhưng cân nhắc đến việc chết vì mù đường rồi bị tiểu quái đánh lén, hay
chết trong miệng ma vật cấp cao, Hoài Nam cảm thấy cái sau vinh quang hơn một
chút.
Dù rằng ở cái vùng chim không thèm ỉa này, chẳng có ai lập bia tưởng niệm và
ghi danh cho hắn hết.
Nói đến đẳng cấp ma vật một chút. Ma giới cũng phân chia cảnh giới tương tự
Tiên giới và Thần giới, ma vật có dán mác nguy hiểm cấp độ đầu thường là ở
luyện thể cảnh giới. Tuy nói là Luyện thể, nhưng mấy con dã thú này thì biết
gì mà luyện, thực chất là chúng nó đi săn, ăn đồng loại, hoặc ăn đám xấu số
yếu hơn để củng cố thể chất mà thôi. Sau khi luyện thể là Luyện Hồn, đại khái
là đi săn nhiều, quái đã thành tinh, khôn hơn, hung ác hơn, gian xảo hơn, có
linh tính nhất định.
Luyện hồn chán chê rồi, đã đến lúc chúng nó tiến hóa, mở ra cảnh giới khai
trí.
Lúc này thì ma vật đã có ý thức, có thể nói chuyện, có thể giao tiếp, chẳng
khác gì bất cứ chủng tộc tư duy cao cấp nào, tuy vẫn còn chừa chút bản năng dã
thú, thế nhưng nếu vẫn coi chúng là dã thú mà đối đãi, đảm bảo chết rất thảm.
Sau khi có ý thức, đám này sẽ tiến hóa lên một tầng thứ mới, có vẻ như là thân
thú thì luyện tập kỹ năng chiến đấu sẽ rất phiền toái, vì mỗi con thú một
ngoại hình, đâu có giống công pháp và kỹ thuật của các bộ tộc có nhân hình
được phổ biến trên diện rộng. Bởi thế nếu muốn luyện được kỹ năng chiến đấu
cấp cao, bọn chúng bắt đầu học cách áp súc cơ thể, mô phỏng nhân hình. Đây
được gọi là Hóa Hình cảnh giới, tương đương với Nguyên Anh kỳ cao thủ.
Mấy cái trên cũng chỉ là tương đối mà thôi, dù sao ma tộc dị loại đầy tràn,
chẳng phải con nào cũng thích hóa hình. Nói ví dụ như con bạch tuộc, nhiều tay
đã quen, hóa hình thành nhân loại thì biết gắn vòi vào đâu, co rút lại còn có
tứ chi nó chịu không thấu, bởi vậy ma vật thuôc hệ nhiều chân hoặc ma cây
nhiều rễ, thường không có hứng thú biến hóa nhân hình, cho dù cấp cao cũng
vậy. Tuy không có hứng thú, nhưng cũng không có nghĩa là không biến được. Hóa
hình cảnh ma vật đều đã có khả năng khống chế nhất định với tế bào cơ thể, tùy
tiện biến ra thêm vài cái tay hay vài cái đầu cũng được chứ đừng nói là rút
bớt đi chỉ còn tứ chi.
“Bởi vậy đó, Hoài Nam ca ca, chúng ta không biết được những con ma cây đang
ngủ gật đằng kia là cảnh giới gì, trừ khi chọc nó phát tán ra ma khí đâu.”
Mặc Sương Vũ phổ biến cho Hoài Nam về phân loại ma vật ở ma giới, thần thức
nhìn về thung lũng phía trước, ở đó có một đám ma cây lộn xộn đan rễ vào nhau,
đang ngủ gật, giọng nói lộ vẻ cẩn trọng. Cô ta rất có thiện ý nhắc nhở Hoài
Nam đừng lộn xộn, bởi hắn mà toi mất thì chỉ còn mình cô ta ở cái chỗ hắc ám
này, dù có là Kim Đan cao thủ thì ý thức cũng chỉ giống cô bé con mà thôi, đối
với bóng tối vẫn có chán ghét và sợ hãi. Bởi vậy dù có nhận thức được Hoài Nam
lai lịch bất minh, Mặc Sương Vũ cũng không có vẻ kỳ thị và cảnh giác gì cho
lắm. Dù sao hắn cũng yếu nhớt, sóng nhỏ không tạo được bão lớn.
Hoài Nam hít vào một hơi, vội vã tắt đi cái beam saber, ấy lộn, đèn pin, cất
vào lỗ cắm sạc trên phần giáp thắt lưng, cẩn thận dùng lăng kính quét hình
nhìn tới trước.
Bọn họ có vẻ đã rơi vào một dãy núi, vách núi dựng thẳng đứng, đỉnh núi cao
mịt mù, không thấy điểm cuối. Mặc Sương Vũ từng thử bay lên, rồi lại chật vật
bay xuống, vì thiếu linh lực, lại chẳng có mấy chỗ đặt chân để ngồi minh tường
khôi phục. Cô ta bay lượn thoải mái còn thế, thì Hoài Nam càng thảm, leo được
trăm mét hắn đã thấy chóng mặt muốn rơi.
Càng lên cao càng lạnh, dưỡng khí càng loãng, áp lực và trọng lực lên cơ thể
càng dữ dội, nhìn lên trên còn vài trăm mét nữa mới quá đỉnh, cố không nổi.
Đường thông ra ngoài duy nhất là vượt qua đám ma cây trước mắt, chúng nó kết
thành đàn, chặn ngang lối ra khỏi thung lũng. Con nào con nấy thân cao lởm
chởm, mấy chục mét có dư, dây leo và rễ thì tỏa khắp hai bên sườn thung lũng
như kiểu muốn giăng mạng nhện. Quỷ mới biết chúng nó tồn tại ở đây bao lâu
rồi.
Bám vách trèo qua đầu chúng nó thì vô cùng khó, vì nhìn chúng nó trải dài
không có điểm cuối, cả Hoài Nam lẫn Mặc Sương Vũ đều không có đủ tự tin chơi
trò ninja bám tường suốt quãng đường này được. Còn may ma vật đều không có
thần thức như người Tiên Giới, nếu không với cự ly này, hai người đã sớm bị
phát hiện rồi làm phân bón cây.
“Vậy bây giờ tính sao !?” Hoài Nam cầm một lá bùa truyền âm do Mặc Sương Vũ
chế tạm, dùng ý thức kết nối với mạng lưới thần thức của đối phương để hỏi.
Điện thoại di động của Tiên Giới, ngoại trừ không có công năng giải trí, thì
tiện hơn rất nhiều. Trực tiếp liên lạc bằng ý nghĩ thế này an toàn hơn mở mồm
nói chuyện là cái chắc.
Mặc Sương Vũ nghĩ nghĩ nói:
“Thực vật đều có tính hướng sáng, đại ca ca, cây quang côn của anh, có thể cho
Tiểu Vũ mượn được không !?”
Quang côn chính là cái beam saber, Mặc Sương Vũ là người tiên giới, dĩ nhiên
không biết tiếng anh.
“Muốn dùng nó lùa quái !?” Hoài Nam nghi hoặc, lời chưa hết, ý hắn là ai sẽ hi
sinh !?
Mặc Sương Vũ dù mất đi khoảng mười tám năm ký ức do bị hắn dùng air gun gõ
đầu, nhưng thể hiện ra cũng không ngốc, rất dễ dàng hiểu ý hắn ám chỉ, cười
nói:
“Đại ca ca, Tiểu Vũ có một pháp thuật triệu hồi Thổ Hành Tôn, chỉ cần dán lên
người nó cảm ứng phù, liền có thể dùng thần thức khống chế. Chúng ta dùng nó
để dụ ma vật, sau đó men theo mép thung lũng đi. Được một đoạn thì bay lên bám
vào vách tường để tránh tạm, vài lần như vậy hẳn là có thể ra khỏi đây rồi.”
“Thổ Hành Tôn !?”
“Ừm, còn gọi là sa ngẫu (con rối cát), anh xem !!”
Mặc Sương Vũ vừa nói vừa kẻ xuống đất một trận pháp ngũ hành, lần lượt điểm
chỉ truyền linh lực vào đồ án ngôi sao năm cánh.
Ngón nay miết vào đỉnh ngôi sao đại diện cho hành kim, kéo theo một đường linh
lực tỏa ra ánh sáng xanh dịu nhẹ đến hành Thủy, rồi tiếp tục vòng cung đến
hành mộc. Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, cuối cùng tạo thành một vòng tuần hoàn
dừng lại ở hành thổ.
Sao năm cánh sáng lên, cát bụi xung quanh được trận pháp kéo về theo cơn gió
nhẹ, xoáy tròn dần dần đắp tạo thành một tên người cát cao đến đùi Hoài Nam,
không có mặt mũi gì, chỉ có cái đầu tròn tròn và tứ chi đại diện cho nhân
hình. Tay cũng chỉ có hai ngón. Nhìn vừa đần vừa dễ thương.
Hòai Nam nhếch miệng, cảm thấy thú vị, loại pháp thuật triệu hồi này là thứ
dùng khoa học kỹ thuật rất khó mô phỏng ra được. Chỉ có thể quy vào dạng phép
thuật, Thần tộc cũng có kỹ thuật chuyển hóa tạo ra tế bào sinh mệnh, chuyên
dùng để chế ra dị thú chiến tranh như người khổng lồ một mắt, nhưng công đoạn
rườm rà và phức tạp, đâu nhẹ nhàng như pháp thuật Tiên Giới, tùy tiện vẽ một
cái đồ án sao năm cánh là gọi được ra thế này.
Văn minh phù tự, lợi dụng chuyển hóa ngũ hành, đặc trưng này của tiên giới nếu
nghiên cứu kỹ, thì cũng là cả một kho tàng, tiếc là người trái đất tiếp xúc
với thần tộc trước, văn minh du nhập biến hướng cũng theo một nhánh khác mất
rồi. Nghĩ lại thì Tiên Giới truyền thừa đã mấy vạn năm có dư, rất nhiều thứ
tích lũy không phải nền khoa học công nghệ mới có ngàn năm của trái đất có thể
so sánh được.
Nhưng mà loài người thích nghi tốt, muốn học hỏi cũng sẽ rất nhanh thôi.
…
Mặc Sương Vũ dán lên người Thổ Hành Tôn một tấm bùa khống chế, Hoài Nam bây
giờ mới biết con bé này có một cái nhẫn trên tay, biến ra đồ đạc không dứt,
gọi là trữ vật giới chỉ.
Tên cũng như cách xài, nó tạo ra một không gian nhỏ để chứa đồ, có thể tùy
thân mang theo người. Tuy nói là nhỏ, nhưng nghe đâu cũng bằng một cái kho
hàng, từ quần áo tùy thân, dụng cụ y tế đến vũ khí chiến đấu, pháp bảo pháp
khí, phù văn đều có cả. Đây thực sự là một cái ổ quân nhu di động. Nghĩ đến
nếu ứng dụng cái này vào chiến tranh, thật sự là sảng khoái mà, quân đội Tiên
Giới quân nhu bất tận, đánh đâu nhây đó, mài chết địch thủ.
Cái đậu xanh, hình như mình vừa nghĩ đến một cái viễn cảnh rất đáng sợ thì
phải.
“Đại ca ca, đừng liếc nữa, giới chỉ này anh không dùng được đâu, muốn mở khóa
nó cần có thần thức cấp độ Kim Đan trở lên. Tiểu Vũ dùng cũng phải cố sức rất
nhiều đấy.”
Mặc Sương Vũ cười hì hì nói.
Sau đó chỉ lệnh trên tay biến ảo, điểm liên tục lên các khớp của Thổ Hành Tôn,
cho đến khi lá bùa trên người nó tỏa ra một lớp sáng xanh nhẹ như đom đóm rồi
tắt ngấm, công việc kết nối mạng lưới xem như đã hoàn thành.
Thổ Hành Tôn cứng ngắc bắt đầu di dộng theo tầm mắt Mặc Sương Vũ, mới đầu con
khá trúc chắc, đến chừng mười phút sau đã có thể trồng cây chuối, tạo dáng
yoga, làm vài bài thể dục nhịp điệu rất sống động.
Mặc Sương Vũ vuốt mồ hôi trán: “Đã lâu không chơi trò này, nhất tâm nhị dụng,
thật là mệt mỏi.”
“Nhất tâm nhị dụng có phải cái trò mỗi tay vẽ một hình khác nhau không !?”
Hoài Nam hỏi với giọng không chắc chắn, bình thường hắn vẫn gọi trò này là ý
thức song song.
“Đúng rồi, đại ca ca, anh cũng biết hả !? Nhất tâm nhị dụng rất khó làm nha,
Tiểu Vũ phải mất hai năm mới miễn cưỡng nắm được chút môn đạo đấy, kỹ năng này
rất có lợi cho việc tu luyện thần thức.”
“À, cái đó đơn giản mà !?” Hoài Nam ngạc nhiên hỏi.
“Đơn giản !?” Mặc Sương Vũ cau mày, cảm thấy đại ca ca này vì chút mặt mũi mà
chém gió thế thì thật không tốt.
“Đây nè.” Hoài Nam kiếm hai hòn đá, vẽ ra đất cùng lúc hai hình khác nhau,
hoàn toàn thành thạo, động tác liền mạch dễ dàng.
Mặc Sương Vũ tròn mắt.
“Có gì phải ngạc nhiên vậy !?” Hoài Nam thấy kỳ quái. Hồi đến hạn nộp báo cáo,
hắn còn đăng nhập vào mạng thực tế ảo, chọn một avarta con khỉ để có bốn tay,
đồng loạt gõ bốn bản báo cáo khác nhau cho kịp giờ. Lúc sưu tầm dữ liệu cho cả
bốn cái, công tác đọc và duyệt chia làm mấy chục phần khác nhau. Lúc đó mới
thực sự là có tính khiêu chiến á.
Đám Trung Thành, Robert và Claude cũng đã nhiều lần lác mắt trước việc hắn vừa
làm báo cáo vừa nói chuyện với bọn họ như có hai người cùng lúc, chỉ là đều
cho rằng đây là kỹ năng lãnh đạo, nên không nói ra mà thôi.
Mặc Sương Vũ nhìn hai hình hắn vẽ ra, một con rồng, một con chó xù. Rồng còn
ráng vẽ vẩy, chó còn tỉa lông, thật sự tắt tiếng. Đồng loạt làm được nhiều
việc, nếu đặt ở tu chân giới, sẽ cường hãn đến mức nào !? Có thể vừa tu đạo
nâng cảnh giới, vừa tu kiếm nâng kỹ năng đánh nhau, vừa tu phù để nghiên cứu,
vừa tế luyện pháp bảo bản mệnh, chiến lực đâu chỉ nhân lên bốn lần. Giới hạn
cơ thể không là gì, vì Tiên Giới có hệ thống thần thức, chỉ khó phân chia ý
thức vào từng thành phần trong mạng lưới, bởi vậy người Tiên Giới đều muốn đi
học nhất tâm nhị dụng để tận dụng toàn bộ tiềm năng. Thế nhưng nhất tâm nhị
dụng dễ học vậy sao !? Không có năng khiếu thì đến hết đời cũng chẳng có tiểu
thành. Có năng khiếu thì cũng mất ít nhất vài năm mới quen nổi. Dù sao phân
chia não bộ và ý thức thành hai nửa, rất dễ làm thành tâm thần phân liệt nha.
Ý thức phân tầng, nhất tâm đa dụng, lại luôn bảo trì thanh tỉnh duy trì bản
tâm, thường thường chỉ có cao thủ cảnh giới hợp thể kỳ mới làm được.
Mặc Sương Vũ chớp chớp mắt, cảm thấy đại ca ca có thiên phú tu luyện cùi bắp
này, bắt đầu không đơn giản rồi nha.
Trên thực tế vì có hệ thống giả lập thực tế ảo, người trái đất, nhất là đám
game thủ muốn luyện hai tài khoản khác nhau cùng lúc, nhất tâm nhị dụng, có
khó cũng phải ráng mà học.
Hoài Nam còn đỡ, chứ như Hans hiện tại, ý thức phân tầng của hắn đã phải tới
mấy chục ngàn, đồng loạt thao tác cả hệ thống khổng lồ King để lại, còn rảnh
rảnh tán phét với Stellar, tìm Ren thử luyện, chọc ghẹo đám Hoài Nam. Về mặt
phân tầng ý thức, hắn mới là đại boss.
…